Chương 16: Kiểm tra tư chất

“Ai nha, nói từ nãy đến giờ các ngươi có ngửi thấy mùi thối nồng nặc không?” Lãnh Cơ Bạch đưa tay nhỏ bé của mình lên che cái mũi.

Ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Ninh Như Vân cùng hai người Khương gia, nữ nhân gì mà không có chút vệ sinh sạch sẽ, còn không bằng một góc nhỏ của chủ nhân.

Đúng là chỉ có chủ nhân mới là người băng thanh ngọc khiết nhất thiên hạ.

Âm thanh của Lãnh Cơ Bạch đột nhiên vang làm cho căn phòng trở lên có chút tư vị, ba người được nói đến đều đỏ mặt cúi đầu nhìn lại bản thân.

Khương Kỳ cùng Khương Tử Chân chỉ là ám một chút mùi, còn Ninh Như Vân thì thật sự quá nổi bật và chói mắt. Toàn thân trên dưới không có một chỗ nào màu trắng, bên ngoài lớp da trắng mịn ban đầu bây giờ được bao phủ bởi một lớp cặn bã hôi thối.

Đây chính là kết quả của quá trình tẩy tủy đan thành công.

Ninh Như Vân xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, lúc này cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Tầng hai Thiên Hương lầu không có phòng tắm, muốn tắm rửa bắt buộc phải tiến lên tầng ba. Bây giờ cô lại không dám bước ra ngoài, nhưng cứ đứng lại đây thì lại quá mất mặt.

“Khụ! Thanh thủy lưu vũ.” Khương Kỳ vung tay một cái, toàn bộ cặn bã hôi thối trên người và trong phòng được thanh tẩy sạch sẽ.

Khương Kỳ nhánh chóng di chuyển chủ đề xấu hổ, ánh mắt nhìn sang Lãnh Cơ Bạch hiếu kỳ hỏi: “Ngươi là pháp bảo mà cũng có thể ngửi được mùi vị?”

“Nhắc lại, ta là một cá thể sinh mệnh, có thất tình lục dục lên ta có thể cảm nhận được ngũ vị giác như con người.”

“Đây . . . đây là Tiên khí?” Ninh Như Vân cực kỳ khiếp sợ, hai tay liền đưa lên che miệng để không phát ra âm thanh thất thố.

“Lão bản, nó không phải tiên khí gì cả, nó chỉ là một pháp bảo được cải tiến nâng cấp mà thôi, ngoài chức năng kiểm tra tư chất thì chả còn tác dụng nào khác cả.” Diệp Chiến nhún vai cười nói.

“Hừ!”

“Vậy, bây giờ các ngươi có ai muốn kiếm tra tư chất không, nếu không có thì ta liền đi ngủ.”

Nghe vậy, trong lòng Ninh Như Vân cực kỳ hồi hộp, cảm giác này không khác gì lần đầu tiên cô kiểm tra tư chất.

“Tiểu Bạch, bây giờ ta phải làm như thế nào?” Ninh Như Vân tiến lại gần Lãnh Cơ Bạch rồi hỏi.

“Rất đơn giản, chỉ cần đặt bàn tay lên đầu ta là được.”

Nghe cách làm có chút đơn giản nhưng Ninh Như Vẫn không chút do dự làm theo. Từ từ đặt tay mình lên đầu Lãnh Cơ Bạch, ngay lập tức cô liền cảm nhận được một luồng năng lượng ôn hòa di chuyển từ cánh tay phải tiến vào khắp ngóc ngách của thân thể.

Khuôn mặt của Ninh Như Vân có chút đỏ ửng, theo cách nói chuyện của tên này thì cô đoán nó là giống đực, nếu thế chẳng phải cô đang bị tên này nhìn hết rồi sao. Sự thanh bạch hơn hai mươi mốt năm lại bị phá hủy trong tay một tên người không phải người mà quỷ không phải quỷ.

Một lúc sau, quá trình kiểm tra tư chất kết thúc, Lãnh Cơ bạch âm thanh quái gở nói: “Ngươi đang nghĩ linh tinh cái gì vậy? Mặc dù ta là sinh mệnh có thất tình lục dục, nhưng tộc loài chúng ta không phân biệt nam nữ như nhân loại các ngươi.”

“Khụ! Ngươi có thể đọc được suy nghĩ trong đầu.” Ninh Như Vân mặt đỏ xấu hổ dò hỏi.

“Ta nào có thần kỳ như vậy, chẳng qua lúc ngươi suy nghĩ có tạo ra cộng hưởng lên vô tình nghe được thôi.”

Mặc kệ bà dở hơi trước mặt đang nghĩ gì, Lãnh Cơ Bạch chỉnh sửa một chút thông tin rồi nói: “Ninh Như Vân hai mươi mốt tuổi, công chúa thứ một trăm linh một của Thần Võ vương triều, Hạo Nhiên lịch năm thứ 892.”

“Có tam linh căn bao gồm hạ phẩm hoàng cấp thủy linh căn, huyền cấp trung phẩm kim linh căn và thiên cấp trung phẩm mộc linh căn.”

“Quả nhiên quả nhiên là thiên linh căn hệ mộc.” Khương Tử Chân nghe được một nửa liền cười to vui sướng.

Biết được đáp án, hai người Khương Kỳ cùng Ninh như Vân cảm xúc lúc này cũng chẳng kém lão tổ của mình là bao.

“Đúng là khổ tận cam lai, người tốt ắc được trời giúp.”

Nhìn ba người hạnh phúc ôm lấy nhau, Diệp Chiến cũng có chút cảm động, khóe mắt có một chút cay cay. Tuy chỉ là con kiến sống ở tầng chót của tu chân giới, nhưng tình cảm lại là cái thứ đám đại lão cao cao tại thượng kia không có được.

“Thể chất Long Phượng thể.” Âm thanh của Lãnh Cơ Bạch tiếp tục vang lên làm cho bốn người có mặt trong phòng lập tức yên lặng quay sang nhìn.

Nhịp tim lập tức gia tốc, hơi thở trở lên dồn dập.

“Thể chất lại là thể chất, Như Vân lại mang trong mình thể chất.” Khương Tử Chân thân hình run rẩy, âm thanh khó khăn nói ra.

Khuôn mặt ngơ ngác, Ninh Như Vân lúc này liền nuốt một chút nước bọt, âm thanh có chút khó tin hỏi: “Tiểu Bạch ngươi . . . ngươi không có kiểm tra sai lầm đấy chứ?”

“Thật sự là thể chất?”

Vốn đã tức giận, bây giờ lại bị nghi ngờ kết quả kiểm tra, Lãnh Cơ Bạch hừ một tiếng liền thu lại chân tay trở thành một quả cầu bay lơ lửng trên không trung.

Nhìn hành động nhanh và dứt khoát của tên này, bốn người quay mặt sang nhìn nhau trong sự ngỡ ngàng.

Diệp Chiến dở khóc dở cười nói: “Con hàng này, lòng tự tôn cũng cao quá đi.”

Tuy nhiên phải công nhận người có tên Lãnh Cơ Vị Y này thật là một thiên tài, lại có thể phát minh ra được một pháp bảo có trí tuệ cảm xúc cao như vậy.

“Tất nhiên rồi thưa ký chủ, hàng hệ thống xuất ra đều là tinh phẩm trong tinh phẩm.” Vị Y đột nhiên xuất hiện tự luyến nói.

“Nhưng đáng tiếc, nó lại chỉ có công dụng kiểm tra tư chất, cũng chẳng hơn mấy pháp bảo kiểm tra linh căn khác là mấy. Nếu là ta cũng sẽ không bỏ tiền ra mua một pháp bảo như này đâu, quá lãng phí.” Diệp Chiến thở dài cảm thán.

“Ký chủ đã quên tiểu Bạch nó còn có một chức năng làm bảo mẫu hay sao? Nếu đã được coi là bảo mẫu, chắc chắn phải có một kho kiến thức uyên bác.”

“Hình như tên này có nói như vậy, không nghĩ tới ý nghĩa của hai từ bảo mẫu lại là bách khoa toàn thư.”

Khi còn ở Lam Tinh, tất cả mọi người đều truyền tai nhau một câu: “Cái gì không biết thì tra google.”

Chẳng nhẽ nó cũng có công dụng như chị google, Diệp Chiến liền lên tiếng thăm dò: “Bạch tiên sinh, tiên sinh nói Ninh Như Vân có thể chất là Long Phượng thể, vậy ngươi có thể giải thích một chút về thể chất này không?”

“Chiến nhi . . .”

Không cho Khương Kỳ hỏi hết, Diệp Chiến đưa tay lên miệng suỵt một tiếng ra hiệu im lặng.

“Bạch tiên sinh . . .”

“Bạch tiên sinh . . .” Diệp Chiến tiến lại gần nhỏ nhẹ gọi.

Lãnh Cơ Bạch ngó đầu lên giọng nói tức giận hỏi: “Các ngươi đã không tin tưởng ta thì gọi ta làm cái gì?”

Nhìn tên tiểu tử này ngó đầu ra Diệp Chiến liền cười hì hì, hắn đoán quả thực không sai, tính cách của tên này mới chỉ dừng lại ở tám đến mười tuổi theo tuổi nhân loại. Bình thường đám nhóc con này giận giỗi thì sẽ làm gì, mua quà, nói lời ngon ngọt hoặc dẫn đi công viên giải trí chơi.

Kết quả không khác trong suy nghĩ của hắn là mấy, được đà hắn tiếp tục nói: “Bạch tiên sinh là người mưu trí toàn năng, sao chúng ta có thể nghi ngờ kết quả ngài kiểm tra ra được.”

“Với lại lão bản chúng ta chẳng qua có chút kích động lên ăn nói lung tung, Bạch tiên sinh đại nhân đại lượng không lên chấp nhắt trẻ con.”

“Hừ! Chỉ có lần này, không có lần sau.”

“Tất nhiên tất nhiên, không bao giờ có lần sau.”

Chứng kiến thái độ thành khẩn của mấy người trong phòng, Lãnh Cơ Bạch lại trở lên vui vẻ hoạt bát nói: “Long Phượng thể là thế chất không xác định trên bảng xếp hạng, sức mạch của nó phụ thuộc vào người mang thể chất này có phải là đế vương hay không?”

“Ý Bạch tiên sinh là?” Khương Kỳ tò mò hỏi.

“Nói một cách đơn giản, Ninh Như Vân không thể lên làm đế vương thì sẽ trở thành phế thể. Còn nếu có thể trở thành đế vương thì sức mạnh của Hư Long và Hư Phượng sẽ phụ thuộc vào khí vận của vương triều đó.”

“Hư Long và Hư Phượng?” Khương Tử Chân sửng sốt, hắn nhớ lần lịch luyện cách đây môt trăm năm mình có đi ngang qua Nguyên Xuyên hoàng triều. Lúc đấy, hắn nhớ Tần đế có triệu hồi cái gì mà khí vận chân long để bản thân tăng cường sức chiến đấu.

Chẳng nhẽ Hư Long Hư Phượng này cũng tương tự.

“Đúng là đám nhà quê, ngay cả Hư Long Hư Phượng mà cũng không biết?” Lãnh Cơ Bạch âm thanh quái gở khinh thường.

“Khụ!” Bị một vật pháp bảo chê bai là đồ nhà quê, mấy người Khương lão tổ mặt ửng đỏ cúi đầu xấu hổ.

“Hừ!”

“Hư Long cùng Hư Phượng là một loại sinh vật do Long Phượng thể triệu hồi, bọn chúng sử dụng khí vận để đắp nặn thân thể.”

“Khí vận càng lớn thì sức mạnh tu vi càng cường đại.”

Nghe đến đây Diệp Chiến đã hiểu, rốt cuộc vì sao tên này nói nếu không lên làm hoàng đế một thể chất báo đạo như vậy lại là một phế thể.

Dùng khí vận để nuôi dưỡng, một cá nhân khí vận có bao nhiêu để nuôi lớn. Còn tông môn càng đừng nói đến, khí vận bị chia đều cho tất cả mọi người, chỉ có khí vận mênh mông của một vương triều một hoàng triều mới có thể làm được.

Trong đầu hắn lúc này chợt nổi lên một ý nghĩ điên cuồng.