Chương 7: Đã muộn rồi

Ngày cuối xuân, ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua ô cửa nhảy nhót trong phòng. Doanh Mai mở mắt ra, nàng cảm thấy hơi khó thở, dòng máu lưu thông bị tắc nghẽn, phải khó khăn lắm mới bình ổn được. Xung quanh là vải mềm đệm êm, bàn trà, giá sách. Đây không phải Linh Hà các sao? Những sự việc đã qua còn rất mới mẻ, vốn ở chân núi Vân Vụ nàng cảm thấy mình sắp không được rồi. Nâng bàn tay không còn khí lực lên, vài vết thương bị xước đã đóng vảy, nàng nhíu mày.

- Vương phi, ngài tỉnh.

Giọng nói của nha hoàn Lục Bình vang lên, nàng ta sửa chăn rồi giúp nàng rửa mặt, Doanh Mai không để tâm lắm.

- Ta hôn mê bao lâu rồi?

- Vương phi, ngài đã hôn mê năm ngày năm đêm rồi.

Năm ngày năm đêm. Đã qua rồi sao? Đã muộn rồi ư? Doanh Mai thẫn thờ ngồi trên giường. Nàng biết sức khỏe nàng không được tốt, nhưng không ngờ vô dụng đến vậy? Thậm chí hôn mê sâu như thế? Thật sự thành một phế vật rồi, ngay cả phụ thân mình cũng không cứu được. Doanh Mai cứ ngồi như thế, không biết qua bao lâu bên cạnh có người tới gần, Nam Cung Diệp.

Nam Cung Diệp nghe tin Doanh Mai tỉnh, mang theo Lâm Tứ tới, thấy nàng ngồi bất động trên giường, cả người tản mát ra vẻ thê lương, cô độc. Đôi mắt nàng không còn lung linh như trước, vô hồn nhìn vào khoảng không. Sắc mặt tái nhợt, hơi thở nặng nề khó nhọc. Hắn ngồi bên giường, cảm nhận ưu sầu từ nàng.

- Để Lâm Tứ bắt mạch cho nàng.

Doanh Mai không trả lời, vì thế hắn nắm bàn tay nàng đưa ra, lạnh buốt.

- Vương gia, tình trạng hiện giờ của vương phi đã ổn, thuộc hạ sẽ đi sắc thuốc.- Lâm Tứ nói, rồi kính cẩn lui ra.

Đã ổn, liệu tâm có thể ổn được không? Nắm chặt bàn tay nàng, cố gắng truyền chút nhiệt, Nam Cung Diệp ngồi một bên không lên tiếng. Nha hoàn mang vào một bát cháo nóng, hắn cầm lấy, thổi cho nguội bớt.

- Doanh Mai, ăn cháo.

Nàng nghe được, vô hồn quay lại nhìn hắn. Khuôn mặt gầy yếu, nổi rõ những mạch máu xanh nhợt, đôi mắt nhìn trân trân vào bát cháo.

- Nàng hôn mê nhiều ngày, không ăn không được.

Nói xong, hắn khuấy bát cháo, nhẹ nhàng múc một thìa đến bên miệng, nàng vô thức mở ra, cũng vô thức nuốt xuống. Khó khăn cho nàng ăn xong, lại cho nàng uống một chén trà, lúc này Nam Cung Diệp mới mở miệng:

- Doanh Mai, nàng là vương phi của ta. Dù có chuyện gì xảy ra, nàng vẫn còn có ta.

Đôi mắt nàng hơi dao động, lại mất đi rất nhanh. Cả người hiện ra sự mệt mỏi không chống đỡ nổi, bàn tay được hắn nắm lấy, dù có chặt thế nào cũng không ấm lên được.

Lâm Tứ đã sắc thuốc xong, hắn lại uy cho nàng uống, nàng dường như cũng chẳng quan tâm, hắn uy bao nhiêu, liền nuốt xuống bấy nhiêu, ngoan ngoãn, nhu thuận. Cho đến khi chén thuốc cạn sạch, nhịp thở cũng bớt khó khăn, Doanh Mai mới quay lại nhìn hắn, ánh mắt nghi hoặc. Nam Cung Diệp cười nhạt, thuốc cũng đã uống rồi, bây giờ mới nghi ngờ thì còn kịp không?

- Thuốc này Lâm Tứ tự tay sắc, nàng yên tâm đi.

Ánh mắt nhìn hắn càng thêm nghi hoặc. Hắn bất đắc dĩ, ít ra nàng đã có cảm xúc. Sau một hồi trầm lặng, Doanh Mai lên tiếng:

- Ta muốn gặp ông ấy.- Giọng nói đều đều rất nhẹ, dường như không quan tâm, lại dường như dùng cả sức lực để nói.

- Được, nhưng sức khỏe nàng còn yếu, giờ nghỉ ngơi, sáng mai ta đưa nàng đi.

Giọng hắn trầm thấp, không rõ vui buồn, nhưng lại khiến người ta tin tưởng, yên tâm. Hắn đỡ nàng nằm xuống, đắp lại chăn cho kín, ngồi đó lặng im tới khi nghe thấy nhịp thở đều đều của nàng mới dời đi.

Hôm sau, trời âm u.

Hôm qua, nắng vẫn còn chiếu rọi, nhưng hôm nay, mây đen kéo tới giăng kín bầu trời khiến cho tâm trạng Nam Cung Diệp càng thêm nặng nề. Doanh tướng quân sau khi hành xử, được chôn tại phần mộ Doanh gia, nơi đó ẩm thấp, lạnh lẽo sẽ khiến bệnh tình Doanh Mai nặng thêm vài phần.

Doanh Mai đứng trước mộ, trên vai khoác mấy lớp áo lông thật dày, nhưng vẫn cảm thấy cái lạnh thấu xương ngấm vào cơ thể. Nàng không để tâm, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bia mộ bằng đá.

- Vương gia, ta muốn ở một mình.- Vẫn là giọng nói đều đều rất nhẹ.

Nam Cung Diệp rời đi, từ phía xa, thấy nàng lại gần, dựa người vào tấm bia đá, bàn tay khắc họa nét chữ trên đó :" Doanh tướng quân, Doanh Hùng chi mộ"

- Tướng quân, ta tới rồi. - Nàng thê lương, bất lực nói.- Ta tới muộn rồi.

Doanh Mai lấy trong người ra một đoản đao, yên lặng khắc lên bia đá. Đất vẫn còn ẩm, cây cỏ xung quanh vẫn chưa mọc lên, một vẻ tiêu điều, xơ xác. Gió lay động những nhánh cây phía xa, phát ra những tiếng động xào xạc. Yên ắng, buốt giá.

Trời đã về chiều, mây tích tụ cả ngày, dồn nén mà không đổ mưa, ánh nắng không thể xuyên qua đám mây dày đặc để chiếu xuống được. Nàng đã ngồi thế cả buổi rồi, Nam Cung Diệp tiến lại gần, những nét chữ trên bia đá hiện rõ trước mặt hắn: "Nhi nữ bất hiếu". Đau thấu tâm can.

- Muộn rồi, phải về thôi.

Doanh Mai ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt bình tĩnh lạ thường, nàng đứng dậy, đối diện với mộ phần.

- Tướng quân, ta phải về rồi, sẽ không thường xuyên đến thăm ngài được.

Đôi mắt nàng đã không còn u sầu như trước, lại thêm vài phần kiên định, buồn bã cảm khái nói:

- Không được thân sa chiến trường mà chịu oan khuất nằm đây, cực khổ cho tướng quân rồi.

Doanh Mai quả thật vô cùng hiểu Doanh tướng quân. Nói xong, nàng quay người rời đi, lên xe ngựa mệt mỏi nhắm mắt. Nam Cung Diệp biết nàng chống đỡ hết nổi, liền trở về Linh Hà các, giúp nàng nghỉ ngơi.