Nam Cung Diệp ngồi trong thư phòng xử lý chuyện binh lực chuyển đổi. Binh lực của hắn và thái tử đều có sự xáo trộn nhất định, có nhiều thứ phải sắp xếp lại. Doanh Mai mấy ngày nay dường như đã chấp nhận, yên ổn lạ thường. Hắn thi thoảng cũng sẽ đến thăm nàng, nàng không phải viết thư pháp thì sẽ ngồi ngẩn người. Như thế cũng tốt, hắn đã đáp ứng Doanh tướng quân, chỉ cần ngoan ngoãn ở trong vương phủ, không ai có thể uy hiếp địa vị nàng, nàng có thể sống một đời vô lo vô nghĩ.
- Vương gia, vương phi cầu kiến.- Tiếng bẩm báo cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
- Vào đi.
Doanh Mai mặc một bộ váy vàng nhạt, thắt đai màu trắng, dáng đi uyển chuyển, thướt tha đi tới, mùi thảo dược trên người tản mát nhè nhẹ. Nàng búi tóc đơn giản, mỗi một bước đi, cây trâm bích ngọc trên đầu rủ xuống lay động theo. Phải thừa nhận nếu sắc mặt nàng không tái nhợt bệnh tật thì nàng cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc. Nàng tới trước mặt hắn, hơi khom người hành lễ. Hắn có chút ngoài ý muốn, trước đây nàng thấy hắn chỉ một bộ dáng lạnh nhạt mà hôm nay lại quy củ như thế? Vô sự bất đăng bảo điện a. Nàng đây là có việc cầu hắn đi? Hắn dõi mắt chờ.
- Vương gia, thiếp thân hôm nay tới để cầu một giấy từ hôn.
- Hử.- Hắn nhướn mày.- Nàng biết rõ ở trong vương phủ sẽ được yên ổn mà vẫn muốn có được giấy từ hôn?
Doanh Mai rũ mắt xuống, gật đầu.
- Vì sao?
- Cha ta tốn nhiều công sức sắp xếp cho ta như vậy, ta thực cảm kích. Có điều, ta làm sao có thể để ông ấy ủy khuất mất đi, còn bản thân sống an nhàn vô lo được chứ. Vương gia hẳn cũng biết những việc ta sắp làm sẽ gây nguy hại đến Thất vương phủ. Mấy ngày nay được vương gia chiếu cố, Doanh Mai ta xin ghi tạc trong lòng, sau này vương gia có gì sai bảo, ta đây sẽ dốc hết sức mình.
Nàng rất chân thành hứa hẹn, nhưng hắn không để trong lòng, Thất vương phủ không lưu lạc đến mức đi sẽ đi lợi dụng một nữ tử. Hiển nhiên, hắn biết nàng không đơn giản, nhưng cũng không nghĩ một nữ tử như nàng sẽ làm được gì cho Thất vương phủ. Nam Cung Diệp híp mắt nhìn Doanh Mai, hai tròng mắt sâu thẳm như muốn hút nàng vào, nhìn ra suy tính của nàng, nhìn rõ con người nàng. Doanh Mai cụp mắt xuống, nhu thuận đứng một bên, dường như không để ý cái nhìn của Nam Cung Diệp. Sau một hồi im lặng suy tư hắn mới lên tiếng:
- Vương phi, ta không những không để nàng chuyển đi mà còn muốn nàng chuyển vào Lạc Hà các ở.
Doanh Mai cũng không ngạc nhiên, nàng biết thương lượng với hắn không đơn giản chút nào. Có điều, Lạc Hà các ư? Linh Hà các nàng đang ở là một viện nhỏ hẻo lánh phía đông vương phủ, còn Lạc Hà các lại là chủ viện, nằm ngay gần Tây Phong uyển và thư phòng của hắn. Đây là muốn gì?
Chống lại ánh mắt dò hỏi của nàng, hắn lấy ra từ trên bàn vài cuốn sổ con. Đây là những điều mật thám tra được. Doanh Mai lật giở vài trang liền hiểu. Hóa ra hắn đang điều tra lý do cha nàng tới Bình thành, người mật báo tin tức hành tung cha nàng, còn có những việc ông đã làm ở Bình thành. Đây là muốn cùng nàng điều tra, chuyển vào Lạc Hà các ngay gần thư phòng đúng là tiện lợi hơn nhiều.
- Vậy được, lát sai Lưu quản gia chuyển đồ qua đó.
Có thêm một Thất vương phủ cùng điều tra,chính là giúp nàng rất nhiều, dĩ nhiên nàng sẽ không chối từ. Vốn định sử dụng thế lực của mình, mặc dù trong người không có ngọc bội, nhưng thân phận nàng còn đó, che dấu một chút sẽ dùng được. Hiện giờ có thêm Thất vương gia nhúng tay, nàng cần điều chỉnh kế sách một chút, dù sao cũng là thế lực giang hồ, xen vào chuyện triều đình là việc rất khó khăn. Ngược lại, Thất vương phủ sẽ xử lý thuận lợi hơn nhiều.
- Vương gia, ta đây đi sắp xếp một chút.
Nàng nói, cũng không hành lễ mà quay người định rời đi.
- Từ đã.
- Còn có việc?
Chẳng lẽ hắn đổi ý? Hẳn không phải đâu a. Hắn lại thích đùa giỡn người khác như vậy?
Nam Cung Diệp lấy từ ngăn tủ ra một chiếc hộp. Hộp gỗ trầm hương vuông nhỏ bằng bàn tay, phía trên được chạm khắc tinh tế.
- Trước đó vào nhà lao thăm Doanh tướng quân, ông ấy nhờ ta đưa cho vương phi thứ này.
Đồ của tướng quân? Nàng thấy hơi khó thở, sắc mặt tái đi, bệnh tình lại nặng hơn rồi sao? Khó khăn đưa bàn tay không còn khí lực tiếp lấy hộp gỗ, trọng lượng không quá nặng nhưng sao trên tay nàng lại thấy nặng trịch thế này? Mở nắp hộp, mùi trầm hương tản ra làm nàng càng thêm khó thở, một khối ngọc bội lẳng lặng nằm bên trong, tia sáng tỏa ra dịu nhẹ nhưng lại vô cùng gay mắt, nàng thấy cay cay. Bàn tay run run cầm khối ngọc, lại vô lực giữ hộp gỗ để tuột xuống sàn vang lên một tiếng "cạch". Tiếng kêu làm tan nát cõi lòng. Bàn tay lạnh lẽo nắm chặt khối ngọc, nó còn ấm hơn cả tay nàng, chạm khắc hoa mai nổi đâm vào da thịt, đau nhói.
Doanh Mai vô lực ngã xuống, đôi mắt nhòa đi, dòng chất lỏng ấm nóng như hạt châu thi nhau rơi xuống, đánh mạnh vào lòng Nam Cung Diệp. Hắn chưa từng thấy nàng khóc, khi biết tin Doanh tướng quân không khóc, khi hôn mê tại núi Vân Vụ không khóc, tỉnh lại cũng trầm mặc thẫn thờ, thậm chí khi thăm mộ Doanh tướng quân, nàng dù đau thương nhưng lại rất tỉnh táo, một giọt nước mắt cũng không thấy rơi. Vậy mà một khối ngọc bội lại khiến nàng thương tâm như thế?
Hắn đau lòng ngồi xuống, ôm lấy thân thể đang run lên của nàng.
- Tại sao? Tại sao bây giờ mới đưa thứ này cho ta? Nếu đưa ta sớm hơn thì sẽ khác, sẽ không như thế, ta sẽ không để như thế.
Giọng nàng rất nhẹ mà nghẹn ngào, như tự hỏi, như tự trách bản thân. Hắn biết nàng không cần câu trả lời từ hắn nên chỉ im lặng ôm nàng chặt hơn. Nàng lại khóc nấc lên.
- Ông ấy quyết tâm rời bỏ ta đến vậy.
Dường như muốn khóc hết nỗi uất ức dồn nén trong mấy ngày nay, dường như nước mắt một khi rơi thì không thể ngừng lại, nàng ở trong ngực hắn khóc đến khi không còn khí lực, mệt mỏi ngất đi mới thôi. Hắn ôm nàng, lau đi giọt nước mắt còn đọng trên mi, chăm chú nhìn khuôn mặt lặng yên của nàng, đôi mắt vì khóc nhiều mà sưng lên, càng thêm gầy gò xanh xao. Nhìn nàng ngày ngày trầm mặc đối diện hắn đã thấy đau lòng rồi, không ngờ, khi nàng khóc lại thương tâm đến vậy.