Phòng giam, Đại lý tự
Đại lý tự có nơi dành cho những trọng thần triều đình, nhìn qua cũng khá sạch sẽ. Đặc biệt về Doanh tướng quân, hoàng thượng đích thân chỉ định, đại lý tự khanh càng không dám sơ sẩy. Nam Cung Diệp bước chân vào phòng giam, thân thể cao lớn, tản mát phong thái vương giả khiến phòng giam tối tăm càng thêm chật chội.
Trong phòng giam, Doanh tướng quân ngồi khoanh chân trên giường, nét mặt bình thản. Ông chưa đến 40, nhưng khuôn mặt sương gió, rám nắng, một vẻ cứng rắn của nam nhân quân ngũ. Thấy Nam Cung Diệp đến, ông cũng không ngạc nhiên, hé mắt nhìn, góc độ này, thái độ này, cùng với Doanh Mai không phải là giống nhau như đúc ư?
- Doanh tướng quân tốn nhiều công sức sắp xếp cho Doanh Mai như vậy là đã lường trước được rồi sao?
Nam Cung Diệp trực tiếp khẳng định, Doanh tướng quân im lặng không nói.
- Ông đã nhận tội rồi? Nói đi, xảy ra chuyện gì? Ta không tin Doanh tướng quân từ quân doanh phía Tây lại chạy tới phía Đông xa xôi để ngắm cảnh.
- Ta phải đa tạ vương gia chăm sóc nha đầu đó rồi.- Không trả lời câu hỏi của hắn mà Doanh tướng quân lại nhìn hắn chân thành.
Nam Cung Diệp híp mắt nhìn ông, muốn nhìn thấu suy nghĩ của ông. Doanh tướng quân chinh chiến sa trường nhiều năm, tuy ngồi trong nhà lao, nhưng khí thế cũng không giảm chút nào, thản nhiên chống lại ánh mắt Nam Cung Diệp.
- Ta biết vương gia muốn cứu ta ra, nhưng, việc đó không được. Có một điều vương gia không biết. Hoàng thượng trúng độc nên mấy năm này sức khỏe mới suy giảm như thế.
Nam Cung Diệp sửng sốt. Hoàng đế trúng độc, đây là chuyện nghiêm trọng cỡ nào. Hắn dám khẳng định, thái tử chưa biết, Nam Cung Thành cũng chưa biết, việc này, chỉ mình Doanh tướng quân biết.
- Lấy tính mạng của ông để đổi lấy thuốc giải sao?
- Coi như vậy đi.
Thế nào gọi là coi như? Nam Cung Diệp cau mày.
- Đông Lăng hạ độc? Có nội gián?- Vì vậy mới cần thuốc giải từ Đông Lăng.
- Thất vương gia, hoàng cung bảo vệ sâm nghiêm, nội gián Đông Lăng tài tình cỡ nào cũng không có khả năng hạ độc hoàng thượng. Kịch độc đúng là xuất phát từ Đông Lăng nhưng lại không liên hệ gì với hoàng thất Đông Lăng, trúng độc như thế nào, chỉ mình hoàng thượng biết mà thôi. Vương gia, người có điều tra cũng sẽ không tra được gì.
Nam Cung Diệp nhíu mày càng sâu. Tại sao phụ hoàng lại chọn Doanh tướng quân, mối thù của Đông Lăng với ông vẫn còn rất mới mẻ đấy. Ngược lại với dáng vẻ suy tư của Nam Cung Diệp, Doanh tướng quân lại rất bình thản.
- Vương gia, lệnh án ban ra, cái chết là việc đã định, là ta cam tâm tình nguyện, ngài không cần phí sức cứu ta. Ngay từ đầu ta đã lường trước được việc này. Dẫu sao, tâm nguyện ta đã hoàn thành, việc cần làm cũng đã làm xong. Lão phu chết không còn gì hối tiếc. Chỉ mong vương gia có thể thay ta chiếu cố Mai Nhi.
Nam Cung Diệp tiếc nuối, kế hoạch đổi người hắn đã nghĩ ra, cũng an bài được vài bước, lại không ngờ nhận được đáp án như vậy. Hắn sẽ không cưỡng cầu.
- Doanh Mai nàng đã trốn khỏi vương phủ rồi.
Doanh tướng quân nghe được tin tức cũng chỉ thở dài, dường như không hề ngạc nhiên vì sao nàng có thể thoát ra được.
- Nha đầu này vô cùng cứng đầu. Vương gia sau này hãy bao dung cho nàng nhiều hơn.
- Vì sao ta phải đồng ý với ngươi? Tuy rằng ta cùng Doanh tướng quân có giao tình, nhưng cũng không có trách nhiệm phải làm gì cho nữ nhi của ngươi.
- Không cần, vương gia không cần chăm sóc nàng. Ta chỉ cầu vương gia một điều, đợi khi nàng bình tĩnh lại, xin vương gia giao vật này cho nàng.
Doanh tướng quân giơ về phía hắn một khối ngọc bội. Chạm khắc tinh tế, trên nền một khối vuông nhẵn là hình hoa mai sống động. Chất ngọc mịn màng, trong không gian hơi tối của nhà giam, tỏa ra tia sáng dịu nhẹ. Một khối ngọc nhỏ chỉ bằng hai đầu ngón tay, nhìn qua trông đơn giản nhưng lại là cực phẩm trong cực phẩm. Nam Cung Diệp tiếp nhận, thu vào tay áo coi như đồng ý.
- Cách kinh thành 30 dặm về phía nam có một dãy núi Vân Vụ, có thể vương gia sẽ tìm thấy nàng ở đó.
Nam Cung Diệp híp mắt nhìn Doanh tướng quân, núi Vân Vụ quanh năm hẻo lánh, hơn nữa cách kinh thành không gần. Nàng một mình đến đó làm gì?
Không trả lời suy tư của hắn, Doanh tướng quân chỉ cảm khái nói:
- Đáng tiếc, lão phu không được chết nơi sa trường.- Cả một đời chinh chiến, khí khái nam nhi, sa trường trở thành nhà của ông.
Núi Vân Vụ
Dãy núi Vân Vụ không cao nhưng là nơi nhiều sương mù nhất Đại Sở, từ chân núi hướng mắt lên chỉ nhìn thấy mây mù dập dờn, đỉnh núi quanh năm đều ẩn trốn trong những đám mây, vì vậy không mấy người nguyện ý lui tới. Một dãy núi không tính là quá rộng, nhưng để tìm được người cũng tốn không ít công sức. Nam Cung Diệp cùng ám vệ chia nhau tìm kiếm ở chân núi gần một ngày. Trời về đêm, ẩm lạnh vô cùng. Đôi mắt sáng mẫn của hắn ẩn hiện những tia máu, dấu vết mệt mỏi của hai ngày không ngủ. Khả năng không lớn, nhưng hắn tin, Doanh tướng quân sẽ không tự nhiên chỉ điểm một nơi vô nghĩa. Chợt phía xa, Nam Cung Diệp nhìn thấy điểm trắng. Vội vàng tới gần, chính là một người đã ngất đi, nàng, vậy mà thật tới đây. Doanh Mai một thân chật vật, bạch y trên người bị nhánh cây quệt vào có nhiều vết rách, khuôn mặt nhợt nhạt không còn chút huyết sắc, hơi thở mong manh dị thường.
- Lâm Tứ.
Nghe tiếng gọi, Lâm Tứ vội vàng tới nơi, nhanh chóng bắt mạch cho nàng.
- Vương gia, là ngất đi thôi, nhưng bệnh tình càng thêm nghiêm trọng rồi.
Không quan tâm nhiều, hắn nhanh chóng mang nàng về Thất vương phủ.