Dương thần đã rời khỏi nhân gian để Nguyệt thần thế chỗ soi sáng cho trần đời.
Trời đã tối, một đêm ồn ã và dậy sóng.
Vương đứng trước nhà ông Bính, hiện trường vẫn được giữ nguyên như thế. Xem ra ông ta vẫn không báo cảnh sát, có vẻ ổng chọn giải quyết theo cách riêng của mình như cách mà Vương sẽ thực hiện ngay bây giờ.
Luật pháp sinh ra để bảo vệ kẻ yếu và làm bàn đạp cho kẻ mạnh. Một cách nói khác luật pháp sinh ra để giam cầm kẻ nghèo và thao túng bởi người giàu.
Tình cảnh hiện giờ của vương là người thấp thế và ông Bính là kẻ trên cơ. Một trời một vực, thành thực mà nói, Vương làm sao đặt trên bàn cân với ông Bính được.
Vương biết chỉ cần mình bước qua vạch cổng rào này thôi thì sẽ không có đường lui về. Cậu sẽ trở thành một tên giết người, tội danh không biết sẽ được phán xét như thế nào, nhưng chắc chắn sẽ không hề ít.
Nhưng đó là những gì sẽ xảy ra nếu như cậu thắng ông Bính mà thôi.
Vương hít một hơi, giữ khí thật lâu và thở ra.
Vương nhấc chân, mọi vướng bận của cậu đã hoàn toàn được gỡ bỏ, bây giờ chỉ cần giải quyết việc này là xong thôi.
Ngay khi Vương đặt bàn chân đầu tiên của mình qua cửa rào đã mở toang của nhà ông Bính, một âm thanh báo động vang lên ba tiếng rồi tắt ngúm, một vòng tròn với dấu chấm than màu đỏ cũng đang rung lên liên hồi trước mặt Vương.
Vương nhấn vào, có lẽ là một nhiệm vụ, cậu đoán thế.
‘Nhiệm vụ Đột xuất.’
--- Nhiệm vụ Đột xuất ---
Mục tiêu: Giết Lý Hảo Bính.
Phần thưởng:
Xu may mắn (10).
Điểm chỉ số: 1-20 (Ngẫu nhiên).
Mở khóa Tính năng Cửa hàng.
Thức tỉnh bản chất: Nhân gian Thất cách.
--- xXxXx ---
Vương xác nhận thông tin và đóng bảng nhiệm vụ lại. Vậy là chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này cậu sẽ có được kha khá phần thưởng xịn sò, chưa kể còn có cả một thứ mới gọi là “Thức tỉnh bản chất”. Vương không biết nó cụ thể là gì vì không thể kiểm tra được thông tin, cậu chỉ có thể biết sau khi hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
Vương đã quyết thì không rút, cậu đi vào. Bước qua nơi cánh cửa bị chính cậu làm vỡ làm đôi, Vương quan sát xung quanh.
“Không có ở đây.”
Vương thầm nói, ông Bính đã đi mất tâm, ắt hẳn ổng đang chữa trị đâu đó, bởi cậu trước khi đi đã cho ổng một cú đánh đầu đau điếng mà, cậu vẫn nhớ lúc đó đỉnh trán của cậu đau điếng lên.
Quả đúng ổng không phải hạng xoàng, thường ngày tại trường ổng mặc đồ kín mít, quần áo rộng thùng thình nên nào biết được bên trong ra sao. Đến tận hôm nay thì vài giờ trước đó cậu đã có thể nhận dạng thực hình của ổng.
Người săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn như những đấu sĩ WWE. Mỡ thừa gần như chẳng có, quả thực vậy, ông ta chắc chắn là hình tượng “Già gân” mà mọi người thường nhắc đến.
Vương tiến sâu vào trong, cậu không nắm rõ kết cấu nào của nơi đây ngoài đường đi đến nhà bếp. Vương đã đến đó kiểm tra, tất nhiên là ổng không có ở đó rồi. Cậu tiếp tục thận trọng đi đến những nơi khác.
Nhà ông Bính rộng đến kinh người, đúng là nhà của người nhiều tiền. Nhiều phòng đến mức rối rắm, nội tầng trệt thôi cũng đã năm phòng, nhưng ổng chẳng có ở những nơi này.
Vương đi lên tầng một rồi tầng hai cho đến tầng năm. Cả thảy 25 căn phòng và không có lấy bóng dáng ông ấy.
Vương xuống lại tầng trệt sau khi tốn quá nhiều thời gian tìm kiếm mà chẳng thu lại tí kết quả nào.
Khi đó thì ông Bính đang ngồi chễm chệ ở ghế Sofa phòng khách. Ông ta vắt chéo chân khi đang ở trần với cái quần đùi cụt ngủn ôm sát đùi. Mũi ổng đã được băng lại, ắt hẳn ông ta vừa trở về từ bệnh xá hay chỗ nào đó tương tự vậy.
“Con kiểm tra hơi lâu đấy. Ngồi xuống đây với chú Tám nào.” Ông Bính từ tốn nói trong khi đặt tách trà xuống bàn, tay phải ông nhẹ nhàng đưa ra mời Vương ngồi.
Vương thận trọng đi đến và ngồi xuống theo lời mời.
“Ông biết tôi đến đây để làm gì đúng không?” Vương hỏi, luôn trong tư thế cảnh giác.
“Nào! Con cần gì phải cẩn thận như thế. Chúng ta quen nhau thân lắm mà, ông còn mời con với nhà ăn.”
“Nói đi, ông muốn gì, đừng có mà vòng vo nữa.”
“Xem ra con không thích kiểu này nhỉ.” Ông Bính chuyển tông giọng từ thảo mai sang nghiêm nghị, ông chống người về phía trước, đan những ngón tay lại với nhau, ánh mắt sắt lạnh đưa về phía Vương như muốn nhìn thấu tâm can. “Ta cho con 100 tỷ để bỏ Linh. Nghĩ mà xem, cả đời như con có cố đến mấy cũng làm sao kiếm được nhiêu đó tiền. Còn nữa...” Ông Bính cười nham hiểm, ngả lưng tựa vào sofa. “... Thanh Di lẫn Thi Thi đều cho con, tùy ý sử dụng, hai món này là ngon nhất đấy, dùng chẳng bao giờ xuống cấp, lỡ có gì thì đi tút lại là như mới ngay, giá cũng không hề mắc, vậy đi, ta cho con thêm 50 tỷ, đủ sửa tới mấy chục năm nữa.” Ông Bính vừa nói vừa cười, tưởng như đây là một câu chuyện hài.
Vương thở dài. “Ông nói thật chứ?”
Ông Bính trố mắt, ổng tưởng rằng thằng nhóc này là kiểu người không vì đồng tiền làm mờ lý trí. Nhưng nếu nó đã hỏi như thế thì chẳng phải chuyện này quá dễ dàng hay sao? Ổng bỏ ra có 150 tỷ mà được sở hữu con bé Linh, mất thêm có hai món đồ khác thì cũng chẳng tốn là bao so với khối tài sản nghìn tỷ của ổng.
“Chú Tám biết con sẽ hiểu rõ sự việc mà. Lựa chọn khôn ngoan lắm.”
Vương bắt đầu thư thái, tựa lưng vào ghế, bỏ hẳn cái cảm giác cho người đối diện nghĩ rằng mình không còn cảnh giác. Vương vắt chéo chân, đung đưa chân phải đang đặt trên chân trái. “Nhưng 150 tỷ thì quá bèo. Cô Linh ngon tuyệt vời như thế, ngọt ngào mà lại yêu kiều, đúng là người như cô ấy trên thế giới này không có nhiều nhưng không phải là không có. Cái ở đây là ông thèm khát cổ ra mặt. Vậy đi, 500 tỷ chốt kèo, bằng không tôi sẽ giao đoạn clip ông cưỡng hiếp cô Linh lên Hội đồng Công tố.” Vương nói xong thì quăng chiếc điện thoại hiện rõ mồn một đoạn phim ông Bính đang bắt ép cô Linh thổi kèn. Vương đã lường trước, bởi Thanh Di đã bảo ông Bính sẽ làm chuyện đó với cô Linh lên cậu phải có bằng chứng, thế nên với chiếc máy quay ngụy trang cúc áo, Vương đã quay lại hết tình cảnh lúc đó.
Ông Bính cười khổ, che đi đôi mắt đỏ máu của mình. “Con đúng là mưu mô quá đấy. Không sợ chú Tám thủ tiêu con ở đây sao?”
Vương tạch lưỡi. “Ông chú nghĩ có thể dễ dàng giết một đứa phá hủy được cánh cửa bảo vệ nhà của đại gia như ông sao?”
Ông Bính lại cười lớn. “Nhóc ngây thơ qua rồi.” Rời tay khỏi mắt, ông Bính đưa cái nhìn đầy sát ý đến Vương. “Cánh cửa đó mất ốc ta chưa có thời gian thay, chỉ một cái đẩy đủ lực thì nó sẽ ngã, ta dám chắc sức của thằng nhóc mười tuổi cũng làm nó đổ nếu dùng quá lực cho phép.”
Vương chợt chững lại, cậu vẫn giữ cái dáng vẻ bình thản như không có chuyện gì xảy ra đó, phải để ông Bính biết được rằng cậu không sợ những gì ông ta đã nói. Bởi chẳng có gì xác nhận lời ông ấy là sự thật.
“Con biết chú Tám biết được rằng ai đó đang mất đi bình tĩnh bằng hơi thở không? Con dấu cũng tốt đấy, điều chỉnh nhịp thở đúng là khó mà nhận ra được, nhưng người đã tôi luyện suốt hàng chục năm thì trình độ của con vẫn còn quá non nớt.” Ông Bính vỗ đùi mình, ngoáy ngoáy lỗ tai. “Thôi được rồi, 200 tỷ thì 200 tỷ. Cái giá hơi mắc với món đồ chơi thượng hạng, nhưng đôi khi cần phải hy sinh vì lý tưởng đúng chứ!”
Lời nói lẫn thái độ của Ông Bính làm Vương điên lên. Cậu đã cố kìm chế nhưng quanh trán giờ đây đã đầy dây điện hiện nổi bất thường để kìm hãm lý trí không nghe lời rồi để cơ thể lao lên như con thiêu thân.
“Vậy ta làm hợp đồng chứ nhỉ?” Vương đề nghị.
“Hợp đồng? Sao phải rắc rối như vậy? Chẳng phải chuyển sang cho con là được ngay thôi sao?”
“Rủi ro chú biết chứ? Nếu hàng đã giao nhưng rồi chú lật lọng thì sao?”
“Thằng nhóc này đúng là không chịu tin tưởng ai nhỉ?”
“Riêng chú thì không. Ai lại tin một kẻ đầy thủ đoạn chỉ để sở hữu cô Linh chứ?”
“Được rồi. Vậy điều khoản thế nào? Chú cho cháu toàn quyền đưa ra.” Ông Bính hỏi.
“Ông chơi đẹp đấy. Đúng là cô Linh có giá quá nhỉ?”
“Nói thừa.”
“Rồi. Thứ nhất, ông là người toàn ý tặng số tiền này cho tôi.”
Ông Bính đánh điều khoản vào chiếc máy tính bảng mini. Hợp đồng được viết trên trang quản lý hợp đồng với công nghệ BlockChain được Chính phủ cho phép và Bộ tư pháp quản lý.
“Thứ hai, số tiền này sẽ không bị đòi lại bất cứ lý do nào. Nếu trường hợp tiền của tôi thất thoát và có liên quan đến ông dù gián tiếp hay trực tiếp, toàn bộ tài sản của ông sẽ thuộc về tôi.”
Ông Bính có chút lưỡng lự, nhưng dưới cái nhìn của Vương ông ta cũng chấp nhận mà điền điều khoản này vào. Bởi làm gì có chuyện ông sẽ đòi lại, đây là một giao dịch công bằng và sau đó không ai nợ ai gì cả. Thuận mua vừa bán.
“Thứ ba…. có lẽ là đủ rồi. Ông có muốn thêm điều khoản nào vào nữa không?”
Ông Bính lắc đầu. “Chú đây không có gì, hai điều khoản này đã quá đủ. Nhưng sau khi hợp đồng này được ký kết và tiền được trao, chúng ta không ai liên quan đến ai. Chú cũng sẽ rời khỏi đây cùng với Linh. Con đồng ý chứ?”
“Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh.” Vương đưa tay ra.
“Hảo!” Ông Bính bắt lấy tay Vương, trong mắt Vương lúc này ông ấy chẳng khác gì một con cún vâng lời từ đầu đến giờ.
Sau đó hai người điền thông tin cá nhân vào ô ký kết, là mã công dân của họ. Hợp đồng được chính thức ký kết và gửi vào bộ lưu trữ hợp đồng của Bộ tư pháp.
Tiền cũng được chuyển ngay sau đó. Ví tiền ảo của cậu đã cộng thêm 200 tỷ tròn trĩnh và 20 nghìn tiền lẻ vẫn còn trơ trọi ở đó suốt mấy năm nay.
“Vậy mọi thứ đã kết thúc rồi nhỉ?” Vương đứng dậy.
“Ờ. Ta không ngờ mọi chuyện dễ dàng như thế, nếu biết nhóc mày mê tiền đến thế thì chú đây đã không phải nhọc công chuẩn bị lâu như vậy, tốn hết bao nhiêu thời gian. Nhưng cũng nhờ vậy mà trái cây ngày càng chín, Linh sẽ càng ngon càng ngọt đúng không?”
Vương đứng trên cao ngó xuống nhìn Bính với nửa ánh mắt, nhanh như thoắt cậu dùng chiếc gạt tàn thuốc bằng đá vào mũi ông ta.
Nhưng tốc độ của Vương tung ra lại không đủ nhanh, đúng hơn là không thể qua mắt được ông Bính, đòn đánh đã bị chặn lại hoàn toàn.
Vương nhanh chóng rút tay lại, lùi về sau một khoảng và thủ thế.
Ông Bính vứt cái gạc sang một bên làm nó lăn lốc trên sàn nhà. “Từ lúc nhóc chủ động đứng dậy, người tạo thành thế là ta đã đoán được ý định rồi. Đáng lẽ không được lộ liễu như thế chứ? Hơn nữa động tác quá thừa, sao không giấu sẵn một vật gì đó dài và bén đề đâm thẳng vào tử huyệt? Nhóc mất thời gian với việc chồm xuống lấy cái gạc này quá rồi.”
“Ông đúng là đáng gờm.”
“Tất nhiên rồi nhóc con. Chắc chú Tám phải nói sơ về thân thế cho con biết nhỉ?” Ông Tám đắc ý, bởi ổng chuẩn bị nói về cái quá khứ lẫy lừng của mình cơ mà.
Vương nuốt nước bọt, cậu không thể rời mắt khỏi ông Bính, bởi ông ta quá mưu mô, quá nguy hiểm, chỉ cần một cái chớp mắt thôi cũng đủ làm thay đổi cục diện, lúc đó cậu sẽ hoàn toàn bị đánh bại.
“Hình như hai mươi năm trước, ta nhớ là thế, nó còn trước cái ngày ta gặp bé Linh khi nó còn bé tí...”
Lúc đó ông Bính chỉ ở độ tuổi thanh niên mà thôi. Ổng là một tay buôn ma túy có tiếng, ai ai trong giới gian hồ nghe thấy tên cũng phải nể vài ba phần. Nhưng sau đó, vào cái ngày mà tình cờ gặp bà Thi hay với cái tên cũ là bà Tư trước đó. Khi ấy ổng biết mình đã yêu.
Nhưng mộng vỡ tan khi phát hiện bà đã có chồng, ông gọi đàn em đe dọa để cha bé Linh phải bỏ vợ. Nhưng ổng yêu vợ lắm nên nào đồng ý, mặc kệ là bị chặn đường đánh hoài.
Thế rồi ông Bính lên kế hoạch cho đàn em làm phụ việc ra khơi cho cha bé Linh, ổng nào nghi ngờ, rồi vào một ngày nọ, ông Bính bị phát hiện là đã chết, vụ án cũng chẳng điều tra ra được gì, chỉ đưa ra kết luận rằng ổng bị tai nạn ngoài khơi mà chết. Nhưng có ai biết rằng mọi thứ đều từ ông Bính mà ra.
Thế rồi ông Bính kết hôn với bà Tư. Ổng khoái lắm, bởi cả đời tuổi trẻ ổng có bao giờ dùng được hàng ngon thế này đâu. Song bỗng tới một hôm, ổng bắt đầu thấy chưa đủ, chưa thỏa mãn, ổng muốn tìm một cảm giác gì đó kích thích, tội lỗi nhưng đầy khoái cảm. Thế là bé Linh bị chọn làm đối tượng. Rồi sau đó thì một chuỗi chuyện xảy ra khiến ông Bính vuột mất bé Linh cho đến tận ngày hôm nay mới có cơ hội đó.
Trong thời gian lãnh án ổng làm trùm trong đó, tài sản bên ngoài của ổng vẫn còn bởi có ai biết gì tới việc ổng buôn ma túy. Nên ổng đã dùng chính tài sản kết xù của mình để có thể sống một khu biệt lập như thiên đường trong tù.
Đồ ăn, thức uống, phòng tập, gái gú. Tất cả đều có trong đó.
Ổng lãnh án cũng khá dài, trong thời gian đó ổng cũng không đứng yên, ổng tự thân luyện tập, tự thân học hỏi rồi mua bán đất, từ một người buôn ma túy cộm cán lão đã chuyển hẳn sang làm đại gia bất động sản.
Với ngần ấy thời gian, lão “cải tạo” tốt thì được ra tù. Lão dành hết thời gian sau đó để tìm bé Linh, kết quả là vào một năm trước lão tìm thấy mục tiêu của mình.
Để rồi giờ đây ông Bính phải chạm trán với biến số trong kế hoạch của mình.
Là Vương.
Ông Bính đứng dậy, ổng to hơn Vương gấp hai, cũng phải thôi. Vương chỉ mét bảy còn ổng tận mét chín, thân hình thì đô con lực lưỡng chẳng khác gì những tay đấu vật trên sàn WWE.
So với Vương thì khác nào bảo xe tăng ăn hiếp châu chấu đâu chứ.
“Con hôm nay có vẻ không thể dùng được số tiền đó nữa rồi. Dù tiếc tiền thật, nhưng đành phải tiễn con trước một đoạn vậy.”
Ông Bính ngừng nói, chẳng thèm câu dẫn lời nào nữa. Ông tung từng cú đấp, từng cú đạp bài bản của đủ loại võ, giờ đây Vương mới biết ổng cũng là một võ sĩ tự do.
Vương không thể chặn hết đòn tấn công của ổng, chỉ có thể cố gắng thoát khỏi những đòn nắm bắt mà thôi. Còn bao nhiêu cú đấm hay đá, dù đã kịp thời giảm tác động của chúng nhưng vẫn là quá đau đớn.
Máu của Vương tụt không ngừng, chẳng mấy chốc mà từ hàng trăm nay nó đã xuống hàng đơn vị.
Vương cứ thế mà tiếp tục dùng hết mười sáu lần hồi phục của mình chỉ trong vòng chưa tới nửa tiếng đồng hồ.
“Thằng nhóc này đúng là có sức chịu đựng tốt. Nếu ta gặp nhau đúng thời điểm, không giao nhau tại bé Linh thì có lẽ sẽ trở thành người quen rồi đấy.”
Ông Bính không thấy mệt, tất nhiên, xưa kia lúc buôn thuốc phiện ổng còn phải đánh với hàng chục người như Vương một lúc thì chút trở ngại cỏn con trước mắt này làm khó được chỗ nào cơ chứ.
Ông Bính ngày càng tăng lực vào những đòn tấn công của mình, tốc độ của ông nhanh hơn Vương rất nhiều. Ông đã tận dụng lợi thế này mà tung những đòn chí mạng vào những chỗ hiểm nhất từ hông cho đến cổ rồi mũi, thậm chí là hạ bộ, nhưng Vương vẫn đủ để cản trở dù thiệt hại nhận về là vô cùng to lớn.
“Nhóc con có dùng chất kích thích không đấy? Một con người bình thường làm sao có thể chịu được tới tận giờ phút này.” Ông Bính cũng đã thấm mệt, ổng chưa từng phải dùng hết sức vào mỗi đòn đánh trong cuộc đời giang hồ, việc đối phó với Vương thực sự hơi tốn nhiều sức lực của ông.
Vương không thể phản công, cậu còn chẳng có thời gian nghỉ để làm điều đó. Ông ta chặn gần như mọi đòn đánh của cậu rồi còn phản lại bằng hàng tá đòn bí hiểm với uy lực mạnh hơn mấy lần. Máu của cậu ban đầu chỉ giảm ở mức vừa phải, nhưng chỉ vài phút trở lại nó rút tựa tốc độ chạy của một con ngựa điên, buộc Vương sử dụng hồi phục liên tục và nó chỉ còn ba lần duy nhất mà thôi.
Vương không thể thắng ông ấy.
Cách biệt về sức mạnh quá lớn.
Nếu không có kỳ tích thì không thể nào thay đổi được cục diện, Vương sẽ chết ở đây, đó là sự thật nếu như cậu dùng hết số lần hồi phục.
Người ta nói quả nhiên là đúng, đứng trước thực lực tuyệt đối thì mọi kỹ xảo chỉ là đồ bỏ đi. Và hệ thống của cậu cũng vậy, nó không quá giúp nhiều việc gia tăng sức mạnh cho cậu. Thậm chí chỉ là sử dụng để nâng vài ba cái chỉ số đơn giản.
Vương cảm thấy bất lực, nhưng cậu không có đường lui.
Số lần hồi phục giờ đây chỉ còn một, cậu càng ngày càng bị ép vào góc tường.
Phải bỏ chạy, nhất định phải chạy.
Tính quân tử đối đầu kẻ địch vào thời điểm này chỉ mang đến cái chết mà thôi.
Vương lần đầu tiên biết sợ kể từ khi giao đấu với ông Bính, chân cậu thực sự run lên dù đã được kìm lại vì phải liên tục lùi về sau để giảm thiểu uy lực từ đòn tấn công ác liệt của ông Bính.
Chỉ còn hai lần hồi phục duy nhất, Vương nhanh chóng tận dụng lợi thế của hệ thống rằng mình sẽ không chết dù có hết máu cho đến khi não ngừng hoạt động.
Cậu đã phóng lên cao, qua cả đầu của ông Bính về phía sau trong thời điểm chỉ vài khắc khi ông ta tung ra cú đấm.
Ông Bính bắt ngay được nhịp nên nắm lấy đũng quần của Vương, nhưng ổng nào ngờ quần Vương mặc là quần thể dục, Vương đã liên tục dùng những khoảng thời gian chết lúc đỡ nấm đấm của ông ta lẫn sự uyển chuyển của hông để làm lỏng lưng quần.
Quần của Vương đã rời khỏi người cậu và nó nằm gọn trong tay ông Bính, Vương rơi về phía cổng rào và chảy máu đầu vì đập mạnh vào cạnh của cửa rào.
Nhưng Vương đã nhanh chóng sử dụng hồi phục, cậu đã thoát khỏi tình trạng đó, nếu là người thường thì chỉ có thể ôm lấy cơn đau mà chờ giải cứu mà thôi.
Vương tận dụng mọi cơ hội và chạy thật nhanh ra ngoài và thoát khỏi vòng tay của ông Bính.
Nhưng đó là những gì cậu nghĩ mình sẽ làm được. Ông Bính dẫu thân hình có tơ lớn nhưng tốc độ chạy thì chẳng thua gì những vận động viên chạy nước rút với sức bền của vận động viên điền kinh. Chẳng mấy chốc mà ông đã đuổi kịp và đánh gục Vương, đem cậu về nhà.
…
Trong căn phòng sáng trưng, mùi tinh dịch nồng nặc xung quanh. Vương đang bị trói gọn vào chiếc ghế sắt cố định giữa phòng.
Vương dần dà mở mắt sau cơn mê mang, máu đã chảy khô cả gương mặt và ướt đẫm máu. Những cơn đau ngoài da thịt bắt đầu được truyền vào hệ thống cảm nhận cơn đau của Vương, cậu nghiến răng mà kêu lên những âm thanh đau đớn khó khăn.
“Tỉnh rồi.” Ông Bính dùng roi thép đánh một phát vào bụng của Vương, nó đã rỉ máu nay càng rỉ máu hơn nữa.
Vương gồng mình, thở dốc, cậu phải chịu cơn đau này, cậu chỉ còn duy nhất một lần hồi phục, không thể nào sử dụng một cách bừa bãi được. Vương kiểm tra lượng máu, nó giờ đây báo động ở mức đơn vị.
“Chú đã bảo hãy ngoan ngoãn đi mà. Sao lại không vâng lời người lớn thế này.”
Vương nhếch mép, mắt cậu sụp xuống, khó khăn mở lên, nhưng miệng thì vẫn còn khả năng nói, cậu nào chịu khuất phục cơ chứ.
“Ông chơi bà Thi với Thanh Di ở đây sao? Mùi nồng đậm quá đấy.”
Ông Bính bật cười. “Giỏi. Cho mày làm tình với hai đứa nó suốt thời gian qua cũng nhạy ra nhỉ. Chỉ một chút mà đã biết được.”
“Tôi đâu lạ gì ông. Thằng biến thái.”
Ông Bính lại cười. “Mày dập con Di đến mức muốn tắt thở còn bảo tao biến thái sao? Tao với mày như nhau mà. Đắm chìm vào tình dục, không phải sao?”
Vương không phủ nhận, quả thực cậu đã từng như thế. Nhưng cũng vì dính vào thứ gọi là tình dục bậy bạ vô tội vạ này mà đã khiến cô Linh nguy hiểm rồi cả mình phải rơi vào tình cảnh này.
‘Chết thật. Chẳng thể thắng được.’
Vương đành buông ra một dòng suy nghĩ đầy cay đắng. Sự thật lúc nào cũng đau đớn cả. Cậu không thể thắng ông Bính, cho dù bây giờ cậu có trăm lần hồi phục thì cũng như vậy.
Thực lực tuyệt đối, cậu cũng muốn có thứ như thế.
Chết tiệt!
Vương cố mở mắt, ông Bính vẫn đứng đó đợi câu trả lời.
“Nhưng với bà Thi thì ngon hơn. Ông làm cách nào cho một bà già trở thành gái tơ thế? Không phải hơi phi thực tế sao?”
“Thế giới của người giàu sao mày hiểu được.” Ông Bính vung thêm cho Vương một roi thép. “Thế giới hiện tại đã có thể ngủ đông, chuyển hoàn toàn nam thành nữ hay hay ngược lại, đầy đủ chuyện mà mày chẳng thể tưởng tượng được. Miễn là có đủ tiền, không gì là không thể. Thế giới ngầm đâu phải thứ mà người thường có thể thâm nhập. Giống như Mạng đen vậy, nơi đó cần trình độ thì Thế giới ngầm thực sự cần tiền, một số tiền khổng lồ.”
Máu Vương đã cạn, cậu chỉ còn số 0 tròn trĩnh. Cậu đã hoàn toàn bất động, suy nghĩ vẫn còn đang có thể tiếp diễn, nhưng cơ thể đã hoàn toàn không còn liên hệ gì với linh hồn nữa.
Khi đó, thứ mà Vương không ngờ, thứ được xem là phao cứu cánh của Vương đã xuất hiện.
Đã qua ngày mới, hôm nay Vương chưa có thời gian làm nhiệm vụ hằng ngày. Và bây giờ, tấm bảng đỏ đang rung lên dữ dội trước mắt cậu đang cảnh báo và đếm ngược.
----- CẢNH BÁO -----
Bạn đã không hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày.
Hình phạt sẽ bắt đầu được ban ra.
Của quý sẽ ngắn đi… 15 cm.
Hình phạt đã được thi hành.
----- xXx -----
Nhưng trong suy nghĩ của cậu chợt nhớ lại, hình phạt chỉ là của quý bị ngắn đi. Vương như tuyệt vọng, hình phạt này không phải như cậu nghĩ sẽ là bị dịch chuyển đến một không gian nào đó, cậu sẽ được giải thoát khỏi đây.
Sự thật một lần nữa tán vào mặt Vương.
Trong lúc Vương tuyệt vọng, một bảng thông báo khác lại hiện lên.
----- CẢNH BÁO -----
Hệ thống nhận thấy hình phạt chưa được thích đáng.
Hệ thống quyết định giảm của quý của bạn chỉ còn 5cm.
Đã thi hành hình phạt.
----- xXx -----
Vương giờ đây chẳng thèm bận tâm nữa, có thay đổi thế nào thì cũng không làm cậu thay đổi cục diện được.
Rồi một bảng thông báo nữa lại xuất hiện, những dòng chữ lần lượt được hiện ra với những tiếng ‘Ding’ liên tục.
----- CẢNH BÁO -----
Hệ thống nhận thấy sự xung đột.
Hình phạt đã bị thi hành hai lần, trái với quy luật.
Hệ thống xem xét đền bù cho người sử dụng.
Đã xem xét xong.
Ký chủ nhận được phần thưởng của 10 lần Nhiệm vụ hằng ngày.
Tổng cộng: Điểm chỉ số (30), Hồi phục (10)
Ký chủ nhận được một kỹ năng đền bù.
Đã hoàn thành ngẫu nhiên đền bù kỹ năng.
Kỹ năng bị động nhận được: Kungfu (Tuyệt đỉnh) (Chú thích: Sở hữu trình độ của một Cao thủ Kungfu. Không tiêu hao Ma lực.)
Đã hoàn thành đền bù.
----- xXx -----
Vương đã thấy được hy vọng đến với mình. Ai mà ngờ vì hình phạt giáng xuống đầu mình hai lần đã gây ra xung đột và được đền bù phần thưởng chứ. Giờ đây Vương đã trở lại và lợi hại hơn xưa. Cậu vốn không có võ, nhưng gì cậu đối phó với ông Bính từ đầu chỉ là phản xạ bản thân mà thôi. Nhưng giờ đây cậu đã có một môn võ in hẳn vào trong tiềm thức, cậu có thể biết được rằng mình thực sự biết tường tận môn võ này.
Vương dùng hồi phục, giờ đây cậu vẫn còn 10 lần sử dụng.
Tất cả điểm đều được nâng vào lực chiến. Giờ đây cậu đã thành 455. Không quá khác biệt nhưng vẫn là có tăng.
Bây giờ chỉ còn việc thoát khỏi xiềng xích mà thôi, sức của cậu vẫn không thể nào phá được những thứ này được.
“Này ông già.” Vương bắt đầu kế hoạch khiêu khích.
“Con ngoan cố quá đấy, chẳng phải ta đã tha cho rồi sao? Tưởng con ngủ yên rồi chứ?” Ông Bính quay người lại, cầm roi thép lên liền vung một phát vào mặt Vương.
Cú đó đau điếng, nhưng Vương nào quan tâm, giờ đây cậu là vua lỳ đòn.
“Ê lão già. Đánh không đau gì cả. Tôi thách ông dám chặt tay chân tôi đấy.”
“Chú không ngu đâu con. Chẳng phải thế là bẩn nơi này sao? Chú sẽ thả con vào chuồng cọp cho sạch.”
“Thì ra chỉ là một thằng nhát cấy. Bản lĩnh không có mà đòi làm chủ cuộc chơi sao? Ông chẳng qua là một thằng cậy mạnh hiếp yếu mà thôi. Bây giờ biết được tôi mạnh hơn nên đang sợ bị báo thù sao?”
“Khích tướng không có ích đâu. Chú Tám con đây đã quá quen với chúng rồi.”
“Thì đúng là ông quen thật mà. Có ai dám nói gì với ông...”
Ông Bình đắc ý, tất nhiên, lời lão nói ra là mệnh lệnh, chẳng ai dưới trướng dám cãi lời cả.
“... vì vậy mà họ toàn nói sau lưng ông thôi. Để tôi coi...” Vương giả bộ trầm tư rồi cười phá lên làm ông Bính có chút để tâm. “Thanh Di, đúng là cô ta rồi. Nhớ sau cái ngày ông làm tình với nhỏ để tôi thấy không? Sau ngày đó nhỏ có đê mê với ông một cách “thật sự” đâu. Hoàn toàn bị khuất phục trước con Dực Long đầu đàn mà tôi sở hữu. À còn bà Thi nữa, đúng là sốc khi biết bả già khú đế, nhưng bả ngon thì ngon thiệt. Bả cũng bị khuất phục bởi tôi. Họ toàn chê ông sau lưng thôi. Thằng già sở hữu cây hàng yếu ớt, lúc cứng lúc mềm không kiểm soát được. Đúng là hết xí quách.”
Vương cười phá lên một cách điên dại, cậu phải khích tướng lão ta lên đỉnh điểm
Và lão đã cắn câu, một cách đơn giản.
Bản chất của lão là một kẻ biến thái nghiện tình dục. Lòng tự trọng của lão về việc này sẽ bị đụng chạm nếu nhắc đến việc này.
Lão cũng đã nhận ra kể từ khi Vương nhắc đến việc Thi và Thanh Di không thỏa mãn tột đỉnh như trước nữa. Nhưng lão nào chấp nhận, lòng tự trọng, lòng tự tôn không cho phép lão chấp nhận điều đó.
Lão đã điên lên theo đúng ý muốn của Vương.
Lão dùng roi da đánh tới tấp cập, máu hoàn toàn chạm về mức không, nhưng Vương vẫn chẳng dùng hồi phục. Việc cơ thể trở thành cái xác thực vật trong khi vẫn giữ được lý trí nhưng không cảm nhận được cơn đau thì có khác gì gian lận. Chỉ cần cảm nhận linh hồn của mình dần yếu đi sự liên kết với thể xác thì dùng hồi phục là được chứ gì. Đó là những gì mà Vương đã đúc kết được qua hàng chục lần sử dụng, kinh nghiệm đúng là quý báu.
Lão Bính thấy Vương bỗng dưng yên ắng. Lão nghĩ rằng Vương đang khinh bỉ lão mà chẳng thèm phản ứng, lão nghĩ rằng Vương đang thầm muốn nói Lão yếu đến mức đánh còn chẳng gây ra đau đớn.
Cơn điên đã lên đỉnh điểm. Lão chạy lên nhà bếp và lấy con dao chặt thịt vào tầng hầm này.
Lão bắt đầu băm tay của Vương ra thành nhiều mảnh, Vương không thể cảm nhận được cơn đau nhưng cậu có thể biết nó đau đớn thế nào, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã đủ hãi hùng. Lão chặt được một lúc thì tới chân, lão chặt hết theo những gì mà Vương nói trước đó, bởi lão nghĩ, lão sẽ làm cho Vương biết sợ khi bị chặt tay và chân rồi sẽ nhận ra lão không phải là một kẻ yếu ớt.
Vương nào ngờ một kẻ điềm tĩnh, dửng dưng với sự đời khi điên lên lại như thế này chứ.
Rồi khi mà Vương đã hoàn toàn ngã gục xuống mặt đất với tay và chân bị chặt ra nhiều mảnh, cậu bắt đầu dùng hồi phục. Ông Bính tận mắt chứng kiến sự việc kỳ lạ khi mà tứ chi của Vương đột ngột xuất hiện trở lại kế bên đống thịt và xương bầy nhầy bên cạnh.
Lão sợ hãi mà làm rớt cây dao chặt thịt vẫn còn nhuốm đầy máu.
“Có thể nói việc đánh bại ông là kỳ tích với tôi.”
Vương lao lên tung những đòn đánh bí hiểm của Kungfu. Ông Bính đã cố gắng chặn lấy, nhưng cảm giác bất lực chưa bao giờ ổng cảm thấy nay đã hiện hữu rõ ràng.
Sức nặng từ những đòn đánh của Vương lẫn tốc độ của nó và sự chính xác không thể đong đếm đã hoàn toàn đẩy lùi ông.
Ông Bính đã hoàn toàn đổi chỗ với Vương, từ một người chủ động dồn ép cậu chỉ vài tiếng trước nay đã phải lùi mình mà chịu thua trước sự tấn công dồn dập của Vương.
Ông Bình đang hoảng bởi cơn giận dữ khi nãy vốn còn chưa tan, ổng nào điều chỉnh được hành vi của mình.
Chỉ trong vòng vài phút, Vương đã hoàn toàn áp đảo rồi tung một chuỗi đòn đánh liên hoàn hạ gục ông Bính trong nháy mắt.
Ông Bính đã mất hết khả năng chiến đấu, đã hoàn toàn bất tỉnh.
Vương cũng khâm phục vì ông Bính trong lúc hoảng loạn vẫn có thể đỡ được hàng chục đòn tấn công của Vương. Nhưng kết quả thì không thay đổi gì cả, ông ta sẽ là người bại trận.
Vương cũng không muốn ở lại đây quá lâu, cậu muốn trả thù lão ta vì những gì đã gây ra với cô Linh cũng như Thanh Di. Hai người họ đều là những đứa trẻ bị chính ông ta hại đời từ nhỏ, cô Linh thì may mắn khi chưa bị hắn đi quá xa, nhưng Thanh Di thì lại khác, cô nàng đã chịu khổ rất lâu, thậm chí đã bị tẩy não. Và Thanh Di chỉ mới tỉnh lại mà thôi, bằng chứng là cô ấy đã kể hết mọi chuyện của ông Bính cho cậu nghe và thông báo về tình hình của cô Linh.
Vương đã mang ơn Thanh Di, đó là sự thật không thể chối cãi.
Vì vậy cậu sẽ trừng phạt tên này để trả thù cho họ bằng cách phù hợp với bản tính của lão nhất.
Vương bắt đầu kế hoạch.
Cậu đã tốn năm tỷ cho kế hoạch này và thời gian khi mọi chuyện hoàn thành là đã năm giờ sáng, mặt trời cũng đã bắt đầu mọc khi mọi thứ được hoàn thành.
Vương đến bệnh viện trong sự tỉnh táo và tươm tất sạch sẽ. Cậu muốn gặp cô Linh với tình trạng tốt nhất.
Khi cậu đến là đã tám giờ sáng, thời gian chuẩn bị hơi lâu vì phải vệ sinh, thay đồ, mua trái cây rồi lại di chuyển trong giờ cao điểm.
Cô Linh đang ngồi trên giường bệnh ngày hôm qua, gương mặt lo lắng với đôi tay đang giữ chặt điện thoại không rời, lâu lâu lại ngó xuống xem tình hình.
Vương sực nhớ rằng mình đã để chế độ im lặng trong túi. Ắt hẳn cô Linh đã rất lo lắng khi liên lạc mãi cho cậu mà lại không được trả lời.
Vương không biết giải thích thế nào, đành lại đó rồi tìm một lý do liên quan đến học tập để cô ấy yên tâm.
“Xin lỗi con đến trễ.”
Vừa thấy Vương thì Linh liền rời khỏi giường bệnh, cô giật dây truyền nước biển ra, bởi vào tối đó cô đã ngất xỉu vì nghĩ Vương gặp chuyện, chính y tá được cậu nhờ giúp đỡ đã truyền nước cho cô. Linh lao tới Vương thật nhanh và phóng lên ôm chặt lấy cậu, hai chân bấu lấy phần hông làm cậu có chút cảm giác đau.
‘Cô ấy siết mạnh quá, chắc là giận mình lắm.’
Rồi Linh khóa môi Vương, hành động bất ngờ của cô làm cả Vương lẫn những người xung quanh ngượng không thể nhìn mà che mắt quay đi chỗ khác.
Vương giật đầu về lại phía sau để tránh, nhưng Linh dường như biết điều đó sẽ xảy ra, cô cũng khóa chặt đầu Vương để tiếp tục việc hôn của mình.
Và sau vài phút. Linh ngừng lại và bật khóc.
“Linh nghĩ rằng Vương gặp chuyện.” Rồi cô nín bặt, bắt đầu nũng nịu. “Sau này không được như thế nữa nhé.”
Vương cũng chịu, đành phải thuận theo và đặt Linh xuống giường.
“Con đi làm bài với bạn, tại bài ôn cần ôn nhiều quá.”
Lúc Vương vừa dứt lời thì bảng thông báo hệ thống hiện lên, nhiệm vụ đã hoàn thành. Vương nhận được những phần thưởng đã được đưa ra trước đó: Một điểm chỉ số, mở tính năng cửa hàng, 10 xu may mắn và bản chất Nhân gian Thất cách.
Vương bỏ qua nó, tất cả không quan trọng vào lúc này. Cậu muốn tận hưởng sự yên bình này với cô Linh. Hai người họ cùng nhau nói chuyện đủ thứ trên trời dưới đất, đã lâu lắm rồi giữa họ mới có khoảng thời gian thật sự hạnh phúc thế này mặc dù bao nhiêu ánh nhìn đang hướng về họ.
Trong lúc hai người đang đút trái cây cho nhau ăn, bản tin thời sự của bệnh viện cũng được phát lên.
“Tối hôm qua tại sân sau Trường phổ thông Lê Minh đã phát hiện một...”
Tim Vương như thắt lại, cậu lập tức quay người về phía truyền hình đang phát tiếng. Hình ảnh cô gái mà cậu xem là ân nhân hiện rõ trên đó.
Thanh Di, cô gái ngốc nghếch này đã chết trong tình trạng thắt cổ khi phát hiện ra.
Vương đã khóc, nó làm Linh không hiểu, nhưng khi cô nhìn lên bản tin thì cũng đã biết được phần nào. Cô bé trên bản tin chắc chắn rất quan trọng với Vương, nhưng giờ đây cô bé đã chết. Vương phải đau khổ lắm. Linh chỉ biết ôm cậu vào lòng mà an ủi.
Những người xung quanh cũng mơ màng hiểu ra chuyện gì, họ lần lượt cùng nhau lại vỗ vai Vương, một chàng trai lạ mà họ chẳng hề quen biết. Nhưng họ biết một điều, sự chia sẻ này sẽ giúp cậu vơi đi nỗi buồn một chút.
Chiều đến, Vương và Linh rời khỏi bệnh viện. Cả đoạn đường họ không hề nói gì, khí trời sắp vào đầu hè đáng lẽ là phải rộn ràng lắm nhưng lại không như thường khi với hai con người đang chậm rãi đi trên đoạn đường vắng.
…
Tối hôm đó bản tin về một tay trùm ma túy đang bị cảnh sát truy bắt suốt 20 năm hơn bị phát hiện đã chết trong tình trạng khỏa thân ở chuồng chó đực trong trại chó nổi lớn nhất ngoại ô với miệng và hậu môn đầy tinh dịch của chó.
Ông ta đã sống trong vỏ bọc một đại gia bất động sản suốt hai thập kỷ qua.
Những bê bối về tình dục lẫn tội lỗi đáng kinh tởm của ông đều được đưa ra ánh sáng.
Buôn ma túy, giết người, buôn nội tạng, hiếp dâm và hàng tá tội trạng khác được đưa lên khắp các phương tiện truyền thông. Và cả việc cô bé mang tên Thanh Di là nạn nhân của ông ta.
Kéo theo đó là hàng nghìn nạn nhân dấu mặt lên tiếng cùng với một đường dây liên đới từ dân thường cho đến ung nhọt của giới chức trách đều bị đem vào lò mà thiêu rụi.
Sự kiện này làm cả thế giới phải chấn động vì quy mô to lớn của nó.
Một thời gian ngắn sau đó, sự kiện dần lắng xuống, cuộc sống vẫn diễn ra bình thường như thế. Chỉ là, trong nhà Vương hiện tại có thêm một góc dành riêng cho Thanh Di, nơi cô nàng sẽ yên nghỉ từ giờ, một mái nhà ấm áp dành cho cô.
Cùng từ ngày đó Vương không hề biết tung tích của bà Thi, kẻ được xem là người tiếp tay cho tội ác của ông Bính cũng là người mang tội lỗi nặng nề nhất với cô Linh.
Với Vương, chỉ cần gặp lại, cậu nhất định sẽ trừng phạt bà ấy.
Bà ta cần phải chịu tội vì những gì đã làm với Linh.
Cũng đến tận ngày hôm nay, cảnh sát vẫn chưa thể biết được ai là người đã giao nộp hàng đống bằng chứng về sổ sách buôn ma túy, danh sách đối tác buôn hàng lẫn những hình ảnh và nhiều đoạn phim về nhân cách biến thái của ông Bính cho cảnh sát. Họ cũng chẳng biết ai là người đã đưa ông Bính đến với trại chó để chịu sự trừng phát như thế.
Bởi vì, ngày hôm đó, toàn bộ thiết bị ghi hình trên thế giới, toàn bộ dữ liệu lưu trữ trên thế giới đều bị xóa sạch.
----------
Lời tác giả: Yay! Phần cuối của Arc này đã kết thúc rồi. Mình cũng không ngờ lại làm Arc này đen tối đến thế, nhưng, nó cũng là cách để main thực sự biến đổi Nhân cách, không còn quá ngây thơ khờ dại.
Từ chương sau yếu tố "Quý bửu" sẽ xuất hiện, mình sẽ giới thiệu một loại nhiệm vụ mới của hệ thống. Và sẽ bắt đầu giai đoạn mà thể loại "Xuyên nhanh" xuất hiện. Bộ đầu tiên mà main sẽ tham gia là... Otome... Tiết lộ là có một nhân vật nữ tóc hồng =))
Cuối cùng. Cảm ơn mọi người đã đọc truyện. Hiện tại thì hậu cung, thu harem hay YY cực mạnh sẽ chưa thực sự có, Arc sau cũng có thể vậy, nhưng sẽ YY rất nhanh thôi, vì mạch truyện hiện giờ của mình đi khá chậm, đang trong giai đoạn giới thiệu hệ thống mà, tính năng còn chưa mở hết!
Và đừng lo vụ drop, mình chỉ đôi khi lười thôi, nhưng vẫn cố giữ tiến độ mỗi ngày viết một ít, ít nhiều từ gì tùy theo khả năng =))