Lời tác giả: Bắt đầu nhân văn thôi nào =))
----------
Đã mười ngày kể từ cái đêm định mệnh đó qua đi. Cuộc sống của Vương đã trở lại như thường lệ. Chỉ là giờ đây đã gần hè, và vào năm sau Vương sẽ chính thức trở thành người trưởng thành ở độ tuổi 17.
Vương sẽ tiến vào Đại học, một cánh cửa mới mà ai trong thời đại này cũng phải bước qua.
Hiện giờ thì Vương khá rảnh, cậu dành gần như toàn bộ thời gian ở nhà để canh chừng cửa tiệm cũng như làm việc nhà.
Suốt từ cái ngày ở bệnh viện, Linh về cứ bám lấy Vương mãi đến tận nay. Cô ngày càng thể hiện những hành động vượt quá giới hạn mà một cô cháu có thể làm.
Vương tự vả mình, chẳng có cô cháu nào mà hôn nhau thắm thiết ngay giữa bệnh viện được.
Cậu không biết là cô Linh ngây thơ hay có ý đồ thực sự với mình nữa. Chỉ là, cậu biết được cô Linh đã xem cảnh mình và bà Thi làm tình. Có lẽ vì sốc hay sao đó mà Linh đã bộc phát những hành động không đúng với trước kia.
Trước mặt thì Vương vẫn đối xử bình thường với Linh, nhưng thực chất lại không hề dễ dàng như thế. Cậu mãi vướng bận với suy nghĩ phải làm sao để giải quyết khúc mắc giữa hai người, phải làm sao để cô Linh dừng những việc khiêu khích mình bằng những hành động gợi cảm lại. Dẫu hiện tại Vương có thể chống lại nó, nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, cậu sợ sẽ một lúc nào đó lý trí bị lung lay mà làm chuyện xằng bậy với cô Linh mất.
Vương vừa hoàn thành xong nhiệm vụ hằng ngày. Kể từ hôm đó cậu nhận ra lực chiến nó quan trọng đến mức nào, chính vì thế mọi số điểm cậu có đã nâng toàn bộ vào nó.
Vẫn như mọi khi sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Vương mở bảng trạng thái để phân bổ chỉ số.
----- Bảng Trạng Thái -----
Sinh lực: 300/300
Ma lực: 20/20
Lực chiến: 580
Mị lực: 70/250
Kiểm soát: 100%
Kích thước: 5 Cm
(Điểm chỉ số: 0)
[Kỹ năng]
- Con cưng bạo kích (Bị động) -
- Kungfu (Tuyệt đỉnh) (Bị động) -
[Vật phẩm]
Hồi phục (20)
[Thông tin thêm]
- Bản chất: Nhân gian Thất cách -
-----XxX-----
Vương đóng lại sau khi lướt qua như mọi khi. Cũng vào cái ngày đó cậu nhận được cái gọi là Bản chất Nhân gian Thất cách. Nó làm Vương hiểu rõ mình thực sự không còn là người bình thường nữa, giờ đây cậu chẳng khác gì một bộ chứa được lập trình và kết quả thể hiện qua những dòng chữ, giải thích như thế có lẽ là dễ hiểu nhất.
Nhân gian thất cách, thứ làm cậu không mang bất cứ cảm xúc tiêu cực, sợ hãi, chần chừ nào khi xuống tay sát hại một sinh vật nào đó và cả làm những việc trái với lẽ thường của con người. Vương không biết trái với lẽ thường là những gì bởi phạm trù nó quá rộng, hiện tại cậu chỉ có thể biết là vậy, đành phải đợi đến đến khi nào gặp phải thì mới biết được mà thôi.
Nhưng may mắn rằng nó không khiến cậu phải chủ động giết một ai đó hay làm những việc trái với luân thường đạo lý, chỉ là nó gạt bỏ đi những cảm xúc hay suy nghĩ của một con người bình thường.
Vương thực tế lại chỉ muốn một cuộc sống bình yên mà thôi. Cậu khỏe lên, mạnh lên nhờ chỉ số. Cậu gần như không thể chết miễn là hồi phục vẫn còn đó, trừ trường hợp một xiên ngang não thì cậu khó mà sống sót được, cậu không biết nếu dùng kịp lúc hồi phục thì mình có thể sống lại không, nó cũng là câu hỏi chưa có lời giải đáp, bởi chẳng ai muốn dùng súng hay một vật gì đó xiên ngang đầu cậu cả. Một đứa chuẩn bị bước vào độ tuổi trưởng thành, không gây thù chuốc oán với ai ngoại trừ ông Bính, thế nên Vương vẫn yên lòng mà để câu hỏi đó chìm vào tiềm thức.
“Vương ơi!”
Vương đang chuẩn bị vào bếp chuẩn bị bữa trưa thì Linh từ bên trong gọi cậu, Vương “Dạ” một tiếng rồi đi vào trong phòng cô Linh, cũng là chỗ làm việc của cổ.
“Có chuyện gì vậy vậy cô?”
“Linh mỏi vai quá, xoa bóp cho Linh đi.”
Cô ấy lại như thế, Linh sẽ tiếp tục giở trò gì đó để khiêu khích Vương. Cậu phải chuẩn bị trước khi chạm vào cô ấy.
“Con bắt đầu đây.”
Linh gật đầu, thả lỏng người tựa vào ghế, chiếc ghế không quá cao, phần tựa của nó chỉ ngang với giữa lưng của cô Linh mà thôi.
Vương đặt tay lên vai cô, bắt đầu bằng những kỹ thuật học lỏm từ trên mạng, ấy vậy mà mỗi cử động tay của cậu làm cô Linh kêu lên những âm thanh đầy tính hiểu lầm.
“Cô đừng phát ra mấy âm thanh như thế nữa chứ. Hàng xóm nghe thấy thì họ nghĩ xấu về mình đấy.”
“Thì cho họ nghĩ xấu cũng được mà.” Linh ngoái cổ ngước nhìn Vương từ phía sau, khi thấy Vương đang nhìn xuống mình cô liền kéo cổ áo thun xuống một khoảng đủ sâu để lộ ra bầu ngực căng tròn tươi mới tựa bưởi năm roi. “Vương muốn hư hỏng không?” và trưng ra đôi mắt mời gọi của một bé mèo.
“Sao con có thể hư hỏng với cô được chứ!” Vương nhắm mắt, tay vẫn tiếp tục xoa bóp vai cho Linh.
“Chẳng phải bọn mình luôn hôn nhau cả tuần nay rồi sao?!”
“Chẳng phải cô muốn giải tỏa áp lực nên mới hôn con sao? Con đâu thể để cô làm như thế với người lạ được. Cô còn chưa có người yêu, tìm cho mình một người đi rồi làm mấy chuyện hư hỏng mà cô muốn đấy.”
Linh quay người chẳng thèm nhìn Vương nữa, cô giận dỗi nói với giọng nhỏ nhẹ. “Con gái không hôn người mà họ không thích đâu, Vương ngốc quá.”
“Con cũng thích cô mà.”
“Thật không?” Linh mừng rỡ. “Thế thì...” cô bắt đầu chéo hai tay xuống lai áo để cởi ra.
Vương giữ hai khuỷu tay của Linh lại. “Như một người thân. Cô đừng cố gắng khiêu khích con nữa.”
“Thôi Linh hết mỏi rồi, Vương đi ra đi.”
Cô ấy giận rồi. Vương đã quá quen với tình trạng này suốt cả tuần nay mỗi khi cô ấy không đạt được mục đích với cậu. Nhưng giờ cơm đến thì sẽ đâu lại vào đấy.
“Hôm nay là sườn xào chua ngọt đấy.”
Vương thông báo vẫn vơ cho Linh nghe thấy rồi rời khỏi phòng cô. Đây là món mà cô thích nhất, đúng hơn là cô có thể ăn nó cả đời mà không thấy ngán, cô đã từng nói nếu có thể thì sau này chỉ muốn ăn mãi thôi. Thế nhưng vì chế độ dinh dưỡng, ăn một món nhiều sẽ không tốt cho cơ thể lắm nên Vương mỗi tuần chỉ làm cho cô ấy ăn một lần, hơn nữa nếu lâu lâu ăn một lần thì cảm giác ngon nó sẽ lại càng thêm bội phần.
Bữa trưa sau một tiếng cũng đã chuẩn bị xong vì thức ăn chưa chế biến đã được Vương chuẩn bị từ sớm, lúc ăn thì chỉ cần bật bếp lên mà làm thôi.
Mọi món ăn đã được dọn trên bàn như mọi khi. Linh từ bên trong ngửi thấy mùi thức ăn chua ngọt mà mình ưa thích liền bẻn lẽn chạy ra.
Cô thấy Vương đã ngồi ngay ngắn trên bàn thì cũng theo đó mà tỏ vẻ giận dỗi đi ra.
“Không gọi người ta, đồ kỳ cục.”
“Con biết cô sẽ ra mà.”
“Hứ!” Linh cầm chén lên, cô gấp cho Vương miếng sườn mà mình thấy ngon nhất và đợi cậu ăn nó.
Vương biết mình không ăn thì cô ấy sẽ mãi nhìn thế này nên cậu dùng ngay. Linh vui vẻ cũng theo đó mà bắt đầu dùng bữa.
Vẫn như mọi ngày. Bữa trưa xong thì họ cùng nhau dọn dẹp, cô Linh thì về phòng tiếp tục làm việc, Vương thì làm chuyện của mình.
Trong lúc đang canh quầy hàng ế chổng mông thì một dấu chấm than màu đen viền trắng hiện lên.
Cũng đã 10 ngày Vương chưa nhận được nhiệm vụ mới từ hệ thống ngoài cái nhiệm vụ cố định hằng ngày. Cậu kiểm tra nó, là một loại nhiệm vụ khác.
----- Nhiệm vụ Thu thập -----
Giới thiệu lần đầu: Nhiệm vụ thu thập là chuỗi nhiệm vụ mà người dùng hệ thống phải hoàn thành những mục tiêu nhỏ để đạt được phần thưởng lớn.
Mục tiêu thu thập: Mảnh vỡ Hắc Miêu.
Thế giới chỉ định (1): Otome Dori.
Mục tiêu: Dẫn câu chuyện đến Happy Ending
Phần thưởng: Mảnh vỡ Hắc miêu (NTR)
Hình phạt: Không có.
Hạn chế: Chỉ được trở về Thực giới sau khi đạt được mục tiêu.
----- Xác nhận -----
[Bắt đầu] - [Đợi: Thời gian chờ 3 Ngày]
----- xXx -----
Vương đã hiểu, đơn giản chỉ là thu thập thôi chứ gì? Với cậu thì những trò này lại quá là cơ bản. Cậu chơi hàng tá trò thu thập thế này mãi rồi.
Thế là Vương nhanh nhảu đoản nhấn vào ô Bắt đầu khi chưa kiểm tra kỹ lưỡng mọi thông tin chi tiết.
Vương chẳng hề hay biết, đây không phải là nhiệm vụ bình thường.
Cậu đột ngột bị dừng hết chức năng hoạt động của cơ thể, cả linh hồn cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra.
Đến khi mọi thứ quay trở về, Vương mở mắt ra, một tấm bảng hiện ngay trước mặt cậu và xung quanh là một khung cảnh kỳ lạ, chẳng phải là cửa hàng tạp hóa nhà mình.
[Ký chủ đã được đưa vào thế giới “Otome Dori”]