Lời tác giả: Chương 12 mai sẽ đăng vì chưa viết xong nên đăng bù Chương 11 :3
-----
Vương và Linh sau khi chạy được một khoảng cực kỳ xa thì họ cùng nhau đến bệnh viện, mặc dù Vương đã bảo vết thương không có gì, chữa trị ở nhà là được nhưng Linh nhất quyết không đồng ý và lôi cậu đến bệnh viện.
Kết quả là Vương giờ đây đang ngồi để chờ hoàn thành các thủ tục cũng như chờ xem tác dụng phụ của thuốc có kích ứng gì không.
Lúc này Vương đang tựa lưng vào đầu giường, Linh ngồi kế bên dùng hai tay nắm lấy bàn tay đã băng bó kỹ càng của Vương. Cô sợ lắm, lúc đó bỗng dưng Vương lại lao đến không màng tính mạng, với cô thì đó là điều đáng sợ nhất trên đời. Nếu Vương mà chết thì cô sống còn ý nghĩa gì nữa, vì vậy cô đã phải khẩn thiết van xin ông Bính.
Trong lúc đang nhớ lại khung cảnh đó, bàn tay của Vương đã đặt lên đầu Linh xoa xoa nó kéo cô nàng trở về thực tại.
“Con không sao đâu nên cô đừng lo.” Vương cười hiền dịu, bàn tay tuy cứng cáp nhưng vẫn xoa đầu Linh một cái êm ái.
“Như thế này là không đúng đó nha. Ai cho Vương xoa đầu Linh chứ!” Má Linh ửng hồng, bởi xưa giờ có khi nào Vương làm hành động này với cô đâu, chẳng phải đây là hành động thể hiện sự yêu thương tuyệt đối của một người với một người sao.
“Con xin lỗi, con chỉ muốn an ủi cô thôi.” Vương rút ngay tay lại, cậu nào ngờ hành động này của mình làm cô không thoải mái, nhưng qua biểu hiện cậu thấy rằng cô ấy không có vẻ là mang ý không thích, chỉ là, cậu thực sự không hiểu được liệu cảm giác của mình có đúng hay không.
“Vương nè… sao Vương biết Linh ở đó?” Linh rụt rè hỏi, cúi gằm mặt xuống, tay vân vê bàn tay đã băng bó của Vương.
“Có chút chuyện xảy ra...” Vương gãi nhẹ má bằng đầu ngón trỏ tay trái.
Linh bỗng đặt ngón trỏ ở tay phải che miệng Vương. “Không sao, Vương không cần phải nói cho Linh biết. Linh vui lắm khi Vương đến cứu Linh đấy.”
Vương cười. “Chỉ cần cô Linh gặp nguy hiểm thì con sẽ luôn xuất hiện và giải cứu cô. Lời hứa từ nhỏ rồi mà.”
Linh chợt nhớ lại lúc xưa. Quả thực vậy, khi ấy Vương 12 tuổi, lang thang sao đó mà dẫn tới đi lạc không biết đường về, cậu đã ngồi im ngay một gốc cây tại đó suốt mấy tiếng đồng hồ để chờ ai đó giúp đỡ. Và rồi Linh đã xuất hiện, cô mừng vì tìm được cậu chẳng thương thích gì trên người, chỉ là hơi bốc mùi với cái bụng đói meo reo lên liên hồi và gương mặt khóc nhè khi thấy cô.
Khi đó Vương đột ngột nín khóc, ôm chặt lấy cổ Linh và hứa rằng sẽ bảo vệ cô, sau này sẽ không đi lạc nữa.
Rồi kể từ ngày ấy Vương chia sẻ mọi công việc trong nhà với Linh, thậm chí là giành để làm hết phần.
“Vương lớn thật rồi ha, vậy mà không thay đổi gì cả, vẫn như hồi nhỏ, nhưng bây giờ vẫn còn nhỏ lắm.” Trong mắt Linh thì Vương lúc nào cũng nhỏ nhắn và đáng yêu cả, cho dù đã bao tháng năm trôi qua.
“Hể?! Con đã lớn hơn rồi mà. Cao này, cơ bắp này cũng đẹp trai hơn rồi này!” Vương khểnh mũi đắc ý.
“Đúng thiệt ha, về phần này thì đã có thay đổi...” Linh đặt tay lên vùng ngực rắn chắc của Vương, cô nhẹ nhàng ấn vào nó. “Nhưng trong mắt Linh thì Vương cũng chỉ là một đứa trẻ thôi...” Cô áp sát mà hôn má Vương. “Một đứa trẻ hư hỏng.”
“Cô làm cái gì vậy!” Vương lập tức lấy tay chùi đi vết tích của cô Linh trên má mình. Cổ làm cậu sợ.
“Kìa! Không được chùi như thế chứ!”
Linh lại tiếp tục hôn lấy má Vương, cậu thì cứ thế chùi đi, họ quần quật như thế suốt mấy phút đồng hồ thì cũng dừng lại và nhìn nhau cười rơi nước mắt.
Tựa như bao đau khổ và khó khăn đã thực sự biến mất.
Khi đó Linh đã đứng dậy, kéo rèm che kín đi giường bệnh. Cô chẳng nói chẳng rằng mà leo lên giường, tạo thành tư thế chống đẩy, hai tay cô đặt ở khoảng trống trên vai Vương, đầu gối thì ép lấy đùi của Vương sát vào bên trong. Mái tóc dài của Linh giờ đây rũ xuống, mặt đối mặt, mắt nhìn nhau.
Nhịp tim của Vương đột ngột tăng mạnh. Cảm giác này là gì? Cậu không biết. Cô Linh đúng là xưa giờ đôi lúc sẽ có những hành động kỳ lạ chẳng thể giải thích. Lúc thì hôn cổ, lúc thì cắn lỗ tai hay là cạ mũi vào nhau. Cô Linh cứ bảo làm vậy để giải tỏa căng thẳng. Vậy tình hình hiện giờ cũng là như vậy sao?
“Vương nè...” Linh thì thào nói.
Vương nuốt nước bọt. “Dạ...”
“Linh đã súc miệng bằng nước khử trùng y tế rồi, cũng dùng kẹo y tế rồi. Nhưng mà...” Linh càng áp sát với mặt Vương, đầu mũi hai người đã chạm nhau.
Tim Vương đập mạnh, não cậu giờ đây gần như chẳng chịu hoạt động, vì vậy mà miệng chẳng thể nói lên lời nào.
Linh không nói gì, cô cứ thế mà bỏ qua mọi thứ, bỏ qua mọi rào cản mà mình đã đặt ra suốt ngần ấy năm. Linh đã hôn Vương, một cái chạm môi nhẹ nhàng tựa gió thu.
“Kỳ lạ nhỉ? Tự dưng Linh lại làm điều kỳ lạ này.”
Mắt Vương căng ra hết cỡ, hành động của Linh khiến não cậu nổ tung. Phải làm gì với tình cảnh hiện giờ, tại sao cô Linh lại hôn mình rồi liệu cậu có nên đẩy cô ấy ra.
Vương không biết, cậu vẫn bình chân như thế.
Linh lại hôn Vương, một cái rồi hai rồi nhiều cái chạm môi được Linh liên tiếp trao cho Vương.
“Đừng nói gì...” Linh lần này chạm môi Vương, giữ thật lâu, rồi cô bắt đầu đưa lưỡi mình xuyên qua bờ môi khép lại yếu ớt của Vương. Linh dễ dàng đưa lưỡi mình vào trong, hơi ấm, mùi hương của Vương làm Linh tim đập liên hồi dẫu nãy giờ cô vẫn giữ được bình tĩnh. Rồi khi lưỡi Vương chợt giật lên, Linh giật mình, cô hoảng lên mà cũng bắt đầu di chuyển lưỡi của mình.
Vương dần dà lấy lại được linh hồn đi lạc đâu đó ngoài nhân gian. Cậu đã trở lại thực tại, tình cảnh cô Linh đang khống chế mà hôn cậu liên tục.
Cậu không hiểu, đúng hơn cậu chưa thể hiểu vì sao cô Linh lại hôn mình. Có thể những nụ hôn chạm môi là thể hiện tình cảm thân thiết. Nhưng tại sao cô cô ấy lại dùng đến lưỡi? Vương bối rối làm lưỡi mình chợt động đậy.
Rồi khi đó, lưỡi cô Linh di chuyển táo bạo hơn nữa, theo phản xạ, theo bản năng mà Vương không thể khống chế vào lúc này, cậu đã phối hợp với Linh và hai người có một nụ hôn thật sâu, thật lâu.
Linh di chuyển lưỡi khá vụng về, cô có thể hiểu rõ được điều đó. Nhưng lưỡi Vương lại quá tốt, hành động đáp lại hành động của Vương vừa làm Linh vui vừa làm cô ghen tị lẫn tức giận. Bởi vì cậu đã làm chuyện này với người khác, thậm chí là làm rất nhiều nên mới giỏi như thế.
Linh không để chịu thua, cô nhất định phải làm Vương quên hết những người khác, trong mắt Vương, trong tim Vương sẽ chỉ được có một mình cô thôi.
Cô sẽ độc chiếm Vương cho riêng mình.
Linh thích nghi với kỹ năng dùng lưỡi của Vương cũng thật nhanh, chưa gì cô đã đáp lại bằng những cách phòng thủ, cách tấn công của riêng mình làm cả hai càng thêm kích thích.
Nước bọt họ trao nhau giờ đây thậm chí đã trào ra bên ngoài, nhưng hai người chẳng ai quan tâm đến chuyện này, họ đã lún sâu vào đó lúc nào mà chính bản thân cũng không hề hay biết.
Và rồi được một lúc, Linh dừng lại.
“Cảm ơn Vương, có lẽ miệng Linh đã không còn vết bẩn nào của ông ta nữa rồi.” Linh híp mắt mỉm cười, cô sà xuống và đè lên người Vương, đầu cô ép sát ngực cậu tựa thú cưng muốn nằm trọn trong vòng tay của chủ nhân.
Cuối cùng Vương cũng hiểu ra. Có lẽ vì việc phải dùng miệng với thứ kinh tởm của lão già kia khiến Linh bận lòng, khiến cô cảm thấy mình bị vấy bẩn. Dẫu có dùng hết mọi thứ để khử trùng nhưng vết nhơ tâm lý vẫn còn, thế nên cô đã làm thế này với Vương để có thể xóa đi vết nhơ đó. Vương đã thông, cũng phải, cô Linh không thể làm điều này với một người lạ hoắc nào được, còn với cậu thì không sao, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, dù gì hai người cũng là gia đình mà.
Linh nằm gọn trên người Vương, cô co rúm người lại đúng như một chú cún đáng yêu. Vương biết cô ấy đang phải trải qua những gì, vết thương tâm lý là thứ khó để xóa bỏ nhất, chính vì vậy mà cậu đã ôm lấy cô gọn vào lòng, xoa đầu rồi vỗ lưng để xua tan nỗi đau đó.
Được một lúc thì Linh thiếp đi từ thuở nào. Vương khéo léo đặt cô xuống giường bệnh, đắp chăn cho cô.
Linh đã có một ngày dài, giờ là lúc cô ấy cần nghỉ ngơi. Vương sẽ để cô ấy ở lại đây, dù gì thì nơi này cũng là bệnh viện quân đội, sẽ chẳng kẻ điên nào dám vào đây quấy rối.
Việc tiếp theo Vương cần làm là đi đến nhà ông Bính, cậu phải kết thúc tất cả mọi chuyện, phải giết ông ta, thứ súc sinh như thế không thể nào tồn tại trên đời được.
Vương kéo rèm giường bệnh của Linh lại, nhắn nhủ y tá để ý cô Linh và rời khỏi.
‘Bảng chỉ số-’
Vương mở bảng chỉ số lên, tất cả điểm của cậu được dùng hết vào chỉ số Lực chiến. Với 105 điểm còn lại thì lực chiến của cậu tăng từ 50 lên 365 điểm. Một con số có thể nói là không hề nhỏ, Vương không biết nó có thể ngang cơ được ông Tám hay không, nhưng đây là tất cả những gì cậu có vào lúc này.
Một canh bạc, một lần thử duy nhất.
Được ăn cả, ngã về không.