Linh giờ đây chỉ như cái xác vô hồn, cô đã để cơ thể mình bị vấy bẩn một lần nữa, vậy là từ nay cô không thể nào xứng đáng với Vương nữa rồi.
Linh chết lặng trong góc phòng, nước mắt chẳng còn để mà ứa ra, cô đã không ăn gì kể từ lúc ông Bính gọi cho mình, bao nhiêu ký ức khi xưa cứ mãi hiện về dồn dập làm đầu cô đau nhói.
Tim cô quặng lại, chỉ muốn chết đi cho rồi. Nhưng trong thâm tâm cô không hề muốn. Nếu cô chết rồi thì ai lo lắng cho Vương đây, rồi ai sẽ ở cùng Vương lúc em ấy buồn đây.
Linh không muốn, không hề muốn chuyện đó xảy ra.
Tay Linh bấu chặt chiếc điện thoại đã vỡ màn hình. Từ lúc đó đến giờ cô đã làm quá nhiều điều sai trái, đầu tiên là chụp hình trong bộ đồ lót, sau đó là khỏa thân và rồi lại phải quay cảnh thủ dâm để gửi cho lão già ác ma kia.
Nhưng Linh phải làm như thế, buộc phải làm như thế bởi cô biết lão ta là ai. Ông Bính giàu có không xem pháp luật ra gì, dẫu khi xưa ông ta đã bị bắt, đã bị lãnh án, nhưng giờ đây ổng vẫn nhỡn nhơ ngoài vòng pháp luật rồi tìm đến cô đấy.
Đến việc vô tưởng như thế hắn còn làm được thì có gì không dám cơ chứ.
Nhưng rồi hắn đã yêu cầu một thứ vượt qua cả luân thường đạo lý, hắn đã bảo cô đến nhà hắn. Cô biết hắn muốn làm gì với mình, giống như lúc nhỏ vậy, giống như cái ngày mà cô phải dùng hết bản năng của mình để thoát khỏi chốn địa ngục đó vậy.
Nhưng cô phải đến, buộc phải đến, cô phải bảo vệ Vương khỏi bàn tay ác quỷ của lão ta.
Linh cố gượng dậy, loạng choạng mặc đồ vào.
Từng bước chân cô nặng trịch, khó khăn lắm mới nhấc được một bước. Nhưng cứ nghĩ đến Vương thì cô như được tiếp thêm sức mạnh, cứ như thế Linh đã bần thần đứng trước cửa nhà ông Bính từ khi nào rồi.
Linh sợ lắm, chỉ cần bước qua cổng rào này thôi thì ngày hôm đó lại tiếp diễn, ông ta sẽ làm điều đồi bại ấy với cô.
Linh tự tát mình một cái thật mạnh, cô đau lắm, nhưng nó sẽ giúp cô tỉnh táo lại. Linh cắn môi mình, môi đã nhuốm đỏ bằng màu máu.
Linh mạnh dạng bước qua cổng rào, tâm trí cô như bị điện giật, nó đau điếng lên tận đỉnh đầu.
Rồi khi đứng trước được cửa nhà, cô run rẩy gõ cửa.
Cô chỉ vừa gõ một tiếng thôi thì cửa đã ngay lập tức được mở ra.
“Con làm dượng bất ngờ quá, vậy ra còn cũng muốn dượng lắm rồi chứ gì. Dượng thương, vào đây với dượng nào.”
Ông Bính sừng sững đứng bên kia cánh cửa, thân hình cao lớn của ông hơn cô tận một cái đầu làm cô bất giác run sợ, cô ngã khụy xuống dưới chân ông Bính.
Ông Bính thấy thế liền cười đê tiện.
“Thôi mà con, ngoài đây mọi người thấy hết, vào trong nhé, dượng cho con ăn kem mà, con đâu phải vội.”
Ông Bính nhẹ nhàng choàng tay ôm vai rồi dìu Linh vào bên trong, Linh đã cố gắng nhướng người để không tiếp xúc trực tiếp với ông ta, nhưng bất lực, sức ông ta quá mạnh so với một người như cô.
Cánh cửa cũng được đóng lại sau khi hai người vừa vào trong, ông Bính ngay tức khắc ghì người Linh xuống và kéo hai vai áo cô xuống để lộ ra đôi gò bồng đào căng tròn trắng hồng được che đi bởi chiếc áo ngực trắng tinh khiết tựa đào tiên của thiên giới được quấn lấy bởi loại lụa do tiên nữ dệt nên.
Linh liền lấy tay che lại.
“Vương...”
Ông Bính gỡ tay cô ra thật nhanh, ông không muốn bị ngăn cản ngắm nhìn bức họa tuyệt mỹ này. Ông đã dùng kế của mình, nhắc đến tên thằng nhóc mà Linh đang sống cùng, bởi ông biết chắc chắn Linh sẽ làm mọi thứ chỉ để bảo vệ thằng nhóc đó. Ông bình khoái chí vì suy luận của mình quá là chính xác, ông đã biết được điểm yếu của Linh rồi, thế thì từ giờ có chuyện gì mà ông không thể làm với cô bé đã lớn lên một cách xinh đẹp phổng phao thế này.
“Con ngoan hơn khi xưa rồi. Dượng thích con như vậy hơn. Nào...”
Ông bình tụt cái quần cụt duy nhất trên người xuống, thậm chí còn chẳng có quần lót che chắn để lộ ra cây hàng to lớn chắc cũng mười tám centimet. Cũng đã chục năm hơn ổng mới có cảm giác này kể từ cái đêm định mệnh mà bé Linh bỏ trốn hôm đó, ông sướng lắm, bởi giờ đây ổng chuẩn bị thực hiện giấc mơ của mình mà, là làm thịt con bé Linh, đã vậy nó đã chín mùi, lão sẽ không phải sợ bị pháp luật trừng trị vì tội ấu dâm như xưa nữa. Dẫu lão có bị tố cáo ra pháp luật vì tội cưỡng hiếp thì sao? Lão cũng nào sợ, bởi lão có tiền, bằng chứng cũng sẽ không có hiệu lực bởi lời nói của hai người nghèo kiết xác như Linh với Vương thì có tí trọng lượng nào chứ. Nhưng dẫu sao thì lão cũng sẽ sắp xếp được thôi, bao nhiêu người phải nhờ vào lão để sống trong bộ ban ngành, lão đã cài cắm biết bao nhiêu kẻ lệ thuộc mình vào trong đó. Chỉ cần lão hé môi một cái thôi thì đời họ sẽ tiêu tùng ngay, cho nên mà nói với lão bây giờ pháp luật cũng chỉ là một cụm từ vô nghĩa không hơn không kém.
“Nào, bú đi con.” Ông Bính ra lệnh, ổng chưa động tay động chân gì cả, ổng muốn Linh phải tự mình thổi cây kèn của ổng.
Nhưng Linh không làm điều đó, cô né tránh về phía sau với miệng bụm lại.
“Vậy thì dượng hết cách rồi, ai bảo thằng nhóc đó dám ngoại tình với vợ của dượng làm chi...”
Ông Bính đã nói đến thế nhưng Linh vẫn không động đậy, ổng cũng không ngu ngốc mà không hiểu biểu hiện của Linh là gì, con bé đang đấu tranh tư tưởng, nó đang nhớ về ký ức ngày xưa.
Phải rồi, ông Bính chợt nhớ lại lúc đó, ổng muốn tìm lại cảm giác xưa kia, khi mà cây kèn của ổng vẫn được mình đưa đẩy vào miệng Linh một cách chủ động.
“Thôi được rồi, dượng chiều con hết mức luôn đó nhé, nhất con.”
Ông Bính nói xong thì liền giữ chặt đỉnh đầu của Linh, một tay thì banh miệng cô ra rồi đút cây súng đã được lên nòng vào bên trong, cảm giác ấm mát làm ông Bính sướng tê người. Ổng không muốn rảnh tay nên liền tháo văng áo ngực của Linh ra chỉ trong nháy mắt và đưa tay đặt lên bầu ngực đầy đặn ấy.
Lúc đó, vào cái khoảnh khắc mà ông chuẩn bị nhấp hông thì cửa chính vào nhà mà ông tốn gần chục tỷ để làm nên đã bị ngã xuống rồi nát thành hai mảnh. Ổng giật mình, bởi để làm được điều này thì buộc phải có một sức mạnh không thuộc về người bình thường, thậm chí là chạm vào danh hiệu những người mạnh nhất hành tinh được rêu rao công khai trên các phương tiện truyền thông.
Và rồi cái hình bóng làm ổng thắc mắc lấy đâu ra một con người có thể và còn dám làm gãy đôi cửa ổng đã lộ diện.
“Là con hả Vương! Trời, con làm chú Tám hết hồn. Xin lỗi con nha, để con thấy cảnh tượng xấu hổ này.”
Gương mặt trơ tráo cười cười híp mắt của ông được trưng ra mà xộc thẳng vào thị giác của Vương.
Bao sự phẫn nộ của Vương đã chờ chực trào từ nãy đến giờ được phóng thích. Vương lao tới như một kẻ điên, chẳng hề suy tính gì cả, cậu chỉ biết mình phải kéo cô Linh ra khỏi tình cảnh này.
Vương lao tới tung một cú đấm, sức lực này có thể làm lõm cả cây ven đường nhưng ông Bính lại chặn nó một cách quá dễ dàng. Vương rút tay lại và lại vung thêm một cú đấm khác, nhưng ông Bính nào chịu thua, ổng nhay tay lấy ra một con dao mà chẳng biết ở nơi đâu, bởi thao tác của ổng quá nhanh, nhanh như những ảo thuật gia vậy. Và con dao đó hướng thẳng vào nắm đấm mà Vương đang theo trên đà lao vào đó.
Vương không thể tránh, nhưng phản xạ của cậu đủ nhanh để mở lòng bàn tay ra và để dao đâm sâu chạm cán vào lòng bàn tay mình.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chỉ với vài đường đánh mà cây dao giờ đã nằm yên vị xuyên qua lòng bàn tay Vương. Linh không thể bắt kịp, cho đến khi cô lấy lại thần hồn thì cô bắt đầu thổi kèn cho ông Bính, cô vừa khóc vừa van xin ông bính với hai bàn tay chà sát vào nhau cùng hành động quỳ gối khẩn thiết cầu xin ông Bính tha cho Vương.
Vương liếc mắt sang nhìn dáng vẻ đau khổ đó của cô Linh càng làm cậu điên tiếc. Máu của Vương giờ đây chỉ còn ở mức một. Cậu ngay lập tức dùng tay trái mà thao tác với suy nghĩ để mở hệ thống và dùng ngay phần thưởng hồi phục.
Giờ đây Vương lại khỏe mạnh như chưa có gì xảy ra, lợi dụng việc cây dao vẫn còn đang nằm trong tay mình và ông Bính vẫn còn giữ cán dao, Vương ngay lập tức thụt lùi rồi đẩy tay làm ổng mất thế và khi đó giáng một cú đánh đầu thật mạnh vào vùng mũi của ông Bính.
Ông Bính đã quá sơ suất vì đắm chìm vào việc Linh đang thổi kèn cho ông nên chẳng thể tránh được đòn bất ngờ của Vương. Ổng đã nghĩ mình trên cơ thằng bé vắt mũi chưa sạch, nằm gọn trong lòng bàn tay của mình như một con rối của kệ hoạch mà ông đã đặt ra. Nhưng ông đã biết mình lầm, Vương vừa là yếu tố quyết định kế hoạch này thành công, vừa là biến số dẫn đến bài toàn này trở thành vô nghiệm.
Ông Vương vì cơn đau tận óc đấy mà ngã xuống sàn, bất tỉnh nhân sự.
Vương lúc đó ngay lập tức kéo cô Linh rời khỏi nơi đây, cậu không để cô ấy phải ở nơi kinh tởm này một phút một giây nào nữa.
Vương đã bế Linh chạy thật lâu như nàng công chúa được hoàng tử cứu lấy trong những mẫu chuyện cổ tích.
Linh òa khóc như một đứa trẻ, cô chỉ biết vùi đầu mình vào lòng Vương và trông chờ vào cậu mà thôi. Cô tin tưởng Vương, luôn luôn như thế.
Ông Bính nằm gọn trên sàn nhà với đống máu chảy nhầy nhụa từ mũi. Ổng không tức giận, ổng đã nghĩ như thế vì miệng ổng vẫn đang cười. Nhưng rồi ổng ngồi bật dậy dẫu mũi đã lệch hẳn sang một bên, máu vẫn đang chảy và cơn đau vẫn đang rất âm ỉ. Ổng nắm chặt cả hai tay rồi tung một cú thật mạnh xuống sàn nhà để giải tỏa cơn giận, tấm gạch bị ông giáng cú đấm đó xuống cũng thật xấu số đã bị nứt rồi mất hết kết cấu với nhau tạo thành nhiều mảnh.
“Tao sẽ giết mày, giết mày thằng chó chết.” Ông Bính điên tiết gào lên với gương mặt nóng hổi đã chuyển thành màu gấc với đống gân tựa dây điện co giật đầy người.
-----
Lời tác giả: Vậy là không có NTR gì nhé, mấy bro yếu bóng vía quá. Tiết lộ thì Chương 11 sẽ ngọt ngào cơm tró, Chương 12 kết Arc và hãy chuẩn bị một lá phổi thật tốt.