Ung Dương Thành, tuy không xa hoa lộng lẫy, nhưng lại rất là sầm uất. Người người tấp nập ra vào ở cổng, hầu hết là người dân từ các thôn, thị trấn lân cận. Ngoài ra còn có một số thương đội lẫn tán tu lui đến.
Dù gì Ung Dương Thành cũng là thành phố lớn của Ưng Việt Quốc.
Ưng Việt Quốc – Hùng Việt Quốc – Ngư Việt Quốc là một liên minh Tam Quốc trong những liên minh khác nằm ở phía Nam của Ma Thần Lục Địa.
So với các Vương Quốc có đất đai rộng lớn, thì các Tông Môn chỉ có một vùng lãnh thổ. Tuy nhiên về sức mạnh cũng không hề kém cạnh, có khi còn nhỉnh hơn. Bởi vì cường giả trấn giữ chính là thực lực đem ra so sánh.
Tại Ung Dương Thành, Thế lực lớn nhất là Thành Chủ, Ưng Thiên Nhân. Hắn là người trong Hoàng Thất, cho nên được phong làm thành chủ. Thực lực đã là cao thủ Tam Đẳng.
Ngoài ra trong Ung Dương Thành còn có các Thế gia tu luyện khác. Thực lực của các gia chủ cũng không phải tầm thường, đều là đẳng cấp Tam Đẳng.
Triệu Gia – Lý Gia – Trương Gia – Lê Gia.
Khoan hãy nói về gia thế của họ, bởi vì bấy giờ Tuấn Phong và Tiểu Yến đang thăm quan nơi đây.
Hôm nay là ngày đi chơi của nàng, nhớ lại thì lúc còn nhỏ nàng mới được cha mẹ dẫn vào Ung Dương Thành chơi. Lớn lên thì không còn nữa, ngày đêm túi bụi với công việc.
Hôm nay Tiểu Yến kẹp tóc lên, mặc bộ đẹp nhất của mình, nhưng vì mua đã lâu nên bộ đồ có hơi chật. Miễn cưỡng nàng có thể mặc được. Thân hình cũng vì thế mà được phô ra sự quyến rũ vô cùng. Thế nhưng khuôn mặt ngây thơ kia thật khiến con người ta khó mà tin được.
Trong tay cầm 6 đồng bạc, là số tiền mà Tiểu Yến dành dụm được bấy lâu, giờ đây phải dùng nó để dẫn một người đàn ông mới quen biết đi chơi. Tuấn Phong nào đâu có tiền.
6 đồng bạc tương đương với 600 đồng xu. Đủ để hai người ăn một bữa ngon lành và mua một số quần áo mới cho Tuấn Phong.
Chủ tiệm bán quần áo khách khí nói.
“ Trời ạ, bộ đẹp nhất của tiệm chúng tôi thật phù hợp với tướng công của tiểu thư nha.”
Tiểu Yến nghe hai chữ tướng công mà đầu cứ mê mẩn. Thật sự muốn nghe ông chủ tiệm nhắc lại.
“ Ông chủ, bao nhiêu tiền.”
Ông chủ đưa số 3 lên.
“ Được ta trả.” Tiểu Yến móc trong người ra ba đồng bạc.
???
Mặc ông chủ biến sắc, giọng nói lại có chút chút tức giận.
“ Ý của ta là 3 đông vàng.”
Tiểu Yến hốt hoảng. Thật sự bộ trang phục này đẹp nhưng cái giá 3 đồng vàng lại thật quá đáng.
“ Ông chủ, bộ này sao lại mắc như vậy.”
“ 2 đồng thế nào.”
“ Ta không có nhiều tiền vậy.” Tiểu Yến áy náy.
Ông chủ bấy giờ mới cau có mặt mày, tức giận quát.
“ Không có tiền mà đòi mua quần áo, cút cút ra khỏi tiệm của ta. Người đâu đánh bọn chúng một trận.”
“ Ông chủ, chúng ta xin lỗi mà.”
Hai tên bảo vệ từ bên ngoài tiến vào trong. Ầm ỉ ở đây thu hút người dân xung quanh đến xem.
Hai tên bảo vệ hùng hổ xông vào, nhưng chưa kịp động tay động chân gì thì đã bị Tuấn Phong đá cho bay ra bên ngoài đường.
Ông chủ tiệm hớt hãi trốn sau tủ.
“ Thiếu hiệp tha cho ta.”
Thấy người trong tiệm bị đánh bay ra, bị thương nghiêm trọng. Một người qua đường là một tiểu thư ăn mặc quý phái, vừa nhìn là đã biết con nhà giàu.
Cô ta liền tiến vào trong làm rõ sự tình. Xem kẻ nào dám ngang nhiên đánh người giữa ban ngày ban mặt.
“ Ưng tiểu thư, cứu ta với. Tên này muốn giết người.”
“ Có chuyện gì?” Ưng Tố Lan nghe thấy hai chữ giết người liền rút kiếm, đề phòng Tuấn Phong.
“ Hắn ta, hắn ta mua đồ không trả tiền còn đánh người của ta. Tiểu thư phải làm chủ cho ta.”
Ưng Tố Lan lướt nhìn thấy Tuấn Phong có thật sự mặc một bộ đồ mới, liền vội khẳng định. Tính khí của nàng không cho phép nàng thêm đôi co. Một lời không hợp liền động đao kiếm.
Tố Lan một kiếm đâm tới Tuấn Phong, hắn nhẹ nhàng lách nhẹ qua một bên, cũng không quen kéo Tiểu Yến ở phía sau mà né tránh. Tố Lan chưa dừng lại, nàng tiếp tục tấn công khiến cho Tuấn Phong vừa né vừa đẩy Tiểu Yến ra.
“ Cô bình bĩnh đi đã, ta nói ta không trả tiền bao giờ? Chưa gì ông ta đã gọi người động thủ.”
“ Hừ, được vậy mau trả tiền rồi theo ta về nha môn.”
“ Cô đừng đùa như vậy chứ, rõ ràng là họ đòi đánh ta trước.”
Tố Lan lại tiếp tục tấn công Tuấn Phong. Thế kiếm lướt đến hắn ta đều dễ dàng né tránh, lợi dụng điều đó Tuấn Phong chạy tới các sạp đồ. Bấy giờ nàng ta đang tức giận vì không thể chém trúng tên này.
“ Ngươi có giỏi thì đừng có né.”
“ Cô bị hâm à, ta không né để cho cô chém hả.”
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
“ Ta xin hai người, đừng có phá tiệm của ta nữa, ta xin đấy.”
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Lúc này quan binh cũng đã đến. Dẫn đầu đám binh sĩ là Vệ Tinh Việt.
“ Lan muội, dừng lại.”
“ Việt huynh.”
Một phút lơ là, Tố Lan bị Tuấn Phong khống chế, kéo nàng vào trong lòng. Một tay cầm kiếm của nàng bị giữ chặt, tay còn lại của nàng thì bị khoá vào nách của hắn. Còn tay của hắn thì đang khoá lấy eo nàng. Thế đứng rất là khiêu gợi.
“ Thả ta ra tên khốn nạn.”
Vệ Tinh Việt thấy vậy nhưng vẫn bình tĩnh nói.
“ Ngươi thả Lan muội ra chúng ta sẽ xử lí rõ ràng mọi việc.”
“ Ngươi nói đó nhé, quản lý cô gái hung dữ này lại dùm cái.”
“ Ngươi...”
Chưa gì hết Tuấn Phong đã đẩy Tố Lan sang cho Vệ Tinh Việt.
Sau đó ông chủ và Tuấn Phong lẫn Tiểu Yến ba mặt một lời.
“ Đúng vậy, chỉ cần hắn có tiền thì mọi lỗi lầm đều là do ta gánh chịu. Nếu không có thì chính hắn tới để phá tiệm của ta. Tinh Việt đại nhân phải xử lý quyết liệt.”
“ Được.” Tuấn Phong mạnh miệng nói.
Tiểu Yến kéo kéo tay áo Tuấn Phong, mắt rưng rưng lắc đầu.
Ông chủ vuốt vuốt cái cằm, giọng điệu giễu cợt.
“ Không có tiền chứ gì.”
“ Vũ huynh, nếu như không có tiền thì ta chỉ còn cách bắt huynh về thôi.”
Vệ Tinh Việt khách khí với Tuấn Phong là do hắn ta biết Tuấn Phong cũng là một người tu luyện. Bởi vì hắn mới khống chế được Tố Lan, dù gì nàng cũng là Nhất Đẳng cao cấp. Mà người tu luyện lại không có mấy đồng vàng ư? Vậy há chẳng phải nói vàng còn đắc hơn Tinh Thạch hay sao?
Vốn tưởng Tuấn Phong quên mang tiền, giả bộ bắt hắn về để tiện giải quyết. Nhưng Tuấn Phong lại từ trong không gian lấy ra một túi vàng. Ném lên người ông chủ.
Ông chủ tiệm lúc này đã muốn ngất xỉu. Người sở hữu không gian trữ vật, người này, ta có thể đắc tội được sao?
Mà không chỉ riêng ông chủ, những người chứng kiến hôm nay đều thất kinh. Còn tiểu Yến nàng không ngờ Thiếu gia lị có hẳn một cái túi vàng như vậy.
1 điểm tích luỹ đổi 1 túi 100 đồng vàng.
“ Vũ Huynh, là ta đã đắc tội.”
Vệ Tinh Việt nhấn đầu Tố Lan xuống tỏ vẻ thành khẩn xin lỗi.
Ung Dương Thành này, cũng không có tới 10 cái túi trữ vật, mà bọn họ lại có lai lịch như thế nào chứ. Thật là không thể chọc vào a.
Tố Lan cũng nhận ra điều đó, nàng cũng áp chế cơn tức giận xuống, nhưng vẫn ấm ức vô cùng. Tên sắc lang này vậy mà lại là một người không tầm thường ư.
“ Đại nhân, tha cho ta. Việt đại nhân, mau bắt ta đi, mau bắt ta đi.” Ông chủ van xin thảm thiết. Bởi vì hắn sợ người này sẽ giết hắn mất. Không phải bây giờ thì cũng đợi đêm xuống.
Sự việc được giải quyết, ông chủ tiệm bị bắt đến nha môn.
“ Thiếu Gia, ngài ngầu quá, lúc nãy rất là uy phong nha.” Tiểu Yến vừa đi vừa nói, tay còn quơ quơ nắm đấm lên trông rất đáng yêu.
“ Tiểu Yến, ngươi cầm lấy. “ Tuấn Phong ném túi vàng cho Tiểu Yến.
“ Thiếu gia, cái này… tiểu nữ không dám nhận đâu.”
Tuấn Phong xoa đầu nàng nói.
“ Ngốc. Ngươi cầm lấy mà hậu hạ ta chứ.”
Hầu hạ? Hầu hạ! Hầu hạ thiếu gia.
Tiểu Yến nắm chặt túi tiền, mặt thẹn thùng, cố gắng đi chậm hơn để dấu đi cảm xúc của mình. Nhìn theo bóng hình to lớn đằng trước, nàng lại thêm phần hồi hộp.
….
Đêm khuya thanh vắng, ông chủ tiệm ôm mông bị đánh từ nha môn trở về nhà. Nhưng đi vào con hẻm thì….
Phập.
Một vết cắt ngọt ngang cổ. Mà người thực hiện lại mặc một bộ đồ đen thui. Chỉ thấy ánh mắt của hắn rất sắc lạnh.
“ Dám động vào Tố Lan của ta. Đợi đấy!”
…..