Chương 8: Bị ép.

Bây giờ có nhiều đồng vàng trên tay, Thiếu Gia lại cho phép, vậy ngại gì mà không mua sắm thật nhiều. Vì vậy dự kiến là về trong ngày, thì bấy giờ lại kéo dài thêm một ngày. Tối đó hai người ngủ hai phòng riêng, tuy nhiên Tiểu Yến vẫn chăm sóc cho Tuấn Phong. Chỉ là hôm nay không khí có hơi ngượng ngùng, Tiểu Yến cứ mãi nhớ về chuyện lúc sáng.

Sáng hôm sau, Tiểu Yến mua một chiếc xe kéo để tiện cho việc mua đồ về, theo lời căn dặn của Tuấn Phong. Nếu không dùng hết tiền thì đừng về gặp hắn.

Tuấn Phong cũng lười đi mua sắm cùng, chán nhất là cảnh chờ con gái lựa đò, cho nên hắn ghé vào một quán rượu mà uống. Nói là vào uống rượu chứ hắn ăn mồi là chủ yếu. Hắn không phải là người thích rượu, vả lại rượu ở đây còn không ngon bằng ở trái đất.

Vừa đặt mông xuống ăn, còn chưa thử hết các món ăn thì Vệ Tinh Việt lại dẫn đám quan sai đến.

“ Vũ huynh, xin thất lễ. Mời huynh về nha môn, phối hợp điều tra.”

???

“ Nói rõ ràng xem.” Tuấn Phong vốn không muốn thị phi, nhưng không phải ai muốn làm gì hắn thì làm, muốn dẫn đi đâu thì dẫn. Nhất là bây giờ hắn cũng đã có thực lực. Buộc hắn ra tay, thì hắn chém giết một trận rồi bỏ trốn là được chứ gì. Tuấn Phong bày ra khuôn mặt lạnh lùng, miệng vẫn thản nhiên gắp miếng mồi mà nói.

“ Ông chủ tiệm tràn phục đã bị giết vào tối qua.”

“ Trên đường đi về?”

“ Đúng vậy.”

Tuấn Phong cười một cái “ ha ha ha.”, sau đó đứng dậy.

Đám Vệ Tinh Việt cũng sẵn sàng chiến đấu. Nhưng Tuấn Phong lại không hề phản kháng, chỉ nói.

“ Được, dẫn ta đi xem thi thể.”

“ Chuyện này?”

“ Ngươi đừng nói ta là thi thể bị huỷ nha.”

Vệ Tinh Việt nhìn xuống đất đáp.

“ Đúng vậy.”

“ Ha ha ha, vậy là kẻ nào muốn giá họa cho ta thì lời to rồi.”

“ Tuy vậy nhưng huynh theo ta về Nha Môn một chuyến.”

….

Tại cổng nha môn, hai bức tượng chim Ưng được điêu khắc tỉ mỉ, uy mãnh như hai chiến thần canh gác. Đây cũng là biểu tượng chung của Ưng Việt Quốc này.

Binh sĩ tại Nha Môn cũng khá nhiều, đều là người tu luyện. Hầu hết đều là cảnh giới Nhất Đẳng sơ cấp, riêng tên Vệ Tinh Việt lại là môn Nhất Đẳng đỉnh cao, sắp sửa đột phá.

Tuấn Phong bị áp giải đến nơi xét xử, mà không ai khác chính là Thành Chủ Ưng Thiên Nhân, bên cạnh còn có con gái ông ta là Ưng Tố Lan, còn có một kẻ khác chính là Lê Văn Thân của Lê Gia.

Lê Văn Thân rất dáng của một người có học thức, từ trong ra ngoài đều có khí chất cao ngạo, là thiên tài bậc nhất của lớp trẻ Ung Dương Thành, chỉ xếp sau Vệ Tinh Việt. Thực lực cũng là một Nhất Đẳng đỉnh cao.

Vệ Tinh Việt là người được thành chủ nâng đỡ. Từ nhỏ đã luyện võ, hiện tại đang giữ chức vụ Trưởng Quản của Thành Ung Dương.

Tuấn Phong bước vào, tuy nhiên lại không chịu quỳ xuống.

“ Thảo dân to gan, gặp Thành Chủ mà không quỳ?” Ưng Thiên Nhân tức giận, đập bàn một cái, khí thế toát ra kèm với lời nói áp bức đối phương.

Khí thế đó khiến những binh sĩ xung quanh cũng đổ mồ hôi hột, nhưng Tuấn Phong lại không có hề hấn gì. Đáp lại dõng dạc.

“ Ta không có tội. Tại sao phải quỳ?”

“ Hỗn láo, ngươi dám nói chuyện với thành chủ vậy à?” Lê Văn Thân tức giận, chỉ vào mặt Tuấn Phong mà quát tháo.

“ Ngươi là cái thá gì mà đòi chất vấn ta?”

“ Ngươi…” Lê Văn Thân tức giận cũng không dám làm càng ở Nha Môn.

“ Yên lặng, Tội chứng rõ ràng ràng ngươi còn chối cãi?”

“ Thứ lỗi, ta lại đang muốn xem xem bằng chứng là gì.” Tuấn Phong vẫn thản nhiên đáp.

“ Người đâu, truyền nhân chứng vào.”

Một người ăn mặc bình thường đến để tố cáo, làm nhân chứng.

“ Chính hắn, đêm qua hắn đã giết chết ông chủ tiệm trang phục.”

“ Ngươi còn gì chối cãi nữa không?” Ưng Thiên Nhân nói.

“ Chỉ vậy thôi mà muốn kết tội ta. Ta có thể hỏi hắn ta vài lời hay không?”

“ Được.”

Tuấn Phong nhìn kẻ tố cáo mình, ánh mắt lạnh lùng nói.

Lúc này Lê Văn Thân như có tật giật mình, vội xen vào.

“ Ngươi đừng có mà doạ nhân chứng. Chỉ cần ngươi dám uy hiếp giết cả nhà hắn, ta sẽ giết chết ngươi tại đây đấy.”

“ Sao ngươi phải gằn ba chữ “ Giết cả nhà” hắn chi vậy? Lẽ nào….”

“ Lẽ nào gì, ngươi đừng có mà vu oan giá hoạ cho ta.”

“ Cút.” Tuấn Phong mặt đầy sát khí nhìn Văn Thân khiến hắn có chút sợ hãi mà im lặng trong vô thức.

“ Ngươi tên là gì?”

“ Ta là A Vượn.”

“ Ta hỏi ngươi, đêm qua ngươi chính mắt thấy ta giết chết ông chủ tiệm sao?”

“ Đúng vậy.”

“ Tốt, vậy ta giết ông ta thế nào?”

Tên nhân chứng cũng đã được dặn dò từ trước.

“ Ngươi giết chết hắn ta, sau đó còn huỷ đi cái xác.” Nói xong hắn ta còn bày ra khuôn mặt sợ hãi không hề giả trân.

Lê Văn Thân cũng cười thầm, tên này diễn khá tốt.

“ Thế sao lúc đó ngươi không đi báo án mà đến bây giờ mới báo?"

" Ta ta… ta lúc đó sợ quá nên về nhà đợi ổn định tinh thần rồi mới đi báo án.”

“ Vậy ta lại hỏi, ngươi lúc đó cách ta bao xa.”

Ta đứng nấp một bên, thấy rõ ràng ngươi giết người.”

“ Ha ha ha ha.” Tuấn Phong bỗng cười lên khiến cho mọi người đều không hiểu. Tình thế hắn đang bất lợi vậy mà hắn lại cười.

Tuấn Phong chỉ tay về bên trái, rồi nói: “ Hai binh sĩ đạt thực lực Nhất Đẳng sơ cấp.”

Tuấn Phong lại chỉ tay về bên phải, rồi nói: “ 4 binh sĩ đạt thực lực Nhất Đẳng, ngoài ra còn có 2 tên gia đinh.”

Tuấn Phong lại chỉ về phía thành chủ.

“ Sau lưng ngài lại có 4 người, trong đó có hai nam hai nữ, một người phụ nữ đang ngồi và ba người đang đứng.”

Nói đến đây, chỉ có một mình Thành Chủ hiểu. Bởi vì thực lực ông ta cao nên có thể cảm nhận được xung quanh.

“ Ngươi đang ăn nói xằng bậy gì vậy?” Tố Lan lên tiếng, lấn át Tuấn Phong.

Nhưng Thành Chủ lúc này lại cản Tố Lan lại.

“ Người thanh niên này đều nói đúng, lẽ nào ngươi có thực lực đẳng cấp Nhị Đẳng?”

Tuấn Phong nhếch mép, tay trái đưa lên ý muốn ngăn cản.

“ Khoan hãy nói đến thực lực, thành chủ đã công nhận ta nói đúng. Vậy một kẻ dối trá nấp kế bên quan sát ta giết người, ta lại để cho hắn sống sao?” Nói đến đây, áp lực của Tuấn Phong cũng phóng thích ra khiến cho tên nhân chứng sợ hãi quỳ xuống.

“ Thiếu Hiệp tha mạng, là ta đã sai, xin thành chủ khai ân.”

Ưng Thiên Nhân tức giận, là kẻ nào lại dám qua mặt ông ta.

“ Người đâu, bắt hắn ta vào ngục, tra rõ người đứng đằng sau.”

Tuấn Phong cau mày, không đồng ý với cách giải quyết của thành chủ.

“ Tại sao phải bắt vào rồi mới tra người đứng đằng sau? Lẽ nào kẻ đó là kẻ ngài không thể xử phạt hay sao?”

Lê Văn Thân nghe thấy mồ hôi đã rơi xuống, mặt đỏ lên sợ hãi.

Ưng Thiên Nhân sau khi biết chân tướng sự việc cũng đoán ra 7 8 phần chính là Lê Văn Thân, cho nên mới làm sự việc nhỏ xuống. Dù gì cũng là con cháu một thế gia, xử phạt thì xử phạt nhưng cũng phải cân nhắc trước sau.

Thành Chủ nghe thấy Tuấn Phong nói cũng cứng lưỡi không thể đáp trả. Lúc này một người trung niên bước vào, hàm râu dày cộm, khí chất hơn người toát ra bước vào trong. Ông ta là Lê Sĩ Hào, là gia chủ của Lê Gia, là cha của Lê Văn Thân.

“ Cha, cha đến rồi.”

“ Hào Huynh, huynh đến đây là có ý gì?”

“ Nhân Huynh, không có việc gì lớn, ta đến để đón con trai lêu lổng này về mà thôi.”

Sau đó, ông ta lấy ra một cái kẹp tóc màu tím, cố tình cho Tuấn Phong chú ý. Rồi nói tiếp:

“ Ta nhặt được kẹp tóc này trên đường, không biết là của ai, cho nên đến nhờ ngài tìm chủ nhân của nó.”

Tuấn Phong thấy kẹp tóc liền nhận ra đó là của Tiểu Yến. Ý của ông ta là Tiểu Yến đã nằm trong tay ông ta.

Ưng Thiên Nhân cũng ngầm đoán ra, làm quan trường mấy chục năm đâu phải để làm kiểng. Nhưng hắn vẫn phải nói ra.

“ Người đâu, mau tìm chủ nhân của cái kẹp tóc này.”

“ Là của ta, cái này là của một vị bằng hữu quan trọng, từ sáng đã đi lạc. Hi vọng khi ta ra khỏi cửa có thể tìm thấy bạn của mình."

Lê Sĩ Hào mỉm cười.

“ Ta tin chắc ngươi có thể tìm được.”

Ưng Thiên Nhân cũng nói hùa vào.

“ Ta bảo đảm sẽ tìm bằng hữu về giúp ngươi.”

“ Được.”

Nói xong Tuấn Phong ánh mắt sát khí đòng đòng, áp bức kinh người toát ra. Phất tay một cái liền đi ra khỏi cửa.

Tiểu Yến cũng đã đứng bên ngoài chờ sẵn. Lúc này Tuấn Phong mới an tâm. Khi đi còn không quên ngoảnh mặt vào bên trong, ghi nhớ từng khuôn mặt.

…..

Ưng Thiên Nhân nói chuyện riêng với Lê Sĩ Hào sau phòng kín.

“ Hào huynh, lần này huynh nợ ta một nhân tình rồi. Nếu có lần sau, ta sẽ trở mặt đấy.”

“ Đa tạ Nhân huynh đã chiếu cố cho Thân Nhi. Ta cảm tạ vô cùng. Đây là chút quà mọn, xin nhận lấy.”

Ưng Thiên Nhân mở ra thì kinh ngạc vô cùng. 10000 viên Tinh Thạch.

“ Sao nhiều vậy?”

“ À, cái này là ta xin mua mạng của cả thôn Gia Thạnh.”

“ Cái gì? Ngươi muốn tàn sát thôn Gia Thạnh? Ngươi điên rồi.”

“ Động vào Lê Gia chỉ có con đường chết. Xin Nhân huynh thấu hiểu nỗi khổ của ta. Huynh yên tâm, sẽ không để lại dấu vết nào.”

“ Ngươi ngươi,…”

Chuyện đã rồi, Ưng Thiên Nhân cũng không thể làm gì hơn. Chỉ đành phải nhận lấy Tinh Thạch rồi giả vờ không biết cho êm chuyện.