Chương 30: Cục diện thay đổi.

Mai Nguyệt rời đi với trong tay là 120 triệu tinh thạch. Cái tin tức mà Tuấn Phong đưa đến thật sự giúp xoay chuyển thế cục, giá trị 100 triệu thật sự quá ít. Bởi vì quốc khố cũng không còn nhiều nên Mai Nguyệt chỉ vơ vét được nhiêu đó mà thôi.

Hơn 1000 Thử Mao Tử đang chờ đợi ở dưới lòng đất, phía trước cổng thành. Chúng đào một cái hố lớn, đồng thời dùng Thần Thông của mình xâm nhập vào lớp đất phía trên, có thể cho nổ tung mặt đất bất cứ khi nào.

Lớp đất phía trên cái hố dày 15 mét, còn cái hố được đào sâu tận 50 mét, lại cực rộng lớn, đủ để nhấn chìm mấy chục vạn đại quân.

Quốc Vương tuy tin lời Mai Nguyệt nhưng ông ta cũng phải kiểm chứng. Nhưng linh thức của cao thủ Tam Đẳng không thể dò xét tới được, Tứ Đẳng thì được nhưng chỉ có mỗi Lão Bá Quân xem, ông ta thật sự khá đa nghi. Nhưng vận mệnh quốc gia thật sự không thể xem thường.

Vì vậy Quốc Vương đành phải phá bớt đi một lớp đất, sau đó dễ dàng dùng linh thức dò xét, nhưng không thể nào cứ lộ liễu đi khoan thủng một lỗ xuống lòng đất được, phải có tình có lý, đám chuột tím đó mới không thể nghi ngờ.

10 cái bóng đen đều là Tam Đẳng từ tường thành nhảy xuống, đằng sau cũng mấy mươi người đều là Tam Đẳng đuổi theo.

Họ ta toáng, vang vọng giữa màn đêm yên tĩnh. Dùng những võ kỹ mạnh mẽ mà oanh tạc lẫn nhau. Nhưng lại không gây sát thương cho thân thể mà lại đánh vào mặt đất, phá tung từng lớp đất đá. Vừa đánh vừa dùng linh thức dò xét.

Phá được tầm 5 mét đất, Linh Thức đã có thể dò xét được bên trong, nhưng vì quá sâu nên phải dùng toàn lực. Cuối cùng họ cũng phát hiện rất nhiều dấu hiệu sinh vật sống mới bắt đầu kết thúc vở kịch.

10 người áo đen rời đi, sau đó đám người đuổi đánh trong kinh đô cũng không truy vết, đành rút về chánh điện nghị sự.

Thật sự là một tin tức tốt, Ưng Việt Quốc vốn định tử chiến với Hùng Việt Quốc bên ngoài thành, bởi vì khi giao chiến tại tường thành, đại quân đông đảo như vậy chỉ tổ gây ra ùn tắc mà làm nhỡ đi cơ sự.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, trước cổng thành là một cái bẫy khổng lồ, không cần phải ra trước cổng thành để tối ưu chiến lược nữa, mà phải thủ chắc thành trì, vì không biết khi nào bọn Thử Mao Tử mới cho sập hố.

Lúc này Mộ Thanh Dung mới cung kính nói với Quốc Vương.

“Thưa quốc vương, Trước nay môn phái luôn giữ thế trung lập, không tham gia chiến sự, nhưng vì sống trên đất Ưng Việt Quốc, nên không thể làm ngơ trước nguy cơ diệt quốc. Nay thế cục của Ưng Việt Quốc đã ổn, Tàng Kiếm Sơn Trang cũng lấy làm vui mừng khôn xiết. Xin quốc vương thứ lỗi cho Tàng Kiếm Sơn Trang được rút lui khỏi tranh chấp. Tránh sau này người đời đàm tiếu.”

Quốc Vương nhíu mày, vuốt vuốt chòm râu đen, ánh mắt sâu thẳm nhìn Mộ Thanh Dung. Thâm tâm ông ta định lôi kéo Tàng Kiếm Sơn Trang, nhưng không ngờ Tàng Kiếm Sơn Trang lại chủ động rút lui trước. Nhưng qua lời nói hợp tình hợp lí, thật sự không thể phản bác, bèn đành dùng khổ nhục khế.

“Tàng Kiếm Sơn Trang là môn phái nổi tiếng nhất vương quốc ta, là niềm tự hào của vương quốc. Ta luôn lấy đó làm điểm sáng để mà cho cháu noi theo. Tình hình trước mắt tuy an ổn, nhưng lỡ như có gì đó ngoài dự liệu, không phải vẫn là cảnh nước mất nhà tan hay sao. Ai da.”

“Phụ vương nói đúng, ai mà biết được khi nào thì bẫy sập, đám yêu thú đó cũng rất là ranh ma. Ta tuy đã từng tiêu diệt nhiều hang ổ của đám chuột, nhưng cũng đành phải khen ngợi về sự tinh ma của chúng.” Thái tử nói bồi thêm, đồng thời khoe cho Mộ Thanh Dung thấy tài năng của mình.

Nhưng lúc này Mộ Thanh Dung nói một câu xanh rờn, rồi sau đó rời đi.

“Nếu như sự việc có xảy ra ngoài ý muốn, Tàng Kiếm Sơn Trang chắc chắn sẽ báo thù cho quý quốc. Cáo từ.”

Hỗn xược, quốc vương muốn nói ra nhưng lại phải kiềm lại. Dù là bây giờ hay sau này, vương quốc thật sự cần Tàng Kiếm Sơn Trang để phát triển.

“Phụ Vương, để nàng ta đi vậy sao?” Thái tử có chút tiếc nuối, lưu luyến Mộ Thanh Dung.

“Không thì ngươi định làm gì, bắt nha đầu đó lại à.”

“Con….” Thái tử đành ngậm ngùi không thôi.

Quốc sư nãy giờ đang suy nghĩ gì đó cũng lên tiếng.

“Hạ thần có một cách lôi kéo Tàng Kiếm Sơn Trang.”

“Hay lắm, nói, nói ta nghe.” Quốc Vương liền phấn khởi.

"Tàng Kiếm Sơn Trang trước nay luôn giữ vị thế trung lập, lôi kéo bằng cách thông thường chắc chắn sẽ không thành. Hạ thần được biết, Tàng Kiếm Sơn Trang tuy thuộc quyền quản lý của Trưởng Môn Mộ Dương Hoàng, nhưng ông ta luôn nghe theo lời vợ mình là Lộ Thanh Lam. Bà ta đến nay luôn muốn tìm người môn đăng hộ đối với con gái mình, nay lần tranh tài này….”

Thái tử nghe thấy phấn khởi liền cắt lời.

“Ta sẽ tham gia và dành quán quân cuộc thi. Lúc đó sẽ hỏi cưới Mộ Thanh Dung.”

“Đúng là ngươi suốt ngày chỉ biết đến nữ sắc. Lui xuống đi.”

Thái tử lùi xuống, nhưng lại rất vui nói.

“Nhi thần tuân mệnh.”

“Quốc Sư, nói tiếp đi.”

“Vâng, như thái tử nói, nếu thái tử đạt thứ hạng cao chắc chắn sẽ gây được sự chú ý. Chúng ta chỉ cần tác hợp, bồi thêm vài lời, Tàng Kiếm Sơn Trang giữ thể diện, không muốn đồng ý cũng phải đồng ý mà thôi.”

“Hay, thật là một cao kiến.”

“Đa tạ bệ hạ khen ngợi.”

…..

Trong hoàng cung Ưng Việt Quốc, phủ thái tử, nơi đây vang lên những tiếng rên la ư ử.

“Mộ Thanh Dung, nàng đẹp lắm, Mộ Thanh Dung.”

Ư~~~ Ư~~~

2 cung nữ đang ra sức phục vụ thái tử, thoả mãn cơn dục vọng trong hắn. Ngay đến cả mái tóc cũng phải nhuộm thành màu trắng sao cho giống với Mộ Thanh Dung.

Hai gò bồng đẩy đà không ngừng nhấp nhô, cọ sát vào thái tử. Hai hạt đào bồng cương cứng như đâm mạnh và da thịt thái tử khiến hắn cảm thấy kích thích vô cùng.

Ở phía dưới thì không ngừng ra vô, đôi lúc lại dùng tay bạt vào mông hai cung nữ.

Vừa sướng vừa đau, hai cung nữ cũng sướng tê dại. Nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ thoả mãn hắn.

Thứ hắn cần là Mộ Thanh Dung hàng thật giá thật. Màu tóc bạch kim chứ không phải hàng tóc nhuộm như lão nhân thế này.

Thân hình uyển chuyển, thần sắc ngụt trời, đôi mắt sâu thẳm như tinh không vũ trụ, nước da trắng ngần không tì vết. Khiến cho người khác muốn sờ vào để xem đây có phải là bảo vật hay là không.

“Ta phải có được Mộ Thanh Dung.”

Thái tử gào rống lên, sau đó tiếp tục làm tình với hai cung nữ đến thân xác tê dại.

….

Ngày đại chiến cũng đã đến, đại quân Hùng Việt Quốc đã tiến công đến. Dàn trận đội hình hào nhoáng bậc nào, thì trong khi đó Ưng Việt Quốc như con rùa rụt đầu, trốn trong thành trì mà không dám ra đối chiến trực diện.

Nguyên Soái Hùng Việt Quốc là Mã Chí Cường, thực lực đã đạt đến Tam Đẳng Đỉnh Cao. Đầu đội một chiếc mũ bạc, áo giáp một màu bạch kim. Cưỡi trên lưng Ô Diện Mã, màu đen mắt đỏ trông rất hung tợn, nó là một yêu thú có trí khôn.

Sau lưng là vô số cao thủ Tam Đẳng khác, đều mang giáp phục đều là những trang bị nhị phẩm. Theo sau là 5000 kỵ binh với thực lực Nhị Đẳng.

“Ưng Thế Long, con rùa rụt đầu nhà ngươi, không có gan dám đánh với ta một trận hay sao?”

Nhưng bên trong thành vẫn ám binh bất động, mặc cho những tiếng xỉ vả cười cợt của địch nhân.

“Nếu ngươi đã sợ hãi như vậy, thì đại gia sẽ đến lôi đầu người ra.”

“Hùng Việt Quốc Uy Võ.”

“Uy Võ.” Đại quân hô hào đồng lòng khiến toàn trường chấn động.

“Xông lên.”

Đại quân đoàn người tiến vào, mang theo vô số công tượng phá thành, cùng rất nhiều vũ khí sắc bén, sĩ khí dâng cao ngút trời.