Chương 29: Bí mật động trời.

Xử lý xong viện binh của Hùng Việt Quốc, Vũ Tuấn Phong phủi phủi bàn tay hắn định tiếp tục đi đến hội họp với đám A Hổ gần nhất thì phát hiện phía trước có gì đó đang không ngừng phát ra âm thanh dưới đất.

Hắn phóng ra linh thức thì phát hiện ở dưới đấy có dấu hiệu của một sinh vật sống. Hắn liền dùng Trấn Hồn Chấp Pháp – Khoan, khoan thủng một lỗ dưới mặt đất.

Lúc nãy sử dụng Trướng Hải cho nên đã cuốn đi một lớp đất đá sâu hoắm đến 10 mét. Bấy giờ lại khoan thêm một lỗ nữa thì phát hiện ra phía dưới có một cái hang động.

Dùng linh thức tìm sinh vật sống kia, dọc theo căn hầm dưới lòng đất Tuấn Phong, càng đi càng bước sâu vào bên trong. Hắn phát hiện thấy nơi này bị cơn chất động làm các cột đá bị sụp đổ mất mấy cây, mà bị đè ở dưới là một con chuột có bộ lông màu tím.

Thấy có người đến, con chuột đã mắng mỏ bằng tiếng người.

“Là ngươi phải không, chính là ngươi phải không?”

Vũ Tuấn Phong chả hiểu cái moẹ gì liền nói.

“Ta thì làm sao? Ngươi bây giờ là đang cầu cứu ta hay là trách mắng ta.”

“Ngươi ngươi, mau kéo ta ra.”

“Tại sao ta phải cứu ngươi?” Tuấn Phong cuối cuối xuống nhặt lên một viên tinh thạch.

“Chả phải ngươi làm hư hỏng chỗ này ư, kéo ta ra ta sẽ cho ngươi Tinh Thạch, tinh thạch của ta hiệu quả hơn mấy tinh thạch bình thường nhiều.” Con chuột vừa nói vừa tỏ ra đắc ý. Nó ngoe nguẩy cái đuôi trông rất đáng ghét, chỉ muốn cắm cái kiếm sắt vào mông nó.

“Giờ ta mới để ý, mấy cái tinh thạch này sao lại có màu đỏ?”

“Hừ hà, kéo ta ra ta sẽ nói.”

Tuấn Phong thấy lạ, liền tới trước mặt nhặt lên thêm một viên tinh thạch khác, rồi lần lần theo nhặt mà bước đến một cái tầng hầm khác.

Bước vào bên trong Tuấn Phong mới thấy một tràn cảnh kinh hãi không thôi. Có đến hơn 100 cái xác được treo lơ lửng, trên bụng của họ bị một cái ống gì đó bám vào mà hút lấy sinh lực một cách từ từ.

Các ống này đều tập trung lại một cái chảo lớn, bên trong chứa đầy tinh thạch. Khi máu đã được hoàn toàn ngấm trong tinh thạch, thì tinh thạch sẽ được chọn lọc ra mà rơi xuống đất.

Tuấn Phong ánh mắt sát khí bắt đầu nhìn con chuột. Nhưng lúc này con chuột nhìn hắn nở một nụ cười nham hiểm.

“Lại thêm một con mồi nữa.”

Lúc này căn hầm bỗng nhiên bị vô số cánh cửa chặn lại lối đi, những cánh cửa này đều được làm từ vật liệu cứng cáp, một người Tam Đẳng sẽ rất mất thời gian để phá cửa mà xông ra.

Lúc này trong căn phòng cũng bắt đầu toát ra tử khí nồng nặc, bắt đầu hắc hoá ăn mòn các cơ thể đang bị treo kia. Thấy không ổn, Tuấn Phong liền hành động.

Hắn dùng Trấn Hồn Chấp Pháp – Khoan phá cửa nhưng phải tốn rất nhiều linh lực mới có thể xong một cái.

Tình hình thế này hắn sẽ bị tử khí kia ăn mòn trước khi phá cửa được mất. Vì vậy nên đành biến Trấn Hồn Chấp Pháp thành dạng kích, dùng thức thứ hai Đoạn Địa mà thôi.

Tam Sát Phá Quan gồm 3 thức. Thức thứ nhất là Trướng Hải, thức thứ hai là Đoạn Địa. Thức thứ ba là mạnh nhất Phá Thiên.

Linh lực khủng bố tập trung tại đỉnh đầu Kích, sau đó Tuấn Phong bổ một bổ, căn hầm, lẫn cửa hầm bị chia thành hai đoạn, phá nát, chẻ đôi mặt đất.

Căn hầm đổ sập xuống, Tuấn Phong liên tục đánh văng đất đá đi, dùng Thủ Pháp phòng hộ mà né tránh, mở một đường lên trên.

Thấy con chuột đang đào hang chạy trốn, Tuấn Phong liền vội vàng xông tới nó kết liễu.

“Xin….”

Không để nó nói gì nhiều, con chuột này quá ma mãnh, tốt nhất là nên giết chết nó đi.

Khi con chuột tím này chết, trong miệng nó lòi ra một viên Yêu Đan.

Yêu Đan được lấy từ xác Yêu Thú. So với Hung Thú thì giá trị cao hơn một bậc.

Tuấn Phong nhặt lên, sau đó đánh giá một phen. Mua trong hệ thống một lá phù định vị máu yêu thú nhằm tìm ra đồng loại, bán kính nghìn dặm.

Thì ngay khi sử dụng Tuấn Phong phát hiện ra rằng cách đây không xa, là nơi sắp sửa xảy ra đại chiến, phía dưới lòng đất đang có một đội quân Yêu Thú chờ trực.

Mà theo như cái cách của con chuột tím lúc nãy, chắc chắn chúng đang chuẩn bị một âm mưu nào đó. Tuấn Phong cũng thầm đoán ra.

Sau đó Tuấn Phong liền cưỡi ngựa, đi đến chỗ A Hổ và Tiểu Yến, xem mọi người đã giải quyết xong chưa. Thì lúc này pháo hiệu của họ cũng đã bắn lên, thông báo hoàn thành.

Cả nhóm tụ họp tại Ung Dương Thành, cố gắng đến Kỳ Trân Các nhằm tìm cách liên lạc với Lão Quân. Bởi vì lúc này ông ta đang ở tại Ưng Việt Quốc, giao dịch vũ khí.

Chắc chắn Kỳ Trân Các phải có cách liên lạc nào đó.

Thật đúng như kỳ vọng, Kỳ Trân Các thật sự có cách liên lạc riêng, nhưng cụ thể như thế nào thì thật sự người ngoài không thể biết được. Đơn giản là mỗi chi nhánh của Kỳ Trân Các luôn có cách liên lạc với nhau nhanh chóng.

Vũ Tuấn Phong truyền đạt hết tất cả cho người mà Lão Quân để lại quản lý, sau đó hắn tỏ vẻ cung kính rồi lui ra sau, mau chóng đi đến phòng bí mật, gửi ra tin tức.

…..

Kinh đô của Ưng Việt Quốc, nơi đây là phòng tuyến cuối cùng chống lại Hùng Việt Quốc.

“Ha ha ha, hay lắm, không biết là ai đã giúp chúng ta xoay chuyển thế cục.” Ưng Thế Long Quốc Vương sắc mặc hồng hào hứng khởi nói.

“Bẩm Bệ Hạ, theo hạ thần nghỉ có lẽ là người trong môn phái của Mộ tiểu thư đây.” Người đưa ra phán đoán là Quốc Sư Dương Tuế Thanh, người này tuổi đã già, hàm râu bạc phơ chính là điểm nhấn của ông ta.

Thấy Quốc Sư nói có lý, thái tử Ưng Cương Trực cũng bồi theo để tâng bốc.

“Tàng Kiếm Sơn Trang chính là môn phái gắn liền với Ưng Việt Quốc ta, vậy nên đệ tử của môn phái ra tay tương trợ cũng là điều dễ hiểu.”

Mộ Thanh Dung chỉ im lặng, bởi vì nàng cũng biết rằng đệ tử trong môn phái trải dài khắp Ưng Việt Quốc, lẫn các nước lân cận. Nhưng có phải là đệ tử môn phái ra tay không thì không chắn chắc.

“Thái tử điện hạ quá lời, hiện tại chưa rõ trắng đen, bổn môn phái không dám nhận lấy lời khen.”

“Mộ tiểu thư quá lời rồi, nếu không phải là đệ tử của quý phái thì là ai cơ chứ?”

Bỗng lúc này Bá Quân và Mai Nguyệt bay từ tên không vào chánh điện. Bá Quân đã là Tứ Đẳng cho nên có thể dùng linh lực để mà dẫn pháp bay lên.

“Hắn là Tuấn Phong.” Mai Nguyệt từ cổng vọng tới.

“Kẻ nào hỗn láo dám đột nhập vào hoàng cu… A thì ra là Mai hội trưởng. Đã thất lễ rồi.” Quốc Vương tuy quyền cao nhưng cũng phải nể mặt Kỳ Trân Các mấy phần.

“Không sao, ta đến đây chỉ để làm thêm giao dịch mà thôi.”

“Thật sao? Lần trước số trang bị mà Mai hội trưởng mang đến thật sự rất cần thiết. Đã giúp Ưng Việt ta một chuyện lớn.”

“Lần này ta mang đến giao dịch 3000 trang bị Nhất Phẩm, đều là trang bị cực đỉnh.”

“Liệu Mai hội trưởng có thể cho ta xem qua hàng ngay tại đây được không?”

Mai Nguyệt nhìn lão quân ra hiệu.

“Lão Quân.”

“Vâng, thưa hội trưởng.”

Sau đó Lão Quân lấy ra 3 món giáp, trường đao, và kiếm, là 3 loại hàng lần này giao ra.

Quốc Vương xem xét tỉ mỉ, còn lấy lên dùng thử, quơ qua vài cái rồi nhận xét.

" Thật sự rất tốt, Mai hội trưởng đúng là phúc tinh của Ưng Việt ta.”

“Không có gì, mời quốc vương ra giá.”

“3000 trang bị cực phẩm này, 15 triệu viên tinh thạch, thế nào?”

Mai Nguyệt liền nhếch mép nói.

“Ưng Việt Quốc đã bị ép vào thế một mất một còn rồi, ấy vậy mà quốc vương còn không thể hào phóng một chút hay sao?”

“20 triệu. Đây cũng xem như là cái giá khá cao rồi, Mai Nguyệt hội trưởng biết đấy, chẳng phải cục diện đang có sự thay đổi hay sao?”

“Ta biết, 20 triệu thì 20 triệu, nhưng ta còn có tin tức đáng giá hơn nhiều. Tin tức này hoàn toàn đem lại phần thắng cho ngài, ngài sẽ định giá bao nhiêu đây?”

Quốc Vương khó hiểu, không phải trước nay Kỳ Trân Các luôn đứng ở phe trung lập hay sao? Bây giờ lại muốn can thiệp vào chiến sự, dù là giao dịch làm ăn đi nữa cũng đã phạm vào luật cấm.

“Tất nhiên là ta cần, nhưng như vậy không phải là phạm luật của Kỳ Trân Các hay sao? Đến lúc đó phía trên trách tội, Ưng Việt Quốc ta cũng không tránh khỏi liên can.”

“Quốc vương lo nghĩ như vậy cũng hợp tình hợp lí. Nhưng tin tức này không phải chúng ta đưa ra, mà chúng ta chỉ nhận uỷ thác từ một người khác mà thôi?”

“Là ai?” Quốc vương nghiêm nghị, trước khi mua tin tức này, phải biết người đó là ai mới lựa chọn tin tưởng hay không.

“Là người đã giải phóng tù nhân của 4 thành bị chiếm đóng, còn tiêu diệt luôn cả đám viện binh tới. Và cũng là người khám phá ra bí mật có thể giúp Ưng Việt Quốc lật ngược tình thế một cách trọn vẹn.”

Thấy Mai Nguyệt ca tụng về người này như vậy, cả chánh phòng bắt đầu tập trung, có chút mong đợi. Lời nói từ Mai Nguyệt hội trưởng sao có thể dối trá được, Kỳ Trân Các luôn làm ăn trên việc đảm bảo uy tín cơ mà.

“Hắn là Vũ Tuấn Phong.” Mai Nguyệt thốt nên lời, trong đó cũng pha lẫn chút tự hào.

Mộ Thanh Dung nghe thấy Vũ Tuấn Phong ngưng trọng một hồi. Mái tóc màu ánh kim suôn mượt trải dài, hoạ cùng nét mặt đăm chiêu mà đầy duyên dáng, thanh tao, thật khiến người nhìn không khỏi bồi hồi.

“Là hắn sao?”

Lúc này Mai Nguyệt cũng chú ý đến Mộ Thanh Dung. Nghe giọng điều nàng ta nói, Mai Nguyệt có chút tò mò.