Chương 28: Thử võ kỹ mới.

Vừa đến cổng thành phía đông, đám binh sĩ Hùng Việt Quốc đã áp sát A Hổ tra hỏi. Một tên trông tướng mạo bình thường nhưng lại cao ngạo chỉ trỏ.

“Ngươi, giấy thông hành đâu? Mau giao ra, nếu không thì phải đóng một tinh thạch.”

Mấy tên binh sĩ này nhìn A Hổ là biết một tán tu, vì trên người không có lấy một huy hiệu, hay nhãn dán nào chứng minh thân phận thế lực. Mà nếu là tán tu thì tất nhiên phải lợi dụng chức vụ kiếm chút ít.

Thế nhưng A Hổ nào rảnh đôi co với chúng? Hắn đến đây là để đồ sát cơ mà?

Cho nên, khi tên đội trưởng vừa đến gần, sát khí của A Hổ đã nổi lên như sấm chớp, hắn vung lưỡi đao như trút ra vô số phẫn nộ. Bởi vì trên đường đến đây, hắn cũng đã nghe ngóng nhiều chuyện về tội ác của bọn súc vật này.

Ở trong căn phòng đằng kia là một nhà tù, một nhà tù dành cho phụ nữ của Ưng Việt Quốc.

Chỉ cần là lúc buồn, lúc chán, lúc vui, lúc căng thẳng chúc đều vào đó để cưỡng hiếp họ. Ngồi ở đây A Hổ còn nghe những tiếng khóc lóc, rên la trong căn phòng ngục tù kia.

Lưỡng Cự Đao, thức thứ nhất Nhất Trảm.

Một vệt đao khí tạo thành một vòng cung từ lưỡi đao của A Hổ xẹt qua, phóng thẳng về phía cổng thành tạo thành một vụ nổ lớn. Nó vừa nhanh vừa mang theo tử thi nồng đậm.

Xác thịt của tên đội trưởng lẫn một dãy binh lính đằng sau bị cắt ra mà không biết chuyện gì.

“Thằng này điên rồi, mau kéo chuông báo động.”

Tiếng chuông vang lên đám binh sĩ gần đó đều tập hợp, nhưng số lượng ít hơn chúng nghĩ.

Bởi vì ngay lúc này ở cổng phía tây, một tên mang trường thương đang xiên thủng bụng đám người.

Ở cổng phía nam lại có một tên nhìn đần đần nhưng côn của hắn lại mang trọng lực kinh người, xác thịt của đám binh sĩ bị đánh banh xác.

Ở cổng phía bắc một tên lả lướt uốn lượn, cầm mâu phóng ra những tia thuỷ khí kinh hồn, giống như những viên đạn sắc bén ghim sâu vào sâu nội tạng.

Đám người ở phủ thành chủ cũng không khá hơn, mấy cái phi tiêu như những viên thiên thạch khủng khiếp xuyên thủng cơ thể. Chúng cố tìm hung thủ nhưng lại không phát hiện ra.

Có vài tên đạt được Nhị Đẳng nhưng chỉ có thể phát hiện được một thân ảnh mờ mờ ảo ảo giữa ban ngày, và ngay sau đó đã không còn hơi thở vì bị cắt cổ.

Chuông reo lên bốn phương, vang dội khắp thành, nhưng không một ai đáp trả, cuối cùng tiếng chuông cũng ngưng đi, 4 bức tường thành đều nhuộm màu máu.

Vũ Tuấn Phong nhẹ vung kiếm, mấy tên cai ngục liền bị giết chết. Hắn phá tung cửa ngục sau đó đi đến đâu lại mở cửa ngục đến đó.

Ở đây đều là những quân nhân, không thì là các thế lực bang phái, gia tộc nhỏ ở Ung Dương Thành lúc trước. Không phải hạng người cướp bóc, sát nhân, tù tội. Vì vậy chắc chắn họ sẽ đứng ra cùng nhau hưởng ứng bảo vệ vương quốc.

A Miêu đã giết hết tất cả binh lính trong phủ thành chủ, lúc này nàng đang ở sâu trong nội viện, bước đến phủ khố mở toang ra. Sau đó lần lượt vận chuyển chúng ra bên ngoài, chất đầy ngoài đường.

Có mấy người gần đó đi ngang qua thấy vậy, cơn đói bắt đầu khiến họ bất chấp mà đến lấy về.

….

Đã giải quyết xong, đám người A Hổ đến báo tin.

“Thiếu gia, thuộc hạ đã làm xong việc.”

“Tốt. Bây giờ phải tức tốc đến thành trì khác thôi.”

….

4 ngày sau đó, trước trận đại chiến 1 ngày, 4 thành trì của Hùng Việt Quốc đánh chiếm đã bị mất quyền kiểm soát. Mà 4 thành trì này đều là hậu phương vững chắc của Hùng Việt Quốc.

Lúc đầu mỗi Ung Dương Thành bị chiếm lại, nhưng cũng chỉ xem là đám tàn binh không làm được trò trống gì nên không quan tâm. Ấy vậy mà càng ngày lại càng mất thêm quyền kiểm soát.

Trang bị Nhất Phẩm cũng đã đến tay của quốc vương Ưng Việt Quốc, nhờ vậy mà sức mạnh của đội quân Nhị Đẳng 4000 người như mạnh thêm một bậc.

Nguyên Soái của Hùng Việt Quốc tức điên, hắn điều động binh lực trở về dẹp loạn, ổn định cục diện. Để giải quyết nhanh gọn, nên cử đi 12 cao thủ Tam Đẳng chia ra đánh chiếm các thành nhanh chóng, sau đó quân đội sẽ đến sau để tiếp nhận.

Cứ 3 người một nhóm chia ra giải quyết 4 thành.

Nhưng điều mà đám người Hùng Việt Quốc không ngờ rằng Vũ Tuấn Phong cũng đang chờ chúng đến.

Nhận được tin tình báo nhanh chóng từ Kỳ Trân Các, Vũ Tuấn Phong liền nhận định so sánh lực lượng mà phân chia hợp lí.

Mỗi nhóm 3 tên cao thủ Tam Đẳng sơ cấp.

Vì vậy mà A Hổ, A Báo, A Miêu sẽ đánh chặn một đội. Tiểu Yên, A Ngư, A Vượn sẽ đánh chặn một đội.

Vũ Tuấn Phong thì sẽ đánh chặn một đội khác. Bấy giờ hắn cũng đã đạt Tam Đẳng sơ cấp, lại còn học được võ kỹ cấp 2. Hắn không tin một mình hắn không cân lại được 3 tên cùng cấp. Thực lực của mấy tên này còn không bằng Lê Sĩ Hào, hay Ưng Thiên Nhân, mà hai người này Vũ Tuấn Phong còn tự tin đánh thắng nữa là.

….

Ung Dương Thành.

3 tên Tam Đẳng sơ cấp cưỡi trên mình một con Lam Mã tức tốc giải quyết sự vụ được giao. Nhưng sắp tới được cổng bắc của thành thì bị một cái cây to chặn ngang, ở giữa thân cây có một người đang đứng tựa, bắt chéo chân. Tay tay khoanh lại như đang suy tư điều gì.

Hí!

“Người phía trước là ai, mau cút.” Một tên râu quái nón, mang phục trang tướng quân của Hùng Việt Quốc nói.

“Ta sao? Ta chỉ đang chờ đợi thôi.”

“Ngươi đợi cái gì kệ mẹ ngươi, mau cút ra, trong vòng ba giây không cút đừng trách ta ra tay độc ác.”

“3.”

“Các ngươi có thấy tên Hùng Việt Quốc nào không?”

“2. Nói nhảm ít thôi.”

“Hình như chúng có 3 tên.”

“1.”

Đếm xong 3 tên Tam Đẳng phóng xuống ngựa, chúng đều dùng trường thương, chỉa mũi đâm vào nam tử. Mũi thương mang theo linh lực dồi dào, rung chuyển không khí.

Nam tử từ đâu trong không gian lấy ra một cái khiên, chắn lấy đòn tiến công của ba mũi thương đầy uy lực.

Bang!

Vụ nổ chấn động, nam tử bị đẩy lùi.

“Tiểu tử có pháp bảo lợi hại đó, có thể cản được đòn công của ba chúng ta hợp lại. Nhưng ngươi lấy gì đánh trả đây.”

Nói xong ba người lại tiếp tục xông lên, ai nấy đều dùng võ học của bản thân. Một người đánh trực diện nhằm thu hút đối phương dùng khiên đỡ. Hai người còn lại chạy dạt sang hai cánh.

"Ai giết được thì cái khiên này thuộc về người đó nhé.”

“Được thôi.”

Nhưng lúc này nam tử kia xoay mình một cái, cái khiên biến đổi hình dạng thành một thanh Katana chém ra một trảm khiến tên ba tên chưa kịp thực hiện kế hoạch đã vội vàng chống đỡ.

Uỳnh!

Kiếm khí bị dư ra va vào mặt đất tạo thành một vụ nổ lớn.

“Xem ra các ngươi yếu hơn ta tưởng, vậy ta có thể dùng để thử võ kỹ mới rồi.”

Bỗng dưng thanh kiếm của nam tử biến thành một cái Kích hình đầu rồng, trên thân được điêu khắc giống như là thân rồng bất giác khiến đám người kia thèm khát không thôi.

“Ăn nói ngông cuồng, đưa pháp bảo cho ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”

Lúc này nam tử cười khinh, bắt đầu thôi diễn chiêu thức, là một chiêu thức công pháp cấp 2.

Tam Sát Phá Quan, thức thứ nhất Trướng Hải.

Linh lực của nam tử không ngừng truyền vào kích, khiến mặt đất xung quanh hắn bị chao đảo, đất đá bị cuốn theo vô thức. Sau đó hắn đâm mạnh một Kích về không trung, mặt đất như những cơn sóng cuồng cuộn không ngừng lớn lên trên đường đi.

"Chạy. Là võ kỹ cấp 2 đó.” Một trong ba tên sợ hãi mà bỏ chạy đi trước.

Đám người thuộc vương quốc nhỏ này lấy đâu ra một võ kỹ cấp hai? Võ kỹ cấp 1 đã là thứ gì đó lợi hại rồi.

Trong khi đó hai tên còn lại biết chạy cũng không thoát, chi bằng ở lại vận dụng toàn bộ sức mạnh đỡ lấy.

Cơn sóng mỗi ngày một dữ tợn, nhưng khi va chạm vào hai tên sơ cấp thì bị khựng lại một nhịp, nhưng chỉ kéo dài khoảng 2 giây, sau đó lại bị linh lực của con sóng xé nát thành từng mảnh, rồi hoà nhập vào làn sóng cuốn đi.

Tên Tam đẳng còn lại kia đã có thời gian trốn chạy, trong hai giây đó hắn nhanh chóng chạy lại chỗ Lam Mã.

Bỗng cơn sóng bị tắt đi, mà tiếp vào đó là một tia đạo khí đầy sắc bén và hung hiểm bắn thẳng vào Lam Mã khiến 3 con chết ngay tại chỗ. Còn tên Tam Đẳng thì bị đẩy lùi 3 mét.

Hắn sợ hãi, quỳ xuống cầu xin tha mạng.

“Thiếu hiệp tha mạng, là ta có mắt như mù, xin thiếu hiệp giơ cao đánh khẽ.”

Tuấn Phong cũng bình ổn đi đến, cố kiềm nén sự suy nhược của mình. Lúc nãy vì không kiểm soát nổi Linh Lực, mà hắn dùng Trướng Hải chưa thành thạo, cho nên suýt chút là kiệt sức, may mà dừng lại kịp.

“Được.”

Tuấn Phong quăng một tờ giấy khế ước nô lệ ra đưa cho hắn.

“Nhỏ máu vào đó.”

Tên Tam Đẳng nhìn qua liền biết khế ước nô lệ, hắn chần chừ mà không động đậy.

“Ta cho ngươi 3 giây. Nếu không kí kết, đừng trách ta vô tình.”

“3.”

“Ta sẽ trung thành mà…”

“2.”

“Ta kí ta kí.”

“1.”

Khế ước kí xong, cuối cùng Tuấn Phong cũng mỉm cười. Sau đó lôi hắn vào tháp 101 cho hắn đánh nhau với quái vật.

Sẵn tiện Tuấn Phong cũng đưa cho hắn Tâm Thể Quyết, rồi vào xem tình hình của Lê Văn Thân.

Thấy hắn không còn bị uy hiếp bởi tháp số một nữa, hắn lại đánh cho một trận rồi cho hắn vào tháp 101, theo cùng với tên Tam Đẳng, Vô Thường Nham kia.