Chương 27: Kế hoạch của Tuấn Phong.

Bấy giờ là công đoạn ban thưởng cho nhóm người Ngũ Võ Thú.

Một món Tam Phẩm cũng có giá 100000 điểm hệ thống. Ấy vậy mà mỗi người 5 món tiêu tốn đến hơn 2,5 triệu Tinh Thạch.

Nhưng bù lại 5 món trang bị gồm Giáp – Đai – Găng Tay – Giày – Vũ Khí, cũng phù hợp với cái tên của mỗi người, mang lại hiệu ứng kích phát tiềm năng phù hợp.

Ví như A Hổ, trang bị gồm:

Hổ Tinh Chiến Bào.

Hổ Tinh Chiến Trường Đao.

Hổ Tinh Chiến Ngoa.

Hổ Tinh Chiến Đai.

Hổ Tinh Chiến Uyển.

Mang đủ 5 món lại có thể kích phát một đòn tấn công đầy uy lực.

Tiểu Yến bấy giờ cũng có trang bị rất tốt, còn tốt hơn cả đám người A Hổ kia.

Vũ khí của nàng sử dụng là một thanh Vân Dạ Kiếm.

Thanh kiếm với những đường vân rõ ràng, mỗi lần xuất kiếm khỏi vỏ, một làn khói tử thi bao trùm thanh kiếm, chỉ cần truyền vào linh lực, những luồng khói này chuyển động cực nhanh.

Người bị chém trúng chắc chắn sẽ bị dính một số hiệu ứng nguyền rủa nào đó.

Ngoài vũ khí ra, còn lại nàng đều mặc 4 món trang bị Quạ Tinh Chiến.

Lúc này Vũ Tuấn Phong mới để ý, hoá ra các trang bị nhất phẩm, nhị phẩm, tam phẩm đều mang một thú hình tượng trưng, hoặc một nguyên tố nào đó tượng trưng. Còn trang bị từ tứ phẩm trở lên, mỗi cái đều có một cái tên riêng.

Vũ Tuấn Phong thì đã có vũ khí từ Tháp 999, nếu không hắn cũng sắm cho mình một cái.

Sắm sửa đồ cũng tiêu tốn hơn 4 triệu điểm hệ thống.

Số còn lại Vũ Tuấn Phong mua đan dược, lẫn một số đồ dùng tiện nghi, phân phát cho mọi người. Chỉ để lại 3 triệu điểm hệ thống mua vũ trang bị để chuẩn bị giao dịch với Ưng Việt Quốc.

3 triệu điểm có thể mua được 3000 Trang Bị Nhất Phẩm.

Chắc chắn nếu có nó trong tay Ưng Việt Quốc có thể xoay sở được tình hình.

Xong xuôi, Vũ Tuấn Phong rời khỏi không gian hệ thống, đến Kỳ Trân Các gặp mặt Mai Nguyệt.

….

Lúc này Kỳ Trân Các ở Ung Dương Thành chỉ còn mỗi Lão Bá Quân mà thôi.

“Lão Quân, Hội trưởng đâu?”

Lão Quân đang bận ghi chép gì đó, thấy Vũ Tuấn Phong gọi mới giật mình đáp trả.

“A, Vũ Thiếu sao, ngài lần sau đừng có doạ cái thân già này được không?”

Nhưng khi nói xong và nhìn Vũ Tuấn Phong, lão ta mới thật sự tâm đắc. Mới nửa tháng đã tấn thăng lên Tam Đẳng, nhưng nhìn linh lực lại dồi dào vô cùng, Vũ Thiếu này thật sự không hề đơn giản nha.

Mà mình nói câu này lần thứ mấy rồi nhỉ?

Đúng là tuổi già lẩm cẩm rồi.

Lão Quân lắc đầu tự than trách phận.

“Lão Quân, ông ổn không vậy?”

“Vũ thiếu, đã thất lễ rồi. Vừa rồi ta có hơi bất ngờ. Vũ thiếu thật sự luôn mang đến cho ta sự tò mò.”

Bỗng lúc này sát khí của Vũ Tuấn Phong nổi lên, gương mặt có chút nghiêm nghị.

“Không không, Vũ thiếu hiểu nhầm rồi. Lão chỉ ngưỡng mộ ngài thôi, thật sự không có ý định đào sâu bí mật của ngài.”

“Ừm, tốt nhất là không nên. À hôm nay ta đến giao hàng lần trước đã nói.”

“Thật sao? 300 hay 500?” Lão Quân không ngừng hỏi. Vũ khí tốt như vậy thật sự không dễ dàng tìm kiếm nha.

Vũ Tuấn Phong chỉ đưa ra 3 ngón tay, hắn muốn vờn lão già này một phen.

“300?” Lão Quân có chút thất vọng.

“3000.”

Lão quân nghe thấy còn không dám nhìn Vũ Tuấn Phong, chỉ thấy bàn tay run run, bút ghi chép nháp nháp gì đó.

“Vũ thiếu không đùa chứ?”

“Ông không tin ta sẽ lấy ra cho ông xem.”

“Ấy ấy, ta tin, Vũ thiếu lấy ra hết chắc căn phòng này không chứa nổi mất.”

“Chẳng phải ông hay phô trương như vậy còn gì?” Nói xong Tuấn Phong làm thật, bắt đầu xả vũ khí từ trong túi không gian ra.

Gồm 1000 thanh kiếm, 1000 trường đao, 1000 áo giáp.

Vật phẩm tràn đầy, chật kín luôn cả căn phòng, không những thế còn đẩy mạnh phá vỡ tung cửa.

Lão Quân bị chìm trong đống trang bị, thế nhưng giọng nói cứ vang ra từ trong đống bừa bộn.

“Chúng ta giàu to rồi Vũ thiếu, Chúng ta giàu to rồi.”

Lần đầu Tuấn Phong thấy lão già này phấn khích như vậy, nhưng sau khi nghe lão ta kể thật sự là có nguyên do.

Trong 15 ngày này, Ưng Việt Quốc thảm bại nặng nề, thành trì liên tục bị mất vào tay Hùng Việt Quốc. Sắp tới đã là một mất một còn, Ưng Việt Quốc quyết dùng hết tiền tài để mà mua lấy trang bị.

Dù gì trận đánh này cũng là trận cuối cùng. Với 3000 món trang bị nhất phẩm tối ưu này, trị giá bán ra cũng phải 15 triệu tinh thạch.

Lực lượng hiện tại cho trận đánh cuối cùng diễn ra vào 5 ngày nữa gồm:

Ưng Việt Quốc 20 vạn quân, 40 cao thủ Tam Đẳng, 4000 cao thủ Nhị Đẳng.

Hùng Việt Quốc 30 vạn quân, 45 cao thủ Tam Đẳng, 5000 cao thủ Nhị Đẳng.

Tương quan lực lượng, dù cho Ưng Việt Quốc có mua vũ khí nhiều đi chăng nữa vẫn phải chào thua Hùng Việt Quốc mà thôi.

Trên chiến trường, thực lực mới là tuyệt đối, huống chi đây còn là một trận chiến tổng lực.

Trừ khi,….

“Lão Quân, mấy trang bị này giao cho ông xử lý, ta còn có việc phải đi. Dặn người của ông, hôm nay dù có chuyện gì cũng không được ra ngoài.”

“Ta đã nhớ kỹ, Vũ thiếu xin an tâm.”

Lão Quân cũng không dám nhiều chuyện hỏi nhiều, chỉ làm mất thêm hảo cảm. Dù gì con người trước mắt này chính là một thần hỗ trợ cho tiểu thư trong tương lai a, cho lão mấy cái đầu cũng không dám trái ý Vũ Tuấn Phong.

….

Trong một con hẻm nhỏ Tuấn Phong triệu tập mọi người, ngay lập tức từ trong không gian hệ thống, Tiểu Yến và nhóm Ngũ Võ Thú bước ra, ai nấy khí thế hừng hừng.

Mà cũng vì một lúc triệu hồi 6 người, Vũ Tuấn Phong có phần suy yếu đi một chút linh lực, phải lập tức cắn vào phục hồi đan.

“Thiếu gia.” Nhóm người đồng thanh chào.

“Ta đã điều tra Ung Dương Thành rồi, các ngươi chuẩn bị phân chia ra mà đồ thành.”

“Thiếu gia chuyện này có hơi…” A Báo bày ra gương mặt rầu rĩ kèm thất vọng. Mà không chỉ A Báo, nhóm người A Hổ ai cũng có biểu cảm như vậy.

“Quân số chỉ có 1000 quân mà thôi. Các ngươi sợ sao?”

“Không không, không phải chúng thuộc hạ sợ, chỉ là sinh ra ở Ưng Việt Quốc, thật sự phải giết chính người mình sao ạ?” A Hổ áy áy nói.

???

Vũ Tuấn Phong đứng hình mất 5 giây, sau đó mới hôm mặt, miệng cười cười tự trách mình.

“Xin lỗi, xin lỗi, là do ta không chu đáo.”

Sau đó Vũ Tuấn Phong kể về tình hình hiện tại của Ung Dương Thành nói riêng, cũng như Ưng Việt Quốc nói chung.

Nghe xong, đám người A Hổ bừng bừng sĩ khí, vừa phấn khích vừa phẫn nộ.

“Chỉ có 1000 tên tôi mà, thiếu gia cứ nghỉ ngơi, để chúng thuộc hạ lo liệu.” A Ngư tự tin nói.

“Đúng vậy, A …Vượn cũng… không có sợ.”

A Miêu liền đá vào chân A Vượn nói.

“Huynh nói lại cho khí thế vào coi, rõ ràng mạch lạc xem nào.”

A Vượn gãi gãi đầu rồi nói lại một lần nữa.

….

Ngay sau đó, mọi người chia ra hành động.

A Hổ tiến đánh cổng phía đông.

A Báo tiến đánh cổng phía tây.

A Vượn tiến đánh cổng phía nam.

A Ngư tiến đánh cổng phía bắc.

A Miêu tiến đánh phủ thành chủ.

Tiểu Yến thì ở trung tâm, quan sát cục diện của các thế lực khác.

Còn Vũ Tuấn Phong thì vào ngục, bắt đầu giải phóng tù nhân. Chắc chắn người của Ưng Việt Quốc đã bị giam giữ ở đây.

Một binh là một sức mạnh.

Thử nghĩ tới viễn cảnh tù nhân của Ưng Việt Quốc được phóng thích, lực lượng này dù ít hay nhiều cũng gây khó dễ cho đại quân Hùng Việt Quốc.

Chưa kể, Vũ Tuấn Phong không chỉ muốn phá một thành, mà sắp tới đây, hắn sẽ làm điều tương tự ở thành trì khác.