Chương 2: Xin nương nhờ tại đây.

Vũ Tuấn Phong tỉnh dậy với tình trạng vô cùng sảng khoái, cứ như là được một ngày nghỉ ngủ vào chủ nhật vậy.

Vươn người một cái, hắn khởi động các khớp xương phát ra âm thanh rốp rốp.

Hắn vừa nhìn cái Tháp trước mặt vừa tự cảm khái.

“ Quá đã.”

Tuấn Phong chợt nhớ ra gì đó, liền kiểm tra trong không gian Hệ Thống, chính là phần thưởng hôm qua hắn chưa kịp xem.

Chấn Hồn Chấp Pháp.

Đây là vũ khí vượt tháp tích luỹ tối thượng. Giết một quái vật, thu một Hồn Khí. Hồn Khí càng nhiều, vũ khí càng uy lực.

Ngoài ra, Chấn Hồn Chấp Pháp có thể biến đổi hình dạng thành vũ khí theo ý niệm của chủ nhân.

Tuấn Phong lấy Chấn Hồn Chấp Pháp từ trong không gian Hệ Thống ra, hình dạng nguyên bản là một khối cầu màu đen. Hắn ta cũng đại khái biết cách sử dụng nó. Cắn ngón trỏ cho máu chảy ra, hắn liên tục tưới máu của mình vào khối cầu màu đen. Sau một lúc, khối cầu phát ra xung quanh một vòng ma khí. Đây chính là nghi thức nhận chủ.

Xong xuôi nghi thức, Tuấn Phong liền động ý niệm. Chấn Hồn Chấp Pháp liền biến thành một cái Chấn Hồn Chấp Pháp – Kiếm.

Thanh kiếm tạo hình khá đơn giản, là một thanh Katana kiểu Nhật, vì đây chỉ là bản thử nghiệm của Tuấn Phong mà thôi. Chưa kịp mừng rỡ khi có món vũ khí lợi hại, thì hắn đã ngất đi vì thiếu Linh Lực.

Linh Lực là dòng khí lưu chuyển trong cơ thể. Linh Lực được sản sinh từ Linh Hải. Muốn Linh Hải lớn mạnh thì bản thân phải hấp thụ Linh Khí. Hấp thụ Linh Khí càng nhiều, Linh Hải càng lớn.

Trong khi đó, Tuấn Phong chưa từng hấp thụ một tia Linh Khí nào, vậy thì làm gì có Linh Lực. Cho nên thanh Katana màu đen kia đành hút tạm sinh khí của hắn, miễn cưỡng thành hình.

Phải đến 4 giờ sau, Tuấn Phong mới tỉnh dậy. Hắn cũng hoảng hốt, hắn biết chuyện đó sẽ xảy ra, nhưng trong lúc vui mừng quá trớn, hắn không kịp kiểm soát ý niệm của mình.

Cũng may mắn là không có tổn hại gì nghiêm trọng. Cầm Chấn Hồn Chấp Pháp – Kiếm trên tay, hắn múa máy vài đường chém ngang, chém dọc cơ bản.

Lúc nãy hắn thấy còn một phần thưởng nữa trong không gian, hắn cảm khái một cái tự nhủ bản thân.

Phải kiềm chế!

Phải kiềm chế!

Là một cái túi, không biết bên trong chứa gì đây.

Phải kiềm chế!

Phải kiềm chế!

Hé mở từ từ cái túi ra, Tuấn Phong đã sẵn sàng tâm lý không được kích động.

Con mẹ nó là 10 Tinh Thạch?

“ Chỉ vậy thôi sao?”

Tuấn Phong cầm 10 viên Tinh Thạch trên tay như muốn vỡ oà.

10 Tinh Thạch là khái niệm gì cơ chứ? Còn không đủ để mua một cái cửa tháp.

Bên trong túi còn có một bức thư, đó chính là vé đến Thần Ma Lục Địa. Bởi vì mở cái túi nên chiếc vé cũng tự động kích hoạt.

Tuấn Phong bị hút vào hố xoáy không gian, cưỡng ép ra khỏi Hệ Thống đến Thần Ma Lục Địa.

Sợ Hệ Thống bị mất đi, Tuấn Phong kiểm tra lại mới thở phào nhẹ nhõm. May mắn là Chấn Hồn Pháp Tướng – Kiếm còn ở trong không gian Hệ Thống muốn vào hệ thống chỉ cần truyền Linh Lực vào nó là xong. Nhưng hiện tại hắn không có một chút Linh Lực nào, bản thân cũng không dám mạo hiểm mà quay trở lại. Mà dù có quay trở lại được đi chăng nữa, thì cũng có làm được gì đâu.

Thông tin về Thần Ma Lục Địa không có nhiều, chỉ có thể biết về đẳng cấp phân chia sức mạnh mà thôi.

Đẳng Cấp được chia làm 10 cấp độ.

Nhất Đẳng, Nhị Đẳng, Tam Đẳng, Tứ Đẳng, Ngũ Đẳng, Lục Đẳng, Thất Đẳng, Bát Đẳng, Thập Đẳng.

Mà ở mỗi cấp độ lại phân chia làm Sơ Cấp, Trung Cấp, Cao Cấp. Ngoài ra khi trước khi đột phá lên Đẳng Cấp cao hơn thì dừng lại ở Đỉnh Phong.

Mà hiện tại với tu vi của Tuấn Phong, hắn ta còn chưa nhập đạo nữa là, vì vậy cũng chỉ là một lão bá tánh bình thường không có tu vi mà thôi.

….

Tại thôn Gia Thạnh, một thanh niên với trang phục lạ lẫm đặt chân đến. Trông hắn cũng cao lớn, nhưng hơi gầy, so với người dân bình thường cũng không khác là mấy.

Trưởng thôn được người dân báo tin cũng tức tốc tới thăm hỏi người thanh niên này.

“ Chào công tử, không biết công tử đại giá qua Gia Thạnh Thôn có chuyện gì cần chỉ bảo.”

“ Lão tiên sinh quá lời rồi, vãn bối chỉ là một kẻ mồ côi, không nơi nương tựa, lưu lạc khắp nơi mà thôi. Chẳng hay có thể nương nhờ ở đây một thời gian?”

Lão trưởng thôn đưa mắt đánh giá người thanh niên này một lượt. Nhận thấy trên trang phục có dính máu tươi ắt hẳn vừa trải qua một cuộc đánh nhau. Mà trang phục lại không bị rách hay hư hại, chứng tỏ máu trên áo là của kẻ thù. Chưa hết, mái tóc dài vốn là phong tục của Vương Quốc và nhiều nước lân cận, mà người này lại cắt đi mái tóc của mình. Vậy nên chỉ có thể là bị kẻ thù chém mất tóc, hoặc ân đoạn nghĩa tuyệt với ai đó.

Qua sâu chuỗi thông tin lại, thì chắc chắn người này bị kẻ thù truy đuổi.

Thấy lão tiên sinh trước mặt không nói không rằng, người thanh niên sợ lão từ chối liền lấy ra Tinh Thạch.

“ Đây, đây, vãn bối có tiền, chỉ cần thuê một chỗ ở.”

Người thanh niên không biết 10 Tinh Thạch có đủ hay không nhưng đó cũng là tất cả số tiền mà hắn có.

Lão trưởng thôn thấy 10 Tinh Thạch càng thêm phần chắc chắn nghi vấn của mình. Nhưng cũng vì vậy mà lão ta sợ.

Tinh Thạch là gì? Chỉ có những người tu luyện mới sở hữu mà thôi. Tinh Thạch chưa một hàm lượng Linh Khí trong đó. Mà những người dân thường như họ làm gì có Linh Hải mà đòi hấp thụ. Vì vậy nên người thanh niên trước mặt này là một người tu luyện.

Vậy nếu như làm người thanh niên trước mặt này phật ý thì sao? – Chết.

Vậy nếu như cho người thanh niên này vào thôn nương nhờ, lúc kẻ thù của hắn đến thì sao? – Chết.

Trong thế tiến thoái lưỡng nan, Lão trưởng thôn cũng run rẩy mà vấn đáp.

“ Thiếu hiệp à, lão bá tánh chúng tôi không dám trêu vào các vị, mong các vị tha cho già trẻ lớn bé trong thôn một con đường sống.”

Người thanh niên vốn cũng chẳng hiền lành gì. Thấy đối phương và người xung quanh bày ra khuôn mặt sợ sệt, lúc này hắn mới làm tới.

Từ trong không gian lấy ra Chấn Hồn Chấp Pháp – Kiếm, hắn vung kiếm chém một cái cọc gỗ, cọc gỗ liền đứt đôi.

Đúng là người tu luyện rồi, còn có không gian trữ vật. Gặp phải cao nhân rồi.

Lão trưởng thôn quỳ xuống, người xung quanh thấy vậy cũng quỳ theo, dập đầu tạ tội.

Người thanh niên, lúc này mới cất kiếm vào không gian. Sau đó bước vào trong thôn, tư thế ung dung tiêu sái, để lại vài lời.

“ Ta tên Vũ Tuấn Phong.”

Lão trưởng thôn mồ hôi đã rơi đầy trên đất. Kinh nghiệm sống bao năm của lão mách bảo, không nên đắc tối với người này.

Kẻ thù của người này đến, nếu người này thắng thì cái thôn này may mắn còn. Nhưng nếu chống đối người này, thì ngay bây giờ, thôn làng chắc chỉ còn là bình địa.

Người có không gian trữ vật là người phải như thế nào chứ.

Ở Ung Dương Thành, cũng chỉ có thành chủ và các gia chủ thế gia có mà thôi.

“ Vũ thiếu hiệp, mời.”

Trưởng thôn liền thay đổi thái độ cung kính. Chẳng mấy chốc người trong thôn đều biết đến Tuấn Phong. Nhưng cũng không ai dám hé lộ tin tức, bởi vì nghe trưởng thôn nói, người này có lẽ là đang chạy nạn.

….

Tuấn Phong được sắp xếp ở nhà đón khách quý của thôn, thức ăn ngày dâng ba bữa, cung phụng kẻ hầu người hạ.

Hắn ta cũng không biết làm gì hơn, đưa Tinh Thạch thì không ai dám nhận. Nói muốn phụ giúp làm việc thì không ai dám nhờ. Tóm lại là không làm mà vẫn có ăn.

Tuy có hơi áy náy, nhưng mà….

Sướng!