Chương 1: Tháp 999: Vượt qua bản thân.

“Giáng sinh à?”

Vũ Tuấn Phong đi ngang qua một quán trà sữa nhỏ, liếc nhìn mấy người trẻ tuổi đang tự sướng bên cây thông.

Vũ Tuấn Phong đi ngang qua một ngồi nhà nhỏ, liếc mắt qua cửa sổ thấy gia đình ba đời người ta đang quây quần bên nhau.

Hôm nay trời lạnh, Tuấn Phong mang một chiếc áo phong phanh đi giao hàng. Không phải hắn không đủ tiền để mua nó, chỉ là hắn không cảm thấy lạnh mà thôi.

Không gia đình, không bạn bè, hắn chỉ biết bầu bạn với chiếc xe máy cũ kỹ.

Từ nhỏ hắn được nhận nuôi bởi một ông lão gần đất xa trời. 16 tuổi ông hắn mất, để lại cho hắn ngôi nhà nhỏ và chiếc xe máy, cùng với sự cô đơn.

4 năm bươn chải cuộc sống, hắn cũng thấm nhuần tư tưởng sống đường phố.

Cuộc sống vốn dĩ khó khăn, nhưng hắn vẫn rất yêu đời. Ban ngày đi làm, ban đêm lên mạng đọc truyện, thả hồn mình vào những câu chuyện ly kỳ, huyền huyễn.

Đến bên bếp lửa đang hừng hực, hắn đưa tay ra viết vài dòng vào tờ giấy.

Điều ước ngày giáng sinh à?

Cầm tờ giấy trên tay, hắn từ từ thả vào bếp lửa. Tờ giấy cháy thành tro rồi tàn đi từng chút một.

Sau đó hắn lên giường, tay lấy điện thoại mở truyện ra mà xem. Đêm tối tủm tỉm cười một mình, xem mãi cho đến khi hắn ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

….

Vũ Tuấn Phong từ từ mở mắt ra. Đầu của hắn cứ oang oang đau nhức, giống như có ai đó đang lấy búa đục vào xương sọ của hắn.

Hắn lấy hai tay ôm lấy đầu, sau một lúc chống chọi với cơn đau, cuối cùng nó cũng để hắn yên. Bấy giờ hắn mới quan sát được xung quanh.

Nhưng lúc hắn thấy được xung quanh cũng là lúc hắn kinh hãi nhất.

Xe máy của ta đâu?

Cái nhà của ta đâu?

Mọi người đâu hết rồi?

Lẽ nào là đêm qua có bão lớn?

Lẽ nào mình bị bắt cóc? Mà mình có gì đáng giá đâu mà bắt cóc mình?

Lẽ nào là xuy…

Nghĩ đến đây hắn cũng nhận được thông tin từ trong não truyền đến rằng hắn đã xuyên không. Chỉ là lúc nãy thông tin mới nhận được chưa kịp thích ứng mà thôi.

Đại khái là hắn được Hệ Thống Khai Hoang chọn trúng. Hiện tại hắn đang ở chính là không gian của Hệ Thống Khai Hoang, một vùng đất hoang trải dài ra mênh mông bất tận. Nếu nói là “Biển Đất” cũng không quá khoa trương.

Có làm thì mới có ăn, cho nên Vũ Tuấn Phong muốn có ăn thì phải giết quái.

Mà muốn giết quái thì phải xây dựng được Tháp. Tháp của hệ thống được mua bằng Tinh Thạch. Chỉ cần trả Tinh Thạch, thì có thể hô biến ra một cái Tháp giữa nơi “Biển Đất” này.

Mỗi lần phá đảo được một Tháp thì sẽ được nhận thưởng của Tháp đó.

Âm thanh hệ thống vang lên, đính kèm theo một dòng thông báo trước mặt.

“ Chúc mừng kí chủ nhận được một lần miễn phí mua Tháp.”

???

Vậy thôi hả?

Vũ Tuấn Phong nhận thưởng nhưng lại cảm thấy không vui chút nào.

Đừng nghĩ rằng ta không đủ nhận thức được từ quái vật nha. Cho ta mỗi cái tháp quái vật, rồi ta lấy gì mà chiến đấu đây?

Tưởng vớ phải được núi vàng, nhưng không ngờ chỉ đưa cho mỗi cái bản đồ vị trí.

Tuy phản kháng dữ dội, nhưng phản kháng để cho ai xem. Cuối cùng VũTuần Phong đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Được thưởng một lần xây Tháp miễn phí thì cũng phải xem thử như thế nào, biết đâu lại phải không tốn sức để đào vàng.

Tay thì nhấn vào xem thông tin từng Tháp, miệng thì cứ lẩm bẩm.

“ Không có quái vật!”

“ Không có quái vật!”

Hắn chỉ mong có một cái Tháp nào như vậy xuất hiện mà thôi. Hiện tại hắn tay không tấc sắt, muốn vượt Tháp chỉ còn mỗi cách đó.

Cuộc sống không phải cứ niềm tin và hi vọng được.

Nhiều lần hắn cũng xém sập bẫy bởi thông tin giới thiệu của một số Tháp.

Tháp 382.

Độ khó: 1 sao.

Nội dung: câu cá dưới hồ.

Nội dung gồm 4 từ ngắn gọn xúc tích. Nhưng thực tế nào đâu dễ ăn như vậy. Mỗi cá thể trong này đều là quái vật, bắt câu cá khác nào là bảo đi câu quái vật?

Tuấn Phong cũng chưa có cái bản lãnh đó.

Chưa hết, còn cái Tháp 466.

Độ khó: 2 sao.

Nội dung: Cho trâu ăn cỏ.

Nghe cũng khá thú vị và dễ dàng. Nhưng biết đâu cỏ của loài trâu này có tẩm máu người thì sao?

Không được, không được.

Vũ Tuấn Phong mỗi lần vào xem giới thiệu của mỗi tháp lại cân nhắc cực kì cẩn thận.

Cuối cùng hắn cũng tìm ra một cái Tháp khá là ổn.

Tháp 999.

Độ khó: 5 sao.

Nội dung: chiến thắng con rối của bạn.

Nội dung khá là ổn, bởi vì chỉ có mỗi Tháp này là hắn sẽ không đụng độ với quái vật mà thôi. nhưng cái độ khó 5 sao kia cũng cần phải cân nhắc cẩn thận.

Nội dung của Tháp này chính là để Tuấn Phong chiến đấu với bản thể của hắn. Và bản thể này sẽ được hệ thống điều khiển. Vì vậy mà bản thể này sẽ được tối ưu hoá sức mạnh tối đa.

Sức mạnh càng lớn, càng khó kiểm soát, huống chi là nói đến phát huy tối đa sức mạnh. Cho nên độ khó mới được đánh giá là 5 sao.

Tuấn Phong hiện tại không hề có một chút sức mạnh nào? Chỉ là cơ thể người phàm, nên bản thể cũng chỉ là người phàm mà thôi.

Giờ cũng không còn cách nào khác, vì Tháp thứ 999 đã là Tháp cuối cùng rồi.

Tuấn Phong dứt khoát một cái, kéo cái Tháp thứ 999 ra bên ngoài. Theo như ý niệm của hắn, cái Tháp từ hư không xuất hiện trên Biển Đất, giống như là nó đã ở đó từ lâu lắm rồi.

Nhìn cái tháp bên ngoài là một màu vàng sặc sỡ, thiết kế cổ trang với hình thù rồng vây quanh uống lượn. Cao chót vót, Tuấn Phong ngước lên nhìn không thấy ngọn.

Hắn bước tới cửa Tháp, nhìn lên tên bảng hiệu gắn trên cửa được thiết kế rồng quanh uốn lượng. 3 chữ “999” ánh lên hào quang toả sáng.

Nhưng Tuấn Phong không phải đến ngắm cảnh, mà hắn chính là đến để vượt tháp.

Đẩy cửa một cái, hắn tiến vào bên trong Tháp, bất ngờ thấy bản thể của hắn đang ngồi trên một chiếc ghế, còn khoát lên mình bộ đồng phục giao hàng màu xanh dương.

Thấy Tuấn Phong, bản thể của hắn liền đứng dậy, một quyền tung ra thục ngay vào bụng hắn.

Hự!

Tuấn Phong trợn trắng mắt vì đau đơn. Hắn muốn phun nước dâng tới học ra nhưng không phun được.

Một quyền vừa tung ra, bản thể lại tung ra thêm một cước đá vòng qua đầu. Tuấn Phong trúng đòn lần hai liền chúi mặt xuống đất. Máu mũi chảy ra, khuôn mặt bầm nửa bên.

Thấy không ổn, hắn cố dốc hết sức chạy ra cửa chính, nhưng bản thể của hắn lúc này cũng kịp tung ra đòn đánh thứ 3, là một cú đá song phi vào lưng. Tuấn Phong trúng đòn bị văng ra ngoài cửa Tháp, miệng phun bọt máu nằm thoi thóp. Cửa Tháp liền đóng ầm lại.

“ khụ, khụ! Đau quá.”

Tuấn phong tay ôm bụng, tay sờ mặt nằm rên rỉ.

Aaa!

Aaa!

Nằm nghĩ lấy lại được chút sức. Não của hắn cũng bắt đầu nhạy bén, tìm cách ứng phó.

Trong lúc nghĩ ra nhiều cách để phản đòn, hay tấn công đều bất khả thi thì hắn lại phát hiện ra một khả năng quyết định.

Lúc bước vào Tháp, thì Tháp phải tính toán sức mạnh của người bước vào. Vậy nếu mình thương tích đầy mình, vậy há chẳng phải bản thể của mình cũng bị giảm xuống thực lực hay sao?

Nói là làm, Tuấn Phong cố đứng dậy, bước từng bước nặng nhọc vào trong Tháp. Lần này hắn khôn ngoan lựa chọn đứng gần cửa để có gì kịp chạy ra.

Bản thể của hắn xuất hiện một lần nữa, lần này vẫn thực hiện một quyền ngay bụng.

Tuấn Phong con mắt trắng dã, đau đớn vô cùng, nhưng miệng hắn lúc này lại cười tươi.

“ Yếu hơn!”

Bốp!

Lại ăn một cước!

Bốp!

“ Yếu hơn! Hah.. khụ khụ.”

Ăn một cước tiếp tục bay ra ngoài cửa. Lần này trông Tuấn Phong vô cùng thê thảm.

Nhưng hắn không hề bỏ cuộc. 20 năm hắn đã là người an phận rồi, thì bây giờ hắn muốn nghịch thiên.

“ Ta, ta phải vượt qua.”

Nói rồi, Tuấn Phong lấy sức bò vào trong Tháp. Ánh mắt của hắn cố giương lên để nhìn tên bản thể.

“ Ha ha ha, sao ngươi lại như rùa bò thế, bước lại đây.”

Bản thể cố bước từng bước chậm rãi như cụ ông 80 làm rơi cây gậy.

Hai người áp sát nhau, bản thể cố tung ra từng đòn yếu ớt.

Bịch! Bịch!

Tuấn Phong cũng không còn cảm thấy đau nữa, hắn bị đánh như vậy cũng đã lãnh cảm. Không phải không đau, mà là vì hắn đã quá đau rồi, cú đánh vô lực này là không đáng kể.

Lần này Tuấn Phong lại cố gắng bò ra cửa. Không phải bị bản thể đánh văng ra nữa, hắn cũng không có cái sức đó.

“ Ta phải vào được, ta … phải.. Hự, hự…”

Bản thể lại xuất hiện nhưng lần này nó không thể đứng dậy nữa. Nó yếu ớt nằm đó, ánh mắt chỉ mở ra nhìn kẻ thù. Nhưng nó lại không hiểu sao bản thân nó lại không di chuyển được.

Bản thể mất khả năng chiến đấu.

Ngay lúc này hệ thống vang lên.

“ Chúc mừng kí chủ đã vượt tháp 999 thành công.”

Thưởng…

Nghe thấy thông báo hệ thống, lúc này Tuấn Phong mới gục ngã. Hắn không kịp xem phần thưởng có gì, hắn chỉ nở nụ cười trên môi và ngất đi.