Chương 3: Đồng cảnh ngộ.

Buổi sáng trong lành, bầu trời xanh ngắt, ánh nắng hiền dịu bao trùm khắp thôn Gia Thạnh. Trước thôn có một cái cây đa lâu đời, táng lá to rợp bóng mát. Trong thôn nhiều ngôi nhà nhỏ sát nhau chi chít, có mấy căn nhà hai tầng, đặc biệt là nơi dành cho khách quý của thôn, là ngôi nhà ba tầng.

Tại lầu ba của căn nhà này, có một thanh niên đang ngồi tu luyện, hấp thụ Tinh Thạch từ đêm qua đến giờ.

Nếu là người trong các thế gia thì sẽ hấp thụ rất nhanh, bởi vì họ có Tâm Pháp giúp dẫn động Linh Khí vào trong cơ thể. Nhưng Tuấn Phong lại không có cuốn Tâm Pháp nào cả, nên đành phải tu luyện chay, tức là dùng cách thủ công nhất mà hấp thụ Linh Khí.

Tinh Thạch bị bóp nát làm Linh Khí xuất ra bên ngoài, chuyển động trong không khí, sau đó dần dần thấm vào từng tế bào của Tuấn Phong. Hoặc để nhanh hơn, hắn dùng mũi, miệng hít lấy Linh Khí vào bên trong cơ thể. Hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, sức mạnh bản thân cũng vì vậy mà tăng trưởng rất nhiều.

Tuấn Phong hấp thụ xong, sức mạnh đã là một Nhất Đẳng Sơ Cấp. Khí thế phóng ra lúc thăng cấp rất là uy mãnh.

Chỉ cần cơ thể có một chút Linh Khí, sau đó sẽ sản sinh ra Linh Lực, đồng nghĩa với việc có thể ra vào Không Gian Hệ Thống một cách dễ dàng.

Nhưng trước hết, hắn phải kiếm Tinh Thạch trước đã. Chỉ cần 100 Tinh Thạch là có thể xây nên một cái Tháp một sao rồi. Lúc đó mới gọi là con đường thăng tiến bắt đầu.

Lúc này có người gõ cửa.

Cốc! Cốc! Cốc!

“ Tiểu Yến đó à? Vào đi.”

“ Vâng ạ!”

Tiểu Yến mở cửa bước vào. Nàng là con gái của một nhà hàng xóm, bị cả thôn ép đến hầu hạ người thanh niên này, cũng chỉ vì nàng là người đẹp nhất thôn. Mới đầu còn phản kháng quyết liệt, nhưng sau khi tiếp xúc lại không còn chống đối nữa.

“ Thiếu gia, tiểu nữ mang nước rửa chân vào đây ạ.”

“ Cảm ơn ngươi.”

Tiểu Yến đặt thau nước xuống, xăn ống quần của Tuấn Phong lên, lấy tay chà rửa, miệng nhẹ nhàng nói.

“ Đây là bổn phận của tiểu nữ, Thiếu gia đừng có ngại ngùng. Hầu hạ Thiếu gia, tiểu nữ được trưởng thôn thưởng nhiều tiền lắm.”

“ Vậy à, à này, ngươi có biết kiếm Tinh Thạch ở đâu không?”

Tiểu Yến, suy nghĩ một lúc, nhanh nhẩu nói ra.

“ Có 1 mỏ Tinh Thạch ở gần đây, nhưng mà thuộc quản lý của Thành Chủ Phủ. Người trong thôn cũng làm việc đào Tinh Thạch tại đây đó ạ.”

Tuấn Phong nảy ra một ý tưởng.

“ Ở đó còn tuyển người đi đào không?”

“ Còn chứ, mỗi đợt trưởng thôn sẽ dẫn người trong thôn tới đào Tinh Thạch. Mỗi lần đào sẽ nhận được 1 đồng bạc. Thiếu gia cần Tinh Thạch sao?”

Tiểu Yến ánh mắt nhạy bén, miệng chúm chím lanh lợi nói.

“ Hà hà, tiểu nữ mạn phép cho rằng Thiếu gia là đang muốn vào đó mưu lợi Tinh Thạch phải không?”

Tuấn Phong nghe thấy, lấy tay búng trán nàng một cái.

“ Nhóc con này, ngươi cũng thông minh quá nhỉ.”

“ Hè hè.”

“ Nhưng ngươi phải giữ bí mật đấy.”

“ Tuân mệnh.”

Nói xong Tiểu Yến tiếp tục công việc của mình. Còn Tuấn Phong lấy cớ dạo quanh thôn, chủ yếu là tìm và nói chuyện riêng với lão trưởng thôn.

“ Lão Mạnh, ta muốn một vị trí đi đào Tinh Thạch.”

Lão Mạnh là lão trưởng thôn, nghe thấy hoảng hốt vô cùng.

Để một kẻ tu luyện mà không phải người của mình vào mỏ Tinh Thạch? Điều này đồng nghĩa với việc tạo phản, nhẹ là Lão chết, nặng là bị diệt thôn.

“ Thiếu gia, ngài cứ làm khó lão phu vậy.”

Tuấn Phong đặt tay trên vai lão, ánh mắt tin tưởng vô cùng.

“ Nếu ngươi giúp ta, xem như ta nhận ngươi một ân huệ.”

Ân huệ à? Lão cần tính mạng của lão hơn.

“ Thiếu gia, ngài không biết đó thôi. Giờ mà ngài trà trộn vào nhóm người đi khai thác, nhỡ may bị phát hiện…. Ai dà..”

Lão Mạnh vừa nói vừa mày nheo, tay cầm gậy cứ run run.

“ Đừng lo, ta đã hỏi Tiểu Yến rồi, mỏ này sắp cạn kiệt, cũng chỉ có vài người canh gác mà thôi.”

“ Nhưng…”

Tuấn Phong cau mày một cái, cố tình để lộ cho Lão Mạnh thấy.

“ Vậy thì thuận theo ý ngài.”

Tuấn Phong cười thầm, xem ra lời nói của người tu luyện lại trọng lượng đến vậy.

Lão Mạnh tuy đã đồng ý nhưng chủ yếu là cho êm chuyện. Bấy giờ Lão mới cân nhắc thiệt hơn.

Tuấn Phong tuy chưa phô diễn ra sức mạnh nhưng nhìn có không gian trữ vật, chứng tỏ là người không tầm thường. Trong khi đó mỏ Tinh Thạch gần cạn kiệt, chỉ có 5 cường giả Nhất Đẳng canh gác mà thôi. Nhưng người có không gian trữ vật mà lại thiếu Tinh Thạch, cần phải đi trộm hay sao? Không, không đúng. Lần trước ngài ấy lấy ra Tinh Thạch, có lẽ là số lượng cuối cùng. Vậy mà ngài ấy cũng lấy ra làm phí xin ở.

Lão Mạnh hơi xúc động nhẹ, nước mắt lão cũng không dễ dàng mà rơi. Tuy nhiên, Lão vẫn đánh giá cao người thanh niên này.

….

Sáng hôm sau, Tuấn Phong đi cùng nhóm người khai thác Tinh Thạch, theo sau trưởng thôn tiến tới hầm mỏ.

Nơi này nhiều tảng đá lớn, có một con đường được đào sâu gần 2 mét, rộng 2 mét nối dài đến hầm mỏ. Mà tại cổng vào hầm, có 4 người đàn ông, đầu đội mũ sắt, thân mang giáp phục, chính là người của Thành Chủ Phủ.

Đẳng cấp của 4 người này đều là Nhất Đẳng Sơ Cấp.

Thấy nhóm người khai thác đi đến, bên trong bước ra thêm một người nữa, có lẽ là đội trưởng, hắn ta vừa đột phá Nhất Đẳng Cao Cấp.

Trong khi đó, Tuấn Phong chỉ mới trở thành Nhất Đẳng Sơ Cấp mà thôi. Căn cơ chưa vững, tâm pháp thì không có, công pháp lại càng không.

Nhưng điều làm Tuấn Phong dũng cảm mà tiến vào như vậy, chính là tình báo nơi đây không có cao thủ, và niềm tin của một người có hệ thống trong tay.

“ Lão Mạnh đã đến rồi à?”

“ Quan Sai Đại Nhân, tiểu nhân đã đưa người đến khai thác Tinh Thạch ạ.”

Tên chỉ huy liếc nhìn từng người một tiến vào. Tuấn Phong cũng cố gắng tỏ ra thái độ bình thường nhất có thể. Nhưng khi Tuấn Phong qua được người kiểm tra thì hắn lại bảo: “ Khoan.”

Lão Mạnh hú hồn hú vía, nhưng kinh nghiệm tuổi già không cho phép Lão gục ngã. Lão nói:” Quan Sai Đại Nhân có chuyện gì sai bảo?”

Hắn ta không quan tâm tới trưởng thôn, đến gần chỗ Tuấn Phong. Tuấn Phong cũng cảm nhận được, chuẩn bị tinh thần lấy Chấn Hồn Chấp Pháp – Kiếm từ trong Hệ Thống Trữ Vật ra.

Tên chỉ huy đặt tay lên vai Tuấn Phong, Lão Mạnh lúc này đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý phản biện rồi, các Nhất Đẳng Giả khác cũng chú ý sang.

“ Ngươi vừa đoạn tuyệt quan hệ với gia đình ư.” Tên chỉ huy nét mặt cảm thông, vài giọt rưng rưng nơi khoé mắt.

???

Tuấn Phong không hiểu lắm? Nhưng hắn biết tên này chưa phát hiện ra hắn.

Lão Mạnh định nói thay nhưng Tuấn Phong đã đáp trả.

“ Không phải?” Tuấn Phong mặt mày ủ rũ, bi ai vô cùng.

“ Thế thì sao ngươi lại cắt tóc?”

“ Chuyện kể ra dài lắm. Nói tóm lại là tiểu nhân bị người ta cắm sừng.”

“ Cắm sừng là gì? Đầu ngươi có sừng sao?”

“ Không, Quan Sai Đại Nhân, hôm qua ta bắt gặp người mình yêu đang ôm ấp một người đàn ông khác.” Nói xong, Tuấn Phong cắn răng, quay mặt chỗ khác không như không muốn nhắc đến nữa.

Còn tên chỉ huy lúc này càng thêm cảm thông sâu sắc.

“ Ta hiểu cảm giác của ngươi. Ta cũng thích một tiểu thử, nhưng người ta không thích ta.” Vừa nói hắn vừa lấy tay bóp lồng ngực mình lại.

Tuấn Phong thấy vậy, ôm lấy tên chỉ huy. Trong ánh mắt người khác, chẵn khác nào hai kẻ đáng thương, vì phụ nữ mà khổ sở.

Thấy Tuấn Phong cứ ôm mặt khóc, tên chỉ huy cũng không muốn nói nữa, tay ra hiệu cho đám người đi vào khai thác.

Lúc này, mọi việc mới thật sự nhẹ nhõm, ai nấy đều thở ra một hơi dài.