Chương 19: Tàng Kiếm Sơn Trang.

Bên ngoài Ung Dương Cốc, các thế lực đều xây dựng nên cứ điểm tạm thời, chủ yếu là để bảo vệ các thành viên tham gia thám hiểm thánh tích.

Bởi vì, mỗi một thành viên từ trong thánh tích trở ra đều có thu hoạch lớn. Không chỉ tăng cường sức mạnh cho bản thân mà còn đem về các bảo vật quý hiếm.

Thành Chủ Ưng Thiên Nhân từ trong trại doanh bước ra, theo sau là Vệ Tinh Việt.

“ Tinh Việt, ngươi nghĩ Tố Lan lần này sẽ dành được hạng nhất chứ?”

“ Tố Lan muội muội tu luyện rất nhanh, gần đây không biết vì chuyện gì mà rất chăm chỉ tu luyện. Thực lực đã đạt tới Nhị Đẳng Trung Cấp.”

Ưng Thiên Nhân vuốt chòm râu dài, cười khà khà đáp.

“ Còn gì nữa, chả phải vì cái tên Tuấn Phong kia sao?”

Nói xong ông ta đi một mạch khiến cho Vệ Tinh Việt không hiểu chuyện gì.

“ Lẽ nào, Vũ Huynh có bí pháp tu luyện nào đó chăng?”

Bỗng tiếng tù và từ trong Ung Dương Thành phát ra, khiến cho khắp các doanh trại đều náo động một phen.

“Có chuyện gì vậy, lẽ nào Ung Dương Thành bị kẻ địch tập kích?”

Ưng Thiên Nhân nói xong, vội vã vào trướng cầm lên thanh bảo kiếm.

“ Vệ Tinh Việt.”

“ Có thuộc hạ.”

“ Ta trở về Thành trước, ngươi dẫn người theo sau.”

“ Thuộc hạ tuân mệnh.”

Nói rồi, Ưng Thiên Nhân phất tay áo, thúc ngựa chạy như mây như gió trở về.

….

Ung Dương Cốc.

Tuấn Phong và Tiểu Yến đang bị một nhóm người vây khốn, hầu hết đều là các tổ đội trong Bang Phái tại Ung Dương Thành.

Lý Thương Lang và Triệu Thanh Toàn cũng có mặt, ra mặt cho Lê Văn Thân. Dù gì 4 người họ cũng là thiên kiêu chi tử của Ung Dương Thành.

Thấy Tiểu Yến đang kề kiếm trên cổ Lê Văn Thân, đầu tóc hắn bù xù, người đầy vết thương, Lý Thương Lang rút kiếm nói.

“ Tuấn Phong, ngươi hống hách như vậy đã đủ chưa? Có giỏi thì giết Lê Văn Thân thử xem!”

Tuấn Phong lấy khăn lau vết máu trên kiếm, ánh mắt còn không thèm nhìn lấy Lý Thương Lang nói.

“ Ta nói các ngươi đang làm bộ làm tịch cái gì? Muốn mượn đao giết người, ngồi mát ăn bát vàng hay sao?”

Lý Thương Lang hừ mạnh một cái rồi nói.

“ Ta nhổ vào, dù gì ngươi cũng đã tàn sát hai tổ đội Lê – Trương, ta đây sẽ thay trời hành đạo. Các tổ đội Bang Phái, trợ giúp Lý Gia ta tiêu diệt tên ác đồ này.”

“ Giết! Giết!”

Tiểu Yến cảm thấy bị vu oan liền nói.

“ Các ngươi cho rằng thực lực của hai chúng ta có thể tiêu diệt hơn 20 người kia sao?”

Xung quanh nghe thấy, đao kiếm đều ngập ngừng?

Nữ tử này nói cũng có lý, dù thực lực có mạnh đi chăng nữa, nhưng làm sao có thể 2 đấu 20 người được?

Lê Văn Thân ngước lên cười, nói, vô tình lưỡi kiếm của Tiểu Yến cứa nhẹ cổ hắn một cái, máu tươi rươm rướm chảy.

“ Các ngươi…”

Không để Lê Văn Thân nói nhiều, Tuấn Phong một kiếm đâm xuống đùi của hắn.

“ Aaaaaaaa”

Lê Văn Thân kêu lên thảm thiết.

“ Ta nói này, Ta có thù với Lê Gia, không có gây thù với các ngươi.”

Vừa nói Tuấn Phong vừa phóng ra uy áp mãnh liệt. Hắn lại gằn từng chữ nói tiếp.

“ Tuy ta không thể chống lại tất cả các ngươi, nhưng nếu tên nào lên trước, ta chắc chắn sẽ cho hắn bay đầu.”

Nói xong, Tuấn Phong lại đâm thêm một kiếm vào đùi còn lại của Lê Văn Thân.

“ Aaaaaaa”

Các tổ đội xung quanh thấy mà đổ mồ hôi hột.

Tên này quá ác đi.

Ta cũng không muốn chết trước.

Lý Thương Lang tức giận, phun ra mấy chữ nhưng không nên lời.

“ Ngươi… ngươi…”

Tuấn Phong bấy giờ mới nhìn Lý Thương Lang, ánh mắt sát khí đằm đằm.

“ Hay là ngươi muốn chết trước?”

Lý Thương Lang càng thêm tức giận, tay cầm chặt kiếm định xông lên.

Trảm Vân!

Nhưng ngay lúc này, Tuấn Phong vung nhẹ một chém, linh lực tuông ra cuồng cuộn.

Lý Thương Lang cố gắng chống đỡ nhưng cũng bị đẩy lùi ra sau mấy bước.

Hự!

Mọi người thấy vậy đều rùng cả mình. May mà kiếm đó không chém vào mình, không biết liệu có đỡ nổi hay không.

Tuấn Phong lại nói tiếp.

“ Bây giờ Lê Gia và Trương Gia tự tương tàn lẫn nhau, không phải các ngươi đã bớt đi 2 đối thủ hay sao? Chi bằng…”

Nhưng lúc này từ đằng sau lại tiến đến 3 người uy áp toả ra mạnh mẽ, khiến mọi người đều chú ý.

“ Ta nghĩ sự việc nên dừng lại tại đây.”

Là người của Tàng Kiếm Sơn Trang. Giọng nói này là từ Mộ Thanh Dung, thực lực đã là Nhị Đẳng Cao Cấp. Theo sau còn có hai người khác, thực lực đạt đến Nhị Đẳng Đỉnh Cấp.

Xung quanh thấy 3 người đi đến liền mau chóng nhường đường. Xác định được danh phận, ai nấy đều không dám hó hé.

Tuấn Phong thấy 3 người này là cố tình hay vô ý đến phá đi âm mưu của hắn, ánh mắt có một chút cau lại.

Vốn định nhân cơ hội khích tướng các bang phái diệt luôn Lý Gia lẫn Triệu Gia, vậy mà lại bị ngăn cản.

" Ngươi là ai?”

Mộ Thanh Dung cũng lịch sự đáp, ánh mắt có một chút tán thưởng người trước mặt. Không những thực lực cao cường, còn có cái đầu cực kì nhạy bén.

“ Ta là Mộ Thanh Dung, thuộc Tàng Kiếm Sơn Trang. Lần đầu gặp mặt đã thất lễ.”

Xung quanh nghe thấy cái tên Mộ Thanh Dung đều hết sức sợ hãi.

Mộ Thanh Dung là con gái của Mộ Thanh Tuyết là trưởng phái của Tàng Kiếm Sơn Trang, thực lực thâm hậu khó lường. Con gái nghe nói là thiên tài, tuyệt sắc giai nhân nhưng chưa bao giờ xuất hiện. Lần đầu thấy mặt đúng là danh bất hư truyền.

Tuấn Phong thấy nữ tử xinh đẹp lại thông minh, lịch thiệp như vậy, trong lòng cũng không có chút ghen ghét.

“ Tại hạ là Vũ Tuấn Phong, có thù với Lê Gia, mong các vị hiểu cho.”

Không xiểm nịnh, không cao ngạo, Mộ Thanh Dung tán thưởng vô cùng. Tàng Kiếm Sơn Trang tuy không phải môn phái gì khủng khiếp, nhưng các thành trì gần đây không ai không kính nể. Vậy mà một lời nịnh nọt cũng không có.

Chưa kể lại biết tiến lùi, phân rõ sự việc bê bối vừa rồi.

“ Ta không quan tâm hai nhà Lê Trương đấu đá nhau. Ta chỉ là nói sự việc nên dừng lại tại đây, ngươi hiểu chứ.”

“ Đã hiểu, vậy không có gì, ta đi đây.”

Nói xong Tuấn Phong tùm cổ áo Lê Văn Thân mang đi, Tiểu Yến cũng theo sau.

Mộ Thanh Dung mỉm cười, thầm nghĩ.

“ Xem ra ngươi thức thời.”

….

“ Thiếu Gia, sao người không xử lý luôn đám người đó, thật cao ngạo, đáng ghét.”

Tuấn Phong búng trán Tiểu Yến một cái.

“ Ai da!!”

“ Ngươi ngốc sao? Nếu chúng ta diệt Lý Gia, Triệu Gia thì đám người kia còn có thể giúp đỡ. Nhưng đánh với Tàng Kiếm Sơn Trang, chúng ta sẽ chống đối lại tất cả bọn chúng?”

Tiểu Yến lắng nghe, nhưng càng nghe càng rối.

“ Tiểu Yến không hiểu.”

“ Haizz, Cuộc thi lần này Tàng Kiếm Sơn Trang không có tham gia, vì vậy không lý do gì họ phải giúp chúng ta. Với lại, nếu như giúp đỡ Tàng Kiếm Sơn Trang tiêu diệt kẻ địch, còn có thể hưởng được chút lợi ích.”

“ Tiểu nữ hiểu rồi!”

Lê Văn Thân thương tích đầy mình, nằm một bên thoi thóp.

“ Giết ta đi, aaa, giết ta đi, hự hự..”

“ Muốn chết đâu dễ như vậy?”

“ Thiếu Gia, ngài định làm gì?”

Tuấn Phong chỉ nỡ một nụ cười tà, sau đó mang Tiểu Yến và Lê Văn Thân vào không gian Hệ Thống.

“ Tiểu Yến, cho hắn uống đan dược hồi phục đi.”

“ Thiếu Gia?”

Tiểu Yến tuy không hiểu nhưng vẫn làm theo.

Lê Văn Thân nhìn xung quanh, vết thương cũng đã dần hồi phục, nói.

“ Đây là đâu, sao có nhiều ngọn tháp cao như vậy?”

Tuấn Phong lại nở một nụ cười tà. Tay xách cổ áo Lê Văn Thân ném hắn vào Tháp số 1.

“ Thiếu Gia định làm gì vậy?”

“ Ngươi vậy mà cũng không hiểu nữa ư? Cho hắn cày điểm tích luỹ giúp ta chứ làm gì?”

Tiểu Yến hiểu ra.

“ Đúng là Thiếu Gia, chúng ta phải vắt kiệt sức hắn mới được.”

“ Chỉ hi vọng hắn không bị quái vật cắn xé đến chết mà thôi. Ha ha ha.”

“ Ha ha ha.”

Bụp!

“ Thiếu Gia lại búng trán tiểu nữ.”

“ Ai bảo ngươi cười theo, trông không ác chút nào.”

…..