Thành Ung Dương hôm nay có một lễ hội lớn, mọi người đều rất hồ hỡi, nhất là các gia tộc trong thành. Bởi vì đây chính là cuộc thi của thế hệ trẻ. Gia tộc nào đạt thành tích cao, không những được thưởng hậu hĩnh, mà còn được tăng thêm địa vị trong thành.
Ví như Vệ Tinh Việt, chính là quán quân của lần thi trước, cho nên năm nay không được thi đấu nữa. Vì vậy, người mang theo hi vọng của Phủ Thành Chủ chính là Ưng Tố Lan, thực lực Nhị Đẳng sơ cấp vừa mới đột phá mấy ngày trước.
Lê Gia, Lý Gia, Trương Gia, Triệu Gia, Phủ Thành Chủ và nhiều gia tộc, bang phái nhỏ khác. Mỗi thế lực đều có 10 thành viên tham gia. Thực lực cũng đạt đến từ Nhất Đẳng trung cấp trở lên. Cao nhất là Nhị Đẳng sơ cấp, cũng đột phá mấy ngày trước cho cuộc thi lần này. Không đột phá được cũng phải cưỡng ép mà đạt. Cho thấy cuộc thi này cực kì quan trọng.
Thành Chủ Ung Dương Thành là Ưng Thiên Nhân sẽ chủ trì cho cuộc thi năm nay. Các đội thi đã xếp hàng đợi lệnh trước cổng thành, dân chúng thì bao quanh đông nghịt người. Lúc bấy giờ Thành Chủ tuyên bố thể lệ cuộc thi, lẫn phần thưởng.
Thể lệ cuộc thi cực kì đơn giản, các đội thi sẽ vào Ung Dương Cốc săn bắt hung thú. Thành tích sẽ được sắp xếp theo số lượng Yêu Đan của hung thú mang về. Đó là cuộc thi thứ nhất.
Cuộc thi thứ hai chính là thi đấu cá nhân, dành ngôi vị quán quân cho đợt thi lần này, 3 năm mới được tổ chức một lần.
Ung Dương Cốc chính là nơi dùng để rèn luyện, cũng như nguồn tài nguyên của các thế lực Ung Dương Thành. Nơi đây địa thế khó lường, hung thú lại nhiều, dẫn đến nhiều người có đi mà không về. Nhưng mất cái này thì có cai kia, tài nguyên ở đây thì vô cùng nhiều.
Cũng như bao lần khác, 3 năm thì Ung Dương Cốc sẽ mở một lần. Đẳng cấp giới hạn Tam Đẳng trở lên không thể vào bên trong cốc được, nếu cưỡng ép tiến vào, cấm chế sẽ tự động kích hoạt luân hồi trảm sát, phanh thây nghìn mảnh.
Các đội thi ai nấy cũng đều ý chí ngút trời, không chỉ đây là vinh quang của bản thân, mà còn là vinh quang của gia tộc. Gia tộc phát triển sẽ dẫn đến bản thân được phát triển.
Trong Ung Dương Cốc, các đội thi đua nhau giết hung thú, dành giật từng con hung thú một.
Hung thú được chia làm 9 cấp. Mỗi cấp độ lại tương đương một cảnh giới của tu sĩ.
Vì vậy, đối với mỗi đội thi đấu, săn bắt một số hung thú cấp 2, tương đương với tu sĩ đẳng cấp Nhị Đẳng, đã là điều rất ý nghĩa. Vì vậy khi phát hiện một con hung thú cấp 2 đi lẻ, thì họ tranh nhau con hung thú. Hoặc có những đội đáng sợ hơn, đó là cướp đi chiến công của đội khác.
Điển hình là Lê Gia, dẫn đầu là đại thiếu gia Lê Văn Thân. Đội của hắn đang bao vây đội của Trương Gia, dẫn đầu là đại thiếu gia Trương Vĩnh Hằng.
Đội của Trương Vĩnh Hằng gồm 10 người, sau khi giao đấu với một con Hỏa Lang Cấp 2 đã bị chết đi 1 người, những người còn lại thì đang kiệt sức vì vừa giao chiến xong.
“ Lê Huynh, như thế này là sao?”
Lê Văn Thân một tay giữ chuôi kiếm được giắt ngay hông, một tay cầm quạt che miệng cười ha hả. Mặc dù đã che miệng đi nhưng không dấu được khuôn mặt đắc ý của hắn.
“ Trương Huynh, ta xin lỗi. Ta cũng không nỡ giết huynh. Chỉ là….”
“ Chỉ là làm sao?”
“ Chỉ là Phụ Thân ta không cho.”
Đội của Lê Văn Thân được xem là đội mạnh nhất hiện tại. Bởi vì thực lực các thành viên đều từ Nhất Đẳng Đỉnh Cao trở lên.
“ Ngươi có âm mưu từ trước.”
Trương Vĩnh Hằng khuôn mặt xám xịt, nhìn đông nhìn tây đều không tìm thấy lối thoát, buộc miệng nói.
Lê Văn Thân khuôn mặt lộ ra vẻ đáng thương, nhưng đây không khác gì là đang thương hại Trương Vĩnh Hằng, nhưng giết là phải giết. Hắn phất tay ra hiệu lệnh.
Nhận được lệnh, các thành viên trong đội của Lê Văn Thân kiếm đã rút sẵn ra khỏi vỏ, bàn tay múa máy vài đường chiêu thức, sau đó đồng loạt công kích nhóm người Trương Vĩnh Hằng.
Tuy Trương Vĩnh Hằng đang yếu thế nhưng cũng không phải là cá mắc cạn không thể phản kháng. Hắn cùng đồng đội cũng nghênh chiến chống đối.
Bang!
Bang!
Bang!
Tiếng vũ khí va chạm nhau.
Riêng có tên Nhị Đẳng đẳng cấp bu lấy Trương Vĩnh Hằng lại đánh theo kiểu phóng ra Linh Lực.
Đùng!
Đùng!
Đùng!
Nếu như chỉ có một mình Lê Văn Thân thì Trương Vĩnh Hằng còn đánh nhau lâu dài một chút. Nhưng đằng này, 1 chọi 5 không nằm cũng chết đứng.
Trương Vĩnh Hằng tuy là Nhị Đẳng sơ cấp nhưng đối phương lại có 5 Nhị Đẳng sơ cấp, vỏn vẹn 2 chiêu đã bị đánh văng, trọng thương phun một ngụm máu, còn chưa kịp tung ra công pháp gia tộc.
Thấy đại thiếu gia bị đánh văng, các thành viên khác trong đội lần lượt như rắn mất đầu, đều bị chém cho đến không sứt đầu thì tàn phế.
Bấy giờ khi đối phương đã không có khả năng phản kháng, Lê Văn Thân mới đi lại nói.
“ Trương Huynh, xin lỗi nhé. Tiểu muội của huynh ta xin hưởng.”
“ Ngươi….”
Trương Vĩnh Hằng vừa trọng thương vừa tức giận, nói không ra lời liền phun ra một ngụm máu.
Phập!
Đầu của Trương Vĩnh Hằng rơi xuống.
Vốn tưởng mọi chuyện xong xuôi, bỗng nhiên từ đâu lại xuất hiện hai người một nam một nữ, khuôn mặt đòng đòng sát khí. Vừa mới xuất hiện lại tiện tay lấy đi 5 cái mạng người của Lê Gia, chỉ còn lại 4 thành viên khác đang đứng bên cạnh Lê Văn Thân.
Lê Văn Thân chưa kịp định hình, hắn vừa rồi không chú ý, lúc quay lại chỉ thấy người của mình ngã xuống, bất giác khuôn mặt có chút xiêu vẹo.
“ Là kẻ nào dám chống đối Lê Gia.”
Nhưng lúc này hai người lạ mặt kia quay đầu lại, Lê Văn Thân mới nhận ra. Khuôn mặt kinh hãi xen lẫn hoảng sợ, giọng điệu lắp ba lắp bắp, chỉ vào người kia nói.
“ Ngươi, ngươi, sao ngươi lại vào được đây.”
Nam nhân kia tay đang rảy rảy vết máu dính trên kiếm, miệng nhe hàm răng trắng đều cười cười nói.
“ Đoán xem!“
Lê Văn Thân đơn giản chỉ là câu giờ, hi vọng có thêm người đến ứng cứu. Động tĩnh lúc nãy tiêu diệt Trương Vĩnh Hằng gây ra rất lớn cho nên sẽ thu hút thêm người tới. Vốn định dọn dẹp nhanh rồi bỏ trốn thì hai kẻ ôn thần này lại đến ngán đường.
“ Vũ Tuấn Phong, hôm nay ngươi dám giết cả người Trương Gia lẫn Lê Gia, ta hôm nay có thất thủ, làm ma cũng không tha cho ngươi.”
Mấy tên hộ vệ Lê Gia nghe thấy còn phát hoảng, thiếu gia đây là đang chém gió thành bão ư? Huống chi là Vũ Tuấn Phong. Cái gì mà giết cả người Trương Gia?
“ Lê Văn Thân ngươi giết người đến úng cả não rồi hả?”
Vũ Tuấn Phong khó hiểu vô cùng. Nhưng lúc này hắn lại nhận ra rằng có đến 3 nhóm người đang ẩn nấp một bên.
Hoá ra tên này đang muốn vu oan giá hoạ. Đẩy hết tội danh giết người Trương Gia cho Vũ Tuấn Phong.
Lúc này Vũ Tuấn Phong đã nhận ra điều đó. Nhưng mà bị gán tội thì đã sao? Cùng lắm thì lại gây hấn thêm một vài gia tộc nữa. Hoặc nếu có cả Ung Dương Thành đi nữa, Vũ Tuấn Phong hắn ta cũng không sợ.
Vũ Tuấn Phong xét thấy 3 nhóm người này không có lấy một tên Nhị Đẳng liền khẳng định không phải là gia tộc gì ghê gớm, đến Lê Gia hắn còn dám động vào cơ mà. Mà nếu đắc tội cả Ung Dương Thành đi chăng nữa, hắn cũng không sợ.
Vũ Tuấn Phong mặt vẫn lãnh cảm như vậy, giường như không để cái mưu kế của Lê Văn Thân vào mắt.
Lê Văn Thân cứ vậy mà diễn cho tròn vai. Hắn cùng các hộ vệ xông lên một sống một còn với Vũ Tuấn Phong.
Linh lực được rót vào kiếm, cứ như thế đâm vào một nam một nữ kia.
Tiểu Yến bấy giờ đã là Nhị Đẳng sơ cấp, nhưng xét về linh lực lại là như một Nhị Đẳng cao cấp. Vì vậy mà thế kiếm lao đến của các hộ vệ bị Katana Quạ Đen của Tiểu Yến đánh bật ra sau.
Đùng!
Âm thanh chấn động, các hộ vệ lùi lại mấy bước. Riêng Lê Văn Thân đâm tới sau, vừa lúc Tiểu Yến kết thúc đòn phản kích.
Kiếm quá nhanh quá bất ngờ, Tiểu Yến chỉ biết lùi lại phía sau. Nhưng ngay khi chỉ còn một xíu nữa là dính kiếm thì Tiểu Yến lấy chân dậm mạnh mượn lực ở mặt đất mà xoay ngươi né tránh. Tay cũng không quên chém một đường phản kích.
Lê Văn Thân cảm thấy nguy hiểm liền bật người lại phía sau né tránh.
Lúc này, 4 hộ vệ cũng lấy lại được đà, linh lực lại một lần nữa rót vào kiếm. Nhưng lần này lại thôi động công pháp Lê Gia.
Ngũ Tuyền Kiếm Pháp.
Công Pháp này là một mạch kỹ năng xuyên suốt như nước sông, càng lĩnh hội được nhiều thức, thì sức mạnh lại càng phát huy. 4 tên hộ vệ này lĩnh hội được 2 thức, múa máy vài đường lại chém tới Tiểu Yến, uy lực phát ra đạt đến Nhị Đẳng Trung Cấp.
Tiểu Yến sau khi đánh lui Lê Văn Thân chưa kịp cũng cố lại tư thế, nàng không thể nào phản kháng được đòn công kích này. Không chỉ một mà lại đến 4.
Vũ Tuấn Phong không phải ăn chay, hắn đứng một bên nãy giờ xem Tiểu Yến tiến bộ đến đâu, có thể 1 cân 5 được hay không. Tiếc là kết quả không như hắn mong đợi.
Diệt Phá Kiếm, thức thứ hai, Trảm Vân.
Tuấn Phong tham chiến, dùng Chấn Hồn Chấp Pháp – Kiếm chém một đường cung về phía 4 tên hộ vệ.
Kiếm tốt, linh lực vượt trội, lại thêm công pháp. Uy lực chiêu này nếu ước tính thì đạt sức mạnh khoảng Tam Đẳng trung cấp.
Hiện tại Tuấn Phong đã là Nhị Đẳng Đỉnh Cao, con đường tới Tam Đẳng không xa. Chỉ còn thiếu Tinh Thạch hấp thụ mà thôi.
4 tên hộ vệ từ thế công lại không thể nào chuyển thành thế thủ, chỉ còn biết đưa mặt cho Tuấn Phong chém tới. Mà nếu có chuyển được thế thủ đi nữa, liệu có thể chống đỡ được không?
Tất nhiên là không. Đẳng cấp chênh lệch một đại cảnh giới như vậy. Nếu không có trang bị hay công pháp phòng thủ siêu việt, chết là không tránh khỏi.
Lê Văn Thân thấy xác của bốn tên hộ vệ bị chém làm đôi mặt phát hoảng, chân quỵ xuống đất. Mồ hôi chảy ướt đầy áo.
“ Ngươi, ngươi không phải người.”
Mới đây, Tuấn Phong chỉ là Nhị Đẳng Sơ cấp, chỉ mới mấy ngày không gặp đã có thể đánh ra một đòn mạnh như phụ thân hắn. Đây là cái gì yêu nghiệt cơ chứ.
Không phải là yêu nghiệt, mà là do hắn giàu, hắn lại có tâm pháp Tâm Thể Quyết hỗ trợ tu luyện. Nên con đường thăng tiến cực kì nhanh chóng. Nếu như công pháp này lộ ra ngoài, nhiều thế lực lớn thấy được cũng bỏng cả mắt nữa là…