Chương 14: Đùng cái thành triệu phú.

Để tiếp nối cho sự kiện trọng đại này, ngày Cocacola được tung ra thị trường tu luyện, nơi Thuần Khí Đan cao cấp không còn quá hiếm hoi nữa.

Tuấn Phong không ngờ, kế hoạch ban đầu chủ yếu lấy Cocacola tung ra thị trường nhằm chèn ép Lê Gia, không ngờ bấy giờ Cocacola lại có giá trị đến như vậy.

Mai Nguyệt mặc một bộ váy đỏ lộng lẫy, giới thiệu từng mặt hàng đấu giá một. Nhưng ngồi ở đây toàn là thế lực lớn, họ đến đây chỉ vì cocacola.

“ Thưa quý vị, bấy giờ là hàng đấu giá cuối cùng. 50 lon Cocacola. Giá khởi điểm 50000 Tinh Thạch.”

Lúc đầu vốn tưởng đút lót chút Linh Thạch là êm chuyện. Không ngờ các vị cường giả lại đòi hỏi Cocacola. Không những vì Cocacola có hiệu quả đáng kể trong loại bỏ tạp chất, mà còn vì Cocacola uống rất ngon, vị nước khá lạ, uống một hơi còn khiến người ta ợ ra một cách sảng khoái.

50000 Tinh Thạch, cái giá này khiến nhiều người ở Ung Dương Thành loá cả mắt. 50000 Tinh Thạch có thể dùng để huấn luyện một đội quân thành tinh nhuệ, dùng để hấp thụ tăng thực lực lên như chong chóng.

Thế nhưng so với những người ở Tông Môn, hay Vương Quốc lớn, nhỏ khác thì 50000 viên Tinh Thạch không đáng để vào mắt.

“ Ta trả giá 100000 viên Tinh Thạch.”

“ Kỳ Vương, 100000 viên mà cũng đấu giá hay sao? Ta trả 200000 viên.”

“ Ha ha đúng là lũ nghèo rớt mồng tơi, ta trả 50 viên thượng phẩm Tinh Thạch.” Người hét giá là một Tán Tu, ông ta là Diễn Võ Si, là một cường giả Lục Đẳng.

1 viên thượng phẩm Tinh Thạch = 1 vạn viên Tinh Thạch.

Thật ra giá trị của Cocacola không đáng giá như vậy. Chỉ là nó quá mới mẻ, với lại chủ yếu là do mạng lưới tình báo quá lợi hại, nói về tác dụng của Cocacola hiệu quả với đẳng cấp Hỗn Thiên trở xuống. Điều này thu hút nhiều người tới, và cái giá trên trời này cũng là do đấu đá sĩ diện.

Trong thời gian tới, sau khi Cocacola thật sự được sử dụng nhiều thì công dụng của nó mới được rõ ràng, từ đó giá cả chắn chắn sẽ giảm xuống. Tuy nhiên, cho đến lúc đó, Mai Nguyệt lẫn Tuấn Phong cũng nhét đã đầy túi.

“ Diễn tiền bối ra giá 50 thượng phẩm Tinh Thạch, ai ra giá cao hơn hay không?”

Bỗng một giọng cười từ bên ngoài bước vào, là một lão già râu tóc bạc phơ, bên hông còn mang theo bầu rượu. Áp lực ông ta tỏa ra áp chế khắp sàn đấu giá. Ông ta là Tôn Kiên, người ta hay gọi là Tôn Lão. Ngay lúc này, từ trong khán đài xuất hiện một cường giả khác, là người của Kỳ Trân Các, đến để giảm đi áp lực.

Hai người này đều là Thất Đẳng cường giả.

“ Kiên huynh đến Kỳ Trân Các ta cũng không nên quá phô trương như vậy chứ.” Là người bảo hộ

“ Hừ, Lão Phu đến để đấu giá, các người định không cho Lão Phu tham gia hay sao?”

Diễn Võ Si liền cung kính nói.

“ Tôn tiền bối đã là Thất Đẳng đẳng cấp, Cocacola không có tác dụng với tiền bối. Xin tiền bối giơ cao đánh khẽ.”

Tôn Kiên đùng đùng tức giận.

“ Lão Phu có tiền, Lão Phu thích mua Cocacola uống chơi đấy được không? Ngươi dám tranh với ta?”

“ Hậu Bối không giám.”

Lúc này Mai Nguyệt cũng lên tiếng nhằm hoà giải. Đối với nàng ai trả giá cao hơn, nàng liền thành toàn cho người đó.

“ Tôn Lão, ngài muốn đấu giá thì xin mời ra giá ạ. Hiện tại đang là 50 thượng phẩm Tinh Thạch.”

Lúc này ông ta đang bị các vãn bối để ý. Không thể để mất mặt với chúng được. Vậy là ông ta hào sảng ra một cái giá động lòng người.

100 thượng phẩm Tinh Thạch.

Mẹ ơi!

Cả phòng đấu giá như muốn nổ tung. Định giá cơ bản của 50 lon Cocacola chỉ có 5 viên thượng phẩm tinh thạch. Vậy mà giá đã đôn tới 100 viên. Thử hỏi người khác sao không kinh ngạc cơ chứ.

Diễn Võ Si cũng có Tinh Thạch để đấu giá tiếp, nhưng lão ta không muốn đắc tội với Tôn Kiên.

Tuấn Phong bấy giờ đã không thể nói nên lời. 100 vạn viên Tinh Thạch, trong một ngày đã trở thành triệu phú là đây.

Dù chia 8:2 đi chăng nữa cũng đã là 80 vạn viên rồi.

Buổi đấu giá kết thúc. Nhiều thế lực tức giận ra về. Nhiệm vụ của Mai Nguyệt với Bá Quân là an ủi bọn họ. Hứa hẹn lần sau sẽ có nhiều Cocacola hơn để bán.

“ Thiếu gia, đi cẩn thận.”

Tuấn Phong bấy giờ đã đi không nổi. Giàu lên chốc lát làm hắn không kịp thích ứng. Đây là lần đầu hắn có nhiều tiền trong tay.

Tố Lan bỉu môi, giễu cợt.

“ Đúng là nam nhân không có chí lớn, mới có tí tiền đã đi không nổi. Dù gì cũng có phải của huynh đâu.”

“ Lan muội.”

Vệ Tinh Việt tuy cản Tố Lan nhưng sâu trong tâm hắn cũng không đánh giá cao Tuấn Phong lần này.

Nhưng họ đâu có biết sau tấm màn đỏ kia. Tuấn Phong chuẩn bị nhận một số Tinh Thạch khổng lồ. (đối với hắn hiện tại)

Tuấn Phong chờ trong phòng kín. Mai Nguyệt phải tiễn khách một lúc mới vào được.

Cửa vừa mở ra, Mai Nguyệt đã vội chạy đến nhảy vào người Tuấn Phong khiến hắn không kịp phản xạ mà đỡ lấy.

“ Giàu to rồi Vũ Thiếu.”

“ Cô bình tĩnh. Bình tĩnh.”

Mai Nguyệt như nhận ra điều gì đó, liền giật phắt người dậy, mặt ngượng ngùng đổi chủ đề.

“ Đây là vụ làm ăn lớn nhất trong đời ta đấy.”

“ Hì hì, đồ tốt chỗ ta còn nhiều, Nguyệt Tiểu Thư cứ chờ mà phát tài đi.”

Tiểu Yến đứng một bên bỉu môi.

“ Vũ Thiếu, đây là số Tinh Thạch của giao dịch lần này.”

Tuấn Phong không nhìn lấy một cái liền thu vào trong Hệ Thống Trữ Vật.

“ Chúc mừng kí chủ đã nhận được 80 vạn viên Tinh Thạch.”

Tiểu Yến thấy mấy núi Tinh Thạch trên mặt đất, Tuấn Phong cứ thế mà thu vào, liền kinh ngạc vô cùng. Nàng lấy tay che miệng lại, một tay dựa vào thành tủ, dường như làm vậy có thể che đi cảm xúc vậy.

Số Cocacola đó là của Thiếu Gia, Số Tinh Thạch đó bây giờ là của Thiếu Gia sao?

“ Vũ Thiếu, giao dịch lần kế….”

“ Tất nhiên là có. “

Tuấn Phong hào phóng một lúc tiêu thụ 1000 điểm tích luỹ, đổi lấy 1000 lon Cocacola.

Bá Quân với Mai Nguyệt nhìn một cái mà choáng ngợp.

“ Vũ Thiếu, lần kế ta đấu giá ở Thành khác có được không?”

“ Ta tin Nguyệt Tiểu Thư, cô cứ đi giao dịch thoả thích, nhớ làm theo thoả thuận là được.”

“ Vâng. Vâng.”

Mai Nguyệt lại kích động ôm lấy hai tay Tuấn Phong. Còn đâu hình mẫu Hội Trưởng của Kỳ Trân Các tại Ung Dương Thành nữa.

Tiểu Yến bấy giờ đã xụi lơ. Tuấn Phong phải diều nàng đi ra khỏi nơi này. Người khác nhìn vào họ thì tưởng rằng họ vừa mới trải qua cuộc chiến ác liệt trên giường.

Tuấn Phong dẫn rời khỏi Kỳ Trân Các. Lúc này hắn đang bị một số sát thủ theo dõi, chỉ cần có cơ hội là sẽ ra tay.

Tuấn Phong đi vào một hẻm nhỏ lại văng khiến cho đám sát thủ mừng thầm. Nhưng khi tập hợp người đến con hẻm nhỏ đó thì lại không thấy hắn và cô gái đi cùng đâu nữa.

“ Khốn kiếp, lại để hắn trốn thoát. Người đâu, truy tìm khắp thành cho ta."

....