Tác giả: Ngày Làm 8 Tiếng
GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
-------------------
Đúng lúc này, Thanh Phong ngồi trên bàn giáo viên cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
Khi bốn mắt chạm nhau, trong mắt anh ánh lên vẻ kinh ngạc rồi nhanh chóng biến mất, anh lại tiếp tục cúi đầu kiểm tra sổ đầu bài.
Lát sau anh nhíu mày nói: "Bảo Khang lại trốn học rồi à?”
Lớp trưởng Trâm Anh liếc nhìn về phía cuối lớp rồi đứng lên đáp: "Dạ vâng, vừa vào tiết đầu không bao lâu thì bạn ấy đã trốn rồi ạ."
"Gặp Bảo Khang thì nói nó lên văn phòng gặp thầy." Thanh Phong căn dặn lớp trưởng rồi nói với cả lớp:
"Kết quả kỳ kiểm tra giữa kỳ đã có, lớp trưởng phát cho các bạn đi. Một số bạn có điểm thi rất thấp cần phải cố gắng hơn. Nếu không nỗ lực học tập thì kỳ thi học kỳ I lần này sẽ khó mà qua được."
Nói xong, Thanh Phong đưa mắt nhìn khắp lớp rồi trầm giọng:
"Thầy biết có một số em không chú trọng học hành mà kết bè kết phái đi ức hiếp các bạn khác. Nếu có đơn tố cáo hoặc tìm được bằng chứng, thầy sẽ xử phạt thật nghiêm!"
Ánh mắt anh dừng lại trên người Yên La một lúc như muốn cổ vũ cô.
Nhưng thấy vẻ thản nhiên trên mặt Yên La, Thanh Phong hơi khựng lại rồi thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ có lẽ cô bé đã nghĩ thông suốt rồi nên mới quyết định thay đổi bản thân, trở nên tươi sáng rạng rỡ hơn và cũng sống tích cực hơn.
Nghĩ vậy anh cũng thấy yên tâm hơn phần nào.
Lớp trưởng Trâm Anh đứng lên phát phiếu liên lạc cho cả lớp. Khi đi tới bàn Yên La, Trâm Anh đưa phiếu liên lạc của cả Mộc Lan và Bảo Khang cho cô, mỉm cười nói:
“Cậu đưa cho Bảo Khang giúp mình nhé.”
Yên La gật đầu cầm lấy.
Nhưng giây phút khi Trâm Anh xoay người rời đi, Yên La bỗng cảm nhận được một luồng ác ý đầy thù ghét ập vào mặt mình. Cô ngẩng đầu nhìn lên nhưng lúc này Trâm Anh đã đi mất.
[Cảnh báo: người chơi vừa nhận được một ánh mắt nguyền rủa, lực sát thương bằng 0.]
“Cảm ơn nha Lolita, nhưng mà ta không có mù!” Yên La thật sự bó tay với cái Hệ thống vô dụng này.
Lolita ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Nó chỉ làm hết chức trách của mình thôi, còn việc giác quan của người chơi Yên La mẫn cảm hơn cả Hệ thống cùi bắp như nó thì nó cũng đành bó tay!
Dù sao ở trên Thiên Cầu chủ nhân Thuỳ Dương của nó cũng không mạnh bằng Yên La! Thế thì làm sao chủ nhân có thể tạo ra một cái Hệ thống giỏi hơn Yên La được cơ chứ!
Siêng hơn thì có thể. (- -'')
Haiz, nhớ chủ nhân Thuỳ Dương đơn giản thiện lương của nó quá đi…
Yên La mặc kệ Hệ thống đang lặng lẽ lau nước mắt, cô mở phiếu liên lạc ra xem.
Mộc Lan là một trong những học sinh tiên tiến ít ỏi trong lớp. Ở trường cấp ba trọng điểm như Thời Châu thì đại đa số các học sinh đều là học sinh xuất sắc, hạng tiên tiến được xem như là bết bát nhất lớp rồi.
Thế nhưng kết quả kiểm tra giữa học kỳ I vừa rồi lại rất có vấn đề.
Các môn thi của Mộc Lan chỉ được 4, 5 điểm, tổng điểm phẩy giữa học kỳ I chỉ có 4.7, xếp loại Yếu. Dù Mộc Lan không đủ giỏi nhưng học lực Yếu là điều chưa bao giờ xảy ra.
Đương nhiên người đã tiếp nhận ký ức của Mộc Lan sẽ hiểu lý do tại sao.
Hai tuần trước, trên đường đến trường Mộc Lan bị Thanh Như và Linh Chi lôi vào một con hẻm vắng, sau đó cô bị lột trần, chỉ để lại một chiếc quần lót nhỏ trên người.
Hai cô bạn xấu xa còn quay clip lại và đặc tả vào bộ ngực tròn trịa mềm mại của cô, ra sức nắn bóp thành muôn hình vạn trạng và để lại không ít vết bầm tím trên đó, sau đó đe doạ Mộc Lan phải trở thành học sinh có điểm thi giữa học kỳ I thấp nhất lớp, nếu không hai người bọn họ sẽ phát tán clip lên diễn đàn trường.
Mộc Lan vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng. Việc phấn đấu trở thành học sinh giỏi là mục tiêu sống duy nhất của cô, nhưng bây giờ điều đó cũng trở nên xa vời.
Rốt cuộc đến điểm giới hạn, một cô bé bị trầm cảm nặng như Mộc Lan khi không còn điều gì khiến mình lưu luyến nữa thì sẽ làm ra hành vi tự huỷ hoại bản thân.
Yên La thản nhiên gấp phiếu liên lạc lại rồi tò mò mở phiếu của Bảo Khang ra xem.
Tổng điểm phẩy: 3.5, xếp loại Yếu.
Chậc, Yên La hoài nghi các thầy cô cố ý cho hắn đủ 3.5 điểm để không bị đánh giá loại Kém, làm thành tích thi đua của trường bị kéo xuống quá thấp.
Mộc Lan đáng thương, dù đã cố ý hạ điểm thi xuống hạng Yếu nhưng vẫn không ngờ được cậu bạn ngồi cùng bàn lại học dốt đến mức này. Rốt cuộc ngôi vị nhất lớp từ dưới đếm lên vẫn không thoát khỏi tay Bảo Khang.
Yên La nhét hai tờ phiếu liên lạc vào cặp rồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại nhìn thầy chủ nhiệm bằng ánh mắt như đang nhìn ly trà sữa full topping mình vừa uống lúc nãy.
Tiết chủ nhiệm nhanh chóng trôi qua.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, Thanh Phong đột nhiên nói: “Mộc Lan, em ở lại gặp thầy một chút.”