Tác giả: Ngày Làm 8 Tiếng
GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
-------------------
Các bạn học hơi kinh ngạc nhưng dường như cũng đoán ra được điều gì, không ai tỏ vẻ quan tâm, chỉ lo thu dọn đồ đạc của mình rồi xách cặp lên chạy ù ra ngoài.
Chỉ có Thanh Như và Linh Chi là liếc nhìn Yên La bằng ánh mắt doạ dẫm rồi xoay người đi ra khỏi lớp.
Trong thoáng chốc, cả phòng học chỉ còn lại có hai người.
Yên La đứng lên đi về phía bàn giáo viên chủ nhiệm, ngẩng đầu nhìn Thanh Phong, vờ ngơ ngác hỏi: “Có việc gì vậy thầy?”
Thanh Phong nhìn cô một lúc rồi nói: “Chuyện lần trước thầy nói với em, em đã nghĩ kỹ chưa?”
Chuyện lần trước?
Yên La lục tìm trong trí nhớ, sau đó nhớ ra hôm thứ Sáu tuần trước Thanh Phong gọi Mộc Lan tới phòng giáo viên và động viên cô nói ra sự thật, rằng chỉ cần cô nói rõ ai đã bắt nạt cô, anh sẽ xử lý nghiêm việc này, nhất định bắt các học sinh đó phải chịu trách nhiệm bởi hành vi vô đạo đức của mình.
Nhưng Mộc Lan rất sợ hãi, chỉ lắc đầu nguầy nguậy rồi ôm cặp chạy đi, khi ra khỏi trường lại bị Linh Chi và Thanh Như lôi vào hẻm doạ nạt một phen.
Yên La vốn không định vạch trần việc Thanh Như và Linh Chi là kẻ bắt nạt.
Cô không phải học sinh cấp ba, có vấn đề là đi báo cho thầy cô giáo xử lý. Cô càng không phải thánh mẫu mà cảm thấy cần vì Mộc Lan làm gì đó. Chỉ là bây giờ cô đang chơi trò chơi, và Linh Chi cùng Thanh Như là một trong những đối tượng để cô chơi đùa.
Trò chơi với bọn họ còn chưa có bắt đầu đâu.
Yên La bình tĩnh lắc đầu: “Chẳng có ai bắt nạt em cả.”
Thanh Phong khẽ nhíu mày, anh thở dài một tiếng rồi nói: “Thấy em thay đổi như vậy, thầy cứ tưởng em đã nghĩ thông suốt rồi.”
“Em ổn mà thầy.”
“Vậy vì sao điểm thi kỳ này của em lại thấp như thế? Điểm kiểm tra đầu năm các môn em được 7.5 mà bây giờ chỉ có 4.7, xếp loại Trung Bình, em giải thích thế nào đây?” Thanh Phong nghiêm khắc hỏi.
Yên La âm thầm tìm một lý do để cho qua, đột nhiên trong lòng nảy sinh một suy nghĩ ác ý đầy thú vị. Cô lập tức cúi thấp đầu, tỏ vẻ buồn bã ủ rũ.
Thanh Phong kinh ngạc nhìn Yên La, sau đó đứng dậy đi xuống bục giảng và dừng lại ở trước mặt cô, đặt một tay lên vai cô rồi ôn tồn hỏi:
“Có việc gì em có thể tâm sự với thầy. Thầy sẽ luôn lắng nghe em.”
Yên La ngẩng đầu lên nhìn anh bằng ánh mắt đỏ hoe, rồi lại cúi thấp đầu xuống, miệng lí nhí: “Thầy… thầy không thấy phiền chứ?”
[Người chơi Yên La, kỹ năng diễn xuất của cô rất tốt, khi tốt nghiệp cấp ba có thể thi vào trường sân khấu điện ảnh…]
“Đi chỗ khác chơi Hệ thống! Chỗ người lớn đang làm việc!” Yên La thầm mắng nó một câu.
Thanh Phong vỗ nhẹ lên đầu cô như vỗ đầu một con chó con: “Không phiền chút nào. Thầy rất vui khi em chịu mở lòng.”
Yên La nhẹ nhàng tựa lưng vào bàn giáo viên chủ nhiệm, dùng đôi mắt đỏ hoe như con thỏ nói với anh: “Cách đây không lâu, em phát hiện… mình chỉ là con nuôi do cha mẹ nhặt về.”
Thanh Phong tròn mắt nhìn Yên La, anh không dự đoán được cô sẽ nói ra chuyện như vậy.
Cô vẫn tiếp tục lí nhí nói: “Chẳng trách em luôn cảm thấy cha và anh trai đối xử với em rất lạnh nhạt, em cứ tưởng là do mình làm chưa tốt, học hành chưa đủ giỏi... Nhưng hôm đó em đứng bên ngoài phòng anh trai, nghe lén được cuộc đối thoại giữa bọn họ…”
Nói đến đây, Yên La cúi gằm mặt xuống đất, đưa tay lên che mặt, bờ vai run rẩy không ngừng.
Thanh Phong bối rối vô cùng.
Đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống này, cũng rối bời không biết phải an ủi cô học trò ra sao. Anh lúng túng lấy khăn tay ra đưa cho cô.
Yên La ngượng ngập cầm lấy khăn tay rồi lau những dòng nước mắt không có thật trên mặt, sau đó buồn bã nói:
“Trên đời này chẳng ai cần em hết. Cha mẹ ruột không cần em, từ sau khi mẹ nuôi mất, cha nuôi và anh trai cũng không cần em.”
“Đừng nghĩ như vậy.” Lúc này nam thần trước mặt cô đã chẳng còn dáng vẻ lạnh lùng thường thấy, “Em còn có trường lớp, có bạn học…”
“Các bạn đều ghét em.” Yên La nói, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ bằng ánh mắt trống rỗng.
Thanh Phong giật mình, anh đột nhiên cảm thấy như thể cô sẵn sàng leo qua khung cửa sổ đó rồi nhảy xuống bất cứ lúc nào.
Tay nhanh hơn não, anh làm ra một hành động mà chính mình cũng không ngờ tới —
Thanh Phong ôm lấy cô học trò, bàn tay khẽ vỗ về sau lưng cô: “Em còn có thầy đây.”
Đỉnh đầu Yên La chỉ cao đến cằm anh nên lúc này Thanh Phong không thể nhìn thấy nụ cười hài lòng của yêu nữ Yên La.
Cô giả vờ rụt rè vòng tay ôm lấy anh, còn cố ý áp sát bộ ngực cúp F vào lồng ngực ấm áp rắn chắc của anh.
Thanh Phong vốn không hề nghi ngờ gì, chỉ cho rằng cô học trò đang quá đau buồn nên cần một người an ủi.