Chương 85: Trác Nhã Đồng...... Một phen đẩy ngã

Tiêu Sơn lạnh lùng quát lớn:

- Lập tức cút ra khỏi Nha Thôn cho tôi! Nếu không tôi sẽ giết bà!

Đối với người muốn giết mình, Tiêu Sơn chưa bao giờ cho bọn họ một chút sắc mặt nào. Lúc này nếu không phải vì tìm kiếm Thần Tuyền Trà thì hắn cũng không có khả năng lưu cho Quyên Tử một mạng.

Thế giới bên ngoài tùy ý có thể nhìn thấy tang thi, biến dị thú. Quyên Tử là người bình thường bị đuổi ra khỏi Nha Thôn, nếu như không có gì ngoài ý muốn. Không phải bị chết đói cũng bị tang thi và biến dị thú ăn tươi.

Tiêu Sơn nói ra lời này Quyên Tử oán độc nhìn qua hắn một cái sau đó cắn răng một cái đi ra khỏi nhà.

Thấy một màn như vậy năm người Lưu Nhị Hắc hiện ra thần sắc sợ hãi, vẻ mặt kinh hoàng nhìn qua Tiêu Sơn, chờ đợi hắn xử lý.

Tiêu Sơn nhìn qua năm người Lưu Nhị Hắc và lạnh như băng nói ra:

- Từ giờ trở đi, Nha Thôn là của tôi! Tất cả mọi người trong thôn là tài sản của tôi. Các người hiện giờ là thuộc hạ của tôi, có ý kiến gì không?

Mã Chính Minh vừa chết, Tiêu Sơn liền sinh ra tâm tư cướp lấy Nha Thôn. Trong Nha Thôn có năm mươi người sống sót, nhân khẩu trong tận thế rất thưa thớt, đây là tài nguyên trân quý.

Bạch Cốt cũng cầm búa lớn nhìn chằm chằm vào bọn người Lưu Nhị Hắc, nếu như bọn họ có gan phản đối thì búa lớn trong tay không chút do dự chém giết năm người Lưu Nhị Hắc.

Năm người Lưu Nhị Hắc cảm thấy sát ý ngập trời trên người của Bạch Cốt truyền ra ngoài, chỉ cần bọn hắn gan dám phản đối, tên kia Hắc y nhân tuyệt đối sẽ không chút lưu tình đưa bọn chúng chém giết.

Lưu Nhị Hắc dẫn đầu gào thét lớn.

- Tôi không có ý kiến nào, từ hôm nay trở đi Tiêu lão đại ngài chính là chủ nhân của Nha Thôn. Ai dám không nghe ngài thì tôi sẽ giết người đó!

- Tiêu lão đại, tôi nghe ngài!

- Tiêu lão đại, sau này ngài bảo tôi làm thế nào thì tôi sẽ làm thế nào!

Mọi người còn lại nhao nhao nói ra. Đây là tận thế đấy, không có thứ gì dựa vào cả, đi theo cường giả có thể bảo đảm sinh hoạt của bọn họ. Chỉ cần Tiêu Sơn không chạm vào điểm mấu chốt của bọn họ, bọn họ nguyện ý đi theo Tiêu Sơn làm một trận.

Tiêu Sơn tiếp tục hỏi:

- Rất tốt! Các người biết đường đi tới Trần Thôn không?

- Tôi biết rõ!

"..."

Sáu thôn dân nhao nhao hưởng ứng nói.

- Lưu Nhị Hắc anh quay về chuẩn bị một chút, ngày mai dẫn đường cho cho tôi, Thái Văn, sau khi tôi đi thì anh tạm thời làm trưởng thôn của Nha Thôn. Tổ chức mọi người đi đánh cá. Tôi phải rời khỏi nơi này một thời gian ngắn, tan họp!

Sau khi đưa ra một loạt các mệnh lệnh, Tiêu Sơn lúc này mới ra lệnh cho mọi người rời đi.

- Tiêu lão đại, chúng ta làm sao bây giờ?

Do dự một hồi đám lão bà xinh đẹp trong nhà của Mã Chính Minh lập tức đi tới trước mặt của Tiêu Sơn, bất an hỏi một câu.

Những nữ nhân khác cũng nhìn qua Tiêu Sơn. Nếu như Tiêu Sơn muốn các nàng lên giường, các nàng tuyệt đối sẽ không cự tuyệt. Vốn các nàng đi theo Mã Chính Minh cũng chỉ là vì ăn no bụng, về phần tình cảm là không có rồi. Nếu như Tiêu Sơn muốn các nàng, các nàng sẽ không do dự mà đi theo hắn.

- Quay về phòng riêng của các người mà nghỉ ngơi đi!

Tiêu Sơn nhìn qua năm lão bà của Mã Chính Minh, phất phất tay cho các nàng lui xuống. Tuy hắn không phải là chính nhân quân tử gì, ánh mắt cũng bị Đường Dĩnh, Quách Vũ, Lộ Văn, Trương Tĩnh Xảo là đại mỹ nữ làm ánh mắt rất cao, những nữ nhân này không lọt vào mắt của hắn.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Sơn liền mang theo Lưu Nhị Hắc rời khỏi Nha Thôn, đi về hướng Trần Thôn.

Trong mộ lầu ba cao nhất của một tòa lầu trong Trần Thôn, sáu ngày này Trác Nhã Đồng nhìn qua con gái Vân Thải Vi tiều tụy, trong mắt chớp động hào quang khác thường. Dạ dày của nàng đang gào thét, cảm giác đói khát bao phủ toàn thân của nàng, điên cuồng tàn phá tâm trí và thân thể của nàng.

Kỳ thật đồ ăn trong phòng đã ăn hết trong sáu ngày trước rồi, trong phòng này Trác Nhã Đồng cùng con gái Vân Thải Vi ăn uống thập phần tiết kiệm, mỗi ngày chỉ ăn thật ít đồ ăn, hơn nữa giống như người chết tận lực bảo trì bất động. Nhưng mà sáu ngày trước rốt cục cũng ăn xong đồ ăn cuối cùng. Trong sáu ngày này Trác Nhã Đồng mỗi một ngày đều bị đói khát giày vò như muốn điên lên rồi, đồng thời dưới đói khát thúc dục, một ý niệm điên cuồng đang hiện ra trong mắt của nàng:

- Ăn nàng!

- Không được! Đây là con gái của mình, là con gái bảo bối của mình!

- Ăn nàng!

Bản năng và đạo đức xung đột, Trác Nhã Đồng cơ hồ bị giày vò đến nổi điên. Ánh mắt nàng nhìn qua con gái của mình đang trở nên điên cuồng, giống như nhìn thấy đồ nướng thật ngon.

Trạng thái tinh thần của Trác Nhã Đồng hiện tại đang sụp đổ, nàng vô ý thức tới gần con gái của mình, đem hai tay đặt lên cổ của Vân Thải Vi.

Con mắt của Vân Thải Vi sáng ngời và to tròn, tay phải của nàng đang cầm một khối chocolate đã tách ra một nửa cho Trác Nhã Đồng nói:

- Mụ mụ, ăn cơm!

Nghe được âm thanh của con gái, thần trí sụp đổ của Trác Nhã Đồng đã khôi phục lại, nhìn thấy tay của mình đang khoác lên cổ của con gái, trong nội tâm Trác Nhã Đồng hiện ra một loại cảm giác sợ hãi tới tận xương tủy. Nếu như nàng thật sự giết con gái của mình, nàng nhất định sẽ sụp đổ tinh thần, biến thành người điên.

Trác Nhã Đồng thoáng cái ôm lấy Vân Thải Vi và khóc lớn.

- Thải Vi ăn đi! Thải Vi ăn đi!

Vân Thải Vi vô cùng hiểu chuyện nói:

- Mụ mụ ăn đi! Ăn mới có khí lực!

Trác Nhã Đồng buông Vân Thải Vi ra, lộ vẻ sầu thảm cười cười, cầm lấy chocolate của con gái đưa lên miệng, đồng thời cầm lấy chocolate trong tay của con gái ăn hết.

- Tiểu Vi chờ ở nơi này, mụ mụ đi tìm chút gì ăn được.

Trác Nhã Đồng phân phó Vân Thải Vi một câu, lung la lung lay đứng lên, đi qua phòng bếp.

Trong phòng bếp đã không còn cái gì ăn được cả, ngay cả muối ăn, xì-dầu, dấm chua là các loại gia vị thì hai mẹ con các nàng đã ăn hết rồi.

Nhưng mà mục tiêu của Trác Nhã Đồng không phải là những thứ này, mà là dao phay trong nhà bếp. Nàng sợ hãi mình làm ra chuyện điên rồ, đã làm ra ý niệm quyết tử rồi.

Trác Nhã Đồng cầm lấy dao phay, trong mắt hiện ra thần sắc không chút dọ dự, hai tay run rẩy không thôi, trong nội tâm tràn ngập sợ hãi và bất an.

- Nếu hiện tại có người cứu chúng ta ra ngoài, mình sẽ làm mọi chuyện!

Trác Nhã Đồng cười khổ một tiếng, trong lòng tưởng tượng, nhắm mắt lại run rẩy cầm lây dao phay đặt lên tay trái của mình.

Trong nháy mắt Trác Nhã Đồng nhắm mắt lại thì đột nhiên bên ngoài vang lên âm thanh như phá cửa vang lên.

Tay của Trác Nhã Đồng run lên, dao phay trong tay rơi xuống đất. Nàng vốn không muốn chết, bây giờ nghe được âm thanh kỳ quái này, hy vọng sống lại hiện ra.

Trác Nhã Đồng nhanh chóng vọt tới cửa sổ, nhìn qua bên ngoài cửa sổ. Nàng rất nhanh trông thấy mười đầu tang thi bồi hồi chung quanh cửa hàng giá rẻ té xuống đất, cánh cửa cửa hàng giá rẻ bị người ta đá bay.

Không lâu có ba người từ trong cửa hàng giá rẻ lao ra ngoài, trên lưng mỗi người mang theo ba lô lớn, một người bưng lấy bồn hoa quả, còn có một người trên lưng mang theo ba lô hành lý lớn, hiển nhiên bên trong chứa nhiều đồ vật.

Trác Nhã Đồng cố lấy hết khí lực cuối cùng la lên.

- Cứu mạng!! Cứu chúng tôi!

Tiêu Sơn vừa mới mang theo Bạch Cốt, Lưu Nhị Hắc ra khỏi siêu thị, chỉ nghe thấy âm thanh cầu cứu của Trác Nhã Đồng.

Tiêu Sơn nhìn qua phương hướng của Trác Nhã Đồng thì trong mắt trầm xuống, quay đầu nhìn qua phương hướng kia. Hắn biết rõ trong thôn này có khả năng còn người sống, hắn cũng không chủ động đi cứu vớt bọn họ. Nhưng mà nếu gặp được thì thuận tay cứu giúp hắn không ngại ra tay cứu đối phương một mạng.

Lưu Nhị Hắc thì theo sát sau lưng của Tiêu Sơn. Trần Thôn này đối với Tiêu Sơn mà nói là một đường thẳng, nhưng mà đối với Lưu Nhị Hắc mà nói lại là tuyệt địa nguy hiểm trùng điệp. Không có Tiêu Sơn bảo hộ, một mình hắn tuyệt đối không thể đi được trong Trần Thôn một trăm mét.

Nhưng mà khoảng cách của lầu nhỏ mà Trác Nhã Đồng ở lại cách siêu thị có mười mét. Tám đầu tang thi chặn đường dễ dàng bị Tiêu Sơn chém giết.

Đi tới trước lầu nhỏ, ánh đao trong tay Tiêu Sơn lóe lên, cánh cửa lớn ngăn cản bị chém thành hai nửa. Hắn dùng lực đạp một cái cánh cửa văng ra ngoài.

Tiêu Sơn bước vào trong lầu nhỏ, trông thấy Vân Thải Vi cuộn mình thành một đoàn, giống như một ấu thủ nhỏ vô lực nhìn qua Tiêu Sơn là người từ ngoài tới. Nàng đã đói bụng đến mức hấp hối. Ngay cả khí lực cũng không còn lại bao nhiêu.

Tiêu Sơn đi đến trước người Vân Thải Vi, hắn xem xét đã biết rõ tiểu loli đáng yêu này sắp bị đói chết. Hắn từ trong túi quần lấy ra đường và kẹo và một bình nước khoáng đưa cho Vân Thải Vi và thản nhiên nói:

- Ăn đi!

Thời điểm người đói khát quá mức không thể ăn uống thả cửa. Nếu như sẽ bị no mà chết. Bởi vậy Tiêu Sơn cũng chỉ cho tiểu loli này đường và kẹo mà thôi.

Vân Thải Vi cũng bất chấp cái gì không ăn đồ của người xa lạ. Nắm chặt lấy đường, kẹo và bắt đầu ăn.Hương vị đường và kẹo ngọt ngào làm cho nàng có cảm giác sống lại. Nàng chỉ cảm thấy đường và kẹo là thứ ngon nhất trên đời.

Vân Thải Vi bị đường và kẹo hấp dẫn, sau khi ăn xong thì nàng cũng có dũng khí nhìn qua Tiêu Sơn, điềm đạm đáng yêu cầu khẩn nói:

- Đại ca ca! Mụ mụ ở bên trong! Van cầu anh cứu mụ mụ của em!

- Biết rõ!

Tiêu Sơn đứng lên đi vào phòng bếp.

Trác Nhã Đồng vừa rồi la lên là dùng hết khí lực của mình rồi. Sau khi gọi xong thì nàng co quắp trên mặt đất, ngay cả khí lực đứng lên cũng không có. Nếu như không có người cứu nàng thì nàng sẽ chết vì đói.

Tiêu Sơn đi vào phòng bếp, nhìn thấy Trác Nhã Đồng đã ngất đi, lấy một lon Cocacola trực tiếp rót vào trong miệng của nàng.

Sau khi uống hai ngụm Cocacola, Trác Nhã Đồng bị sặc một cái, chậm rãi mở to mắt, trông thấy Tiêu Sơn đang cho nàng uống Cocacola.

Tiêu Sơn lấy ra một khối chocolate trực tiếp nhét vào trong miệng Trác Nhã Đồng.

- Đây là chocolate! Khí lực nhấm nuốt cô còn chứ? Trác Nhã Đồng nhìn qua Tiêu Sơn mà chảy nước mắt ra ngoài, suy yếu nhai nuốt khối chocolate.

Miễn cưỡng nuốt khối chocolate xong thì qua hồi lâu nàng mới có khí lực lại. Chậm rãi đứng lên, chờ mong vô cùng nhìn qua Tiêu Sơn. Nàng muốn ăn cái gì đó.

Tiêu Sơn nhìn qua Trác Nhã Đồng chậm rãi nói:

- Tôi cứu cô và tiểu bất điểm ngoài kia. Nếu như các người muốn đi theo tôi thì về sau phải phục tùng mệnh lệnh của tôi. Trong năng lực của tôi tôi sẽ giúp các người được ăn no và an toàn. Không muốn thì tôi cũng không miễn cưỡng, chúng ta sẽ chia tay ở đây.

Trước mắt Tiêu Sơn nhìn qua gương mặt dính đầy tro bụi và khói dầu của Trác Nhã Đồng, tóc tai bù xù, trên người còn có vị chua của mồ hôi. Nàng đã mấy tháng chưa tắm rửa rồi, trên người tự nhiên hôi chua khó ngửi. Đáy lòng của Tiêu Sơn mơ hồ cũng không muốn mang theo Trác Nhã Đồng và tiểu bất điểm vướng víu lên đường, tới cứu các nàng là bởi vì trong nội tâm của hắn vẫn còn điểm mấu chốt. Nếu như đối phương cự tuyệt thì hắn sẽ quay người rời đi.

- Tôi tên là Trác Nhã Đồng, bên ngoài là con gái Vân Thải Vi. Chúng tôi nguyện ý đi theo anh, phục tùng mệnh lệnh của anh.

Trác Nhã Đồng có chút suy yếu đáp. Nàng biết rõ bây giờ là sống chết trước mắt, nếu như không theo nam nhân này rời đi, mẹ con các nàng sẽ chết đói ở đây.

- Ăn những thứ này vào và nghỉ ngơi một chút đi.

Tiêu Sơn mang theo mười khôi đường và kẹo và ba khối chocolate, một khối bánh ngọt nhỏ đưa cho Trác Nhã Đồng, thản nhiên nói:

- Cô bây giờ bị đói quá lâu rồi, chỉ có thể ăn những thứ này. Chờ cô tốt hơn một chút tôi sẽ cho cô ăn no.

Trác Nhã Đồng nhìn thấy Tiêu Sơn móc ra ba khối chocolate, đường và kẹo, trong mắt hiện ra một tia hào quang nóng rực, nắm lấy một khối chocolate, hai tay run rẩy mở bao gói ra, thập phần không phong độ nhai nuốt thật nhanh, đồng thời hai tay bắt lấy bánh ngọt nhỏ kia, run rẩy lột bao gói ra.

Tiêu Sơn nhìn qua Trác Nhã Đồng ăn như hổ đói và hỏi:

- Biết lái xe không?

- Biết!

Trong mồm của Trác Nhã Đồng bây giờ là thức ăn, yết hầu ứng một tiếng. Sau đó nàng cầm lấy chai nước khoáng lên uống một ngụm, vội vàng nói:

- Trong gara bên cạnh có một chiếc porsche, bên trong xăng còn đủ chạy sáu mươi cây số.

Trác Nhã Đồng biết rõ phải bày ra giá trị lợi dụng cho nam nhân này biết. Bằng không đợi nàng chính là có khả năng bị vứt bỏ. Nàng trốn ở nhà này lâu ngày. Mấy tháng qua nàng không dám ra ngoài, cũng nhìn thấy không ít người trong tận thế đi tới đây và bị những tang thi kia thôn phệ không còn. Cũng bởi vì những người kia chỉ biết tiêu hao lương thực, cũng chỉ có thể đi tới cửa hàng tìm kiếm thức ăn mà thôi.

Mười ngày trước trong ngôi nhà bên cạnh có một người không chịu nổi đói khát nên chay ra khỏi nhà. Mưu toan nhảy vào trong siêu thị kia. Kết quả lại bị tang thi thôn phệ huyết nhục, đó là những màn mà Trác Nhã Đồng nhìn thấy người sống bị ăn thịt. Làm cho nàng không dám đi ra khỏi nhà này tìm kiếm thức ăn.

Tiêu Sơn khẽ chau mày, loại xe porsche thể thao này trong tận thế không dùng được. Loại xe này bị tang thi đánh mấy lần sẽ biến hình, chỉ có xe việt dã như Hammer và Đông Phong kilocalo như là xe tải hạng nặng mới có thể đụng bay, nghiền nát và chịu công kích mà không biến dạng.

Tiêu Sơn nhìn thấy Trác Nhã Đồng vô cùng suy yếu kia, móc ra một khối thịt thú trong trữ vật giới chỉ đưa cho Trác Nhã Đồng nói:

- Ăn nó.

Trác Nhã Đồng dịu dàng ngoan ngoãn tiếp nhận khối thịt thú trong tay của Tiêu Sơn và ăn vào, sau khi nàng ăn thịt thú này không bao lâu, một cổ dòng nước ấm chảy xuôi trong cơ thể của nàng, khí lực nàng cũng không ngừng khôi phục lại.

Vẻ mặt Trác Nhã Đồng kinh hỉ nhìn qua Tiêu Sơn hỏi:

- Đây là bảo bối gì?

Tiêu Sơn nhìn thấy Trác Nhã Đồng đúng là nhanh chóng khôi phục lại khí lực, trong mắt cũng hiện ra thần sắc kinh dị.

- Cô có thể tự mình đi lại không? Tôi không thể ở nơi này lâu.

Trác Nhã Đồng dùng sức khẽ chống người. Lung la lung lay đứng lên. Tuy Trác Nhã Đồng vẫn cảm giác thân thể yếu ớt, thân thể đã có một chút khí lực. Nàng nhìn qua Tiêu Sơn nói:

- Tôi có thể đi!

- Đi thôi!

Tiêu Sơn nhìn Trác Nhã Đồng sau đó đi ra ngoài.

Tiêu Sơn ý niệm khẽ động, bạch cốt một tay ôm lấy Vân Thải Vi. Giống như ôm lấy con mèo nhỏ đi ra ngoài.

Trác Nhã Đồng tiến vào ga ra, đem chiếc porsche chạy ra ngoài.

Tiêu Sơn ngồi vào tay lái phụ, Vân Thải Vi cùng Lưu Nhị Hắc ngồi ở phía sau.

Bạch Cốt thì cầm lấy búa lớn đi ở phía trước chém giết đám tang thi bị âm thanh động cơ hấp dẫn mở đường.

Những tang thi bình thường vừa tới gần chiếc xe thì bị một búa chém giết, ngay cả tới gần xe cũng không được.

Dưới sự hộ vệ của Bạch Cốt, Tiêu Sơn lúc này nhanh chóng ra khỏi Trần Thôn.

Thời điểm đi tới con suối nhỏ, Tiêu Sơn lại bảo Trác Nhã Đồng dừng xe lại thản nhiên nói:

- Cô và Thải Vi xuống tắm rửa đi.

Mặt của Trác Nhã Đồng hồng lên, nàng lập tức xuống xe đi qua con suối nhỏ kia. Nàng cũng biết bản thân mình mấy tháng không tắm rửa rồi, thân thể nhất định thối không ngửi được.

Tiêu Sơn cũng cầm lấy tay của Vân Thải Vi và tiểu loli dẫn tới bờ suối. Nàng quay lại nhìn thì thấy Tiêu Sơn vẫn đứng đó nhìn nàng.

- Anh có thể quay đầu lại không?

Do dự một hồi Trác Nhã Đồng nhìn qua Tiêu Sơn thỉnh cầu. Nàng dưới ánh mắt của người khác nhìn tắm rửa thì không quen.

Tiêu Sơn nhìn qua Trách Nhã Đồng thản nhiên nói:

- Mặc dù ở dã ngoại không có tang thi. Nhưng mà có biến dị thú càng đáng sợ hơn nữa. Nếu như hai người các cô không muốn được bảo hộ. Tôi có thể chờ ở trên.

Trác Nhã Đồng đã giật mình. Vội vàng nói:

- Đừng mà.... Không nên đi!

Nói xong do dự một hồi. Trác Nhã Đồng và Vân Thải Vi mặc quần áo đi vào trong dòng suối nhỏ.

Suối nhỏ này nước không sâu, chỉ tới bên hông mà thôi, nước suối trong vắt, trừ đán cá và tôm nhỏ thì cũng không có biến dị thú đáng sợ bên người.

Trác Nhã Đồng cùng Vân Thải Vi hai người vừa tiến vào trong dòng suối nhỏ, chợt dùng sức kỳ cọ thân thể của mình.

Sau tận thế thì bởi vì lo lắng bị lây, Trác Nhã Đồng cùng Vân Thải Vi cũng không dám tắm rửa, các nàng chỉ dám dùng nước tinh khiết và nước suối mua được từ trước để uống. Đây là lần đầu tiên nàng tắm rửa qua ba tháng nay.

Vân Thải Vi cũng ăn thịt thú Tiêu Sơn cho, mặc dù không có lập tức hồi phục khí lực ngay, nhưng mà cũng có một ít khí lực.

Tiêu Sơn nhàm chán ngồi nhìn qua hai nữ nhân lớn nhỏ đang tắm. Dã ngoại trong tận thế thì biến dị thú hung hãn tồn tại, hắn chỉ cần hơi chút không chú ý thì hai nữ nhân này sẽ chết.

- Tôi đã tắm rửa tốt! Anh có thể cho tôi quần áo không?

Âm thanh ngọt ngào thập phần ôn nhu vang lên bên tai, Tiêu Sơn nhìn qua âm thanh này, hô hấp trở nên dồn dập.

Chỉ thấy một nữ nhân tóc dài đen, da thịt như tuyết, hình thể thon dài, lồi lõm hiện ra, khuôn mặt như vẽ, xinh đẹp tuyệt trần, thân thể mỹ nữ thành thục tràn ngập sức sống hiện ra trước mặt của hắn.

Quần áo ướt trắng đẫm dán sát lên thân thể đầy đặn của Trác Nhã Đồng và ôm sát lấy thân thể mê người của nàng.

Tiêu Sơn thậm chí có thể nhìn thấy viền ren quần tơ màu trắng và màu đen ở khu vực thần bí của nàng đang rỉ nước.

Tiêu Sơn nhìn chằm chằm vào Trác Nhã Đồng, yết hầu hơi khô khốc, một cổ tà hỏa từ trong mắt của hắn hiện ra ngoài, tiểu đệ của hắn bắt đầu chào cờ rồi. Hắn quá bận rộn chiến đấu, sưu tầm vật tư, phê duyệt văn bản tài liệu, suy nghĩ thế lực tương lai của mình như thế nào, mỗi một ngày đều loay hoay bận muốn chết. Đã có rất nhiều ngày không quan hệ với nữ nhân của mình. Lúc này nhìn thấy cảnh này thì xúc động trong lòng mãnh liệt, hắn muốn chiếm hữu thân thể cực kỳ xinh đẹp này, tràn ngập hương vị thành thục mê người.

Trác Nhã Đồng cũng cảm giác được ánh mắt tràn ngập tính xâm lược của Tiêu Sơn nhìn qua. Loại ánh mắt này nàng hết sức quen thuộc, trước tận thế có rất nhiều nam nhân dùng ánh mắt xâm lược này nhìn qua nàng, nhưng mà bởi vì sợ hãi gia thế của nàng mà không dám hành động gì. Có người dùng hành động thân sĩ để che dấu hắc ám trong lòng.

Tiêu Sơn bước lên như mũi tên và ôm lấy Trác Nhã Đồng. Trác Nhã Đồng phát ra một tiếng thét kinh hãi, vội kêu lên:

- Không muốn a. Không nên ở chỗ này, tiểu Vi còn đang nhìn thấy.

Trác Nhã Đồng nói ra lời này đã chuẩn bị làm nữ nhân của Tiêu Sơn rồi. Nhưng mà nàng không muốn cảm thấy thẹn khi làm chuyện này trước mặt con gái của mình.

Vân Thải Vi lúc này dùng ánh mắt vô tội nhìn qua Trác Nhã Đồng đang bị Tiêu Sơn ôm lấy. Trong mắt hiện ra hào quang kỳ dị.

- Bạch Cốt!

Tiêu Sơn phát ra một tiếng gầm nhẹ như dã thú.

Xương cốt của Bạch Cốt kéo dài tới trước người của Vân Thải Vi, bàn tay lớn bắt lấy quần áo của Vân Thải Vi lên. Xương cốt co rụt lại, đem Vân Thải Vi nắm vào trong tay.

- Ta hôn nàng nhé!?

Tiêu Sơn dùng ngón tay gảy gảy cánh môi đỏ mềm mại cười hỏi…

Chưa đợi nàng trả lời, đôi môi hắn đã tìm đến đôi môi anh đào, bá đạo ngấu nghiến hai cánh môi…

Chưa thấy thỏa mãn, đầu lưỡi cuốn lấy bạn tình ẩm ướt mềm mại, hút sạch từng giọt hương tân ngọc dịch…

- Ưm.

Nữ nhân dường như chịu không nổi, lông mi rung động càng thêm kịch liệt…

Đôi môi bị khóa chặt khiến nàng chỉ có thể ú ớ nơi cổ họng…

Tiêu Sơn mặc dù vừa hôn nàng, nhưng ánh mắt của hắn vẫn luôn quan sát gương mặt nàng…

Một đôi mắt như thanh ngọc, lại tinh khiết như băng, hoàn toàn không có một tia tình cảm, chỉ có vô hạn mờ mịt và khó hiểu…

Tiêu Sơn trong lòng giật thót, cố gắng nút lấy cái lưỡi mềm thêm một phát, lúc này rời môi…

Đưa tay vuốt sạch mồ hôi trên trán nàng một cách ân cần, hắn lo lắng mở miệng hỏi thăm:

- Nàng ổn chứ? Nếu nàng không muốn, chúng ta sẽ dừng lại.

Nàng rất lo lắng với cuộc sống của nàng trước kia, bị ám ảnh bởi nàng suýt nữa làm ra một hành động đáng trách. Đó thực sự là một điều rất kinh khủng. Tuy nhiên, từ khi có người nam nhân này bên cạnh, mọi thứ dường như không còn kinh khủng nữa…

Khẽ vuốt mái tóc dài óng ả, Trác Nhã Đồng nép mình vào lòng ngực hắn, như tìm ra chỗ dựa duy nhất trên cuộc đời… Nàng khẽ gật đầu biểu thị đồng ý.

Bản năng của người phụ nữ cho nàng biết, nam nhân này đáng giá để tin cậy…

Tiêu Sơn vòng tay ôm lấy vòng eo co dãn của nàng, một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần trơn bóng như an ủi, sau đó hắn điều chỉnh dương vật chính giưã âm đạo của nàng nhẹ nhàng từng chút một đưa dương vật vào cửa mình. Nắc nhẹ một cái, dương vật đã chui tọt vào tận đến hoa tâm.

- Ưm....

Theo một âm thanh rên rỉ nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa mị ý vô hạn của Trác Nhã Đồng khiến Tiêu Sơn rùng mình, suýt nữa xuất ra bên trong nàng. Chỉ thấy gương mặt như hoa của nàng bắt đầu xuất hiện biểu cảm, mày liễu hơi cau lại, mũi quỳnh nhẹ nhàng hít thở, đôi môi chúm chím đỏ xinh kiều diễm hé mở, âm thanh rên rỉ từ đó mà ra… Tiêu Sơn hừ nhẹ một tiếng thỏa mãn, mở con mắt đang nhắm chặt, ôn nhu nhìn ngắm giai nhân trong lòng ngực…

Hai thân thể trần truồng của nam và nữ bắt đầu quấn chặt lấy nhau…

Mặc dù dương vật cứng ngắc của hắn vẫn nằm trong cơ thể nàng…

Nhìn đóa hoa hồng đang tỏa hương thơm ngát, Tiêu Sơn không chần chờ nữa, đặt xuống một nụ hôn cháy bỏng…

Trác Nhã Đồng đỏ mặt, bất quá vẫn ngoan ngoan nhắm lại đôi mắt, đôi môi hé mở đón nhận hắn thô bạo xâm chiếm.

Lông mi nàng hơi rung rung vì hồi hộp, không biết vì sao thân thể của nàng rất dễ dàng tiếp nhận nam nhân này, lẽ nào trước đây nàng là một nữ nhân hư hỏng như thế này sao?

Chụt chụt…

Rất nhanh hai cái lưỡi ẩm ướt đã cuốn chặt lấy nhau, đôi nam nữ tận tình trao cho nhau nước bọt của mình…

Một tay Tiêu Sơn tìm đến bầu ngực sữa to tròn săn chắc, dịu dàng xoa nắn theo ý thích, thỉnh thoảng không quên xoe xoe đỉnh núi hồng hào đã cứng như ngọc…

Một bàn tay khác của hắn tìm đến khe nách nàng, nhẹ nhàng mân mê vuốt ve…

Hắn sẽ không quên các địa phương nhạy cảm trên thân thể của nữ nhân khi ở kiếp trước…

Quả nhiên, nàng rùng mình dữ dội, âm đạo bên dưới đột nhiên co bóp, dâm thủy róc rách xuất hiện…

Tiêu Sơn lúc này bắt đầu nhẹ nhàng chuyển động…

Nhấp đều… Nhấp đều…

Hồi lâu sau, khi nàng đã quen thuộc với tiết tấu của hắn, vòng eo uyển chuyển lắc lư nghênh hợp, Tiêu Sơn tách ra đôi môi hơi ửng đỏ, dịu dàng nói:

- Thả lỏng tinh thần! Đừng căng thẳng quá.

Trác Nhã Đồng hơi run lên một chút, nhẹ liếm lấy đôi môi còn dư vị của hắn, nàng ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt…

Tiêu Sơn mỉm cười quan sát biểu tình của nàng…

- Nào.... chúng ta tiếp tục!

Gặp nàng đã ổn định tinh thần, Tiêu Sơn tiếp tục chuyển động…

- Ưm..... Chàng dịu dàng một chút!

Trác Nhã Đồng cũng không từ chối, vòng tay ôm vòng eo lực lưỡng của hắn rên rỉ một tiếng…

Trong mạt thế này, không còn luật pháp gì cả, thú tính con người cũng bạo phát, nàng gặp được hắn ôn nhu trên phương diện này thì cảm thấy rất là may mắn. Do vậy nàng cũng không cảm thấy xấu hổ nữa…

Tiêu Sơn mỉm cười hài lòng, áp mình lên thân thể mềm mại, bắt đầu chuyển động côn thịt…

- Chật quá bảo bối! Nàng ó một con rồi mà cứ như thiếu nữ vừa mới phá trinh lần đầu vậy. Ta sướng lắm!

Cảm nhận dương vật như bị ép chặt, các thớ thịt mềm bên trong vùng cấm của nàng kịch liệt ma sát, hắn lên tiếng khen ngợi…

Ừm.... Bại hoại.... Nó là của chàng hết đó! Chơi đi!

Trác Nhã Đồng lắc lư vòng eo phối hợp, nơi tư mật bị lắp đầy không một kẽ hở khiến nàng mê ly…

Tiêu Sơn chợt cúi đầu tìm đến bộ ngực bự, nhẹ nhàng ngậm lấy nụ hoa liếm láp…

Nàng trải qua bao nhiêu ngày chịu đói, chịu khát lại vừa hồi phục nên hắn không dám mạnh bạo, mỗi động tác đều hết sức dịu dàng…

Chơi đùa núi non của nàng hồi lâu, Tiêu Sơn chợt tinh nghịch liếm một đường ngay vùng nách nàng, cảm nhận mùi thơm của phụ nữ, hắn liên tục bú liếm vị trí trơn mềm đó…

- Á, giết thiếp sao? Chàng muốn thiếp chết sao?

Trác Nhã Đồng bị chạm đến nơi yếu điểm, âm đạo bất ngờ siết chặt, cơn sướng khiến nước tiểu bất chợt xuất ra ngoài…

- Nàng thật thú vị! Sao lại mẫn cảm ở vị trí đó như vậy?

Tiêu Sơn liếm thêm vài cái mới mở miệng trêu chọc…

- Làm sao thiếp biết? Tất cả là tại chàng huhu!

Trác Nhã Đồng thở hổn hển nức nở khóc huhu vì sướng…

Âm đạo được xâm nhập một cách liên tục, vùng nách bị liếm láp… Hai bộ vị mẫn cảm nhất được thỏa mãn, khiến nàng như muốn lên tiên…

Không kiên trì được bao lâu, thân thể mềm mại đã nhễ nhại mồ hôi trơn bóng, Tiêu Sơn cũng gia tăng tốc độ chạy nước rút…

Bạch bạch bạch…

Hai bộ phận sinh dục ma sát không ngừng nghĩ, âm đạo nữ nhân ngày một co giật, hai người ôm chặt lấy nhau, hoàn toàn không có một kẻ hở…

- Hức, Ưm thiếp sắp ra rồi! Phu quân mau ra cùng thiếp!

- Ta cũng ra! Nàng tuyệt quá, trước đây song tu ta phải nhịn rất vất vả!

Tiêu Sơn vừa đâm vừa rút vừa cười nói…

- Hừ..... Hừ..... Sau này thiếp bù cho! Ra đi chàng, thiếp sướng quá! A A A!

Trác Nhã Đồng rốt cuộc lên đến đỉnh, theo một tiếng rên rỉ dài nơi cổ họng, tiết thân…

Mà Tiêu Sơn cũng gồng mạnh, gầm nhẹ một tiếng, dương vật co giật bên trong nơi chật hẹp, một lần nữa bắn ra…

Đổ gục xuống thân hình mềm mại của nàng, hắn đem nàng ôm vào lòng, ngửi mùi thơm tươi mát trên tóc nàng…

Hai người cùng nở nụ cười thỏa mãn…

Một cảm giác vô cùng dễ chịu hiện ra trong lòng của Tiêu Sơn.

Sau khi quan hệ xong, Tiêu Sơn lúc này mang theo Trác Nhã Đồng xuống suối tắm rửa và đi lên.

- Nàng mặc vào đi.

Tiêu Sơn từ trong bọc sau lưng lấy ra bộ áo sơ mi trắng đưa cho Trác Nhã Đồng. Đầu tiên hắn mang theo trong trữ vật giới chỉ cũng chỉ có loại quần áo này, không có đồ của nữ nhân.

Trác Nhã Đồng hơi do dự một chút, liền ở trước mặt Tiêu Sơn thay quần áo, đem thân thể hoàn mỹ của nàng hiện ra trước mặt của hắn.

Nhìn qua bờ mông vểnh lên của Trác Nhã Đồng vì quần quá chật, hai ngọn núi đôi của nàng nhô lên như muốn xé nát áo sơ mi, nàng do dự một hồi quay người lại.

- Thật chật!

Sau khi quan hệ xác thịt với Trác Nhã Đồng thì Tiêu Sơn cũng đổi giọng với nàng.

- Anh xin lỗi! Sau này anh sẽ tìm cho em một bộ khác.

Trác Nhã Đồng ôn nhu gật đầu nói:

- Ân!

Tiêu Sơn dùng ánh mắt đầy tình cảm nhìn qua Trác Nhã Đồng. Thoáng ôm nàng vào trong ngực, đem bàn tay lớn đưa vào trong quần áo của nàng, cầm lấy bộ ngực đầy đặn và tràn ngập tính đàn hồi, nghe được mùi hương sau khi tắm rửa của nàng.

- Vân Thải Vi là con gái của em sao? Anh thấy em bây giờ chỉ chừng hai mươi bảy tuổi. Tại sao có con gái lớn như vậy?

Trác Nhã Đồng cho hắn cảm giác mê người, thành thục vũ mị. Tiêu Sơn đã xem nàng như nữ nhân của mình rồi, hắn mở miệng muốn tìm hiểu về nàng. Nếu là nữ nhân bình thường thì Tiêu Sơn không có hứng thú này.

Trác Nhã Đồng yếu đuối nằm trong ngực Tiêu Sơn, chậm rãi kể rõ chuyện của mình cho Tiêu Sơn biết.

Trác Nhã Đồng năm nay chỉ mới hai mươi tám tuổi, đang đứng ở tuổi hoàng kim của nữ nhân. Con gái Vân Thải Vi năm nay cũng chỉ có mười một tuổi. Thời điểm nàng mười sáu tuổi thích một nam nhân, hơn nữa cùng nam nhân kia ăn vụng trái cấm. Không lâu sau mang thai hài tử của nam nhân kia, hơn nữa còn sinh ra. Nam nhân kia thấy Trác Nhã Đồng sinh con thì liền trút bỏ gánh nặng nuôi con và trách nhiệm cho Trác Nhã Đồng, sau đó liền chia tay.

Gia tộc của Trác Nhã Đồng chính là đại gia tộc. Biết rõ chuyện này thì trưởng bối trong nhà rất giận dữ. Đem hai mẹ con các nàng đưa tới thôn xóm nhỏ, xem như bỏ ra ngoài. Trác Nhã Đồng cũng thập phần kiên cường dựa vào cố gắng và một ít trợ giúp từ cha mẹ cùng uy danh của gia tộc, dần dần kinh doanh ra một sự nghiệp không nhỏ. Trước tận thế nàng cũng là một phú bà có gia thân hơn mấy trăm vạn.

Thời điểm tận thế thì Trác Nhã Đồng đang chuẩn bị ăn party với con gái. Trước đó cất giữ nhiều thức ăn, bánh ngọt, đồ uống. Do trữ nhiều vật tư cho nên nàng và con gái có thể chèo chống tới bây giờ đợi đến lúc Tiêu Sơn cứu viện.

Tiêu Sơn có chút bá đạo nói ra:

- Từ giờ trở đi anh không cho phép nam nhân khác đụng vào em. Cũng không cho phép em thích nam nhân khác. Nếu như bị anh phát hiện thì anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.

- Biết rõ! Lão công!

Trác Nhã Đồng lười biếng như con mèo nhỏ chui rúc vào trong ngực của Tiêu Sơn làm nũng nói ra. Nhiều năm như vậy nàng mới làm nũng với người khác, nhất là nam nhân.

Nếu như bị những nam nhân trước tận thế nhìn thấy Trác Nhã Đồng hiện giờ thì nhất định sẽ rớt mắt ra. Phải biết rằng nàng lúc đầu dùng phong cách nữ cường nhân xuất hiện trong mắt của mọi người đấy, là một nữ nhân tự chủ điển hình.

Nghe được Trác Nhã Đồng là đại mỹ nữ gọi mình là lão công, lại làm nũng với mình, Tiêu Sơn cảm giác hết sức thoải mái. Trong nữ nhân của hắn thì cũng chỉ có Đường Dĩnh có khí chất dung mạo là có thể so được với Trác Nhã Đồng. Nhưng mà một bên là trẻ trung như trái cây ngọt ngào, một bên này trái cây chín mọng thành thục, phong tình mị người mà tiểu nữ nhân không có được.

Tiêu Sơn nhẹ nhàng buông Trác Nhã Đồng trầm giọng nói:

- Tốt! Chúng ta đi thôi!

Trác Nhã Đồng sửa sang lại quần áo một chút, nhìn qua Tiêu Sơn tự nhiên cười nói:

- Ân!

Nói xong Trác Nhã Đồng giống như tiểu nữ hài vừa mới yêu, dùng bàn tay nhỏ nhắn tuyết trắng của mình cầm lấy bàn tay cưa hắn đi lên.

Nắm bàn tay nhỏ bé của Trác Nhã Đồng thì trong nội tâm Tiêu Sơn có chút thoải mái. Tuy hiện giờ hắn phát sinh quan hệ với bốn người, thế nhưng mà dắt tay với nữ nhân đi dọc trên đường lại là lần đầu tiên.

Tiêu Sơn cũng không phải là cường giả thiên tài. Hắn cũng chỉ có cố gắng, cố gắng không ngừng cố gắng nữa tìm kiếm cơ hội trở nên cường đại hơn. Từng giọt từng giọt mồ hôi tăng cường lực lượng, tăng cường thế lực của mình. Lại trải qua nhiều biến cố, cơ hồ ngay cả yêu đương cũng chưa từng hưởng thụ qua bao giờ.

Tiêu Sơn cùng Trác Nhã Đồng nắm tay nhau đi lên xe.

- Nữ nhân thật xinh đẹp!! Nàng thật sự chính là Trác Nhã Đồng sao? Nhạc lão đại thật đúng phúc khí tốt.

Lưu Nhị Hắc nhìn qua Trác Nhã Đồng dung mạo xuất chúng, dáng người ngạo nhân thì trong mắt hiện ra một tia khiếp sợ. Hắn thân là người từng trải, tự nhiên biết rõ vừa rồi Tiêu Sơn cùng Trác Nhã Đồng ở dưới làm chuyện gì.

Vân Thải Vi tiểu loli lúc này dùng ánh mắt thiên chân vô tà nhìn qua Tiêu Sơn cùng Trác Nhã Đồng hai người, sau đó dùng ngữ khí ngây thơ hỏi Trác Nhã Đồng:

- Mụ mụ, mụ mụ và đại ca ca ở phía dưới chơi trò gì vậy? Sao mà lâu vậy a?

Lúc này Vân Thải Vi cũng thay bộ quần áo nam nhân, mặc dù có chút không ra cái gì cả, thực sự khó dấu được vẻ đáng yêu của nàng.

Nghe được con gái của mình hỏi như vậy, mặt của Trác Nhã Đồng lúc này đỏ lên, cảm thấy thẹn không thôi. Nàng không cách nào nói với con gái của mình rằng vừa rồi mình chơi dã chiến với nam nhân a.

Tiêu Sơn tiến lên nhìn Vân Thải Vi sau đó dùng ngữ khí chân thật đáng tin nói:

- Chúng ta phải đi rồi, Tiểu Vi lên xe đi!

- Vâng! Đại ca ca!

Vân Thải Vi chớp mắt mấy cái, không có tiếp tục truy vấn chuyện xấu hổ này với Trác Nhã Đồng, nhu thuận đi lên xe.

Trác Nhã Đồng cảm kích nhìn qua Tiêu Sơn nói:

- Cảm ơn anh!

Tiêu Sơn nhìn qua Trác Nhã Đồng cười cười, trực tiếp ngồi lên vị trí lái phụ.

Trác Nhã Đồng lên xe và khỏi động xe rời khỏi nơi này.

Chạng vạng tối, bữa tối là thịt nướng, bánh ngọt, sữa.

Trác Nhã Đồng cùng Vân Thải Vi đều là người đói lâu ngày, vừa nhìn thấy thịt nướng, bánh ngọt, sữa đều khắc chế không được, ăn như hổ đói.

Tiêu Sơn nhìn qua Trác Nhã Đồng đang ăn như gió cuốn liền đau lòng, hắn vỗ nhè nhẹ lưng của nàng và nói:

- Ăn từ từ thôi! Chỗ của anh còn rất nhiều đồ ăn.

- Ân! Biết rồi.

Gương mặt Trác Nhã Đồng đỏ lên, lúc này mới thả chậm tốc độ ăn uống, hơn nữa cử chỉ cũng bắt đầu ưu nhã lại. Nàng xuất thân là đại tiểu thư được tiếp thu tri thức quý tộc, cộng thêm dung mạo tuyệt sắc của bản thân, cho dù ăn cơm cũng vô cùng xinh đẹp.

Mắt của Vân Thải Vi mở to nhìn qua Tiêu Sơn cùng Trác Nhã Đồng một hồi, tinh quang trong mắt lóe lên.

Lưu Nhị Hắc vụng trộm nhìn qua Trác Nhã Đồng hai lần thì không dám nhìn nữa, sợ mình nhìn nữa sẽ bị vẻ thành thục, dã tính, đầy đặn, xinh đẹp ưu nhã của nàng hấp dẫn.

- Lão công! Đầu tôi đau!

Trác Nhã Đồng ăn một khối thịt xong, đột nhiên trên mặt đẹp nhiễm một tầng mây đỏ, hai mắt của nàng mờ ảo, thân thể lay động té trên mặt đất.

- Chuyện gì xảy ra?

Tiêu Sơn nhìn qua Trác Nhã Đồng ngã xuống bên cạnh, trong nội tâm cả kinh, lập tức ôm nàng vào trong ngực. Hắn nhìn qua gương mặt của Trác Nhã Đồng không đỏ ửng bình thường, trong nội tâm tuôn tuôn ra dự cảm xấu, hắn lập tức thò tay đặt lên trán của Trác Nhã Đồng và cảm thấy bàn tay nóng rực.

- Bị sốt sao?

Trong nội tâm Tiêu Sơn trầm xuống. Bây giờ là trong tận thế nên rất khó tìm thuốc, sinh bệnh thì có khả năng chết rất cao.

Nếu như ở Thạch Mã Trấn thì hắn còn có thể điều bác sĩ chạy tới xem bệnh cho Trác Nhã Đồng, nhưng mà hiện giờ hắn chỉ có thể đem cỏ cứu mạng và thuốc sốt cho vào miệng của Trác Nhã Đồng và canh giữ bên người.

Trong trữ vật giới chỉ của Tiêu Sơn có chứa rất nhiều thuốc. Dù sao cỏ cứu mạng không phải thần dược vạn năng. Cỏ cứu mạng uống vào có thể trị nội thương, thoa ngoài da có thể trị liệu ngoại thương. Thế nhưng mà đối với virus và cảm mạo phát sốt các chứng bệnh thì thúc thủ vô sách.

Vân Thải Vi gương mặt đỏ tươi, toàn thân không ngừng chảy mồ hôi, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển kéo bàn tay lớn của Trác Nhã Đồng và Tiêu Sơn sợ hãi hỏi:

- Mụ mụ! Đại ca ca, mụ mụ như thế nào?

Trên thế giới này Vân Thải Vi có thể dựa vào cũng chỉ có Trác Nhã Đồng cùng Tiêu Sơn. Bộ dáng của Trác Nhã Đồng hiện tại làm cho nàng vô cùng sợ hãi.

Tiêu Sơn lúc này giúp Trác Nhã Đồng lau sạch mồ hồi trên mặt, lại nhìn qua Vân Thải Vi an ủi:

- Đừng lo lắng, tất cả đều tốt!

Tiêu Sơn cũng không biết Trác Nhã Đồng xảy ra chuyện gì, nhưng mà chuyện duy nhất hắn biết chính là không thể loạn. Bởi vì loạn cũng không làm gì được, hắn chỉ là đem Vân Thải Vi kéo ra khỏi người của Trác Nhã Đồng và đưa lên xe.

Dù sao thế giới biến dị cho nên các chuyện cổ quái không ngừng xảy ra. Nếu như Trác Nhã Đồng đột nhiên biến thành tang thi cũng không kỳ quái.

Nửa giờ qua đi......

Lại một giờ đi qua......

Khi thời gian đã trôi qua một ngày một đêm, Trác Nhã Đồng tuy vẫn sốt cao không có thuyên giảm nhưng mà nàng lại không có dấu hiệu biến thành tang thi. Điều Tiêu Sơn lo lắng nhất cũng không xảy ra, hắn liền thở phảo một hơi.

Ngày hôm sau, Tiêu Sơn liền đi nấu cháo cho Trác Nhã Đồng ăn, lại tích cực lau mồ hôi trên người của nàng. Hắn bận rộn chiếu cố nàng cả ngày nên cũng ngừng lại ở chỗ này không có đi tiếp.

Sáng sớm ngày thứ ba, Trác Nhã Đồng hơi lay động chân mày, mở con mắt xinh đẹp ra. Hình ảnh đập vào mắt nàng là Tiêu Sơn đang co người lại nằm bên người của nàng. Hắn co người lại vì lạnh, hiển nhiên nàng biết hắn đã chiếu cố nàng cả ngày. Trác Nhã Đồng nội tâm cảm giác thật ấm áp. Không biết bao nhiêu lâu rồi nàng mới có thể quay lại cảm giác như vậy a

Nhưng khi Trác Nhã Đồng phát hiện Tiêu Sơn thời điểm nàng sinh bệnh thì chăm sóc cẩn thận, trong nháy mắt này nàng mới chính thức yêu mến nam nhân này. Bởi vì ban đầu hắn xuất phát từ mục đích gì, hắn cuối cùng dốc lòng tự tay chiếu cố nàng bị bệnh, trước tận thế đây là chuyện vô cùng khó, sau tận thế càng đừng nói tới. Lúc này nhìn hắn ngủ ngon lành, Trác Nhã Đồng nhịn không được thò tay vuốt ve gương mặt của Tiêu Sơn bên cạnh.

Kỹ năng bị động cảm giác nguy hiểm của Tiêu Sơn có tính cảnh giác rất cao, Trác Nhã Đồng khẽ động thì hắn liền tỉnh lại, tiện tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Trác Nhã Đồng mỉm cười nói:

- Em tỉnh rồi sao? Để anh đi nấu cháo cho em ăn nhé!

Lời lẽ của hắn như đang rót mật vào sâu thẳm nội tâm của nàng vậy.

Chính Tiêu Sơn cũng không biết bản thân mình trong lúc vô tình đã đạt được toàn bộ trái tim của nữ nhân tuyệt sắc này. Hắn lưu lại chiếu cố Trác Nhã Đồng chỉ bởi vì nàng là nữ nhân của hắn, hắn có trách nhiệm chiếu cố nàng. Tuy hắn lúc ban đầu là vì thân thể và dung mạo nên chiếm hữu nàng, nhưng cũng không có tự đại tới mức chiếm cứ tâm linh của nàng.