Chương 84: Nha Thôn..... Những kẻ ăn thịt người

Bốn gã thôn dân còn lại nhìn chằm chằm vào Hắc Tử, tay cầm cá vây tới, nếu hắn dám phản kháng thì bọn họ sẽ xông lên giết chết Hắc Tử sau đó cho làm mồi.

Sắc mặt Hắc Tử tái đi, biết rõ nếu mình không đáp ứng sẽ bị giết chết, hắn chỉ có thể vẻ mặt đau khổ cắn răng nói ra.

- Bí thư chi bộ, tôi đi làm mồi. Vợ và con của tôi trong thôn xin ngài chiếu cố.

Lão bí thư chi bộ trầm giọng nói:

- Anh yên tâm, chỉ cần tôi có ăn thì bọn họ sẽ không chịu đói.

- Bí thư chi bộ!! Có người!! Chỗ đó có người tới!

Đột nhiên lúc này một gã thôn dân lúc này vọt tới trước mặt bí thư chi bộ, chỉ vào một hướng và nói với bí thư chi bộ.

Lão bí thư chi bộ nhìn qua phương hướng mà tên thôn dân chỉ lại, chỉ thấy Tiêu Sơn cùng Bạch Cốt hai người đang đi dọc bờ sông tới rãnh mương nhỏ này.

- Hắn còn thật không sợ chết!

Nhìn thấy Tiêu Sơn đi dọc theo con sông tới nơi này, trong nội tâm tất cả mọi người đều sinh ra ý niệm này trong đầu.

Sáu tên nam nhân sống sót nằm xuống mặt đất, lẳng lặng nhìn qua Tiêu Sơn, ai cũng không có lên tiếng nhắc nhở hắn.

Nếu như con biến dị thú kia ăn no bụng, như vậy đợi lát nữa người làm con mồi sẽ sống sót.

Tiêu Sơn đi tới gần rãnh mương này, đột nhiên báo động trong nội tâm tăng mạnh, hắn giống như tên rời khỏi cung vọt ra phía sau.

Bạch Cốt cũng làm động tác giống như Tiêu Sơn.

Cơ hồ là sau một khắc, một dòng nước trong sông phóng lên trời, một biến dị thú thân dài hai mươi mét phóng lên trời, nó giống như giao long mở cái miệng như chậu máu căn về phía Tiêu Sơn bên này.

Tiêu Sơn nhìn qua con rắn nước biến dị này, một tay cầm ám ma đao, và nhanh nhẹn gấp bảy lần bộc phát, thời điểm con rắn nước sắp cắn thì hắn lại lóe lên bên phải, né qua cái táp của con rắn nước biến dị.

Sau một khắc Tiêu Sơn cầm ám ma đao trong tay như thiểm điện chém thẳng vào đầu của con rắn nước, ám ma đao hung hăng chém vào chỗ bảy tấc của con rắn nước, thoáng cái chỗ bảy tấc của con rắn nước có máu tươi bắn ra xối xả.

Con rắn nước biến dị ăn một đao của Tiêu Sơn thì máu rắn chảy ra khắp nơi, giãu dụa trong lúc trước.

Bạch Cốt lúc này cũng kéo thân thể của con rắn nước từ trong nước ra ngoài.

Tiêu Sơn thì rút đao chém lên đầu của con rắn nước, sau đó từ bên trong tìm kiếm huyết tinh trong đầu con rắn.

- Thật là lợi hại!

Nhìn thấy Tiêu Sơn cùng Bạch Cốt dễ dàng tiêu diệt con rắn nước, những người sống sót kia hít một hơi khí lạnh. Bọn họ biết rõ con rắn nước kia đáng sợ như thế nào, ngay cả lân giáp của con rắn nước cũng không đâm thủng, bọn họ đành phải dùng người làm mồi mới có thể bắt cá được.

Mà Mã Chính Minh nhìn qua ám ma đao của Tiêu Sơn thì trong mắt hiện ra dị sắc.

Tiêu Sơn nhìn qua hướng của sáu người sống sót, lạnh lùng nói

- Xem đủ sao? Xem đủ thì đi ra đây cho tôi!

Sáu người sống sót nghe lời của Tiêu Sơn thì ánh mắt lập tức nhìn qua người lão bí thư.

Lão bí thư chi bộ do dự một hồi, trầm giọng nói:

- Đi qua!

Sau tận thế thì nhân loại cũng là tồn tại đáng sợ. Nhưng mà lão bí thư chi bộ nhìn thấy Tiêu Sơn thân thủ khủng bố như thế, hiển nhiên không phải là người phát sầu vì thức ăn. Hắn lúc này mới dám dẫn người đi qua.

Những người sống sót này vừa đi tới trước người của Tiêu Sơn thì Tiêu Sơn liền hỏi bọn họ ngay:

- Các người là người nào? Nơi này là đâu?

- Vị tiểu huynh đệ này...

Tên lão bí thư chi bộ nhìn Tiêu Sơn và nói ra lời lẽ tổ chức, đưa lai lịch của bọn họ nói rõ với Tiêu Sơn.

Tên lão bí thư chi bộ tên là Mã Chính Minh, là bí thư của Nha Thôn. Tên gọi là Hắc Tử vốn tên là Lưu Nhị Hắc. Những người sống sót khác tên là Thái Văn, Lưu Khánh, Trương Nhĩ, Hà Quang.

Nha Thôn chính là một trong rất nhiều nông thôn của thành phố Hải Hưng, trong thôn chủ yếu sống bằng đánh cá, đi săn, làm ruộng mà sống. Thế giới biến dị thì thôn dân Nha Thôn bởi vì trường kỳ lao động chân tay, sức chiến đấu không kém, đem những người biến thành tang thi giết chết.

Có một nửa thôn dân sống sót. Nhưng mà một tháng kế tiếp thức ăn của thôn dân cũng cạn. Bọn họ không thể không đi ra ngoài săn bắt.

Nhưng mà trong núi có biến dị thú mạnh mẽ qua lại, thôn dân lên núi đi săn tổn thất thảm trọng. Bọn họ chỉ có thể đủ đi đánh cá. Mà con rắn nước biến dị không phải dễ chọc. Nhưng mà chỉ có đường này bọn họ mới sống sót được.

Tiêu Sơn hỏi:

- Các ngươi biết rõ chung quanh đây có căn cứ lớn của nhân loại hay không?

Trước mắt Tiêu Sơn rất muốn tìm nhất chính là radio dò tìm người của mình, như vậy hắn có thể tìm được cách liên hệ với Thạch Mã Trấn qua huyện Thanh Nguyên bên kia.

Mã Chính Minh lắc lắc đầu nói:

- Không biết! Thôn trước mặt thôn chúng tôi đã không qua được, người ở nơi đó đã biến thành tang thi, chúng tôi không thể ra ngoài. Cũng không biết bên ngoài có căn cứ hay không.

Mã Chính Minh cũng xem phim Sinh Hóa Nguy Cơ rồi, cũng biết tang thi là thứ gì.

Mã Chính Minh nhìn qua Tiêu Sơn, cẩn thận từng li từng tí hỏi

- Tiêu Sơn huynh đệ, có thể cho chúng tôi đánh cá hay không?

Tiêu Sơn sau khi giết chết con rắn nước biến dị ở đây xong. Con sông này lúc trước là lãnh địa của nó, bây giờ nó chết thì không có gì uy hiếp cả. Có thể liên tục không ngừng sản xuất tôm cá tươi, Mã Chính Minh thấy uy thế của Tiêu Sơn thì không tự giác hỏi thăm hắn.

Tiêu Sơn phất phất tay nói.

- Tự nhiên!

Mã Chính Minh đại hỉ, mang theo mấy người đi tới cái rãnh mương nhỏ này.

Qua mấy lưới thì mấy người từ trong rãnh này bắt được gần mười cân cá.

Thế giới sau khi biến dị và không có nhân loại lạm sát, tăng thêm virus ảnh hưởng nên tài nguyên cá khôi phục thật nhanh. Tài nguyên cá trong khe nhỏ này vô cùng phong phú.

Mã Chính Minh nhìn qua Tiêu Sơn nhiệt tình mời nói.

- Tiêu Sơn huynh đệ, lúc này nhờ ngài chém giết con rắn nước biến dị, chúng ta mới có thể thu hoạch phong phú như vậy. Xin ngài cho thôn chúng tôi được hãnh diện, chúng tôi sẽ tận tình địa chủ.

- Tốt!

Tiêu Sơn cũng cần người dẫn đường đi tới thôn trấn tiếp theo, hơn nữa hắn đi một ngày cũng có chút mỏi mệt, vì vậy đáp ứng Mã Chính Minh mời.

Nha Thôn ba mặt là núi, có hơn một trăm mẫu ruộng nhỏ. Trong thôn có chừng hai mươi mấy tòa nhà ngói, đây là những gian nhà ngói của những năm năm mươi.

Bên ngoài thôn có một đám nữ nhân và tiểu hài tử đang trong ruộng tìm rau dại, những đứa bé kia kia bắt được con ve, con giun các loại cũng sẽ ăn luôn.

Thế giới sau khi biến dị thì đại lượng sinh vật cũng biến dị, thực vật cũng không ngoại lệ. Trước thế giới biến dị thì nhân loại sẽ không ăn rau dại mà sống, nhưng mà sau khi biến dị thì chúng trở nên thập phần thưa thớt. Đồng thời một số thực vật có độc không kiêng nể gì sinh trưởng, nếu như ăn thực vật có độc này thì nhân loại sẽ bị trúng độc mà chết. Bởi vậy sưu tầm rau dại cũng là một môn kỹ thuật sống, không có tri thức phong phú mà dám ăn rau dại là tìm chết. Chung quanh Nha Thôn mọc ra không ít thực vật, nhưng mà chân chính ăn được lại không nhiều.

Mã Chính Minh lúc này trở lại trong thôn, người trong thôn vây quanh, tham lam nhìn qua lưới cá lớn trong tay của Mã Chính Minh.

Mã Chính Minh nhìn qua chung quanh, mọi người nhìn hắn như anh hùng chiến thắng trở về. Trên thực tế trong mắt người trong Nha Thôn thì những người Mã Chính Minh mang thức ăn về là anh hùng của mọi người.

Nhưng mà khi ánh mắt của mọi người nhìn qua Bạch Cốt kéo thi thể con rắn nước biến dị trở về, bọn họ lần đầu tiên trông thấy cự thú khủng khiếp như vậy.

Rất nhiều tiểu hài tử đều hiếu kỳ thò tay sờ lên lân giáp của rắn nước biến dị.

Tiêu Sơn nhìn qua trong thôn này, chỉ thấy trong thôn chừng bốn mươi nữ nhân, hơn mười tiểu hài tử. Nam nhân cũng chỉ còn lại sáu người Mã Chính Minh.

Mã Chính Minh mang theo Tiêu Sơn, Bạch Cốt, Lưu Nhị Hắc, Lưu Khánh, Trương Nhĩ, Hà Quang đi vào một trong đại viện.

Mã Chính Minh tiến vào trong đại viện, theo trong phòng đi ra sáu người lớn nhất tuổi chừng bốn mươi sáu, nhỏ nhất chỉ mới mười sáu.

Trong nhà trừ nữ nhân hơn bốn mươi kia, năm người còn lại tuy da đen một chút, nhưng mà mỗi người đều có tư sắc, trong thôn này bọn họ đều là mỹ nhân đấy.s

Mã Chính Minh đem thùng tôm cá nhét vào tên trong tay nữ tử trung niên kia.

- Quyên Tử! Cô và mấy người mang đồ ăn đi xử lý đi! Đi lây Thần Tuyền Trà ra, tôi và huynh đệ này uống với nhau một chút.

Nữ nhân trung niên kia tiếp nhận cá tôm và cùng năm người kia rời đi.

Trên bàn bày ra tôm bự, cá chép hấp, cá phiến, canh cá các loại mỹ vị bày lên bàn.

Ngoài những mỹ vị tôm cá tươi này, trước người mỗi nam nhân đều là một ly trà nước xanh.

Lưu Nhị Hắc cầm lấy chén trà đưa lên mũi ngửi ngửi, một hương thơm lạ lùng từ trong nước trà truyền ra, làm tinh thần của hắn vô cùng khoan khoái dễ chịu, hắn liền vội vàng hỏi:

- Lão bí thư chi bộ! Ngài giấu đủ sâu nha, đây là bảo bối gì?

Mã Chính Minh cười hắc hắc, cầm lấy chén trà lên uống một ngụm, sau đó híp mắt nói.

- Đây là Thần Tuyền Trà. Lần uống đầu tiên rất có lợi đấy. Hắc hắc!

Tiêu Sơn cầm lấy chén Thần Tuyền Trà lên ngửi một chút, một mùi thơm lạ lùng truyền vào mũi, sau khi mùi thơm này chấm dứt, hắn cũng cảm giác được tinh thần sảng khoái. Hắn lè lưỡi liếm Thần Tuyền Trà kia, cảm giác nguy hiểm cũng không hiện ra, hắn chợt đem Thần Tuyền Trà một ngụm uống cạn.

Thần Tuyền Trà vừa vào bụng Tiêu Sơn thì thanh khí tuôn ra, trong cơ thể Nhạc Trọng cuồn cuộn một hồi, tinh thần của hắn vô cùng thoải mái.

- Tinh thần của ngài đạt được +1 cường hóa!

- Trà ngon!

Nghe được âm thanh nhắc nhở cường hóa thì Tiêu Sơn nhịn không được khen một câu.

Bạch Cốt, Lưu Nhị Hắc, Thái Văn, Lưu Khánh, Trương Nhĩ, Hà Quang cũng đều nhao nhao uống cạn Thần Tuyền Trà này.

Bạch Cốt ở trước mặt của người khác ngụy trang thành nhân loại, nó tự nhiên cũng một hơi uống cạn Thần Tuyền Trà. Nhưng mà thân thể của nó sẽ hình thành một cái chén đem chén Thần Tuyền Trà thu vào trong. Năm người còn lại hiện ra thần sắc say mê.

Nhìn qua mọi người một hơi uống cạn Thần Tuyền Trà, trong mắt Mã Chính Minh hiện ra dị sắc, ân cần nói.

- Dùng bữa!

Nói xong Mã Chính Minh dẫn đầu cầm lấy con tôm lớn đưa lên miệng ăn. Những con tôm này dù không có thêm gia vị gì vào cũng rất ngon.

Những thức ăn này sau tận thế là mỹ vị khó có được, người trong Nha Thôn cũng không được ăn mấy lần. Trừ Tiêu Sơn cùng Bạch Cốt, những người còn lại đều như hổ đói ăn ngấu nghiến thức ăn này, giống như quỷ đói đầu thai vậy.

Tiêu Sơn cũng ăn mấy con tôm, đột nhiên tầm trong thân thể sinh ra cảm giác tê rần, chợt rốt cuộc không cách nào khống chế được thân thể, sắc mặt của hắn biến đổi nhìn qua Mã Chính Minh.

- Mày hạ độc?

- Chuyện gì xảy ra? Tại sao tôi không động đậy được?

- Đáng chết! Rất nhám!

Cơ hồ trong thời khắc đó Lưu Nhị Hắc, Thái Văn, Lưu Khánh, Trương Nhĩ, Hà Quang năm người nhao nhao biến sắc, chiến đũa trong tay rơi xuống, nhao nhao ngã xuống đất.

Mã Chính Minh nhìn qua trạng thái tê liệt của sáu người Tiêu Sơn, trong mắt hiện ra vui sướng, giải thích.

- Hạ độc? Tôi không có làm chuyện này. Tuy Thần Tuyền Trà này có tác dụng tẩm bổ thân thể, nhưng mà đồng thời làm thân thể người ta tê liệt trong năm phút.

Ánh mắt Tiêu Sơn ngưng tụ, trầm giọng hỏi:

- Mày có ý đồ gì?

Mã Chính Minh giấu diếm Thần Tuyền Trà có thể làm thân thể tê liệt, hiển nhiên không có hảo ý. Nếu không hắn nhất định sẽ sớm nói với mọi người Thần Tuyền Trà làm thân thể tê liệt.

Mã Chính Minh nhìn qua Tiêu Sơn dữ tợn cười nói:

- Tiêu Sơn tiểu huynh đệ, bảo đao trong tay của anh tôi rất thích. Nhưng mà tôi biết rõ anh sẽ không bỏ qua thứ yêu thích này. Chỉ có thể đưa ra hạ sách này, tiễn anh quy thiên. Như vậy bảo đao trong tay của anh sẽ quy cho tôi. Có chuôi bảo đao này và áo da rắn nước kia thì tôi không còn sợ tang thi nữa. Giết sạch tang thi nơi đó thì tôi sẽ đạt được vật tư của Trần Thôn. Chỉ cần tuần hoàn như vậy thì ta thời gian của tôi trôi qua càng ngày càng tốt. Vì tương lai của mình nên anh đành hi sinh vậy.

Sắc mặt của Tiêu Sơn không thay đổi, lên tiếng chất vấn.

- Nhưng đám người Lưu Nhị Hắc nhìn thấy tâm tư của mày, mày cũng giết bọn họ sao?

- Thành đại sự không câu nệ tiểu tiết. Bọn họ sẽ nhanh chóng đi theo anh, cho anh trên đường xuống hoàng tuyền không tịch mịch nữa.

Mã Chính Minh cười dữ tợn nhìn qua bọn người Lưu Nhị Hắc nói ra:

- Yên tâm, vợ con của các người tôi sẽ chiếu cố.

- Mã Chính Minh mày là đồ cầm thú!

- Mày là súc sinh! Tao làm quỷ cũng không tha mày!

- Lão bí thư chi bộ, anh bỏ qua cho tôi đi! Tôi nguyện ý làm trâu làm ngụa cho anh, tha tôi đi!

Mã Chính Minh lộ ra chân diện mục, trong bữa tiệc truyền ra tiếng rống giận và nguyền rủa.

- Quyên Tử! Tới, giết bọn chúng!

Mã Chính Minh chỉ cười lạnh và nói một tiếng. Mã Chính Minh muốn làm bọn người Tiêu Sơn tê liệt, cũng uống Thần Tuyền Trà, hắn cũng ở trong trạng thái tê liệt, hắn chỉ có thể mượn tay của người khác giết bọn người Tiêu Sơn mà thôi.

Nữ nhân trung niên tư sắc bình thường từ trong phòng bếp đi ra ngoài, giống như u linh đứng trước người của Mã Chính Minh.

- Quyên Tử, đi giết bọn chúng!

Mã Chính Minh nhìn qua nữ nhân trung niên và ra lệnh.

Nữ nhân trung niên cầm dao phay đứng trước người của Mã Chính Minh giống như đá ngầm không nhúc nhích.

- Quyên Tử?

Trong mắt Mã Chính Minh hiện ra thần sắc nghi hoặc..

- Mã Chính Minh! Chúng ta đã kết hôn hai mươi bảy năm rồi. Từ ngày kết hôn thì tôi nhịn tính tình thối của anh đủ rồi, tôi nhịn đủ hai mươi bảy năm qua rồi. Tôi chỉ cần làm anh hơi không hài lòng thì anh sẽ tay đấm cước đá với tôi. Anh cho rằng tôi là vợ chính là đống cát sao? Tôi cho rằng mình sẽ nhịn anh sống qua cả đời này. Nhưng mà sau khi thế giới dị biến thì anh ở trước mặt tôi tìm nữ nhân khác, anh từng cân nhắc qua cảm thụ của tôi chưa?

- Anh tìm nữ nhân rất nhỏ tuổi, tuổi của Tiểu Hồng chỉ đáng bằng con của anh. Anh cũng không buông tha cho nàng, anh còn là con người không?

Trong lời nói của Quyên Tử hiện ra rét lạnh thấu xương, làm cho xương cốt của Mã Chính Minh xương giống như đông cứng lại, hắn nhịn không được giải thích:

- Nhưng mà tôi ở bên ngoài dốc sức liều mạng kiếm đồ ăn, lúc này mới nuôi sống các người. Tiểu Hồng cũng vì thế mới ở cùng tôi!

- Đúng vậy! Tôi vẫn chịu đựng anh cũng là vì anh ra ngoài tìm kiếm thức ăn cho tôi. Nhưng mà tình huống bây giờ biến hóa, con quái vật sống trong rãnh mương kia đã chết rồi. Tôi chỉ cần giết các người, mang theo một đám nữ nhân cũng có thể đi tới cái rãnh đó tìm cá. Nha Thôn đã không cần những xú nam nhân như các người nữa.

Trong mắt Quyên Tử hiện ra thần sắc điên cuồng và giơ dao phay lên chém lên cổ của Mã Chính Minh.

Quyên Tử chính là phụ nữ nông thôn, trong Nha Thôn thường xuyên làm việc nhà nông, khí lực lớn hơn nam nhân thành thị nhiều. Mặc cho Mã Chính Minh điên cuồng gào thét thì Quyên Tử vẫn chém lên người của hắn tới huyết nhục mơ hồ.

Nhìn thấy đồng huyết nhục mơ hồ của Mã Chính Minh trên đất, trong lòng sáu nam nhân sinh ra cảm giác nguy cơ.

Đám lão bà khác của Mã Chính Minh nấp trong một góc, hoảng sợ nhìn qua một màn huyết tinh này.

Sau khi điên cuồng giết chết Mã Chính Minh thì vẻ mặt dữ tợn của Quyên Tử có chút thở ra, toàn thân là máu, giống như ác quỷ trong phim ma, đứng trước người Tiêu Sơn và trong mắt hiện ra hung quang, không ném hai lời chém lên đầu của Tiêu Sơn.

- Chế phục bà ta!

Tiêu Sơn trầm giọng ra lệnh.

Trong một chớp mắt bàn tay của Bạch Cốt đưa lên giữ chặt cánh tay phải cầm dao của Quyên Tử, đem Quyên Tử đính lên vách tường.

Quyên Tử nhìn thấy Bạch Cốt bắt lấy mình, trong mắt hiện ra thần sắc không thể tin nổi, hét lớn lên:

- Làm sao có thể! Người uống Thần Tuyền Trà tuyệt đối sẽ tê liệt trong năm phút. Anh làm sao có thể động?

Tiêu Sơn nhìn chằm chằm qua mọi người, chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nói:

- Không có gì không có khả năng! Không chỉ có hắn động, cả tôi cũng động.

Đúng là Thần Tuyền Trà có hiệu quả tê liệt, nhưng mà Tiêu Sơn có 85 điểm sức sống nên tác dụng cực lớn, hắn chỉ trong ba mươi giây là khôi phục hành động, nhưng mà hắn muốn xem hai vợ chồng này đang diễn trò gì mà thôi.

Quyên Tử nhìn qua Tiêu Sơn và trong mắt hiện ra nét tàn nhẫn, biết rõ bản thân mình khó thoát cái chết.

Tiêu Sơn nhìn qua Quyên Tử lạnh lùng nói ra:

- Thần Tuyền Trà ở nơi nào? Bà nên dẫn tôi đi tìm Thần Tuyền Trà, tôi tạm tha cho bà một mạng, cút ra khỏi Nha Thôn.

- Thật sự?

Trong mắt Quyên Tử hiện ra một đạo thần quang, nếu như có thể sống sót thì ai cũng không muốn chết.

Gai xương của Bạch Cốt co rụt lại, Quyên Tử liền từ trên vách tường rơi xuống, nàng nhìn qua gai xương co rút lại thì trong mắt hiện ra một đạo thần sắc sợ hãi.

Tiêu Sơn lạnh lùng nói:

- Đi dẫn đường!

Quyên Tử nhìn qua Tiêu Sơn cùng Bạch Cốt thì dẫn hai người đi ra ngoài.

- Chính là loại trà này!

Quyên Tử mang theo Tiêu Sơn thất nhiễu bát nhiễu đi tới một ngôi mộ, ở trên ngôi mộ kia sinh trưởng lấy một cây trà màu xanh dài hơn ba mươi cm và có nhiều phân nhánh khác nhau.

Tiêu Sơn đi tới gốc trà này, một cổ mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, đúng là mùi thơm mà Thần Tuyền Trà hắn uống. Hắn trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi:

- Phía dưới này có phải chôn rất nhiều tang thi đúng không?

Trong mắt Quyên Tử hiện ra thần sắc kinh ngạc, nói:

- Đúng vậy! Nơi này chôn rất nhiều tang thi, làm sao anh biết?

Bởi vì cỏ cứu mạng cứu được rất nhiều bộ hạ của Tiêu Sơn đều được phát hiện trên hài cốt của đám tang thi. Trong quá trình đào tạo cỏ cứu mạng, Tiêu Sơn phát hiện dùng huyết nhục biến dị thú, thi thể tang thi và trồng cỏ cứu mạng lên đó thì nhanh chóng thu hoạch được ngay. Nếu như trồng cỏ cứu mạng trên thổ địa không có thể tang thi, thi thể biến dị thú thì nó sinh trưởng cực kỳ chậm chạp. Chính là vì như thế Tiêu Sơn mới phỏng đoán rằng loại thực vật kỳ dị như Thần Tuyền Trà cũng sinh trưởng trên thi thể của tang thi mà thành.

Tiêu Sơn nhìn qua Bạch Cốt ra lệnh:

- Đào nó ra, không được tổn thương bộ rễ.

Nhận được mệnh lệnh nó đi lên trước. Mười ngón đâm vào trong đất, bắt đầu điên cuồng đào móc gốc Thần Tuyền Trà.

Dưới sự nổ lực của bạch cốt, gốc Thần Tuyền Trà sinh trưởng dài bị đào cả gốc lẫn rễ lên khỏi mặt đất, sau đó dùng một cái bố lớn gói kỹ rễ của Thần Tuyền Trà.

Quyên Tử nhìn thấy nó đào Thần Tuyền Trà ra. Cẩn thận từng li từng tí hỏi:

- Tôi có thể đi được chưa?

Quyên Tử một khắc cũng không muốn đứng gần Tiêu Sơn cùng Bạch Cốt, nàng trước kia cũng muốn giết chết Tiêu Sơn cùng bạch cốt hai người. Đứng ở bên hai người làm cho nàng cảm thấy áp lực cực lớn.

Tiêu Sơn nhìn qua nữ nhân ngoan độc này, nói:

- Tôi đã đáp ứng thả bà rời đi rồi. Bà đi đi!

Quyên Tử nhìn thấy Tiêu Sơn tạm thời không có ý giết nàng, nàng cũng không khỏi có chút buông lỏng một hơi. Dị quang trong mắt chớp động, yên lặng đi theo sau lưng của Tiêu Sơn.

Sau khi trở lại trong thôn, bọn người Lưu Nhị Hắc đã khôi phục hành động. Nhưng mà vẫn đang ở trong nhà của Mã Chính Minh bị chém chết.

Nha Thôn rất nhỏ, bọn người Lưu Nhị Hắc cũng không biết nên đi tới chỗ nào khác. Bọn họ lúc trước dùng Mã Chính Minh làm chủ sự thì bị chém chết, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ ngơ ngác ở trong phòng, trong nội tâm tràn ngập sợ hãi chờ đợi Tiêu Sơn xử lý bọn họ.

Nhìn thấy ba người Tiêu Sơn từ trong bóng tối đi vào trong phòng, ba người từ trong góc tối phòng ra ngoài, mấy người Lưu Nhị Hắc đang chờ đợi trong lo lắng, không biết Tiêu Sơn sẽ xử lý bọn họ như thế nào.

- Tôi đã đáp ứng với bà rồi, bà giúp tôi tìm được Thần Tuyền Trà thì tôi sẽ tha cho bà một mạng, cho bà rời khỏi Nha Thôn. Tôi sẽ không nuốt lời.

Tiêu Sơn đưa mắt nhìn qua Quyên Tử, chậm rãi nói ra.

Nghe Tiêu Sơn nói như thì gương mặt trắng bệch của Quyên Tử lúc này nhiều hơn một tia huyết sắc.

Hàn quang trong mắt Tiêu Sơn lóe lên. Một đao chém lên vai phải của Quyên Tử, trực tiếp chém cánh tay của nàng ta xuống.

- Nhưng mà tôi đáp ứng cho bà rời khỏi thôn này, nhưng mà không có nói sẽ cho bà nguyên vẹn rời khỏi Nha Thôn.

- Ah!!!

Vai phải của Quyên Tử lúc này máu tuôn ra như suối, nàng lập tức phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, lớn tiếng gào khóc.