Chương 73: Nhạc Trọng xuất hiện.... Đàm phán

Một thiếu phụ ăn mặc xinh đẹp, dáng người có chút đẹp đẽ xinh xắn nhìn qua Tiêu Sơn và nhìn Cố Viêm Dực lạnh lùng cười nói:

- Cố thiếu, hai kẻ hai lúa này là bạn của anh sao? Bọn họ cũng quá không có kiến thức a? Đây chính là yến hội do Lôi Trung đoàn trưởng tổ chức, anh cho hai người này tiến vào hình như quá thất lễ đấy?

Viêm Vương Cố Chi Hành tại căn cứ thành phố Lũng Hải này có thế lực không nhỏ. Nhưng mà trong căn cứ thành phố Lũng Hải này ngư long hỗn tạp, các loại thế lực cài răng lược. Viêm Vương Cố Chi Hành tuy là người cường hóa, nhưng mà trong ít thế lực lớn cũng không phải nhân vật cái gì không dậy nổi. Trong căn cứ có quân đội duy trì trật tự, Viêm Vương Cố Chi Hành nếu dám dùng thế lực của mình đối khó người trong đặc khu, một phát hỏa tiễn B41 là tiễn bọn họ quy thiên ngay.

Hai thiếu phụ xinh đẹp này trong căn cứ chính là nữ nhân của bang chủ thế lực lớn Đại Đao Bang. Đại Đao Bang là bang phái phụ thuộc vào Lôi Thành, chuyên môn giúp cho Lôi Thành, Lôi Thắng làm chút ít chuyện dơ bẩn mà bọn họ không muốn ra mặt. Bang phái này thường xuyên tranh phong, ám đấu với thế lực của Viêm Vương Cố Chi Hành. Còn Thanh Lang Bang sau khi bị lực lượng thần bí nhân chiếm đoạt đã tuyên bố không còn là bang phái phụ thuộc vào Lôi Thành nữa. Lôi Thành nghe vậy tức phát điên, nhưng cũng không làm gì được cả vì nhiều lần hắn cử cường hóa giả đến điều tra đều bị chết một cách thần bí. Do thi đàn cũng sắp công phá vào thành phó hắn lại không thể sử dựng lực lượng để toàn diệt Ban này nên hắn chỉ có thể nuốt cục tức này vào trong bụng.

Thiếu phụ tóc vấn cao tên Trương Diễm cùng nữ nhân mặc trang phong đẹp đẽ chói mắt và dáng người diễm phụ đều chính là nữ nhân của Tiết Nhất Đao bang chủ Đại Đao Bang, tên là An Nghiên Hoa.

Nghe được cái kia hai gã xinh đẹp nữ nhân mỉa mai, Tiêu Sơn nhướng mày, dừng bước, ánh mắt lạnh như băng chằm chằm vào Tiết Nhất Đao bang chủ Đại Đao Bang.

Tiết Nhất Đao lập tức cảm thấy trong nội tâm sinh ra hàn ý. Nhưng mà hắn đã quen làm bang chủ, không có thói quen nịnh nọt người khác. Hắn chỉ lặng lẽ đứng đó, không cho An Nghiên Hoa xin lỗi hắn.

An Nghiên Hoa trông thấy ánh mắt của Tiêu Sơn sinh hàn ý nhìn Tiết Nhất Đao, sắc mặt nàng đột nhiên trắng bệch, nhìn qua Tiết Nhất Đao đi tới vài bước, hy vọng nam nhân này bảo hộ cho nàng.

- Quản tốt miệng thúi của nữ nhân của mày!

Tiêu Sơn nhìn qua Tiết Nhất Đao đang trầm mặc, trong mắt hàn quang lóe lên đi tới trước một bước, hung hăng tát vào mặt của Tiết Nhất Đao một cái, đánh cho Tiết Nhất Đao mắt bốc kim tinh, khóe miệng tràn máy.

- Mày muốn chết?

Tiết Nhất Đao từ khi phụ thuộc Lôi Thành, sau đó lên làm bang chủ Đại Đao Bang, một đường thuận phong sơn thủy, cũng chưa từng bị người nào vũ nhục như vậy. Hắn thoáng cái huyết khí xông lên, hai mắt đỏ thẫm, cũng không để ý thực lực song phương chênh lệch, một đấm đánh về phía.

Tiết Nhất Đao trước tận thế là một huấn luyện viên quyền thái. Nắm đấm vừa nặng vừa nhanh, người bình thường chỉ cần bị hắn đánh trúng một quyền sẽ bị hắn phế bỏ. Hắn có một thân bổn sự, cộng thêm phụ thuộc Lôi Thành từ sớm cho nên được nâng đỡ thật nhiều.

- Ngu xuẩn!

Tiết Nhất Đao đánh ra một quyền này còn có thể uy hiếp người cường hóa cấp thấp, nhưng mà chống lại Tiêu Sơn là người cường hóa tốc độ nhanh gấp bảy lần người bình thường lại chậm kinh người.

Tiêu Sơn né qua một bên đá một cước, nhẹ nhõm né qua Tiết Nhất Đao công kích. Một kích của hắn đá vào chân của Tiết Nhất Đao, trực tiếp đá Tiết Nhất Đao té trên mặt đất, sau đó một cước nện vào lưng của Tiết Nhất Đao.

Tiết Nhất Đao oa một tiếng rồi phun một ngụm máu tươi, giống như chó chết giãy dụa với chân của Tiêu Sơn không ngừng.

Tuy là tay sai dưới trướng của Lôi Thành, Tiết Nhất Đao hai người bằng mặt không bằng lòng, song phương nói lý ra ra là vì lợi ích mà ám đấu không ngớt. Nhìn thấy Tiết Nhất Đao như chó chết bị Tiêu Sơn dẫm nát dưới chân, trong lòng Trương Diễm lại cực kỳ sợ hãi.

- Tiêu Sơn, là miệng của tôi thối! Là miệng tôi tiện, cầu ngài buông tha Nhất Đao! Van cầu ngài! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!

An Nghiên Hoa nhìn thấy Tiết Nhất Đao bị Tiêu Sơn dẫm nát dưới chân, giông như chó chết không ngừng giãy dụa, thoáng cái quỳ gối trước người của hắn và đau khổ cầu xin.

Trong tận thế nhân mạng còn kém hơn cả con chó. An Nghiên Hoa lớn lên làm dáng người xinh đẹp, nếu không có Tiết Nhất Đao che chở nàng. Nàng tuyệt đối không có khả năng vượt qua sinh hoạt tốt như vậy. Tiết Nhất Đao đối xử với nàng coi như tốt, nàng cũng tồn tại tâm tư báo đáp Tiết Nhất Đao.

Xung đột bên này bị nhân viên bảo an chú ý tới, bảy tên người cường hóa mặc đồng phục màu đen đi qua bên này, vây quanh Tiêu Sơn cùng Tiết Nhất Đao.

- Xảy ra chuyện gì?

Một gã dáng người khôi ngô, thế đứng thẳng, làn da ngăm đen, thân thể rắn chắc, hai mắt hữu thần tiến lên hỏi.

Cố Viêm Dực tiến lên một bước, nhìn qua tên bảo tiêu này và nói:

- Giao đội trưởng, đây là hiểu lầm mà thôi! Là Thạch Mã Trấn Tiêu Sơn Tiêu Tiểu đoàn trưởng cùng Đại Đao Bang Tiết Nhất Đao huynh đệ xảy ra chút hiểu lầm nhỏ. Không có đại sự gì.

Cố Viêm Dực nhanh chóng điểm ra thân phận của Tiêu Sơn. Lôi Thành muốn mời chào Tiêu Sơn, chiếm đoạt thế lực của Tiêu Sơn thì không ít người biết trong lòng. Hắn có thể không muốn làm cho thuộc hạ trực thuộc của Lôi Thành và Tiêu Sơn có xung đột. Nếu là như vậy, sau đó Lôi Thành tuyệt đối không tha cho hắn.

Tên bảo tiêu này là cao thủ người cường hóa dưới trướng của Lôi Thành, tên là Giao Minh.

Nghe được tên của Tiêu Sơn thì ánh mắt co rút lại đánh giá hắn.

Tiêu Sơn dời chân dẫm nát Tiết Nhất Đao ra, nhìn qua Giao Minh mỉm cười nói.

- Đây đúng là một hồi hiểu lầm.

Tiết Nhất Đao chậm rãi đứng lên, vô cùng oán độc nhìn Tiêu Sơn, cố nén sát ý và tức giận trong lòng nhìn qua Giao Minh nói:

- Đây là một hồi hiểu lầm.

Tiết Nhất Đao từ trong khuất nhục tỉnh táo lại, hắn không phải người ngu, hắn vì kế hoạch của Lôi Thành cho nên phải nhịn cơn tức này xuống. Nếu không Lôi Thành sẽ không cho hắn quả ngon mà ăn. Cái danh hiệu bang chủ Đại đao bang này nghe thì rất vang dội, nhưng mà trong mắt của Lôi Thành thì chẳng qua chỉ là một tên tay sai mà thôi.

- Không cho phép đùa giỡn ở chỗ này. Nếu như có lần tiếp theo thì mời các người đi ra ngoài.

Giao Minh nhìn thật sâu qua Tiêu Sơn, cưỡng chế chiến ý trong nội tâm, sau đó mang theo bộ hạ rời đi.

- Thật có lỗi, là tôi không giáo dưỡng nữ nhân của mình!

Tiết Nhất Đao vô cùng oán độc nhìn qua Tiêu Sơn, hít sâu một hơi, cố nén khuất nhục nhìn qua Tiêu Sơn xin lỗi.

- Quản tốt người của mình.

Tiêu Sơn nhìn Tiết Nhất Đao và đi theo Cố Viêm Dực vào một góc của yến hội.

- Đi!

Tiết Nhất Đao ở trước mặt nhiều người bị xấu mặt như vậy, không còn có mặt mũi ở chỗ này, hắn kéo An Nghiên Hoa đi vào một góc. Hiện tại ánh mắt của mọi người nhìn qua giống như đao găm vào người của hắn.

Đi vào trong một góc, Tiêu Sơn nhìn thấy không ít người quen của mình.

Nơi này có Cố Phỉ Phỉ, Trữ Tử Hiên, Mã Bố, Cổ Lực, Đường Hoàng cùng bốn nữ nhân mặc đồ dạ hội, cách ăn mặc thập phần xinh đẹp. Bố nữ nhân này mặc đồ dạ hội bạo lộ trước mặt của nam nhân, diệu ngữ cười nói liên tục làm hào khí giải tỏa không ít.

Không uống rượu cho nên Trữ Tử Hiên áo mũ chỉnh tề, hào hoa phong nhã, căn bản nhìn không nhìn ra ngày đó điên cuồng cỡ nào.

Cố Phỉ Phỉ hôm nay ăn mặc một thân đồ dạ hội màu tím, trên mặt trang điểm thanh nhã, làm cho nàng lộ ra vài phần thành thục, bờ môi của nàng hơi đậm làm cho nàng thoạt nhìn tràn ngập dã tính mị lực.

Nhìn thấy Tiêu Sơn đi tới, đôi mắt dễ thương của Cố Phỉ Phỉ đảo qua, khóe miệng có chút nhảy lên, mang theo nụ cười vui vẻ nói:

- Tiêu Sơn, anh đúng là uy phong thật lớn a.

Vừa rồi Tiêu Sơn giáo huấn Tiết Nhất Đao cũng bị Cố Phỉ Phỉ nhìn vào trong mắt, nàng nhìn thấy Tiết Nhất Đao ngang ngược, càn rỡ không nhìn cha của nàng vào mắt lại chịu thua Tiêu Sơn, nàng nhịn không được mở miệng chọc hắn một câu.

- Cô quá khen.

Tiêu Sơn sắc mặt không thay đổi ngồi trên ghế sa lon, cầm lấy một quả táo bỏ vào miệng.

Cố Phỉ Phỉ nhìn thấy Kỷ Thanh Vũ bên người Tiêu Sơn, trong lòng có chút không thoải mái hỏi:

- Phương Sở đâu rồi? Tại sao nàng không đi với anh, vài ngày như vậy anh đổi nữ nhân rồi sao? Nữ nhân anh đổi rất khó chịu.

Cố Viêm Dực nghe được Cố Phỉ Phỉ nói lời bén nhọn như vậy, lông mày nhíu lại, trầm giọng quát:

- Phỉ Phỉ, em có biết lễ phép không vậy!

Cố Viêm Dực cũng không phải là người không biết nặng nhẹ. Tiêu Sơn hiện tại làm cho rất nhiều thế lực trong căn cứ kiêng kỵ và sợ hãi. Viêm Vương Cố Chi Hành tuy ở trong căn cứ thanh danh hiển hách, thế lực khổng lồ, nhưng mà so với kẻ khống chế ba ngàn người sống sót, có trang bị vũ khí hiện đại, dưới trướng có được rất nhiều người cường hóa như Tiêu Sơn thì thua kém rất nhiều.

Cố Phỉ Phỉ mặc dù có chút phản nghịch, thế nhưng mà nàng không có ngu ngốc, nàng hối hận khi nói ra lời này, nàng lập nhìn qua Tiêu Sơn nói lời xinh lỗi:

- Thực xin lỗi, Tiêu Sơn.

Vừa rồi Tiêu Sơn giáo huấn Tiết Nhất Đao làm cho Cố Phỉ Phỉ sinh ra một tia sợ hãi với Tiêu Sơn.

- Không có việc gì!

Tiêu Sơn mỉm cười, cũng không có quá mức so đo.

Tính tình Cố Phỉ Phỉ có chút phản nghịch và thẳng, lần đầu tiên gặp mặt thì Tiêu Sơn cũng đã biết rõ. Hắn vừa rồi sở dĩ muốn giáo huấn Tiết Nhất Đao chính là chọn người lập uy mà thôi.

Sau tận thế thì trật tự sụp đổ, luật rừng đã phát huy tới tận cùng, người mềm yếu chỉ bị người ta khi dễ lại khi dễ. Được một tấc lại muốn tiến một thước mới là chủ lưu. Trong căn cứ này thế lực như cài răng lược, nếu như Tiêu Sơn không lập uy, người khác sẽ cho rằng hắn mềm yếu có thể lấn, đủ loại khiêu khích, thăm dò sẽ không hẹn mà tới.

Cho dù Tiêu Sơn thực lực cường hoành, nhưng nếu tính cách mềm yếu thì hắn sẽ bị các thế lực này như sói đói xông vào xé thành phấn vụn.

Cố Phỉ Phỉ cùng Tiêu Sơn là bạn bình thường, hắn tự nhiên sẽ không bởi vì nàng nói một câu vô tâm mà gây chuyện.

Cố Viêm Dực nhìn chằm chằm vào Tiêu Sơn và đi thẳng vào vấn đề.

- Tiêu Sơn, anh cho rằng có thể giữ vững vị trí trong căn cứ sao?

Nghe Cố Viêm Dực nói vậy thì Trữ Tử Hiên lúc này nhìn sang Tiêu Sơn. Tang thi ở huyện Thượng Lâm đang dị động về phía bên này, bọn họ cũng đều biết. Mọi người quan tâm nhất chính là vấn đề huyện Thanh Nguyên thủ được hay không.

Nếu như thủ không được thì nên chuẩn bị từ sớm, bằng không thì đến lúc đó sẽ có phiền toái diễn ra.

Đang ngồi trong đám người, cũng chỉ có Tiêu Sơn mang binh cùng tang thi chiến đấu, thu phục hai thị trấn nhỏ, hắn là người có quyền lên tiếng nói nhất.

Tiêu Sơn suy nghĩ một hồi chậm rãi nói ra:

- Huyện Thanh Nguyên có thể giữ vững vị trí tỷ lệ chỉ có hai thành. Cái này còn phải là toàn bộ người trong căn cứ đồng tâm hiệp lực với nhau mới được. Nếu dựa vào tình huống trước mắt, muốn giữ vững vị trí căn cứ chỉ sợ xác xuất không được một thành.

Trữ Tử Hiên nhịn không được chen miệng nói:

- Không thể nào? Tiêu Sơn, lúc trước Lôi Trung đoàn trưởng mang theo binh lực chưa đủ một danh đi thu phục huyện Thanh Nguyên. Hiện tại hắn chẳng những chiêu mộ binh lực một doanh. Hơn nữa trong căn cứ có nhiều người như vậy làm sao có thể thủ không được chứ?

Tận thế mới bắt đầu, Lôi Thành bằng vào binh sĩ của mình tiêu diệt được toàn bộ tang thi trong huyện Thanh Nguyên, hoàn toàn thu phục huyện Thanh Nguyên. Chính là vì như thế đại bộ phận người trong căn cứ đều có lòng tin vào việc thủ vững căn cứ.

Tiêu Sơn chậm rãi nói:

- Tang thi đã tiến hóa. Chắc hẳn các ngươi cũng đã biết rõ. Lúc này tấn công huyện Thanh Nguyên số lượng tang thi vượt qua mười vạn con, trong đó tang thi tiến hóa loại hình hai có mấy trăm, tang thi loại hình một có mấy ngàn. Trong tang thi còn có tang thi trí tuệ chỉ huy. Có chỉ huy thống nhất, hiện tại thực lực của tang thi mạnh hơn không chỉ mười lần. Mà chúng ta bên này Lôi Thành mang binh thu phục huyện Thanh Nguyên đã tiêu hao lượng lớn đạn dược. Nếu so sánh thì thủ vững vị trí huyện Thanh Nguyên tự nhiên thập phần khó khăn.

Nghe Tiêu Sơn nói như vậy thì mọi người lâm vào trầm mặc. Nếu như thật như hắn nói thì quá nguy hiểm rồi.

Thời điểm mọi người đang trầm mặc thì Lôi Thành cùng con của hắn Lôi Thắng và hơn mười người cường hóa đi vào trong yến hội. Nhóm người thần bí lúc này cũng chú ý tới Lôi Thành vừa đi vào yến hội.

Sau khi Lôi Thành đi đến đài cao, ngọn đèn trong phòng tối sầm lại, một đạo quang mang chiếu vào trên người hắn.

- Hoan nghênh mọi người đêm nay cho kẻ hèn này hãnh diện khi tham gia yến hội này.

Lôi Thành ăn mặc một thân quân trang, đứng trên đài cao lộ ra nụ cười vui vẻ hào hùng, dù ai cũng không cách nào từ biểu hiện của hắn mà nói hắn là kẻ hẹp hồi, ngụy quân tử am hiểu chọc dao sau lưng của người ta.

Lôi Thành vừa nói ra lời này thì trực tiếp tiến vào chính đề:

- Chư vị chắc hẳn cũng đã biết rõ, mười vạn tang thi huyện Thượng Lâm đang từ từ tới gần chúng ta. Hiện tại căn cứ chúng ta đã tới tồn vong trong trước mắt. Tôi hy vọng toàn bộ mọi người trong căn cứ buông bỏ tư oán với nhau, liên thủ bắt đầu cùng vượt qua cửa ải khó khăn này.

Lôi Thành diễn thuyết cực kỳ sôi trào, tiếp tục nói:

- Chỉ cần nhân loại chúng ta có thể liên thủ, nhất định có thể chiến thắng những tang thi kia. Tôi trịnh trọng hứa hẹn quân nhân chúng ta nhất định sẽ tử chiến bảo vệ mọi người. Bản thân tôi cũng chiến đấu với mọi người tới thời khắc cuối cùng, cùng tồn vong cùng căn cứ này.

Lôi Thành nói xong thì phía dưới vang lên âm thanh vỗ tay như bài sơn đảo hải.

Mười vạn tang thi trong huyện Thượng Lâm di động qua bên này, đã không phải là bí mật gì. Nếu không là quân đội, chính phủ còn lưu thủ căn cứ, những người sống sót này đã sớm chạy trốn tứ tán rồi.

Trên thực tế cũng không phải những người sống sót không muốn rời khỏi căn cứ, mà là đại bộ phận người sống sót chạy trốn ra khỏi căn cứ cũng tiêu hao hết khí lực của mình. Sau khi tiến vào căn cứ bọn họ chưa một ngày được ăn no, cho dù chạy ra khỏi căn cứ cũng không có khí lực chạy quá xa..

Trong căn cứ thì tất cả phương tiện giao thông nắm giữ trong tay của chính phủ, quân đội, trong tay các đại thế lực, người sống sót bình thường muốn có phương tiện giao thông chạy trốn là chuyện không tưởng.

Lôi Thành nói như vậy làm cho thủ lĩnh các thế lực trong căn cứ yên tâm không ít. Trong tay của Lôi Thành có biên chế một Trung đoàn bộ binh, tám chiếc xe bọc thép khiến người ta tin tưởng.

Lôi Thành nghe được âm thanh vỗ tay như sấm, rốt cuộc mỉm cười nói ra:

- Hiện giờ là lúc gian nan, chúng ta không thể làm theo ý mình, phải tề tâm hợp lực, trên dưới một lòng mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn. Rồng không đầu không được, vì có thể phát huy ra lực lượng lớn nhất của mọi người, chúng ta có lẽ nên chọn ra một thủ lĩnh, dẫn mọi người cộng đồng vượt qua cửa ải khó khăn này.

Lôi Thành vừa dứt lời thì Tiết Nhất Đao chợt lớn tiếng hưởng ứng nói:

- Tôi ủng hộ lời của Lôi doanh trưởng, lời của Lôi Trung đoàn trưởng quá đúng, chúng ta hiện tại chia rẽ như thế này, căn bản không có khả năng ngăn cản được tang thi tấn công tới. Nhất định phải chọn ra thủ lĩnh chỉ huy chúng ta chiến đâu, cùng cửa ải khó. Tôi đề nghị Lôi Trung đoàn trưởng làm người chỉ huy chúng ta trong chiến tranh này.

Trong đám người phía dưới cũng có mười mấy người hưởng ứng Lôi Thành nói, lớn tiếng đề cử Lôi Thành làm thủ lĩnh.

Tất cả thủ lĩnh lớn còn lại đều lâm vào trầm mặc, bọn họ cũng biết lợi ích khi chỉ huy mọi người chiến đấu với mười vạn tang thi kia. Nhưng mà không ai muốn thế lực của mình bị Lôi Thành chỉ huy, nếu không thì cho dù thắng thì bộ hạ của bọn họ cũng chết trận toàn bộ, bọn họ sẽ biến thành tư lệnh không quân. Không có thủ hạ trung tâm, thủ lĩnh thế lực của bọn họ cái rắm cũng không phải. Mỗi một người đều có tâm tư bảo tồn thực lực, tốt nhất những người khác cùng tang thi liều lưỡng bại câu thương, sau đó bản thân mình làm ngư ông đắc lợi.

Lôi Thành chứng kiến phía dưới đám người bắt đầu trầm mặc, khẽ chau mày, sau đó mỉm cười trực tiếp tuyên bố:

- Mọi người đã nâng đỡ như vậy Lôi mỗ cũng coi như nể tình làm chức thủ lĩnh này, dẫn mọi người cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn.

Nhìn thấy Lôi Thành tự bổ nhiệm mình làm thủ lĩnh, thủ lĩnh các thế lực lớn hai mắt nhìn nhau, dị quang trong mắt chớp động, tuy nhiên không ai ngăn cản hay tự đề cử mình.

Lôi Thành đại biểu quân đội có được vũ lực mạnh nhất trong căn cứ, chẳng những có binh lực một doanh, còn có dân binh phụ thuộc, phụ thế lực lớn nhỏ phụ thuộc, nhân số gần ngàn. Duy nhất có thể chống lại là Tiêu Sơn, hắn không lên tiếng thì không ai muốn nhảy ra làm chim đầu đàn.

Cố Phỉ Phỉ có chút lo lắng nhìn qua Tiêu Sơn nói ra:

- Tiêu Sơn, tại sao anh không nói chuyện? Hiện tại chỉ có anh là có thể ngăn cản Lôi Thành.

Cố Phỉ Phỉ cũng tinh tường, một khi tất cả thế lực bị Lôi Thành chỉnh hợp. Thế lực Viêm Vương Cố Chi Hành sẽ bị đánh diệt, tuyệt đối sẽ nguyên khí đại thương, bị Lôi Thành nuốt vào mà không thể làm gì được. Duy nhất có thể ngăn cản Lôi Thành thì trong các thế lực cũng chỉ có Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn nhìn qua Lôi Thành trên đài cao chậm rãi nói:

- Lôi Thành nói không sai. Chỉ có cùng các thế lực trong căn cứ mới có thể ngăn cản tang thi tấn công lúc này. Chia rẽ căn bản ngăn không được thi đàn tiến công. Cô cũng nhìn thấy rồi đấy, không có một quan viên chánh phủ nào ra mặt ngăn cản chuyện này sao? Nếu như tôi không có đoán sai, bọn họ và quân đội đã lén đạt thành hiệp nghị, nhận đồng hành vi của Lôi Thành. Trước mắt địch nhân lớn nhất của chúng ta chính là tang thi.

Tuy Tiêu Sơn cũng không thích cách làm người của Lôi Thành, nhưng trước mắt người có thể chỉnh hợp các thế lực trong căn cứ cũng chỉ có Lôi Thành. Thế lực của Tiêu Sơn không nhỏ hơn Lôi Thành, nhưng mà hắn cuối cùng là người ngoài, trong căn cứ có chính phủ, quân đội cũng không cho hắn chỉnh hợp thế lực. Vì đối kháng đại quân tang thi tiến công, Tiêu Sơn cũng chỉ có thể nhìn thấy mình Lôi Thành là có thể chỉnh hợp thế lực lớn nhỏ trong căn cứ.

Cố Viêm Dực cười khổ một tiếng, ngăn cản Cố Phỉ Phỉ còn nói tiếp, nói:

- Phỉ Phỉ, em đừng nói, Tiêu Sơn nói không có sai. Trước mắt địch nhân của chúng ta là tang thi, nếu như tang thi phá thành, chúng tất cả chúng ta sẽ chết. Lôi Thành tuy làm người không tốt lành gì, nhưng mà trước mắt hắn là người duy nhất có thể chỉnh hợp các thế lực làm một.

Trữ Tử Hiên và những người khác đều lâm vào trầm mặc. Lôi Thành chỉnh hợp rất nhiều thế lực trong căn cứ thành phố Lũng Hải thì càng thêm khổng lồ. Áp lực của chính phủ càng lớn. Nhưng mà nếu như Cố Viêm Dực nói, nếu căn cứ vừa vỡ thì bọn họ sẽ mất tất cả. Thế giới mới bắt đầu biến dị, mọi người trốn chết cả ngày hoảng sợ cũng như hiện ra trước mắt bọn họ.

Lôi Thành nhìn qua Tiêu Sơn bên này nhìn một cái, nhìn thấy Tiêu Sơn cũng không có ý xuât đầu, chợt thoả mãn cười cười, nhìn qua mọi người nói ra:

- Đã hiện tại tất cả mọi người là người một nhà, có mấy lời hay vẫn phải nói rõ, hiện tại trong căn cứ là thời khắc nguy cấp, hơi không cẩn thận là cục diện thành phá người vong. Nếu ai dám cải lệnh thì quân pháp xử trí. Kính xin mọi người chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Tiết Nhất Đao sở dĩ không dám phát sinh xung đột với Tiêu Sơn là vì lo lắng làm hư đại sự của Lôi Thành. Nếu như lúc này Tiêu Sơn xuất đầu liên hợp các thế lực lớn nhỏ trong thành, Lôi Thành cũng không làm xong việc.

Lôi Thành giận dữ Tiết Nhất Đao chỉ có một con đường chết. Trong căn cứ có người muốn đi làm chó cho Lôi Thành còn nhiều, rất nhiều. Cũng không kém hai người bọn họ.

Nghe Lôi Thành nói như vậy thì thủ lĩnh các thế lực cảm thấy nội tâm phát lạnh. Thế nhưng mà ai cũng không dám nói chuyện, thế lực có thể ngăn được quân đội chính phủ không có ra mặt, Tiêu Sơn đủ sức chống lại Lôi Thành thủ lĩnh cũng không ra mặt, bọn họ tự nhiên không dám nói cái gì. Súng bắn chim đầu đàn, đạo lý này bọn họ rất rõ ràng.

- Tôi không nhất trí để Lôi Thành làm thủ lĩnh.

Đúng lúc này phía góc phòng vang lên thanh âm của một nam tử. Toàn trường đồng loạt hướng về nơi thanh âm phát ra. Chỉ thấy phía góc phòng có bốn người ba nam một nữ đang tiến về phía bọn họ, trong đó có một người đeo mặt nạ. Nhóm người này chính là đội ngũ của Nhạc Trọng. Lôi Thành sắc mặt âm trầm nhìn nhóm người này. Tiêu Sơn nhìn tên đeo mặt nạ này trầm ngâm như có điều suy nghĩ. Nhạc Trọng cảm nhận được địch ý từ trong ánh mắt của mọi người, đặc biệt là Lôi Thành, một ánh mắt như muốn giết hắn ngay vậy. Lôi Thành rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình, nhìn hắn cười hỏi:

- Vị này, không biết tại sao lại không nhất trí?

Nhạc Trọng lúc này mới đứng lên đài cao, ánh mắt nhìn Tiêu Sơn lóe lên sát khí rồi nhanh chóng biến mất. Hắn lại nhìn toàn trường mỉm nói:

- Thưa toàn thể các vị đang có mặt tại yến hội. Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Tân Bang Chủ của Thanh Lang Bang, Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng vừa dứt lời liền cởi mặt nạ ra. Toàn trường xuất hiện những tiếng xì xào bàn tán về hắn. Tất cả mọi người đang đánh giá nhân vật vừa đến căn cứ không lâu này. Gương mặt tương đối bình thường, không có đặc điểm gì nổi bật. Riêng biểu hiện của Tiêu Sơn đã khiến cho toàn trường rung động rồi, bây giờ lại đến hắn. Hắn xuất hiện trên cương vị là Thanh Lang Bang chủ, một bang đã từng phụ thuộc vào Lôi Thành. Nhưng giờ đây thì sao? Bang chủ lên tiếng từ chối quyết định của Bên dưới đài cao, một thủ lĩnh thì thầm với một thủ lĩnh khác:

- Nè nè.... Ngươi biết hắn là ai không? Tại sao Thanh Lang Bang Bang Chủ lại là hắn? Không phải Bang chủ là Vương Thiên sao?

- Ngươi không biết gì sao? Nhóm người bọn họ có người cường hóa cấp 30. Bọn họ vừa tới căn cứ liền xông thẳng vào lãnh địa của Thanh Lang Bang đánh cho Bang chúng gà bay, chó chạy cơ mà. Không những thế, hắn còn giết Bang chủ và soán vị của hắn. Lôi Trung đoàn trưởng và Trần Kiến Phong sau khi nghe tin liền dẫn người cường hóa đến để tiêu diệt hắn nhưng những người đi thì hầu hết bị trọng thương rất nặng trở về. Ngay sau đó hắn đã gặp trực tiếp Lôi Thành và Trần Kiến Phong để bàn bạc điều kiện ở căn cứ. Sau khi thống nhất Bang của hắn đã trở thành một trong những Bang có uy thế nhất hiện nay. Lôi Thành và Trần Kiến Phong đều mắt nhắm mắt mở mà chấp nhận điều kiên của hắn đấy.

- Sao cơ? Người cường hóa cấp 30??

Nghe những tiếng nghị luận bên dưới, sắc mặt Lôi Thành bắt đầu trầm xuống. Lần trước khi hắn cho quân tiêu diệt Nhạc Trọng đã bị hắn cho ăn quả đắng, để trọng thương khá nhiều người cường hóa, cho đến hiện tại vẫn chưa có hồi phục được. Do vậy thời điểm này hắn rất cố kỵ Nhạc Trọng bởi vì hắn có thể bất cứ lúc nào diệt sát hắn. Nhưng hắn tự tin cho rằng Nhạc Trọng sẽ không ngu đến mức khi thi đàn chuẩn bị tấn công thì hắn sẽ ám sát hai người bọn hắn. Do vậy chỉ cần cho Tiêu Sơn và Nhạc Trọng tranh đấu với nhau đến lưỡng bại câu thương rồi hắn làm ngư ông đắc lợi. Do vậy, khi hắn cường hoành như vậy lại trong lúc thi đàn đang tiến về căn cứ nên Lôi Thành và Trần Kiến Phong không hẹn mà cùng đưa ra kết luận là tạm thời sẽ bỏ qua cho hắn. Tiêu Sơn biết Nhạc Trọng vẫn còn sống, ánh mắt lấp lóe như có điều suy nghĩ.

Trong lúc mọi người đang trầm ngâm thì Nhạc Trọng tiếp tục lên tiếng:

- Thưa các vị.... Tôi biết lời nói của tôi có chút đường đột một chút. Các vị hãy nghĩ xem.... Tang thi càng ngày, càng ngày tiến hóa đến nỗi chúng ta không thể ngờ tới được. Có loại hình tang thi lực lượng, cũng có loại hình tang thi nhanh nhẹn, thế nhưng nguy hiểm nhất vẫn là tang thi trí tuệ chỉ huy. Khi tôi vừa đặt chân tới đây đã tìm hiểu khá nhiều về căn cứ. Qủa thật căn cứ của chúng ta về súng ống, đạn dược và vũ khí hiện đại khá nhiều. Nhưng có nhiều vũ khí, đạn dược vậy mà không có lính tinh nhuệ thì sẽ ra sao? Vậy tôi xin hỏi Lôi Trung đoàn trưởng, Khi ngài lên làm lãnh đạo, ngài sẽ có kế hoạch như thế nào?

Lôi Thành nghe xong những lời này sắc mặt hắn bắt đầu trở nên khó coi. Tuy nhiên, trải qua bao nhiêu năm trận mạc, nên hắn cũng khá nhanh điều chỉnh tâm tình, hắn mỉm cười nói:

- Ha ha. Nhạc Trọng tiểu huynh đệ thật biết đùa. Nếu ta không có phương án để tác chiến, vậy ta liệu được mọi người đưa lên làm lãnh đạo được không? Nhưng tôi không hy vọng sẽ nói ra ở đây. Nếu Nhạc Trọng tiểu huynh đệ muốn biết xin hãy đến phòng hội nghị. Tôi sẽ phổ biến cụ thể cho tiểu huynh đệ nắm được. Không có ý kiến gì chứ?

Thấy Nhạc Trọng nhìn hắn trầm ngâm, Lôi Thành lựa cơ hội này nhanh chóng nhìn mọi người nói ra:

- Nếu mọi người đã không còn ý kiến gì nữa thì yến hội xin phép bắt đầu.

Dứt lời hắn xoay tay làm động tác mời. Nhạc Trọng cùng ba người thuận thế rời đi trong ánh mắt ghen tị của toàn trường. Lôi Thành cũng theo đó mà rời đi. Lôi Thắng lúc này được Lôi Thành cử đến chỗ Tiêu Sơn mời hắn đi cùng. Hắn liền đi tới bên người Tiêu Sơn, nhìn Kỷ Thanh Vũ bên người hắn, thập phần có lễ phép mời nói:

- Tiêu Tiểu đoàn trưởng, cha tôi là Lôi Thành xin ngài đi qua gặp một chút.

- Xin lỗi... Tôi không tiếp được!

Tiêu Sơn đứng lên đi thẳng vào biệt thự với Lôi Thắng.

Lôi Thắng dẫn Tiêu Sơn đi vào trong một gian mật thất, sau đó lui ra ngoài.

Ở trong gian mật thất đang ngồi chưởng khống giả quân đội Lôi Thành, chưởng khống giả chính phủ Trần Kiếm Phong, Thanh Long Bang chủ Nhạc Trọng. Riêng Trì Dương và Lý Hiểu Nam thì Lôi Thành cự tuyệt không cho tham gia nên Nhạc Trọng bảo hai người họ về Bang chờ đợi trước.

Lôi Thành nhìn qua Nhạc Trọng, lại nhìn qua Tiêu Sơn lạ lẫm đang ngồi trước mặt của hắn, khẽ mỉm cười nói:

- Anh chính là Tiêu Sơn? Tôi là Lôi Thành.

Tiêu Sơn nhìn Lôi Thành và trong mắt hiện ra hào quang khác thường, mỉm cười nói:

- Lôi Trung đoàn trưởng, ngài khỏe!

Ngồi trước mặt hai cự đầu của căn cứ, Tiêu Sơn chỉ cần khẽ vươn tay là có thể bắt được đối phương. Nhưng mà chỉ nghĩ mà thôi. Nếu tiêu diệt Lôi Thành cùng Trần Kiếm Phong thì cả căn cứ sẽ hỗn loạn, muốn tổ chức nhân thủ chống lại tang thi là chuyện không có khả năng, còn chưa nói đến chuyện Nhạc Trọng đang ở kế bên, hắn chắc chắn không để chuyện này xảy ra. Hơn nữa Lôi Thành, Trần Kiếm Phong với tư cách thủ lĩnh căn cứ, trong tay nhất định nắm giữ bí bảo trong hệ thống thần ma, nói không chừng còn có bí bảo bảo vệ tính mạng như vòng cổ cụ phong. Tiêu Sơn không có khả năng một kích đắc thủ và làm căn cứ đại loạn.

Trần Kiến Phong nhìn Lôi Thành chỉ chỉ về phía Nhạc Trọng hỏi:

- Lôi Thành, Vị này là?

Nhạc Trọng liền mỉm cười giới thiệu:

- Chào Trần bí thư. Tôi là Nhạc Trọng. Có lẽ mấy ngày gần đây ngài đã nghe qua rồi.

Trần Kiến Phong nghe hắn nói sắc mặt liền trầm xuống. Mấy ngày qua tên này khiến hắn tiêu hao cũng không ít người cường hóa. Hắn vẫn chưa nguôi được chuyện này. Lôi Thành thấy Trần Kiến Phong sắc mặt không được tốt nên vội vàng đánh tiếng giải tỏa bầu không khí căng thẳng này.

Hắn nhìn qua Tiêu Sơn lộ ra nụ cười hòa ái thăm dò:

- Tiêu Sơn, đối với tôi chỉ huy anh có vấn đề gì không?

Tiêu Sơn suy nghĩ một hồi, mới mở miệng nói ra:

- Thống nhất chỉ huy là chuyện tốt. Như vậy có thể phát huy ra sức chiến đấu lớn nhất. Lôi doanh trưởng ngài hôm nay chỉnh hợp các thế lực lớn nhỏ trong căn cứ thật sự là cao minh. Đến thời gian chiến tranh, bọn họ nhất định là át chủ bài trong tay của ngài đấy.

Tiêu Sơn không hề đề cập tới quyền chỉ huy bộ đội của mình, ngụ ý là mình không nằm trong phạm vi chỉ huy của Lôi Thành. Thời điểm chiến tranh thì Lôi Thành cũng đừng nên cầm bộ đội của ta ra làm bia đỡ đạn.

Lôi Thành vẻ mặt nghiêm túc, hiên ngang lẫm liệt nói ra:

- Tiêu Sơn, anh có thể mang binh tới căn cứ hỗ trợ, chuyện này chứng minh trong lòng của anh có quốc gia, có nhân dân, nguyện ý vì bảo vệ quê hương và nhân dân, là anh hùng của quôc gia. Tình thế trước mắt anh cũng rõ ràng, nếu như chúng ta không thể đoàn kết nhât trí, muốn đối phó mười vạn tang thi của huyện Thượng Lâm là thập phần khó khăn.

- Chỉ có chỉ huy thống nhất mới có thể phát huy ra sức chiến đấu đoàn thể lớn nhất. Tôi hy vọng anh có thể căn nhắc vì toàn cục, phục tùng tôi chỉ huy. Để cho chúng ta cùng một chỗ chiến đấu bảo vệ nhân dân.

Lôi Thành không ngừng đeo đạo đức bảo vệ quốc gia và nhân dân cho Tiêu Sơn, hy vọng hắn có thể đem quyền chỉ huy giao ra. Tinh anh dưới trướng của Tiêu Sơn, Lôi Thành cũng thập phần trông mà thèm, đây là pháo hôi có sức mạnh rất lớn a.

Tiêu Sơn bỏ qua lời của Lôi Thành, trực tiếp mở miệng yêu cầu vật tư:

- Ba ngàn tấn lương thực, mười vạn viên đạn, ba mươi Phảng Chế Đường Đao, hai mươi cây gậy tân thủ, năm tấn dầu nhiên liệu. Muốn bộ đội của tôi chiến đấu toàn lực, căn cứ phải xuất ra những vật tư này cho chúng ta. Nếu như không cho tôi vật tư, tôi lập tức mang theo người rời khỏi căn cứ.

Sắc mặt của Lôi Thành lập tức trở nên tái nhợt, trầm giọng nói:

- Anh đang định nhân lúc cháy nhà hôi của sao?

Tiêu Sơn lạnh lùng nói:

- Tôi cùng căn cứ vô thân vô cố, dựa vào cái gì tôi phải dẫn người của mình đánh sống đánh chết với tang thi? Tôi chỉ là lính đánh thuê, có thể mang binh tới nơi này giúp các người đánh tang thi là hết lòng rồi. Chẳng lẽ tiêu hao đạn dược khi chiến đâu với tang thi chúng tôi tự bỏ ra sao? Trong thiên hạ này làm gì có đạo lý như vậy?

Lôi Thành nói những lời kia đối với Tiêu Sơn mà nói đều là nói nhảm. Nếu hắn trở thanh anh hùng trong miệng Lôi Thành thì kết cục chính là bị Lôi Thành xong và trực tiếp ném vào trong đống rác, thời gian qua đi thì không ai thèm nhìn hắn một cái.

Tiêu Sơn mang binh đến đây trợ giúp căn cứ chỉ là không muốn hơn sáu ngàn người nơi này chết đi, cũng không phải tới chịu chết làm bia đỡ đạn. Nếu Lôi Thành cố ý muốn hắn làm bia đỡ đạn, hắn cũng chỉ có thể buông tha thủ hộ căn cứ, rời khỏi nơi này.

Nếu như đạn dược hao hết, tương lai bộ đội của Tiêu Sơn cũng chỉ có thể cận chiến với tang thi. Mặc dù những những tang thi bình thường không chịu được một kích, nhưng mà trăm đầu tang thi đối với kẻ như Tiêu Sơn cũng phải đau đầu. Sau tận thế thì nhân khẩu thập phần quý giá, chiến sĩ tinh nhuệ cũng vô cùng quý giá.

Nghe Tiêu Sơn nói như vậy thì hào khí trong phòng trở nên lạnh như băng, ba người đều trầm mặc không nói, lẳng lặng đối mặt.

Trần Kiếm Phong đánh vỡ trầm mặc chậm rãi nói:

- Tiêu Sơn, anh đòi vật tư quá nhiều. Ba ngàn tấn lương thực, gậy gỗ tân thủ tôi có thể cho anh, Phảng Chế Đường Đao tôi chỉ có thể cho anh mười thanh, viên đạn thì cho anh ba vạn viên, hai tấn dầu nhiên liệu. Đây là giới hạn tôi có khả năng chịu được, nếu hơn nữa tôi không thể cho.

Viên đạn, dầu nhiên liệu sau tận thế là vật tư vô cùng trân quý. Ba vạn viên đạn và hai tấn dầu nhiên liệu, Trần Kiếm Phong không có khả năng cho Tiêu Sơn còn chưa chiến đấu với tang thi a.

Tiêu Sơn tính toán một hồi gật đầu nói:

- Được rồi Trần thúc, xem vào mặt mũi của Trần Dao cho nên tôi đồng ý yêu cầu của ngài.

Tiêu Sơn đáp ứng chiến đấu với tang thi vì căn cứ, hòa khí trong phòng tạm hoãn đi một chút. Nhạc Trọng lúc này phá vỡ sự im lặng, hắn nhìn Lôi Thành nói:

- Lôi Trung đoàn trưởng. Hiện tại anh có thể nói phương án tác chiến được rồi chứ?

Lôi Thành nhìn hắn một hồi, chậm rãi nói:

- Đối với phương án của tôi hiện tại chỉ thủ, không công. Tôi nhận thấy công việc chúng ta cần làm ngay bây giờ là nên tiến hành huấn luyện trụ cột cho tất cả nam nhân sống sót trong căn cứ này, sau đó phân phát vũ khí để bọn họ chiến đấu với tang thi. Như vậy mới có thể giữ vững vị trí.

Trần Kiếm Phong đã biết rõ Tiêu Sơn đã từng trinh sát thi đàn, mở miệng dò hỏi:

- Tiêu Sơn, anh đối với tác chiến với tang thi hiện giờ có ý kiến gì không?

- Rất khó, hôm nay tôi đã điều tra qua. Số lượng thi đàn của huyện Thượng Lâm không ngừng thu nạp tang thi trong các thành trấn chung quanh, số lượng càng ngày càng khổng lồ, mười ngày sau khi chúng ta nhìn thấy tang thi, chúng ta đoán chừng sẽ phải đối mặt với khoảng mười hai vạn tang thi đấy.

Nhạc Trọng lúc này cũng lên tiếng:

- Trần bí thư. Hiện tại tôi cảm thấy nên phân công cụ thể nhiệm vụ đến từng bộ phận một. Để cụ thể hơn, tôi có ý kiến như thế này. Hiện tại thi đàn rất đông, tang thi chỉ huy không ngừng thu thập các tang thi ở các khu vực lân cận, con số tang thi trong thi đàn lại ngày càng tăng lên. Bây gờ việc làm cấp bách của chúng ta là huấn luyện cho các nam nhân sống sót ở trong căn cứ, rèn luyện cho họ để họ đủ bản lĩnh đối kháng vói tang thi. Ngoài ra còn huấn luyện một đội ngũ chuyên sử dụng bắn tỉa, một đội ngũ người cường hóa, và một đội ngũ sẵn sàng tác chiến ban đêm. Lôi Trung đoàn trưởng, kẻ dị giới, các người thấy thế nào?

Tiêu Sơn nhìn hắn suy nghĩ mọt hồi liền gật đầu. Trần Kiến Phong cùng Lôi Thành thấy Tiêu Sơn đã gật đầu thì cũng chỉ im lặng tán thành. Bây giờ ngoại trừ phương pháp đó thì cũng chẳng còn phương pháp nào khác nữa. Bốn người trong phòng ai cũng muốn giữ vững căn cứ, chuyện này mọi người nhanh chóng đạt thành hiệp nghị.. Trải qua nói chuyện với nhau hiện giờ, Lôi Thành cũng biết chính mình không cách nào trực tiếp chỉ huy bộ đội của Tiêu Sơn. Song phương chỉ bảo trì quan hệ hợp tác. Còn đối với Nhạc Trọng, sau khi thi đàn rút lui hắn chắc chắn sẽ toàn lực xử lý khối u ác tính này.

Tiêu Sơn lúc này cũng mở miệng nói:

- Trong Đại Nham Trấn bình quân tôi có thể sản xuất ra một trăm năm mươi dao bầu, một trăm năm mươi tấm chắn. Nếu như chuyên môn sản xuất Đại Khảm Đao, một ngàn có thể sản xuất ba trăm thanh, mười ngày là có thể có ba ngàn Đại Khảm Đao. Đủ để võ trang cho ba ngàn người sống sót. Nếu các người muốn thì có thể dùng năm mươi viên đạn mua một thanh Đại Khảm Đao. Ba ngàn Đại Khảm Đao sẽ là mười lăm vạn viên đạn.

Tuy Tiêu Sơn muốn trợ giúp căn cứ vượt qua cửa ải khó khăn này, tuy nhiên lại không muốn cung cấp vũ khí miễn phí. Dù sao Đại Nham Trấn là do hắn dẫn người vất vã đoạt được. Hơn nữa sản xuất Đại Khảm Đao tiêu hao lớn lượng sắt thép, nhân lực, điện lực, than đá, hắn không có khả năng không ràng buộc cung cấp cho người ta.

Trong căn cứ có gần bảy ngàn nhân khẩu, trong đó hơn phân nửa là thành niên trai tráng. Sau tận thế thì bình quân nam nhân tố chất thân thể mạnh mẽ mới có thể sống sót. Chỉ cần Trần Kiếm Phong tổ chức lãnh đạo những người này thì tuyệt đối có thể lấy ra ba ngàn nam nhân sống sót làm chiến sĩ.

Nghe Tiêu Sơn nói như vậy thì Trần Kiếm Phong cùng Lôi Thành vốn hai mắt tỏa sáng trở nên ảm đạm lại. Biện pháp là biện pháp tốt, nhưng mà mười lăm vạn viên đạn không phải số lượng nhỏ, bọn hắn họ cũng không muốn giao nhiều đạn như vậy cho Nhạc Trọng.

Trần Kiếm Phong cúi đầu suy nghĩ một hồi vẫn đưa ra thảo luận.

- Không được, chúng tôi không có nhiều đạn như vậy trao đổi Đại Khảm Đao. Như vậy đi, tôi tổ chức một ngàn người sống giao cho anh huấn luyện, vũ khí cũng do anh đến cung cấp. Một ngàn người sống kia chính là người của anh, với tư cách trao đổi anh phải phân phối một ngàn Đại Khảm Đao cho chúng tôi.

Tiêu Sơn gật đầu đồng ý nói:

- Tốt!

Trước kia căn cứ đưa ra quy định hạn chế Tiêu Sơn phát triển, không cho phép Trần Thạch Đầu chiêu mộ người sống trong căn cứ. Cho dù là hiện tại Tiêu Sơn cũng không cách nào chiêu mộ người sống sót trong phố Phượng Hoàng.

Căn cứ khuyết thiếu vũ khí, Tiêu Sơn lại khuyết thiếu nhân khẩu. Hiện tại Trần Kiếm Phong xuất ra một ngàn tên người sống sót trao đổi Đại Khảm Đao với Tiêu Sơn, song phương đều là cục diện cùng thắng.

Tiêu Sơn tiếp tục nói:

- Nhưng mà một ngàn người sống sót kia tôi muốn đều là nam tử trai tráng.

Sau tận thế dù là nam nhân hay là nữ nhân đều là tài nguyên trân quý. Tố chất bình quân của nam nhân mạnh hơn nữ nhân, là nhất sĩ trời sinh. Nữ nhân có thể sanh con, là tài nguyên trân quý sinh sản tộc đàn. Nhưng khi trước Tiêu Sơn cần chính là nhân viên chiến đấu, nếu như không có chiến sĩ sung túc, vũ lực cường đại. Tất cả chỉ là trăng trong bóng nước mà thôi, bị người một đâm là phá. Tiêu Sơn tự nhiên phải lựa chọn thanh niên trai tráng.

Trần Kiếm Phong nhướng mày, đề nghị này của hắn không phải là hảo tâm gì, hắn vốn định đưa một ngàn người già yếu và trẻ em cho Tiêu Sơn, một phương diện có thể giảm bớt tiêu hao vật tư cho căn cứ, một mặt khác cũng liên lụy Tiêu Sơn phát triển. Nhưng mà hắn không có mắc lừa, thoáng cái đã mở miệng phải là thanh niên trai tráng.

Trần Kiếm Phong tính toán một chút, lúc này khai giá của bản thân.

- Tôi cho anh năm trăm thanh niên trai tráng, bảy trăm nữ nhân, sáu trăm tiểu hài tử.

Tiểu hài tử trong tận thế chỉ là ăn hàng, vướng víu. Trong căn cứ bởi vì lương thực không đủ, đạo đức tan vỡ, rất nhiều tiểu hài tử mất tích thần bí, hoặc là bị hành hạ tàn nhẫn. Trần Kiếm Phong biết rõ Tiêu Sơn bên kia đối đãi tiểu hài tử coi như không tệ, cho nên đem những tiểu hài tử này đưa cho hắn.

Chính vì nhiều ra sáu trăm hài tử, Trần Kiếm Phong mới cho Tiêu Sơn hai trăm nữ nhân.

- Tốt!

Tiêu Sơn cũng nhìn ra dụng tâm của Trần Kiếm Phong, cũng không có bức bách Trần Kiếm Phong đồng ý đề nghị của hắn.

Tình cảnh căn cứ hiện tại không ổn, Trần Kiếm Phong đã xuất ra thành ý lớn nhất, Tiêu Sơn cũng không muốn bức bách bọn họ quá chặt. Dù sao song phương còn có đại địch nhìn chằm chằm vào.

Nhạc Trọng chỉ ở bên ngoài lắng nghe, lúc này mới nhìn Trần Kiến Phong chậm rãi nói:

- Trần Bí thư. Tôi có một đề nghị như thế này, tôi hy vọng căn cứ có thể cấp đầy đủ lương thực cho những người sống sót đủ ăn trong mười ngày. Trong lúc trọng yếu có thể tổ chức bọn họ lại sử dụng như bộ đội, lại có thể sử dụng như đội dự bị.

Người sống sót trong căn cứ đều là uống cháo loãng sông qua ngày. Căn bản không có khí lực gì. Nếu như theo đà này sau khi thành phá thì những người kia không có khí lực để mà bỏ chạy.

Tuy căn cứ và Tiêu Sơn liên thủ thu phục kho lương thực, tồn kho rất nhiều lương thực. Thế nhưng mà những hạt giống gieo trồng không nảy mầm. Cao tầng căn cứ cho những người kia uống cháo loãng miễn cưỡng duy trì tánh mạng. Đại bộ phận người sống sót đều bị đói bụng hành hạ không còn hình người, trong cả căn cứ trừ đặc khu thì toàn là ma đói.

Trần Kiếm Phong suy nghĩ một hồi, gật gật đầu đồng ý nói:

- Tốt!

Cho những người sống sót ăn uống cũng có thể tổ chức tiến hành công tác hậu cần. Như vậy bộ đội chủ chiến có thể toàn lực ứng chiến, tiết kiệm không ít nhân lực.

Bốn người thương nghị đã định, sau đó mỗi người theo đó tán đi.

Một ngày sau đó, năm trăm tên nam nhân, bảy trăm nữ nhân người, sáu trăm tiểu hài tử bị Trần Kiếm Phong tổ chức giao cho Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn bên này mang bọn họ ra ngoài, đem bảy trăm nữ nhân và sáu trăm hài tử đưa tới Đại Nham Trấn, Thạch Mã Trấn.

Đồng thời sản xuất Đại Khảm Đao trong Đại Nham Trấn cũng chở tới đây, đưa đến trong tay Lôi Thành, Trần Kiếm Phong.

Trần Kiếm Phong cũng tổ chức một ngàn nam nhân sống sót giao cho Lôi Thành huấn luyện. Nhạc Trọng cũng tranh thủ trong thời gian này ổn định lại vị trí bang chủ của mình và tiến hành huấn luyên

Lôi Thành cũng phái cao thủ trong quân ngày đêm huấn luyện những nam nhân sống sót này. Không cầu bọn họ trong một ngày biến thành chiến sĩ, chỉ cầu bọn họ có vài phần sức chiến đấu mà thôi.

Trừ chuyện đó ra, Trần Kiếm Phong còn tổ chức đại lượng nhân thủ đào động, đào chiến hào, đem chung quanh hhuyện Thanh Nguyên đào thành huyệt động lớn nhỏ.

Tang thi vụng về ưa thích dùng công kích theo bản năng, những huyệt động lớn nhỏ của nhân loại không thể giết tang thi, tuy nhiên lại có thể tiêu hao không ít sinh mệnh lực của tang thi đấy. Trần Kiếm Phong đã suy nghĩ ra biện pháp tốt nhất để đối phó với thi đàn lần này rồi.

Từ trong huyện Thượng Lâm đến huyện Thanh Nguyên, trên đường đi có không ít chỗ hiểm để thủ. Nhạc Trọng vừa mới ổn định lại bang phái cũng không có tâm tư chiến đấu với thi đàn ở bên ngoài. Trong mười vạn thi đàn kia có không biết bao nhiêu đầu H1, cho dù để căn cứ phái mấy chiếc xe bọc thép ra ngoài đi cùng thì hắn cũng không dám đi, chỉ sợ cũng sẽ bị phá hủy. Nếu có xe tăng còn không sai biệt lắm.

Dùng trình độ tiến hóa của thi đàn hiện tại, tuyệt đối ngăn không được công kích quần tụ của xe tăng. Nếu như có một trăm xe tăng công kích mười vạn tang thi, mười vạn tang thi sẽ biến thành cặn bã.