Trần Thạch Đầu trầm giọng nói:
- Chắc hẳn trong các người có kẻ đã đoán ra rồi. Chúng ta phát dao bầu, tấm chắn cho các người chính là muốn cho các người chiến đấu với tang thi. Nếu như các người không có gan chiến đấu với tang thi thì buông tấm chắn cùng dao bầu của mình và đi ra ngoài, từ nay về sau không quan hệ tới chúng ta. Nếu như các người đồng ý hiệu lực cho Tiểu đoàn trưởng chiến đấu với tang thi. Tôi cam đoan các người có thể mỗi ngày ăn no, còn có thể được ăn thịt.
Nghe Trần Thạch Đầu nói thì trong bốn trăm người sống có người sắc mặt tái nhợt, tay run lên, dao bầu, thuẫn theo trong tay đều rơi xuống mặt đất.
Chiến đấu với tang thi không phải là chuyện đơn giản như vậy. Những tang thi kia dữ tợn và buồn nôn, hơn nữa có chiến lực cao, không cẩn thận sẽ bị vạch phá da, đây chính là chuyện bị biến thành tang thi a.
Một gã người sống sót do dự một hồi vẫn vứt bỏ dao bầu, tấm chắn và đi ra bên ngoài. Cho dù uống cháo loãng duy trì tính mạng thì hắn cũng không muốn chiến đấu với tang thi, đặc biệt là dùng dao bầu, tấm chắn là binh khí lạnh.
Sau khi người sống sót đầu tiên rời khỏi, người thứ hai, thứ ba không ngừng rời đi, trong bốn trăm người sống sót thoáng cái đã đi hơn hai trăm người, chỉ còn lại hơn một trăm người đứng đó.
Tác chiến vũ khí lạnh cần nhất là dũng khí, người không có dũng khí thì căn bản không cách nào chiến đấu được. Nếu như có thời gian, Tiêu Sơn chậm rãi huấn luyện cũng có thể huấn luyện bốn trăm người này chiến đấu với tang thi đấy, nhưng mà hiện tại hắn thiếu nhất chính là thời gian, cũng chỉ có thể làm cho những kẻ nhát gan rời đi mà thôi.
Những người sống sót rời đi là kẻ mới gia nhập căn cứ thành phố Lũng Hãi không lâu, bọn họ cũng không có bị đói khát tra tấn quá lâu, còn có tồn tại tưởng tượng với cao tầng. Mà hơn một trăm người ở lại chính là người đi tới căn cứ từ ngày đầu, bọn họ đã bị đói khát giày vò không chịu nổi, chỉ cần có thể cho bọn họ ăn no thì làm gì bọn họ cũng nguyện ý.
Nếu như nhân loại bị bức tới tuyệt đường sẽ sinh ra lực lượng phản chấn cực lớn. Nhưng nếu như chỉ cần một đường sinh cơ, không ít người cũng không lựa chọn dốc sức liều mạng chiến đấu.
Trần Thạch Đầu nhìn qua hơn trăm người sống sót, trầm giọng nói:
- Rất tốt! Vung đao một trăm cái!
Hơn trăm người sống sót này bắt đầu luyện tập vung đao.
Trần Thạch Đầu với tư cách là huấn luyện viên của hơn một trăm người này tập vung đao. Hắn chính là đệ nhất thợ săn của Trần Gia Thôn, lại đi theo Tiêu Sơn tham gia nhiều lần chiến đấu, đối với đao pháp cũng có một ít tâm đắc. Tuy so ra kiếm người dùng đao chân chính, nhưng mà huấn luyện những người sống sót trong căn cứ này không phải là vấn đề quá khó khăn.
Thời điểm gã sống sót cuối cùng đã rời đi thì Vương Song đi tới trước người một chiến sĩ nói:
- Tên và lai lịch của những người kia đã ghi rõ ràng chưa?
Tên đó kia nói:
- Ghi rõ ràng.
Vương Song lạnh lùng nói:
- Rất tốt! Những tên nhát gan như vậy thì chúng ta tuyệt đối không nhận lại phế vật!
Vương Song chính một trong những tùy tùng đi theo Tiêu Sơn sớm nhất. Tư chất và năng lực chiến đấu của hắn bình thường, trước mắt cũng không quá đáng là người cường hóa tới cấp 9 mà thôi. Nhưng mà dưới pháp tắc tận thế tàn khốc, hắn cũng chầm chậm bắt đầu lột xác.
- Vâng!
Trong nội tâm của tên đó kia rùng mình.
Tiêu Sơn cưỡi Thanh Nhi bay lượn trên bầu trời cao.
Bay lượn chính là mộng tưởng của nhân loại, nhưng mà bay lượn lên trời cao không lãng mạn bằng tưởng tượng. Tốc độ phi hành của Thanh Nhi rất nhanh. Giữa không trung mấy trăm mét thì gió mạnh như đao cắt qua người của Tiêu Sơn, cho dù hắn cường hóa thân thể vẫn cảm thấy thân thể tràn ngập khó chịu.
Tiêu Sơn ghé vào lưng của Tiểu Thanh, liên tục vỗ nhẹ nói:
- Thanh Nhi. Bay chậm một chút!
Thanh Nhi thông linh, lúc này thả chậm tốc độ phi hành, chở Tiêu Sơn không vội không chậm bảo trì tốc độ vững vàng bay tới hướng huyện Thượng Lâm.
Sau hai giờ thì Tiêu Sơn đã nhìn thấy thi đàn trong huyện Thượng Lâm đi ra.
Thi đàn trong huyện Thượng Lâm đi ra ngoài rậm rạp chằng chịt nối dài với nhau, cơ hồ không nhìn thấy giới hạn ở đâu, chậm rãi đi lại trên mặt đất, giống như một đạo thủy triều đen.
Những nơi thi đàn đi qua thì gà bay chó chạy, vô số dã thú, yêu thú biến dị nhỏ yếu trốn vào nơi ở của mình hoặc chạy ra khắp bốn phương tám hướng.
Trong thi đàn này, tất cả S1, S2 qua lại nhanh như thiểm điện, nhảy ra khỏi thi đàn tùy ý săn giết những dã thú chạy trốn, yêu thú biến dị nhỏ yếu, thôn phệ huyết nhục của chúng không còn.
Một con trâu biến dị mạnh mẽ đâm thẳng vào trong thi đàn, đem vô số tang thi đụng bay. Sau khi nó đánh bay mấy chục đầu thi đàn xong, hung hăng đâm vào người của một con L2, sừng trâu bén nhọn đâm xuyên qua thân thể của L2.
Bàn tay lớn của cự hán L2 lúc này không chút yếu thế đánh lên đàu của con trâu biến dị, sức lực mạnh mẽ bộc phát ra ngoài, ngạnh sanh sanh đánh nát não trong đầu của con trâu biến dị.
Đầu trâu biến dị vừa chết thì những tang thi bình thường giống như ruồi bâu xác thối lao tới gần, cắn nuốt huyết nhục của con trâu biến dị.
Một con mèo rừng to lớn như con báo nhảy vào trong đàn tang thi, một ngụm một cắn mất đầu của tang thi. Tốc độ của tang thi bình thường không có nửa điểm phản kháng con mèo rừng này.
Đột nhiên lúc này bảy con S2 từ trong thi đàn nhảy ra ngoài, giống như quỷ mị dính chặt vào con mèo biến dị kia. Nanh vuốt tề động, con mèo biến dị bị bảy con S2 vây công rất nhanh bị xé thành từng mảnh nhỏ bị đại lượng tang thi thôn phệ huyết nhục.
Một con rắn nước biến dị từ trong dòng sông nhỏ lao ra ngoài, ỷ vào lân giáp đao thương bất nhập của mình tùy ý cắn nuốt những tang thi kia.
Những tang bình thường không phải là đối thủ của rắn nước biến dị, ngay cả lân giáp của nó cũng không phá được. Con rắn nước biến dị kia ăn uống dễ dàng.
Đột nhiên lúc này trong thi đàn có sáu mươi đầu S2 và sáu mươi đầu H1 đi tới, sáu mươi đầu H1 hé miệng, sáu mươi hỏa cầu đánh vào người của con rắn nước biến dị kia, trực tiếp đánh nát đầu của con rắn nước biến dị.
Tuy lân giáp của rắn nước bình thường có thể ngăn cản móng vuốt của tang thi bình thường, nhưng mà không thể ngăn cản được công kích hỏa cầu của H1 đánh ra.
Đại lượng tang thi lúc này vây lại, cắn nuốt huyết nhục của con rắn nước biến dị kia.
- Thật là lợi hại! Nếu như chiến đấu thì đám H1 này là tồn tại phải giải quyết đầu tiên.
Ở trên bầu trời Tiêu Sơn nhìn thấy một màn này, trong nội tâm có chút phát lạnh. Ngay cả rắn nước biến dị mạnh mẽ cường hoành đối mặt với thi đàn cũng chỉ nuốt hận mà thôi. Đòn sát thủ của hắn chính là da rắn nước đối diện với hỏa cầu của H1 cũng không cách nào bảo hộ được nói chi là tinh nhuệ của hắn.
Tiêu Sơn vỗ vỗ lưng của Thanh Nhi trầm giọng nói:
- Xuống dưới.... Thanh Nhi!
Thanh Nhi vỗ cánh, lại bay tới hướng của đám H1.
Tiêu Sơn trên hư không liền dùng hỏa diễm ma pháp trận, băng trùy ma pháp trận lăng không hiện ra. Sau một khắc một đoàn hỏa cầu cùng một quả băng trùy bắn tới, đánh vào đầu lâu của hai con H1 bên dưới, trực tiếp tiêu diệt hai con H1 tại chỗ.
Tiêu diệt hai con H1 kia xong, Tiêu Sơn giơ gai độc bắn ba phát vào H1 bên dưới.
Trong di động cao tốc, xạ kích của Tiêu Sơn chịu ảnh hưởng, ba phát đạn chỉ bắn lên người của L2 để lại hai cái động lớn, một phát bắn vào đầu lâu của H1 bên dưới, trực tiếp nổ tung thành một đoàn máu tươi.
Nhìn thấy hiệu xuất xạ kích của hai độc không cao, bàn tay của Tiêu Sơn liên tục huy động, một quả lựu đạn khoai lang ném từ trên cao xuống.
Oanh! Oanh!
Âm thanh nổ tung không ngừng vang lên, bảy tám đầu H1 cùng L2 bị lựu đạn khoai lang bao phủ.
Sau khi ném ra bảy tám quả lựu đạn khoai lang xong, một cổ cảm giac cực kỳ nguy hiểm hiện ra trong lòng của Tiêu Sơn, hắn vỗ phần lưng của Thanh Nhi quát lớn:
- Dùng tốc độ nhanh nhất!
Thanh Nhi chợt vỗ cánh, nó như cung tên bắn đi lao thẳng lên bầu trời.
Thời điểm Thanh Nhi bay lên đám mây không lâu, tất cả H1 cùng L2 nhìn lên, lúc này nhắm thẳng vào vị trí của Tiêu Sơn lúc nãy mà đám H1 phóng ra năm mươi viên hỏa cầu bay tới. Nếu như bị năm mươi hỏa cầu bắn trung đến Thanh Vũ Ưng trưởng thành cũng khó thoát khỏi cái chết.
- Thật khó làm! Nếu như có máy bay ném bom thì tốt rồi.
Trong đám mây, Tiêu Sơn ghé vào lưng của Thanh Nhi và nhìn qua thi đàn khổng lồ bên dưới.
Tang thi bên dưới rậm rạp chằng chịt, nếu như là trước tận thế mấy chiếc chiếc máy bay ném bom cỡ lớn bỏ bom là có thể tiêu diệt được rồi. Loại thi đàn đông đảo như vậy là mục tiêu quá dễ tiêu diệt, đáng tiếc trong tay Tiêu Sơn đừng nói máy bay ném bom, cho dù là trực thăng cũng không có.
Tiêu Sơn ở trên bầu trời cũng không có vứt lựu đạn xuống, trong cuộc chiến với đàn chuột thì lựu đạn của hắn tiêu hao thật lớn. Hắn không muốn đem những lựu đạn quý giá này dùng trên tang thi bình thường.
Tiêu Sơn ghé vào lưng của Thanh Nhi, cẩn thận quan sát thi đàn dị động bên dưới, rốt cục phát hiện ra nguyên nhân khiến thi đàn chậm chạp.
Thi đàn như biển này không phải một đường thẳng tiến tới căn cứ thành phố Lũng Hải, mà là hướng về gần thành trấn mà di động, một đám lớn thi đàn trong thành trấn kia lung la lung lay đi tới thi đàn khổng lồ, gia nhập vào trong thi đàn này, làm cho thi đàn càng trở nên khổng lồ hơn.
Bởi vì thi đàn không ngừng tiến về phía huyện Thượng Lâm, thi đàn mấy thành trấn chung quanh huyện Thanh Nguyên không ngừng gia nhập tăng binh lực, cho nên thi đàn khổng lồ mới chậm chạp như vậy.
- Mười ngày sau chỉ sợ chúng ta không chỉ đối mặt với thi đàn mười vạn đâu.
Tiêu Sơn nhìn qua những tang thi không ngừng gia nhập vào đoàn đội, trong nội tâm có chút trầm xuống.
Nhưng mà tuy chậm chạp, phương hướng di động của thi đàn khổng lồ chính là huyện Thanh Nguyên, chậm nhất mười ngày sau thi đàn khổng lồ này sẽ tiến vào căn cứ.
- Tang thi trí tuệ ở đâu?
Trên bầu trời Tiêu Sơn nhìn qua bốn phía tìm kiếm tang thi loại hình chữ Z kia. Nhưng mà dáng người tang thi chữ Z thấp bé, lại trốn ở sâu trong thi đàn, Tiêu Sơn ở trên bầu trời căn bản không cách nào phát hiện ra tung tích của tang thi chữ Z.
Sưu tầm một hồi không có kết quả gì, Tiêu Sơn ghé vào lưng của Thanh Nhi và bay thẳng về hướng thành phố Lũng Hải, hắn ở trên bầu trời quan sát địa hình.
Chiến tranh chú ý là thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Địa lợi thập phần trọng yếu, nếu dùng tốt có thể chống đỡ mười vạn tinh binh. Tiêu Sơn trước đây cũng không có tới khu vực này, tự nhiên muốn hảo hảo quan sát thực địa một phen.
Lúc chạng vạng tối, Tiêu Sơn mang theo Kỷ Thanh Vũ, Trình Ngọc ba người xuyên qua phong tỏa phố Phượng Hoàng đi vào trong biệt thự tổ chức yến hội.
Vào trong biệt thự Trình Ngọc biến mất trong bóng đêm nồng đậm. Hắn là một gã thích khách, hắc ám chính là màu sắc tự vệ tốt nhất của hắn. Hắn che dấu trong bóng đêm thì phát huy sức chiến đấu mạnh hơn bình thường gấp mười lần.
Ngọn đèn sáng và phục vụ viên ăn mặc đồng phục sạch sẽ xuyên qua lại trong yến hội. Nam nữ áo mũ chỉnh tề học đòi văn vẻ cầm ly rượu trong tay bàn luận với nhau đủ chuyện.
Ở bên kia yến hội có một bàn dài. Ở trên bàn dài có bầy đặt các loại hoa quả, bánh ngọt, salad, đồ uống cùng các món ăn mặn, thức ăn hơn hai mươi loại.
Nhìn qua cảnh tượng này trong biệt thự, rất khó có người liên tưởng tới tang thi đầy đất sắp tới, lương thực thiếu thốn, hạt giống không thể nảy mầm, bây giờ lại là tận thế. Càng đừng đề cập tới mấy khu dân cư nghèo chung quanh biệt thự này khắp nơi đều là quần áo tả tơi, vì một khối bành mì có thể bán thân mà sống sót.
- Tiêu Sơn, anh đã tới.
Tiêu Sơn vừa đi vào biệt thự, Cố Viêm Dực anh tuấn hào hoa con mắt sáng ngời đi tới bên cạnh hắn.
Cố Viêm Dực đi tới bên người Tiêu Sơn, nhìn thấy bên người Tiêu Sơn là Kỹ Thanh Vũ mặc võ sĩ phục bó sát, eo mang Phảng Chế Đường Đao, lộ ra tư thế hiên ngang, trong mắt hiện ra thần sắc ảm đạm, mỉm cười nói:
- Vị này có phải là Kỷ Thanh Vũ không? Tiêu Sơn, đây là bạn gái của anh sao? Mị lực của anh đúng là ghê gớm, Thanh Vũ chính là tình nhân trong mộng của rất nhiều người trong căn cứ đấy.
Kỷ Thanh Vũ, Trần Dao ở trong căn cứ cũng là nhân vật có đặc quyền. Cố Viêm Dực cũng biết rõ những nữ hài có đặc quyền này.
Tiêu Sơn cười nhạt một tiếng, cũng không nói gì cả.
Trong mắt đẹp của Kỷ Thanh Vũ có dị quang chớp động liên hồi, không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng đứng bên người hắn.
Cố Viêm Dực cười cười dẫn Tiêu Sơn, Kỷ Thanh Vũ đi vào trong một góc đại sảnh.
Tiêu Sơn cùng Kỷ Thanh Vũ hai người mặc quần áo bình thường thoải mái, mặc quần áo võ sĩ cho nên không hợp với hào khí trong yến hội, trong yến hội có rất nhiều người đem ánh mắt khó chịu nhìn qua.
Những ánh mắt kia rơi vào quần áo thoải mái của Tiêu Sơn thì hiện ra thần sắc khinh miệt, thời điểm Tiêu Sơn ngưng mắt nhìn qua thì đại bộ phận ánh mắt khinh miệt toàn bộ rút đi, chỉ còn lại ngưng trọng và kính sợ.
Nơi này là yến hội, những người ăn mặc quần áo dạ hội, áo mũ chỉnh tề phần lớn là đầu mục lớn nhỏ trong căn cứ này. Bọn họ phần lớn phái người tham gia hoặc là chính mình tham dự thu phục kho lương thực ở huyện Thượng Lâm. Đối với thực lực cường hoành của Tiêu Sơn lúc đó thì bọn họ nhìn thấy vô cùng rõ ràng, bọn họ tự nhiên không dám khinh thị Tiêu Sơn nửa phần.
Không ít thủ lĩnh thế lực nhìn qua Tiêu Sơn thì ngược lại muốn đi lên lôi kéo làm quen với Tiêu Sơn. Chuyện tương lai không ai biết được. Thế nhưng mà trong tận thế có thể kết giao một gã cường giả thế lực to lớn không có gì sai cả.
Lúc này có một nhóm nam nữ áo mũ chỉnh tề tay cầm chén rượu nói chuyện phiếm nhìn qua Tiêu Sơn bên này, một nữ tử mặc đồ dạ phục đỏ lộ ra nửa ngực, dáng người đầy đặn, tóc vấn cao và trang điểm rang nhã, tướng mạo diễm lệ nhìn qua Tiêu Sơn, cười lạnh mỉa mai nói:
- Không ngờ còn có hai lúa mặc quần áo bình thường tham gia yến hội. Đúng là không hiểu lễ nghi mà.
Ở một bên khác, ba thân ảnh ba nam một nữ cùng xuất hiện. Bốn người họ vừa xuất hiện, rất nhiều ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ. Nhưng khi bốn người họ xuất hiện, thâm tâm của của những người ở đây nhiễm một tầng sương lạnh. Bọn họ vừa mới nghe Thanh Lang Bang Bang Chủ Vương Thiên mới bị lực lượng thần bí ám sát. Ngay cả Lôi Thành và Triệu Kiến Phong cũng khá ngỡ ngàng khi biết tin này, đặc biệt là Lôi Thành, vì Thanh Lang Bang là tâm phúc của hắn. Bọn họ đều cử người cường hóa đi điều tra nhưng đều thất bại mà về. Thế lực Thanh Lang Bang này sau khi được lực lượng thần bí thay thế vị trí bang chủ đã thanh trừng hết những tên đã phạm tội ác tày trời của Bang.
Có người nghe nói rằng họ bị thế lực này cưỡng ép chiếm đoạt. Bọn họ đều là người cường hóa với thực lực rất mạnh. Tân bang chủ luôn là người thần bí, trên gương mặt của hắn lúc nào cũng đeo một chiếc mặt nạ cười, không ai biết dung nhan hắn như thế nào, cũng không ai biết hắn tên là gì cả. Do vậy khi họ nhìn thấy ba người này trong lòng bất giác sinh ra cảm giác không an toàn. Tiêu Sơn lúc này chợt nhìn thấy bọn họ liền nhíu mày.