Chương 71: Thi đàn dị động..... Tiêu Sơn lãnh binh vào thành

Căn cứ thành phố Lũng Hãi cấm Tiêu Sơn từ chỗ của bọn họ chiêu mộ người sống sót, ý nghĩa bọn họ đã xem Tiêu Sơn là một phương đối địch, không muốn giúp Tiêu Sơn phát triển an toàn.

Tiêu Sơn không biết bao nhiêu lần cân nhắc qua chuyện cường công căn cứ thành phố Lũng Hải, đem nhân khẩu, vật tư, khí giới nơi đó lấy toàn bộ. Nhưng mà thế lực của Tiêu Sơn cấu thành cực kỳ phức tạp, trong đó sức chiến đấu mạnh nhất chính là người cường hóa và quân nhân.

Trong chiến tranh chính thức, những quân nhân chuyện phát huy sức chiến đấu còn mạnh hơn người cường hóa nhiều. Dù sao xe bọ thép, xe tăng, pháo binh, ống phóng rốc-két các loại là những thứ có kỹ thuật cao là do bọn họ thao túng. Những quân nhân này tuy quy phục Tiêu Sơn, nhưng mà muốn bọn họ đối địch với chiến hữu ngày xưa và căn cứ thành phố Lũng Hải có danh phận đại nghĩa thì Tiêu Sơn cũng không có nắm chắc khiến bọn họ nhất định nghe lời của mình.

Một mặt khác thực lực căn cứ thành phố Lũng Hải này cũng không có yếu, có được hơn sáu nghìn nhân khẩu, căn cứ thành phố Lũng Hải còn có trang bị và binh lực một Trung đoàn của Lôi Thành, trừ chuyện đó ra còn có cảnh sát, cảnh sát vũ trang, đặc công và các thế lực lớn nhỏ, chính thức đánh nhau thì Tiêu Sơn cũng không có nắm chắc phần thắng.

Nếu không thể đem căn cứ thành phố Lũng Hải người chiếm đoạt thì Tiêu Sơn cho dù phát triển tới hướng nào cũng phải lưu một nửa binh lực phòng ngự căn cứ thành phố Lũng Hải tiến công, làm cho hắn không cách nào toàn lực tấn công cả. Nếu không hắn toàn lực xuất binh, thanh lý một thị trấn, đối phương từ phía sau cho hắn một kích thì tất cả mọi thứ trở thành mai mối cho người khác.

Đồng dạng Tiêu Sơn tồn tại cũng làm cho căn cứ thành phố Lũng Hải người thập phần khó chịu, chủ lực căn bản không dám khinh động, cũng chỉ có thể phái các tiểu đội đi ra ngoài tìm kiếm vật tư mà thôi. Song phương kiêng kị lẫn nhau, kiềm chế lẫn nhau, cũng không dám toàn lực ra thu phục một thị trấn nào đó.

Mấy ngày gần đây, Đường Dĩnh cũng khá bận rộn với chỉnh biên lại đội ngũ. Tiêu Sơn đã nhiều lần khuyên bảo nàng nhưng nàng không có chịu. Tiêu Sơn nhìn nàng tất bật như vậy cũng thấy thương tâm. Nhưng hắn mấy hôm nay cũng quá mệt mỏi rồi. Bây giờ công việc rất nhiều, mà hắn không thể bươn ra mà đam nhiệm hết được, chỉ có nàng mới là người giúp được hắn. Tiểu nha đầu Lộ Văn và Trương Tĩnh Xảo thấy Đường Dĩnh cũng bận bịu nên cũng qua đó phụ nàng. Trong phòng hiện tại cũng chỉ còn Tiêu Sơn và Quách Vũ.

Tiêu Sơn nhìn qua Quách Vũ thanh thuần đứng ở trước mặt của mình trong nội tâm có chút rung động, nhìn qua nàng nói:

- Vũ nhi tới đây!

Quách Vũ nhìn qua Tiêu Sơn, nhu thuận ngồi vào trong ngực của hắn.

Tiêu Sơn thoáng cái ôm lấy thân thể mềm mại đầy đặn của Quách Vũ, ôn nhuận nhu ngọc, hương thơm xông vào mũi và thân hình hấp dẫn, trong nội tâm tràn ngập thỏa mãn, nôn nóng chiếm cứ căn cứ đã bị quét sạch.

Tiêu Sơn ôm Quách Vũ chậm rãi tâm sự ra lời trong nội tâm.

- Vũ nhi, căn cứ thành phố Lũng Hải đúng là quá chướng mắt. Anh muốn cường công căn cứ nhưng mà không đủ lực, muốn dọn dẹp chướng ngại này quá khó khăn, em cảm thấy thế nào?

Quách Vũ nghe Tiêu Sơn nói thì đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, tự nhiên cười nói nói:

- Chủ nhân, tôi cảm thấy bây giờ không phải là thời cơ cường công. Trước mắt trụ cột chèo chống căn cứ thành phố Lũng Hải chỉ có một mình Trần Kiếm Phong. Chỉ cần chúng ta ám sát Trần Kiếm Phong, căn cứ thành phố Lũng Hải nhất định sẽ đại loạn, đến lúc đó chúng ta thừa cơ hội này tấn công căn cứ thành phố Lũng Hải, nhất định làm chơi ăn thật.

Tiêu Sơn nghe Quách Vũ đề nghị thì mãnh liệt mở to mắt, cẩn thận đánh giá tiểu loli xinh đẹp mê người trong ngực của mình. Hắn thật không ngờ rằng Quách Vũ lại đưa ra độc kế như vậy.

Kế sách này đúng là không tệ a. cơ cấu hành chính của căn cứ thành phố Lũng Hải hủ bại không chịu nổi, cũng chỉ có Trần Kiếm Phong cùng rải rác mấy quan viên có năng lực chèo chống. Còn có Lôi Thành ở bên cạnh nhìn chằm chằm, nếu như Trần Kiếm Phong vừa chết, căn cứ thành phố Lũng Hải tất nhiên đại loạn.

Nhưng mà Tiêu Sơn thật không nghĩ tới Quách Vũ nũng nịu lại nói ra kế sách như vậy.

Quách Vũ cũng thản nhiên nhìn qua Tiêu Sơn, cặp trong đôi mắt xinh đẹp không có nửa phần tạp chất, nàng là toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Tiêu Sơn mới nói ra kế sách này.

Tiêu Sơn đem Quách Vũ ôm chặt vào trong ngực, trầm giọng nói:

- Không được! Đó là chú của Trần Dao. Anh không xuống tay được.

Trần Dao, Kỷ Thanh Vũ cùng Trần Kiếm Phong có liên hệ sâu đậm. Kỷ Thanh Vũ cũng là một viên đại tướng dưới trướng của Tiêu Sơn. Nếu như chính diện cường công căn cứ thành phố Lũng Hải thì Kỷ Thanh Vũ cùng Trần Dao tối đa sẽ không giúp ai cả. Nếu như các nàng biết rõ Tiêu Sơn ám sát Trần Kiếm Phong, chỉ sợ lập tức trở mặt với Tiêu Sơn.

Hơn nữa Tiêu Sơn dưới trướng có Đại Cẩu Tử, Lưu Diễm, Trì Dương, Khổng Thiên Dự là bạn bè tâm phúc, những người này cảm thấy Tiêu Sơn ám sát Trần Kiếm Phong không có cái gì không ổn. Thế nhưng mà Ngô Quang là quân nhân sẽ nghĩ như thế nào thì khó mà nói được. Dù sao Ngô Quang quy phục Tiêu Sơn cũng không có quá lâu.

Quách Vũ nhìn qua Tiêu Sơn cười nói:

- Em biết mà. Thế nên em cũng có cái dự phòng. Chúng ta có thể chầm chậm chờ đợi thời cơ tốt. Lôi Thành không phải là người tình nguyện ngồi dưới kẻ khác, chỉ cần chúng ta từ từ tích lũy thực lực, căn cứu thành phố Lũng Hải chắc chắn sẽ đại loạn.

Tiêu Sơn cầm lấy bàn tay mềm mại ôn như của Quách Vũ không ngừng vuốt ve, trầm mặc một hồi lâu mới chậm rãi nói:

- Tạm thời cũng chỉ có thể đủ như vậy.

Nhìn thấy Tiêu Sơn không nói lời nào, Quách Vũ cũng dịu dàng ngoan ngoãn như con mèo nhỏ nhu thuận tựa vào trong ngực của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn bận rộn không ngừng khắc nào, không phải dẫn đội đi tìm vật tư thì đi ra ngoài sân tập xạ kích, song phương chung đụng thì thì ít mà xa cách thì nhiều, hai người ở cùng với nhau thì Quách Vũ thập phần trân quý.

- Tiểu đoàn trưởng. Không xong rồi. Trần Trí Quang phát tin khẩn cấp tới...

Đại Cẩu Tử lớn tiếng đi vào trong văn phòng, hắn vừa nhìn thấy Tiêu Sơn ôm Quách Vũ thì âm thanh vang dội ngừng bật lại, có chút xấu hổ đứng nguyên tại chỗ.

- Chuyện gì? Nói đi.

Tiêu Sơn mở to mắt, buông bàn tay lớn đang ôm Quách Vũ ra, nhìn chằm chằm vào Đại Cẩu Tử hỏi.

Tiêu Sơn buông bàn tay lớn ra, Quách Vũ hơi có chút thất lạc từ trong ngực Tiêu Sơn đi xuống, lẳng lặng đứng bên người Tiêu Sơn, giống như đóa hơp bách hợp thanh thuần.

Đại Cẩu Tử nhanh chóng đem tình báo mà Trần Trí Quang phát ra nói rõ ràng.

- Thi đàn huyện Thượng Lâm dị động, thi đàn khổng lồ đang hướng về căn cứ thành phố Lũng Hải mà đi, căn cứ thông qua Trần Trí Quang cầu viện chúng ta, bảo chúng ta phát binh cứu viện.

Tiêu Sơn nhướng mày, trong nội tâm có chút trầm xuống, nhìn qua Đại Cẩu Tử dò hỏi:

- Tin tức này tin cậy như thế nào? Trần Thạch Đầu phái người xác nhận các loại tin tức chưa?

Trước tận thế thì huyện Thượng Lâm so sánh với huyện Thanh Nguyên còn phồn hoa hơn nhiều lắm, nhân khẩu hương trấn chung quanh cũng vượt qua mười vạn. Chính là vì như thế lúc trước Lý Kiếm Phong loại cho quân đội đi thu phục huyện Thanh Nguyên mà không phải huyện Thượng Lâm. Huyện Thanh Nguyên nhân khẩu so với huyện Thượng Lâm ít hơn nhiều, thu phục cũng tương đối đơn giản.

Tiêu Sơn dẫn người thu phục Đại Nham Trấn tiêu diệt mấy ngàn đầu tang thi đã cố hết sức, nếu như đối mặt với mười vạn tang thi, dùng lực lượng trước mặt của Tiêu Sơn mà nói muốn giết chết đúng là quá khó khăn.

Các thị trấn lớn so với các thị trấn nhỏ thì tốt hơn nhiều lắm, Tiêu Sơn cũng biết điểm này, nhưng mà số lượng tang thi của huyện thành nhiều lắm, thu phục một thị trấn cần tiêu hao thật lớn đạn dược, hơn nữa còn có căn cứ thành phố Lũng Hải ở bên kia nhìn chằm chằm vào, bởi vậy Tiêu Sơn không muốn mang binh đi thu phục thị trấn.

Đại Cẩu Tử nhanh chóng nói ra:

- Trần Thạch Đầu đã dẫn người đi xác nhận tin tức rồi. Ở huyện Thượng Lâm bên kia đúng là có thi đàn tụ tập di động tới căn cứ thành phố Lũng Hải.

Trần Thạch Đầu cũng là người làm việc giỏi giang, loại đại sự này hắn phải xác nhận nhiều lần mới đi báo cáo cho Tiêu Sơn nghe.

Lúc chạng vạng tối, tất cả Trung đội được phân công ra ngoài tìm kiếm vật tư và tiêu diệt tang thi, tập trung người sống sót cũng đã trở về, các Đại đội trưởng và Ban chỉ huy Tiểu đoàn đang hội nghị trong Đại Nham Trấn.

- Chuyện chính là như vậy! Tôi muốn nghe ý kiến của mọi người.

Trong phòng hội nghị thì Tiêu Sơn triển khai cho Quách Vũ báo cáo tin tức mà Trần Thạch Đầu phát tới cho mọi người có mặt trong hội nghị lắng nghe.

Khổng Thiên Dự nghe vậy lớn tiếng nói:

- Tiểu đoàn trưởng, không thể xuất binh được! Đám vương bát đản ở căn cứ thành phố Lũng Hải không cho chúng ta chiêu mộ nhân công, còn muốn cho chúng ta xuất binh cứu bọn chúng, khi dễ chúng ta à?

Khổng Thiên Dự bởi vì tác chiến dũng cảm bưu hãn lại trung thành và tận tâm với Tiêu Sơn, được Tiêu Sơn đề bạt trở thành phó Đại đội trưởng Đại đội cận chiến. Trên bàn thảo luận quyết sách cũng có tiếng nói của mình.

Đại Cẩu Tử cúi đầu suy nghĩ một hồi, cũng chậm rãi nói:

- Tiểu đoàn trưởng! Tôi cảm thấy bây giờ chúng ta không phải thời cơ xuất binh tốt nhất. Đám người của căn cứ muốn lợi dụng chúng ta, cầm chúng ta làm bia đỡ đạn. Chúng ta cứu bọn chúng thì súng ống, đạn dược tiêu hao là của chúng ta. Đám bạch nhãn lang kia sẽ khinh bỉ chúng ta, hả hê khi chúng ta đi cứu chúng chứ không có cảm kích.

Đại cẩu tử với tư cách là đại quản gia của Tiêu Sơn, hắn nhìn thấy gia sản của mình tăng nhanh thì vui vẻ. Chiến tranh cũng không phải là chuyện tốt gì, thu phục Đại Nham Trấn thì tiêu hao số lượng đạn dược xa xỉ. Tuy trong Đại Nham Trấn có Cục Công An, võ trang bộ đội ,đạn dược cũng tìm được không ít, nhưng mà còn lâu mới so được với số tiêu hao đạn dược.

Lưu Diễm trầm giọng nói:

- Đúng rồi! Không nên cứu chúng ngay, đợi tới lúc tang thi phá thành thì chúng ta lại dẫn người đi cứu chút ít người sống sót. Đến lúc đó những kẻ đó không có khả năng cò kè mặc cả.

Triệu Tinh cũng trầm giọng nói ra:

- Tiểu đoàn trưởng, căn cứ có tới hơn sáu ngàn nhân khẩu. Lôi Thành có một Trung đoàn bộ binh, bảy chiếc xe bọc thép, lại có tường thành làm chỗ dựa, giao chiến với tang thi có thể chống đỡ mấy ngày. Chờ bọn chúng thật sự không nhịn được thì chúng ta xuất binh cứu cũng được mà.

Trong căn phòng hội nghị Đảng ủy, các Đại đội trưởng, Trung đội trưởng hầu hết đều phản đối xuất binh, riêng với Ngô Quang, Lang tử là những sĩ quan trước lại trầm mặc không nói gì.

Trong một đám âm thanh phản đối xuất binh, Trần Dao do dự một chút và nói:

- Tiểu đoàn trưởng..... Theo ý kiến của tôi thì nên xuất binh đi! Căn cứ chỗ đó có tới sáu ngàn nhân khẩu. Nếu như tang thi phá thành thì hơn sáu nghìn người cũng sẽ chết trong miệng tang thi.

Mặc dù Trần Dao đối với cao tầng của căn cứ thành phố Lũng Hải tầng thập phần thất vọng, tuy nhiên nàng lại đồng tình với người sống sót, căn cứ mà bị phá thì đối mặt mười vạn tang thi vây kín, những người sông sót lại chết không biết bao nhiêu người.

Tiêu Sơn lúc này trầm mặc không nói, hắn lại nhìn qua Đường Dĩnh từ đầu đến giờ đều trầm mặc thì nói:

- Dĩnh Nhi, muội thấy thế nào?

Ánh mắt của mọi người trong phòng nghị sự nhìn qua nàng, bọn họ đều biết rõ nàng là nữ nhân được Tiêu Sơn sủng ái nhất. Hơn nữa Tiêu Sơn với tư cách là Chính trị viên Tiểu đoàn, cũng thường xuyên chiến đấu ở tuyến đầu, tìm được đại lượng vật tư, mọi người cũng thập phần xem trọng hắn.

- Lão công. Ý kiến của em như của Trần Dao.

Đường Dĩnh trầm mặc một hồi, nàng đã nghe qua các loại ý kiến, tỉnh táo phân tích lợi và hại trong chuyện này:

- Môi hở thì răng lạnh. Trong khu vực này trừ căn cứ thì chỗ của chúng ta có nhiều nhân khẩu nhất. Căn cứ một khi bị thi đàn công phá, chỉ sợ mục tiêu kế tiếp là chúng ta, căn cứ vừa vỡ thì sáu ngàn người sẽ chết, chúng ta trong khu vực này rất khó tìm được nhiều nhân khẩu bổ sung cho mình. Một mình chúng ta đối mặt với thi đàn sẽ rất nguy hiểm.

Sau tận thế thì nhân mạng tiện như con kiến. Cường giả khống chế tính mạng kẻ yếu, tùy ý sát người. Một không hợp tâm ý thì kẻ yếu sẽ bị cường giả giết chết. Nhưng mà nhân khẩu đối với một thế lực mà nói lại là tài nguyên cực kỳ trân quý. Không có người, máy móc trong nhà máy không thể hoạt động. Không có người sẽ không có quân đội. Không có người thì một thế lực rất khó phát triển lớn mạnh. Có thể nói nhân khẩu trong tận thế rất trân quý.

Sáu ngàn nhân khẩu trong thành phố Lũng Hải đối với Tiêu Sơn mà nói chính là khối thịt mỡ lớn, nếu như có thể nuốt vào, tiêu hóa, thế lực của hắn sẽ khuếch trương thật lớn.

Đường Dĩnh nói ra suy nghĩ của mình, thấy Tiêu Sơn mỉm cười nhìn nàng thì nàng biết nàng đã nói đúng. Tiêu Sơn lúc này đánh nhịp nói:

- Tôi quyết định! Mang binh đi căn cứ. Đại đội Lưu Diễm, Ngô Quang, Kỷ Thanh Vũ, Cặn Bã Doanh sẽ cùng đi với tôi tới căn cứ. Những người còn lại lưu thủ căn cứ, căn cứ dùng Dĩnh Nhi cầm đầu. Đại cẩu tử đi triệu tập vật tư, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.

Đường Dĩnh sắc mặt không vui nói:

- Lão Công. Để cho em đi căn cứ đi.

Căn cứ bên kia có mười vạn tang thi tấn công, trong sáu ngàn người sống sót dám chiến đấu với tang thi không đủ hai ngàn. Cộng thêm thế lực trong căn cứ như cài răng lược, chế ước lẫn nhau, kiềm chế lẫn nhau.

Tiêu Sơn mang người tới căn cứ dù mang thêm Cặn Bã Doanh cùng hai Đại đội cùng đi thì nhân số không đủ hai ngàn. Chẳng những đối mặt với thế lực trong căn cứu bạn địch khó phân, còn phải đối mặt với áp lực của mười vạn tang thi, hơi không cẩn thận sẽ có kết cục phân thân toái cốt. Đường Dĩnh nhìn ra điểm này cho nên chủ động muốn đi tới căn cứ.

Tiêu Sơn nhìn Đường Dĩnh và cự tuyệt:

- Không được.... Dĩnh Nhi...... Em không thể đi. Đại Nham Trấn, Thạch Mã Trấn bên này cần em, tiêu diệt toàn bộ tang thi trong thôn xóm chung quanh, khôi phục sản xuất không thể ngừng lại được..

Nghe được Tiêu Sơn cự tuyệt, Đường Dĩnh cũng bắt đầu trầm mặc. Nàng cũng là nữ nhân của hắn, tự nhiên hiểu mặt nào nặng, mặt nào nhẹ. Cuối cùng nàng liền thở dài...

- Mọi người trở về nghỉ ngơi thật tốt. Tan họp!

Chấm dứt hội nghị Tiêu Sơn trở lại trong biệt thự.

- Tiêu Sơn ca ca. Em cũng muốn theo anh đi căn cứ.

Sau khi trở lại biệt thự, ở trên hội nghị trầm mặc không nói, bây giờ Lộ Văn chợt ôm cánh tay Tiêu Sơn năn nỉ nói ra. Nàng muốn cùng với Tiêu Sơn đối mặt với khó khăn.

Trương Tĩnh Xảo thì mặc nội y màu đen thật sexy, ngồi chồm hỗm bên chân của Tiêu Sơn, cẩn thận từng li từng tí bóp chân của Tiêu Sơn. Trước tận thế tình tình của nàng phản nghịch, lại thường xuyên xem chút ít kịch cung đình, biết rõ mình địa vị trong lòng của Tiêu Sơn không cao, bởi vậy trước Đường Dĩnh, Lộ Văn, Quách Vũ tam nữ đều biểu hiện thành thành thật thật.

Ăn mặc áo ngủ màu trắng, Quách Vũ thuần khiết như tiểu công chúa thì nhu thuận ngồi bên phải Tiêu Sơn, Đường Dĩnh thì ngồi bên trái hắn.

Tiêu Sơn nhướng mày, cự tuyệt nói:

- Không được! Căn cứ bên kia quá mức nguy hiểm.

Lộ Văn có chút không phục nói:

- Em có công kích ma pháp, còn có khả năng chữa trị, hiện tại đã cường hóa tới cấp 7. Vì cái gì không thể đi cùng với anh? Lần đầu tiên tấn công vào Đại Nham Trấn chẳng phải em cũng xuất lực sao?

Thế lực của Tiêu Sơn thiếu nhiều nhân thủ, hắn thân là thủ lĩnh thế lực nhưng cũng thường xuyên lên tuyến đầu săn giết tang thi. Quách Vũ, Lộ Văn, Trần Dao có được kỹ năng cũng có thời gian ra chiến trường. Một phương diện các nàng săn giết tang thi có thể đạt được cường hóa, một mặt khác cũng là để tiết kiệm đạn dược.

Tiêu Sơn chậm rãi nói:

- Lúc này khác với lúc tấn công chiếm Đại Nham Trấn. Lúc này chúng ta không phải đối mặt với mấy ngàn tang thi, mà là vượt qua mười vạn tang thi. Không cẩn thận sẽ có cục diện toàn quân bị diệt, quá nguy hiểm. Với lại, em, Dĩnh Nhi, Vũ Nhi hay Xảo Nhi mà xảy ra vấn đề gì, anh cũng sẽ đau lòng đấy.

Mười vạn tang thi cùng mấy ngàn tang thi là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa còn là mười vạn tang thi có tổ chức.

Trong Đại Nham Trấn có đầu Z1 chỉ huy mấy ngàn tang thi đã làm Nhạc Trọng cảm thấy áp lực lớn lao, mười vạn đầu tang thi có tổ chức trở thành thi đàn thì có thể nghĩ. Chư nữ nghe xong trong lòng cảm thấy ấm áp.

Lộ Văn quệt mồm, bất mãn nói:

- Vì cái gì Kỷ Thanh Vũ có thể đi theo anh?

Tiêu Sơn đưa hai tay nựng nựng gương mặt nhỏ nhắn của Lộ Văn nói:

- Kỷ Thanh Vũ thực lực em cũng biêt rõ ràng, có thể nàng không thể so sánh với Đường Dĩnh được, nhưng về thân thủ của nàng trong tang thi có thể bảo vệ mình. Cho dù gặp được tình huống nguy cấp cũng có thể đào thoát. Nàng tự nhiên có thể đi với anh rồi.

Bản thân Kỷ Thanh Vũ tinh thông kiếm thuật, gia nhập dưới trướng của Tiêu Sơn thì thập phần tích cực dẫn người đi sưu tìm vật tư, hơn nữa không ngừng chiến đấu cường hóa, trước mắt đã có xu thế được công nhận là cường giả thứ ba trong thế lực của Tiêu Sơn rồi.

- Được rồi. Đêm xuân đáng giá ngàn vàng. Chúng ta đi ngủ đi.

Tiêu Sơn cúi đầu hôn lên trán của Đường Dĩnh, Lộ Văn cùng Quách Vũ khiến các nàng đỏ mặt tới mang tai. Nhưng hôm nay hắn khá mệt nên bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ. Mặc dù có mỹ nhân như hoa trong ngực, hắn cũng không có quá nhiều tâm tư khác. Hắn phải giữ lại thể lực cùng tinh lực ứng đối chuyện có khả năng xảy ra trong tương lai.

Quách Vũ co rúc trong ngực Tiêu Sơn nhìn qua gương mặt của hắn, thầm nghĩ trong lòng:

- Thực lực! Nếu như mình có đầy đủ thực lực thì có thể kề vai chiến đấu với anh ấy rồi.

Sáng sớm hôm sau, hai chiến xe bọc thép, năm chiếc xe jeep Dongfeng vũ trang, một cỗ xe máy có trang bị hai cổ súng máy hạng nặng, bảy chiếc Đông Phong kilocalo, mười chiếc BMW, một cỗ xe dầu lớn, sáu chiếc xe buýt cải hoán chạy tới căn cứ của thành phố Lũng Hải.

Nhìn thấy đoàn xe khổng lồ này, Thanh Nhi bay lượn trên không trung, dùng ánh mắt lợi hại của nó có thể dễ dàng tìm kiếm địch nhân.

Lúc này Tiêu Sơn mang binh tới trợ giúp căn cứ thành phố Lũng Hải, hắn cũng mang theo một nửa đạn dược trong xe theo. Thi đàn vượt qua mười vạn không phải quả hồng mềm, nếu như không có chuẩn bị sung túc thì có khả năng táng thân trong miệng tang thi.

Với tư cách điều kiện xuất binh của Tiêu Sơn, cửa thành căn cứ phía bắc giao cho Tiêu Sơn khống chế. Bộ đội của Tiêu Sơn có thể thuận lợi tiến vào trong căn cứ thành phố Lũng Hải.

Nhưng mà khu vực phố Phượng Hoàng thì căn cứ phái trọng binh canh giữ, năm chiếc xe bọc thép được canh giữ, bao cát, lưới sắt, từng tốp binh sĩ trang bị tốt đang nhìn chằm chằm vào chỗ này. Khu vực bên ngoài phố Phượng Hoàng cũng vạch ra nơi đóng quân của Tiêu Sơn.

Căn cứ dựng phòng tuyến ngăn cản Tiêu Sơn mà thôi, nếu như thi đàn quy mô lớn tiến vào thì bọn họ tuyệt đối sẽ không cho Tiêu Sơn mang trọng binh tiến vào căn cứ.

Tiêu Sơn vừa xuống xe tìm được Trần Thạch Đầu trầm giọng hỏi:

- Tình huống trước mắt như thế nào rồi? Lập tức đem hướng đi của thi đàn báo cáo cho tôi biết nào.

Lúc này hai mắt Trần Thạch Đầu mang theo tơ máu, hiển nhiên đã có vài ngày ngủ không được ngon giấc, Tiêu Sơn vừa hỏi thì hắn nhanh chóng trả lời:

- Hướng di động của thi đàn chính là hướng căn cứ, nhưng mà tốc độ di chuyển của chúng vô cùng chậm chạp. Nếu như dựa vào tốc độ hiện tại mà tính thì ước chừng còn có mười ngày mới tới căn cứ này!

Nghe Trần Thạch Đầu nói thì Tiêu Sơn khẽ chau mày.

Huyện Thượng Lâm cách huyện Thanh Nguyên chỉ một trăm cây số, tốc độ di chuyển của tang thi thập phần chậm chạp, thế nhưng mà chúng có thể không hề gián đoạn di chuyển trong hai mươi bốn giờ, muốn dùng thời gian mười ngày tới căn cứ thì Tiêu Sơn có chút hoài nghi.

Tiêu Sơn nhìn qua Trần Thạch Đầu, trầm giọng hỏi:

- Người cường tráng còn sốt sóng chiêu mộ được bao nhiêu rồi?

Trần Thạch Đầu lập tức đáp:

- Bốn trăm tên thanh niên trai tráng!

Nghe nói thi đàn của huyện Thượng Lâm đang di chuyển tới nơi này, Trần Thạch Đầu đã quyết đoán chiêu mộ thanh niên trai tráng còn sông sót. Sau khi trải qua huấn luyện thì bọn họ chính là binh sĩ hiếu chiến.

Sau tận thế thì dù là nam nhân hay nữ nhân đều là tài nguyên đáng giá. Nữ nhân có thể sanh con, sinh sôi nảy nở tộc đàn. Mà nam nhân thì chính là chiến sĩ hiếu chiến, thế hệ tương lai sẽ do bọn họ gánh vách. Vì ứng phó tình cảnh quẫn bách hiện tại, Trần Thạch Đầu tự nhiên phải chiêu mộ nam tử cường tráng.

Nhạc Trọng hạ đạt ra lệnh:

- Anh lập tức tổ chức cho bọn họ ăn cơm, thay phiên huấn luyện. Trang bị đi tới chỗ Vương Song lĩnh.

Bốn trăm nam nhân tổ chức phân phát trang bị và huấn luyện thì đối phó với tang thi cũng là lực lượng không nhỏ.

Trần Thạch Đầu nói:

- Tôi hiểu! Buổi tối hôm nay có đặc biệt chuẩn bị yến hội, thành viên tham gia yến hội đều là thủ lĩnh các thế lực trong căn cứ. Lôi Thành bên kia phát lời mời, hy vọng ngài có thể tham gia. Nghe nói là thương nghị chuyện đối phó tang thi.

- Tôi biết rõ! Anh đi thông tri với bọn họ là tôi sẽ tới đúng giờ.

Nhạc Trọng đi vào bên người Tiểu Thanh, xoay người nhảy lên lưng của nó.

Tiểu Thanh lúc này so ra còn kém chim mẹ của nó, nhưng mà cũng là biến dị thú sãi cánh là mười lăm mét, chở người không thành vấn đề.

Nhạc Trọng vỗ lưng của Tiểu Thanh, Tiểu Thanh chợt vỗ cánh bay lên trời, bay về hướng huyện Thượng Lâm mà đi.

Trần Thạch Đầu có chút hâm mộ nhìn qua Nhạc Trọng cưỡi lên lưng của Tiểu Thanh, sau đó nhìn qua bốn trăm người mà mình chiêu mộ đi qua.

Trên một mảnh đất trống trải của dân tị nạn, bốn trăm người sống sót tay đang cầm một chén cháo loãng, một tay cầm một cái màn thầu đang ăn trưa.

Trần Thạch Đầu đi tới trước đám người còn sống sót này, lạnh lùng nói:

- Trong ba mươi giây phải ăn xong đồ vật trong tay các người, sau đó lập tức tập hợp.

Nghe Trần Thạch Đầu nói như vậy thì bốn trăm người lập tức ăn như điên màn thầu trong ta, cháo loãng cũng uống sạch, sau đó nhanh chóng tập hợp cùng một chỗ.

Thu phục kho lương tực vùng ngoại ô huyện Thượng Lâm thì đãi ngộ của người sống sót trong căn cứ không tốt lên bao nhiêu. Cháo loãng cứu tế chỉ hơi đặc hơn một chút. Kho lương thực ngoài huyện Thượng Lâm dự trữ vô cùng phong phú, cho dù bốn thành cũng đủ cho một vạn người ăn được hai năm. Nhưng mà sau khi tận thế thì đại bộ phận hạt giống không cách nào nảy mầm, cao tầng căn cứ vì chống cự lâu một chút, tự nhiên sẽ không khai phóng lương thực cho người sống sót ăn thả cửa. Hơn nữa cao tầng của căn cứ có chút suy tính không nói ra. Nếu để cho những người sống sót kia ăn no đủ sẽ không nghe theo khống chế.

Dưới suy tính như vậy, người sống sót trong căn cứ không được ăn no, mặc không đủ ấm. Trần Thạch Đầu cho những người sống sót kia đãi ngộ tốt hơn, bọn họ tự nhiên không buông tha cơ hội khó có được này.

Trần Thạch Đầu vung tay lên, một gã chiến sĩ đem Đại Khảm Đao, tấm chắn tới, vứt trên mặt đất chồng chất thành tòa núi nhỏ.

Đem bốn trăm Đại Khảm Đao, bốn trăm mặt thuẫn thép, những trang bị này là do Đại Nham Trấn sản xuất ra. Đại Nham Trấn thì ngày đó theo Tiêu Sơn đoạt lại thị trấn, ngay sau đó sản xuất ra đủ loại vật tư chống lại tang thi, một khắc cũng không có ngừng.

Trần Thạch Đầu nói:

-Mỗi người các ngươi sẽ cầm lấy một đại đao và một cái thuẫn!

Những người sống sót kia cầm lấy đao và thuẫn lên, trong mắt hiện ra vẻ kinh nghi, nhưng mà vẫn đi lên cầm đao và tấm chắn lên.