Chương 70: Trùng kích tinh thần...... Cao Đại Cường lên chức

Đang ngồi trên người của L2 chỉ huy chính là Z1, vừa thấy được Tiêu Sơn thì lập tức phát ra tiếng kêu bén nhọn, tốc độ của đầu L2 tốc độ nhanh hơn vài phần.

Ba đầu S2 giống như quỷ mỵ nhào đầu về phía của Tiêu Sơn bên này.

Tiêu Sơn nhìn thấy ba con S2 lao về phía mình thì lạnh lùng cười cười, dưới chân điểm một cái, tốc độ toàn bộ triển khai, hóa thành một đạo sấm sét trực tiếp lao thẳng về phía con Z1 kia.

Ánh đao chớp động hiện ra, Tiêu Sơn xẹt qua thì đầu lâu của ba con S2 phóng lên trời, thi thể không đầu vô lực té trên mặt đất.

Nhìn thấy Tiêu Sơn tiếp cận, đàu Z1 càng thêm khủng hoảng, nó liên tục gào thét, ba đầu L2 thân hình khôi ngô cũng lao thẳng về phía của Tiêu Sơn bên này.

Ba đầu L2 đao thương bất nhập, da thịt, cốt cách cường độ đều vượt xa mấy con S2 kia, mặc dù dùng Tiêu Sơn hiện tại cường hóa mạnh mẽ, muốn bằng vào Phảng Chế Đường Đao chém đầu của chúng cũng là chuyện vô cùng khó khăn. Loại tang thi thân thể cứng rắn đao thương bất nhập này đối với người cường hóa nhanh nhẹn, thể lực chủ yếu như Tiêu Sơn cũng có chút khó giải quyết.

Tiêu Sơn nhìn qua ba con L2 xông tới, khẽ chau mày, phát động kỹ năng ma viêm, một đoàn ma viêm đỏ hồng hiện ra..

Tiêu Sơn như mũi tên lao thẳng về phía trước, hắn xuất hiện trước người của một con L2, một tay đặt lên đầu lâu của L2, ma viêm đỏ hồng lập tức bạo phát, trực tiếp đem đầu của L2 đốt cháy thành tro tàn.

Uy lực ma viêm chủ yếu được quyết định từ thể lực, tinh thần lực, cường độ thân thể, sức lực của Tiêu Sơn uy lực của ma viêm trên cơ bản được quyết định từ bốn thuộc tính này.

Nếu muốn ma viêm bộc phát mạnh hơn nữa thì tinh thần lực cùng thể lực của Tiêu Sơn sẽ tiêu hao nhiều hơn.

Băng Vương Trương Vân có thể lập tức ngưng tụ ra băng thuẫn cường đại ngăn cản viên đạn công pháp, nhưng mà hắn phải tiêu hao tinh thần lực cường đại để tạo ra băng thuẫn trong tức thì.

Tiêu Sơn thao túng ma viêm, một bên đột kích diệt sát đầu L2, hắn trong nháy mắt tiêu hai hai điểm tinh thần, hai điểm thể lực. Đây là do hắn khống chế ma viêm đốt cháy đầu lâu của L2, nếu muốn đốt sạch thân thể của L2 trong nháy mắt thì hắn cũng có thể làm được, nhưng mà tiêu hao tinh thần và thể lực rất lớn mới được.

- Xem ra phải cường hóa phương diện tinh thần rồi.

Thân hình của Tiêu Sơn chớp động, tay phải của hắn đưa lên đầu lâu của L2 còn lại và nhấn một cái, ma viêm lập tức bộc phát, đem những con L2 này thiêu đốt thành tro tàn.

Ba đầu L2 trong khoảng khắc đã bị Tiêu Sơn thiêu cháy, hắn cũng có thể cảm giác được tinh thần lực và thể lực của mình tiêu hao quá mạnh mẽ.

Tiêu diệt xong ba đầu L2 thì Tiêu Sơn đã vọt tới trước đội tang thi tiến hóa kia, hắn lật tay một cái, gai độc chợt hiện ra trong tay của hắn, trong mắt của hắn hàn quang lóe lên, lập tức nhắm vào Z1 bóp cò.

Vào lúc Tiêu Sơn nhắm trúng con Z1 trong nháy mắt thì con Z1 nhanh chóng chui xuống thân thể của L2.

Ba đầu S2 giống như quỷ mị hiện ra trước người của Tiêu Sơn. Hắn một viên bắn trúng đầu vai của S2, làm vai của con S2 này bị bắn thành phấn vụn.

Một viên không trúng thì Tiêu Sơn tiếp tục vọt tới trước, tay trái của hắn lập tức chém bay đầu của S2 này, sau đó thuận thế bước lên phía trước chém lên đầu lâu của L2, ma viêm bộc phát, trực tiếp thiêu đốt đầu lâu của L2 thành tro bụi.

Thời điểm Tiêu Sơn vô cùng hung hãn đuổi giết những tang thi kia, con mắt của Z1 ở bên kia đỏ thẫm, nhìn qua hướng của Tiêu Sơn nhìn một cái.

Một đạo sóng tinh thần vô cùng cường đại oanh kích về phía Tiêu Sơn bên này, lập tức có một con S2 và L2 trước người của nó bị sóng tinh thần nghiền ép, đầu nó lập tức nổ tung.

Sóng tinh thần cường hoành đánh trúng vào người của Tiêu Sơn, đầu của hắn chợt như bị sét đánh, trời đất quay cuồng, mắt của hắn có kim tinh bốc lên, đại não muốn nứt ra, thoáng cái ngã nhào xuống mặt đất.

Sóng tinh thần này không phân biệt địch ta mà oanh kích tới, Z1 cũng chỉ có thể khống chế mấy con tang thi tiến hóa chung quanh nó không bị tổn thương mà thôi, về phần tang thi tiến hóa bên người của Tiêu Sơn sẽ phải chết.

Nhìn thấy Tiêu Sơn ngã nhào trên đất, còn sót lại ba con S2 giống như quỷ mỵ xông về phía của Tiêu Sơn bên này, ba con L2 cao lớn cũng bước thẳng tới chỗ của Tiêu Sơn.

Đầu của Tiêu Sơn muốn nứt ra, ánh mắt hoa lên, hắn dùng răng cắn môi của mình, cắn nát bờ môi, máu tươi chảy ròng, đau đớn kích thích đầu óc của hắn thanh tỉnh, hắn lúc này mới có thể tập trung tinh thần lại, điểm chân một cái thân hình thoáng lui ra phía sau.

Sóng tinh thần của Z1 hiển nhiên cũng có hạn chế phạm vi, nếu khôngTiêu Sơn đã sớm sóng tinh thần của Z1 công kích rồi.

Ở trên bầu trời, Thanh Nhi hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh, bổ nhào qua dùng móng vuốt sắc bén cắt đầu của L2 xuống.

Ba đầu S2 rất nhanh đuổi theo Tiêu Sơn, một trảo chộp về phía hắn.

Trong ánh mắt Tiêu Sơn hào quang chớp động vài cái, tâm niệm vừa động, trong nháy mắt thân thể của ba đầu S2 tới gần thân thể của hắn thì gai xương bén nhọn đâm ra ngoài, đâm vào đầu lâu của ba đầu S2 kia, trực tiếp tiêu diệt cả ba.

Gai xương co rụt lại, thi thể ba đầu S2 vô lực nằm trên mặt đất.

Sóng tinh thần trùng kích chỉ có tinh thần cường đại mới ngăn cản được, tinh thần của Tiêu Sơn được cường hóa nhiều lần cho nên vô cùng cứng cỏi, tuy vẫn có chút hoa mắt nhưng cũng đã khôi phục hơn phân nửa, chỉ có tinh thần hơi uể oải mà thôi.

Một kích miểu sát ba đầu S2, Tiêu Sơn đi lên phía trước một bước, một tay đặt lên đầu lâu của L2, đang muốn thúc dục ma viêm thì đột nhiên đầu tê rần, tinh thần có chút hỗn loạn, ma viêm không cách nào phóng ra được.

Thừa dịp này đầu L2 kia một quyền nặng như núi đánh vào người của Tiêu Sơn.

Trước mắt nắm đấm của L2 sắp đánh trúng thân thể Tiêu Sơn, nương theo một đạo vòi rồng hiện ra, Thanh Nhi ở trên bầu trời bổ nhào xuống trước, một trảo chộp vào đầu lâu của L2 kia, đem đầu đầu của con L2 kia cắt xuống.

- Sóng tinh thần trùng kích đúng là lợi hại.

Tiêu Sơn tránh được một kiếp, trong nội tâm hoảng hốt, thân hình lóe lên, cuối cùng xuất hiện sau lưng của L2 cuối cùng, giơ lên gai độc lên nhắm vào đầu lâu của L2 và bóp cò.

Phanh một tiếng súng vang lên, đầu lâu của L2 bị viên đạn của gai độc bắn nát.

Tiêu diệt xong ba con L2 xong, Tiêu Sơn giơ gai độc lên bắn ba phát liên tục vào con L2 đang chạy đi kia.

Ba viên đạn đâm vào trong đầu lâu của L2 kia, trực tiếp bắn ra ba lỗ máu trên đầu của L2 đầu, khiến nó vô lực té xuống đất.

Đầu L2 khẽ đảo thì con Z1 tứ chi ngắn ngủi trong ngực của nó chợt giống như hầu tử nhảy vào một gian phòng gần đó, tứ chi của nó ngắn nhưng mà tốc độ chạy cũng không có chậm.

Tiêu Sơn điểm một ngón tay về phía Z1, một ma pháp trận lăng không hiện ra, một quả băng trùy mãnh liệt bắn vào thân thể của Z1, xuyên thủng một cái động lớn.

Con Z1 bị băng trùy oanh trúng thì vô lực té xuống mặt đất, nắm bất động tại chỗ, một đoàn linh quang lớn từ trong cơ thể của nó bay vào người của Tiêu Sơn.

- Chúc mừng ngài thăng cấp lên cấp 33, đạt được 2 điểm cường hóa.

- Toàn bộ cường hóa tinh thần!

Tiêu Sơn xoa xoa chỗ đau của hắn nói ra.

Mỗi lần làm ra lựa chọn thì một tia nước ấm chạy dọc theo thân thể của Tiêu Sơn, làm cho tinh thần hỗn loạn của hắn khôi phục lại một chút.

Tiêu Sơn đi tới bên người của con Z1 kia, chỉ thấy bên người Z1 tuôn ra một bản sách kỹ năng, một hộp báu màu xanh và hai trăm sinh tồn tệ.

- Sách kỹ năng cấp ba: Cố hóa tinh thần, bản kỹ năng này là kỹ năng bị động, sau khi học tập kỹ năng này thì sẽ vĩnh viễn gia tăng 10 điểm tinh thần.

- Bí bảo cấp ba: bao tay lực lượng. Sau khi trang bị lực lượng +10.

Tâm niệm Tiêu Sơn vừa động, lập tức học bảng cố hóa tinh thần này.

Trong chớp mắt trong thức hải của Tiêu Sơn lần nữa ngưng tụ ra phù văn thần bí. Phù văn thần bí vừa hiện ra thì Tiêu Sơn liền cảm giác ý nghĩ của mình trở nên rõ ràng, bởi vì bị trùng kích tinh thần cho nên đầu óc hỗn loạn khôi phục không ít.

Tiêu Sơn nhìn qua đầu sọ của Z1 dài rộng, tâm niệm vừa động, xuất xuất ra một thanh Phảng Chế Đường Đao chém lên đầu của con Z1 kia, phá vỡ đầu của Z1 và cẩn thận xem xét trong đầu của Z1 có huyết tinh, tinh hạch các loại hay không.

Thời điểm Tiêu Sơn xem xét thì Thanh Nhi bên cạnh bay xuống, thoáng cái mổ lên người của con Z1, sau đó ăn cái đầu của Z1 sau đó lộ ra thần sắc thỏa mãn.

- Không có tác dụng cường hóa sao?

Tiêu Sơn xem biểu hiện của Thanh Nhi thì phát hiện nó không có tiến hóa thăng cấp, cũng không có đạt được nhắc nhở cường hóa, trong nội tâm hơi có chút thất vọng.

Tiêu Sơn trở về đường đi, hắn thu nhập những thứ tuôn ra vào trong trữ vật giới chỉ.

Z1 vừa chết, cả thị trấn nhỏ không còn có lực lượng chống cự nào, bộ đội của Tiêu Sơn thuận lợi chiếm giữ Đại Nham Trấn, bắt đầu sưu tầm người sống sót.

Bản thân Tiêu Sơn bắt đầu kiểm kê thu hoạch chiến đấu của mình.

Lúc này bởi vì chém giết nhiều tang thi tiến hóa, sách kỹ năng và trang bị tuôn ra tương đối nhiều. Tiêu Sơn tổng cộng thu hoạch sáu mươi ba hộp bàu màu trắng, ba hộp báu màu xanh và vài loại sách kỹ năng.

Sau khi mở tất cả hộp báu ra xem, Tiêu Sơn đạt được ba mươi đôi giầy cường hóa cấp một, một trăm năm mươi thanh Phảng Chế Đường Đao, một trăm phòng hộ phục cấp một, mười phòng hộ phục cấp hai, ba mươi cái bao tay trắng, một kiện bảo vật Đường đao cấp hai, một kiện bảo vật Ma trượng cấp thấp. Bảy bản sách kỹ năng theo thứ tự là Hỏa Cầu Thuật cấp một hai mươi quyển, sức lực lớn cuồng bạo cấp hai mười quyển, băng trùy thuật cấp một năm quyển, trị hết vết thương nhẹ cấp một mười hai, di động cao tốc cấp hai bảy quyển, kỹ năng gia tốc cấp một ba mươi sáu quyển.

- Bảo vật cấp hai: Đường đao. So với Phảng Chế Đường Đao còn sắc bén và cứng cỏi hơn.

- Bảo vật cấp hai: Ma trượng thấp kém. Nắm giữ ma trượng này tốc độ ngâm xướng ma pháp vượt qua mười lăm giây sẽ giảm xuống thêm một giây.

- Kỹ năng gia tốc cấp một: sử dụng nên kỹ năng này tiêu hao năm điểm thể lực, sau khi sử dụng thì nhanh nhẹn trong 30 giây +10.

- Lại có thể đủ tổ kiến ba tiểu đội cường hóa rồi!

Tiêu Sơn nhìn qua một trăm năm mươi thanh Phảng Chế Đường Đao, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng. Mỗi một thanh Phảng Chế Đường Đao phối hợp với giáp da rắn nước sẽ tạo thành một người cường hóa.

Mặc dù những người cường hóa này khó mà mạnh mẽ như Tiêu Sơn hiện tại, nhưng mà những người cường hóa này có năng lực chiến đấu với tang thi và lực bền bỉ vượt xa nhân loại bình thường, trải qua huấn luyện nghiêm khắc rất dễ dàng có thể trở thành chiến sĩ tinh nhuệ so được với bộ đội đặc chủng.

Tang thi bình thường đại bộ phận không tuôn ra hộp báu màu trắng, những thanh Phảng Chế Đường Đao đại đa số đều là tang thi tiến hóa tuôn ra hộp báu vật màu trắng. Lúc này trong Đại Nham Trấn có tang thi tiến hóa vượt xa Thạch Mã Trấn mấy lần, bởi vậy tuôn ra hộp báu màu trắng cũng hơn nhiều so với Thạch Mã Trấn.

Có thanh Đường đao này thì Phảng Chế Đường Đao trong tay của Tiêu Sơn cũng có thể đưa cho người khác.

Phảng Chế Đường Đao chém giết tang thi bình thường giống như giết chó, nhưng mà đối mặt với biến dị thú, L2 da dầy thịt béo thì vô cùng khó khăn. Như Tiêu Sơn không phải cường hóa qua lực lượng thì hắn dùng Phảng Chế Đường Đao chém giết S2 cũng không có nhẹ nhõm như vậy.

Tang thi bình thường không ngừng tiến hóa, xương cốt yếu ớt không ngừng được cường hóa mạnh hơn. Xương cốt thân thể của S2 cường độ tuy bằng không sánh được với L2, nhưng mà cũng tiếp cận L1. Nếu không phải không có lực lượng nhất định, cho dù cầm Phảng Chế Đường Đao trong tay cũng không dễ dàng giết chết S2.

Đại lượng bộ đội tiến vào chiếm giữ Đại Nham Trấn, mỗi người sống sót ẩn nấp trong Đại Nham Trấn cũng được bọn họ tìm ra. Lúc này những người sống sót đói bụng không thành hình người. Trong Đại Nham Trấn có hơn năm ngàn nhân khẩu, sau khi trải qua điều tra thì còn sống sót không đủ bốn trăm.

Trong hơn ba trăm người sống sót đã đã xuất hiện một đám cặn bã, các loại hắc ám của nhân tính cũng hiện ra. Những cặn bã ăn thịt người sẽ bị Tiêu Sơn xử bắn, còn những người phạm trọng tội sẽ bị Tiêu Sơn bổ khuyết vào trong Cặn Bã Doanh.

Trong Cặn Bã Doanh thoáng một cái tăng thêm tám mươi ba người, số lượng giảm mà tăng.

Đại Nham Trấn có một nhà máy sắt thép loại nhỏ, đồng thời không chỉ nhà máy sắt thép này còn có nhiều xí nghiệp khác, có được rất nhiều máy móc gia công thiết bị. Đồng thời trươc tận thế trong nhà máy sắt thép tồn trữ đại lượng than đá, trong nhà máy phát điện cũng có trữ than đá, chỉ cần nhân thủ sung túc là có thể khôi phục hoạt động của nhà máy sắt thép.

Trong khoảng thời gian này Tiêu Sơn tiếp nhận người đào vong ra khỏi căn cứ thành phố Lũng Hải, lại cho người đi khắp nơi tìm kiếm người sống, cộng thêm tìm được người sống sót trong Đại Nham Trấn thì nhân khẩu của hắn thoáng chốc tăng lên ba ngàn người.

Sau khi thu phục Đại Nham Trấn thì Tiêu Sơn từ Thạch Mã Trấn điều một ngàn người tới Đại Nham Trấn, bắt đầu luyện thép, đồng thời chế tạo các loại binh khí, như Đại Khảm Đao, thuẫn thép, lưới sắt, dây thép bán mã tác (giăng dây ở chỗ tối để gạt ngã người ngựa của đối phương), côn sắt các loại.

Không có đạn dược súng pháo, Tiêu Sơn cũng chỉ có thể sản xuất vũ khí lạnh mà thôi. Tồn lượng sắt thép trong Thạch Mã Trấn cũng không nhiều, chế tạo hơn một trăm thuẫn thép, đại đao cũng đã tiêu hao nhiều sắt thép. Bởi vậy nhà máy sắt thép Đại Nham Trấn đối với Tiêu Sơn mà nói thập phần trọng yếu.

Cặn Bã Doanh trong nơi đóng quân của Đại Nham Trấn được lùa vào một căn phòng lớn, lần lượt phân chiếu làm giường cho Cặn Bã Doanh.

Mười tên đội viên võ trang nhìn chằm chằm vào nơi này, nếu như những tù phạm cặn bã doanh nói lộn xộn, lập tức trực tiếp xử bắn.

Mọi người là ở chung với động vật, trong tù phạm cặn bã doanh lúc này dần dần hình thành vòng tròn nhỏ.

- Mẹ nó! Cao lão đại, những người kia đúng là quá ác. Chúng ta lúc này bị đẩy lên trước và chết hơn hai mươi người. Tiếp tục như vậy qua mấy lần chúng ta sẽ chết sạch.

Một gã xấu xí, nam tử thân cao một mét tám giống như khỉ ốm nhìn qua một nam tử khôi ngô cao một mét chín nói chuyện.

Tên nam tử khôi ngô cao một mét chín nhìn chằm chằm vào tên nam tử như khỉ ốm kia ngữ khí rét lạnh nói:

- Nạp Lan Minh Châu! Câm miệng, nơi này là nơi nào không phải mày không biết, nếu những lời này lọt vào tai những người kia, tao và mày chỉ có con đường chết.

Tên tù phạm được gọi là Cao lão đại tên là Cao Đại Cường. Trước tận thế chính là một gã nông dân cường tráng, sau khi tận thế thì lang thang đi theo Tiết Phá Sơn, trở thành tay chân của Tiết Phá Sơn, cũng làm ra không ít chuyện ác. Tiêu Sơn tiêu diệt Tiết Phá Sơn thì hắn liền bị đày đi đến Cặn Bã Doanh trở thành tù phạm.

Nghe Cao Đại Cường nói vậy thì thân thể Nạp Lan Minh Châu có chút co rụt lại, cẩn thận từng li từng tí nhìn qua vệ binh của Tiêu Sơn đang đứng gác ở xa xa, ánh mát sợ hãi.

Nơi này là của Tiêu Sơn, tù phạm Cặn Bã Doanh không có quyền nói chuyện gì cả. Nạp Lan Minh Châu nói những lời này nếu lọt vào tai của những tên vê binh kia, trực tiếp kéo hắn ra xử bắn cũng không có người nào nói tiếng gì.

Về phần tù phạm Cặn Bã Doanh muốn phản kháng càng không thực tế, một khi có chuyện bạo loạn xảy ra, mười tên vệ binh sẽ dùng súng tiểu liên AK trong tay tiêu diệt toàn bộ bọn chúng.

Càng đừng đề cập tới còn có hai tháp súng máyở đối diện lúc nào cũng chĩa vào bên này.

Nạp Lan Minh Châu xấu hổ cười nói:

- Tôi chủ thuận miệng nói mà thôi, ha ha...

- Ai là Cao Đại Cường?

Một tên chiến sĩ cầm bản ghi chép đi tới, nhìn chung quanh một vòng nói ra.

Ánh mắt của đám tù nhân lúc này đều nhìn qua phía Cao Đại Cường bên này.

Vài tên tù phạm ngồi gần bên người Cao Đại Cường cũng lặng lẽ dời người ra xa xa, muốn tránh qua bên cạnh. Chỉ có Nạp Lan Minh Châu vẻ mặt tuy tái nhợt nhưng vẫn như cũ ngồi bên người Cao Đại Cường.

Sắc mặt Cao Đại Cường lúc này biến đổi trở nên vô cùng tái nhợt, hai đấm nắm chặt, chậm rãi đứng lên, mồ hôi lạng sau lưng chảy ròng ròng, trầm giọng nói:

- Tôi chính là Cao Đại Cường!

Trên cơ bản người tiến vào Cặn Bã Doanh mà bị điểm tên thì không có chuyện tốt lành gì đó. Không lâu trước kia có mấy tù phạm bị điểm tên đều bị kéo ra ngoài xử bắn tại chỗ.

Tên chiến sĩ nhìn vào trong bản ghi chép và nói ra:

- Cao Đại Cường hôm nay tác chiến dũng cảm, chém giết bảy đầu tang thi. Hiện tại cho phép nắm giữ chức tiểu đội trưởng thứ nhất, hạ hạt gồm Nạp Lan Minh Châu, Vương Hổ... Mười hai người. Hơn nữa trong một tuần thì mỗi ngày sẽ có được một con cá. Hy vọng anh có thể sớm ngày giết được ba mươi ba đầu tang thi, tranh thủ một lần nữa làm người.

Nạp Lan Minh Châu ngồi bên cạnh Cao Đại Cường lúc này trong mắt hiện ra thần sắc vô cùng vui mừng, đi đến bên người Cao Đại Cường chúc mừng:

- Cao lão đại, chúc mừng anh!

- Cao lão đại! Sau này thỉnh anh chiếu cố nhiều hơn.

"..."

Tù phạm dưới trướng của Cao Đại Cường lúc này đều nhao nhao tới bên người của Cao Đại Cường chúc mừng hắn, nịnh nọt ton hót nịnh bợ. Sau này Cao Đại Cường chính là trưởng quan nắm giữ sinh tử của bọn họ đấy.

Cao Đại Cường nghe xong tên chiến sĩ nói như vậy, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, đem tảng đá trong lòng thả xuống, nhìn qua tên chiến sĩ kia liên tục nói cảm tạ:

- Đa tạ! Đa tạ!

Tên chiến sĩ kia thản nhiên nói:

- Không cần cám ơn tôi! Tôi chỉ đọc quyết định bổ nhiệm của Tiểu đoàn trưởng mà thôi.

Nói xong tên chiến sĩ kia tiếp tục tuyên đọc tên của những tù phạm chiến đấu anh dũng với tang thi và ban thưởng, mười tên tù phạm hung hãn dám chiến đấu với tang thi được đưa lên làm tiểu đội trưởng, hơn nữa đạt được ban thưởng cá để ăn.

Tuyên đọc ban thưởng hoàn tất thì tên chiến sĩ tuyên đọc quyết định vung tay, một gã nhân viên phục vụ đẩy một chiếc xe nhỏ tới, trên chiếc xe này trừ bát cháo bình thường, màn thầu ra thì còn có mấy con cá hấp.

Tất cả tù phạm nhìn qua cá hấp thì chảy nước miếng, nước miếng chảy ròng ròng.

Sau tận thế thì vật tư cực kỳ thiếu thốn. Cá sống cá tươi đều là thứ dùng để cung phụng thủ lĩnh các nơi, trong những tù phạm này rất nhiều người sau tận thế không được ăn thịt qua, lúc này nhìn thấy con cá hấp thì mắt mọi người sáng lên, con mắt nhìn chằm chằm không ngớt.

Tên chiến sĩ lạnh lùng nói:

- Đều tới mang đồ ăn của mình đi đi! Không cho phép có tiếng động lớn xôn xao, không cho phép chen ngang, bất luận kẻ nào trái với kỷ luật thì quất hai mươi roi, lượng lao động gấp đôi.

Nghe được chiến sĩ nói vậy thì đám tù phạm hung hãn trong Cặn Bã Doanh thoáng cái trở nên nghe lời như mèo vậy, thành thành thật thật trật tự lấy đồ ăn của mình. Tính kỷ luật và phục tùng còn mạnh hơn trước khi tận thế rất nhiều nhiều lần.

Cao Đại Cường lĩnh một bánh bao lớn, một chén cháo và con cá hấp quay về chỗ ngồi.

Trên đường đi Cao Đại Cường có thể nhìn thấy ánh mắt tham lam của đám người chung quanh nhìn qua con cá hấp, nếu không phải có chiến sĩ cầm súng chấn nhiếp, đám tù phạm thân thủ bất phàm chắc chắn đã lao lên đoạt đi rồi.

Nạp Lan Minh Châu cầm một bát cháo và cái màn thầu đi tới bên người Cao Đại Cường, nhìn qua con cá hấp của Cao Đại Cường thì chảy nước miếng ròng ròng:

- Chúc mừng anh, Cao đại ca!

Cao Đại Cường đem con cá hấp này này gắp ra một miếng:

- Minh Châu, tới đây! Chúng ta cùng ăn cá!

Trong mắt Nạp Lan Minh Châu hiện ra hào quang kinh hỉ, nói:

- Cảm ơn Cao lão đại! Cám ơn Cao lão đại!

Cao Đại Cường cười cười, kẹp lấy một miếng cá hấp cho Nạp Lan Minh Châu, trong ánh mắt hâm mộ của mình cho vào trong miệng. Hắn trước tận thế mặc dù là nông dân, nhưng mà hắn không có ngu ngốc. Muốn nắm giữ một tiểu đội thì tự nhiên phải có tâm phúc của mình, nếu như không có người giúp đỡ thì hắn cũng không quá đáng chỉ là tư lệnh không quân mà thôi. Cao Đại Cường trong chiến đấu với tang thi đã cứu Nạp Lan Minh Châu một mạng, hắn tự nhiên xem Nạp Lan Minh Châu là tâm phúc của mình.

- Dưới trướng của chúng ta hiện giờ có 3786 người. Thạch Mã Trấn 2438 người, Đại Nham Trấn 1348 người. Ngày hôm qua Trung đội tìm kiếm chung quanh được 87 người sống sót. Tìm được vật tư như sau: gạo, thịt hộp,.....

Trong văn phòng trưởng trấn Thạch Mã Trấn thì Quách Vũ mặc áo váy trắng thanh thuần, cầm một phần tư liệu báo cáo tình huống trong trấn cho Tiêu Sơn nghe.

- Vẫn thiếu người a!

Tiêu Sơn ngồi trên bàn lão bản, nhíu mày, tay phải ngón trỏ gỗ nhẹ vào mặt bàn, lâm vào trong trầm tư.

Khuyết thiếu danh phận đại nghĩa, mặc dù Tiêu Sơn vẫn lợi dụng tính hiệu radio truyền ra chung quanh, người sống sót chủ động tới tìm hắn không nhiều lắm. Đại bộ phận người sống sót đều đi tới căn cứ thành phố Lũng Hải. Mặc dù Tiêu Sơn có đào người chỉ là người chủ động tìm được, đạt được nhân khẩu cũng rất ít.

Không có nhân khẩu, Tiêu Sơn cũng không cách nào tổ kiến quân đội cường hoành.

Căn cứ thành phố Lũng Hải bên kia người sống sót đã đột phá sáu ngàn, đang tăng lên tới bảy ngàn người. Đại nghĩa tức là nhân tâm, chuyện này làm cho Tiêu Sơn nhìn thấy lực lượng của danh phận đại nghĩa.

Quách Vũ nói:

- Trần Trí Quang đưa tình báo biểu hiện trong căn cứ thành phố Lũng Hải đã cấm chúng ta chiêu mộ nhân công. Hơn nữa bọn họ bắt đầu sữa chữa tường thành rồi.

Tiêu Sơn nhíu mày, trầm giọng nói:

- Cái gì? Lấy ra cho anh xem!

Trần Trí Quang hiện tại đã trở thành người phát ngôn thế lực của Tiêu Sơn trong căn cứ thành phố Lũng Hải. Hắn là người địa phương, đối với căn cứ thập phần hiểu rõ. Biết rõ các loại phương pháp, cũng là người đứng ra chủ động chiêu mộ nhân thủ cho Tiêu Sơn trong căn cứ.

Trước mắt Tiêu Sơn cần tăng thêm nhân thủ, mà chiêu mộ từ căn cứ thành phố Lũng Hải là nhanh nhất. Căn cứ cấm Tiêu Sơn chiêu mộ nhân viên, hắn muốn tăng cường thế lực sẽ bị ảnh hưởng.

- Cường công căn cứ sao?

Tiêu Sơn cầm phần văn bản tài liệu này, chau mày, ý niệm cường công căn cứ lúc này hiện ra trong đầu của hắn.

Căn cứ thành phố Lũng Hải ngăn cản Tiêu Sơn khuếch trương thế lực của mình, song phương bạn địch khó hiểu. Mặc dù từng có thời điểm cộng đồng thu phục kho lương thực, nhưng mà đó chỉ là vì lợi ích cộng đồng mà thôi.