Chương 74: Thi đàn đến

Mười ngày sau, Tiêu Sơn lại lên tường thành dò xét lần nữa, hắn nhìn thấy Thanh Nhi trên cao phát ra tiếng kêu bén nhọn, sắc mặt của hắn trầm xuống, nhìn qua Khổng Thiên Dự bên cạnh hắn nói ra:

- Thi đàn đến, thông tri bọn họ gấp rút lên tường thành đi.

Khổng Thiên Dự lập tức quay đầu hạ thành.

Rất nhanh, những nam nữ già trẻ bên ngoài đào hầm quanh huyện Thanh Nguyên lập tức vẻ mặt kinh hoàng, từ bốn phương tám hướng lập tức lao vào trong căn cứ.

Trong đoàn người chen chúc tranh giành đường vào, mười mấy người bị ngã trên mặt đất, sau đó bị người đằng sau giẫm chết, không người nào để ý những kẻ chết này, tất cả mọi người chỉ muốn phải nhanh chóng chạy vào trong thành. Một chút trật tự cũng không có, đừng nói gì đến xếp hàng vào thành.

Trong cửa thành rất nhanh phát sinh đánh chửi, giẫm đạp các loại, tiếng khóc, tiếng la vang vọng bầu trời. Tang thi còn chưa thấy thân ảnh, những người sống sót đã loạn thành một bầy.

Qua một hồi lâu những người sống sót mới bị nhân viên chính phủ khai thông cho vào thành.

Người sống sót mới vừa tiến vào trong thành không lâu, mọi người trên tường thành lập tức nhìn thấy thân ảnh tang thi ở xa xa.

Thời điểm nhìn thấy thi đàn rậm rạp chằng chịt kia, mọi người trên tường thành hít khí lạnh. Thi đàn rậm rạp chằng chịt không nhìn thấy giới hạn, mang theo khí thế có thể thôn phệ tất cả đang di chuyển tới huyện Thanh Nguyên.

Thi đàn khổng lồ không ngừng di động, đại bộ phận sắc mặt người trên tường thành tái nhợt, thân thể run nhè nhẹ, tay cầm vũ khí bởi vì dùng sức quá lớn mà trắng bệch.

Vừa nghĩ tới chính mình sẽ chiến đấu với tang thi nhiều như kiến kia, rất nhiều người hai chân phát run, bị sợ làm đổ mồ hôi lạnh.

Trên tường thành cũng chỉ có Tiêu Sơn, Nhạc Trọng và tinh nhuệ của Tiêu Sơn nhiều lần chiến đấu với tang thi là sắc mặt bình tĩnh.

Bảy trăm người sống sót vừa mới được Tiêu Sơn huấn luyện nhìn thấy thi đàn khổng lồ thì hai chân phát run, sắc mặt tái nhợt.

Thi đàn vô cùng khổng lồ chậm rãi đi tới huyện Thanh Nguyên, mỗi tiếp cận một phần đã tới áp lực to lớn trong lòng người. Nếu không phải có tường thành huyện Thanh Nguyên cao sáu mét thủ hộ, chỉ sợ đại bộ phận người đã bị dọa sụp đổ, chạy trối chết.

- Tiểu đoàn trưởng, những tang thi này không chỉ có mười vạn a?

Khổng Thiên Dự đứng ở bên người của Tiêu Sơn, nhìn qua tang thi nhiều như kiến thì sắc mặt có chút khó coi nói ra.

So với thi đàn này thì Tiêu Sơn gặp được bất luận thi đàn nào còn khổng lồ hơn. Đông nghịt một mảnh, giống như tổ kiến bò ra, thi đàn trong Đại Nham Trấn căn bản không thể nào đánh đồng được.

- Có lẽ vượt qua mười hai vạn!

Tiêu Sơn nhìn qua thi đàn trước mặt thì áp lực tâm lý cũng cực lớn. Đối mặt biển thi khổng lồ kia, cho dù có tường thành dựa vào hắn cũng không có quá nhiều chắc chắn sẽ thủ vững căn cứ. Đương nhiên, nếu có cả Nhạc Trọng thì cũng chưa chắc. Nhưng hắn không hề hay biết năng lực của Nhạc Trọng như thế nào, nên cũng không thể phán đoán được.

Tuy trong căn cứ có hơn sáu ngàn người, nhưng mà chân chính có dũng khí chiến đấu với thi không đủ một ngàn người. Một ngàn so mười vạn, vậy ý nghĩa bình quân mỗi người chiến đấu với một trăm tang thi, như vậy đúng là quá khó khăn rồi.

Tang thi loại hình chữ Z kia không được thông minh như người bình thường, thi đàn khổng lồ kia trực tiếp bao vây bốn phương tám hướng. Lúc này đội ngũ của Nhạc Trọng cũng đã đi lên tường thành để quan sát.

Tiến lên tường thành, Trần Kiếm Phong nhìn qua những hầm mà hắn cho người đào ngày đem, tất cả tang thi đi tới những hầm mà căn cứ đào thì bị té vào trong. Tang thi đằng sau không ngừng té vào trong đó, thẳng đến khi nhồi đầy hầm thì tang thi đằng sau mới giẫm lên đầu đồng bạn đi qua. Những tang thi biến thành đá kê chân không cách nào đi lên nổi.

Không ngừng có tang thi bị rớt vào trong hầm, hơn hai ngàn đầu tang thi vĩnh viễn nằm lại đó, dùng thân thể của chúng lấp đầy hầm. Đại quân tang thi giống như không bị ảnh hưởng đi qua, đẩy mạnh bước tiến tới dưới chân thành huyện Thanh Nguyên.

- Tự do xạ kích!

Thời điểm Tiêu Sơn nhìn thấy tang thi lọt vào trong phạm vi một ngàn mét, Tiêu Sơn chợt phát ra mệnh lệnh.

Bộ đội của Tiêu Sơn có một tay súng trường là thần xạ thủ, không ngừng bắn tỉa tang thi, tất cả tang thi không ngừng bị bắn nổ đầu té xuống đất.

Tiêu Sơn đóng ở cửa thành phía đông huyện Thượng Lâm. Nhạc Trọng đóng giữ ở hướng nam. Còn lại tây, bắc ba cửa thành thì do chiến sĩ dưới trướng Lôi Thành đóng giữ. Nhạc Trọng lần này cũng được Trần Kiến Phong biên chế cho một ít súng đạn, đủ để cầm cự ở cửa thành. Hắn rất khôn khéo chỉ biên chế súng cho một số tâm phúc của mình để tiêu diệt tang thi.

Lôi Thành đại bộ phận binh lực là tân binh, không có trải qua quá nhiều chiến sự và huấn luyện nên khi những tang thi tới gần hai trăm mét thì trên tường thành đủ loại hỏa lực nặng nhẹ bắn vào tang thi.

Dưới mưa đạn bao trùm thì tang thi như thủy triều dưới tường thành không ngừng ngã xuống như bị cắt lúa.

Nhưng mà đạn dược của Lôi Thành cũng tiêu hao nhanh như nước chảy, không ít chiến sĩ thoáng cái hết sạch đạn, sau đó luống cuống tay chân đổi đạn bắn tiếp, không lâu lại hết sạch.

Phương hướng tây, bắc không ngừng có tiếng súng máy hạng nặng vang lên, các loại súng ống khác ở hướng đông, nam cũng không ngừng vang lên. Âm thanh kim loại khủng bố nã vào tang thi.

- Ngừng bắn, tất cả súng máy không có lệnh không được bắn, những người còn lại tự do bắn tỉa.

Một gã lão binh tâm phúc đi theo bên người Lôi Thành hiện tại cũng nhìn ra không đúng, nhìn qua đám tân binh chửi ầm lên.

Vũ khí hiện đại bắn cực nhanh, nếu như mặc cho đám tân binh bắn tỉa điên cuồng, một ngày là toàn bộ đạn dược tồn kho trong căn cứ hết sạch rồi. Không có đạn dược, căn cứ căn bản không ngăn cản được mười vạn tang thi tấn công.

Dưới quát lớn của đám lão binh, những tân binh kia bắt đầu giơ súng bắn tỉa tang thi. Bọn họ được Lôi Thành chiêu mộ miễn cưỡng trải qua huấn luyện hai tháng, bình quân mỗi người xạ kích chưa tới năm mươi phát. Tuy bên dưới là biển tang thi, bọn họ bắn đều trúng tang thi cả, nhưng muốn bắn vào đầu là không thể nào.

Dưới tường thành không ngừng có tang thi té xuống và đứng lên, lung la lung lay di động tới tường thành.,

- Đừng nổ súng, đợi lại gần rồi bắn!

Quan quân của Lôi Thành cũng không phải ngốc, nhìn thấy tân binh bắn tỉa không có hiệu quả vì vậy mở miệng hạ đạt mệnh lệnh.

Tường thành huyện Thanh Nguyên cao sáu mét, tường thành sáu mét chính là bình thường tốt nhất.

Dưới mệnh lệnh của sĩ quan thì cửa thành tây, nam, bắc ba ngừng bắn, lại cho tang thi khổng lồ không ngừng tiếp cận tường thành.

Không lâu thì bên ngoài cửa thành đã vây đầy vô số tang thi.

Những tang thi kia bồi hồi dưới cưa thành, dùng móng vuốt không ngừng gãi lên tường thành, phát ra tiếng ma sát chói tai. Tang thi tiến hóa không ra thì tang thi bình thường cho dù có mười vạn cũng không thể công phá tường thành.

- Nổ súng!

Lúc này quan quân của Lôi Thành cũng mở miệng ra lệnh.

Nhìn thấy những tang thi kia bồi hồi bên ngoài tưởng thành, các chiến sĩ trên tường thành cảm thấy an tâm trở lại. Dưới mệnh lệnh của sĩ quan không ngừng xạ kích.

Dưới xạ kích khoảng cách gần, tất cả tang thi đều bị bắn nổ đầu, ngã xuống đất. Nhìn thấy những tang thi đáng sợ kia không ngừng ngã xuống, tân binh của Lôi doanh cũng an tâm, cũng sinh ra dũng khí. Lôi Thắng ở trên tường thành nhìn qua chiến sĩ tàn sát tang thi như giết heo chó, trong nội tâm buông lỏng một hơi:

- Những tang thi này không có gì đáng sợ. Đừng nói mười vạn,cho dù là hai mươi vạn cũng không là gì.

- Diệt sát một đám tang thi này, chỉ cần đem trang bị ở huyện Thượng Lâm lấy tới tay, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh thu phục một thành phố lớn, tương lai chúng ta thống nhất cả nước cũng không phải là mộng tưởng.

Lôi Thắng càng nghĩ thì nội tâm càng nóng, như tương lai Lôi gia có thể thu phục cả nước, đúng là vinh hoa phú quý vô cùng.