Mãi cho đến buổi tối, tang thi lẻ tẻ đi bên ngoài Thạch Mã Trấn cũng bị thanh lý toàn bộ.
Trong quá trình thu phục Thạch Mã Trấn thì Tiêu Sơn tổng cộng tìm được bốn trăm mười người sống sót, nhân khẩu được bổ sung thêm lần nữa, thế lực của Tiêu Sơn thoáng cái biến thành thế lực hơn tám trăm người sống sót. Không ít người sống sót khi Tiêu Sơn tìm được thì bị đói không còn hình người.
Trải qua một trận chiến thu phục Thạch Mã Trấn, toàn thể Đại đội đều trải qua tôi luyện trong chiến đấu, đang lột xác thành tinh nhuệ.
Ban đêm, Tiêu Sơn tắm rửa xong thì đi kiểm kê thu hoạch ngày hôm nay.
Sau khi Tiêu Sơn thu được hệ thống thần ma khi thanh lý tang thi hôm nay đều gom lại, sau đó tiến hành phân phối.
Một trận chiến thu phục Thạch Mã Trấn làm Tiêu Sơn thu hoạch sáu bản sách kỹ năng, ba mươi hộp báu màu trắng, một hộp báu màu xanh.
Sáu bản sách kỹ năng theo thứ tự là sách kỹ năng cấp một Hỏa Cầu Thuật, sách kỹ năng cấp một Gia Tốc ba quyển, một bản sách kỹ năng cấp hai sở trường ngôn ngữ, một bản kỹ năng cấp ba thao túng trọng lực.
- Kỹ năng gia tốc cấp một: sử dụng kỹ năng này cần tiêu hao 5 điểm thể lực. Khiến cho người sử dụng kỹ năng có thể trong 30 giây đạt được mười điểm nhanh nhẹn.
- Sách kỹ năng cấp hai sở trường ngôn ngữ: bản kỹ năng này là kỹ năng bị động, sau khi học tập kỹ năng này có thể tự động thông hiểu ngôn ngữ ba nước, cũng thuần thục nắm giữ văn tự đế quốc.
- Kỹ năng cấp ba thao túng trọng lực: đây là kỹ năng chủ động, sử dụng kỹ năng này có thể phóng thích trọng lực thay đổi trong phạm vai hai trăm mét hoặc mười mét với một mục tiêu. Trọng lực áp xuống mục tiêu sẽ được quyết định bởi tinh thần lực, cường độ thân thể, lực lượng, sức sống, thể lực của người sử dụng. Sau khi phóng thích kỹ năng cần tiêu hao 10 điểm thể lực, 10 điểm tinh thần lực, pháp thuật duy trì một giây cần tiêu hao một điểm tinh thần lực, một điểm thể lực.
Tiêu Sơn nhìn qua bản sách kỹ năng cấp ba thao túng trọng lực trên người L2 tuôn ra, trầm tư một hồi, hắn thu quyển sách kỹ năng này vào trong không gian giới chỉ.
Tiêu Sơn cầm bản sách sở trường ngôn ngữ lên và niệm sử dụng, bản sách kỹ năng này hóa thành khói bay vào trong thức hải của Tiêu Sơn.
- Xin hỏi ngài muốn thông hiểu ba ngôn ngữ quốc gia nào?
Bản sách kỹ năng vừa chui vào trong mi tâm của Tiêu Sơn thì chợt có âm thanh xuất hiện trong đầu của Tiêu Sơn.
- Tiếng Anh, tiếng Nga, tiếng Nhật!
Tâm niệm Tiêu Sơn vừa động, một tia linh quang từ trong thức hải của hắn đan vào nhau, ngưng tụ thành một phù văn huyền ảo.
Phù văn vừa mới hình thành, Tiêu Sơn cũng cảm giác trong đầu có nhiều tri thức hiện ra, phải thật lâu mới ngừng lại.
Xoa xoa đầu, Tiêu Sơn bắt đầu mở hộp báu, mở hộp báu màu trắng trước. Rất nhanh ba mươi hộp báu màu trắng đã mở ra.Trong ba mươi hộp báu màu trắng mở ra thì có bốn thanh Phảng Chế Đường Đao, một đôi giày cường hóa, một đôi bao tay lực lượng. Trừ mấy thứ này ra thì rỗng tuếch.
Tiêu Sơn nhìn qua trang bị của ba mươi hộp báu màu trắng nói thầm:
- Mở hộp báu màu trắng cần vận khí thật tốt! Cũng may thu hoạch bốn thanh Phảng Chế Đường Đao cũng xem như rất tốt.
Tiêu Sơn cuối cùng mở hộp báu màu xanh kia, một đạo ánh sáng màu xanh chớp động, một đôi ủng da màu xanh nhạt có hào quang kim loại chớp động hiện ra ngoài.
- Vật phẩm cấp ba giày da cao tốc: sau khi trang bị nhanh nhẹn +10.
- Bảo bối tốt!
Tiêu Sơn nhìn qua đôi giày da màu xanh này thì cao hứng, hắn sau khi mang đôi giày này vào thì tương đương với một kỹ năng cao tốc.
Một kiện trang bị tốt có thể tăng cường thực lực của người sử dụng, điểm này Tiêu Sơn thập phần tinh tường.
Sau khi bỏ toàn bộ trang bị vào trong túi, Tiêu Sơn lúc này mới ôm lấy Quách Vũ đang nằm ngủ mà ngủ say.
Ngày hôm sau, Tiêu Sơn lúc này tiếp tục phái người đi thanh lý tang thi trong Thạch Mã Trấn, lúc này lại cho Đường Dĩnh dẫn người sống sót từ Trường Quang Thôn tới đây.
Từng chiếc xe bốc xếp được chuyển tới, người sống sót của Trường Quang Thôn bắt đầu tiến vào Thạch Mã Trấn.
Bản thân Tiêu Sơn thì mang theo vài tên thủ hạ đi tới con sông Lôi Giang gần Thạch Mã Trấn, dùng tất cả gà sống cắt một miệng vết thương làm mồi câu rắn nước biến dị.
- Không có sao?
Cả ngày này Tiêu Sơn chạy đi vòng quanh hai nhánh sông gần thành phố Lôi Giang này nhưng không câu được con rắn nước nào, trong nội tâm hơi có chút thất vọng.
Thời điểm Tiêu Sơn vừa thu dây thừng lại muốn dẫn người rời đi. Đột nhiên nước sông bình tĩnh lúc này có một con rắn nước biến dị lao lên táp về phía con gà trong tay của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn đại hỉ, vừa thu dây thừng kéo con gà sống lên bờ.
Con rắn nước biến dị kia vì đuổi theo con mồi cho nên cũng lao lên bờ, đong đưa thân thể to lớn truy đuổi con gà.
Đợi cho con rắn biến dị kia tới bờ chừng trăm mét thì Tiêu Sơn liền nhìn qua Quách Vũ, Lộ Văn nói ra:
- Động thủ!
Quách Vũ cùng Lộ Văn hai nữ lập tức phát động kỹ năng của bọn họ, hai người bọn họ lập tức lâm vào trạng thái ngâm xướng, một băng ma pháp trận, hỏa diễm ma pháp trận bắt đầu xuất hiện.
Tiêu Sơn thì cầm lấy súng trường 81 lao tới, không ngừng bắn tỉa vào con rắn biến dị kia bắn tới.
Viên đạn súng trường bắn lên trên da của con rắn thì không ngừng dội ngược, nhưng mà lực trùng kích của đạn làm cho con rắn đau đớn không thôi.
Con rắn nước biến dị bị đả kích như vậy, nhất thời giận dữ. Nó chính là bá chủ phiến thủy vực này, hôm nay bị người ta khiêu khích tự nhiên giận không kềm được, vặn vẹo thân thể rắn cực lớn nhào đầu qua phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn vừa cầm súng trường 81 kích thích con rắn nước biến dị kia, hắn lúc này không ngừng chớp động chạy ra xa dẫn theo con rắn nước rời xa người Quách Vũ, Lộ Văn hai người. Con rắn nước kia tốc độ thật nhanh, rất nhanh đuổi theo Tiêu Sơn.
Nhưng vào lúc này Quách Vũ cùng Lộ Văn hai nữ ngâm xướng ma pháp đã thành hình, một đoàn hỏa cầu cùng một băng trùy từ trong hai ma pháp trận bay ra, trùng trùng điệp điệp nện lên người của con rắn biến dị.
Uy lực của ma pháp cực lớn, mặc dù chỉ là hai ma pháp nhất cấp nhưng mà có thể oanh một lỗ máu nhỏ trên cơ thể của con rắn biến dị kia.
Con rắn biến dị kia lúc này phát ra âm thanh gào thét, quay đầu nhìn qua phía Quách Vũ cùng Lộ Văn, trong mắt của nó tràn ngập thần sắc tức giận, nó vặn vẹo thân thể lao thẳng về phía Lộ Văn cùng Quách Vũ hai người.
Đúng lúc này Tiêu Sơn phát động kỹ năng Ảnh Bộ, tốc độ bỗng nhiên tăng vọt, thoáng cái đã tới trước người của con rắn nước kia, cầm gai độc trong tay bắn ba phát vào người con rắn nước.
Ba phát viên đạn bắn vào trong thân thể con rắn nước biến dị, lần nữa đánh ra ba lỗ máu chừng ngón tay.
Con rắn nước biến dị kia bị đau, nó lập tức bơi thẳng về phía Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn thấy thế tốc độ bỗng nhiên tăng vọt, mấy chớp động đã vọt tới trước người của con rắn nước.
Con rắn nước biến dị kia lúc này mở cái miệng máu của nó cắn qua phía Tiêu Sơn bên này.
Thân thể Tiêu Sơn lập tức hơi nghiêng, phát động kỹ năng ma viêm, một đoàn ma viêm đỏ thẫm hiện ra trong tay của hắn, hắn điểm qua người con rắn nước biến dị một cái, những nơi bàn tay phải của hắn đi qua đều bị đốt không còn, trên thân thể của con rắn nước bị xé ra một vêt thương dài và lớn.
Tiêu Sơn dọc theo thân thể hơi nghiêng của rắn nước lao tới trước, ngạnh sanh sanh phá vỡ thân thể của con rắn nước hoàn toàn, đại lượng máu rắn từ trong miệng vết thương bắn ra ngoài.
Đã bị trọng thương, con rắn nước kia giãy dụa vô lực hai cái rồi chết đi, một đại linh quang lớn chui vào trong người của con rắn nước.
- Chúc mừng ngài thăng cấp lên cấp 26, đạt được 2 điểm kỹ năng.
Một âm thanh thăng cấp dễ nghe vang lên trong thức hải của Tiêu Sơn.
- Cường hóa một điểm nhanh nhẹn, một điểm thể lực!
Tiêu Sơn nhanh chóng làm ra lựa chọn, lúc nhặt sinh tồn tệ và sách kỹ năng từ con rắn nước biến dị tuôn ra.
- Kỹ năng cấp ba phục tùng thuật: đây là kỹ năng chủ động của hệ kỵ sĩ. Chức nghiệp giả chuyển chức hệ kỵ sĩ không bị số lượng kỹ năng hạn chế, có thể học tập kỹ năng này. Thời điểm không dựa vào bất kỳ vũ khí nào và dựa vào lực lượng bản thân đánh bại sinh vật không có trí tuệ, phát động kỹ năng này thì nhất định thu phục được đối phương. Phát động kỹ năng này cần tiêu hao 10 điểm thể lực, 10 điểm tinh thần lực.
Tâm niệm Tiêu Sơn vừa động, trực tiếp học kỹ năng cấp ba này.
Làm xong tất cả thì Nhạc Trọng phá vỡ thân thể rắn nước biến dị, lúc này lục lọi trong thân thể của con rắn biến dị.
- Coi chừng! Ca ca ( Chủ nhân )!
Thời điểm Tiêu Sơn tìm kiếm viên châu màu đỏ trong người của con rắn biến dị, đột nhiên bên tai truyền tới âm thanh lo lắng của Quách Vũ cùng Lộ Văn.
Trong nội tâm Tiêu Sơn rùng mình, một loại dự cảm không hiểu xông lên đầu của hắn, hắn lập tức phát động kỹ năng Hợp Thể Phòng Hộ Thuật, lúc này Bạch Cốt hóa thành một đạo quang mang biến thành cốt khải bao phủ thân thể của hắn.
Ở trên bầu trời, một con quái điêu không lồ dài chừng ba mươi mét, toàn thân có được lông vũ bóng loáng như kim loại từ trên không trung lao xuống chỗ của Tiêu Sơn, móng vuốt và trảo cực lớn hiện ra, một trảo đâm vào trong thân thể của con rắn nước, một trảo này trực tiếp đâm thủng cốt khải trên thân Tiêu Sơn và áo giáp da rắn nước biến dị, đâm xuyên qua phòng hộ phục cấp ba và xuyên thủng ngực phải Tiêu Sơn, mang thân thể của hắn và con rắn nước biến dị bay tít lên cao.
Nhạc Trọng cảm giác được ngực của mình đau đớn kịch liệt, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
- Bốn mươi sáu cấp biến dị Thanh Vũ Ưng. Là dị thú biến dị dùng tốc độ mà nổi danh.
Tiêu Sơn chỉ nhìn thấy một ít tin tình báo này, đã bị con Thanh Vũ Ưng bắt lại, bay thẳng lên bầu trời
- Ca ca ( Chủ nhân )!
Quách Vũ cùng Lộ Văn nhìn thấy Tiêu Sơn bị con Thanh Vũ Ưng biến dị bắt đi thì trong miệng vang lên âm thanh lo lắng, nhưng mà các nàng vô lực cứu hắn.
Thanh Vũ Ưng bắt lấy Tiêu Sơn và vỗ cánh nhanh chóng bay lên bầu tời cao.
Tiêu Sơn cảm thụ được tiếng gió chói tai, cố nén thân thể bị đâm thủng, nắm chặt lấy thi thể con rắn nước biến dị, không dám có nửa điểm dị động. Một khi con Thanh Vũ Ưng đưa hắn từ trên cao ném xuống thì ở độ cao mấy trăm thước này, cho dù Tiêu Sơn nhiều lần trải qua cường hóa cũng phải chết không thể nghi ngờ.
Thanh Vũ Ưng cầm lấy Tiêu Sơn và thi thể của con rắn nước bay qua một ngọn núi lớn cao bốn trăm mét sau lưng Thạch Mã Trấn, bay tới một tổ chim lớn phía trên vách đá, đem con rắn nước biến dị và Tiêu Sơn cùng nhét vào trong tổ chim kia.
Ở trong tổ chim khắp nơi đều là xương cốt và thi thể của các loại thú, trong đó còn có thi thể năm con rắn nước biến dị chưa có hư thối cùng một con tiểu ưng lông xanh còn chưa trưởng thành.
- Hai mươi sáu cấp biến dị Thanh Vũ Ưng ấu điểu.
Tiêu Sơn nhìn qua con ưng nhỏ kia, một tin tức chui vào trong đầu của hắn.
Thanh Vũ Ưng bay ra tới trên không tổ chim, buông móng vuốt Tiêu Sơn cùng con rắn nước biến dị kia thả vào trong tổ chim, lần nữa vỗ cánh bay về phương xa.
Thanh Vũ Ưng là biến dị thú cao cấp cho nên mỗi ngày cần rất nhiều thức ăn, bởi vậy nó phải đi bắt con mồi liên tục chuẩn bị các tình huống.
Từ giữa không trung rơi xuống, Tiêu Sơn cùng thi thể con rắn nước biến dị trùng trùng điệp điệp rơi xuống. Miệng vết thương bị Thanh Vũ Ưng xuyên thủng truyền ra đau đớn vô cùng kịch liệt, máu tươi không ngừng chảy ra, cảm giác đau đớn làm cho hắn muốn ngất đi.
Tiêu Sơn nhanh chóng từ trong không gian giới chỉ lấy ra cọng cỏ cứu mạng, miệng lớn nhấm nuốt một hồi sau đó nhổ ra một bãi chất lỏng phun vào miệng vết thương.
Làm xong tất cả, Tiêu Sơn cũng bất chấp cái gì, hắn đem viên châu màu đỏ trong thi thể của con rắn biến dị vừa mới lấy ra một ngụm nuốt viên châu màu đỏ này vào miệng.
Viên châu màu đỏ vừa vào trong bụng của Tiêu Sơn thì chợt hóa thành nhiệt lưu chạy khắp thân thể của hắn.
- Ngài đạt được cường hóa sức sống +7, cường độ +1.
Sau khi nhiệt lưu biến mất, trong thức hải của Tiêu Sơn vang lên âm thanh nhắc nhở.
- Hiệu quả yếu bớt sao?
Tiêu Sơn khẽ chau mày, trong lòng thầm suy nghĩ.
Đúng lúc này con Thanh Vũ Ưng ấu điểu kia lung la lung lay đi tới, nhìn qua thi thể rắn nước biến dị và Tiêu Sơn, quang mang trong mắt chớp động, nó dùng cái mỏ có thể đâm thủng sắt thép mổ vào Tiêu Sơn.
- Hỗn đản!
Hàn quang trong mắt Tiêu Sơn lóe lên, thân hình lóe lên né qua một mổ tất sát của Thanh Vũ Ưng ấu điểu.
Thanh Vũ Ưng ấu điểu lúc này mổ trúng người của con rắn nước biến dị, dễ dàng xuyên thủng da rắn nước biến dị ngay cả đạn súng trường cũng không xuyên thủng được.
Tiêu Sơn nhìn qua biểu hiện của Thanh Vũ Ưng ấu điểu thì hít một hơi lãnh kí, trực tiếp tiến tới gần Thanh Vũ Ưng ấu điểu.
Con Thanh Vũ Ưng ấu điểu giương một cánh ra cũng gần năm mét rồi, Tiêu Sơn chớp động mấy cái đã nhảy lên lưng của Thanh Vũ Ưng ấu điểu, thân thể bên phải của áo giáp bạch cốt có một gai xương kéo dài khóa Thanh Vũ Ưng lại, bản thân của hắn huy động nắm đấm trái và nắm đấm phải đánh lên đầu lâu của Thanh Vũ Ưng ấu điểu.
Sau khi Tiêu Sơn trải qua cường hóa cho nên lực lượng của hắn vượt qua người bình thường, Thanh Vũ Ưng ấu điểu lập tức bị đánh choáng váng hoa mắt, nó không ngừng phe phẩy đôi cánh chưa trưởng thành giãy dụa trong vô vọng.
Thời điểm con chim non này giãy dụa, Tiêu Sơn cưỡi trên người của nó cũng cảm giác được chấn động và lay động kịch liệt, miệng vết thương còn chưa kịp khép lại đã chảy ra, máu tươi chảy ra ngoài.
- Đáng chết! Không được thì giết chết nó.
Tiêu Sơn cưỡi lên thân của con chim non, lúc này không ngừng đánh vào não bộ của con chim non. Lúc này trong lòng dâng lên sát khí, mỗi một quyền hắn đánh vào thân con chim, bởi vì thân thể của hắn chân động cho nên vết thương ở ngực đau đớn không thôi. Nếu không phải hắn muốn thu phục con chim non này, đã sớm móc gai độc ra bắn nát đầu con chim rồi.
Thời điểm Tiêu Sơn chuẩn bị móc súng ra giết con chim non, mỗi một quyền của hắn đánh lên đầu của con chim rốt cục nện chim non té xuống, vô lực té trên mặt đất.
Nhìn thấy con chim non té xuống, Tiêu Sơn lúc này mới buông lỏng một hơi, hắn nhảy xuống thân thể của con chim, lúc này phát động kỹ năng phục tùng con chim non này.
Chỉ thấy một đạo thanh sắc quang mang từ trong mi tâm của Tiêu Sơn bắn vào đầu lâu của con chim non kia và ngung tụ một đạo phù văn màu xanh.
Phù văn màu xanh này vừa hiện ra, con ấu điều kia không ngừng giãy dụa, đồng thời mở hai mắt ra nhìn chằm chằm vào Tiêu Sơn.
- Thất bại sao?
Nhìn qua ấu điểu không ngừng giãy dụa, trong lòng Tiêu Sơn trở nên căng thẳng, tay vừa lộn, gai độc lúc này hiện ra trên tay trái của hắn.
Phù văn màu xanh rơi vào mi tâm của Thanh Vũ Ưng ấu điểu chớp động vài cái, Thanh Vũ Ưng ấu điểu nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tiêu Sơn và từ hung ác biến thành nhu hòa. Cuối cùng nhất là phù văn màu xanh chui vào trong óc của Thanh Vũ Ưng, biến mất không thấy gì nữa, ánh mắt con ấu điểu nhìn qua Tiêu Sơn cũng hoàn toàn biến thành thần phục.
Sau khi phù văn mau xanh chui vào mi tâm của Thanh Vũ Ưng ấu điểu, Tiêu Sơn thử thăm dò ấu điểu cho nên ra lệnh:
- Lui ra!
Sinh vật sau khi thi pháp thành công sẽ nhận người thi thuật làm chủ nhân. Nhận được lệnh của Tiêu Sơn thì ấu điểu thuận theo tránh qua một bên.
Tiêu Sơn lúc này mới buông lỏng một hơi. Thời điểm hắn vừa buông lỏng thì có thể cảm giác được ngực phải của hắn nóng rực và vô cùng đau đớn, mặc dù có cỏ cứu mạng ức chế thì máu vẫn thỉnh thoảng chảy ra ngoài. Vừa rồi hắn cùng với ấu điểu kia đánh nhau thì động tác quá mạnh làm cho vết thương rách ra, làm cho thương thế chuyển biến xấu hơn.
Tiêu Sơn lần nữa cắn răng nuốt một viên thuốc giảm đau trong trữ vật giới chỉ, sau đó lấy cỏ cứu mạng ra nhai nát, nhổ ra, đem nước bôi lên vết thương của mình.
Làm xong mọi chuyện thì Tiêu Sơn quay đầu đi qua thi thể của mấy con rắn nước đang hư thối, cố nén buồn nôn, từ trong đầu của mấy con rắn nước này lấy ra một viên châu màu đỏ thẫm ra ngoài.
Tiêu Sơn đem một chai nước khoáng trong trữ vật giới chỉ ra rửa sạch huyết tinh dính trên đó, đem chúng nuốt toàn bộ vào trong bụng.
Sau khi ăn xong năm khỏa huyết tinh thì trong bụng của hắn có nhiệt lưu cuồn cuộn chảy trong thân thể của Tiêu Sơn, cường hóa thân thể của hắn.
- Ngài nhận được 18 điểm sức sống, 3 điểm cường độ.
Nhiệt lưu vừa biến mất thì trong thức hải của Tiêu Sơn truyền ra âm thanh nhắc nhở dễ nghe.
Tiếng nhắc nhở vừa dứt thì miệng vết thương trên ngực phải của Tiêu Sơn hiện tại chợt có cảm giác tê ngứa, vết thương của hắn được cổ cứu mạng và thể chất khôi phục mạnh mẽ làm khép lại nhanh chóng.
Tiêu Sơn chọn một nơi cỏ sạch ngồi xuống, miệng lớn thở gấp, một bên suy nghĩ về hành động kế tiếp:
- Nơi này không thể ở lâu được! Phải lập tức rời khỏi nơi này, nếu không con Thanh Vũ Ưng sau khi trở về thì mình phải chết không thể nghi ngờ!
Tiêu Sơn nghỉ ngơi một hồi thì lẳng lặng nhìn qua con Thanh Vũ Ưng ấu điểu đứng bên cạnh hắn, nói:
- Từ hôm nay trở đi, mày tên là Thanh Nhi.
Toàn thân của Thanh Vũ Ưng ấu điểu hiện ra màu xanh, Tiêu Sơn liền thuận miệng gọi nó là Thanh Nhi.
Thanh Vũ Ưng ấu điểu ngơ ngác nhìn qua Tiêu Sơn, cũng không có biểu hiện phản đối gì đó.
Nghỉ ngơi một hồi, bên ngoài thân thể của Tiêu Sơn bây giờ có một đạo hào quang hiện ra, Bạch Cốt xuất hiện.
Bạch Cốt nhìn qua hài cốt xương thú trên tổ chim, trên xương cốt của nó lúc này bắn ra một cây gai xương dài chạm vào xương cốt nơi đây, phát động cốt cách lợi dụng thuật.
Xương cốt của dị thú nơi này hiện tại tiến vào trong cơ thể của Bạch Cốt.
Thu nạp nhiều xương cốt biến dị trong tổ chim này, trên người của bạch cốt lúc này sáng bóng lên, cốt giáp cũng dày hơn trước, đồng thời nhiễm một tầng hào quang kim loại sáng bóng giống như là thép tinh vậy.
- Đặc chủng khô lâu Bạch Cốt của ngài cường độ +20.
Cốt giáp vừa thành hình thì trong thức hải của Tiêu Sơn có âm thanh vang lên.
Thu nạp xương cốt biến dị thú, bạch cốt đi đến bên người Tiêu Sơn, đem tay đặt lên vết thương của hắn, nó phát động xương cốt thao túng thuật, đem xương cốt đứt gãy của Tiêu Sơn miễn cưỡng hợp lại với nhau.
Tiêu Sơn ăn một quả táo sức sống, nghỉ ngơi một hồi thì đi tới thi thể của con rắn nước biến dị, phát động kỹ năng ma viêm lột da của sáu con rắn nước này cho vào trong trữ vật giới chỉ.
Những con rắn nước biến dị có da chống đạn thật tốt. đã từng thí nghiệm qua, đạn dưới 12. 7 li trong phạm vi ngoài hai mươi mét không cách nào xuyên thủng qua da của nó được. Cũng chỉ có đạn súng máy hạng nặng 12. 7 li mới có thể xuyên thủng tầng da này được.
Sau khi đem da của rắn nước biến dị chế tạo thành áo giáp thì phòng ngự không kém gì áo phòng hộ cấp ba của Tiêu Sơn đang mặc, chỉ không có thuộc tính cường hóa đính kèm như áo phòng hộ cấp ba của Tiêu Sơn mà thôi.
Da rắn nước này đối với Tiêu Sơn mà nói cũng là tài phú không nhỏ, đem những da rắn này chế thành áo giáp phòng hộ là có thể trang bị cho thủ hạ của hắn nhiều hơn nữa.
Tiêu Sơn tìm kiếm trên tổ chim một hồi, không có phát hiện bất luận bảo bối nào nữa thì mới nhìn qua Thanh Vũ Ưng ấu điểu nói một câu:
- Đi thôi! Thanh Nhi.
Tiêu Sơn quay đầu nhìn qua Bạch Cốt ra lệnh:
- Bắc cầu! Để cho ta đi xuống dưới.
Linh hồn ma hỏa trong mắt bạch cốt lúc này chớp động, đem tay duỗi ra phía dưới, một mảnh dai xương dài hẹp từ trên người của nó bắn ra, đâm mạnh vào vách núi bên dưới.
Từng mảnh gai xương dài hẹp của bạch cốt bắn ra ngoài, hình thành một tầng thang bằng gai xương.
Tiêu Sơn thoáng cái nhảy ra khỏi tổ chim, dọc theo cầu thang gai xương kia bò xuống đất.
Mà Thanh Vũ Ưng ấu điểu được Tiêu Sơn phục tùng vô cùng có linh tính, dọc theo xương cốt kiên cố của Bạch Cốt đi theo xuống dưới.
Tiêu Sơn cùng Thanh Vũ Ưng mỗi lần đi tới một bậc thang thì bậc thang phía trên lại rút xuống, sau đó theo thân thể Bạch Cốt lại đâm vào trong nham thạch cứng rắn. Cứ như vậy mà đi xuống dới, Tiêu Sơn cùng Thanh Vũ một người một thú không bao lâu đi xuống dưới đất, sau đó nhanh chóng tiến vào trong rừng rậm và bỏ chạy.
Thạch Mã Trấn........
Trong một căn biệt thự xa hoa......
- Dĩnh tỷ! ! Tiêu Sơn ca ca bị một con chim lớn bắt đi! Tỷ phải mau đi tìm anh ấy.
Lộ Văn xông vào văn phòng Thạch Mã Trấn trụ sở chỉ huy của nàng, lo lắng nói ra.
Quách Vũ cũng đi theo sau lưng Lộ Văn, trong đôi mắt xinh đẹp hiện ra thần sắc lo lắng.
Đường Dĩnh nhìn qua Lộ Văn thập phần lo lắng nói ra:
- Em đem chuyện xảy ra nói rõ ràng.
Lộ Văn lúc này mới đem chuyện Tiêu Sơn bị Thanh Vũ Ưng bắt đi nói rõ ràng từ đầu tới cuối cho Đường Dĩnh nghe.
Lộ Văn nhìn qua Đường Dĩnh cầu khẩn nói:
- Dĩnh tỷ, tỷ phải mau dẫn người đi ra ngoài cứu Tiêu Sơn ca ca a! !
Sau khi trải qua không ngừng chiến đấu và cường hóa, Đường Dĩnh là người cường hóa mạnh nhất sau Tiêu Sơn được công nhận, sức chiến đấu phi phàm. Hơn nữa là nữ nhân của Tiêu Sơn.
Đường Dĩnh trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng nhất chậm rãi nói ra:
- Không được! Tôi không thể rời khỏi nơi này!
Trong mắt Lộ Văn hiện lên ra hào quang không thể tin, vừa tức lại vội kêu lên:
- Vì cái gì? Tỷ không phải là nữ nhân của Tiêu Sơn ca ca sao? Vì cái gì tỷ không đi cứu anh ta?
Đường Dĩnh tỉnh táo nói ra:
- Tiêu Sơn đem nơi này giao cho tỷ, chính là muốn để cho tỷ duy trì ổn định cùng trật tự nơi này. Nếu như vào lúc này tỷ rời khỏi đây vậy trật tự, ổn định của Thạch Mã Trấn sẽ sinh ra rung chuyển. Tiêu Sơn tuyệt đối sẽ không hy vọng tỷ đi tìm anh ta. Hơn nữa trọng yếu nhất là Tiêu Sơn ở địa phương nào chúng ta không có manh mối nào cả. Cô bảo tỷ đi tìm anh ta thế nào?
- Hừ.... Tỷ không đi tìm.... Vậy ta sẽ đi tìm...... Quách Vũ..... Chúng ta đi......
Dứt lời Lộ Văn xoay người rời đi. Quách Vũ liền bám theo sau.
- Trương Chính, Lôi Nghị. Ngăn nàng lại!
Đường Dĩnh thấy hai nàng rời đi liền ra lệnh. Hai gã cảnh vệ bên người Đường Dĩnh lúc này tiến lên ngăn cản đường đi của Lộ Văn.
Lộ Văn trừng mắt, nhìn qua hai cảnh vệ kia và quát lớn:
- Tránh ra!
Trong thế lực của Tiêu Sơn thì Lộ Văn tương đương với nửa chủ nhân, đến mức không có người nào không nhượng bộ nàng ba phần. Trừ Tiêu Sơn, Đường Dĩnh ra, cũng ít có người trái ý của nàng.
Lôi Nghị cười khổ một tiếng nhìn qua Lộ Văn nói ra:
- Lộ tiểu thư, xin ngài thông cảm chúng tôi khó xử. Khi Đại đội trưởng đi vắng, quyền chỉ huy tối cao ở đây là Chính trị viên. Chúng tôi chỉ nghe lệnh làm việc mà thôi.
Lôi Nghị, Trương Chính là Tiểu đội trưởng của Trung đội Đại cẩu tử, lại là tâm phúc của Đường Dĩnh, Lôi Nghị hai người bọn họ chỉ phục tùng mệnh lệnh của Đường Dĩnh mà thôi. Trừ chuyện đó ra cũng chỉ có Tiêu Sơn mới có thể tiến hành chỉ huy bọn họ. Những người còn lại không ai có quyền chỉ huy họ cả.
Lộ Văn quay đầu nhìn Đường Dĩnh, vẻ mặt tức giận lớn tiếng nói:
- Đường Dĩnh! Tỷ đang làm cái quái gì thế?
Đường Dĩnh trầm giọng ra lệnh:
- Lộ Văn, nhiệm vụ của tỷ hiện giờ chính là bảo vệ Thạch Mã Trấn. Duy trì vững vàng chuyện vận chuyển và an toàn của Thạch Mã Trấn cùng cô và Quách Vũ hai người. Cô không có thực lực tự bảo vệ mình, nếu là một mình đi tìm Nhạc Trọng cũng chỉ là chịu chết không công! Lôi Nghị, Trương Chính, mang Lộ Văn, Quách Vũ trở về phòng nghỉ ngơi, không có Tiêu Sơn hoặc tôi ra lệnh thì không cho phép các nàng rời đi.
Lôi Nghị nhìn qua Lộ Văn cùng Quách Vũ cung kính nói ra:
- Hai vị tiểu thư, mời!!
Quách Vũ kéo kéo quần áo của Lộ Văn và ôn nhu khuyên:
- Tỷ tỷ, đi thôi! Dĩnh tỷ cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta thôi. Chúng ta cũng không nên làm khó nàng.
Lộ Văn tức giận nhìn qua Đường Dĩnh, lúc này mới đi theo Lôi Nghị, Trương Chính rời khỏi nơi này.
Lộ Văn rời đi thì Đường Dĩnh phái người đem Lưu Diễm kêu đến.
- Chính trị viên Đại đội! Ngài tìm tôi có chuyện gì?
Lưu Diễm nhìn qua Đường Dĩnh, có chút câu nệ hỏi.
Tuy Đường Dĩnh ít ra mặt chỉ huy, nhưng lại là nhân vật số hai ngang quyền với Tiêu Sơn. Nếu Tiêu Sơn không có ở đây thì Đường Dĩnh chính là người thay thế quyền lực của Tiêu Sơn.
Đường Dĩnh nói:
- Anh mang toàn Trung đội đi tới hướng Tây tìm kiếm Tiêu Đại đội trưởng. Mang theo một chiếc xe bọ thép đi theo. Nếu như đạt được tin tức của Tiêu Đại đội trưởng mà các người không ứng phó được, vậy phái người mang tin tức về cho tôi biết.
Xe bọc thép là vũ khí chiến đấu cường đại nhất trong thế lực của Tiêu Sơn, trên chiến xa có súng phóa ZLS92 25 li, chính là vũ khí mạnh nhất của Thạch Mã Trấn hiện tại. Ngay cả da rắn nước đao thương bất nhập nhưng dưới súng pháo ZLS92 thức 25 li cũng dễ dàng bị xé thành phấn vụn.
Lưu Diễm gật gật đầu, lĩnh mệnh mà đi.
Nhìn xem Lưu Diễm rời đi, Tiêu Sơn xoa xoa huyệt Thái Dương, có chút lo lắng thầm nghĩ:
- Lão Công, hy vọng chàng có thể bình an vô sự!
Đường Dĩnh cũng muốn dẫn người tự mình đi tìm kiếm Tiêu Sơn, thế nhưng mà Thạch Mã Trấn bây giờ chưa được an ổn, cần có người tọa trấn. Lúc này chính là thời điểm người sống sót của Trường Quang Thôn tiến vào Thạch Mã Trấn, tuyệt đối không thể loạn được.
Đúng là có Đường Dĩnh tọa trấn, Tiêu Sơn mới có thể dưới nhiều việc quan trọng như vậy mà đi ra ngoài, dẫn người đi giải quyết rắn nước biến dị ở hai nhánh sông bên ngoài Thạch Mã Trấn này.
Sau khi thoát ra khỏi tổ chim, Tiêu Sơn, Bạch Cốt, Thanh Nhi đi lại nhanh chóng trong rừng.
Thanh Vũ là biến dị thú nên khác với loài chim bình thường khác, tuy nó là ấu điểu nên không thể phi hành, nhưng mà ở trên đất bằng nó có thể đi lại như gà, đi lại vô cùng tự nhiên.
Tiêu Sơn đi nhanh trong rừng rậm. Thương thế trên người của hắn rất nặng, nếu đổi lại là người bình thường bị thương nặng như vậy, chỉ sợ đau đến động cũng không động được, cho dù có cỏ cứu mạng cũng không cách nào khôi phục thương thế, càng đừng đề cập hành tẩu.
Sức sống thân thể của Tiêu Sơn hiện tại còn mạnh hơn người bình thường thật nhiều, thương thế của hắn dưới sức sống cường đại và cỏ cứu mang nên đã tốt nhiều, thương thế của hắn được ngăn chặn lại, không có chuyển biến xấu. Nhưng mà mỗi khi bước đi hắn đều cảm thấy thân thể đau đớn, ngay cả hô hấp thì hắn cũng cảm thấy cổ họng có mùi máu tươi.
Vừa hành tẩu thì Tiêu Sơn vừa cười khổ thầm nghĩ trong lòng:
- Thực không xong! Ta rốt cuộc cũng cảm thụ được nỗi đau của nàng tiên cá rồi.
Đột nhiên trong rừng rậm truyền ra tiếng súng nổ vang, trong nội tâm của Tiêu Sơn lập tức vui vẻ, nhanh chóng đi qua hướng bên kia.
- Có người!
Cánh rừng này Tiêu Sơn không có quen thuộc, không có người quen dẫn đầu thì hắn khó mà ra khỏi rừng rậm này.
Sau khi Tiêu Sơn đi vào nơi có tiếng súng vang lên, chỉ thấy trên mặt đất có năm thi thể nhân loại nằm lả tả, sáu con khỉ biến dị đang ghé vào thi thể nhân loại cắn nuốt huyết nhục của nhân loại.
Tiêu Sơn nhìn qua đám khỉ biến dị cắn nuốt con người, trong mắt hiện ra sát cơ và nhin qua Bạch Cốt và ra lệnh:
- Đáng chết! Giết bọn nó!
Bạch Cốt đi lên trước nhanh như mũi tên, đi thẳng về phía sáu con khỉ biến dị.
Sau khi sáu con khỉ biến dị nhìn thấy Bạch Cốt, trong mắt hiện ra hung quang sáng ngời, lao thẳng về phía bạch cốt.
Bạch Cốt huy động búa lớn giống như cuồng phong quét qua người của con khỉ biến dị, trực tiếp chém ngang lưng của con khỉ biến dị này.
Năm con khỉ biến dị còn lại cũng bỏ qua thi thể nhân loại mà lao về phía Bạch Cốt, dùng trảo sắc bén của chúng đánh lên xương cốt của bạch cốt không tạo thành tổn thương gì.
Thời điểm năm con khỉ biến dị đánh lên người của Bạch Cốt, đột nhiên trong thân thể của Bạch Cốt có một gai xương nhọn dài ra đâm thủng người của năm con khỉ biến dị.
Năm con khỉ biến dị này sinh mệnh lực cực kỳ ương ngạnh, cho dù bị Bạch Cốt đâm xuyên qua người chúng vẫn không có tử vong ngay, ngược lại không ngừng liều mạng ăn thua đủ với Bạch Cốt.
Tiêu Sơn và Thanh Nhi ở bên cạnh thấy thế, Thanh Nhi vỗ cánh tiến lên phía năm con khỉ biến dị, dùng cái mỏ sắc bén của nó nhanh như tia chớp mổ vào đầu của khỉ biến dị, đánh thủng đầu của khỉ biến dị, sau đó vui sướng bắt đầu ăn uống.
Sáu con khỉ biến dị chỉ tuôn ra một hộp báu màu trắng và mười sinh tồn tệ, trừ chuyện đó ra không có thứ gì tốt.
Tiêu Sơn mở hộp báu màu trắng ra nhưng không có vật gì. Hắn lắc đầu nhìn qua chung quanh một hồi, dọc theo con đường nhỏ đầy máu mà đi.
Bạch Cốt, Thanh Nhi cũng theo sát sau lưng của hắn. Tiêu Sơn nhìn qua hai người cầm nỏ tự chế và khảm đao trong tay nói ra:
- Tôi tới đây hỏi đường! Cho tôi gặp chủ sự của các người.
Trong tận thế mỗi người cảnh giác rất nặng, hắn cũng biết mình thân là người bên ngoài tới đương nhiên sẽ làm cho đối phương cảnh giác.
Tên thôn dân cầm nỏ tự chế nhìn qua Thanh Nhi bên người của Tiêu Sơn, chần chờ một hồi nói:
- Tại đây không chào đón anh, xin anh rời đi!
Nếu không phải bên người của Tiêu Sơn mang theo Thanh Nhi là biến dị thú, chỉ sợ thôn dân này không chút khách khí nói ra chữ cút!
Tên thôn dân cầm đao trong tay thì hiếu kỳ nhìn qua Tiêu Sơn, ánh mắt của hắn nhìn qua Thanh Nhi, cũng không có ý định gì khác. Hắn còn chưa từng thấy người nào thu phục được biến dị thú mạnh mẽ như Thanh Nhi này cả.
Tiêu Sơn nhìn qua gã thôn dân này, nhướng mày, không muốn lại khua môi múa méo với tên thôn dân này nữa, trực tiếp đối nhìn qua Bạch Cốt ra lệnh:
- Bắt họ lại!
Linh hồn ma hỏa trong mắt của bạch cốt chớp động, trực tiếp đi qua phía hai tên thôn dân bên kia.
Nhìn thấy Bạch Cốt xông lại, trong nội tâm tên thôn dân cầm nỏ lập tức cả kinh, nhìn qua Bạch Cốt bóp cò, mũi tên sắc bén bắn vào người của Bạch Cốt.
Bạch Cốt nhìn thấy mũi tên bay nhanh tới, búa lớn trong tay vung lên một cái, chém bay mũi tên bắn tới.
- Thật là lợi hại!
Nhìn thấy Bạch Cốt đánh bay mũi tên đi chỗ khác, trong mắt tên thôn dân cầm nỏ lập tức hiện ra thần sắc hoảng sợ, ném cây nỏ tự chế qua một bên, lập tức cầm lấy đại khảm đao.
Bạch Cốt nhanh chóng nhào tới trước mặt hai tên thôn dân này, giống như quỷ mị xuất hiện phía sau người của hai thôn dân, một chiêu chặt vào cổ của một người, bổ ngất tên thôn dân cầm nỏ lúc nãy.
Tên thôn dân cầm đao lúc này xông qua Bạch Cốt chém tới, nó huy động búa lớn chém bay búa trong tay của người này, đánh bay đơn đao trong tay của người này, sau đó một quyền đánh vào phần bụng của thôn dân, đánh thôn dân này nằm co rút ôm bụng nằm dưới đất.
Bên này xảy ra chuyện thì kinh động người trong thôn chạy ra, rất nhanh hơn hai mươi nam nhân cầm đao và thương cùng các loại vũ khí lạnh khác vây quanh giằng co với Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn nhìn qua hơn hai mươi người sống sót đang vây quanh và nhìn qua Thanh Nhi bên này, hắn mang theo khí thế áp đảo nói ra:
- Ai là người chủ trì thôn này, bảo người đó đi ra gặp tôi!
Hơn hai mươi năm tính bị uy thế của Tiêu Sơn chấn nhiếp, nhưng không có ai dám nói lời nào.
Một lão giả già nua nhiều tóc bạc, má phải mọc ra một nốt ruồi đen to, từ trong đám người đi ra ngoài nhìn qua Tiêu Sơn, hơi cung kính nói ra:
- Tôi là Trưởng thôn Trần Trữ. cũng là người chủ trì của thôn này, xin hỏi ngài là người nào? Đến thôn chúng tôi có chuyện gì?
Trần Trữ từ trong đám người đi ra ngoài nhìn thấy bên người Tiêu Sơn chính là Thanh Nhi, hắn liền biết rõ người trước mắt không phải người trong thôn của hắn có thể làm gì được.
Tiêu Sơn nhìn qua Trần Trữ và trực tiếp hỏi:
- Tôi là tới hỏi đường. Nơi này là nơi nào? Muốn đi Thạch Mã Trấn, Trường Quang Thôn thì phải đi như thế nào?
- Chỉ cần các người phái người dẫn tôi đi Thạch Mã Trấn thì túi gạo này chính là thù lao của kẻ đó.
Tiêu Sơn từ trong ba lô trên lưng vứt ra một bao gạo trắng, vứt trên mặt đất.
Trong tận thế đối với người bình thường thì cái gì trân quý nhất, không phải vàng cũng chẳng phải kim cương, chính là lương lực làm cho người ta no bụng. Nhìn thấy bao gạo trắng nằm trên mặt đất, con mắt của người sống sót sáng lên. Nếu bọn họ không phải bị lương thực bức không thể sống nổi, cũng không có liều chết đi vào trong núi săn bắn.
- Tôi biết làm thế nào đi tới Thạch Mã Trấn! Tôi mang anh đi!
- Tôi cũng biết! Để cho tôi mang anh đi!
Nhìn thấy túi lương thực kia, những thôn dân lúc này nhao nhao tự đề cử mình cho Tiêu Sơn. Bao gạo trắng này chừng hai mươi cân, tiết kiệm một chút và mỗi ngày ăn cháo loãng cũng đủ làm cho một gia đình nhỏ duy trì sinh hoạt một tháng.
Nhìn thấy những thôn dân không ngừng làm ra trò hề này, sắc mặt Trần Trữ trầm xuống quát lớn:
- Đều yên tĩnh cho tôi!
Trần Trữ trong thôn này vẫn còn uy tín, hắn vừa giận thì những thôn dân này yên tĩnh lại, nhưng mà bọn họ vẫn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn qua Trần Trữ. Muốn đạt được danh ngạch dẫn đường cho Tiêu Sơn.
Trần Trữ nhìn qua Tiêu Sơn chân thành nói:
- Hôm nay sắc trời đã tối, Tiêu Sơn tiểu huynh đệ không bằng ở lại nơi này nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai tôi sẽ cho người dẫn ngài đi.
- Được rôi. Vậy xin quấy rầy mọi người!
Tiêu Sơn cũng không có khách khí, trực tiếp mang theo Bạch Cốt, Thanh Nhi đi vào trong thôn.
Cái thôn này cũng không lớn, cũng không phồn hoa như Trường Quang Thôn, cũng chỉ có hơn bốn mươi gia đình, hơn nữa phần lớn đều là nhà gạch cũ kỹ.
Sau khi giải trừ cảnh giới thì nữ nhân trong thôn và tiểu hài tử mới đi ra ngoài, hiếu kỳ nhìn qua Tiêu Sơn cùng Bạch Cốt, Thanh Nhi bên cạnh hắn.
Bạch Cốt có được thuật ngụy trang, nếu không giải trừ thì người bình thường thoạt nhìn nó chỉ là nhân loại quái dị không nói một lời mà thôi.
Mà với tư cách Thanh Vũ Ưng ấu điểu Thanh Nhi lại hấp dẫn ánh mắt của nam nữ. Mặc dù chỉ là ấu điểu nhưng mà biểu lộ của Thanh Vũ Ưng cũng đã hiện rõ thái độ ác điểu. Tất cả mọi người không ai dám dễ dàng tiếp cận nó.
Tiêu Sơn ngắm nhìn bốn phía, phát hiện những nữ nhân, tiểu hài tử kia không có dấu vết bị tra trấn nào thì trong nội tâm cũng hài lòng với cách làm của Trần Trữ.
Sau khi tận thế diễn ra, rất nhiều hắc ám trong lòng người đã bạo phát ra ngoài. Trần Trữ có thể đối xử tử tế với nữ nhân, tiểu hài tử thì trong tận thế này là khó có được.
Trần Trữ thân là thôn trưởng, ở lại địa phương cũng không sai, một tòa đại viện có năm tầng lầu rộng rãi có năm mẫu ruộng tốt chung quanh.
Trên lầu có bày ra một cái bàn lớn có nồi cháo loãng, một ít đĩa củ lạc xào, bốn củ khoai lang. Trong nội viện cũng bày ra một cái bàn lớn, ở trên bàn có bày cháo ngô, hơn nữa cháo ngô nơi này không nồng đậm bằng cháo ở ngoài.
Tiêu Sơn cùng Trần Trữ và hai đứa con Trần Thăng, Trần Vọng ngồi ở bàn lớn trên lầu. Tám tiểu nữ nhân nhỏ đang ngồi vây quanh cái bàn nhỏ ở nội viện.
Trần Trữ nhìn qua Tiêu Sơn nói:
- Chúng tôi cũng chỉ có lương thực thế này, chiêu đãi không chu toàn xin hãy tha lỗi. Tùy tiện ăn, không nên khách khí.
Tiêu Sơn nhìn qua đồ ăn trên bàn, hắn móc lấy hai hộp thịt bò trong ba lô ra ngoài, bỏ lên trên bàn cười nói:
- Đến, tùy tiện ăn.
Trần Trữ nhìn qua Trần Thăng, Trần Vọng hai người không để ý hình tượng gặm lấy gặm để, nhướng mày nói:
- Hai tiểu hỗn đản, ăn chậm một chút.
Ánh mắt mấy nữ gia quyến của Trần gia lúc này rơi vào trên hai hộp thịt bò. Với tư cách chiến đấu, săn thức ăn chủ lực, trên cơ bản nam nhân đều được ngồi ăn trước. Các nàng cũng chỉ có thể ăn chút cháo ngô loãng sông qua ngày. Các nàng cũng thật lâu chưa từng ăn thịt qua.
Nhưng mà nữ quyến Trần gia cũng biết, trong thôn có nhà thậm chí không có cháo ngô để ăn, cũng bắt đầu ăn rễ cỏ, vỏ cây. Thậm chí có người ta vì đổi đồ ăn mà cho con dâu của mình ngủ với người khác. Bởi vậy các nàng cũng không có quá nhiều oán hận. Cho dù ăn bát cháo ngô loãng cũng xem như thức ăn không tệ trong tận thế rồi.
Thổ địa của Trần Gia Thôn bên này cằn cỗi, rất nhiều gia đình xuất thân thợ săn, nguồn kinh tế chủ yếu là săn bắt động vật hoang dã bán cho tư nhân, nhà nhà đều không có tồn trữ quá nhiều lương thực. Thế giới biến dị thì một phần ba người Trần Gia Thôn biến thành tang thi, nhưng mà được Trần Trữ chỉ huy cho nên người trong thôn đoàn kết lại đem những thôn dân biến thành tang thi giết đi sau đó chôn.
Tiêu Sơn chỉ tượng trưng ăn mấy ngụm cháo ngô và củ lạc xào thì dừng đũa. Trong trữ vật giới chỉ của hắn có nhiều đồ ăn, hắn đối với những bát cháo ngô lắp đầy bụng này không có hứng thú gì cả.
Trần Trữ liên tiếp ăn mấy khối thịt bò, nhìn qua Tiêu Sơn ngừng đũa thì hắn cũng dừng đũa nhìn qua Tiêu Sơn chậm rãi nói ra:
- Tiêu Sơn tiểu huynh đệ! Từ trong thôn của tôi đi tới Thạch Mã Trấn thì phải đi qua Trương Gia Thôn, cầu Nê Thu. Trương Gia Thôn không bằng thôn của chúng tôi, trong lúc này khắp nơi đều là quỷ ăn thịt người, cũng không có dễ qua.
Tiêu Sơn hời hợt nói:
- Không có vấn đề gì! Ngài chỉ chú ý cho người dẫn đường, quỷ ăn thịt người của Trương Gia Thôn thì tôi sẽ đối phó.
Tang thi chết trong tay Tiêu Sơn cũng gần ngàn đầu. Hơn nữa Tiêu Sơn quyết định chỉ dựa vào lực lượng của mình mở ra một nơi cho bản thân an tâm sinh hoạt, sát phạt quyết đoán chấp chưởng sinh tử mấy trăm người nên đã có uy nghiêm của thượng vị giả, trong lời nói mang theo tự tin cường đại. Trần Trữ nhìn qua Tiêu Sơn không tự chủ được tin tưởng hắn.
Trần Trữ chần chờ một chút, có chút chờ mong lên tiếng hỏi:
- Tiêu Sơn tiểu huynh đệ, không biết ngài vì cái gì vội vả quay trở lại Thạch Mã Trấn như vậy?
Tiêu Sơn hữu ý vô ý nói ra:
- Tôi thành lập một căn cứ cho người sống sót ở Thạch Mã Trấn, chỗ đó tôi có mấy trăm bộ hạ. Tôi tự nhiên không thể rời đi quá lâu.
Trần Gia Thôn nơi này có gần hơn hai mươi tên nam nhân tráng niên, nếu như có thể hấp thu, đối với thế lực của Tiêu Sơn cũng xem Tiêu Sơn như gia tăng lực lượng không nhỏ. Nhưng nếu như ngươi không bày ra cơ bắp của mình, người khác căn bản không có sinh ra tâm lý đầu hàng.
Nghe Tiêu Sơn nói thì Trần Trữ nhìn qua hắn, ánh mắt lại biến không ít nói:
- Thì ra Tiêu Sơn huynh đệ là thủ lĩnh một căn cứ, đúng là anh hùng xuất thiếu niên. Không dậy nổi! Thực không dậy nổi.
thản nhiên nói:
- Đâu có!
Kế tiếp Trần Trữ bắt đầu nói bóng nói gió với Tiêu Sơn về căn cứ người sống sót Thạch Mã Trấn xem chính sách và tình huống như thế nào.
Tiêu Sơn cũng đem tình huống và chính sách trong Thạch Mã Trấn nói cho hắn nghe.
Trần Trữ suy nghĩ một hồi, hỏi dò:
- Nếu tôi hợp toàn bộ người trong thôn lại, Tiêu Sơn huynh đệ, anhsẽ đối đãi với tôi thế nào?
Lương thực trong Trần Gia Thôn thập phần khẩn trương, Trần Trữ với tư cách thủ lĩnh trong thôn mà cũng chỉ ăn được cháo ngô loãng thế này, những người khác có thể nghĩ.
Gần Trần Gia Thôn có một ngọn núi, nhưng mà phần lớn dã thú trong núi đã biến dị, người bình thường không có vũ khí nóng thì trước mặt biến dị thú quá yếu ớt. Mười hai nam nhân trong thôn bọn họ hôm nay mạo hiểm tổ chức đội ngũ đi vào trong núi, mười hai người thoáng cái chết năm người, trọng thương hai người, lại cho người trong thôn không nhiều lại tổn thương nguyên khí.
Biến dị thú nguy hiểm thế nào thì người làm thợ săn nơi này biết rất rõ, sau khi thế giới biến dị bọn họ từng lên trên núi gặp được biến dị thú cường đại. Nếu không còn cách nào thì người Trần Gia Thôn người tuyệt đối sẽ không lên núi săn bắn.
Dù lương thực trong Trần Gia Thôn chèo chống thế nào cũng khó qua được một tuần nữa. Lương thực trong nhà Trần Trữ mặc dù tiết kiệm cũng chỉ đủ ăn hai tuần mà thôi. Trần Trữ đã bị vấn đề lương thực làm không còn khách nào, cho nên mới dựa vào Tiêu Sơn, bọn họ thật sự bị bức vào đường cùng rồi.
Nếu như Trần Gia Thôn có lương thực, những thôn dân kia cũng không có vừa nhìn thấy túi lương thực của Tiêu Sơn mà đôi mắt sáng lên như vậy, sau đó là liên tục chủ động muốn dẫn đường cho Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn thản nhiên nói:
- Nếu như toàn bộ thôn dân của nơi này đầu nhập vào thế lực của tôi. Tôi có thể cho ngài và hai con của ngài làm thành viên dự bị, hơn nữa tổ kiến một chi Trung đội chiến đấu. Nếu như những người này sau đó đạt được chiến công thì có thể tấn chức thành biên chế chính thức. Về phần gia quyến của ngài, hết thảy có thể hưởng thụ đãi ngộ thành viên ngoài biên chế. Tất cả thôn dân đầu nhập vào thế lực của tôi, tôi có thể cam đoan là bọn họ không bị chết đói. Sau này bọn họ muốn đạt được đãi ngộ nào thì phải xem biểu hiện của bọn họ.
Tiêu Sơn cũng không có quá mức nóng bỏng, cũng không có đồng ý Trần Trữ chức vị rất cao, ngược lại làm cho Trần Trữ càng thêm yên tâm. Nếu như Tiêu Sơn thoáng cái đồng ý cho Trần Trữ quan to lộc hậu, Trần Trữ ngược lại sẽ sinh lòng nghi kị.
Đúng vào lúc này một tiểu gia hỏa trẻ tuổi mặc nóng vội chạy vào, vẻ mặt bi thương nhìn qua Trần Trữ nói ra:
- Lão thúc! Lão thúc, ngài mau đi xem một chút đi. Thạch Đầu thúc hắn sắp không chịu được. Ngài ở đây còn thuốc không?
Trần Trữ chẳng những là thôn trưởng, hắn còn là bác sĩ của thôn này.
Nhìn thấy tiểu gia hỏa trẻ tuổi xông tới, Trần Trữ nhìn qua Tiêu Sơn áy náy cười nói:
- Thật có lỗi. Tôi phải đi xem một chút.
- Tôi đi với ngài là được!
Tiêu Sơn đứng dậy đi theo Trần Trữ cùng ra ngoài.
Trong một gian nhà gạch đơn sơ, một nam trung niên đang nằm trên giường, vô cùng thống khổ giãy dụa, trên bụng của hắn là một vết thương thật dài, máu tươi không ngừng từ trong vết thương lớn chảy ra ngoài.
Một thiếu phụ rất có tư sắc lúc này đang khóc ròng, ở bên cạnh nam trung niên này lau mồ hôi. Tuổi chừng mười lăm, tiểu nữ hài lớn lên thập phần xinh đẹp đáng yêu đang luống cuống tay chân nhìn qua ba ba của mình đang rên rỉ.
Bả vai của nam nhân trên giường rất rộng rãi và hai tay hữu lực, là thợ săn xuất sắc nhất của Lý gia thôn. Hắn dùng hai tay và vai của mình thủ hộ cho vợ cùng con gái. Làm cho các nàng sinh hoạt tốt hơn người trong thôn không ít. Nếu nam nhân trên giường chết đi, vợ và con gái làm sao mà sống nổi trong tận thế tàn khốc này.
Thiếu phụ xinh đẹp này nhìn qua Tiêu Sơn ba người đi tới, thoáng cái quỳ trước mặt Trần Trữ, khóc như lê hoa đái vũ cầu khẩn Trần Trữ.s
- Lão thúc! Cầu ngài, van cầu ngài cứu Thạch Đầu a! Cầu ngài! ! Chỉ cần ngài cứu sống anh ấy, tôi cái gì cũng nguyện ý làm!
Thiếu phụ xinh đẹp này nhìn qua Nhạc Trọng ba người đi tới, thoáng cái quỳ trước mặt Trần Trữ, khóc như lê hoa đái vũ cầu khẩn Trần Trữ.
- Lão thúc! Cầu ngài, van cầu ngài cứu Thạch Đầu a! Cầu ngài! ! Chỉ cần ngài cứu sống anh ấy, tôi cái gì cũng nguyện ý làm!
Trần Trữ nhìn thiếu phụ xinh đẹp đang quỳ trước người hắn, trầm giọng nói:
- Trương Tô! Cô đứng lên trước đi, tôi phải xem trước tình huống của Thạch Đầu, cô quỳ như vậy cũng vô ích!
Nghe được lời nói của Trần Trữ, Trương Tô chợt đứng dậy vẻ mặt chờ mong nhìn Trần Trữ.
Trước ánh mắt chờ mong của mọi người, Trần Trữ đi tới trước người Thạch Đầu, cẩn thận tra vết thương trên người Thạch Đầu một lúc, chau mày, chần chờ một lúc lâu mới chậm rãi lắc đầu:
- Thương thế của hắn quá nặng, miệng vết thương quá sâu. Nếu có bác sĩ chuyên nghiệp hiện tại tiến hành phẫu thuật sau đó khâu lại có lẽ hắn còn có thể sống sót, nếu không hắn chỉ còn con đường chết, mọi người nén bi thương đi!
Trong mắt Trương Tô hiện lên nét tuyệt vọng, lại quỳ gối trước người Trần Trữ tận lực cầu xin nói:
- Sẽ không! Thạch Đầu sẽ không chết! Van ngài! Lão thúc, van ngài cứu cứu Thạch Đầu đi! Van cầu ngài cứu cứu Thạch Đầu đi! Chuyện gì tôi cũng nguyện ý làm!
Cô bé đứng bên cạnh Trương Tô cũng quỳ gối trước người Trần Trữ cầu xin:
- Thôn trưởng! Van cầu ngài cứu ba ba của cháu đi!
- Thật có lỗi! Thương thế của hắn tôi cũng bó tay hết cách!
Trần Trữ lắc lắc đầu nói. Thương thế của Thạch Đầu cho dù là trước cuối thời hắn cũng không có cách nào, đừng nói tới sau cuối thời luôn thiếu bác sĩ lẫn thiếu thuốc men.
Trương Tô lẫn con gái của nàng nghe vậy không nhịn được bật khóc lớn, bên trong phòng tràn ngập cỗ không khí tuyệt vọng.
Đối với gia đình này mà nói, cột trụ trong nhà vừa chết cả gia đình sẽ gặp phải kết cục sụp đổ. Mẹ con Trương Tô cùng Trần Diệu là hai đóa hoa tươi trong Trần gia thôn, có rất nhiều nam nhân ngấp nghé, chẳng qua hai mẹ con được đệ nhất cao thủ trong thôn như Thạch Đầu bảo hộ nên không ai dám lộn xộn. Nếu như Thạch Đầu vừa chết, tuyệt đối sẽ có rất nhiều nam nhân vây tới đây, cho dù không thể dùng sức mạnh nhưng là vì sống sót, Trương Tô cùng Trần Diệu đều phải nương thân với những nam nhân khác.
- Để tôi thử xem!
Một thanh âm đột nhiên truyền đến, hấp dẫn ánh mắt mọi người trong phòng.
Hai mẹ con Trương Tô cùng Trần Diệu đều đem ánh mắt rơi lên trên người Tiêu Sơn, trong tuyệt vọng nhìn thấy một tia hi vọng.
Trong ánh mắt mong chờ của Trương Tô cùng Trần Diệu, Tiêu Sơn đi tới trước người Thạch Đầu cẩn thận quan sát một chút, phát hiện thương thế của hắn chỉ có vết thương thật dài ở bụng là vết thương trí mạng, còn lại cũng không có vết thương nào nghiêm trọng.
Hai mẹ con Trương Tô cùng Trần Diệu đều đi tới bên cạnh Tiêu Sơn, khẩn trương nhìn biểu tình của hắn.
Tiêu Sơn trực tiếp quay nhìn Trần Diệu nói:
- Đi lấy một chén nước ấm lại đây!
Trần Diệu không nói lời nào lập tức đi vào phòng bếp.
Trương Tô có chút lo lắng hỏi:
- Vị bác sĩ này, chồng của tôi còn cứu được không?
Nhạc Trọng quay đầu nhìn thẳng vào Trương Tô, thản nhiên nói:
- Không biết! Tôi chỉ nắm chắc năm thành! Chẳng qua nếu như tôi không ra tay cứu hắn, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nếu cô không muốn tôi cứu hắn hoặc là không tin tôi, hiện tại cứ việc nói thẳng!
Trương Tô cắn môi nói:
- Cứu! Van ngài cứu anh ấy! Chỉ cần ngài cứu sống Thạch Đầu, ngài muốn tôi làm gì tôi cũng đáp ứng!
Trong nhà Trương Tô đã không còn lương thực gì, thứ đáng giá duy nhất chỉ có thân hình thon thả nổi bật của nàng, vì cứu sống chồng mình, nàng quả thật chuyện gì cũng dám làm. Cho dù Tiêu Sơn muốn thân thể nàng thì nàng cũng tình nguyện dâng ra, chỉ cầu chồng mình có thể sống sót.
Tiêu Sơn liếc mắt nhìn Trương Tô, không chút để ý nói:
- Được!
Trương Tô chứng thật là một thiếu phụ bộ dạng xinh đẹp mà dáng người cũng hấp dẫn. Nhưng so sánh nàng cùng Lộ Văn, Trần Dao, Kỷ Thanh Vũ hay Quách Vũ thì còn chênh lệch thật lớn. Ở dưới trướng của Tiêu Sơn có hai mươi mấy nữ nhân tư sắc ngang ngửa Trương Tô, thậm chí còn vượt hơn á đối với nàng không hề có tâm tư gì khác thường.
Chứng kiến bộ dạng không chút nào để ý của Tiêu Sơn, trong lòng Trương Tô thoáng thở ra một hơi nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút khác thường, dù sao ở trong thôn đại bộ phận nam nhân đều không thể chống cự mị lực của nàng.
Trần Diệu rất nhanh bưng tới chén nước sôi.
Nhạc Trọng lấy ra ba đóa hoa cứu mạng trong ba lô, dùng sức bóp nát mới bỏ vào trong nước sôi lau lên vết thương trên người Thạch Đầu. Tiếp theo hắn lấy ra hai viên thuốc giảm đau cùng giảm sốt trực tiếp cạy miệng Thạch Đầu nhét vào bên trong.
Dưới tác dụng của cứu mạng thảo, vết thương nơi bụng Thạch Đầu chậm rãi khép lại trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, không còn chảy máu.
Thạch Đầu vốn đang ngất mê thống khổ giãy dụa nhưng dưới tác dụng của thuốc giảm đau cùng giảm sốt chậm rãi khôi phục yên tĩnh trở lại.
- Tốt lắm! Tôi chỉ có thể làm được tới trình độ như vậy. Sống hay chết phải xem lực ý chí của hắn! Ngày mai tôi sẽ giúp hắn bôi thêm một lần thuốc. Đi thôi, Trần thôn trưởng, tôi mệt mỏi rồi!
Làm xong tất cả chuyện này, Tiêu Sơn nhìn Trần Trữ nói. Nơi này không còn việc gì của hắn, hắn có ở lại cũng không có tác dụng.
Lúc này Trần Trữ nhìn Tiêu Sơn, trong mắt tràn ngập vẻ ngạc nhiên. Hắn thật không ngờ Tiêu Sơn có được dược vật thần kỳ như thế, càng thêm kính sợ hắn nhiều hơn.
Trong ánh mắt phức tạp của hai mẹ con Trương Tô cùng Trần Diệp, Tiêu Sơn đi theo Trần Trữ quay về biệt thự.
Vừa về tới biệt thự, Tiêu Sơn liền đi ngủ, hôm nay hắn chiến đấu suốt cả ngày, tiêu hao cực kỳ lớn, còn bị đánh trọng thương. Nếu không phải thể chất của hắn viễn siêu người thường, cắn nuốt thật nhiều huyết tinh, còn có nước thuốc của cứu mạng thảo tương trợ thì hắn đã không thể kiên trì cho tới cùng.
Bạch Cốt cùng Thanh Nhi được an bài ở bên cạnh phòng Tiêu Sơn, nếu như có gió thổi cỏ lay chúng sẽ lập tức chạy tới.
Mỡ cửa còn chưa ngủ được bao lâu, cửa phòng của hắn bị nhẹ nhàng đẩy ra, một thân ảnh đi tới bên giường hắn, sột soạt cởi bỏ quần áo, mang theo một hương thơm chui vào trong chăn của hắn.
Thân hình mềm mại vừa chui vào trong chăn, hắn lập tức bị đánh thức, theo phản xạ đưa tay bóp lên cổ họng thân hình mềm mại kia, lạnh lùng hỏi:
- Cô là ai?
- Tôi là Trần Diệu! Là thôn trưởng gọi đến thị tẩm cho ngài!
Trần Diệu run rẩy thân thể, Tiêu Sơn nói.
Lúc này Tiêu Sơn mới buông lỏng tay ra khỏi cổ họng Trần Diệu, cẩn thận quan sát cô gái trần truồng vừa chui vào trong chăn của hắn.
Trần Diệu để tóc đuôi ngựa, làn da trắng nõn tràn ngập co dãn, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, dáng người mặc dù chưa hoàn toàn thành thục như Quách Vũ nhưng dậy thì không tệ, gò ngực tràn ngập thanh xuân, xem như một tiểu mỹ nữ.
Tiêu Sơn nhìn Trần Diệu, thản nhiên hỏi:
- Cô có biết thị tẩm là ý tứ gì không?
- Biết! Chính là…chính là cùng ngài làm tình!
Gương mặt Trần Diệu đỏ ửng, thoáng do dự một chút mới dũng cảm nhìn Tiêu Sơn nói.