Mười ba con S1 cũng không có cố kỵ thực lực chênh lệch của hai bên mà lao thẳng về phía Tiêu Sơn cùng Bạch Cốt.
Tiêu Sơn đột nhập vào trong đội của mười ba con S1, huy động Phảng Chế Đường Đao trong tay, ánh đao chớp động và thập phần dễ dàng chém đầu của dám S1 kia. Bạch Cốt cũng lặng lẽ đứng bên cạnh của hắn, cầm búa lớn lặng lẽ tiêu diệt những con S1 dám tiếp cận Tiêu Sơn. Hai người hợp lực nên trong mười giây ngắn ngủi liền đem mười ba đầu S1 chém giết hầu như không còn.
Tiêu Sơn cùng Bạch Cốt chém giết xong mười ba con S1 kia, lập tức quay người chạy thẳng vào trận doanh của mình. Hắn và Bạch Cốt nếu như đối mặt với tang thi của một thị trấn thì không có khả năng chiến thắng.
Nhìn thấy Tiêu Sơn cùng Bạch Cốt hai người chém giết tất cả S1, S2 sau bình yên quay về, sĩ khí chi quân đội chiến đấu sau lưng lúc này lên tinh thần rất cao. Chủ soái thân đi trước tạo ra tác dụng phấn chấn sĩ khí cực lớn. Đương nhiên nếu như Tiêu Sơn bị giết thì chi quân đội này sẽ loạn.
Trở lại trong trận hình, Tiêu Sơn xa xa nhìn chằm chằm vào đám tang thi chậm rãi đi tới đây.
Các Trung đội nhìn qua đám tang thi đang tiến lại trước mặt của mình, trong tay nắm chặt súng của bọn họ, không dám có bất kỳ dị động, nhìn qua đám tang thi chậm rãi đi tới gần thì trong nội tâm bọn họ cực kỳ khẩn trương.
Nhìn thấy đám tang thi đã vào phạm vi trăm mét, Tiêu Sơn mới trầm giọng ra lệnh:
- Nổ súng!
Tiêu Sơn cũng biết nếu cho những tang thi này tới gần một chút thì bắn sẽ tốt hơn, thế nhưng mà đại bộ phận người bên cạnh Tiêu Sơn thân thể không ngừng run rẩy nhè nhẹ, nếu như cho những tang thi kia tới gần hơn thì chỉ sợ bọn họ căn bản chịu không được áp lực tâm lý quá lớn.
- Bắn!
Nghe được Tiêu Sơn nói vậy thì các Trung đội trưởng cũng đồng loạt hét lên, đem toàn bộ sợ hãi trong nội tâm phát tiết qua tiếng hét này.
Trong chớp mắt hỏa lực đồng loạt vang lên, vô số viên đạn nhắm bắn thẳng vào những tang thi đang tới gần bọn họ.
Những tang thi kia đi tới gần Tiêu Sơn giống như gặp được bức tường chắn cho nên nhao nhao té xuống mặt đất. Đặc biệt là hỏa lực của súng máy hạng nặng rất khủng bố, có tang thi bị súng máy hạng nặng bắn phá đứt cả hông, thậm chí trực tiếp bị bắn thành hai đoạn. Còn có một chút đạn súng máy hạng nặng xuyên thấu qua bốn năm con tang thi.
Tiêu Sơn nhướng mày lớn tiếng ra lệnh:
- Ngừng bắn! ! !
Đám người lần đầu tiên gặp được thi đàn lớn như thế này, trong nội tâm khẩn trương cho nên viên đạn bắn chệch, căn bản không có chính xác cái gì cả. Thi đàn rậm rạp chằng chịt kia đi trên đường lớn, chỉ cần phương hướng xạ kích chuẩn là có thể tiêu diệt được ngay.
Dưới mệnh lệnh của Tiêu Sơn thì các Trung đội đồng loạt ngừng bắn, hơn nữa nhân cơ hội này bắt đầu thay đổi băng đạn.
Không tới một phút đồng hồ đã có cả ngàn viên đạn bắn ra ngoài, Tiêu Sơn cũng cảm thấy có chút đau lòng.
Tiêu Sơn bên này hỏa lực vừa ngừng, những tang thi vừa rồi bị bắn té xuống đất đồng loạt đứng lên và đi tiếp. Rất nhiều tang thi trên thân thể có cái động bị bắn thủng, vẫn như trước đi về phía đám người Tiêu Sơn bên này.
Khác với nhân loại, chỉ cần tang thi không bị bắn nổ đầu và xương cột sống thì vẫn hành động như thường.
- Bắn tỉa! Tận lực bắn vào đầu!
Tiêu Sơn lập tức ra lệnh, lúc này cầm lấy một cây súng trường 81 bắn vào đầu của tang thi.
Trên đầu của một tang thi xa xa lúc này có lỗ máu, co quắp té trên mặt đất.
Tiêu Sơn sau khi đạt được súng ống, một ngày cũng không có dừng luyện tập xạ kích qua. Xạ kích mục tiêu tĩnh ở ngoài trăm mét thì hắn có bảy thành nắm chắc có thể bắn chuẩn mục tiêu.
Nghe được Tiêu Sơn ra lệnh thì năm súng máy hạng nặng đồng loạt dừng lại, những chiến sĩ còn lại lúc này dùng súng bắn từng viên vào đầu tang thi.
Sau khi đổi thành bắn tỉa, những tang thi kia lúc này tiến lên phía trước nhanh hơn nhiều. Dù sao đại bộ phận đội viên đều không có kinh nghiệm bắn tỉa. Nhưng mà trong đội ngũ của Tiêu Sơn có vài người đi lính cho nên bắn tỉa tinh chuẩn bắn nát đầu của tang thi hành động chậm chạp.
Nhìn những tang thi từ từ tới gần mình, trong mắt một gã chiến sĩ tràn ngập sợ hãi, hắn điên cuồng xả súng vào đám tang thi trước mặt, phát ra một tiếng thét lên, quay người bỏ chạy.
Thi đàn bây giờ chỉ cách đoàn người của Tiêu Sơn năm mươi mét, trong nội tâm rất nhiều chiến sĩ bây giờ tràn ngập sợ hãi với tang thi. Phải biết rằng một khi bị tang thi quẹt làm bị thương cũng sẽ biến thành tang thi.
Tiêu Sơn trực tiếp cầm súng trường nã đạn vào người tên chiến sĩ này, viên đạn bắn xuyên qua đầu của tên chiến sĩ, làm cho hắn vô lực ngã xuống đất.
Tiêu Sơn nhìn qua đám đội viên chung quanh dữ tợn nói:
- Ai dám lâm trận đào thoát, lập tức xử bắn!
Nhìn thấy tên đội viên kia lập tức bị Tiêu Sơn xử bắn, quân tâm đang dao động lúc này cũng không dám làm bậy.
Lưu Diễm xanh mặt nhìn qua đám chiến sĩ của mình hét lớn lên:
- Móa nếu ai còn dám lâm trận đào thoát, không cần Đại đội trưởng động thủ, lão tử là người đầu tiên làm thịt kẻ đó.
Vừa rồi tên chiến sĩ lâm trận đào thoát là của Trung đội Lưu Diễm, lâm trận đào thoát làm cho mặt mũi của Lưu Diễm mất lớn.
Tiêu Sơn nhìn qua tang thi đang kéo gần khoảng cách với bọn họ thì nói:
- Toàn lực xạ kích!
Nghe được lệnh của Tiêu Sơn thì những đội viên trong tay mướt mồ hôi lạnh hiện giờ điên cuồng xạ kích vào đám tang thi.
Dưới vô số viên đạn trút xuống, một đám tang thi ngã xuống trong làn đạn dày đặc. Đặc biệt là dưới viên đạn của súng máy hạng nặng, chỉ cần bị bị viên đạn này bắn trúng thân thể thì sẽ lập tức bị xé thành hai đoạn.
Hai lần mưa đạn bao trùm thì thi đàn lập tức ngã rạp xuống đất.
Tiêu Sơn ra lệnh:
- Ngừng bắn!
Lúc này tất cả đội viên đồng loạt ngừng bắn.
Mưa đạn vừa ngừng, những tang thi còn chưa chết lúc này muốn đứng lên, nhưng mà trải qua hai lần mưa đạn bao trùm, đại lượng tang thi cũng đã bị súng máy bắn chết, chỉ có vài chục đầu tang thi đứng lên, còn có gần trăm con tang thi bị đứt ra làm hai lúc này bò về phía đám người Tiêu Sơn.
- Đại đội bộ lực lượng cận chiến lập tức đổi Phảng Chế Đường Đao! Theo tôi xông lên!
Tiêu Sơn nhìn qua những tang thi rải rác kia, xung trận ngựa lên trước lao ra.
Đại đội bộ lực lượng cận chiến là những người can đảm gan dạ được hắn mời chào, tổng cộng chỉ có hai mươi người, trong tay mỗi người đều có Phảng Chế Đường Đao, ăn mặc áo giáp da rắn nước biến dị tạo thành.
Hai mươi người này thời điểm Tiêu Sơn không có thì do Đường Dĩnh thống soái, chuyên môn phụ trách cận chiến với tang thi, mỗi một người đều có trình độ cường hóa ngoài cấp 4.
Họ nhảy vào trong đám tang thi, vô cùng hung hãn huy động Phảng Chế Đường Đao chém đầu lâu của tang thi như thái rau cắt thịt.
Bởi vì nắm giữ vũ khí của hệ thống thần ma cho nên khi chém giết tang thi sẽ được cường hóa, trong thế lực Tiêu Sơn đây là chuyện không phải bí mật gì, nhưng mà người dũng cảm gan dị dám chiến đấu với tang thi lại cực ít. Bọn họ cho dù không có mặc áo giáp da rắn nước vẫn dám chiến đấu với tang thi, bởi vậy Tiêu Sơn mới cho bọn họ sử dụng Phảng Chế Đường Đao cùng trang bị dư thừa trong hệ thống thần ma tiến hành cường hóa bọn họ.
Đương nhiên mỗi lần chấp hành nhiệm vụ thì tất cả vũ khí trang bị hệ thống thần ma sẽ thu về, thống nhất do Tiêu Sơn hoặc là Đường Dĩnh đảm bảo.
Lực lượng cận chiến này mỗi ba người sẽ là một tổ đội, hết sức ăn ý liên thủ lẫn nhau trợ giúp nhau chém giết tất cả tang thi. Tiêu Sơn trực tiếp dẫn theo Bạch Cốt xông vào trong thi đàn, những nơi đi qua thì không có tang thi nào địch nổi một đao của hắn cả.
Những chiến sĩ của các Trung đội còn lại nhìn thấy Tiêu Sơn cùng lực lượng của Đại đội bộ nhảy vào trong thi đàn chém giết trong mắt hào quang nóng rực. Thế lực của Tiêu Sơn hiện tại đang thiếu sắt thép và vũ khí lạnh và công cụ. Bởi vậy bọn họ phần lớn thiếu vũ khí lạnh, Tiêu Sơn cũng không có khả năng cung cấp binh khí hệ thống thần ma cho bọn họ chém giết.
Không lâu tất cả tang thi còn sót lại bị Tiêu Sơn thanh lý hoàn tất. Những tang thi thiếu tay thiếu chân căn bản không phải đối thủ của Tiêu Sơn chỉ huy.
Tiêu diệt một đám thi đàn này, Tiêu Sơn đem bản sách kỹ năng Hỏa Cầu Thuật cùng hơn hai trăm sinh tồn tệ bỏ vào trong túi, tiếp tục lại cho Bạch Cốt dẫn theo tang thi trong thị trấn ra ngoài.
Sau mấy lần như vậy, đại bộ phận tang thi trong trấn bị Tiêu Sơn chuyến này tiêu diệt hoàn tất, chỉ tiêu hao số lớn lượng đạn dược cùng đạn súng máy hạng nặng mà thôi.
Sau khi tiêu diệt nhiều tang thi, Tiêu Sơn liền ra lệnh cho đội viên tiến vào trong trấn.
Dưới sự chỉ huy của Tiêu Sơn thì những đội viên tiến vào trong trấn. Mỗi một ít tang thi rải rác sẽ do Đại đội bộ tiến lên tiêu diệt để tiết kiệm đạn.
Đi vào trong tiểu trấn còn có tang thi rải rác, thỉnh thoảng truyền tới súng nổ linh tinh.
Tiêu Sơn lúc này tìm kiếm trong trấn.
Chủ lực của tang thi đã bị tiêu diệt, tang thi còn sót lại không phải là đối thủ của các chiến sĩ, tất cả tang thi bị săn giết, từng tấc thổ địa trong trấn được thu hồi.
Đột nhiên lúc này bên phía Trung đội của Tiếu Minh có tiếng súng nổ vang.
Tiêu Sơn nhướng mày, lập tức mang theo hai gã đội viên cường hóa lệ thuộc mình chạy tới chỗ của Tiếu Minh bên kia.
Tiêu Sơn rất nhanh đuổi tới chỗ của Tiếu Minh bên này.
Chỉ thấy ở chỗ đó có một tang thi thân cao gần ba mét, da thịt đã kết thành một tầng hắc sắc cứng rắn đang chiến đấu với Trung đội của Tiếu Minh.
Thành viên Trung đội Tiếu Minh không ngừng bắn phá tang thi khổng lồ kia. Đạn súng trường dày đặc không ngừng bắn vào người của tang thi này đều bị da màu đen cứng rắn của tang thi ngăn cản ở bên ngoài, ngay cả thân thể còn không phá vỡ được.
- Cảm nhiễm giả L2 loại hình sức mạnh. Có được lực lượng cùng lực phòng ngự cường đại. Có được kỹ năng lây virus, có thể mang sinh mạng thể lây thành cảm nhiễm giả.
Tiêu Sơn nhìn thấy tang thi khổng lồ này, một chuỗi tin tức truyền vào trong đầu của hắn.
Con tang thi khổng lồ này tốc độ nhanh hơn người bình thường ba phần, nó giống như một chiếc xe tăng tiến vào trong Trung đội của Tiếu Minh, bắt lấy một gã chiến sĩ bình thường và dùng sức bóp vỡ, trực tiếp ném qua một bên.
Nhìn thấy tang thi khổng lồ hung hãn như vậy, sĩ khí Trung đội của Tiếu Minh lập tức sụp đổ, đại bộ phận chiến sĩ đều vút bỏ súng ống và chạy thục mạng.
- Đừng trốn! ! Đánh trả! ! Đánh trả!
Tiếu Minh đỏ mắt rống to lên, đồng thời không ngừng xạ kích vào tang thi khổng lồ kia. Nhưng mà không có người nào nghe theo lệnh của hắn, cũng chỉ có hai gã chiến sĩ của Đại đội bộ và ba gã tâm phúc của hắn là đứng bên cạnh hắn, không ngừng bắn giết đầu tang thi khổng lồ kia.
Từng viên đạn súng trường không ngừng bắn lên trên tang thi khổng lồ có làn da cứng rắn như thép kia, đều nhao nhao rơi xuống, không cách nào xuyên thủng da thịt của tang thi khổng lồ này.
Cho dù là chiến sĩ của Đại đội bộ cũng tràn ngập sợ hãi với con tang thi khổng lồ này, bọn hắn có thể đứng ở chỗ này bởi vì không có lệnh rút lui của quan chỉ huy, bọn họ tuyệt đối không rút lui.
Tiêu Sơn cũng không có nhìn qua những tên vút súng bỏ chạy, hắn nhảy mấy lần là tới trước người của con L2, cầm Phảng Chế Đường Đao trong tay hung hăng chém lên hông của con tang thi khổng lồ này.
Nương theo lấy âm thanh kim loại bị cắt chói tai vang lên, Tiêu Sơn dùng sức chém vào bên hông L2 cắt ra một khe hở nhỏ, mặc dù dùng lưc lượng cường hoành trải qua nhiều lần cường hóa của hắn và Phảng Chế Đường Đao sắc bén cũng chỉ có thể làm được như thế này, ngay cả xương cốt cũng không thấy.
Tầng chất sừng bên ngoài thân thể L2 giống như sắt thép khó có thể cắt ra được.
L2 nhìn thấy Tiêu Sơn là con kiến nhỏ lắc lư ở trước mặt của nó, huy động bàn tay lớn hung hăng đánh vào người Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn lúc này nhanh nhẹn xa xa hơn L2, thân thể của hắn có chút hơi nghiêng, né qua một kích này của L2 và một đao chém lên các đốt ngón tay của L2.
Một đao chém rụng, Phảng Chế Đường Đao chém lên người của L2, đúng là bão tố gặp hỏa tinh, không cách nào chém đứt đốt ngón tay.
L2 phất tay vỗ một cái, đánh về phía Tiêu Sơn.
L2 khẽ động, Tiêu Sơn vừa sải bước ra đã tới trước người của L2, phát động kỹ năng ma viêm, trong tay phải của hắn có một đoàn hỏa diễm đỏ thẫm hiện ra.
Một chiêu của Tiêu Sơn chém lên đùi của L2, ma diễm màu đỏ hồng lúc này thiêu đốt đùi của L2, chợt điên cuồng thiêu đốt ra một cái động khổng lồ.
Tiêu Sơn vòng quanh đùi của L2 một vòng, đùi của L2 chợt bị ma diễm cắt ra thành hai đoạn.
Con L2 cũng mất đi cân đối, trùng trùng điệp điệp ngã nhào trên đất.
Tiêu Sơn lúc này đi lên phía trước một bước, một cước dẫm nát đầu của L2, ma diễm đỏ thẫm của hắn thiêu đốt đầu lâu của L2 thành tro bụi.
Đầu L2 vừa chết, một đoàn linh quang lớn chui vào trong cơ thể của Tiêu Sơn. Mà bên ngoài thi thể của L2 có một cuốn sách kỹ năng và một hộp báu màu xanh bay ra ngoài.
Tiêu Sơn nhanh chóng đem sách kỹ năng và hộp báu màu xanh thu vào trong ba lô của mình.
Tiêu diệt L2, Tiêu Sơn tức giận đưa mắt nhìn qua Trung đội trưởng Tiếu Minh có chiến sĩ bỏ chạy kia.
Lúc này chiến sĩ vứt bỏ súng ống bỏ chạy của Tiếu Minh cũng đã bị chiến sĩ Đại đội bộ bắt quay trở lại trước người của hắn,.
Một gã đội viên của Tiếu Minh nhìn thấy Tiêu Sơn, vẻ mặt sợ hãi quỳ trên mặt đất cần khẩn Tiêu Sơn:
- Thực xin lỗi! Đại đội trưởng! Tha tôi một mạng a! Tôi sau này nhất định sẽ anh dùng giết địch! ! Thỉnh cho phép tôi lấy công chuộc tội! ! Buông tha chúng tôi lần này đi! Chúng tôi sau này nhất định sẽ không tái phạm!
- Cầu ngài tha cho chúng tôi một mạng đi! Quái vật kia quá mạnh mẽ, chúng ta căn bản không phải đối thủ. Ở lại nơi đó cũng chỉ chịu chết mà thôi.
Chiến Sĩ của Tiếu Minh lúc này hoảng hốt đau khổ cần xin Tiêu Sơn tha mạng.
Tiếu Minh có chút hận nhìn qua những đội viên bỏ chạy lúc này, nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:
- Đại đội trưởng, nếu không thì anh cho bọn họ cơ hội nữa đi.
Tiêu Sơn nhìn qua tám gã chiến sĩ của Tiếu Minh và lạnh lùng nói:
- Cho dù các người có lý do gì đều phạm tội chạy trốn trên chiến trường. Toàn bộ xử bắn tại chỗ!
Tiếu Minh nhịn không được khuyên:
- Đại đội trưởng! Bồi dưỡng một đội viên cũng không phải chuyện dễ dàng a!
Nếu như tám viên này của Tiếu Minh bị xử bắn, Trung đội của hắn thoáng đã mất đi sức chiến đấu. Tuy tám chiến sĩ lâm trận bỏ chạy đều là nam tử tráng niên, hơn nữa đối với súng ống cũng có hiểu biết. Nếu như lại chiêu mộ người mới, bắt đầu huấn luyện cũng khá phiền toái, muốn hình thành sức chiến đấu cần có thời gian.
Tiêu Sơn nhìn Tiếu Minh, lạnh lùng nói:
- Quân pháp vô tình. Nếu như không cách nào chấp hành nghiêm quân pháp, sao này cần quân pháp làm gì? Động thủ!
Nhận được lệnh của Tiêu Sơn thì chiến sĩ Đại đội bộ trực tiếp đem súng đặt lên đầu của những người bỏ trốn và bóp cò.
Nương theo tám tiếng súng vang lên, đội viên bỏ chạy của Tiếu Minh lúc này bị xử bắn tại chỗ.
Nhìn qua một màn này Tiếu Minh có chút không đành lòng quay đầu đi. Các đội viên chung quanh nhìn thấy một màn này thì rùng mình, cũng có nhận thức thật sâu với quân pháp.
Tiêu Sơn nhìn qua Tiếu Minh thản nhiên nói:
- Tiếu Minh chỉ huy bất lợi. Xóa bỏ chức Trung đội trưởng Trung đội năm. Toàn bộ Trung đội năm quy về Trung đội hai. Bản thân Tiếu Minh bị giáng xuống biên chế chiến sĩ dự bị.
Vừa rồi Tiếu Minh phát hiện đầu L2 không thể địch lại thì nên hạ lệnh lui lại, hắn không có hạ lệnh lui lại đây cũng là một sai lầm không thể tha thứ.
Nhưng mà bản thân Tiếu Minh cũng là một chiến sĩ hợp cách, hắn huấn luyện khắc khổ nhất, có được thiên phú xạ kích mạnh nhất. Trước mắt đã có thể cách xa trăm mét bắn trúng hồng tâm bảy tám lần.
Trong lòng của Tiếu Minh có chút thất lạc, gật đầu đáp:
- RÕ! Thưa Đại đội trưởng!
Tiêu Sơn nhìn qua Tiếu Minh nói:
- Đi tới Trung đội hai đưa tin, thanh lý tang thi.
- RÕ!
Tiếu Minh ứng một tiếng, chợt dẫn người đi tới chỗ Trung đội hai đang chiến đấu.
Sau khi Kỷ Thanh Vũ thì tiểu đội hai lại do đại cẩu tử quản lý. Trong tay Tiêu Sơn cũng không có quá nhiều người tín nhiệm để lựa chọn.
Chủ lực của tang thi bị tiêu diệt, trong trấn chỉ còn lại tang thi vụn vặt cho nên không cách nào ngăn cản được Trung đội tiêu diệt.
Một Tiểu đội trưởng của Trung đội Lưu Diễm lúc này chạy tới trước người Tiêu Sơn báo cáo:
- Đại đội trưởng! Phát hiện người sống sót! Đối phương muốn gặp ngài!
Tiêu Sơn hỏi:
- Đó là người nào?
Tiểu đội trưởng kia nói:
- Đối phương tự xưng là trưởng trấn Thạch Mã Trấn.
Tiêu Sơn nhìn qua đội viên kia nói ra:
- Mang theo tôi đi nhìn một chút.
Được tên chiến sĩ dẫn dắt, Tiêu Sơn đi vào một trang viên rộng rãi.
Chỉ thấy trong trang viên kia có bảy tên người sống sót bị bốn gã chiến sĩ đang giám thị.
Một gã bụng phệ giống như hoài thai mười hai tháng hét lên.
- Tôi muốn gặp lãnh đạo của các người.
Những chiến sĩ kia lạnh lùng nhìn qua bảy người này.
- Ai muốn gặp tôi?
Tiêu Sơn đi đến trước người Ngụy Thành vả thản nhiên nói ra.
Ngụy Thành chỉ vào một nam tử trẻ tuổi tràn ngập ngạo khí nói:
- Tôi là trưởng trấn Thạch Mã Trấn Ngụy Thành. Vị này chính là con của Tiền bí thư thánh phố Lũng Hải, chỉ cần các người có thể hộ tống chúng tôi tới căn cứ người sống sót thành phố Lũng Hải thì Tiền bí thư nhất định không quên ơn này của các người.
Tiêu Sơn nhìn qua tên nam tử trẻ tuổi kia.
Chỉ thấy tên nam tử trẻ tuổi kia vẻ mặt ngạo khí, trong ngực ôm hai nữ nhân xinh đẹp chừng hai mươi tuổi, mặc dù có bốn gã chiến sĩ cầm súng vây quanh nhưng hăn vẫn cao ngạo nhìn qua Tiêu Sơn nói:
- Anh chính là Đại đội trưởng của chi đội ngũ này? Tôi là Tiền Dịch Minh! Anh chỉ cần hộ tống tôi tới căn cứ người sống sót thành phố Lũng Hải thì cha của tôi nhất định sẽ cho anh làm Tiểu đoàn trưởng.
- Moá nó! Mày định lừa toọc à?
Nhìn qua Tiền Dịch Minh đầy ngạo khí kia, câu này hiện ra trong đầu của Tiêu Sơn.
Đúng lúc này hai gã chiến sĩ lại áp giải bốn nữ nhân xinh xao vàng vọt quần áo tả tơi đi tới, lớn nhỏ không đều.
Lưu Diễm nhìn qua một nữ nhân lớn lên hơi xinh đẹp, nói:
- Đây chính là Tiêu Đại đội trưởng của chúng tôi! Cô có lời gì có thể nói với anh ấy.
Nữ nhân lớn lên hơi xinh đẹp kia nhìn qua Tiêu Sơn, trong mắt chảy ra hai hàng nước mắt, thoáng chốt quỳ gối trước người Tiêu Sơn và nhìn qua Tiền Dịch Minh rồi khóc lóc kể lể với Tiêu Sơn:
- Tiêu Đại đội trưởng đại nhân! Van cầu ngài giúp tôi giết tên cặn bã này!
Tiền Dịch Minh nhìn qua nữ nhân quỳ gối trước mặt của Tiêu Sơn, trong mắt hung quang lóe lên, lớn tiếng quát lớn:
- Cô câm miệng! Còn dám lắm miệng thì coi chừng tôi giết cô đấy!
Bị Tiền Dịch Minh quát lớn, thân thể nữ nhân kia run lên, lôi kéo một nữ hài xinh xắn lớn nhỏ như Diêu Diêu đi tới bên người, nhìn qua Tiêu Sơn lớn tiếng nói:
- Tiêu Đại đội trưởng, tên cặn bã này chẳng những cưỡng gian tôi, còn cưỡng gian người khác và em gái của tôi. Cầu ngài giúp tôi làm chủ!
Tiêu Sơn vừa nhìn thấy nữ hài giống như Diêu Diêu, vẻ mặt chết lặng cùng sợ hãi, trong mắt hiện ra một tia tức giận nhìn qua Tiền Dịch Minh, trong mắt tràn ngập sát cơ.
Tiễn Dịch Minh nhìn thấy Tiêu Sơn nhìn qua hắn thì sợ hãi lớn tiếng kêu lên:
- Chỉ là chơi mấy nữ nhân thôi. Anh làm gì nhìn tôi? Chẳng lẽ anh thật muốn giết tôi? Cha tôi chính là Tiền bí thư của thành phố Lũng Hải a. Anh dám động tới sợi lông của tôi thì cha của tôi sẽ không buông tha cho anh! Nếu anh đưa tôi tới căn cứ thành phố Lũng Hải, anh muốn bao nhiêu nữ nhân tôi cũng đưa cho anh
Hàn quang trong mắt Tiêu Sơn hiện ra, trực tiếp rút một khẩu súng chĩa vào đầu của Tiễn Dịch Minh và bóp cò.
Phanh một tiếng súng vang lên, mi tâm của Tiễn Dịch Minh xuất hiện một cái lỗ máu, trong mắt của hắn tràn ngập kinh hãi cùng không thể tin, thân thể vô lực té trên mặt đất.
- Còn có ai đụng tới em gái của cô!
Sát cơ trong mắt Tiêu Sơn lóe lên, nhìn qua đám người sống sót còn lại.
Cừu hận tràn ngập trong mắt của nữ nhân này, một ngón tay chỉ qua những tên còn sống sót kia oán hận nói:
- Bọn chúng! Những tên cặn bã này toàn bộ đều có phần.
Ngụy Thành bị dọa ngây ngốc quỳ trước người Tiêu Sơn và đau khổ cầu khẩn.
- Tiêu Đại đội trưởng! ! Đừng giết tôi! ! Đều là Tiền Dịch Minh bức tôi! ! Nếu như tôi không chơi nữ nhân kia, hắn không cho tôi ăn! Tôi bị bức mà thôi.
Nhìn thấy con bí thư thành phố Lũng Hải bị giết hắn mới biết Tiêu Sơn nói giết là giết. Con át chủ bài của Ngụy Thành đã mất hết. Hắn không dám lại bày ra cái giá đỡ gì cả, liền nhanh chóng quỳ gối trước người Tiêu Sơn, đem toàn bộ tội của mình đẩy qua người một người chết, hy vọng hắn sẽ bỏ qua cho.
- Tiêu Đại đội trưởng! ! Đừng giết tôi! Tôi cũng bị Tiền Dịch Minh bức!
- Tiêu Đại đội trưởng! ! Tha mạng cho tôi đi!
Mấy nam nhân còn sống sót nhìn qua Tiêu Sơn đau khổ cầu khẩn.
Tiêu Sơn lạnh lùng ra lệnh:
- Xử bắn tại chỗ!
Chiến sĩ Đại đội bộ lúc này trực tiếp đè mấy tên nam nhân kia xuống đất, dùng súng trường chĩa vào đầu của đám người này và bóp cò.
Nương theo bốn âm thanh súng nổ vang lên, bốn tên người sống sót bị Tiêu Sơn xử bắn tại chỗ.
- Đừng giết tôi! ! Chuyện gì tôi cũng nguyện ý làm! Cái gì tôi cũng nguyện ý làm.
Hai nữ nhân xinh đẹp đi bên người Tiền Dịch Minh lúc này quỳ gối trước người của Tiêu Sơn và cầu khẩn. Một nữ nhân bên người của Tiền Dịch Minh bây giờ bị dọa sợ tới mức không thể khống chế, chất lỏng màu vàng từ đùi chảy xuống. Hai người các nàng đi theo bên người Tiền Dịch Minh, thấy Tiền Dịch Minh làm nhiều chuyện ác, nhưng mà nhiều người như vậy bị bắn trước mặt các nàng thì sợ muốn điên rồi. Vừa nghĩ tới tương lai của mình thì sợ hãi không thôi.
Tiêu Sơn nhìn qua hai nữ nhân này, phất phất tay nhìn qua chiến sĩ bên cạnh, nói:
- Mang các nàng xuống dưới!
Tuy hai nữ nhân này xinh đẹp, nhưng mà so ra còn kém xa hai tiểu loli Lộ Văn cùng Quách Vũ. Hơn nữa càng không có khí chất phong tình như đại minh tinh Ngọc Thanh. Tiêu Sơn hoàn toàn không có hứng thú với các nàng.
Tên chiến sĩ nhận được lệnh của Tiêu Sơn liền mang theo hai nữ nhân này và rời đi.
- Cảm ơn!
Nữ nhân cầu xin Tiêu Sơn giết Tiền Dịch Minh kia nhìn qua Tiêu Sơn nói lời cảm tạ một tiếng, lôi kéo em gái của mình quay người rời đi.
Thời điểm nữ nhân vừa đi không xa, đột nhiên quay người lại đi tới bên người Tiêu Sơn nói:
- Tiêu Đại đội trưởng. Tôi có tình báo muốn nói cho ngài nghe.
Tiêu Sơn quay đầu nhìn nữ nhân kia nói:
- Tình báo gì?
Nữ nhân kia nhìn qua Tiêu Sơn nói:
- Tôi phát hiện một loại thực vật có hiệu quả chữa thương thần dị. Xin ngài đi theo tôi!
Tiêu Sơn nhìn chằm chằm vào nữ nhân kia một hồi lâu, mở miệng hỏi:
- Cô tên là gì?
Nữ nhân kia nói ra:
- Tôi là Trương Nghi!
Tiêu Sơn ra lệnh:
- Mau! Dẫn đường!
Không lâu sau cả cả thị trấn rơi vào trong tay của Tiêu Sơn. Hắn cũng không sợ Trương Nghi chơi bịp bợm gì.
Trương Nghi không nói thêm gì, yên lặng mang theo Tiêu Sơn đi vào trong trấn.
Sau bảy tám lần quẹo thì Trương Nghi mang theo Tiêu Sơn đi vào một chỗ biên giới của Thạch Mã Trấn.
Trương Nghi chỉ vào một đoán hoa nhỏ màu vàng trên khô lâu, lá cây có bốn múi và nhìn qua Tiêu Sơn nói ra:
- Chính là loại thực vật này. Tôi đã từng nhìn thấy hai con khỉ chém giết nhau, trong đó có một con sau khi thắng lợi thì bị bể bụng, toàn thân là tổn thương, nó ăn một đóa hoa của thực vật này, sau đó nhổ ra một bãi chất lỏng bôi lên vết thương, thập phần thần kỳ là miệng vết thương của con khỉ kia không lâu đã lành lại.
Tiêu Sơn nhìn kỹ lại, chỉ thấy đóa hoa nhỏ này đang mọc trên một thi thể chỉ còn lại xương cốt, không có có bao nhiêu thịt thối trên thi thể, bảy tám rễ của đóa hoa này đang cắm rễ trên đó.
Trương Nghi nhìn Tiêu Sơn và cắn răng một cái, dùng hàm răng cắn nát tay ngón tay của mình, sau đó ngắt đóa hoa trên khô lâu kia bỏ vào trong miệng nhai nát, chất lỏng thì bôi trên ngón tay, hơn nữa nàng đem ngón tay bị cắn nát đưa tới trước mặt Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn nhìn kỹ, chỉ thấy ngón tay của Trương Nghi bị cắn nát nhanh chóng hợp lại với nhau, tốc độ khép lại vượt xa các loại dược vật khác.
Tiêu Sơn nhìn Trương Nghi, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Làm tốt lắm! Tôi sẽ cho cô và em gái của cô được vào biên chế chính thức. Chỉ cần không trái với quy củ mà tôi chế định, sau này hai chị em các cô sẽ sống trong phạm vi thế lực của tôi, được tôi bảo hộ. Ai cũng không thể khi dễ các người. Nhưng mà loại thực vật này là cơ mật cao nhất, nếu như cô nói ra nửa câu, tôi sẽ không khách khí với cô và em gái của cô, hiểu chứ?
Trong nội tâm Trương Nghi buông lỏng, một khối đá lớn đã buông xuống đất, nhìn qua Tiêu Sơn nói lời cảm tạ nói:
- Đa tạ Tiêu Đại đội trưởng!
Trương Nghi đem bí mật này nói cho Tiêu Sơn trừ tỏ vẻ cảm kích Tiêu Sơn thì còn có một chút tâm tư. Nàng muốn được hoạt động tốt trong thế lực của Tiêu Sơn. Trong tận thế thì loại thực vật thần ký này không có bao nhiêu tác dụng với nàng cả, nhưng mà với thủ lĩnh một thế lực cực kỳ trọng yếu đấy.
Tiêu Sơn nhìn qua bốn tên chiến sĩ cùng Quách Vũ, Lộ Văn nói ra:
- Chuyện về thực vật này các người không ai được nói tới nửa câu.
- Vâng!
Bốn tên chiến sĩ này nhìn Tiêu Sơn đều nghiêm nghị đáp.
Tiêu Sơn nhìn qua Quách Vũ nói ra:
- Vũ nhi! Loại hoa này gọi là hoa cứu mạng. Sau khi thu phục trấn này, cô dẫn người đi thu thập tin tức về hoa cứu mạng này, sau đó báo cáo với tôi.
Quách Vũ nhìn qua Tiêu Sơn tươi cười ngọt ngào và nói:
- Vâng! Chủ nhân!
Lúc này Lộ Văn nhìn qua Tiêu Sơn cùng Quách Vũ thân mật như vậy, gương mặt nhỏ nhắn nhíu lại.