Tiêu Sơn do dự một thoáng, chậm rãi nói:
- Nhưng anh đã có nữ nhân.
Tuy Trần Diệu rất xinh đẹp cùng tràn đầy sức sống, nhưng còn chưa đạt tới mị lực đủ làm Tiêu Sơn điên cuồng. Hắn cũng không muốn vì niềm vui nhất thời liền phá hủy thân thể xử nữ của người ta, làm Trần Diệu phải hối hận suốt đời. Và hắn cũng không muốn ép buộc nàng.
Trần Diệu nghe được lời nói của Tiêu Sơn, trong mắt chợt ảm đạm, nhưng vẫn nhìn hắn chằm chằm chậm rãi nói:
- Không có vấn đề gì. Hôm nay là tôi tự nguyện tới đây báo đáp anh, cảm ơn anh đã cứu ba của tôi, anh cứu ông ấy chẳng khác nào đã cứu cả nhà chúng tôi. Tôi không có gì để báo đáp ngài, cũng chỉ có thân thể còn sạch sẽ này, hi vọng ngài có thể nhận lấy. Sau tối nay nếu ngài ưa thích, tôi sẽ đi theo ngài làm tình nhân của ngài, nếu ngài không quan tâm tôi cũng không sao, tôi sẽ lẳng lặng rời khỏi.
Tiêu Sơn nghe lời nói của Trần Diệu, trong lòng dao động, cô gái xinh đẹp lại sạch sẽ như vậy luôn dễ làm hắn động tâm nhất. Hắn kéo Trần Diệu vào lòng, hương thơm thanh xuẩn lại tràn vào trong mũi hắn.
Sở dĩ hôm nay Tiêu Sơn ra tay cứu mạng nam nhân tên Trần Thạch Đầu kia là bởi vì hắn là thợ săn có thực lực nhất trong thôn này. Sau khi thế giới biến dị, do Trần Thạch Đầu cùng Trần Trữ chủ trì tiêu diệt toàn bộ tang thi trong thôn, nếu không có Trần Thạch Đầu, Trần gia thôn không thể nào còn nhiều người sống sót như thế.
Bị Tiêu Sơn kéo vào trong lòng, gương mặt Trần Diệu nhất thời đỏ bừng, tuy rằng nàng nói chuyện lớn mật nhưng khi chuyện sắp thành sự thực thì trong lòng nàng lại cảm giác sợ hãi lẫn chờ mong.
Tiêu Sơn đang định làm động tác nhưng thân thể vừa động một chút, miệng vết thương trên ngực phải chợt đau đớn, dù sao thân thể hắn còn chưa hoàn toàn khôi phục lại.
Tiêu Sơn liền hôn nhẹ lên trán Trần Diệu, đặt nàng nằm trên cánh tay phải, nhắm mắt lại muốn ngủ:
- Em ngủ đi! Hôm nay anh rất mệt.
- Dạ!
Trong lòng Trần Diệu thoáng thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có chút mất mát, liền im lặng nằm bên cạnh hắn. Một đêm cứ như vậy trôi qua thật ảm đạm.
Sáng sớm hôm sau Tiêu Sơn mang theo Trần Diệu xuất hiện trong phòng khách nhà Trần Trữ.
Gia quyến Trần Trữ nhìn thấy Trần Diệu đi bên cạnh Tiêu Sơn, trong mắt đều mang theo vẻ khác thường.
Trần Diệu có chút ngượng ngùng đứng bên người Tiêu Sơn, trong lòng của nàng nếu đã chung giường với hắn, thì nàng chính là nữ nhân của hắn.
Trong ánh mắt hâm mộ lẫn đố kỵ của người nhà Trần Trữ, Tiêu Sơn từ trong ba lô lấy ra hai hộp sữa tươi, hai khối bánh ngọt phân cho Trần Diệu một nửa.
Sữa cùng bánh ngọt ở cuối thời đã là đồ rất hiếm có, cả Trần gia thôn không ai có được vật tư như thế.
Trần Diệu vừa uống sữa vừa cẩn thận ăn bánh ngọt, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Trong thế đạo hiện tại, có thể đủ ăn đã là tham vọng quá đáng, Trần Diệu từng tận mắt nhìn thấy bạn học của nàng vì một bánh bột ngô bán rẻ đêm đầu tiên cho người khác. Hiện tại nàng còn có thể được ăn đồ tốt như vậy, hạnh phúc hơn những người khác không biết gấp bao nhiêu lần.
- Trần Trữ. Người dẫn đường đâu?
Ăn hết bữa sáng, Tiêu Sơn trực tiếp hỏi Trần Trữ. Thạch Mã trấn là căn cơ của hắn, bên cạnh lại có căn cứ Lũng Hải thị luôn như hổ rình mồi, hắn thập phần lo lắng an toàn của Thạch Mã trấn.
- Đây là người dẫn đường! Tiêu Đại đội trưởng, tôi đến giới thiệu cho anh một chút! Đây là con trai tôi Trần Vọng, bốn người này là Trần Niên, Ngưu Siêu, Triệu Tinh, Tôn Dã!
Trần Trữ gọi tới năm người giới thiệu với Tiêu Sơn.
Năm người Trần Vọng đều là thanh tráng niên của Trần gia thôn, trên lưng mang trang bị vũ khí lạnh như đại khảm đao, trường thương cùng nỗ tiễn.
Tiêu Sơn liếc mắt nhìn Trần Trữ nói:
- Tôi đã biết, Trần Trữ, gia đình Trần Diệu thời gian này tôi giao cho ông tới chiếu cố, tôi sẽ rất nhanh phái người đến đón các vị!
Trần Trữ đã gọi Tiêu Sơn là Tiêu Đại đội trưởng, tự nhiên đã bày tỏ ý tứ muốn góp sức, chỉ cần Tiêu Sơn có thể trở về Thạch Mã trấn phái người trở lại, hắn sẽ lập tức dẫn người sẵn sàng góp sức cho Tiêu Sơn.
Trần Trữ đáp:
- Vâng!
Tiêu Sơn không hề có chút do dự, trực tiếp mang theo năm người Trần Vọng đi về hướng Trương gia thôn, Bạch Cốt cùng Thanh Nhi luôn trầm mặc đi theo bên cạnh hắn.
Trần Diệu nhìn theo bóng lưng Tiêu Sơn rời đi, môi mấp máy nhưng không đi theo. Ở trong này còn cha nàng đang nằm trên giường bệnh, nàng không khả năng đi cùng hắn.
- Tiêu Đại đội trưởng, nơi đó chính là Trương gia thôn!
Trần Vọng chỉ vào một loạt nhà ngói, thoạt nhìn xa xa có vẻ phồn hoa hơn Trần gia thôn.
Trần Vọng nhìn Trương gia thôn có chút sợ hãi nói:
- Trương gia thôn khác với thôn của chúng tôi. Bọn họ là đại thôn, có hơn ba trăm người. Sau khi thế giới biến dị, hơn ba trăm người kia phần lớn đều biến thành quỷ ăn thịt người. Trong đó con có tốc độ cực nhanh, có thể so sánh được với sói hoang trên núi!
Trần gia thôn là nông thôn, khá phong bế, loại điện ảnh kinh điển như phim Sinh Hóa Nguy Cơ hay trò chơi gì đó bọn họ không hề biết. Bởi vậy căn cứ đặc tính ăn thịt người của tang thi mà đặt danh hiệu là quỷ ăn thịt người.
Sau khi ăn hết lương thực, người của Trần gia thôn từng đánh chủ ý với lương thực của Trương gia thôn, chỉ là khi bọn họ tìm tới thì vừa lúc gặp phải tang thi mới tiến hóa nên bị tàn sát. Nếu không phải con tang thi kia bận ăn thịt tươi sống, đội ngũ của bọn họ không ai chạy thoát.
- Đi theo tôi!
Tiêu Sơn liếc mắt nhìn Trương gia thôn, thản nhiên nói một câu, sau đó dẫn Bạch Cốt cùng Thanh Nhi hướng Trương gia thôn đi tới. Hơn ba trăm đầu tang thi hắn cũng không xem vào trong mắt, cho dù trên người hắn vẫn còn thương tích.
- Đi!
Nhìn Tiêu Sơn thản nhiên đi thẳng tới Trương gia thôn, Trần Vọng cùng bốn thanh niên khác liếc nhìn nhau, một cỗ dũng khí trào lên, theo sát sau lưng Tiêu Sơn.
Đi tới cửa thôn, Tiêu Sơn trực tiếp lấy ra một cây súng lục K59, hướng cửa thôn nổ một phát súng.
Một tiếng súng vang, nhóm tang thi vốn đang bồi hồi bên trong Trương gia thôn đều vặn vẹo đầu, lung la lung lay đi về hướng bên này.
Trong đó có ba con tang thi S1 động tác cực nhanh, chạy ra khỏi thôn hướng Tiêu Sơn vọt tới.
Trần Vọng nhìn thấy ba con tang thi S1 từ trong thôn vọt ra, sắc mặt lập tức tái nhợt, thân thể run rẩy nhìn Tiêu Sơn nói:
- Tiêu Đại đội trưởng, chính là quỷ ăn thịt người tốc độ rất nhanh!
Lúc trước Trần Vọng làm thành viên trong đội tìm kiếm, tận mắt nhìn thấy một con tang thi S1 thủ tiêu ba gã thành viên trong đội, một người bị làm thịt tại chỗ, hai người bị xé vỡ thân thể, bị cuốn hút lập tức trở thành tang thi. Người bị tang thi ăn thịt không ngừng hét thảm, tới hiện giờ âm thanh thê lương kia còn quanh quẩn trong đầu hắn.
Bốn người Trần Niên, Ngưu Siêu, Triệu Tinh cùng Tôn Dã nhìn thấy ba con tang thi S1 sắc mặt đại biến, cơ hồ muốn xoay người chạy trốn.
- Xử lý chúng nó, Bạch Cốt!
Tiêu Sơn nhìn ba con tang thi S1 xông tới, hướng Bạch Cốt ra lệnh, với lực cường hóa hiện tại của nó, có thể dễ dàng xử lý ba con tang thi S1 kia.
Nghe được mệnh lệnh của Tiêu Sơn, Bạch Cốt vẫn luôn đứng bên cạnh hắn đột nhiên trong mắt lóe ra linh hồn ma hỏa, tiến lên một bước dài, thật giống như một vị tướng quân cổ đại vung búa hướng ba con tang thi S1 phóng tới.
Khoảng cách trăm thước dài nhưng Bạch Cốt chỉ một lần phát lực vài giây đã vọt tới, búa lớn vung lên, trực tiếp đem một đầu tang thi S1 chặn ngang chặt đứt, ruột cùng nội tạng cùng máu đã biến thành đen thui rơi đầy đất.
Không hề ngừng nghỉ, Bạch Cốt tiếp tục vọt tới trước, một bước dài xông vào bên trong hai con tang thi S1 còn lại, búa lớn liên tục huy động, như cơn gió lốc đem hai đầu lâu chém bay trong nháy mắt.
Năm người Trần Vọng ngơ ngác nhìn Bạch Cốt tàn sát ba con tang thi S1 kia, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ lẫn khó tin. Đây là quỷ ăn thịt người đã truy đuổi đội ngũ mười lăm người của bọn họ thừa sống thiếu chết, thế nhưng ở trong tay người kia lại giống như gà con bị dễ dàng giết hại, điều này làm bọn họ trong khoảnh khắc không cách nào tiếp thụ.
Trần Vọng nhìn Bạch Cốt có chút hưng phấn hỏi Tiêu Sơn:
- Tiêu Đại đội trưởng, vị kia là ai? Thật là lợi hại!
Trần Vọng khi trước nhìn thấy Bạch Cốt dễ dàng đánh bại hai gã thủ vệ Trần gia thôn thì đã biết Bạch Cốt hết sức lợi hại, nhưng không hề nghĩ đến còn lợi hại tới như vậy.
- Hắn gọi là Bạch Cốt, chúng ta đi thôi!
Tiêu Sơn thản nhiên nói một câu, nhặt lên sinh tồn tệ cùng một hộp báu màu trắng tuôn ra từ đầu ba con tang thi S1, đi nhanh vào trong Trương gia thôn.
Theo thời gian trôi qua, tang thi cấp thấp càng ngày càng khó tuôn ra trang bị của Thần Ma hệ thống.
Năm người Trần Vọng nhìn thấy bóng lưng kiên cố của Tiêu Sơn mặc dù còn có chút sợ hãi, nhưng vẫn đi theo.
Lúc này tang thi bên trong Trương gia thôn đã bắt đầu khởi động đi ra cửa thôn, hình thành một thi đàn nhiều tới mấy trăm đầu.
- Thật nhiều quỷ ăn thịt người!
Năm người Trần Vọng vốn đang đầy nhiệt huyết đi theo Tiêu Sơn, nhưng khi nhìn thấy thi đàn nhiều tới mấy trăm con sắc mặt biến thành vô cùng tái nhợt, hai chân không thể khống chế run rẩy lên.
Một con tang thi cùng mấy trăm con tang thi hợp thành thi đàn tạo nên lực áp bách hoàn toàn khác hẳn. Thi đàn nhiều tới mấy trăm con đủ làm toàn bộ người sống sót của Trần gia thôn xé thành phấn vụn, càng không cần nói tới bọn họ chỉ có sáu người.
Tiêu Sơn nhìn thấy thi đàn đang đi tới, giơ súng bắn, ngay trán một con tang thi khoảng cách chừng bảy mươi thước trực tiếp hiện ra một lỗ máu, vô lực ngã trên mặt đất.
Bạch Cốt hóa thành một hung thần giết chóc, chỉ mấy bước đã xông vào bên trong thi đàn, búa lớn không ngừng huy động, xoay chuyển như cơn gió. Toàn bộ tang thi bị gió xoáy thổi quét đầu bị chém bay, hoặc thân thể bị trực tiếp trảm thành hai đoạn. Trên con đường xung phong của nó, nhấc lên một trận mưa bão đầu lâu cùng tay chân bị chém cụt văng tung tóe.
Tiêu Sơn đi theo phía sau Bạch Cốt, hai mắt bình tĩnh, cầm một khẩu súng lục K59 tùy tay bắn, đem tang thi đang lảo đảo đi tới nhất nhất bắn chết.
Thanh Vũ Ưng Thanh Nhi đứng bên cạnh Tiêu Sơn nhìn thấy tang thi, hung quang trong mắt chớp động, vẫy cánh, đôi móng vuốt mạnh mẽ luân phiên phóng tới trước, xông thẳng vào bên trong thi đàn, mỏ chim bén nhọn nhanh như chớp mổ xuống, dễ dàng mổ bạo một đầu tang thi.
Đàn tang thi vây tới Thanh Nhi, nó vỗ cánh lập tức đem chúng đánh bay. Tuy rằng Thanh Nhi chỉ là ấu điểu, nhưng là thú biến dị, hung hãn tuyệt luân. Những con tang thi bình thường căn bản không cách nào trảo phá lớp lông vũ bên ngoài của nó.
Tiêu Sơn, Bạch Cốt, Thanh Nhi cùng tổ hợp hung hãn vô cùng, tang thi chặn đường vừa vây tới đã bị bọn họ giết chết sạch sẽ. Chậm rãi bước trong đống xác chết, Tiêu Sơn mang theo năm người Trần Vọng thật dễ dàng giết sạch toàn bộ tang thi chặn đường trong thôn, thản nhiên đi ra Trương gia thôn.
Sau khi năm người Trần Vọng theo Tiêu Sơn đi ra khỏi Trương gia thôn, vẻ mặt vừa có chút hưng phấn lại có chút hốt hoảng. Bọn họ làm sao cũng không nghĩ được Trương gia thôn có mấy trăm con tang thi vây khốn thật đơn giản đã bị ba người Tiêu Sơn giết chết đi xuyên qua, nghênh ngang thoát ra.
- Thật là lợi hại!
Trần Vọng nhìn theo bóng lưng Tiêu Sơn trong mắt thoáng hiện vẻ sùng bái lẫn kính sợ. Hắn là lần đầu tiên chứng kiến người mạnh mẽ như Tiêu Sơn, nguyên bản hắn còn có chút không phục khi nghe cha hắn muốn đi nhờ vả người kia, thế nhưng trong một khắc này toàn bộ lòng không phục đã hoàn toàn biến mất.
Tiêu Sơn chỉ giết những con tang thi chặn đường ra thôn mà chưa giết sạch toàn bộ tang thi trong thôn. Sau khi hắn rời khỏi trong Trương gia thôn vẫn còn không ít tang thi, xem như một lá chắn thiên nhiên khiến cho người bên ngoài không thể thông qua nơi đó tiến vào Trần gia thôn.
Trong mấy chục người của Trần gia thôn, có ba mươi mấy thợ săn khỏe mạnh, chỉ cần thêm chút huấn luyện cùng đầu nhập chiến đấu thực tế, bọn hắn chính là chiến sĩ tốt nhất.
Đi ra Trương gia thôn, theo Trần Vọng dẫn đường Tiêu Sơn lại xuyên qua Cầu Nê Thu, đi thêm vài dặm đường lúc này mới đến đường lộ bên ngoài.
Vừa đi trên đường Tiêu Sơn vừa nhìn Trần Vọng đi bên cạnh hỏi:
- Còn bao xa mới tới Thạch Mã trấn?
- Hẳn còn năm cây số!
Trần Vọng nhìn xung quanh đáp.
Tiêu Sơn đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh, tiếp tục đi tới.
Đúng lúc này, từ một phương hướng truyền tới tiếng súng kịch liệt, Tiêu Sơn nhướng mày hướng chỗ kia nhìn thoáng qua hỏi:
- Bên kia là địa phương nào?
Trần Vọng nhìn thoáng qua bên kia đáp:
- Bên kia là Đại Nham trấn, qua Đại Nham trấn cách đó không xa là Thạch Mã trấn!
- Đi xem!
Tiêu Sơn lại hướng chỗ tiếng súng đi tới.
Đi tới lối vào Đại Nham trấn, Tiêu Sơn nhìn thấy một chiếc xe bus, một chiếc Hummer cùng một chiếc Jeep đang cố gắng giãy thoát khỏi mấy trăm con tang thi phía trước.
Xe bus, Hummer cùng Jeep đều là loại xe dễ dàng đụng bay tang thi. Nhưng số lượng thi đàn thật sự là quá nhiều, ba chiếc xe lâm vào trong thi đàn căn bản nửa bước khó thoát. Bọn hắn một đường đè nghiến tang thi, nhưng vẫn có thật nhiều tang thi vây quanh, không ngừng dùng móng vuốt cào cấu cửa xe, dùng thân thể đụng xe, đem ba chiếc xe đụng tới mức không ngừng chao đảo, khiến tốc độ của bọn họ biến thành cực kỳ chậm chạp.
Nếu như không có người ra tay cứu viện, kết cục của người sống sót trong ba cỗ xe cũng chỉ bị xé thành phấn vụn hầu như không còn.
Tiêu Sơn liếc mắt nhìn qua đó, lại nhìn năm người Trần Vọng nói:
- Các anh ở đây chờ tôi, tôi đi cứu người!
Năm người Trần Vọng liếc mắt nhìn nhau, gật gật đầu. Với thực lực của bọn họ nếu nhảy vào thi đàn chỉ còn con đường chết.
Nhạc Trọng bước nhanh tới chỗ thi đàn, ở khoảng cách còn chừng trăm thước hắn vươn súng, trên trán từng con tang thi lập tức hiện ra một lỗ hổng.
Nghe được tiếng súng, thi đàn ngửi được hương vị người sống liền hướng qua Nhạc Trọng lảo đảo đi tới.
- Xử lý bọn hắn!
Tiêu Sơn ra lệnh cho Bạch Cốt cùng Thanh Nhi.
Bạch Cốt cùng Thanh Nhi nhận được mệnh lệnh của Tiêu Sơn liền hướng thi đàn vọt tới.
Bạch Cốt cùng Thanh Nhi xông vào thi đàn, nhấc lên một trận huyết tinh gió lốc. Không có bất kỳ con tang thi nào có thể chống đỡ được một búa của Bạch Cốt cùng một cú mổ của Thanh Nhi. Những tang thi hành động vô cùng chậm chạp kia bị hai bên liên thủ không ngừng oanh giết.
Cảm nhận được động tĩnh bên này, đàn tang thi vây quanh ba chiếc xe liền di chuyển về hướng Bạch Cốt cùng Thanh Nhi, nhất thời khiến áp lực của ba chiếc xe kia giảm bớt không ít.
Ba chiếc xe vừa lấy được không gian trống trải lập tức phát động mã lực lớn nhất từ trong thi đàn vọt ra, từng con tang thi không ngừng bị đụng bay.
Ba chiếc xe vừa xông ra thi đàn, nhưng không hề giảm tốc độ mà trên đường chạy đụng bay hơn mười con tang thi đồng thời đụng lên trên người Bạch Cốt đang cùng thi đàn chiến đấu kịch liệt.
Bạch Cốt cũng không chịu được lực va chạm của chiếc xe bus, cùng sáu con tang thi bị xe bus đụng bay sang một bên.
Mặt khác chiếc Hummer cũng hung hăng đụng thẳng lên trên người Thanh Nhi đang cùng đám tang thi chiến đấu kịch liệt.
Thanh Nhi bị chiếc Hummer va chạm phát ra một tiếng bi minh, bị đánh bay sang một bên.
- Thanh Nhi!
Gặp tình huống này, đôi mắt Tiêu Sơn đỏ rực phát ra một tiếng rít gào phẫn nộ. Hắn vạn lần không nghĩ tới hắn ra tay cứu đám người trong xe nhưng người trong xe lại ngoan độc như vậy, vì muốn trốn nhanh hơn một chút còn đem cả người cứu mình đụng văng ra.
Đánh bay Thanh Nhi cùng Bạch Cốt, không còn vật gì chặn đường, ba chiếc xe vội vàng cướp đường mà chạy, đồng thời còn vô cùng ngoan độc hướng ngay Tiêu Sơn đang đứng giữa đường đụng tới.
- Móa chúng mày! Một đám chó chết!
Tiêu Sơn giận dữ hét lên, ngón tay chỉ vào hướng xe bus, một ma pháp trận trống rỗng xuất hiện, ngay sau đó từng quả cầu lửa oanh thẳng lên bánh xe bus.
Oanh một tiếng nổ, bánh xe trước bị nổ tung oa, chiếc xe vọt sang một bên mặt đường.
Hai chiếc còn lại càng thêm hung hãn hướng Tiêu Sơn đụng qua.
Hàn quang trong mắt Tiêu Sơn chớp động, tốc độ cao đã trải qua nhiều lần cường hóa phát động, thân thể nghiêng qua, nhanh như quỷ mị tránh khỏi hai chiếc xe kia đụng tới.
Ngay khi hai chiếc xe chạy ngang qua người hắn, Tiêu Sơn phát động kỹ năng Khủng Cụ thuật, tinh thần uy nghiêm vô cùng khổng lồ trong nháy mắt bao phủ phạm vi trong vòng mười thước. Hai chiếc Hummer cùng xe Jeep vừa chen qua người người lập tức bị trúng Khủng Cụ thuật, tài xế bên trong nháy mắt bị hoảng sợ mất đi tri giác, hôn mê bất tỉnh vọt sang hai bên đường.
Tiêu Sơn cũng không hề liếc mắt nhìn những kẻ sống sót trong ba chiếc xe, vội vàng phóng về hướng Thanh Nhi.
Ba con tang thi lảo đảo chắn ngay trước mặt hắn, hắn rút ra Đường đao phỏng chế mỗi đao một con, dễ dàng đem ba con tang thi chém đứt đầu.
Tiêu Sơn đi tới bên người Thanh Nhi, chỉ thấy trong mắt mắt ấu điểu Thanh Vũ Ưng biến dị hiện lên tia thống khổ, vỗ vỗ cánh hồi lâu cũng không thể đứng dậy.
Thanh Vũ Ưng chính là bá chủ không trung, thực lực trên mặt đất chỉ có thể khi dễ tang thi bình thường, Thanh Nhi còn là một con chim non, bị cỗ Hummer va chạm thân thể đã bị thương không nhẹ.
Lúc này Tiêu Sơn đã cường hóa tới 26 cấp, nhưng nếu bị một chiếc Hummer đụng lên người hắn cũng sẽ bị thương nặng.
Tiêu Sơn nhanh chóng lấy ra cứu mạng thảo cùng nước cho Thanh Nhi nuốt vào.
Sau khi dùng cứu mạng thảo, lúc này Thanh Nhi mới yên tĩnh trở lại, nhưng còn chưa thể đứng lên, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Ở một bên Bạch Cốt như không có việc gì đứng dậy từ chỗ bị đánh bay, không hề có chút ảnh hưởng huy động búa chém giết tang thi chung quanh. Nó là sinh vật bất tử, trừ phi phá hư đầu của nó, khiến linh hồn ma hỏa trong đầu nó biến mất, nếu không nó căn bản sẽ không tử vong.
Mất đi chiến lực trọng yếu như Thanh Nhi, tuy rằng Bạch Cốt hung hãn tuyệt luân không ngừng chém giết tang thi, nhưng cũng bị hơn trăm con tang thi còn sống sót vây tới.
Còn có hơn một trăm con tang thi hợp thành thi đàn hướng Tiêu Sơn đi qua.
- Xem ra hôm nay phải liều mạng!
Tiêu Sơn nắm chặt Đường đao, khẽ cau mày, vừa rồi né tránh hai chiếc xe kia va chạm đã kéo theo thương thế của hắn, lúc này miệng vết thương của hắn mơ hồ làm đau, khó thể tiến hành chiến đấu với cường độ cao. Nhưng còn chưa tới thời khắc cuối cùng hắn tuyệt không muốn buông tha cho Thanh Nhi. Dù sao nếu nó trưởng thành, tương lai tuyệt đối là một trong những đòn sát thủ của Tiêu Sơn.
Năm người Trần Vọng nhìn thấy thi đàn đi về hướng Tiêu Sơn, đưa mắt nhìn nhau có chút không biết phải làm sao. Nếu chỉ có hơn mười con tang thi bọn hắn còn dám xông lên cùng Tiêu Sơn kề vai chiến đấu, nhưng nếu hơn trăm con tang thi, lực uy hiếp làm năm người thật sự sợ hãi không dám nhúc nhích.
Một gã nam tử dáng người mạnh khỏe, lưng đeo đại đao khoảng chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tên Ngưu Siêu nhìn Trần Vọng hỏi:
- Trần Vọng, làm sao bây giờ?
Trần Vọng nhìn Tiêu Sơn cầm Đường đao hướng trăm con tang thi, trên mặt lộ vẻ do dự. Mặc dù hắn có chút kính sợ Tiêu Sơn nhưng nếu hiện tại bảo hắn vì Tiêu Sơn đối chiến tang thi hắn thật sự làm không được.
Đúng lúc này nương theo thanh âm tiếng động cơ vang tới, một chiếc xe bọc thép cùng một chiếc Jeep quân dụng hướng bên này chạy đến.
Từ bên trong xe bọc thép Lưu Diễm ở thật xa đã nhìn thấy được Tiêu Sơn, chợt hưng phấn kêu lên:
- Đại đội trưởng!Tụi bây mau nhìn xem! Đó là Đại đội trưởng! Nhanh đi! Nhanh lái qua đi!
Dưới sự thúc giục của Lưu Diễm, chiếc xe bọc thép cùng Jeep quân dụng lao nhanh tới trước người Tiêu Sơn. Khẩu súng máy 86 thức 7.62mm điên cuồng nổ vang, hình thành một màn mưa đạn đem thi đàn bắn ngã rạp trên mặt đất như cắt lúa. Có tang thi bị đạn oanh trúng đầu, trực tiếp đem sọ não của nó oanh bay.
Cửa xe mở ra, năm cường hóa chiến sĩ trực tiếp nhảy xuống, trong tay cầm Đường đao hướng thi đàn vọt tới, thoáng chốc đã xông vào trong thi đàn, chém giết đàn tang thi bình thường kia.
Ngoại trừ năm chiến sĩ này, còn có năm lão binh sĩ lúc trước đi theo Tiêu Sơn cũng lao xuống xe.
Năm binh sĩ kia khác với những chiến sĩ kia, trong tay bọn họ thuần thục cầm súng trường, không ngừng bắn tỉa, đem từng con tang thi bắn bạo đầu.
Bọn họ đều là tinh nhuệ từng liệp sát thật nhiều tang thi, mười người vừa gia nhập chiến đoàn cộng thêm hung thần Bạch Cốt, đàn tang thi bình thường kia không cách nào chống đỡ, không bao lâu đã bị tiêu diệt sạch sẽ.
Chiến sự vừa kết thúc, Lưu Diễm đi tới bên cạnh Tiêu Sơn làm động tác chào kiểu quân ngũ, trong mắt tràn ngập vui mừng nói:
- Báo cáo đồng chí Đại đội trưởng! Tôi có mặt.
- Được.
Tiêu Sơn chào đáp lễ.
Lưu Diễm hào hứng nói:
- Haha....Đại đội trưởng....Anh quả nhiên không có việc gì!
Tiêu Sơn chỉ vào ba chiếc xe, nhìn Lưu Diễm trầm giọng ra lệnh:
- Lưu Diễm..... Đem toàn bộ đám gia hỏa trong xe bắt ra cho tôi!
- RÕ!
Lưu Diễm nhận lệnh, dẫn người đi đem toàn bộ người trong ba chiếc xe bắt ra ngoài.
Người sống sót trong ba chiếc xe rất nhanh đã bị Lưu Diễm dẫn người bắt xuống, áp giải tới trước người Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn cưỡng chế lửa giận trong lòng, lẳng lặng quan sát đám người sống sót lấy oán trả ơn bị áp giải tới trước mặt.
Nhóm người sống sót tổng cộng hai mươi lăm người, mười bốn nam giới, mười một nữ nhân.
Bên trong những nữ nhân có một cô gái chừng hai mươi mốt tuổi, mặc váy liền áo màu trắng, dáng người đầy đặn, hai chân thon dài xinh đẹp, tướng mạo càng tinh xảo tuyệt luân, đồng thời mang theo cỗ khí chất tự tin cùng tao nhã, cực kỳ xinh đẹp động lòng người.
Bộ đội của Tiêu Sơn vẫn có người thỉnh thoảng nhìn qua nàng, cho dù trước cuối thời mỹ nữ như vậy cũng tuyệt đối là đỉnh cấp mỹ nữ. Sau cuối thời rất nhiều nữ nhân xinh đẹp đều bị nam nhân tàn phá, khí chất bị làm nhục hoàn toàn hỏng mất. Loại nữ nhân vẫn còn khí chất tự tin cùng tao nhã như vậy cực kỳ hiếm thấy.
- Kháo, các người là ai? Dám đối với tôi như vậy, biết tôi là ai không…
Một nam tử trẻ tuổi mặc bộ quần áo hàng hiệu đắt giá quốc tế trừng mắt nhìn đội viên áp giải kêu lên.
Tiêu Sơn đi tới trước người nam tử trẻ tuổi kia, lạnh băng hỏi:
- Nga! Bản thân tôi muốn biết anh là ai?
Một nam tử trung niên đeo kính mắt, trên người mang theo một cỗ quan vị đi ra, nhìn Tiêu Sơn đánh ra giọng quan nói:
- Vị đồng chí này, lãnh đạo của anh là ai? Để cho hắn tới gặp tôi. Tôi là phó chủ tịch thành phố Lũng Hải, Lý Viễn. Vị này chính là con trai của Mã bộ trưởng, Mã Minh!
Lý Viễn nhìn thấy nhóm người Tiêu Sơn có xe bọc thép, chỉ có bộ đội chính quy mới có thể có được vũ khí như vậy. Hơn nữa nhóm người của Tiêu Sơn do vật tư khan hiếm, chiến sĩ cùng lão binh sĩ đều mặc quân phục cũ, vì vậy hắn mới tìm lãnh đạo của Tiêu Sơn.
Mã Minh liếc mắt nhìn Tiêu Sơn, vênh váo đắc ý nói:
- Biết tôi là ai chưa? Nếu đã biết thì để người của anh bảo hộ tôi đi căn cứ thành phố Lũng Hải!
Tiêu Sơn liếc mắt nhìn nhị thế tổ Mã Minh, lại nhìn lướt qua nhóm người sống sót, gằn từng tiếng lạnh lùng nói:
- Trong số đám người chúng mày. Vừa rồi là ai hạ lệnh lái xe đụng người cùng sủng vật của tao?
Nhóm người sống sót bị ánh mắt Tiêu Sơn chạm tới đều cúi đầu, không dám đối diện với hắn.
Lý Viễn nghe được ngữ khí Tiêu Sơn không tốt, nhướng mày, thanh âm trầm xuống nói:
- Đồng chí kia.... Anh nói năng cho cẩn thận. Anh mau gọi lãnh đạo của anh tới gặp tôi!
Lưu Diễm khinh miệt liếc mắt nhìn Lý Viễn, hướng nhóm người sống sót tự hào nói:
- Lãnh đạo của chúng tôi đang đứng trước mặt các người, chính là vị này – Tiêu Sơn Tiêu Đại đội trưởng!
Ánh mắt toàn bộ người sống sót đều rơi lên trên người Tiêu Sơn, ngay cả mỹ nữ khí chất tao nhã cũng tò mò nhìn hắn.
- Lưu Diễm. Bắt lái xe ra đây!
Tiêu Sơn mệnh lệnh một tiếng, hai chiến sĩ trực tiếp kéo ba người đi ra.
Tiêu Sơn quét mắt nhìn ba người, ngữ khí băng hàn tới cực điểm:
- Ai ra lệnh cho chúng mày lái xe đụng người của tao?
Ba gã lái xe đều cúi đầu, im lặng không nói. Truyền thống trong nước là thẳng thắn theo khoan, nhưng lại đi ngồi tù, mà kháng cự theo nghiêm, lại về nhà ăn tết. Bất cứ hành vi nào đối kháng với chính phủ chính là muốn chết, mà phía sau bọn họ lại là đại biểu chính phủ phó thị trưởng Lý Viễn, còn thêm ngưu bức là con trai bộ trưởng, bọn hắn tự nhiên sẽ không bán đứng đối phương trước mặt mọi người.
Nhìn ba gã lái xe im lặng không nói gì, Mã Minh lạnh lùng cười, nhìn Tiêu Sơn liếc mắt khiêu khích.
Tiêu Sơn chỉ vào một gã lái xe, ngữ khí lạnh lẽo tới cực điểm nói:
- Tốt lắm! Chúng mày không nói đúng không? Thích bao che cho chủ của chúng mày, thật sự là tốt lắm. Từ Văn! Đem đầu của hắn chém.
Hai gã chiến sĩ liền tiến lên, đem tài xế kia kéo ra ngoài.
Một gã chiến sĩ tên Từ Văn tiến tới, ánh mắt băng sương cầm Đường đao vung tay chém rụng đầu, đem đầu tên lái xe kia chặt đứt, máu tươi từ cổ hắn phun mạnh ra, thủ cấp tràn ngập vẻ kinh ngạc lăn trên mặt đất, đôi mắt mở thật lớn, làm người ta cực kỳ sợ hãi.
- Ahhhh…
Chứng kiến một người sống ở ngay trước mặt mình bị chém đầu, thật nhiều người sống sót đều phát ra tiếng thét chói tai sợ hãi, đặc biệt là những nữ nhân đang đứng ở đó.
Nhị thế tổ Mã Minh nhìn thấy tình cảnh bi thảm của tài xế kia thoáng chốc bị dọa tới sắc mặt tái nhợt, phía dưới không thể khống chế từng giọt chất lỏng màu vàng từ bên trong quần của hắn tràn xuống mặt đất.
Nữ nhân khí chất tao nhã, xinh đẹp động lòng người cũng bị dọa đến mặt hoa thất sắc.
Trong mắt một nam tử trung niên đứng bên cạnh Mã Minh chợt lóe hàn quang, đột nhiên động, hướng Tiêu Sơn vọt tới. Hắn chính là bảo tiêu mà Mã bộ trưởng tìm về bảo hộ cho đứa con bao cỏ, là một gã bộ đội đặc chủng xuất ngũ hàng thật giá thật, thực lực cực kỳ cao cường, địch nhân chết dưới tay hắn không dưới hai mươi người.
Tiêu Sơn đứng yên bất động, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm tên nam tử trung niên kia.
Linh hồn ma hỏa trong mắt Bạch Cốt đang đứng bên cạnh Tiêu Sơn chợt chớp lên, huy búa hóa thành một đạo gió xoáy đem bộ đội đặc chủng thân thủ nhanh nhẹn kia trực tiếp chém ngang eo.
Thân thể tên nam tử trung niên bị chặt làm hai nửa, máu tươi cùng nội tạng từ nửa thân trên của hắn rơi xuống, thế nhưng hắn vẫn còn chưa chết, nửa thân trên rơi trong vũng máu thống khổ giãy dụa kêu thảm.
Tiêu Sơn nhấc tay một phát bắn thủng đầu người kia, kết thúc nỗi khổ của hắn. Hắn nhìn chằm chằm hai gã lái xe còn lại, ngữ khí băng giá hỏi:
- Tao nhắc lại lần cuối. Ai ra lệnh cho chúng mày lái xe đụng người của tao?
Một gã lái xe hù dọa tới mức không còn khống chế, chỉ thẳng Mã Minh, khóc quỳ trên mặt đất liều mạng hướng Tiêu Sơn cuống quýt dập đầu nói:
- Tôi nói! Tôi nói a! Là hắn! Là hắn để cho tôi lái xe đụng người của ngài! Hắn nói sau khi đụng người hết thảy trách nhiệm do hắn đến gánh vác. Hắn là con trai của bộ trưởng, tôi không có khả năng chống lại mệnh lệnh của hắn. Đừng giết tôi! Van cầu anh đừng giết tôi ah! Tôi chỉ nghe lệnh làm việc ah!
Sắc mặt Mã Minh trắng nhợt, lớn tiếng mắng:
- Kháo! Mày cũng dám bán đứng tao! Có tin tao giết chết mày hay không?
Gã lái xe còn lại thân thể run rẩy quỳ gối trước mặt Tiêu Sơn, lớn tiếng khóc nói:
- Là Lý Viễn Lý chủ tịch bảo tôi đụng người! Tôi chỉ nghe lệnh làm việc, van ngài đừng giết tôi! Đừng giết tôi!
Lý Viễn cũng đã biến sắc, lớn tiếng kêu lên:
- Trương Thành, mày đừng ngậm máu phun người!
Lúc này là lúc sống chết trước mắt, Lý Viễn đã bất chấp hết thảy.
Lái xe Trương Thành khóc ròng chỉ vào một gã nam nhân dáng người gầy yếu nói với Tiêu Sơn:
- Tiêu Sơn Tiêu Đại đội trưởng, thật là Lý chủ tịch nói! Lúc tôi lái xe có hỏi qua hắn, hắn nói hết thảy do hắn gánh trách nhiệm. Không tin anh có thể hỏi người kia, Lôi Gian, anh cũng nghe được, đúng không?
Tiêu Sơn nhìn chằm chằm tên nam nhân dáng người gầy yếu lạnh lùng hỏi:
- Anh ta nói có thật không? Nếu anh không nói thật, đến lúc tôi hỏi ra chân tướng, anh cũng chết theo tốt lắm!
Bị tử vong uy hiếp, thân thể Lôi Gian run rẩy, dùng thanh âm run run nói:
- Thật sự! Trương Thành cũng không nói dối, là Lý chủ tịch mệnh lệnh! Tôi nghe được!
Lý Viễn tức giận đến phát run, nhìn tâm phúc của mình lớn tiếng mắng:
- Lôi Gian! Mày lòng lang dạ sói, chẳng lẽ mày đã quên chức trưởng phòng của mình là ai giúp mình đề thăng sao?