Chương 47: Tiêu Sơn lột xác..... Thăm dò Thạch Mã Trấn

Nếu như cố gắng một chút còn có thể tìm được tôm cá tươi trong sông. So sánh giữa hai đối lập thì người sống sót càng hài lòng với cuộc sống hiện giờ.

Chạng vạng tối, tất cả cao tầng của Trường Quang Thôn đều bị triệu tập vào trong biệt thự của Tiêu Sơn.

Vào ban ngày tất cả Ban chỉ huy Đại đội, Trung đội trưởng đều có nhiệm vụ, cũng chỉ có ban đêm mới có thể tập họp đủ mọi người.

- Lão Công.... Xảy ra chuyện gì?

Đường Dĩnh nhìn qua Tiêu Sơn, trầm giọng hỏi.

Tiêu Sơn rời khỏi Trường Quang Thôn mới vài ngày hiển nhiên là ở trong căn cứ thành phố Lũng Hải rồi. Hắn đột nhiên quay về thì hiển nhiên là có chuyện xảy ra.

Tiêu Sơn hời hợt nói ra:

- Anh bị Băng Vương Hội trong căn cứ thành phố Lũng Hải 'đâm' cho một nhát. Anh dẫn người chạy ra khỏi căn cứ thành phố Lũng Hải, tiện đường thu được hai chiếc xe bọc thép.

Tiêu Sơn trầm giọng nói:

- Hôm nay tôi triệu tập mọi người tới đây là muốn triển khai một số nhiệm vụ cấp bách và muốn lắng nghe ý kiến của mọi người. Trường Quang Thôn hiện tại không phải nơi sống tốt. Hiện tại việc cấp bách đầu tiên của chúng ta chính là tìm kiếm đại bản doanh mới. Chỗ đó tốt nhất là dễ thủ khó công, hơn nữa có được phương tiện và nhà xưởng.

Trong Trường Quang Thôn cái gì cũng đều thiếu. So với huyện Thanh Nguyên gần căn cứ thành phố Lũng Hải không thể so sánh nổi. Đứng ở trong Trường Quang Thôn thì căn bản không có tiền đồ, chỉ là chờ chết. Tiêu Sơn trước đó muốn giao những người sống sót này vào căn cứ thành phố Lũng Hải, xong mới trở về nâng cao thực lực để săn giết tang thi. Hiện tại Tiêu Sơn quyết định không dựa vào bất cứ kẻ nào, chỉ dựa vào chính mình, mà điều cần làm chính là phải di chuyển khỏi nơi này, tìm kiếm nơi thành lập bản doanh mới.

Đại cẩu tử thập phần tích cực đề nghị nói:

- Đại trưởng.....Đại Nham Trấn thì như thế nào? Đại Nham Trấn nhân khẩu không nhiều lắm, lại có một vài nhà máy thép. Nơi đó có công xưởng gia công thép cũng không ít, lại có mỏ ở gần. Thu phục nơi đó và khôi phục sản xuất, chúng ta sẽ có nhiều sản phẩm thép để dùng.

Dưới trướng của Tiêu Sơn thì Đại cẩu tử là người tích cực muốn Tiêu Sơn tự lập nhất. Đại cẩu tử so với Tiêu Sơn bản thân còn muốn nhiệt tâm hơn, một lòng muốn Tiêu Sơn thành lập cơ nghiệp đáng kiêu ngạo. Dù sao nếu như Tiêu Sơn buông tha cho cơ nghiệp, như vậy thực lực không cường đại như Đại cẩu tử cũng không thể làm gì. Nếu như cơ nghiệp của Tiêu Sơn càng lớn, địa vị của hắn nước lên thuyền lên.

Dùng súng ống đạn dược của Tiêu Sơn hiện giờ có thể đủ đánh chiến tranh quy mô nhỏ rồi, tiêu diệt một ít tang thi trong huyện thành không có vấn đề.

Tiêu Sơn suy nghĩ một hồi, trực tiếp cự tuyệt đề nghị này:

- Không được! Đại Nham Trấn cách thành phố Lôi Giang quá gần. Hơn nữa không có chỗ hiểm để thủ. Trong thành phố Lôi Giang có hơn mười vạn tang thi, một khi tang thi bên trong có dị động hướng về bên này tiến công. Chúng ta căn bản không thể chống đỡ nổi.

Mấy chục vạn tang thi trong thành phố Lôi Giang chính là đối tượng cảnh giới của Tiêu Sơn. Một khi mấy chục vạn tang thi di động, dùng thực lực hiện giờ của Tiêu Sơn thì căn bản không thể làm gì được.

Ngô Quang cũng đề nghị nói:

- Thượng Lâm Huyền thì sao ? Chỗ đó có một kho lương thực cỡ lớn. Nếu như có thể giải quyết đàn chuột biến dị, thu phục kho lương thực thì chúng ta không phải phát sầu vì lương thực.

Vì dung nhập đoàn thể thế lực của Tiêu Sơn thì Ngô Quang cũng tích cực biểu hiện mình.

- Huyện Thượng Lâm?

Tiêu Sơn một tay nâng cằm lên, một tay gõ nhẹ lên mặt bàn một hồi, lắc lắc đầu nói:

- Không được! Nếu thời điểm chúng ta thu phục huyện Thượng Lâm mà gia hỏa trong căn cứ thành phố Lũng Hải phát động công kích vào chúng ta, dưới tình huống hai mặt thụ địch thì chúng ta sẽ bị tiêu diệt.

Trong tiềm thức của Tiêu Sơn đã đem căn cứ thành phố Lũng Hãi là một loại uy hiếp. Hắn không có khả năng không để ý tới căn cứ thành phố Lũng Hải uy hiếp mà thu phục huyện Thượng Lâm. Dù sao thành phố Lũng Hãi căn cứ hành động, hắn không cách nào dự đoán.

Những người khác có đưa ra mấy hương trấn, thị trấn gần thành phố Lũng Hải cùng thành phố Lôi Giang đều bị Tiêu Sơn bác bỏ từng cái.

- Thạch Mã Trấn thì sao?

Đúng lúc này Quách Vũ ngồi bên người Tiêu Sơn không nói gì thì đột nhiên nói ra.

Tiêu Sơn nhíu mày lại, nhìn sang Quách Vũ.

Tất cả mọi người trong phòng họp nhìn sang Quách Vũ.

Bị nhiều người nhìn như vậy, gương mặt non nớt nhỏ nhắn của Quách Vũ lại không có một chút bối rối nào cả, nàng nhìn chằm chằm vào Tiêu Sơn chậm rãi phân tích nói:

- Thạch Mã Trấn lưng tựa Long Hoa Sơn, chung quanh lại có hai nhánh sông Lôi Giang vây quanh, là bình chướng tự nhiên. Chúng ta chi cần phòng thủ một phương là có thể giữ được Thạch Mã Trấn.

Quách Vũ lại tiếp tục phân tích.

- Nếu như tang thi đột phá phòng ngự của chúng ta, chúng ta còn có thể chạy trốn tới Long Hoa Sơn để tránh né. Hai nhánh sông Lôi Giang sẽ cung cấp thủy sản phong phú, giải quyết một bộ phận vấn đề lương thực. Duy nhất đáng giá sầu lo chính là có khả năng trong Long Hoa Sơn có thú biến dị ẩn nấp. Nhưng chỉ cần giải quyết thú biến dị thì chúng ta có được hậu phương an toàn to lớn. Bên phải Thạch Mã Trấn chính là Đại Nham Trấn, tương lai nếu chúng ta có thực lực thì cũng có thể thuận thế thu phục Đại Nham Trấn, đạt được máy móc và nhà máy thép. Chúng ta cân nhắc từ góc độ an toàn đầu tiên, Thạch Mã Trấn là lựa chọn tốt nhất của chúng ta.

Từ khi Tiêu Sơn thu phục Trường Quang Thôn thì Quách Vũ cũng bắt đầu thu thập tin tức nông thôn và nhiều thành trấn chung quanh thành phố Lôi Giang, thành phố Lũng Hải, chọn lựa một nơi thích hợp cho Tiêu Sơn dừng chân.

Tiêu Sơn nhìn qua Đường Dĩnh dò hỏi:

- Dĩnh Nhi, Thạch Mã Trấn địa hình như thế nào?

Đường Dĩnh những ngày này đi ra ngoài thu thập vật tư, nàng vừa bôn ba bốn phía và quan sát địa hình.

Đường Dĩnh nhìn hắn, lắc lắc đầu nói:

- Bên kia tôi chỉ liếc nhìn từ xa mà thôi.

Đường Dĩnh là người cực kỳ tinh tế và cẩn thận, không có tận mắt nhìn thấy thì tuyệt đối không tùy tiện lên tiếng.

Tiêu Sơn nhìn chằm chằm vào Quách Vũ, trầm giọng nói:

- Quách Vũ, cô đi chọn một người đã đi qua Thạch Mã Trấn. Chúng ta đêm nay sẽ đi nhìn Thạch Mã Trấn một chút. Nếu như chân tướng đúng như cô nói, như vậy cơ ngơi của chúng ta sẽ định tại Thạch Mã Trấn. Bản thân cô cũng được biên chế chính thức.

- Vâng! Đại trưởng!

Quách Vũ nhìn qua Tiêu Sơn nhoẻn miệng cười, xinh đẹp không gì sánh được. Trở thành chiến sĩ chính thức, đây là bằng vào cố gắng của mình mà được Tiêu Sơn tán thành. Trở thành chính thức, cũng có ý nghĩa nàng đã tiến vào vòng tròn hạch tâm luẩn quẩn chân chính của Tiêu Sơn rồi.

Ban đêm, Tiêu Sơn ngồi trên một chiếc BMW, nhìn qua Quách Vũ đang chuyên tâm lái xe.

Lái xe cũng không phải một việc khó, chủ yếu học tập quy tắc giao thông quá phiền toái mà thôi. Quách Vũ vẫn rất cố gắng, thời gian rảnh sẽ học lái xe, tối nay chính là lần đầu tiên nàng lái xe đấy.

- Thật sự là đáng yêu!

Ngồi ở vị trí kế bên ghế lai, Tiêu Sơn cẩn thận dò xét nhìn qua Quách Vũ đang lái xe.

Quách Vũ ngồi ở vị trí ghế lái và tóc dài đen nhánh như thác nước, da thịt kiều nộn như sữa, có cảm giác giống như chỉ cần nặn một cái là ra sữa, gương mặt của nàng phấn điêu ngọc mài, tinh xảo tuyệt luân còn mang theo một tia non nớt, phối hợp với dáng người nóng bỏng của nàng làm cho người ta sinh lòng yêu thích.

Chuyên chú lái xe làm Quách Vũ vì tăng thêm ba phần mị lực.

Tuy Quách Vũ vẫn đi theo bên người Tiêu Sơn, nhưng mà do có Lộ Văn ở bên người nhìn chằm chằm. Nhạc Trọng cũng không có ăn loli ngọt ngào này vào miệng. Nhưng mà chỉ cần ôm tiểu loli Quách Vũ này thì đối với Nhạc Trọng mà nói là hưởng thụ lớn nhất.

Trên thực tế Quách Vũ trước tận thế trải qua sinh hoạt giống như công chúa vậy. Nàng chẳng những rất xinh đẹp gợi cảm, cha của nàng còn là thị trưởng, nàng muốn cái gì mà không chiếm được. Nếu như là trước tận thế người bình thường như Tiêu Sơn căn bản không lọt vào mắt của nàng. Nếu không phải thế giới biến dị, cơ duyên xảo hợp, nàng và Tiêu Sơn cơ bản vĩnh viễn không tương giao, mà là đường thẳng song song.

Tiêu Sơn càng nhìn Quách Vũ càng cảm thấy nàng đáng yêu. Hắn nhìn chằm chằm vào Quách Vũ một hồi, chợt quay đầu nhìn qua bên ngoài. Nếu như nhìn tiếp thì thực sự có chút không nhịn được muốn khi dễ Quách Vũ, bởi vì nàng đúng là quá thanh thuần đáng yêu.

Lái xe ban đêm trong tận thế này, chung quanh yên tĩnh không ánh sáng, tĩnh mịch yên lặng. Tiêu Sơn thân là ám kỵ sĩ có kỹ năng Hắc Dạ Cường Hóa nên hắn nhìn qua phương xa rất rõ ràng.

Quách Vũ chạy tới một ngã rẽ, quay đầu nhìn qua Tiêu Sơn hỏi:

- Từ nơi này quẹo vào và đi thêm hai cây số chính là Thạch Mã Trấn. Muốn lái xe đi vào không?

Tiêu Sơn nhìn qua giao lộ tối đen như mực, nói:

- Đỗ xe!

Âm thanh động cơ dễ dàng hấp dẫn tang thi, thú biến dị chú ý, ô tô dễ dàng lọt vào công kích của thú biến dị và tang thi. Ở trong ôtô Tiêu Sơn rất khó phát huy sức chiến đấu của mình.

Quách Vũ gật đầu, dừng ô tô ở gần giao lộ Thạch Mã Trấn.

Tiêu Sơn, Quách Vũ cùng với một người chạy nạn sống sót từ Thạch Mã Trấn ra ngoài đi về hướng nam tới Thạch Mã Trấn.

Hành tẩu trong bóng đêm, đột nhiên tỏng bụi cỏ có bóng đen lao ra ngoài, lao thẳng về phía Nhạc Trọng.

Hàn quang trong mắt Tiêu Sơn lóe lên, cầm Phảng Chế Đường Đao trong tay một chiêu chém đoạn, máu tươi văng khắp nơi.

Tiêu Sơn tập trung nhìn vào, chỉ thấy bóng đen này là một con chuột biến dị.

Đúng lúc này một đoàn bóng đen tốc độ cực nhanh lao thẳng về phía chuột biến dị.

Tiêu Sơn nhướng mày, một cước đá bóng đen kia.

Bóng đen kia đoán đỡ, thân thể lui nhanh vài bước.

Tiêu Sơn tập trung quan sát, chỉ thấy bóng đen này là một cô gái nhỏ tóc ngắn, dáng người thấp bé, gương mặt vô cùng bẩn, trong mắt chớp động hào quang cừu hận. Tiểu hài tử này cầm dao găm sắc bén trong tay.

Tiểu hài tử này vừa rơi xuống đất, điểm chân một cái, nàng cầm theo dao găm lao thẳng về phía Tiêu Sơn.

- Tốt độ thật nhanh.

Nhìn thấy tốc độ của tiểu hài tử này, trong mắt Tiêu Sơn hiện ra thần sắc kinh ngạc, tốc độ của đứa bé kia cực nhanh, nhanh nhẹn có thể so sánh được với tang thi biến dị S1.

Nhanh nhẹn của Tiêu Sơn trải qua sự cường hóa không ngừng, đã xa xa vượt qua S1. Nhìn qua tiểu hài tử tóc đen xông tới, thân thể Tiêu Sơn có chút hơi nghiêng, né qua một kích của tiểu hài tử, hắn một nhấn đè phần lưng của tiểu hài tử xuống đất.

Tiêu Sơn trải qua cường hóa cho nên lực lượng cực lớn, đem tiểu hài tử nhanh nhẹn như linh miêu kia xuống đất.

Tiểu hài tử tóc đen bị Tiêu Sơn trùng trùng điệp điệp áp xuống đất, nó lập tức cầm dao găm đâm vào đùi của Tiêu Sơn.

Nhìn thấy tiểu hài tử tóc đen này tàn nhẫn như vậy, Tiêu Sơn nhướng mày, thoáng cái ngồi lên thắt lưng của tiểu hài tử kia, bắt lấy hai tay của đứa bé, hai tay bắt chéo sau lưng, hoàn toàn khóa chặt tiểu hài tử tóc đen này lại.

Quách Vũ bên kia lấy dây thừng trong ba lô ra, thập phần nhanh nhẹn trói chặt tiểu hài tử này lại.

Tiểu hài tử tóc đen này liều mạng giãy dụa, nhưng lại không nói một lời.

Tiêu Sơn nhìn thấy tức giận trong mắt của tiểu hài tử tóc đen, khẽ chau mày:

- Không nói gì?

Đột nhiên lúc này Tiêu Sơn ngẩng đầu nhìn qua hướng xa xa, chỉ thấy ở hướng đó có tám người mang theo bó đuốc đi tới.

Nghĩ đến tiểu hài tử tóc đen dị thường, trong nội tâm Tiêu Sơn khẽ động, mang theo Quách Vũ, mang theo tiểu hài tử trốn vào trong bụi cỏ. Tám người kia cũng vừa đi tới nơi này.

Tiêu Sơn từ trong khe hở của bụi cỏ nhìn qua bên ngoài, chỉ thấy tám người kia đều là nam nhân, mỗi một người đều xanh xao vàng vọt, ăn mặc quần áo dơ bản không chịu nổi, trong mắt đều chớp động thần quang không bình thường.

Một gã thân hình cao lớn, mặt có chút xanh xao trong mắt chớp động thần sắc điên cuồng:

- Lúc này chúng ta nhất định phải bắt vài đầu tiểu dê béo, mang đi ăn mặn!

Một gã nam nhân dáng người cao lớn liếm láp miệng nói:

- Đầu dê béo màu đen kia, lúc nãy ngăn cản chúng ta thì làm sao bây giờ?

Một gã nam nhân tướng mạo tàn nhẫn âm trầm nói:

- Chơi chết nó! Lúc này phải ngăn nó lại. Chúng ta làm một trận chết nó. Nếu nó không chết thì chúng ta sẽ chết.

Một gã nam nhân nở nụ cười dâm đãng:

- Lúc này nếu có thể bắt vài đầu tiểu dê béo, tôi muốn phải thoải mái một lần! Mẹ nó, lần trước ăn sạch một con cừu non, chơi con mẹ nó thật sướng. Nghe nói nàng trước kia chính là sinh viên học viện nghệ thuật đấy.

Tiêu Sơn trốn ở trong bụi cỏ, nghe được tám người sống sót này nói chuyện mà sởn hết gai ốc, trong nội tâm có sát ý điên cuồng nổi lên.

Sau khi tận thế thì Tiêu Sơn được nhìn thấy đủ loại tàn khốc, thế nhưng mà loại chuyện ăn thịt người đã vượt xa điểm mấu chốt tâm lý của hắn.

Nghe được tám tên nam nhân còn sống sót kia nói chuyện thì tiểu hài tử dưới thân của Tiêu Sơn khẽ giãy dụa, nhưng mà nó giãy dụa như thế nào cũng không thoát ra khỏi áp chế của hắn được.

Lúc này Quách Vũ nghe được tám tên nam nhân nói ra những lời điên cuồng, đồng dạng trong mắt hiện ra thần sắc kinh ngạc, nắm chặt cánh tay của Tiêu Sơn. Nàng từ khi bị bắt tới Trường Quang Thôn cũng đã nhìn thấy tàn khốc và điên cuồng của nhân loại đủ nhiều, nhưng mà chuyện ăn thịt người lại vượt qua điểm mấu chốt của nàng. Quách Vũ vừa nghĩ tới bản thân mình không gặp được Tiêu Sơn mà rơi vào trong tay của những tên như thế này thì kêt quả sẽ rất thảm, trong nội tâm nàng không rét mà run.

- Theo sau!

Đợi cho tám tên nam nhân điên cuồng vì sống sót này rời đi, Tiêu Sơn lúc này mới nói nhỏ với Quách Vũ một câu.

Tiêu Sơn đang ngồi trên thân thể của tiểu hài tử, hoàn toàn áp chế nó, nói:

- Yên tâm đi. Anh không phải những kẻ như vậy.

Nghe Tiêu Sơn nói như vậy thì tiểu hài tử tóc đen đang tức giận kia cũng yên lặng, không giãy dụa nữa.

- Chính là trong chỗ này!

Một gã nam nhân lúc này cười lên dữ tợn.

Nghe được âm thanh bước chân, một tiểu nữ hài chín tuổi đưa mắt nhìn ra ngoài, nhìn thấy tám tên nam nhân kia thì sắc mặt đại biến, giống như chim sợ cành cong chui vào trong động.