Tên nam nhân điên cuồng kia nhìn thấy tiểu nữ hài, trong mắt hiện ra hào quang dữ tợn, liếm liếm bờ môi, biến thái cười cười:
- Là nữ! Lúc này có thể được thoải mái một phen rồi. HAHA.
Tám gã nam nhân kia lúc này xông vào trong hang động, đem một tiểu nữ hài và hai tiểu nam hài kéo ra ngoài.
Nhìn thấy ba tiểu hài tử lạnh run trên mặt đất, một nam nhân hiện ra hào quang điên cuồng nói một câu:
- Ba con tiểu dê béo. Còn có một nữ, lúc này chúng ta có thể thoải mái trong thời gian ngắn rồi.
Tiêu Sơn lẳng lặng nhìn qua tám tên nam nhân kia. Tiểu nam hài tóc đen bên cạnh hắn lạnh run lên, dốc sức liều mạng giãy dụa muốn phóng về phía ba tiểu hài tử kia.
Bàn tay lớn của Tiêu Sơn lúc này đặt lên người của tiểu hài tử tóc đen kia, làm cho nó không cách nào nhúc nhích.
Trong mắt tiểu hài tử tóc đen này tràn ngập lửa giận nhìn qua Tiêu Sơn. Hắn không có làm ra động tác nào.
Tên nam nhân dáng người khôi ngô, tướng mạo có chút hung ác trầm giọng nói ra.
- Chúng ta đi thôi! Nếu con dê tóc đen kia về thì phiền toái.
Những tên nam nhân khác gật đầu, áp lấy ba hài tử đang khóc lóc kia đi về hướng Thạch Mã Trấn.
Tiêu Sơn lẳng lặng đi theo sau lưng tám tên nam nhân này.
Tám tên nam nhân này đi tới một lều vài ở ngoại ô Thạch Mã Trấn nhìn qua bát tô bên ngoài lều vải, ở gần đó có vứt một ít xương cốt. Làm cho người ta sởn hết cả gai ốc là trong hài cốt đó có ba đầu lâu của nhân loại.
Một tên nam nhân nhìn qua tiểu nữ hài kia, trong mắt hiện ra dâm quang, trước mặt mọi người cởi quần của mình:
- Móa! Đại ca! Nhanh bắt đầu đi! Cho mọi người được thoải mái một lần.
- Tốt!
Tên cầm đầu lúc này đôi mắt hiện ra thần sắc hung ác, thò tay chộp vào tiểu nữ hài kia.
Nhìn qua tên nam nhân dữ tợn này, trong mắt tiểu cô nương kia trong hiện ra thần sắc sợ hãi và tuyệt vọng, giãy dụa muốn bỏ chạy.
Tên nam nhân tướng mạo hung ác kia nở nụ cười biến thái, tiểu cô nương này càng giãy dụa thì hắn càng cảm thấy khoái cảm. Hắn duỗi bàn tay lớn ra, ôm đồm trên bả vai của tiểu nữ hài.
Tên nam nhân này vừa mới ôm lấy bả vai của tiểu nữ hài thì phanh một tiếng súng vang lên, một phát viên đạn dễ dàng xuyên qua đầu của tên nam nhân điên cuồng này.
Tên nam nhân điên cuồng này vô lực ngã xuống đất.
- Tiếng súng!
- Có địch nhân!
Bảy tên nam nhân còn lại sợ hãi, nhao nhao tìm kiếm công sự che chắn.
Sắc mặt Tiêu Sơn băng hàn, đi ra khỏi bụi cỏ, cầm trong tay một cây súng tiểu liên AK bắn phá điên cuồng qua bảy tên còn lại.
Sau khi bắn hết đạn thì ba gã nam nhân đang chạy trốn ngã xuống. Bốn gã còn lại chạy vào trong rừng tối.
Trong mắt của Tiêu Sơn có hàn quang chớp động, lúc này nhanh chóng thay thế băng đạn, nhìn qua Bạch Cốt bên người ra lệnh:
- Giết sạch bọn chúng.
Bạch Cốt đứng ở bên người của Tiêu Sơn lúc này nhanh như mũi tên lao thẳng về phía bốn tên nam nhân đang bỏ chạy.
Trong bóng tối Tiêu Sơn vẫn nhìn thấy người và vật trong ngàn mét, hắn cầm súng đuổi theo nhanh và bắn phá, lại có hai tên sống sót té xuống đất.
Bạch Cốt có tốc độ gấp ba lần người thường cho nên nhanh chóng đuổi theo kịp hai tên nam nhan còn lại, mỗi bước đi tới đều kéo gần khoảng cách với hai tên nam nhân kia, mấy bước đã xuất hiện sau lưng của tên nam nhân sống sót, huy động búa lớn mang theo gió lốc trực tiếp chém bay đầu của nam nhân này.
Tên nam nhân còn lại nhìn thấy thảm trạng của đồng bạn thì sắc mặt đại biến, tốc độ cũng nhanh hơn vài phần, chỉ hận chính mình không sinh ra mấy cái chân.
Thân hình Bạch Cốt chớp động, mấy lần đi tới đã đuổi kịp, búa lớn chém qua và đầu lâu của tên nam nhân này bay lên cao.
- Đừng giết tôi ! ... . Đừng giết tôi!
Tên nam nhân bị Tiêu Sơn bắn té trên mặt đất có vài tên chưa tử vong, bọn chung giãy dụa cầu khẩn Tiêu Sơn.
- Đi chết!
Ánh mắt Tiêu Sơn băng hàn đi tới trước người của mấy tên này, cho một viên đạn vào đầu của mỗi tên còn sống.
Trước mắt Tiêu Sơn thiếu nhiều nhân thủ, nhưng mà hắn không cần những kẻ vượt qua điểm mấu chốt của hắn.
Tiêu diệt vài tên nam nhân không còn nhân tính kia, Tiêu Sơn đi tới trước mặt ba tiểu hài tử.
Ba tiểu hài tử nhìn qua Tiêu Sơn, trong mắt đều lộ ra một tia sợ hãi, không tự chủ được cuộn mình lui ra phía sau vài bước. Mấy tên nam nhân không còn tính người kia tạo ra oán hận thật lớn trong tâm lý của chúng. Ngay cả Tiêu Sơn cứu bọn chúng thì chúng vẫn còn sợ hãi như trước.
Nhìn qua ba tiểu hài tử, Tiêu Sơn nhướng mày, từ trong túi tiền lấy ra ba thanh chocolate vứt trên mặt đất thản nhiên nói:
- Ăn đi! Anh không phải người xấu, ăn xong đi theo anh.
Nhìn thấy ba khối chocolate trên mặt đất, trong mắt ba tiểu hài tử tỏa ra ánh sáng, nhanh chóng nhặt chocolate trên mặt đất lên và bóc giấy ngoài bắt đầu ăn ngon lành.
Tiểu nữ hài kia cắn một nửa chocolate, cố lấy dũng khí nhút nhát e lệ đi đến trước người Tiêu Sơn, ngẩng đầu nhìn qua Nhạc Trọng hỏi:
- Thúc thúc! Thúc thúc có thể thả Diêu Diêu ra không?
- Diêu Diêu? Nàng là nữ?
Tiêu Sơn sững sờ, quay đầu nhìn qua tiểu hài tử tóc ngắn màu đen kia. Hắn vốn cho rằng đây chính là tiểu nam hài đấy, không nghĩ tới thế đạo thế này lại có tiểu quỷ có tốc độ so được với S1 lại là nữ hài.
Diêu Diêu nhìn thấy Tiêu Sơn nhìn nàng, cũng hung hãn trừng mắt với Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn mỉm cười, tay phải cầm Phảng Chế Đường Đao chém đứt dây trói Diêu Diêu, khôi phục tự do cho nàng.
Diêu Diêu vừa đạt được tự do, chợt vô cùng lớn mật đi tới trước người Tiêu Sơn, duỗi bàn tay nhỏ bé ra dùng âm thanh trong veo của loli nói với hắn:
- Trả dao găm cho em!
Tiêu Sơn cười cười, đem chủy thủ trong tay vứt cho Diêu Diêu:
- Trả lại em cũng được, dù sao từ hôm nay trở đi các em sẽ đi theo anh rồi.
Diêu Diêu tiếp nhận dao găm, liếc hắn một cái, lúc này vuốt vuốt dao găm, ánh mắt không tự chủ được nhìn qua chocolate hấp dẫn trong tay của ba tiểu hài tử kia. Mặc dù nàng hành động một mình, trong trạng thái đói khát vẫn theo bản năng bị thức ăn hấp dẫn.
Trạng thái của Diêu Diêu cũng không có giấu diếm được Tiêu Sơn, hắn cười cười, từ trong túi áo lấy ra một khối chocolate đưa cho Diêu Diêu.
Diêu Diêu thoáng sờ qua khối chocolate trong tay của Tiêu Sơn và bóc giấy ngoài ra, cái miệng nhỏ bắt đầu ăn.
Tiêu Sơn nhìn thấy Diêu Diêu ăn xong khối chocolate trong tay, lúc này mới nhìn qua nàng hỏi:
- Tại sao tốc độ của em nhanh như vậy? Em đạt được sách kỹ năng sao?
Diêu Diêu muốn suy nghĩ một chút, nhìn qua Tiêu Sơn, duỗi bàn tay vô cùng nhỏ bé vô cùng bẩn ra.
- Sách kỹ năng? Em không biết đó là cái gì cả!
Tiêu Sơn lần nữa lấy trong túi áo ra một cái bánh quy áp súc ra đưa cho Diêu Diêu, tiếp tục dò hỏi:
- Vậy tại sao tốc độ của em nhanh như vậy? Trước khi thế giới biến dị thì tốc độ của em có nhanh như vậy không?
Diêu Diêu suy nghĩ một chút rồi nói:
- Sau khi thế giới biến dị, trong một lần em đi uống nước lã thì phát sốt một ngày một đêm, sau đó biến thành bộ dáng này.
Tiêu Sơn nhìn qua Diêu Diêu, trong nội tâm lẳng lặng thầm nghĩ:
- Là thích ứng virus, tự động sinh ra tiến hóa sao? Thì ra cũng có nhân loại không thông qua hệ thống thần ma mà tiến hóa a.
Tiêu Sơn đi vào trong doanh trướng của đám người kia, vừa tiếp cận doanh trướng thì hắn nghe được mùi vị buồn nôn không thể tả. Hắn cố nén buồn nôn xốc doanh trướng lên nhìn..
Ở trong doanh trướng tỏa ra mùi hôi buồn nôn không cách nào tả xiết, Tiêu Sơn chỉ tùy tiện nhìn qua một lần thì doanh trướng kia hắn không muốn nhìn thêm một giây nào cả.
Tiêu Sơn ra khỏi doanh trướng, dùng dị hỏa đốt cháy doanh trướng này. Trong thế lửa mạnh, tất cả tội ác đều được tinh lọc.
Thiêu hủy doanh trướng xong, Tiêu Sơn đi đến bên người Diêu Diêu và hỏi:
- Tình huống trong Thạch Mã Trấn em có biết không?
Diêu Diêu dùng âm thanh trong veo của loli nói ra:
- Em không biết!
Tiêu Sơn cũng không có để ý, dẫn bốn tiểu hài tử, Quách Vũ, Trương Nam tiếp tục đi về hướng của Thạch Mã Trấn.
Trong đêm tối, đưa tay không thấy được năm ngón, trừ Diêu Diêu là tiểu loli to gan lớn mật ra, thân thủ không kém thì những người khác lúc này đều đi theo sát Tiêu Sơn.
Dưới sự yểm hộ của cảnh đêm, trong bụi cỏ có hai con mèo biến dị to như con báo đang nhìn qua Tiêu Sơn và nhào đầu xông tới.
Bạch cốt đứng bên người Tiêu Sơn thoáng cái đã động, nó bước lên như mũi tên, một búa chém vào hân thể của con mèo biến dị, ngang trời chém con mèo biến dị thành hai đoạn, máu tươi văng khắp nơi.
Tiêu Sơn cầm PhảngTiêu Sơn Chế Đường Đao tiện tay một đao, mang theo một đạo hàn quang chém chết con mèo biến dị còn lại.
Nhìn thấy con mèo biến dị bị Tiêu Sơn tiện tay chém giết, ánh mắt Diêu Diêu hiện ra một đạo dị sắc, nàng thế mới biết vừa rồi Tiêu Sơn chiến đấu với nàng căn bản không có dùng toàn lực.
Hai con mèo biến dị vừa chết, một đoàn linh quang chui vào thân thể của Tiêu Sơn, một đoàn linh quang chui vào trong cơ thể của bạch cốt. Trong hai con mèo biến dị kia tuôn ra một quyển sách kỹ năng và hai đồng hai mươi sinh tồn tệ.
- Kỹ năng cấp hai: di động cao tốc. Muốn dùng kỹ năng này phải tiêu hao 5 điểm thể lực. Sau khi sử dụng kỹ năng thì trong vòng 30 giây đạt được 15 điểm nhanh nhẹn.
Tiêu Sơn đem sách kỹ năng, sinh tồn tệ bỏ vào trong giới chỉ, dùng Phảng Chế Đường Đao phá vỡ đầu lâu của mèo biến dị tìm kiếm một hồi, cũng không có trông thấy viên châu đỏ như máu trong đầu của của con rắn nước biến dị. Hắn thu tiếp xác hai con mèo biến dị vào cùng luôn.
Sau khi đứng dậy thì Tiêu Sơn tiếp tục đi lên phía trước.
Dưới sự dẫn dắt của Trương Nam quen thuộc địa hình, Tiêu Sơn đi vào một sườn núi nhỏ, quan sát Thạch Mã Trấn bên dưới.
Như miêu tả của Quách Vũ thì Thạch Mã Trấn có hai nhánh sông Lôi Giang vờn quanh, một mặt dựa vào một cái thông đạo đi ra bên ngoài. Xác thực là nơi thích hợp để ở lại.
Hơn nữa trước Thạch Mã Trấn chính là Đại Nham Trấn, nếu như thu phục Thạch Mã Trấn thì có thể dùng Thạch Mã Trấn làm cứ điểm, tương lai thu phục Đại Nham Trấn. Ở trong Đại Nham Trấn có một nhà máy thép nhỏ và nhà máy dệt ở đây. Thu phục nơi này có thể thu được chế phẩm sắt thép. Thậm chí còn có thể chế tạo vũ khí lạnh.
- Đi thôi!
Cẩn thận quan sát một hồi, Tiêu Sơn dẫn mọi người đi theo đường cũ quay về.
Vừa mới đi được năm mươi mét, đột nhiên trong nội tâm Tiêu Sơn sinh ra dự cảm nguy hiểm, hắn thoáng cái dừng lại, một ngón tay ra lệnh cho bạch côt bên cạnh Quách Vũ:
- Bạch cốt! Đợi lát nữa chiếu đấu thì ưu tiên bảo vệ nữ nhân.
Bạch cốt trí tuệ không cao, nếu như nói thẳng là Quách Vũ thì nó không hiểu là ai.
Trong nội tâm Quách Vũ thì cả kinh, tới gần Tiêu Sơn một chút.
Tiêu Sơn vừa ra lệnh cho bạch cốt, lập tức hắn đổi một băng đạn súng tiểu liên AK và chĩa vào gốc cây điên cuồng bắn phá.
Sau khi bắn xong thì con khỉ biến dị thân cao một mét năm, thân thể che kín vết đạn, đầu lâu cũng trúng năm vết đạn rơi xuống.
Tiêu Sơn tiện tay vứt súng tiểu liên AK vào trong bụi cỏ, tay kia nhoáng một cái, một cây súng tiểu liên AK mới hiện ra trong tay của hắn, hắn giơ súng lên và không gián đoạn bắn vào bụi cây.
Dưới mưa đạn của Tiêu Sơn thì một bóng đen trên cành cây cao cao nhảy xuống áp chế xạ kích của Tiêu Sơn, nó đánh về phía Tiêu Sơn.
- Quái vật cấp 17: Khỉ biến dị! Những con khỉ này thân thể nhanh nhẹn, nanh vuốt sắc bén. Phiền toái nhất là chúng là sinh vật quần cư.
Tiêu Sơn có kỹ năng Hắc Dạ Cường Hóa bị động, hắn trong đêm tối có thể nhìn thấy số lượng con khỉ xông tới có hơn mười con. Hắn bắn tiếp chỉ tiêu diệt được một con khỉ biến dị, những con khỉ khác đã lao tới trước người.
Tiêu Sơn trong chớp mắt phát động kỹ năng Ảnh Bộ, trong chớp mắt chém ra ba đao, ba đạo sắc bén hiện lên, ba đầu lâu của khỉ biến dị bay lên cao cao, máu tươi tuôn ra ngoài.
Thời điểm Tiêu Sơn chém giết ba con khỉ biến dị thì đám khỉ còn lại đã xuyên qua phòng tuyến của hắn lao về phía bốn tiểu hài tử, Trương Nam, Quách Vũ.
Trương Nam nhìn thấy mấy con khỉ biến dị lao tới, sắc mặt đại biến, dưới sự sợ hãi hắn quay đầu chạy ra xa xa.
Hai con khỉ biến dị nhanh nhẹn lao tới trước người của Trương Nam, chúng dùng nanh vuốt cường hóa của mình dễ dàng xé rách thân thể của Trương Nam. Thân thể Trương Nam bị xé nứt ra, máu tươi, ruột từ trong thân thể chảy ra ngoài.
Trương Nam còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết thì một bàn tay của con khỉ đã bắt lấy đầu của hắn. Răng rắc một tiếng, hắn đã biến thành thi thể té xuống đất.
Ở bên khác, bảy con khỉ biến dị bổ nhào qua phía của Quách Vũ, Diêu Diêu.
Bạch Cốt canh giữ ở trước người Quách Vũ, huy động cây búa lớn xương trắng như gió lốc chém qua, hai đầu lâu của hai con khỉ biến dị bay lên cao cao, máu tươi văng khắp nơi.
Hai con khỉ khác thừa dịp bạch cốt công kích thì né tránh qua một bên, thoáng cái đã nhào qua hai bên của Quách Vũ, duỗi móng vuốt trảo vào gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn tuyệt luân của Quách Vũ.
Bạch cốt huy động búa lớn của nó, đem con khỉ biến dị ở bên phải chém thành hai nửa, máu đỏ tươi rơi vãi lên xương trắng của nó.
Quách Vũ nhìn qua con khỉ biến dị xông qua từ bên trái, trong mắt hiện ra một tia sợ hãi, kìm lòng không được lui về phía sau vài bước.
Mắt thấy con khỉ biến dị kia sắp chộp tới đầu của Quách Vũ thì bên hông của bạch cốt đột nhiên mọc ra một cây gai xương bén nhọn, trực tiếp xuyên thủng đầu của con khỉ biến dị kia, đồng thời không ngừng kéo dài đâm xuyên qua đầu của con khỉ biến dị cách đó bốn mét.
Bạch cốt thuận thế giơ cây búa lớn trong tay lên, đem một đầu khỉ biến dị khác chém thành hai nửa.
Hai con khỉ biến dị khác tiến thẳng về phía của Diêu Diêu.
Diêu Diêu nhanh nhẹn cực cao, thân hình chớp động, cầm dao găm trong tay bắt đầu dây dưa với con khỉ biến dị.
Một con khỉ biến dị khác lúc này lao thẳng về phía ba tiểu hài tử, một trảo đánh ra, trực tiếp gọt đầu của một tiểu nam hài.
Diêu Diêu nhìn thấy một màn này, trong mắt tràn ngập kinh sợ, nhưng mà nàng bị con khỉ biến dị kia làm lâm vào nguy hiểm, căn bản không cách nào bảo hộ đồng bạn của nàng.
Sau khi tiêu diệt một tiểu nam hài, thân hình của con khỉ biến dị này lóe lên, thò tay chém vào cổ của tiểu nữ hài.
Mắt thấy con khỉ biến dị kia sắp chém đứt đầu của tiểu nữ hài kia, phanh một tiếng súng vang lên, đầu lâu của con khỉ biến dị này nổ tung.
Không xa chỗ đó Tiêu Sơn cầm trong tay Phảng Chế Đường Đao chém giết khỉ biến dị, một bên chú ý tứ phương, hắn phát hiện con khỉ biến dị này đột phá phòng tuyến của Bạch Cốt nhưng không kịp phản ứng.
Tiêu Sơn chỉ có thể phân tâm dùng súng thì hai con khỉ biến dị khác đã đánh tới.
Dưới phòng hộ của giáp da rắn đặc chế, móng vuốt của hai con khỉ biến dị này chỉ lưu lại vết ngấn màu bạc trên áo giáp da, không cách nào xé rách được lân giáp của rắn nước biến dị.
Dù là như thế thì lực lượng mạnh mẽ của hai con khỉ biến dị này làm thân thể của Tiêu Sơn đau đớn không thôi. Tiêu Sơn cầm đao vung lên, một đao chém đứt đầu của con khỉ biến dị, sau đó một cước đá lên người của con khỉ biến dị khác, đem con khỉ biến dị kia đá bay ra xa bảy mét.
Tiêu Sơn còn chưa kịp thở một ngụm, lại có bốn con khỉ biến dị xông thẳng về phía của hắn.
Tiêu Sơn tâm thần bất định, thân thể có chút hơi nghiêng, né qua hai đầu khỉ biến dị công kích, một đao chém bay đầu lâu của con khỉ biến dị, cầm súng ngắn gai độc trong tay bắn về phía hai con khỉ ở gần nhất.
Nương theo âm thanh hai tiếng súng vang lên, đầu của hai con khỉ biến dị này bị Tiêu Sơn bắn nát.
Tiêu Sơn còn chưa kịp thở một ngụm, lại có bốn đầu khỉ biến dị khác lao tới.
Tiêu Sơn tâm thần yên tĩnh, không còn nhìn chung quanh nữa, đem tinh thần tập trung vào chiến đấu trước mặt.
Tinh thần của Tiêu Sơn vừa tập trung thì ưu thế tốc độ của hắn phát huy tới cực hạn, thân hình của hắn chớp động quỷ mị đã tới trước mặt của một con khỉ biến dị kia, ánh đao chớp động thì nhiều đóa huyết hoa lúc này nở rộ trên không trung, thân thể của khỉ biến dị lúc này tràn ngập máu tươi.
Ở bên hướng khác, Bạch Cốt đang huy động búa lớn của mình chém giết đám khỉ biến dị khác, trong thân thể bất chợt có gai xương bén nhọn từ trên người đâm xuyên đầu của khỉ biến dị, nó như một khối đá ngầm thủ hộ trước người của Quách Vũ, bất luận là con khỉ biến dị nào đâm vào khối đá ngầm này đều bị nó một búa chém giết.
Diêu Diêu và hai tiểu hài tử còn thừa lại đã trốn sau lưng của Bạch Cốt, nhận được bảo hộ của nó.
Bạch Cốt canh giữ ở trước người bốn người Quách Vũ, cũng bị không ít công kích từ đám khỉ biến dị. Chỉ thấy những con khỉ biến dị đánh lên xương cốt nhiều lần được cường hóa của Bạch Cốt mà lưu lại một vết ngấn màu bạc, không cách nào bẻ gãy xương cốt của bạch cốt.
Chiến đấu thảm thiết kéo dài ba mươi giây, Tiêu Sơn cùng Bạch Cốt hai người liên thủ chém giết hai mươi ba đầu khỉ biến dị, trong rừng cây nhỏ này trải rộng thi thể của khỉ và mùi tanh nồng của máu.
Năm con khỉ biến dị khác lúc này cảm thấy hai địch nhân trước mặt không phải là chúng có thể đối phó được cho nên chợt quay đầu bỏ chạy.
Sinh vật biến dị hoàn toàn khác biệt với đám tang thi. Tuy chúng hung hãn không úy kỵ viên đạn, tính hung lệ vượt qua xa dã thú bình thường, thế nhưng mà so với biến dị thí có trí tuệ thì khác. Gặp được địch nhân không cách nào ngăn cản nổi thì sẽ sợ hãi, cũng chọn chạy trốn.
Nếu là tang thi tiến hóa S1, L1 như vậy thì nếu đối thủ chưa chết thì tuyệt đối không bỏ qua..
Tiêu Sơn nhìn thấy năm con khỉ biến dị chạy trốn, trong nội tâm cũng thoáng buông lỏng một hơi, nếu như lũ khí biến dị này cùng xông lên một lượt thì hắn cũng chỉ có thể mang theo Quách Vũ một người chạy trối chết.
- Chúc mừng ngài thăng cấp lên cấp 23, đạt được hai điểm cường hóa.
Tiêu Sơn một mình một người chém giết mười lăm đầu khỉ biến dị, bằng vào linh quang khổng lồ rốt cuộc cũng thăng lên cấp 23.
Năm đầu khỉ biến dị lúc này lẻn lên cây cao, một nắm đấm to lớn lúc này đấm vào đầu của con khỉ biến dị, nương theo lực lượng cực lớn của nắm đấm này thì đầu lâu của con khỉ biến dị cũng bị đánh nát.
Bốn con khỉ biến dị còn lại lập tức sợ hãi, trực tiếp chạy thục mạng ra khắp bốn phương tám hướng.
Một đám lá cây rụng to lớn rơi xuống, một thân ảnh màu đen nhảy từ cây cao xuống đất.
- Coi chừng! Mọi người chạy mau!
Tiêu Sơn nhìn chằm chằm vào thân ảnh màu đen khổng lồ đó, một dự cảm nguy hiểm cực kỳ to lớn hiện ra trong đáy lòng của hắn, hiển nhiên là sinh vật mạnh mẽ.
Trước mặt của Tiêu Sơn là một thân ảnh màu đen to lớn cao tới hai mét hai, toàn thân mọc ra bộ lông đen như mực, hai mắt chớp động lên hung mang đỏ hồng, hai tay mọc ra hai móng vuốt dài hai mươi centimet như lưỡi đao sắc bén.
- Biến dị hung vượn cấp 33: có được quái lực siêu nhân, thân thủ nhanh nhẹn, nanh vuốt cực kỳ sắc bén, vô cùng nguy hiểm.
Chỉ nhìn qua biến dị hung vượn kia thì Tiêu Sơn có thể từ trong thân thể của đối thủ cảm nhận được sát ý khổng lồ truyền ra cùng ẩn chứa lực lượng vô cùng cường hoành và hung hãn.
Con biến dị hung vượn kia lúc này nhìn chằm chằm vào Tiêu Sơn một lần, giống như một con khủng long quan sát con kiến hôi.
Tiêu Sơn nhìn qua con biến dị hung vượn, hắn giơ súng ngắn gai độc lên bắn ra hai phát.
Thời điểm Tiêu Sơn giơ súng lên thì đầu biến dị hung vượn kia điểm chân một cái, nó giống như viên đạn lướt ngang. Hai viên đạn gai độc bắn vào cây sau lưng con hung vượn, trực tiếp oanh đoạn một cây đại thụ.
- Đầu súc sinh này đúng là giảo hoạt mà.
Tiêu Sơn nhướng mày, phải tay vừa lộn, một cây súng tiểu liên AK chợt hiện ra trong tay hắn, hắn trực tiếp dùng súng điên cuồng bắn phá về phía con biến dị hung vượn này.
Dưới làn đạn bao trùm dày đặc ở khoảng cách gần như vậy, có nhiều viên bắn vào thân thể của biến dị hung vượn, mỗi cỗ cơ bắp của biến dị hung vượn gồng lên, viên đạn không cách nào xuyên phá da thịt của nó, chỉ phá vỡ da của nó và không cách nào xuyên thấu tiếp. Một khi con biến dị hung vượn này gồng người lên thì độ cứng thân thể của nó có thể so sánh với sắt thép. Nếu không phải như thế, một đao của Tiêu Sơn vừa rồi đã có thể chém ngang lưng của nó rồi.
Bị bắn xuyên qua da thịt thì đầu biến dị hung vượn càng thêm cuồng bạo, hung quang trong mắt của nó chớp động, giông như đạn pháo lao thẳng về phía Tiêu Sơn, vài bước đã vọt tới trước người của Tiêu Sơn, hung hăng một trảo chộp về phía hắn.
Hàn quang trong mắt Tiêu Sơn lóe lên, duỗi ngón trỏ ra và có chút uốn lượn dùng chiếc nhẫn hỏa cầu bắn thẳng về phía biến dị hung vượn.
Lúc này đầu biến dị hung vượn còn cách Tiêu Sơn không đến hai mét, trong ngón tay của hắn lăng không sinh ra hỏa diễm ma pháp trận, ma pháp trận sinh ra hỏa cầu bắn thẳng vào người của biến dị hung vượn.
Con biến dị hung vượn không cách nào đề phòng ngon tay Tiêu Sơn lại sinh ra hỏa cầu, nó chỉ có thể đưa tay lên ngăn cản mà thôi.
Hỏa cầu ma pháp lúc này nổ mạnh trên tay của con vượn, đem trảo của con vượn nổ đoạn.