Nhưng mà người sống sót phần lớn là lão binh, Lôi Thành rất nhanh đã chiêu mộ hai trăm tên thanh niên trong đám người sống sót làm thủ hạ, hiện tại Lôi Thành nắm giữ binh lực ước chừng sáu trăm người.
Nhưng mà tuy binh lực gia tăng nhiều, sức chiến đấu của bộ đội do Lôi Thành khống chế không có tăng nhiều. Thời điển tấn công huyện Thanh Nguyên tổn hao đạn dược vô cùng nghiêm trọng. Hiện tại đạn dược bộ đội của Lôi Thành không còn sung túc như lúc ban đầu.
Hơn nữa người sống sót cả căn cứ thành phố Lũng Hải có mấy ngàn, có mười chiếc xe bọ thép, Tiêu Sơn thu được hai chiếc, thoáng cái thu được một phần năm lực lượng xe bọc thép của căn cứ thành phố Lũng Hải.
Tiêu Sơn nhìn chằm chằm vào Ngô Quang chậm rãi nói ra:
- Tại sao anh sảng khoái nói ra tình báo này cho tôi biết?
Ngô Quang cười khổ một tiếng nói:
- Lôi Trung đoàn trưởng và tâm phúc của hắn sau khi chiếm được căn cứ thành phố Lũng Hải thì ở trong căn cứ ăn chơi đàn điếm, sống rất dơ bẩn, việc cực thì cho người khác đi làm. Trong nội tâm các huynh đệ sớm bất mãn rồi, nếu không phải vì kiếm miếng cơm ăn, ai nguyện ý bán mạng cho hắn?
- Hơn nữa bản thân Lôi Thành hắn cũng không có bổn sự gì cả. Nếu không có một ông bố tốt, hắn căn bản không có khả năng trở thành Trung đoàn trưởng! Đại đội trưởng phụ trách thu phục huyện Thanh Nguyên chính là Trương Nghi - Trương Đại đội trưởng, người này mới là người có bản lĩnh. Nhưng khi vừa thu phục huyện Thanh Nguyên thì Trương Đại đội trưởng chết rất khó hiểu. Hắc hắc, chuyện này làm nội tâm các huynh đệ sớm lạnh lẽo rồi.
Vừa nói ra lời này Ngô Quang cũng không hề xưng hô Lôi Thành là Lôi Trung đoàn trưởng, mà là gọi thẳng tên của hắn.
Trong quân đội không bao giờ có chuyện mỹ hảo. Người thân ở địa vị cao có bản lĩnh không ít, không có gì năng lực dựa vào quan hệ lên được vị trí cao cũng không ít. Từ cổ chí kim đều như nhau cả.
Tiêu Sơn nhìn Ngô Quang và nói thẳng:
- Tốt! Từ giờ trở đi các người bị tôi hợp nhất. Trước từ chiến sĩ ngoài biên chế mà lên, Lưu Diễm! Từ hôm nay trở đi, anh sẽ là Trung đội trưởng Trung đội xe bọc thép. Ngô Quang và chiến hữu của anh bị xếp vào Trung đội chiến xe thứ nhất, phụ trách dạy đội viên của Lưu Diễm điều khiển chiến xa và tri thức. Ngô Quang anh nhận thức phó Trung đội trưởng đội chiến xa, biên chế là chiến sĩ dự bị.
Xe bọc thép uy lực cực lớn, nhưng mà trong người của Tiêu Sơn không có quân nhân chuyên nghiệp. Cũng chỉ có thể cho những từ binh như Ngô Quang lập tức bổ sung vào đội ngũ, truyền thụ tri thức điều khiển chiến xa. Nếu không thì hai chiến xa bộ binh rơi vào trong tay Tiêu Sơn cũng không cách nào phát huy được uy lực của nó cả.
Lưu Diễm mặt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, lớn tiếng ứng một câu:
- Vâng!
Sức chiến đấu của xe bọc thép vượt xa binh sĩ bình thường. Tuy hiện tại Tiêu Sơn thu được hai chiếc chiến xa, sức chiến đấu của Trung đội xe bọc thép vượt xa những đội ngũ khác. Có thể thống soái một chi Trung đội như vậy, trong nội tâm Lưu Diễm tự nhiên vui mừng như điên.
Nghe Tiêu Sơn nói thì Ngô Quang cũng có chút buông lỏng một hơi, bởi hắn và đồng bạn của hắn không cần phải chết. Sau khi thế giới biến dị thì vì sống sót, sống sót thật tốt có rất nhiều người cũng bắt đầu trở nên tâm ngoan thủ lạt. Tại căn cứ thành phố Lũng Hải thì mỗi ngày đều có người tự sát, có người giết hại kẻ khác để sống sót.
Ngô Quang chần chờ một hồi, nhìn qua Tiêu Sơn hỏi:
- Đại đội trưởng! Từ Trung đội trưởng anh định xử lý thế nào?
Tiêu Sơn nhíu mày hỏi ngược lại.
- Anh có ý kiến gì không?
Ngô Quang cắn răng một cái, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tiêu Sơn nói ra:
- Tôi hy vọng Đại đội trưởng ngài không nên giết Từ Trung đội trưởng. Hắn mặc dù có chút cổ hủ, nhưng mà hắn đúng là quân nhân thuần túy. Cũng là chiến hữu tin cậy của chúng tôi.
Tiêu Sơn nhìn kỹ Ngô Quang và phất phất tay nói:
- Đem Từ Chí vừa áp tới đây.
Hai gã đội viên chợt mang theo Từ Chí đi tới.
Tiêu Sơn nhìn vào Từ Chí trước mặt, mỉm cười, chỉ vào Ngô Quang và giới thiệu cho Từ Chí:
- Từ trung đội trưởng, giới thiệu cho anh biết một chút. Vị này chính là Trung đội phó Trung đội xe bọc thép Ngô Quang.
Từ Chí vừa sắc mặt lập tức đại biến, nhìn qua Ngô Quang ngữ khí rét lạnh chất vấn:
- Tiểu Ngô, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ anh vì sống sót mà phản bội Đảng, phản bội quốc gia, vô sỉ đầu nhập vào đám nghịch phỉ này sao? Anh làm như vậy trước mặt chiến hữu không cảm thấy thẹn trong lòng hay sao?
Nghe Từ Chí chất vấn, những chiến sĩ tù binh bị Tiêu Sơn bắt giữ xấu hổ cúi đầu xuống.
Ngô Quang biến sắc, trong mắt hiện ra hào quang đỏ thẫm, không chút nào yếu thế ngẩng đầu nhìn Từ Chí gằn từng chữ:
- Từ Trung đội trưởng, tôi kính trọng nhân phẩm và năng lực của anh. Vốn có chút lời tôi không muốn nói, nhưng mà anh đã nói ra những lời này thì tôi cũng đem lời trong nội tâm nói ra.
- Anh nói tôi phản bội Đảng, phản bội quốc gia? Lôi Thành tên khốn kia có thể đại biểu Đảng, đại biểu quốc gia? Chỉ bởi vì hắn được cấp trên bổ nhiệm làm Trung đoàn trưởng thì chúng ta sẽ nghe lệnh bán mạng cho hắn sao?
- Chúng ta ở tiền tuyến liều mạng chiến đấu với tang thi, tên khốn kia ở nơi nào? Hắn đang ôm nữ nhân ở trong trụ sở của mình ở hậu phương ăn chơi đàn điếm. Là Trương Nghi - Trương Đại đội trưởng chỉ huy chúng ta chiến đấu ở tuyến đầu. Sau khi chiến đấu chấm dứt thì Trương Đại đội trưởng đi nơi nào?
- Thu phục huyện Thanh Nguyên thì những loại chuyện nguy hiểm nhất hắn sẽ sai chúng ta đi làm. Lôi Thành hắn ở địa phương nào? Hắn ở trong huyện thành chơi nữ nhân! Con của hắn thậm chí công nhiên đoạt nữ nhân đưa vào trong quân doanh. Những chuyện này ai cũng biết. Loại người này cũng xứng đại biểu quốc gia?
- Hắn ngụ ở chỗ nào? Ở tại đặc khu! Hắn tại đặc khu chơi nữ nhân! Chúng ta thì sao? Ở tại trong phòng cũ nát! Tâm phúc của hắn thì mỗi ngày ăn sung mặc sướng, chúng ta mỗi ngày phải ăn cháo trộn rau dại! Bởi vì chúng ta không phải tâm phúc của hắn nên mới thế!
- Vì quốc gia, muốn cho lão tử chiến đấu với quân đội nước ngoài, cho dù muốn cái mạng lão tử cũng được. Nhưng lại không phải bán mạng cho Lôi Thành tiểu nhân kia! Tôi nhổ vào! Hắn không xứng!
Ngô Quang hai đấm nắm chặt, tức giận thân thể không ngừng run rẩy, càng nói càng kích động, những tù binh sau khi bị Tiêu Sơn bắt vì sống mà đầu nhập vào Tiêu Sơn cũng đều ngẩng đầu. Ngô Quang nói chính là tiếng lòng của bọn họ. Bọn họ không muốn bán mạng cho người như Lôi Thành.
Từ Chí vừa nghe Ngô Quang nói như vậy thì sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Ngô Quang nói những lời này là sự thật. Nhưng mà phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân. Từ Chí là một quân nhân thuần túy, tuy hắn chán ghét nhân phẩm của Lôi Thành, tuy nhiên hắn sẽ dựa theo mệnh lệnh chấp hành lệnh của Lôi Thành phát ra. Bởi vì Lôi Thành là thượng cấp hợp pháp của hắn.
Ngô Quang đi về phía Từ Chí chào theo nghi thức quân đội lần cuối cùng, chém đinh chặt sắt nói:
-Từ Trung đội trưởng, tôi kính trọng nhân phẩm và năng lực của anh. Hôm nay anh quay về một mình đi! Chúng tôi sau này sẽ là tùy tùng của Tiêu Đại đội trưởng. Lần sau nếu như gặp nhau trên chiến trường, tôi sẽ không chút do dự giết anh, chào!
Từ Chí vừa nhìn thấy hơn mười chiến sĩ đứng bên người Ngô Quang thì thập phần trầm trọng nhìn qua Ngô Quang và chào lại bằng nghi thức quân đội, sau đó hắn rời đi:
- Gặp lại!
- Chờ một chút! Từ Trung đội trưởng! Tôi có mấy lời cần anh mang về căn cứ thành phố Lũng Hải.
Tiêu Sơn vẫy tay gọi lại Từ Chí.
Từ Chí nghe vậy thì nhìn qua hắn. Tiêu Sơn chậm rãi nói ra:
- Tôi là Tiêu Sơn, Tiêu Đại đội trưởng. Sở dĩ hôm nay tôi dẫn người giết ra khỏi căn cứ thành phố Lũng Hải toàn bộ là vì Băng Vương Hội thiết lập bẫy rập hại tôi. Bản thân chúng tôi cũng không có ý đối kháng với căn cứ thành phố Lũng Hải làm gì. Tôi chỉ không hi vọng chúng ta dùng phương pháp chém giết nhau mà giải quyết.
Tuy Tiêu Sơn đạt được súng ống dạn dược trong kho súng đạn, thế nhưng mà những súng ống đạn dược này đại đa số đều là súng cũ. So với đồ quân dụng còn trong thời gian sử dụng thì kém xa.
Căn cứ thành phố Lũng Hải có được lực lượng vũ trang mạnh hơn Tiêu Sơn nhiều. Thời điểm thực lực không bằng người, nếu như có thể dùng đối thoại để giải quyết vấn đề thì hắn không ngại đối thoại cùng căn cứ thành phố Lũng Hải.
Từ Chí mặt mày hớn hở nhìn qua, quay người rời đi, một mình một người đi về hướng căn cứ thành phố Lũng Hải:
- Tôi biết rõ!
Nhìn thấy Từ Chí rời đi, Tiêu Sơn nhìn qua Ngô Quang hỏi:
- Các anh bây giờ ở bên ngoài làm nhiệm vụ gì?
Căn cứ thành phố Lũng Hải vận dụng hai chiếc xe bọc thép đi ra ngoài làm nhiệm vụ, hiển nhiên lúc này nhiệm vụ vô cùng trọng yếu.
Ngô Quang đã quyết định thuần phục Tiêu Sơn thuần phục, hắn cũng thập phần sảng khoái đem nhiệm vụ mà mình đang chấp hành nói ra.
- Tại gần huyện Thanh Nguyên có một kho lương thực cỡ lớn kế cận huyện Thượng Lâm. Chúng tôi tới đó dò xét tình hình cụ thể.
- Chúng ta lúc này xuất động ba chiếc ra ngoài làm nhiệm vụ. Nhiệm vụ này nếu không có trở ngại quá lớn thì thuận thế thu phục kho lương thực. Nếu có nguy hiểm thì phải rời đi, đem tình báo báo cáo cho căn cứ thành phố Lũng Hải, sau đó cho cao tầng căn cứ vào đó mà quyết định.
- Sau khi tới kho lương thực thì chúng tôi gặp được đàn chuột biến dị khổng lồ. Những con chuột này to như con mèo vậy, móng vuốt của chúng thậm chí có thể phá vỡ chỗ bạc nhược yếu kém của xe bọc thép. Tuy chúng tôi ra sức chống cự, ý đồ rời khỏi chỗ đó vẫn có một cỗ chiếc lâm vào đàn chuột vây công. Chiến hữu trong chiếc xe đó đã chết trận.
Nói ra cuối cùng, âm thanh của Ngô Quang thoáng cái trở nên sa sút, đối với đồng đội chiến đấu tử vong, hắn vẫn còn có chút không cách nào buông bỏ.
- Kho lương thực!
Nghe cái tên này thì hào quang trong mắt Tiêu Sơn tỏa sáng, nếu như có thể thu phục được kho lương thực này, như vậy nguy cơ lương thực tạm thời được giải quyết.
Tiêu Sơn tiếp tục hỏi:
- Binh sĩ tâm phúc có chức nghiệp của Lôi Thành có bao nhiêu người? Sức chiến đấu như thế nào?
Ngô Quang lúc này nhớ lại, nói:
- Tâm phúc của Lôi Thành có chức nghiệp binh sĩ chừng bảy mươi người. Những người kia đều là chiến sĩ trải qua huấn luyện nghiêm khắc như chúng tôi. Trừ những binh sĩ này ra Lôi Thành còn chiêu mộ hơn năm trăm tên bộ hạ trong người sống sót, nghe nói hắn còn dùng mỹ nữ mời chào không ít người cường hóa. Tôi cũng chỉ biết rõ như vậy.
Đúng lúc này Bạch Cốt nhảy lên đường cao tốc. Ngực, cánh tay phải bị nát, xương cốt của nó nhúc nhích, kéo dài, những chỗ bị pháp 25 li bắn nát nhanh chóng khôi phục nguyên vẹn.
Tiêu Sơn đạt được tình báo này, suy nghĩ một hồi dẫn người quay về Trường Quang Thôn thật nhanh.
Trong một gian biệt thư riêng biệt ở đặc khu của huyện Thanh Nguyên, một gã trung niên thân mặc quân phục mập mạp nhìn qua Từ Chí chửi ầm lên:
- Cái gì? Một cỗ xe bọc thép bị chuột nuốt! Hai chiếc khác bị người ta thu được? Anh làm Trung đội trưởng kiểu gì thế? Tại sao lại vô năng như vậy?
Trung niên mập mạp nhìn qua Từ Chí chửi ầm lên chính là Trung đoàn trưởng cao nhất của quân đội thuộc huyện Thanh Nguyên, Lôi Thành. Tính khí bản thân Lôi Thành táo bạo, cay nghiệt thiếu tình cảm, chí lớn nhưng tài mọn. Chỉ bởi vì có cha là thiếu tướng, phó tư lệnh quân khu cho nên mới leo lên được chức Trung đoàn trưởng. Bởi vì có loại người như hắn nên bọn người Ngô Quang cũng dễ dàng bỏ quân đội đi theo Tiêu Sơn.
Một gã binh sĩ tóc chải vuốt thập phần chỉnh tề, ăn mặc quân phục lại nhã nhặn nhìn qua Lôi Thành nói ra:
- Lôi Trung đoàn trưởng bớt giận! ! Từ Trung đội trưởng không phải nói sao? Đối phương là người cường hóa. Năng lực của người cường hóa thiên kỳ bách quái, người nọ có thể cướp hai chiếc xe đi hiển nhiên là có năng lực kỳ dị.
Quân nhân nhìn qua nhã nhặn này là một trong những tham mưu của Lôi Thành , Phương Vân. Đồng thời cũng là tâm phúc của Lôi Thành. Lôi Thành sau khi chiêu mộ đại lượng người mới vào quân đội, lập tức tự phong làm Trung đoàn trưởng. Phương Vân cũng hợp ý xưng hắn là Lôi Trung đoàn trưởng.
Phương Văn nhìn qua Từ Chí hỏi:
- Hắn còn nói cái gì?
Từ Chí đem những lời của Tiêu Sơn nói kể lại cho Phương Văn nghe.
Lôi Thành nghe tên của Tiêu Sơn thì nhíu mày hỏi:
- Tiêu Sơn, hắn là người thế nào?
Phương Văn phân tích nói:
- Đoán chừng là ngươi sống sót mới vào căn cứ. Xảy ra xung đột với Băng Vương Hội và sau đó bị Băng Vương Hội thi triển thủ đoạn bức ra căn cứ.
Tiêu Sơn tiến vào căn cứ thành phố Lũng Hải không tới vài ngày, tên của hắn không nổi danh, Phương Văn cũng không biết nhiều tình báo của Tiêu Sơn, cũng chỉ có thể bằng vào những dấu vết còn lại phỏng đoán mà thôi.
Lôi Thành nhìn qua Phương Văn ra lệnh:
- Đi dò chi tiết của hắn!
Trước khi biết rõ ràng thực lực của đối phương, Lôi Thành sẽ không dễ dàng đưa ra quyết định. Dù sao một người cướp lấy hai chiếc xe bọc thép, thủ đoạn của hắn chắc chắn rất đáng sợ a. Trước mắt, huyện Thanh Nguyên cũng chỉ còn lại bảy chiến xa bộ binh, nếu bị Tiêu Sơn cướp mất thì quân đội của huyện Thanh Nguyên sẽ mất đi lực chấn nhiếp của mình.
Mà bên khác, Tiêu Sơn mang theo hai chiếc xe bọc thép nhanh chóng quay về Trường Quang Thôn.
Vừa có hai chiếc xe bọc thép vừa chạy vào Trường Quang Thôn thì người của Trường Quang Thôn vây xem.
- Đó là xe tăng?
Một gã không biết gì hiếu kỳ nhìn qua và hỏi.
- Đồ đần, đó là xe bọc thép!
Một người sống sót có chút kiến thức quân sự nói ra.
- Hắc hắc!
Tên người sốt sót không hiểu biết kia cười lên, nhìn qua hai chiếc xe bọc thép đôi mắt nóng rực lên.
Lực phòng ngự của Trường Quang Thôn càng mạnh thì sống sót của bọn họ càng được bảo đảm.
Sau khi Tiêu Sơn cầm quyền thì những người sống sót sống được tốt hơn dưới thời Vương Quang Hổ nhiều lắm. Ít nhất mỗi người mỗi ngày đều có cháo loãng uống.