Mã Thiết này có kỹ năng nhìn ban đêm, cộng thêm kỹ năng leo tường là hai kỹ năng thích hợp ám sát trong đêm tối, rất ít khi nào thất thủ. Lúc này gặp được Tiêu Sơn, hắn còn chưa phát huy bổn sự thì đã bị Tiêu Sơn một kích tiêu diệt. Tuy kỹ năng leo tường của Mã Thiết là hạng nhất, nhưng mà hắn từ tầng năm ngã xuống thì không có bổn sự sống sót.
Tiêu Sơn đi đến dưới lầu, nhìn qua thi thể của Mã Thiết, khẽ cau mày:
- Thích khách? Chẳng lẽ là Băng Vương Hội? Vậy thì vui vẻ rồi.
- Tiêu Sơn ca ca, có chuyện gì xảy ra vậy?
Lộ Văn cũng từ trên lầu đi xuống, đi tới bên người Tiêu Sơn, nhìn qua thi thể của Mã Thiết và sợ hãi nói ra.
Quách Vũ cũng đi đến bên người Tiêu Sơn và dùng đôi mắt hiểu chuyện to tròn nhìn qua hắn.
Vừa rồi trong phòng Tiêu Sơn đột nhiên cho Lộ Văn cùng Quách Vũ rời phòng, chuyện này làm cho các nàng cảm thấy bất an.
Tiêu Sơn thản nhiên nói:
- Không có gì! Đoán chừng là thích khách của Băng Vương Hội.
Lưu Diễm cũng dẫn người đi tới, mang theo một cái bao tay và tìm tòi trên người của Mã Thiết, lấy ra hai kiện trang bị đi đến bên người Tiêu Sơn, đem trang bị hiến cho hắn:
- Tiêu Sơn, đây là trang bị trên người của thích khách.
- Vật phẩm cấp hai: dao găm cao tốc. Cầm dao găm này trong tay nhanh nhẹn +5.
Trừ dao găm cao tốc ra, trên người của Mã Thiết còn có giầy cường hóa.
Tiêu Sơn chỉ nhận lấy dao găm cao tốc mà thôi, nhìn qua Lưu Diễm thản nhiên nói:
- Đôi giầy này ban thưởng cho anh đấy!
Lưu Diễm lập tức hưng phấn nói ra:
- Cảm ơn Đại đội trưởng!
Thần ma hệ thống tuôn ra trang bị có thể cường hóa cho bản thân người sử dụng, bộ hạ của Tiêu Sơn cũng biết. Nhưng mà chỉ khi sử dụng vũ khí, kỹ năng của hệ thống thần ma tiêu diệt biến dị thú, tang thi thì mới tuôn ra những trang bị kia, bởi vậy trang bị hệ thống thần ma không nhiều. Mỗi một kiện đều vô cùng trân quý.
Lưu Diễm có thể có được đôi giầy cường hóa, thực lực của hắn sẽ tăng lên không ít.
Thi thể Mã Thiết được Lưu Diễm trực tiếp sai người cất vào trong cái bao bố, ném vào một hồ nước nhỏ cách đó không xa.
Sau khi làm xong tất cả, Tiêu Sơn lại ra lệnh cho Bạch Cốt thủ hộ và cùng Lộ Văn và Quách Vũ trở lại phòng nghỉ ngơi.
Rạng sáng bốn giờ, trong môt gian nhà dân, Triệu Hùng nhìn qua đồng hồ thì nhướng mày, chậm rãi thầm nghĩ:
- Thất bại sao? Xem ra người tên là Tiêu Sơn kia khó chơi hơn tưởng tượng nhiều lắm.
Mã Thiết giết người khác bình thường đều làm rất nhanh. Rạng sáng bốn giờ vẫn chưa về hiển nhiên ám sát đã thất bại. Mà người đắt tội Băng Vương Hội đều chết trong tay của Mã Thiết, có rất ít người có thể trong đêm tối đào thoát khỏi đuổi giết của Mã Thiết.
- Xem ra phải thực hành kế hoạch hai rồi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tiêu Sơn vừa mới ăn bữa sáng xong, ba gã mặc đồng phục cảnh sát đi tới.
Một gã cảnh sát trung niên nhìn qua đám người Tiêu Sơn, trầm giọng nói:
- Trong đám ngườ các ngươi ai là Tiêu Sơn?
Tiêu Sơn nhìn qua ba tên cảnh sát thản nhiên nói:
- Là tôi!
Vẻ mặt tên cảnh sát trung niên này chính khí nghiêm nghị nói ra:
- Hiện tại anh theo chúng tôi đi một chuyến. Anh là kẻ bị nghi ngờ công nhiên giết người trong căn cứ. Nếu như phản kháng thì chúng tôi có quyền bắn chết anh tại chỗ.
Tiêu Sơn cau mày nói:
- Tôi không có giết người a? Ngày hôm qua tôi chẳng qua chỉ giáo huấn mấy tên lưu manh mà thôi, anh đi tới phố Phượng Hoàng điều tra một chút là rõ.
Một gã cảnh sát nhướng mày, thoáng cái rút súng ngắn bên hông ra, chĩa vào Tiêu Sơn hùng hùng hổ hổ, hắn nói với Tiêu Sơn:
- Mẹ kiếp, nói nhảm nhiều quá! Thành thành thật thật đi theo bọn tao là được. Lại nói nhảm thì chúng tao xử bắn mày!
Hàn quang trong mắt Tiêu Sơn lóe lên, lập tức phát động Khủng Cụ Thuật.
Trong một chớp mắt tên cảnh sát đang cầm súng kia lâm vào ảo cảnh vô cùng đáng sợ. Trong thế giới đó có mấy chục con tang thi đang từng miếng từng miếng ăn thịt hắn.
- Ah! ! ! ! Cứu mạng! ! Không muốn! Không nên cắn! ! Cứu mạng!
Tên cảnh sát cầm súng kia rên rỉ một tiếng, trong mắt tràn ngập sợ hãi, quỳ trên mặt đất.
- Mày vừa rồi đã làm gì?
Tên cảnh sát trung niên kia nhìn qua tên cảnh sát cầm súng thì kinh hãi, hắn muốn rút súng lục ra.
Bạch Cốt đứng bên người của Tiêu Sơn, bước lên như mũi tên, một quyền đánh vào mặt của tên cảnh sát này, đánh bay tên cảnh sát trung niên kia đi, sau đó lại giương một cước đá vào bụng của tên cảnh sát bên cạnh, đá bay tên cảnh sát này ra xa vài mét, sau đó ôm bụng giãy dụa không thôi.
Mặt mũi tên cảnh sát trung niên kia đầy máu đứng lên, nhìn qua Tiêu Sơn nghiêm nghị quát:
- Tiêu Sơn! Anh đây là đánh lén cảnh sát! Là đối nghịch với đảng và chính phủ! Nếu như không dừng hành vi hung ác của anh. Nhất định sẽ bị chính phủ bắn hạ!
Tiêu Sơn nhìn cũng không thèm nhìn qua tên cảnh sát trung niên kia, nhìn qua tên cảnh sát rút súng đầu tiên kia, ý đồ trở nên gay gắt mâu thuẫn quát lớn.
- Ai bảo các người tới đây? Thành thành thật thật đem nội tình nói ra, bằng không anh sẽ đi tới địa ngục dạo một lần.
- Là Băng Vương Hội Triệu Hùng! Hắn đi báo án nói Vương Hội chết tám người, đều là anh giết chết! Để cho chúng ta tới băt anh! ! Sau khi bắt được thì lập tức đoạt vũ khí, liền trực tiếp giết chết anh trong phòng giam! ! Sau khi chuyện thành công thì hắn sẽ cho chúng ta phiếu lương thực một trăm ký và nữ nhân xinh đẹp!
Tên cảnh sát bị Khủng Cụ Thuật bao phủ lúc này tràn ngập sợ hãi, quỳ trên mặt đất, lớn tiếng đem nội tình nói ra.
Dưới bao phủ của Khủng Cụ Thuật tư duy của tên cảnh sát này bị đưa tới thế giới khác, mấy chục đầu thân thể hư thối, ánh mắt lồi ra, khắp nơi đều là tang thi, chúng đang gặm thân thể của hắn. Tràng cảnh khủng bố này hắn không chịu được nữa.
- Phan Trường, mày đang nói cái gì?
Nhìn thấy đồng nghiệp của mình đem nội tình nói thẳng ra, tên cảnh sát trung niên bên cạnh nổi giận quát lên.
Tiêu Sơn lạnh lùng quan sát ba gã cảnh sát này, nhìn qua Lưu Diễm ra lệnh:
- Thật khó nhìn! Các người có phải là cảnh sát không đấy? Thật sự là mất mặt cho chức nghiệp này. Lưu Diễm, đoạt súng của chúng và vả miệng của hắn.
Sau tận thế thì đại lượng cảnh sát nhiễm virus, biến thành tang thi. Cảnh sát sống sót trong căn cứ thành phố Lũng Hải này còn một ít, trừ cảnh sát vũ trang ra thì đại bộ phân cảnh sát đều là chiêu mộ tạm thời, đại lượng người trong bên ngoài tiến vào, làm cho cảnh sát rồng rắn lẫn lộn, chướng khí mù mịt.
Lưu Diễm cười lạnh một tiếng, mang hai người trực tiếp đem ba tên cảnh sát này bắt lại, sau đó nắm tóc ba tên cảnh sát tới đây gây hấn, lúc này hung ác quất lên mặt của ba cảnh sát này, tát tới mặt của bọn họ sưng lên.
Đám người sống sót chung quanh nhìn thấy ba tên cảnh sát bị tát thì ánh mắt hả hê. Bọn họ đối với đám người có chút ít quyền lực trong tay thì vênh váo hất hàm với người bình thường thì không có chút hảo cảm nào.
Nhạc Trọng nhìn qua ba tên cảnh sát bị tát sưng vù, lạnh lùng quát:
- Cút! Đừng cho ta lại nhìn thấy tụi bây!
Ba tên cảnh sát này mặt sưng vù, khóe miệng tràn máu, sợ hãi nhìn qua đám người Nhạc Trọng, đứng lên, ngay cả câu nói hung ác cũng không dám , trực tiếp chạy đi.
- Tất cả mọi người, lập tức ẩn nấp!
Đột nhiên lúc này Tiêu Sơn sinh ra dự cảm nguy hiểm sơn hết gai ốc, hắn lập tức quát lớn, thân hình lóe lên nhanh chóng chạy vào gian phòng.
Cơ hồ vị trí hắn vừa đứng có tiếng súng vang lên, một phát đạn bắn thẳng tới chỗ này.
Mọi người Lộ Văn, Quách Vũ, Lưu Diễm nghe lệnh của Tiêu Sơn cũng tìm kiếm công sự trốn đi.
Nghe được tiếng súng, những người sống sót loạn thành một bầy, khủng hoảng chạy bốn phía..
Trong tràng diện hỗn loạn này, một gã tướng mạo bình thường, quần áo tả tơi trong người sống sót lập tức chạy tới bắn chết ba tên cảnh sát, tốc độ nhanh gấp ba lần người thường, móc súng lục ra khoảng cách gần bắn vào đầu của ba tên cảnh sát.
Không có bất kỳ phòng bị, ba tên cảnh sát cứ như vậy té xuống trong vũng máu, trong nháy mắt bọn họ ngã xuống trong mắt tràn ngập hoảng sợ cùng không tin, bọn họ không rõ vì sao bản thân mình lại bị giết.
- Thủ đoạn thật độc ác!
Tiêu Sơn nhìn qua thi thể ba tên cảnh sát ngã trên mặt đất, trong mắt hiện hiện ra hàn quang. Băng Vương Hội vì hãm hại hắn thậm chí ngay cả cảnh sát cũng dám giết như vậy, quả thực coi trời bằng vung tới cực điểm.
Tiêu Sơn phát động Hợp Thể Phòng Hộ Thuật, mặc cốt khải do Bạch Cốt hóa thành, hắn như mũi tên từ trong công sự che chắn lao ra ngoài, chạy về phía tên tướng mạo bình thường, quần áo tả tơi ngụy trang thành người sống sót của Băng Vương Hội.
Tên người cường hóa của Băng Vương Hội hệ nhanh nhẹn nhìn thấy Tiêu Sơn mặc cốt giáp lao về phía hắn, hắn chợt bỏ chạy ra xa xa. Vì có thể thuận lợi ám sát ba tên cảnh sát này, hắn đã sử dụng qua kỹ năng một lần, không có thể lực khởi động kỹ năng lần thứ hai.
Trong lúc chạy nhanh đột nhiên Tiêu Sơn cảm thấy nguy hiểm, hắn chợt bắt đầu phóng loạn xạ đuổi theo tên người cường hóa hệ nhanh nhẹn kia..
- Thật nhanh!
Tên mái nhà tòa dân cư kia, một tên bắn tỉa nhìn qua bên dưới, hắn không cách nào bắt được thân ảnh di động của Tiêu Sơn.
Trong vài giây ngắn ngủi đó Tiêu Sơn cũng đã rút ngắn khoảng cách với tên người cường hóa của Băng Vương Hội kia, đi tới sau lưng của tên người cường hóa hệ nhanh nhẹn của Băng Vương Hội, duỗi bàn tay lớn chộp vào lưng của tên người cường hóa của Băng Vương Hội kia.
Tên người cường hóa của Băng Vương Hội kia tại chỗ lăn một vòng, móc khẩu súng ngắn K54 nhắm vào Tiêu Sơn bắn mấy phát.
Thân thể Tiêu Sơn có chút hơi nghiêng, trong nháy mắt họng súng của tên người cường hóa Băng Vương Hội kia nhắm vào thì một bàn tay đánh vào cổ người cường hóa của Băng Vương Hội, đánh tên người cường hóa này ngất đi.
Thời điểm Tiêu Sơn muốn bắt lấy tên người cường hóa này, phanh một tiếng súng nổ vang, một viên đạn súng bắn tỉa xuyên qua đầu của tên người cường hóa Băng Vương Hội, máu tươi văng khắp nơi.
Tiêu Sơn nhìn qua xa xa, bằng vào năng lực cảm giác nguy hiểm hắn có thể mơ hồ cảm ứng được tên súng bắn tỉa của Băng Vương Hội kia sau khi giết chết người cường hóa thì rút ra khỏi đó.
- Hảo thủ đoạn!
Tiêu Sơn đem trang bị của tên người cường hóa Băng Vương Hội kia tháo xuống, nhanh chóng trở lại trong đoàn người của mình.
Vừa về tới đoàn người của mình, Tiêu Sơn từ trong trữ vật giới chỉ xuất ra súng ống đạn dược phân phát cho mọi người, trầm giọng ra lệnh:
- Lập tức chuẩn bị lui lại! Rút lui ra khỏi căn cứ thành phố Lũng Hải, tất cả lực lượng vũ trang ngăn cản chúng ta thì tiêu diệt hết.
Ba tên cảnh sát chết ngay cửa nhà của hắn. Hung thủ cũng đã chết không có đối chứng, dùng thế lực của Băng Vương Hội tại căn cứ thành phố Lũng Hải mà nhìn. Kế tiếp chỉ sợ không lâu bọn người Tiêu Sơn phải đối mặt với cảnh sát vũ trang, cảnh sát, bộ đội vây quét. Sống ở chỗ này chỉ có con đường chết.
Dùng cường hóa và trang bị của Tiêu Sơn thì cho dù bị vây quét vẫn có hy vọng thoát ra ngoài, mà những người còn lại chỉ sợ sẽ phải bỏ thây ở căn cứ thành phố Lũng Hải này.
Nếu như Tiêu Sơn đầu hàng, như vậy đoàn người của hắn sẽ bị khống chế, cuộc sống không do mình. Hoàn toàn rơi vào trong tay của người khác.
Nhận được lệnh của Tiêu Sơn, tất cả mọi người nhanh chóng cầm lấy súng tiểu liên AK nhanh chóng đi theo Tiêu Sơn phóng ra bên ngoài.
Nhìn thấy một đoàn người Tiêu Sơn cầm súng tiểu liên AK chạy trên đường đi, tất cả người sống sót đều nhao nhao tránh lui, trốn vào phòng của mình, từ trong khe cửa nhìn qua bọn người Tiêu Sơn chạy đi.
Tiêu Sơn một chuyến này chạy tới cửa ra vào căn cứ thành phố Lũng Hải không xa..
Đang mặc cốt khải Tiêu Sơn xung trận ngựa lên trước, dẫn đầu vọt ra ngoài cửa căn cứ.
- Anh là người nào? Mau dừng lại! Bằng không chúng tôi sẽ nổ súng.
Bốn tên lính đóng quân ở trước cửa căn cứ nhìn qua đoàn người Tiêu Sơn lao tới thì lớn tiếng kêu lên.
Binh sĩ đóng trên tường thành cũng đem súng máy hạng nặng 12.7 li có thể phá hủy xe thiết giáp bộ binh trong nước sản xuất chĩa vào đoàn người Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn một đường chạy nhanh, thời điểm tiếp cận cửa ra vào thì tốc độ của đám người chạy nhanh hơn bốn lần, một đoàn binh sĩ đóng quân lao ra ngăn cản lại.
Bốn gã binh sĩ lúc này nhao nhao dùng súng bán tự động 03 nắm về phía Tiêu Sơn bắn phá.
Những binh sĩ này không hổ là binh sĩ trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Mặc dù Tiêu Sơn di động cao tốc vẫn có mấy phát đạn bắn trúng người của hắn, nhưng đều bị thân thể được cốt giáp của hắn ngăn cản lại. Viên đạn bình thường không cách nào xuyên thủng được xương cốt cứng rắn của Bạch Cốt. Cũng chỉ có súng máy hạng nặng 12.7 li mới có thể phá hư xương cốt bên ngoài thân thể của Tiêu Sơn mà thôi.
- Quái vật!
Nhìn thấy viên đạn không cách nào tạo ra tác dụng gì với Tiêu Sơn thì những binh sĩ kia nhao nhao hiện ra thần sắc kinh hãi. Súng đạn không làm gì được người cường hóa này, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy chuyện này. Trước kia chưa bao giờ có sinh vật nào ngăn cản được đạn bắn vào người.
Mấy hô hấp qua đi thì Tiêu Sơn cũng đứng trước người bốn tên chiến sĩ, hắn lật một bàn tay đánh vào cổ của bốn binh sĩ này, đánh ngất bọn họ.
Sau khi Tiêu Sơn đánh ngất bốn người này, dọc theo bậc thang chạy ra ngoài cổng thành.
Trên cổng thành thì an bài hai khẩu súng máy hạng nặng 12.7 li, chỉ có hai cây súng máy hạng nặng này mới có thể uy hiếp được Tiêu Sơn mà thôi.
Chỉ mấy lần nhảy thì Tiêu Sơn xuất hiện trên cổng thành, giống như mũi tên lao thẳng tới trước người hai binh sĩ gác súng máy, hai chặt đánh ngất hai binh sĩ này.
Sau khi giải quyết xong bốn binh sĩ này, đám người Lưu Diễm lúc này chạy lên trên thành, đem hai khẩu súng máy hạng nặng 12.7 li này gỡ ra đưa lên xe.
Đồng thời còn thu được một xe Jeep có võ trang gần đó.
Lưu Diễm chỉ vào sáu binh sĩ bị Tiêu Sơn đánh choáng hỏi.
- Những người này xử lý như thế nào, Đại đội trưởng?
Tiêu Sơn nhìn qua sáu binh sĩ này, trầm giọng nói:
- Trói tất cả lại, buộc chặt một chút, ném vào xe chở hàng! Chuẩn bị sẵn sàng, lập tức rút lui!
Căn cứ thành phố Lũng Hải có một doanh trại đóng ở gần đó, Tiêu Sơn hiện giờ khó mà ngăn cản được những quân nhân được đào tạo chính quy. Chớ nói chi là thu phục doanh trại này có được đại lượng vũ khí hạng nặng.
Dưới mệnh lệnh của Tiêu Sơn thì Lưu Diễm dẫn người nhanh chóng đem các loại vật tư đưa lên xe, một đoàn người điều khiển chiếc Đông Phong kilocalo, một chiếc xe Jeep võ trang, hai chiếc BMW từ trụ sở lao ra ngoài, bỏ chạy.
Tiêu Sơn ngồi trên xe Jeep võ trang nhìn về phía căn cứ thành phố Lũng Hải nhìn lại, trong nội tâm lạnh lùng thầm nghĩ:
- Băng Vương Hội! Lúc này tao sẽ nhớ kỹ! Xem ra lần này phải tăng cường thực lực lên mới được.
Lúc này bị Băng Vương Hội trong căn cứ thành phố Lũng Hải bức vào đường cùng, lại nhìn qua tình cảnh diễn ra trong căn cứ thành phố Lũng Hải thì tư tưởng của Tiêu Sơn sinh ra biến hoá thật lớn.
Tiêu Sơn lúc này vừa mới chạy ra khỏi căn cứ thành phố Lũng Hải không lâu, đột nhiên hai chiếc chiến xa bộ binh 92 xuất hiện trên đường cao tốc.
Nhìn thấy hai chiếc chiến xa bộ binh 92 xuất hiện, trong nội tâm tất cả mọi người lạnh như băng. Hai chiếc xa bộ binh 92 này có trang bị phá ZLS92 25 li, có thể dễ dàng bắn nát một chiếc xe bọc thép.
Tiêu Sơn nhìn qua Vương Song trầm giọng nói ra:
- Đừng hoảng hốt! Bọn họ khẳng định không biết chúng ta làm gì trong căn cứ. Cứ lái bình thường đi.
Thân thể Vương Song khẽ run lên, dựa theo lời của Tiêu Sơn trực tiếp lái qua.
- Dừng xe!
Thời điểm tiếp cận hai chiếc xe bộ binh, trong một chiến xa bộ binh truyền ra âm thanh quát lớn.
- Dừng lại!
Tiêu Sơn nhìn qua Vương Song trầm giọng nói ra.
Vương Song nhấn phanh dừng xe lại.
Chiếc xe Jeep võ trang dừng lại, tất cả xe phía sau cũng dừng lại.
Một người mặc trang phục quân nhân từ trong chiếc xe bước ra trước mặt Tiêu Sơn cùng Vương Song, những người còn lại cũng nhao nhao từ trong xe đi ra.
Một gã trung úy từ trong chiếc xa bộ binh đi tới, đi tới trước mặt đoàn người Tiêu Sơn.
Tên trung úy kia nhìn qua Tiêu Sơn, nhướng mày hỏi:
- Tôi là trung đội trưởng Từ Chí! Anh là chỉ huy bộ đội nào?
Hàn quang trong mắt Tiêu Sơn lóe lên, phát động kỹ năng Ảnh Bộ, tốc độ của hắn nhất thời tăng vọt, hắn vừa sải bước ra đã lướt tới gần Từ Chí, một cổ tay chặt vào cổ của Từ Chí, bổ ngất Từ Chí đi.
Trong nháy mắt Từ Chí ngất đi thì Tiêu Sơn cầm lấy hắn bước vào chiếc xe bộ binh cách đó mười mét, trong nháy mắt hắn phát động kỹ năng Khủng Cụ Thuật.
Trong một chớp mắt sát khí vô cùng mạnh mẽ bao phủ phạm vi mười mét chung quanh, binh sĩ trong chiến xa bộ binh không cách nào ngăn cản được uy áp tinh thần của Tiêu Sơn xâm nhập. Tất cả binh sĩ trong chiếc xa kia không ngăn cản được nên ngất đi.
Lúc này Bạch Cốt ở bên cạnh ngụy trang thành nhân loại, dùng tốc độ gấp ba lần nhân loại điên cuồng phóng lên chiếc xe bộ binh thứ hai.
Chiến xa bộ binh thứ hai đình trệ một lát, sau một khắc trên các loại hỏa lực nặng nhẹ trên chiêc xa này nã vào Bạch Cốt, đạn pháo từ nòng pháo cũng bắn ra, có thể dễ dàng xé nát một chiếc xe bọc thép bình thường.
Bạch Cốt mặc dù hết sức tránh né vẫn bị trúng đạn vào người. Trên chiến xa bộ binh này có pháo ZLS92 25 li và một cổ súng máy 86 đạn 7,62 li đặt song song. Những viên đạn này bắn lên người Bạch Cốt chỉ có thể lưu lại mấy tia dấu vết mà thôi. Chỉ có viên đạn pháo 25 li bắn lên người của nó mới để lại một cái động.
Trong mấy hô hấp ngắn ngủi, ngực và cánh tay phải của Bạch Cốt bị phá xé nát, nó lăn ngay một vòng, lăn đến ven đường mới không bị cơ quan pháo xé nát.
Thừa dịp Bạch Cốt hấp dẫn hỏa lực của chiến xa bộ binh thứ hai, tốc độ Tiêu Sơn tăng vọt tới tận cùng, nhanh như quỷ mị tiếp cận phạm vi mười mét của chiến xa bộ binh thứ hai, lần nữa phát động Khủng Cụ Thuật.
Thời điểm phát động Khủng Cụ Thuật thì sát khí khổng lồ cùng uy áp tinh thần đè ép binh sĩ trong chiến xa, làm cho tất cả bính sĩ trong chiến xa bị ngất đi..
- Hô!
Nhìn thấy chiến xa bộ binh dừng hỏa lực lại, Tiêu Sơn lúc này mới buông lỏng một hơi.
Uy lực của pháo ZLS92 thức 25 li trên chiến xa bộ binh đúng là quá lớn, nếu để cho hai chiến xa bộ binh này dùng toàn bộ hỏa lực thì đoàn xe của Tiêu Sơn lúc này chỉ sợ không có ai sống sót cả.
Tiêu Sơn cũng chỉ sử dụng phương pháp này, dùng loại thân pháp quỷ mị phối hợp tinh thần lực cường đại và kỹ năng Khủng Cụ Thuật mới không đánh mà thắng thu được hai chiến xa bộ binh này.
Lưu Diễm thừa cơ dẫn người đi lên hai chiến xa bộ binh này, đem chiến sĩ bị ngất bên trong dẫn ra ngoài.
Trên hai chiến xa bộ binh này mỗi chiếc có chín người, tổng cộng có mười tám tên chiến sĩ từ bên trong bị áp giải ra ngoài, đưa đến trước người Tiêu Sơn.
Trung úy Từ Chí thanh tỉnh lại nhìn qua những chiến hữu bị bắt bên cạnh, sau đó nhìn chằm chằm vào Tiêu Sơn trầm giọng hỏi:
- Anh là người nào?
Tiêu Sơn nhìn qua Từ Chí thản nhiên nói:
- Tôi là Tiêu Sơn, đảm nhiệm chức vụ Đại đội trưởng! Vừa mới bị buộc rời khỏi căn cứ thành phố Lũng Hải. Cũng là người cường hóa trong miệng của các người.
Từ Chí tiếp tục hỏi:
- Anh bắt chúng tôi có mục đích gì?
Tiêu Sơn nhìn qua Từ Chính Cương trầm giọng nói:
- Tôi muốn biết phân bố binh lực của căn cứ thành phố Lũng Hải.
Từ Chính Cương nhìn chằm chằm vào Tiêu Sơn, mỗi chữ mỗi câu nói ra:
- Anh không thể nghe từ miệng của tôi bất cứ tin tình báo nào đâu. Tôi sẽ không bán rẻ chiến hữu của mình, đừng có mơ.
Trong mắt Tiêu Sơn nhìn qua Từ Chí đã làm tư thế chuẩn bị chết, cười nhạt một tiếng nói:
- Có cốt khí. Nhưng mà không phải mỗi người đều có cốt khí như vậy, dẫn anh ta xuống dưới.
Hai gã đội viên của Tiêu Sơn đi tới, sau khi trói xong Từ Chí thì kéo ra sau thùng xe, canh giữ chặt chẽ.
Từ Chí vừa mới bị mang đi, lại một gã chiến sĩ bị đưa đến trước người Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn nhìn qua tên binh sĩ tóc húi cua, làn da ngăm đen, hết sức trẻ tuổi thản nhiên nói:
- Anh tên là gì?
Người trẻ tuổi kia do dự một chút nói ra:
- Tôi tên Ngô Quang!
Tiêu Sơn nhìn qua Ngô Quang lạnh lùng nói:
- Tôi muốn biết phân bố binh lực trong căn cứ thành phố Lũng Hải. Nói cho tôi biết thì anh có thể sống sót. Không nói thì tôi trực tiếp giết anh. Dù sao trong hai mươi tù binh mà tôi có được chắc chắn sẽ có người nguyện ý mở miệng.
Vượt quá Tiêu Sơn dự kiến, Ngô Quang gật gật đầu, thập phần sảng khoái đem tình báo phân bố binh lực trong căn cứ thành phố Lũng Hải nói ra:
- Tốt! Tôi nói!
Người sống sót trong căn cứ thành phố Lũng Hải này, Trung đoàn trưởng Lôi Thành từ đầu có được hơn hai trăm binh sĩ chuyên nghiệp. Thu phục chiếm được huyện Thanh Nguyên thì cũng có năm mươi binh sĩ đã chết trận.