Tiêu Sơn dùng ngón tay chỉ vào đất, chỉ vào các món toàn bộ nồi hồ lô:
- Năm túi mì ăn liền đổi toàn bộ những cái này. Bằng không thì cứ giữ lại cho mình dùng đi.
Tên lão bản tạp hóa cắn răng một cái, đồng ý nói:
- Thành giao!
Bây giờ lương thực ở huyện Thanh Nguyên cực kỳ khẩn trương, những nồi chén hồ lô này có giá trị cực thấp, có rất ít người mua sắm. Năm túi mì ăn liền này có thể làm cho lão bản được ăn no một thời gian.
Tiêu Sơn phất phất tay, đại cẩu tử móc năm túi mì ăn liền đưa cho lão bản. Lâm Quân thì dẫn người cầm đồ vào trong tay.
- Lão bản! ! Nơi của tôi có đồ tốt! Đến chỗ của tôi mua đi!
- Lão bản, sang đây xem đi.
Nhìn thấy Tiêu Sơn mua sắm hào sảng như thế, người bán hàng chung quanh nhiệt tình chào mời.
- Tiêu đại ca! Chỗ đó có người bán đồ nghề sửa xe kìa.
Thợ sữa chữa Trần Đại Lôi đi tới trước quầy hàng, nhìn qua đồ của cửa hàng này thì con mắt sáng ngời, nhìn qua Tiêu Sơn nói ra.
Trần Đại Lôi là thợ sửa xe thuần phục, nhưng mà thời điểm chạy nạn nên hắn chỉ đem theo đồ ăn. Nhìn thấy những công cụ bày trên cửa hàng, hắn liền nhịn không được. Hắn thập phần biết rõ mình dừng chân trong đoàn đội của Tiêu Sơn thì phải nhất định phát huy giá trị của mình, bằng không sẽ bị vứt bỏ.
Đạt được Tiêu Sơn đồng ý, Trần Đại Lôi đi tới trước cửa hàng bán đồ nghề sửa xe, dùng bốn túi mì ăn liền mua toàn bộ dụng cụ của cửa hàng này..
- Lão bản! Qua nơi này mua đi, tính toán ngài giá tiện nghi một chút!
Nhìn thấy Tiêu Sơn ra tay hào phóng, những người bán hàng rong kia nhiệt tình chào mời hơn.
Bây giờ ở trong căn cứ thành phố Lũng Hải thì hút hàng nhất chính là lương thực. Con đường này không có nhiều người ghé qua. Dù sao hiện tại trọng yếu nhất chính là nhét đầy bao tử, rất ít người dùng lương thực quý giá đi mua đồ tạp hóa.
Căn cứ thành phố Lũng Hải này khác với Trường Quang Thôn, nơi này có đủ loại công cụ. Rất nhiều công cụ Trường Quang Thôn không có. Tiêu Sơn một chuyến này đi mua không ít công cụ, chuẩn bị mang về Trường Quang Thôn.
Thời điểm Tiêu Sơn đang đi qua đường thì một nữ tử ăn mặc quần jean siêu ngắn, mặt áo sơ mi T-shirt màu trắng, tràn ngập khí tức thanh xuân, lớn lên có vài phần tư sắc vợt tới trước người, nhìn qua Tiêu Sơn cầu khẩn nói:
- Đại ca! Muốn chơi tôi không? Tôi trước kia là nữ sinh cấp ba đấy, chơi cả đêm thì cho tôi một gói mì ăn liền cũng được. Tôi đã một tuần chưa được ăn no, cầu ngài xin thương xót, chơi tôi đi, tôi đói!
Nhìn qua nữ nhân vài phần tư sắc này, hiển nhiên không đến hai mươi tuổi, trong mắt Tiêu Sơn hiện ra hào quang phức tạp, hắn thật không ngờ ở trong căn cứ thành phố Lũng Hải này do chính phủ thống trị lại có tình trạng này.
Quách Vũ cùng Lộ Văn nhìn qua thiếu nữ kia thì trong mắt tràn ngập đồng tình cùng may mắn. Các nàng đồng tình tao ngộ của thiếu nữ, lại may mắn bản thân mình gặp được Tiêu Sơn, nếu không các nàng không biết mình có thể vì đói khát mà bán mình hay không.
Trần Trí Quang nhìn qua thiếu nữ cản đường, quay đầu nhìn qua Tiêu Sơn nói ra:
- Tiêu đại ca, đừng để ý tới nàng! Chơi loại mặt hàng này mà cần một gói mì ăn liền. Một gói mì ăn liền cũng có thể chơi 3P , hơn nữa còn là nữ sinh cấp ba trước tận thế. Nếu như ngài muốn chơi, tôi mang ngài đi chơi.
- Đại ca! Tôi cái gì cũng nguyện ý làm! Chơi như thế nào tôi cũng chịu! Cầu ngài, chơi tôi đi!
Nữ sinh cấp ba kia thoáng quỳ gối cầu xin trước người Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn nhìn cũng không thèm nhìn nữ sinh cấp ba kia, trực tiếp dẫn người bỏ đi.
Thời điểm Tiêu Sơn đi qua người nữ sinh cấp ba kia, chỉ cảm thấy dưới háng có gì đó va chạm, nàng lập tức thò tay sờ một cái, sờ thấy một khối bánh bích quy áp súc. Nàng chăm chú cầm lấy khối bánh quy áp súc nhìn qua bóng lưng Tiêu Sơn xa xa, nhìn qua bên người Tiêu Sơn là Quách Vũ cùng Lộ Văn, trong mắt hiện ra vẻ hâm mộ, sau đó đi vào trong hẻm nhỏ vụng trộm ngồi khóc, vừa ăn khối bánh quy áp súc.
- Ca ca, vì cái gì anh không trực tiếp đưa khối bánh quy áp súc đó cho nàng ta..
Ở bên người Tiêu Sơn, Lộ Văn hiếu kỳ hỏi. Nàng nhìn thấy Tiêu Sơn mặc dù không có để ý tới nữ sinh cấp ba kia, nhưng vẫn lặng lẽ đem khối bánh quy áp súc cho nữ sinh cấp ba.
Tiêu Sơn trầm giọng nói:
- Trực tiếp cho nàng chỉ sợ tới tay của nàng không tới vài phút thì bị những người khác cướp đi rồi.
Trần Trí Quang nói:
- Lộ Văn, đúng như Tiêu đại ca đã nói! Hiện ở chỗ này trị an xác thực không phải quá tốt. Cướp bóc, cưỡng gian bạo lực tuy phạm tội bị bắt sẽ xử bắn. Nhưng mà loại chuyện này vẫn diễn ra bình thường.
Người cực đói thì chuyện gì cũng làm được. Mặc dù cướp bóc, cưỡng gian phạm tội ở căn cứ thành phố Lũng Hải bị bắt được sẽ xử bắn, tuy nhiên vẫn có không ít người vò mẻ lại sứt vụng trộm làm ra loại chuyện này.
- Đại ca! Đi chơi đùa đi! Cả đêm một phiếu lương thực một lượng.
- Đại ca, có đi chơi hay không? Một gói mì ăn liền cả đêm.
Tiêu Sơn vừa rời khỏi nữ sinh cấp ba kia chưa lâu, hơn mười người đã sửa sang bản thân mình cho sạch sẽ, nữ nhân mặt có chút xanh xao đi về hướng của Tiêu Sơn chào hàng bản thân mình.
- Xem ra căn cứ thành phố Lũng Hải cũng không phải là vùng đất hiền lành.
Loại tràng cảnh bán mình không kiêng nề này thì Tiêu Sơn còn lần đầu tiên trải qua, nhìn qua những gương mặt xanh xao và không muốn tôn nghiêm, hắn đối với quyết định của mình lúc trước càng thêm chắc chắn.
Trần Trí Quang cực kỳ tức giận, hắn nhìn thấy Tiêu Sơn nhướng mày thì sắc mặt trầm xuống, nhìn qua những nữ nhân vây quanh thì quát lên:
- Cút ngay! Đừng có vây quanh đây! Lại dính vào thì coi chừng tao cho tụi bây vào tù ngồi xổm.
Những nữ nhân kia nhìn thấy Trần Trí Quang mặc đồng phục nhân viên công tác trên người, trong mắt hiện ra vẻ hoảng sợ, nhao nhao nhượng bộ lui binh.
Địa vị nhân viên công tác của chính phủ xa xa không phải các nàng là những nữ nhân bán mình có thể so sánh được. Trong tận thế này thì đắc tội bất luận nhân viên công tác nào là chuyện không tốt chút nào.
Tiêu Sơn nhìn qua hai bên đường, khẽ chau mày. Chỉ thấy hai bên đường đứng đầy những nữ nhân xanh xao, chải vuốt bản thân mình chỉnh tề. Có nữ nhân thậm chí còn trang điểm cho trang nhã. Những người này có ý định dùng thân thể của mình đổi lấy một ít lương thực để sống, số lượng vượt qua trăm người.
- Bên kia là địa phương nào?
Đi ra khỏi phố Phượng Hoàng không xa, Tiêu Sơn nhìn thấy mấy tên binh sĩ canh giữ trước con đường, phong tỏa cả con đường.
Trong đường đi này mỗi người quần áo ngăn nắp, trên mặt ánh sáng màu đỏ, hiển nhiên không có chịu đói qua. Nhạc Trọng thậm chí nhìn thấy một nữ nhân mặt quần áo thời thượng, lớn lên có chút xinh đẹp đang dẫn theo con chó nhỏ đi qua.
Trong đường đi này vô cùng trật tự, giống như trước lúc tận thế vậy. Đường bên ngoài cực kỳ tàn khốc, mỗi người mặt có xanh xao, chỉ vì một khối bánh mình mà bán mình. Đường đi trong và ngoài một là trời, một là đất, giống như hai thế giới khác nhau.
Trần Trí Quang có chút hâm mộ nhìn qua đặc khu bên kia, chậm rãi nói ra:
- Bên kia là đặc khu. Chỉ có quan lớn chính phủ, gia đình quân nhân quan lớn mới được ở. Trong đó cung ứng là tốt nhất, những nhân viên công vụ như tôi lăn lộn mỗi ngày chỉ vì no bụng. Ăn thịt, rau quả thì căn bản không cần nghĩ tới. Người bên kia cơm áo không lo, thịt, rau quả cung cấp chưa từng đoạn tuyệt, các loại thương phẩm cũng không thiếu. Một con chó trong đó ăn cái gì cũng tốt hơn người bên ngoài rất nhiều.
- Cửa son rượu thịt thối, ngoài đường người chết đầy. Hai câu này này vô cùng chuẩn xác.
Tiêu Sơn nhìn đặc khu thì quay đầu chuẩn bị dẫn người rời đi.
Vào lúc Tiêu Sơn định đi vào phố Phượng Hoàng chuẩn bị quay về, một gã nam tử trẻ tuổi ăn mặc quân áo khoác ngoài, ủng da màu đen, đi đường thập phần ngang ngược càn rỡ dẫn theo bảy tám tên lưu manh cầm Đại Khảm Đao đi tới trước phố Phượng Hoàng ngăn cản đoàn người Tiêu Sơn.
Tên nam tử mặc áo khoác ngoài mang ủng da kia vô cùng ngang ngược, nhìn qua Tiêu Sơn lớn tiếng quát lớn:
- Tiểu tử, mày mới tới sao! Nơi này chính là địa bàn của tao. Muốn giao dịch ở nơi này phải giao phí bảo hộ cho tao. Bảo hộ chúng mày giao dịch an toàn! Còn không mau đem lương thực trên người giao một nửa ra đây?
Sau lưng tên nam tử mặc áo khoác kia là bảy tên lưu manh tay cầm Đại Khảm Đao đang huy động vũ khí chỉ vào đám người Tiêu Sơn.
Nhìn thấy thằng này giễu võ giương oai trước mặt, Tiêu Sơn nhướng mày, nhìn qua Trần Trí Quang hỏi:
- Trong căn cứ không phải không cho mang vũ khí sao? Tại sao bọn chúng lại có đao?
Trần Trí Quang cười khổ một tiếng nói:
- Tiêu đại ca, quy định là chết, người là sống! Chỉ cần anh có quan hệ thì cầm súng trong căn cứ cũng không thành vấn đề, ở trong chợ đêm, chỉ cần anh có lương thực thì có thể mua bất kỳ vật gì. Tiểu tử này tên là Quách Kim Bưu. Là bộ hạ của Băng Vương Trương Vân. Không người nào dám trêu vào hắn.
Trần Trí Quang nhìn qua hầu Quách Kim Bưu mềm giọng nói ra:
- Quách Kim Bưu, cho tao mặt mũi. Phí bảo hộ cũng đừng thu, như thế nào?
Quách Kim Bưu mặt chó nhếch lên, hung dữ nói ra:
- Trần Trí Quang, mày tính toán thơm bơ vậy sao, muốn tao cho mày mặt mũi à. Xem phân thượng mày là nhân viên chính phủ, cút ngay cho tao. Nếu không giao phí bảo hộ, lão tử cũng sẽ thu thập luôn cả mày.
Trần Trí Quang nghe Quách Kim Bưu quát lớn, lập tức trên mặt lúc trắng lúc xanh. Thân phận nhân viên chính phủ của hắn cũng có thể khi dễ những người sống sót bình thường trong căn cứ. Nhưng mà trước mặt những kẻ có lực lượng mạnh thì cái gì cũng không phải. Cũng bởi vì như thế Trần Trí Quang mới có thể vừa thấy Tiêu Sơn mạnh mẽ liền đè nát chướng ngại vật khác, muốn trở thành một thành viên trong thế lực của Tiêu Sơn.
Quách Kim Bưu quát lớn Trần Trí Quang và quay đầu sang nhìn thấy Lộ Văn và Quách Vũ bên người Tiêu Sơn, trong mắt hiện ra dâm quang, vươn tay chộp vào bộ ngực của Quách Vũ, lúc này miệng không sạch sẽ nói ra:
- Cô nàng thật xinh đẹp, lại đây cho tao thoải mái nào, ở chỗ này tao sẽ làm chú rể một lần, ha ha...
Lộ Văn cùng Quách Vũ hai nữ biến sắc, lập tức thối lui đến sau lưng Tiêu Sơn.
Nhìn thấy Quách Kim Bưu vô sỉ như vậy, hàn quang trong mắt Tiêu Sơn lóe lên, tiến lên một bước đá vào dưới háng của Quách Kim Bưu, một cổ lực lượng mạnh mẽ truyền tới, thoáng cai đã đá nát trứng và tiểu đệ của Quách Kim Bưu ngay lập tức.
- Ah! ! !
Quách Kim Bưu hét thảm một tiếng, ôm lấy hạ thân nằm trên mặt đất.
- Móa! ! Lại dám phản kháng Băng Vương Hội! Chém chết bọn nó!
- Bọn mày đâu! Chém chết tiểu tử kia...
Nhìn thấy Quách Kim Bưu bị Tiêu Sơn một chiêu đá nát trứng, bảy tên lưu mạnh tay cầm Đại Khảm Đao sắc mặt đại biến, cầm dao bầu trong tay lập tức xông thẳng về phía Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn chỉ lặng lẽ đứng đó nhìn qua đám lưu manh tay cầm Đại Khảm Đao xông tới.
Thời điểm đao của bảy tên lưu mạnh này chém tới trước mặt của Tiêu Sơn thì Bạch Cốt đứng bên người Tiêu Sơn, ngụy trang thành nhân loại nhanh như gió xoáy nhảy vào đám lưu manh, huy động nắm đấm có lực lượn gấp ba người thường đánh tới.
Chỉ đấm mấy cái thì bảy tên lưu manh tay cầm Đại Khảm Đao bị Bạch Cốt đao thương bất nhập đấm gãy mấy cây xương sườn, thổ huyết ngã xuống đất, dao bầu trong tay cũng rơi xuống.
Trần Trí Quang nhìn thấy Tiêu Sơn hời hợt đem đám người Quách Kim Bưu tiêu diệt thì trong nội tâm lạnh lẽo.
- Cao thủ! ! Quá mạnh mẽ!
Pháp tắc tận thế là mạnh được yếu thua. Chỉ có cường giả mới có thể sinh tồn được trong thế giới tàn khốc này. Kẻ yếu chỉ có đi theo làm tùy tùng cho cường giả mới có thể sống sót được.
- Tiêu đại ca! Có muốn giết bọn nó không?
Đứng bên cạnh Tiêu Sơn, trong mắt Lưu Diễm hiện ra hung quang sáng ngời, nhìn qua Tiêu Sơn hỏi.
Lưu Diễm lúc trước đi theo Vương Quang Hổ, sau lại đi theo Tiêu Sơn, hai tay cũng dính đầy máu nhân loại. Hắn đã không đem tính mạng của đám người này đặt vào trong mắt.
Nghe được Lưu Diễm nói như vậy thì bảy tên lưu manh sợ hãi rồi. Trong tay bọn họ từng lấy mạng vài người, nhưng mà giết người trên phố thì bọn họ không dám.
Trần Trí Quang nghe Lưu Diễm hung ác thì giật mình, hắn vội vàng nói:
- Tiêu Sơn ca! Không thể giết! Giết người bên đường là trọng tội! ! Căn cứ nhất định sẽ phái người đến trấn áp.
Nhạc Trọng nhìn qua chung quanh, chỉ thấy người trên con đường này sợ hãi nhìn qua bọn họ, còn có ba gã mặc đồng phục cảnh sát đứng xa nhìn qua nơi này.
Sau khi thế giới biến dị thì trật tự đại loạn. Còn xuất hiện tồn tại là người cường hóa. Trong căn cứ thành phố Lũng Hãi nếu không sinh ra án mạng thì những cảnh sát kia làm như không thấy, không tùy tiện tham gia vào xung đột này.
Ánh mắt Nhạc Trọng lạnh như băng nhìn qua bảy tên lưu mạnh đang nằm trên dất, nhìn qua Bạch Cốt ra lệnh:
- Đánh gãy tay phải của bọn nó, sau đó cho chúng nó chút đi.
Mất đi cánh tay phải, những tên lưu manh này không cách nào làm gì được Nhạc Trọng cả.
Bạch Cốt nhận được lệnh thì trực tiếp tiến lên, bắt cánh tay của tên lưu manh và dùng sức kéo, đem cánh tay của tên lưu manh bẻ gãy.
- Ah! ! ! ! !
Tên lưu manh kia rên rỉ thống khổ, ôm cánh tay phải giãy dụa trên đất.
Có tên lưu mạnh muốn chạy trốn, nhưng mà không cách nào nhanh bằng Bạch Cốt, đều bị nó bẻ gãy cánh tay phải, phát ra âm thanh thống khổ rên rỉ.
Nhìn qua đám lưu manh cánh tay phải bị bẻ gãy, trong nội tâm Trần Trí Quang cảm thấy vô cùng rung động, nếu không phải nhìn chuẩn thời cơ, lập tức đầu nhập vào thế lực Tiêu Sơn, hắn thật sự không biết mình sẽ biến thành cái dạng gì nữa.
Lưu lại đám lưu manh thống khổ rên rỉ nằm trên đất, đoàn người Tiêu Sơn rời khỏi nơi này, quay về chỗ ở lúc trước.
Không lâu một đám người xuất hiện ở chỗ này, đem đám người Quách Kim Bưu cùng bảy tên lưu manh kiêng đi.
Trên một biệt thự độc lập trên một ngọn núi của huyện Thanh Nguyên vô cùng xinh đẹp, một gã nam tử lớn lên có chút anh tuấn, ăn mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, quần bình thường, tuổi chừng hai bảy đang hưởng dụng cháo tổ yến, hai nữ nhân vô cùng xinh xắn mặc sườn xám đang cung kính đứng hầu bên cạnh hắn. Người này tuổi chừng hai mươi bảy chính là thủ lĩnh Băng Vương Hội Băng Vương Trương Vân của huyện Thanh Nguyên.
Một gã nam tử trung niên dáng người trung đẳng, ăn mặc đồ vét đen, sơ mi trắng đi tới trước người của Trương Vân nói:
- Lão đại, em có việc cần báo cáo cho ngài.
Trương Vân nhìn qua hai mỹ nữ bên người phất phất tay, hai mỹ nữ kia lập tức lui ra ngoài.
Trương Vân khẽ chau mày, nhìn qua nam tử trung niên hỏi:
- Triệu Hùng! Chuyện gì làm cho mày khẩn trương vậy, lại vào lúc này đi tới tìm tao?
Trương Vân ghét nhất người khác quấy rầy hắn vào thời điểm dùng bữa. Triệu Hùng là tâm phúc của hắn, tự nhiên sẽ không đi phạm kiêng kỵ này. Nhưng mà đối phương vẫn vào thời điểm hắn ăn điểm tâm đi tới, hiển nhiên xác thực có chuyện khẩn cấp xảy ra.
Triệu Hùng trầm giọng nói:
- Hôm nay trong căn cứ có một đám người mới tới. Tại phố Phượng Hoàng do một kẻ cầm đầu tên là Tiêu Sơn đá bạo trứng của Quách Kim Bưu, còn sai người đánh gãy tay phải của bảy tiểu đệ của Quách Kim Bưu.
Trương Vân biến sắc, một chưởng vỗ mạnh vào mặt bàn, chửi ầm lên nói:
- Không ngờ có người dám đụng vào người của tao! Tên gia hỏa tên là Tiêu Sơn kia đúng là không biết sống chết! Triệu Hùng mày dẫn người tra ra chỗ của bọn nó chưa?
Tuy được xung là bốn người cường hóa của huyện Thanh Nguyên. Trên thực tế trước tận thế thì Trương Vân cũng không quá đáng là một tên côn đồ bình thường. Chỉ có điều sau tận thế trong tay hắn cầm gậy tân thủ đánh bạo đầu của tang thi bình thường tuôn ra sách kỹ năng hệ băng. Hơn nữa đủ loại cơ duyên xảo hợp thì hắn mới trở thành Băng Vương huyện Thanh Nguyên. Phong độ cường giả trong truyền thuyết không có chút nào.
Triệu Hùng báo cáo nói:
- Chúng ở trong khu nhà nghèo của thôn.
Trương Vân nghe vậy thản nhiên nói:
- Lại cho Mã Thiết đêm nay đi giết tên Tiêu Sơn kia đi!
Chần chờ một chút, Triệu Hùng lại nhìn qua Trương Vân hỏi:
- Quách Kim Bưu cùng tiểu đệ làm sao bây giờ?
Trương Vân âm độc cười nói:
- Giết chết bọn nó! Nếu như Mã Thiết không giết được Tiêu Sơn thì ngày mai phái người đi báo án. Nói là đám người Tiêu Sơn công nhiên giết người.
Triệu Hùng nhịn không được khích lệ một câu:
- Lão đại, làm như vậy có nên không?
Trương Vân cay nghiệt thiếu tình cảm, rất dễ dàng làm ra cục diện chúng bạn xa lánh.
Trương Vân phất phất tay, không kiên nhẫn nói ra:
- Không giết bọn chúng chẳng lẽ chúng ta còn phải chữa bệnh cho chúng sao? Tình huống bây giờ mày cũng không phải không biết. Chúng ta làm gì có nhiều lương thực, dược vật đi tìm bác sĩ chữa trị cho chúng chứ. Chỉ cần có lương thực, chúng ta muốn chiêu mộ bao nhiêu người là có thể chiêu mộ bấy nhiêu người, làm gì mà phải phí lương thực lên người của phế nhân. Chiếu theo lời tao nói mà làm.
Đây là căn cứ thành phố Lũng Hải, chỉ cần có lương thực là có thể dễ dàng chiêu mộ người bán mạng cho mình. Người là thứ không đáng tiền nhất. Trương Vân trừ rải rác mây tâm phúc ra, căn bản không có đem đám người Quách Kim Bưu xem vào trong mắt, chết cũng chết.
Triệu Hùng nhìn thấy bộ dạng này của Trương Vân thì biết rõ Trương Vân muốn đi hưởng thụ mỹ nữ, vì vậy yên lặng lui xuống. Nói thêm gì nữa thì hắn chỉ sợ làm cho Trương Vân ghen mà thôi.
Mặt khác Tiêu Sơn bên kia sau khi trở về khu nhà ở, lập tức nhóm lửa nấu cơm, bận rộn một phen thì chuẩn bị xong cơm tối.
Gạo nóng hỏi, thịt rắn ước gia vị, thịt hộp, rau quả hộp, đây chính là cơm tối của Tiêu Sơn.
Trần Trí Quang nhìn qua bữa tối của Tiêu Sơn thì nước miếng chảy ra ngoài:
- Thật phong phú a!
Tuy Trần Trí Quang là nhân viên công tác của chính phủ, nhưng mà đã hai tuần qua hắn chưa được ăn thịt. Đại bộ phận thịt hộp đều bị thu đi, với tư cách cung cấp vật tư cho đặc khu, những nhân viên công tác như bọn họ miễn cưỡng được ăn no, ăn thịt cái gì đó quả thực là một loại hy vọng xa vời.
Tiêu Sơn nhìn qua Trần Trí Quang đang nhìn mà chảy nước miếng, thản nhiên nói:
- Lưu lại cùng ăn cơm đi.
- Cám ơn Tiêu đại ca!
Trần Trí Quang chợt đại hỉ, lúc này không ngớt lời nói cảm tạ, lại cầm lấy bữa tối, ăn uống như hổ đói.
Đại cẩu tử bên kia nhìn thấy Trần Trí Quang ăn như hổ đói thì nói thầm một câu:
- Giống như quỷ đói đầu thai!
Đối mặt đại cẩu tử mỉa mai, Trần Trí Quang làm như không nghe thấy, hắn vẫn như quỷ chết đói đầu thai, liên tiếp ăn bốn chén cơm, không ăn nổi nữa lúc này mới buông đũa xuống.
Sau khi ăn uống no đủ, Trần Trí Quang mới nhìn qua Nhạc Trọng lo lắng nói ra:
- Nhạc ca! Băng Vương Trương Vân người này thực lực tuy mạnh, nhưng là kẻ có thù tất báo. Ngài hôm nay đắc tội hắn, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho ngài, ngài phải cẩn thận nhiều mới được.
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
- Tôi biết rồi!
- Tôi đây đi trước, hôm nay ngài phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.
Nói xong Trần Trí Quang đứng lên rời đi.
Màn đêm buông xuống, cả huyện Thanh Nguyên trừ đặc khu và số ít khu biệt thự còn sáng đèn ra, còn lại chính là bị bóng tối bao phủ, hoàn toàn tĩnh mịch.
Trong bóng tối này có một bóng đen giống như con cá bơi trong nước đang hành tẩu, giông như hòa vào bóng đêm.
Bóng đen này tiềm hành tới tòa nhà mà đoàn người Tiêu Sơn đang ở, đi tới trước chỗ ở lại của Tiêu Sơn, hắn giống như thạch sùng sử dụng tứ chi bò dọc lên theo vách tường, cơ hồ không phát ra âm thanh nào đi tới trước cửa của phòng của Tiêu Sơn ở lại.
Bóng đen kia cẩn thận từng li từng tí đưa đầu nhìn vào trong gian phòng của Tiêu Sơn ở lại, đôi mắt của hắn nêu nhìn kỹ có thể nhìn thấy một tia lục sắc quang mang.
Một đêm này không có trăng sáng, cộng thêm chung quanh không có ngọn đèn nào, người trong phòng dù đang nằm trên giường cũng không có khả năng phát hiện bóng đen ngoài cửa sổ.
- Nhìn đủ chưa?
Thời điểm bóng đen nhìn từ cửa sổ vào trong phòng, rồi đột nhiên lúc này Tiêu Sơn xuất hiện ở trước cửa sổ lạnh lùng nói với bóng đen kia.
Trong mắt chủ nhân bóng đen kia tràn ngập kinh hãi, lập tức rút súng ngắn nhắm vào hắn mà bắn.
Hàn quang trong mắt Tiêu Sơn lóe lên, một quyền đánh ra, một quyền này nhanh như sấm sét đánh vào mặt của bóng đen kia, bóng đen này giống như đạn pháo bị đánh bay, trùng trùng điệp điệp ngã xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi lớn, giãy dụa vài cái rồi chết.