Tiêu Sơn trầm mặc một hồi, chậm rãi nói ra:
- Hổ ca, thật có lỗi. Tôi còn phải đi tới Nam Trữ một chuyến để tìm kiếm thân nhân. Do vậy tôi khó có thể giúp được anh!
Hàn quang trong mắt Vương Quang Hổ lóe lên, hắn lại nhíu mày, trầm mặc một hồi lâu mới thở dài một hơi, nói:
- Cũng phải! Anh là hảo hán có tình nghĩa. Người có chí riêng, tôi cũng không miễn cưỡng anh. Nhưng mà tôi có một thỉnh cầu, hy vọng anh có thể giúp tôi một chút rồi hãy rời đi.
Ánh mắt Tiêu Sơn ngưng tụ, khóe miệng khẽ nhếch lên, chậm rãi nói:
- Hổ ca nói đi!
Vương Quang Hổ nhìn qua Tiêu Sơn cười cười, nói ra lời làm cho Tiêu Sơn giật mình:
- Tôi biết rõ một nơi mà quân đội lúc trước chuyên môn đào thải trang bị. Tôi cần anh hỗ trợ chúng ta cùng cướp lấy kho đạn dược kia.
Tiêu Sơn suy tư một hồi mới tiếp tục nói:
- Hổ ca, hỏa lực của anh mạnh như vậy, chẳng lẽ còn không cách nào cướp lấy kho đan dược sao?
Dùng hỏa lực của đám người Vương Quang Hổ này, chỉ cần có súng ống đạn dược sung túc, tang thi bình thường sẽ bị giết chết dễ dàng. Vương Quang Hổ mở miệng xin hắn giúp đỡ, hiển nhiên chuyện này không đơn giản như vậy.
Vương Quang Hổ không có giấu diếm, trực tiếp nhìn qua Tiêu Sơn nói ra:
- Thực không dám đấu diếm! Trong kho súng ống đạn dược kia có bốn con chó biến dị. Bốn con chó biến dị này lần đầu tiên chúng ta đi qua còn không có tiêu diệt được. Lúc này đây không phải thấy huynh đệ đây thân thủ bất phàm, tôi cũng không dám đánh chủ ý này.
- Bốn thành! Bốn con chó biến dị kia nếu như tôi giải quyết được. Tôi muốn bốn thành trong số súng ống đạn dược kia.
Tiêu Sơn suy nghĩ một hồi, mở miệng nói ra.
Vương Quang Hổ nhướng mày, trầm giọng nói:
- Hai thành! Tiêu Sơn huynh đệ, sau khi cướp lấy súng trong kho về thì tôi chỉ có thể cho anh nhiều nhất là hai thành trong đó.
Tiêu Sơn lắc đầu quả quyết:
- Hổ ca, tôi phải dùng mạng của mình đi chiến đấu với bốn con chó biến dị kia. Không cẩn thận thì tôi sẽ chết trong miệng của bốn con chó biến dị kia đấy. Nếu không phải xem Hổ ca ngươi hào sảng hơn người, anh hùng khí phách. Tôi tuyệt đối không chào giá thấp đến như vậy.
Vương Quang Hổ nhìn chằm chằm vào Tiêu Sơn một hồi lâu, hướng qua hậu viện kêu lên.
- Tiểu Vũ! Cô đi ra.
Một tiểu nữ hài làn da tuyết trắng, mái tóc đen nhánh xõa xuống như thác nước, có gương mặt như em bé, ngực ba đào mãnh liệt, ngũ quan tinh xảo mặc bộ váy trắng đi ra ngoài.
Nhìn thấy nữ hài tên là Tiểu Vũ đi tới, trong mắt Lôi Chấn, Trần Ngôn bên cạnh hiện ra hào quang tham lam, nhìn chăm chú vào bộ ngực đầy đặn của Tiểu Vũ không phù hợp tuổi kia.
Nữ hài tên là Tiểu Vũ kia đi vào trong, quỳ gối trước mặt Vương Quang Hổ, Lôi Chấn, Trần Ngôn ba người, dáng người xinh đẹp lung linh hiện ra. Gương mặt gây thơ của Tiểu Vũ cộng thêm dáng người đầy đặn và bộ ngực lớn càng tăng thêm mị lực. Hoàn toàn có thể được gọi là mặt học sinh ngực phụ huynh.
Vương Song cũng nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Tiểu Vũ.
Cho dù là Tiêu Sơn cũng phải nhìn qua Tiểu Vũ vài lần. Xã hội hiện đại dinh dưỡng phong phú, nữ hài phát dục cũng rất sớm, tiểu nữ hài vóc người đẹp không phải là không có. Dáng người của Lộ Văn trong cùng lứa tuổi đã tính là xuất sắc, nhưng mà so với nữ hài Tiểu Vũ này thì kém sắc vài phần.
Nữ hài tên là Tiểu Vũ nhút nhát e lệ nhìn qua Vương Quang Hổ nói ra:
- Hổ ca!
Vương Quang Hổ chỉ vào nữ hài tên là Tiểu Vũ kia nhìn qua Tiêu Sơn nói ra:
- Tiêu Sơn huynh đệ, đây là Quách Vũ, là nữ hài xinh đẹp nhất chỗ của tôi, hiện tại tôi tặng cô ta cho anh! Cô ta so ra không kém gì những nữ hài bên cạnh anh cả. Trọng yếu nhất là nàng biết nghe lời. Hơn nữa anh biết không? Nàng chính là con gái của thị trưởng thành phố Lôi Giang đấy. Con gái của thị trưởng giá trị vượt xa hai thành súng ống nha, anh cứ nói đi?
Nghe Vương Quang Hổ đem mình biến thành hàng hóa tặng cho người ta, trong mắt Quách Vũ hiện ra một tia không cam lòng. Nhưng mà bề ngoài nàng không dám có chút bất mãn nào cả. Vương Quang Hổ đối với Tiêu Sơn chiêu hiền đãi sĩ, nhưng mà với nữ nhân thì hắn chưa từng nương tay bao giờ. Quách Vũ đã từng trông thấy một nữ nhân xinh đẹp bị Vương Quang Hổ đánh gãy tứ chi ném vào trong ổ gà mặc cho người ta chà đạp, nữ nhân kia không chịu quá hai ngày đã chết đi, thảm trạng của nàng trước khi chết làm cho người ta tim đập chân rung. Còn có một nữ nhân bị Vương Quang Hổ trực tiêp ném cho tang thi ăn sống, nàng nhìn thấy tang thi từng ngụm từng ngụm cắn xé người của nữ nhân đó, từ đó về sau không có nữ nhân nào dám làm trái lời của Vương Quang Hổ. Bệnh tiểu thư công chúa đem ra đùa nghịch trước mặt của Vương Quang Hổ hoàn toàn là đi tìm chết.
Ánh mắt Tiêu Sơn chớp động mấy lần rồi mỉm cười, nói:
- Được rồi! Cứ dựa theo ý của Hổ ca đi.
Vương Quang Hổ cũng tươi cười lên, nhìn qua Quách Vũ nói ra:
- Tiểu Vũ, còn không mau đi qua ra mắt chủ nhân mới đi?
Quách Vũ mang theo một làn gió thơm đi tới bên người Tiêu Sơn, nàng cúi đầu, sau đó quỳ gối trước người Tiêu Sơn, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn qua Nhạc Trọng nói:
- Ra mắt chủ nhân!
Nhìn thấy Quách Vũ quỳ gối trước người Tiêu Sơn, trong mắt Lôi Chấn, Trần Ngôn hiện ra một tia ghen ghét, trong phòng mỗi người bọn họ đều có bốn nữ nhân xinh đẹp, nhưng mà không có xinh đẹp như Quách Vũ vậy, dáng người tốt như vậy. Tiêu Sơn để ý thấy Lôi Chấn và Trần Ngôn vẻ mặt không cam lòng liền mỉm cười.
- Loli nha, Tiêu Sơn thật sự là diễm phúc sâu a.
Ngồi ở bên người Tiêu Sơn, Vương Song nhìn thấy dáng người xinh đẹp của Quách Vũ, trong mắt hiện ra hào quang nóng rực, nhịn không được nhỏ giọng nói thầm.
Vương Quang Hổ nhìn nhìn qua Quách Vũ quỳ trước người Tiêu Sơn, mỉm cười nói:
- Hiện tại trời đã tối, Tiêu Sơn huynh đệ, anh đường xa tới đây chắc vất vả rồi. Hảo hảo đi tắm rửa nước nóng đi.
Tiêu Sơn hỏi:
- Hổ ca, nước ở đây không có bị ô nhiễm sao?
Tắm rửa là một loại hành vi lãng phí tài nguyên nước cực hiếm, ở trong thành phố Lôi Giang cũng chỉ có Tiêu Sơn, Kỷ Thanh Vũ, Đường Dĩnh, Lộ Văn bốn người mới có thể tắm rửa. Những người khác chỉ có thể cẩn thận dùng nước chùi thân thể, căn bản không dám tắm rửa. Dù sao ai cũng không biết nước có ô nhiễm hay không.
Vương Quang Hổ nhìn qua hắn giải thích nói:
- Chúng tôi lấy nước ở trong sông. Sau khi nấu nước sông sôi lên năm phút thì không có vấn đề gì. Nếu như trực tiếp uống nước lã thì có khả năng bị nhiễm, cũng có khả năng không có vấn đề gì.
Thân thể Quách Vũ khẽ run lên, nàng biết rõ vì rút ra được kết luận này. Vương Quang Hổ đã dùng hai mươi người đi ra làm thí nghiệm, trong đó có người vừa uống nước lã thì trực tiếp biến thành tang thi.
Vương Quang Hổ nhìn thấy Tiêu Sơn không có gì nghi vấn, lúc này vội vàng bảo một người trẻ tuổi đi tới, nói:
- Lưu Thủy! Mang Tiêu Sơn huynh đệ và bạn của anh ta đi nghỉ ngơi đi.
Lưu Thủy gật gật đầu, dẫn Tiêu Sơn đi ra ngoài:
- Vâng!
Tiêu Sơn đi ra thì Lôi Chấn chưa từng lên tiếng có chút bất mãn nói ra:
- Hổ ca, tại sao anh đem Quách Vũ đưa cho hắn? Anh cũng biết rõ tôi thích cô nàng Quách Vũ kia mà. Đây không phải tiện nghi cho người ngoài sao?
Vương Quang Hổ nhìn Lôi Chấn, nhướng mày, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
- Lôi Tử, tại sao mày không hiểu vậy? Nữ nhân ngoài chơi đùa ra, còn có dùng làm cái gì? Chúng ta bây giờ thiếu là súng ống đạn được! Chỉ cần chúng ta có súng, có pháo, có đạn dược, chẳng lẽ nữ nhân nóng bỏng nào mà không tới tay? Lại nói nữ nhân của mày còn thiếu sao? Mày có tới bảy nữ nhân còn chưa chơi chán à?
- Quách Vũ thì khác! Cô nàng này mông cong ngực vểnh, mới mười ba tuổi, làn da non như nước chảy. Cực phẩm loli như vậy tôi chưa có chơi đùa qua!
Lôi Chấn tiếp tục phàn nàn nói.
Vương Quang Hổ nhướng mày, quát:
- Đủ rồi, Câm miệng!
Lôi Chấn lập tức cúi đầu xuống, tức giận không nói thêm gì nữa.
Vương Quang Hổ cũng ưa thích nữ nhân, ưa thích chơi nữ nhân. Nhưng mà so sánh với súng ống đạn dược thì nữ nhân trong mắt hắn đã mất đi giá trị. Hắn một lòng chỉ muốn mở rộng thế lực của mình, tăng cường cơ nghiệp của mình. Lôi Chấn chính là tâm phúc của Vương Quang Hổ đấy, mặc dù hơi háo sắc một chút, thế nhưng mà có thể đánh nhau, lại trung tâm, nhưng mà đầu óc lại không dùng được.
Trần Ngôn chớp mắt hỏi:
- Hổ ca, anh thật sự có ý định dùng hai thành kho súng đạn cho hắn thật sao?
Vương Quang Hổ hỏi ngược lại:
- Mày nghĩ sao?
Trần Ngôn vẻ mặt sùng bái vuốt mông ngựa:
- Em giơ hai tay đồng ý! Nếu như hắn lông tóc không bị tổn thương giải quyết bốn con chó biến dị kia. Chúng ta sẽ theo ước định đem hai thành giao cho hắn, cho hắn rời đi. Nếu như hắn chết, hắc hắc! Vậy cũng tốt, chúng ta thuận tiện lấy được vũ trang của hắn. Nha, Hổ ca, thì ra là anh tính toán như vậy! Anh thật sự quá anh minh, vậy mà nghĩ ra diệu chiêu này, tiểu đệ thật sự là bội phục! Bội phục!
Vương Quang Hổ lúc này lộ ra nụ cười thỏa mãn. Trần Ngôn với tư cách quân sư quạt mo của hắn, chẳng những biết vỗ mông ngựa, năng lực phân tích cũng không tệ, có phần được hắn coi trọng.
Lưu Thủy đem Tiêu Sơn, Quách Vũ, Vương Lan ba người dẫn lên lầu hai.
Vương Song đi cùng Tiêu Sơn, một người được phân ra một gian phòng. Những nữ sinh còn trong đội xe được phân cho một gian phòng ở chung ở lầu một.
Trong mắt Vương Quang Hổ thì nữ nhân chẳng qua chỉ là dùng để tiết dục mà thôi, là đạo cụ lôi kéo cường giả. Trừ chuyện đó ra thì không có giá trị nào khác, nuôi cũng phải tiêu hao lương thực. Về phần cái gì nam nữ ngang hàng, nữ sĩ ưu tiên thì trong mắt Vương Quang Hổ hoàn toàn là nói nhảm.
Tiêu Sơn ở lại trong phòng có một bồn tắm lớn, Ở trong bồn tắm có đầy nước ấm. Hiển nhiên chủ nhà này trước khi tận thế là người có tiền.
Tiêu Sơn cởi quần áo, đi nhanh vào trong bồn tắm kia, thời điểm vừa tiếp xúc với làn nước ấm thì thân thể của hắn truyền ra cảm giác cực kỳ thoải mái.
Sau đó Tiêu Sơn khôi phục lại, vẫn căng thẳng tinh thần chiến đấu, trốn chết chạy ra khỏi thành phố Lôi Giang, hắn đã ba ngày không có tắm rửa nên bây giờ phải tranh thủ thư giãn thật tốt.
Thành phố Lôi Giang cách thành phố Lũng Hải chừng bốn trăm dặm. Những lộ trình này trước tận thế có lẽ một ngày là có thể đến. Nhưng mà sau khi tận thế có rất nhiều con đường đi thông tới thành phố Lũng Hãi bị nhiều xe cộ làm bế tắc. Đội nhom của bọn họ lái xe gần ba ngày mà chỉ đi được nửa lộ trình.
Vào lúc Tiêu Sơn hưởng thụ cảm giác buông lỏng khó có được, cánh cửa phòng tắm mở ra, hai nữ tử mang theo khăn đi vào.
Quách Vũ gương mặt ngây thơ đi tới trước Tiêu Sơn nói ra:
- Chủ nhân! Chúng tôi tới đây phục thị ngài tắm rửa.
Tiêu Sơn nhướng mày, muốn nói không cần nhưng sau khi hắn nhìn Quách Vũ với vẻ mặt ngây thơ thì ma xui quỷ khiến thế nào câu đó không thể nói ra khỏi miệng được.
Nhìn qua thân thể trắng noãn của Quách Vũ bọc trong khăn tắm, lại có sương mù bốc lên, gương mặt loli của nàng nhiễm một tầng ửng đỏ, cộng thêm da thịt trắng tuyết, hai ngọn núi đôi ưỡn ra cao cao đúng là dụ hoặc nam nhân mà. Đây quả là nữ nhân mị lực mạnh mẽ và thanh thuần.
Trong lòng Tiêu Sơn trầm mặc, Quách Vũ cùng Vương Lan hai nữ một trước, một sau đi vào trong bồn tắm.
Vương Lan ngồi ở sau lưng Tiêu Sơn , dùng bộ ngực đầy đặn cọ vào lưng Tiêu Sơn. Nàng thập phần hiểu lấy mình, biết rõ chính mình căn bản không có khả năng vượt qua Quách Vũ, vì vậy liền dùng thân thể của mình nịnh nọt Tiêu Sơn.
Quách Vũ thì ngồi ở trước người Tiêu Sơn, khuôn mặt đỏ tươi cảm cảm giác rất thẹn thùng. Nàng là lễ vật mà Vương Quang Hổ lưu lại chuyên môn dùng lôi kéo cao thủ, không có bị nam nhân chạm qua, muốn nàng chủ động nịnh nọt một nam nhân thì nàng không có thể diện này.
Do dự một hồi, Quách Vũ mới run rẩy vươn tay mò ở phía dưới Tiêu Sơn.
Nhạc Trọng nhìn qua bộ dáng của Quách Vũ thì không nhịn được kêu lên:
- Chờ một chút!
Quách Vũ lúc này bị giật mình, sắc mặt vô cùng tái nhợt, tay nàng vội vàng loạn choạng bắt lấy côn thịt của Tiêu Sơn, lúc này sợ hãi nói ra:
- Chủ nhân! Nô tì sẽ làm cho ngài cao hứng! Sẽ làm cho ngài thoả mãn. Cầu ngài không nên đuổi tôi đi! Không nên đuổi tôi đi!
Thủ đoạn hung ác của Vương Quang Hổ thủ và quy củ sâm nghiêm. Quách Vũ nhìn thấy kết cục bi thảm của nhiều nữ nhân rồi, nàng cũng không muốn trở thành một phần tử trong đám tang thi kia.
- Tôi không muốn đuổi cô!
Tiêu Sơn thò tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Quách Vũ đặt qua một bên, hai tay không thành thật tóm lấy bầu vú của nàng nhào nặn, miệng lên tiếng nói ra:
- Tôi có lời muốn hỏi cô.
Quách Vũ lúc này mới buông lỏng một hơi nói:
- ƯM.... Chủ nhân ngài cứ hỏi.
Trong nháy mắt này trong lòng Quách Vũ dâng lên cảm giác bi ai, trước tận thế thì nàng như chúng tinh ủng nguyệt, là tiểu công chúa tụ tập ngàn vạn sủng ái quanh thân, làm gì có ai dám chạm vào thân thể nàng. Nhưng mà bây giờ bởi vì một câu của nam nhân, nàng sẵn sàng bán mạng.
Tiêu Sơn lúc này mới dừng lại động tác, đột nhiên hỏi:
- Hổ ca có lai lịch gì, cô biết không?
Quách Vũ bị hắn làm cho tỉnh, suy nghĩ một hồi, lúc này nàng mới từ từ nói ra một câu:
- Ưm....Hổ ca...
Trong miệng Quách Vũ thì hắn biết rõ lai lịch của Vương Quang Hổ này.
Trước tận thế thì Vương Quang Hổ là một trong những đầu lĩnh hắc đạo của thành phố Lôi Giang. Sau khi diễn ra tận thế thì hắn dẫn theo huynh đệ chạy ra khỏi thành phố Lôi Giang.
Trong quá trình chạy ra khỏi thành thành phố Lôi Giang, Vương Quang Hổ vừa vặn gặp được đội cảnh sát vũ trang hộ tống đám lãnh đạo thành phố Lôi Giang còn sót lại chạy đi.
Vương Quang Hổ gia nhập vào đội ngũ chạy trốn này, nhìn chuẩn một cơ hội dẫn theo huynh đệ của mình cướp lấy súng ống, thừa dịp những cảnh sát vũ trang dây dưa với tang thi thì bắn chết cảnh sát vũ trang, sau đó dẫn theo một đám người sống chạy tới Trường Quang Thôn.
Tiến vào Trường Quang Thôn thì Vương Quang Hổ còn chủ động xuất kích suu tầm người sống bốn phía. Nam chỉ cần đầu nhập vào hắn thì được hắn xếp vào đội ngũ vũ trang. Nữ xinh đẹp đều bị hắn và đám huynh đệ chọn đi. Ai làm cho Vương Quang Hổ không vui thì sẽ ném vào ổ gà cho những phần tử vũ trang khác phát tiết bản thân.
Nếu như những phần tử vũ trang lập được đại công, Vương Quang Hổ sẽ đem nữ nhân xinh đẹp tặng cho kẻ đó với tư cách tài sản tư nhân. Phần tử võ trang được cung cấp thức ăn tốt nhất, bởi vậy những phần tử vũ trang này vô cùng trung thành với Vương Quang Hổ.
Lôi Chấn là tay chân số một của Vương Quang Hổ hoành hành thành phố Lôi Giang lúc trước, cũng là tâm phúc của hắn, bây giờ vẫn đi theo tùy tùng Vương Quang Hổ.
Trương Tường, Trần Ngôn đều là nhân tài mà Vương Quang Hổ mời chào trong đám người sống sót, bản thân Trương Tường thời điểm được Vương Quang Hổ mời chào cũng là một tiểu thủ lĩnh, trong tay có năm sáu thủ hạ.
Mà Trấn Tứ phục kích đám người Nếu như những phần tử vũ trang lập được đại công, Vương Quang Hổ sẽ đem nữ nhân xinh đẹp tặng cho kẻ đó với tư cách tài sản tư nhân. Phần tử võ trang được cung cấp thức ăn tốt nhất, bởi vậy những phần tử vũ trang này vô cùng trung thành với Vương Quang Hổ.
Lôi Chấn là tay chân số một của Vương Quang Hổ hoành hành thành phố Lôi Giang lúc trước, cũng là tâm phúc của hắn, bây giờ vẫn đi theo tùy tùng Vương Quang Hổ.
Trương Tường, Trần Ngôn đều là nhân tài mà Vương Quang Hổ mời chào trong đám người sống sót, bản thân Trương Tường thời điểm được Vương Quang Hổ mời chào cũng là một tiểu thủ lĩnh, trong tay có năm sáu thủ hạ.
Mà Trấn Tứ phục kích đám người Nếu như những phần tử vũ trang lập được đại công, Vương Quang Hổ sẽ đem nữ nhân xinh đẹp tặng cho kẻ đó với tư cách tài sản tư nhân. Phần tử võ trang được cung cấp thức ăn tốt nhất, bởi vậy những phần tử vũ trang này vô cùng trung thành với Vương Quang Hổ.
Lôi Chấn là tay chân số một của Vương Quang Hổ hoành hành thành phố Lôi Giang lúc trước, cũng là tâm phúc của hắn, bây giờ vẫn đi theo tùy tùng Vương Quang Hổ.
Trương Tường, Trần Ngôn đều là nhân tài mà Vương Quang Hổ mời chào trong đám người sống sót, bản thân Trương Tường thời điểm được Vương Quang Hổ mời chào cũng là một tiểu thủ lĩnh, trong tay có năm sáu thủ hạ.
Mà Trấn Tứ phục kích đám người Tiêu Sơn một trên đường chính là biểu đệ của Trần Ngôn, Trần Ngôn bị Vương Quang Hổ mời chào thì hắn cũng có được bảy tám thủ hạ.
Vương Quang Hổ cũng không ngại người khác đàm luận về hắn, bởi vậy Quách Vũ mới dám đem tin tức nói ra.
Quách Vũ là bị Vương Quang Hổ bắt được sau khi chạy trốn.
Trong đám nữ nhân còn sống sót thì Vương Quang Hổ cảm thấy hứng thú với nàng nhất, cũng không có ra tay với Quách Vũ. Nếu như Tiêu Sơn không xuất hiện thì Vương Quang Hổ cũng sẽ đem Quách Vũ dùng để lung lạc nhân tài khác.
Trừ Quách Vũ ra, trong tay Vương Quang Hổ còn có mấy nữ nhân xinh đẹp. Đây là hắn giữ lại chuyên môn mời chào cao thủ. Bản thân Vương Quang Hổ đã sớm chơi nữ nhân chán rồi, so với nữ nhân không hiểu gì thì hắn ưa thích được nữ nhân thành thục phục thị hơn.
- Xem ra ta cần phải đặt địa bàn ở đây rồi
Tiêu Sơn thò tay nhào nặn bộ ngực tràn ngập co giãn của Quách Vũ một cái, lúc này đang suy nghĩ.
Quách Vũ giảng thuật lai lịch của Vương Quang Hổ thì bất tri bất giác đã đầu nhập vào trong ngực của hắn, mặc cho nam nhân này khinh bạc mình.
Tiêu Sơn cũng chỉ là một nam nhân bình thường, hắn cũng ưa thích mỹ nữ. Nhưng mà sau khi đến đây thì hắn mọi thời khắc chú ý an toàn bản thân, bởi vì hắn không thích các nàng bị ép buộc cho nên hắn không có ra tay với những nữ sinh kia. Quách Vũ lớn lên tràn ngập sức sống thanh xuân, xinh đẹp mê người, lại được Vương Quang Hổ đưa cho hắn. Hơn nữa bản thân Quách Vũ cũng không có biểu hiện quá nhiều mâu thuẫn, hắn cũng không cần phải quá ước thúc bản thân mình.