Chương 30: Trấn áp..... Dã tâm của Vương Quang Hổ

Tiêu Sơn khẽ mỉm cười nói. Đường Dĩnh đã tăng lên tới cấp 13 rồi, trải qua chuyển chức đã là cường giả. Hơn nữa hắn cũng đã mang phòng hộ phục cấp 2 đưa cho nàng mặc vào, thực lực nàng trong cả đoàn gần với hắn, người bình thường căn bản không phải đối thủ của nàng.

Vương Quang Hổ nhìn thấy hắn tự tin như thế, quay đầu nhìn về phía Trương Tường nói:

- Được rồi! Tỷ thí bắt đầu!

- Mỹ nhân, cô xác cmn định rồi.

Trương Tường dữ tợn cười cười, hắn giống như con báo săn mồi vậy, hắn lao về phía trước giống như mũi tên, hung hăng một quyền đánh vào mặt của Đường Dĩnh.

Nhìn qua Trương Tường giống như một con báo đi săn, Đường Dĩnh bình tĩnh bước qua trái một bước né qua một quyền của Trương Tường, sau đó một vọt tới trước, một cước đá vào phần bụng của Trương Tường, trải qua cường hóa thì lực lượng của nàng vô cùng nhanh nhẹn và chuẩn xác.

Trương Tường lập tức thống khổ ôm bụng nằm trên mặt đất, hắn co người run run.

Nhìn thấy Trương Tường bị Đường Dĩnh dùng một chiêu dễ dàng đánh bại như vậy, ánh mắt Lôi Chấn ngồi bên người Vương Quang Hổ lúc này ánh mắt cũng co rút lại, hắn chính là đệ nhất cao thủ bên người của Vương Quang Hổ đấy, cho dù là hắn cũng khó đánh bại Trương Tường trong một chiêu.

Vương Quang Hổ nhìn qua nàng, trong mắt dị quang chớp động, hai tay vỗ nhẹ mỉm cười khen:

- Hảo thân thủ!

- Cảm ơn đã nương tay.

Đường Dĩnh nhàn nhạt ứng một câu, sau đó nàng quay trở lại ngồi bên người của Tiêu Sơn. Vương Quang Hổ thấy Tiêu Sơn ghé sát tai nàng nói thầm gì đó rồi Đường Dĩnh chào mọi người rồi rời đi. Hắn nhìn Tiêu Sơn suy nghĩ điều gì đó, sau đó nhẹ nhàng thở ra, liền vỗ nhẹ hai tay, một nữ nhân xinh đẹp chừng hai mươi lăm tuổi đi tới.

Vương Quang Hổ nhìn qua nữ nhân kia và nói:

- Vương Oánh đỡ tam gia ra sau nghỉ ngơi đi.

Vương Oánh vội vàng đi qua vịn Trương Tường.

- Cút ngay! Đừng đụng lão tử. Thối kỹ nữ!

Vẻ mặt Trương Tường vặn vẹo, trở tay bạt tai Vương Oánh một cái, đứng lên, hắn dùng ánh mắt oán độc nhìn qua hai người họ rồi lui ra phía sau.

Vương Oánh bị Trương Tường tát một cái nhưng lại không dám có chút tức giận nào, chỉ thấy vành mắt của nàng đỏ lên như chực khóc.

Vương Quang Hổ giống như không có nhìn thấy Vương Oánh bị đánh, lãnh đạm nói:

- Đi xuống đi! Vương Oánh!

Vương Oánh thấp giọng nói một câu, sau đó rời rời đi:

- Vâng! Hổ ca!

Vương Quang Hổ nhìn qua đặc chủng khô lâu Bạch Cốt đứng bên người của Tiêu Sơn, trong mắt hiện ra hào quang nóng rực.

- Tiêu Sơn, có thể nói cho tôi biết khô lâu bên người của anh từ đâu có được hay không?

Tiêu Sơn chiến một trận với Trần Tứ thì Vương Quang Hổ cũng nhìn vào trong mắt, mặc dù bị đạn súng trường xạ kích nhưng Bạch Cốt không có sụp đổ nát bấy, ngược lại hành động nhanh nhẹn vượt xa thường nhân. Nếu không Vương Quang Hổ dẫn người vây quanh hai chiếc Đông Phong kilocalo lấy chư nữ làm con tin, một mình Bạch Cốt cũng chém giết đám người Trần Tứ rồi.

Tiêu Sơn cười cười, cũng không có giấu diếm:

- Đây là năng lực của tôi!

Đó cũng không phải là bí mật gì đáng giấu diếm, chỉ cần không phải đồ đần thì ai cũng đoán ra được.

Vương Quang Hổ tiếp tục truy vấn nói:

- Làm cách nào mới có thể đạt được năng lực đây?

Lôi Chấn, Trần Ngôn cũng vãnh tai muốn nghe đáp án của vấn đề. Trong tận thế này nắm đấm lớn mới là đạo lý, cũng là tiền vốn để sống sót. Ai cũng muốn đạt được năng lực đặc thù như vậy.

Tiêu Sơn nói:

- Thời điểm chiến đấu cận thân với tang thi, chúng sẽ theo tỷ lệ mà rơi ra sách kỹ năng. Từ trong những sách kỹ năng này đạt được năng lực đặc thù. Tôi chính là lợi dụng sách kỹ năng này đạt được năng lực này.

Đây cũng không phải là bí mật gì. Trong đoàn người Tiêu Sơn ai cũng biết rõ cả. Nhưng mà biết là một chuyện, đi làm lại là chuyện khác, không có mấy người dám vật lộn với tang thi cả. Dù sao chỉ cần trong lúc vật lộn với tang thi mà bị thương thì đại biểu bản thân là người chết.

Nghe Tiêu Sơn nói vậy thì Vương Quang Hổ, Lôi Chấn, Trần Ngôn đều cau mày, nhìn nhau. Tang thi bọn họ cũng giết không ít, nhưng mà cận thân vật lộn với tang thi thì bọn họ chưa từng làm qua. Dù sao có súng thì ai lại đi cầm côn gỗ vật lộn với tang thi chứ, đây không phải là ngốc sao?

Một gã nam tử trung niên dáng người hơi mập, tướng mạo chất phác đi tới bên cạnh Vương Quang Hổ báo cáo:

- Hổ ca, đồ ăn chuẩn bị tốt rồi.

Vương Quang Hổ gật gật đầu, chợt nhìn qua Tiêu Sơn cười nói:

- Tiêu Sơn anh đường xa vất vả đi tới đây, ăn cơm trước đi.

Vương Quang Hổ hai tay vỗ nhẹ, một nữ tử xinh đẹp mặt sườn xám bưng đồ ăn tới cho mọi người.

Thức ăn chia làm hai loại Tiêu Sơn, Vương Song, Vương Quang Hổ, Lôi Chấn bốn người bày biện thịt gà, loại này là một loại khó gặp trong tận thế, rau dại xào, ốc đồng xào, ếch xào măng cùng chén cơm trắng lớn, bánh bao trắng như tuyết.

Trên mặt bàn đám nữ sinh Kỷ Thanh Vũ, Lộ Văn, Trần Dao lại bày ra một bát cháo rau dại. Lúc này thì Đường Dĩnh cũng vừa tới. Nhìn thấy mấy người họ ăn bát cháo dại nàng ngây người ra một lát sau đó liền xoay người rời khỏi đó.

Sáu người ăn ở trong phòng. Kỷ Thanh Vũ và các nữ sinh còn lại thì ăn cơm ở ngoài sân.

Trương Tâm bình thường điêu ngoa cầm lấy bát cháo rau dại lên xem, một mùi thiu ăn vào một ngụm, nàng buồn nôn nhịn không được mà nôn ra ngoài:

- Phi! Đây mà là đồ ăn sao? Đây là cho người ăn sao?

Từ khi bị Tiêu Sơn cứu thì Trương Tâm chưa từng bị đói bụng qua bao giờ, tuy thức ăn không so được với tận thế, nhưng mà cơm trắng và mì ăn liền thì không thiếu.

Những nữ nhân khác cũng ăn xong một ngụm và nhổ ra ngoài, đây không phải là đồ cho người ăn.

Nhìn thấy những nữ sinh ăn một ngụm rồi nôn ra ngoài, mấy tiểu hài tử đang vụng trộm trốn một bên nhìn xem, những đứa bé kia vội vàng chạy tới bãi nhổ của Trương Tâm và những nữ hài khác nhặt lên, dùng quần áo lau lau một chút rồi nhét vào trong miệng.

Một tiểu nam hài chạy đến trước người Trương Tâm và dùng ánh mắt to tròn đen nháy nhìn qua Trương Tâm nói:

- Đại tỷ tỷ xinh đẹp, chị không ăn những vật này thì có thể hay cho chúng em không? Chúng em đói!

Trương Tâm nhìn qua tiểu nam hài cực đói kia thì trong mắt tràn ngập đồng tình, lấy một miếng bánh bích quy áp súc ra đưa cho tiểu nam hài:

- Những vật này sao có thể ăn! Đây là bánh bích quy áp súc, cho em đấy!

Bánh quy áp súc: bánh quy này bề ngoài bình thường, sau khi ăn vào bụng và uống một chút nước sẽ nở ra đầy bụng, chỉ ăn một cái là no.

Cái kia tiểu nam hài vừa tiếp xúc với qua cái kia khối áp súc bánh bích quy, vừa nói tạ một bên đi nhanh hướng về bên ngoài bỏ chạy:

- Đa tạ tỷ tỷ! Đa tạ tỷ tỷ!

- Đại tỷ tỷ xinh đẹp! Cho em chút gì ăn đi! Em đói!

- Đại tỷ tỷ xinh đẹp! Chị là người tốt, van cầu chị cho em chút gì ăn đi, em đói!

...

Nhìn thấy Trương Tâm thiện tâm như vậy, một đống tiểu hài tử nhanh chóng vây quanh trước mặt Trương Tâm, nhìn qua nàng đau khổ cầu xin.

Trương Tâm có chút không biết làm sao, cuối cùng đem các loại đồ ăn vặt trên người lấy ra cho đám tiểu hài tử.

Những nữ sinh khác cũng đại phát thiện tâm, cũng đem đồ ăn vặt ra cho đám tiểu hài tử, hơn nữa tặng bát cháo rau dại cho đám tiểu hài tử ăn.

Nhìn một đám con nít không ngừng xì sụp ăn bát cháo mà các nàng không ăn được, những nữ sinh được Tiêu Sơn bảo hộ chưa từng chịu đau khổ cũng đau lòng.

Trương Tâm nhìn qua bọn nhỏ đang ăn ngấu nghiến bát cháo rau dại mà nàng vừa bở, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Quá đáng giận. Tại sao thủ lĩnh nơi này lại có thể đối xử với con nít như vậy? Hắn còn nhân tính không?

Vương Phương bị Trương Tâm nói làm giật mình, lập tức nhìn Trương Tâm quát lớn:

- Chớ có nói lung tung! Chúng ta bây giờ chẳng phải đang ở trong địa bàn của người ta sao? Cô muốn chết phải không?

Trương Tâm trừng mắt nhìn Vương Phương, không nói chuyện. Nàng không phải đồ đần, chỉ có điều quá tức giận mà thôi. Nơi này chính là địa bàn của Vương Quang Hổ, nàng vô cùng tinh tường chuyện này.

Nhưng mà tiểu hài tử của Trường Quang Thôn sức ăn kinh người, sau khi ăn sạch sẽ một bát cháo rau dại kia thì liếm cái chén sạch sẽ.

Sau khi ăn xong những đứa bé kia lại chạy ra bên ngoài.

Ở bên ngoài có một tên lưu manh đang cầm súng tiểu liên 81 đá vào một tiểu hài tử, kẹo và bánh bích quy trên người tiểu hài tử này chợt rơi vãi trên mặt đất.

- Tiểu hầu tử nha, thu hoạch không tệ lắm! Bánh bích quy áp súc, kẹo que, ha ha, thứ tốt đấy!

Tên phần tử võ trang kia cười ha hả, nhìn qua đám tiểu hài tử còn lại quát lên.

- Đều đem thứ tốt trên người giao ra đây, nếu không lão tử đánh chết các ngươi.

Nhìn thấy tên phần tử vũ trang kia xuất hiện, trong mắt tất cả tiểu hài tử đều hiện ra vẻ sợ hãi, do dự một hồi đem kẹo, bánh bích quy trong ngực móc ra, đưa cho tên phần tử vũ trang kia.

Nhìn thấy cảnh này Tô Như Tuyết rốt cục cũng nhìn không được nữa, nàng đứng lên nhìn qua tên phần tử vũ trang và quát lớn:

- Tại sao có người như anh vậy? Đoạt đồ của con nít, anh có cảm thấy xấu hổ hay không?

Ánh mắt tên phần tử vũ trang kia nhìn chằm chằm vào Tô Như Tuyết, lớn tiếng cười nói:

- Bò sữa lớn, chuyện của lão tử không cần cô quản! Nếu cô nguyện ý thì hiện giờ ra ngoài này bắn pháo với lão tử, lão tử sẽ đem những vật này bồi thường cho chúng. Coi như tiền chơi gái. Ha ha ha!

Tô Như Tuyết tức giận toàn thân phát run, lớn tiếng mắng:

- Anh là hỗn đản, anh quá vô sỉ!

Tô Như Tuyết tiếp nhận giáo dục cao đẳng, nàng mắng chửi người cũng chỉ biết có hai câu này.

Tên phần tử vũ trang kia nhìn qua Tô Như Tuyết cười nhạt một chút:

- Cô còn dám mắng lão tử? Hắc! Cô chỉ có thể càn rỡ bây giờ mà thôi. Nếu ở dưới khố của lão tử thì sẽ kêu rên cả ngày đấy. Ha ha....

Nói xong tên phần tử vũ trang kia quay người rời đi.

Tô Như Tuyết ngồi lại vị trí của mình, nhịn không được tức giận nói ra:

- Đây là địa phương nào, tại sao lại có cặn bã như thế?

Trần Dao cười khổ một tiếng nói:

- Nơi này là thế lực như thổ phỉ. Chúng ta có lẽ tiến vào ổ cướp rồi.

Trương Tuyền sợ hãi vô cùng nói ra:

- Chúng ta sẽ như thế nào?

Trong thế lực này tiểu hài tử chẳng những ăn không đủ no bụng, còn bị tùy ý khi dễ. Trương Tuyền cực kỳ sợ hãi vào tương lai của mình. Hơn nữa thế lực này không có quan tâm tới nam nữ ngang hàng, ưu tiên nữ nhân gì đó. Từ thức ăn thì có thể thấy được chủ nhân nơi này hoàn toàn không xem các nàng là người.

Lộ Văn khẽ cười nói:

- Không cần lo lắng, Tiêu Sơn ca ca sẽ có biện pháp!

Lộ Văn thập phần tin tưởng Tiêu Sơn, tin tưởng hắn nhất định có biện pháp mang mọi người rời khỏi nơi này.

- Thật tốt, có Tiêu Sơn bảo hộ thì cho dù như thế nào thì nàng cũng không bị gì cả.

Viên Doanh có chút ghen ghét nhìn Lộ Văn một cái. Trên đường đi nàng hiểu rất rõ ràng, biết rõ Tiêu Sơn đối với Lộ Văn chiếu cố có thừa. Nếu như xảy ra chuyện gì, bị ném bỏ tuyệt đối là các nàng, là những người không có quan hệ lớn tới Tiêu Sơn.

Chư nữ liếc nhau, trừ Kỷ Thanh Vũ, Lộ Văn ra thì những nữ hài còn lại cảm thấy mây đen đang bao phủ trên đầu của mình. Triệu Lệ càng ôm con của mình và vô cùng sợ hãi với tương lai.

Trong chư nữ cũng chỉ có Triệu Lệ, Vương Phương là những người không có cho tiểu hài tử đồ ăn vặt. Nhìn thấy tao ngộ của hài tử trong Trường Quang Thôn thì Triệu Lệ càng lo lắng tương lai của con trai mình.

Ở trên bàn cơm, Tiêu Sơn cũng không khách khí ăn thịt gà, ốc đồng xào các loại. Những đồ ăn bình thường này trong thời điểm tận thế là quá khó có được. Tại thành phố Lôi Giang, Tiêu Sơn ăn từng bữa cơm là thịt, lạp xưởng hun khói các loại thực phẩm chín, hương vị thịt gà gần như quên đi.

Không lâu sau thì một bàn thức ăn đã hết sạch, chỉ còn lại có ba cái bánh bao trắng đặt trên bàn.

Hai nữ người đi tới, đem súp tàn thịt nguội trên bàn dọn đi, chỉ để lại ba cái bánh bao trắng trên bàn.

Vương Quang Hổ nhìn qua Tiêu Sơn cười cười, lại nhìn qua hậu viện nói một câu:

- Tiêu Sơn huynh đệ! Vì chúc mừng quen biết của chúng ta ngày hôm nay, để cho tôi tặng các vị mấy món đồ vật. Các người tiến lên đi.

Vương Quang Hổ vừa dứt lời thì sáu nữ nhân mang theo trang sức trang nhã từ trong hậu viện đi ra ngoài, phân biệt quỳ gối trước người Vương Quang Hổ cùng Lôi Chấn, hai người bóp chân cho Vương Quang Hổ, Lôi Chấn.

Vương Song nhìn qua sáu nữ nhân vây quanh bóp chân cho Vương Quang Hổ, Lôi Chấn, trong mắt hiện ra thần sắc không thể tin nổi. Vóc người và tư sắc của sáu nữ nhân này không có tệ, khí chất cũng cao quý. Nếu là trước kia sẽ có không biết bao nhiêu nam nhân truy cầu như chúng tinh ủng nguyệt, bây giờ lại thành thành thật thật quỳ gối trước người Vương Quang Hổ, Lôi Chấn bóp chân. chuyện này làm cho Vương Song có chút không dám tin tưởng.

Vương Quang Hổ nhìn qua Tiêu Sơn cười nhạt một tiếng nói:

- Tiêu Sơn huynh đệ, trong nữ nhân này nhìn trúng ai cứ nói thẳng. Những nữ nhân này không có bao nhiêu tác dụng, nhưng mà làm ấm chăn thì không tệ đâu.

Tiêu Sơn nhìn qua sáu nữ nhân quỳ gối trước người Vương Quang Hổ, chỉ thấy sáu nữ nhân này lớn lên tuy rất đẹp nhưng mà vẻ mặt chết lặng, trong mắt không có một tia linh động, giống như chẳng còn hy vọng gì cả, giống như những cái xác không hồn.

Tiêu Sơn hướng về Vương Quang Hổ nói ra:

- Vợ của bạn không thể xâm phạm. Hổ ca, những nữ nhân này đều là nữ nhân của Hổ ca. Tôi sao có thể lấy nữ nhân của Hổ ca chứ? Phải không nào?

Vương Quang Hổ nhìn qua Tiêu Sơn cười cười, sau đó đá giống như đá chó vào người một nữ nhân mặc chế phục OL sành điệu, nói:

- Tôi biết rõ những nữ nhân này còn kém mấy mỹ nữ cực phẩm mà Tiêu Sơn huynh đệ mang theo bên người. Nhưng mà những nữ nhân này rất nghe lời. Vương Lan, đi qua hảo hảo hầu hạ Tiêu Sơn. Từ hôm nay trở đi hắn chính là chủ nhân của cô. Nếu như không thể phục vụ Tiêu Sơn huynh đệ thoải mái được, vậy thì cô cút vào trong ổ gà đi.

Nữ nhân mặc chế phục OL lớn lên vô cùng xinh đẹp, Vương Lan lúc này nhanh chóng bò tới trước người Tiêu Sơn, cúi đầu xuống hôn lên ủng da của hắn.

Tiêu Sơn cau mày, thu hồi chân lại, hắn chưa quen kiểu phục thị như thế này.

Khi Tiêu Sơn co rụt chân lại, sắc mặt Vương Lan thoáng cái biến thành tro tàn, quay đầu lại nhìn qua Vương Quang Hổ.

Ổ gà ở trong Trường Quang Thôn chính là địa phương của doanh kỹ. Nữ nhân tiến vào ổ gà phải phục vụ tất cả phần tử vũ trang của Trường Quang Thôn này. Không chỉ như thế, nữ nhân trong ổ gà chỉ có thể được ăn cơm thừa canh cặn. Nếu như nói phục thị Vương Quang Hổ thì mọi người phải trải qua sinh hoạt khuất nhục, nếu như tiến vào trong ổ gà thì các nàng sống không bằng chết. Phục thị Vương Quang Hổ là lão đại ít nhất vẫn còn ăn no.

Vương Quang Hổ sắc mặt trở nên âm trầm một chút, hàn quang trong mắt chớp động, hung hăng nhìn qua Vương Lan. Hắn dùng lễ đối đãi với Tiêu Sơn là vì nhìn trúng thực lực của Tiêu Sơn, hắn với nữ nhân Tiêu Sơnkhông nghe lời thì ra tay không chút lưu tình nào.

- Thực xin lỗi, chủ nhân! Thực xin lỗi, chủ nhân! Van cầu ngài cho tôi phục thị đi! Tôi cái gì cũng làm được, chỉ cần ngài nói thì tôi sẽ thỏa mãn ngài. Van cầu ngài, để cho ta phục thị ngài đi!

Vương Lan bị Vương Quang Hổ trừng mắt thì sợ tới mức quỳ bên chân Tiêu Sơn, gắt gao ôm lấy chân của Tiêu Sơn, dùng bộ ngực mềm mại của mình ma sát đau khổ cầu khẩn Tiêu Sơn nói ra.

Vương Quang Hổ nhìn Vương Lan ôm đùi Tiêu Sơn thì sắc mặt trầm xuống, âm thanh thoáng cái trở nên vô cùng âm trầm.

- Người tới, đem nữ nhân này kéo ra ngoài đi.

Hai gã phần tử vũ trang lưng mang hai khẩu súng tiểu liên AK đi tới, dùng ánh mắt tham lam nhìn qua Vương Lan, sau đó thò tay kéo lấy Vương Lan.

Những nữ nhân xinh đẹp này tự nhiên là bị đám người Vương Quang Hổ, Lôi Chấn, Trần Ngôn, Trương Tường chia cắt, trong ổ gà chỉ là những nữ nhân có nhan săc bình thường, nữ nhân xinh đẹp có khí chất như Vương Lan lại không nhiều. Cho dù có mấy người nhưng trải qua giày vò tàn khôc đã khong còn hình người, mất dung nhan ngày xưa. Vương Lan đi vào cũng có thể làm cho bọn họ thoải mái được một hồi.

- Không muốn! Cầu ngài! Chủ nhân, tôi cái gì cũng nguyện ý ngài! Cầu ngài cứu tôi với! Ngài chơi thế nào cũng được, cứu tôi với! Cứu tôi với!

Vương Lan lách mình thoát khỏi tay của bọn phần tử vũ trang, nhanh chóng ôm chặt lấy đùi của Tiêu Sơn, đau khổ cầu khẩn nói.

Tiêu Sơn nhìn qua Vương Lan khóc lóc đau khổ cầu xin bản thân mình, không đành long liền quay người nhìn qua Vương Quang Hổ nói ra:

- Chờ một chút! Hổ ca, Vương Lan tôi nhận lấy.

Sắc mặt Vương Quang Hổ lúc này mới chuyển biến tốt đẹp, hắn phất phất tay, hai gã thủ hạ liền mang theo ánh mắt thất vọng đi ra ngoài.

Từ chết tới sống đi một vòng, trong nội tâm Vương Lan lúc này đang căng như đi cáp treo. Hai gã thủ hạ của Vương Quang Hổ đi tới phía sau thì nàng chợt quỳ gối trước người Tiêu Sơn, cẩn thận từng li từng tí bóp chân cho Tiêu Sơn.

Vương Quang Hổ nhìn thấy Tiêu Sơn tiếp nhận nữ nhân mà mình đưa ra, lúc này mới cười cười, mở miệng mời chào Tiêu Sơn:

- Tiêu Sơn, anh về với đội ngũ của tôi đi! Anh thấy đấy, thế giới hiện tại đã biến đổi, chính là thời cơ tốt cho chúng ta quật khởi.

- Thế giới lúc trước đám thượng vị giả đều là dựa vào bậc cha chú ban cho, đều là đồ con lợn, phế vật. Bọn chúng có bản lãnh gì? Không phải cha chú của bọn chúng đả đảo cứu chính quyền, thành lập tân chính quyền và bọn chúng lên làm thượng vị giả, hưởng thụ cuộc sống xa xỉ, xa hoa và đặc quyền sinh hoạt. Pháp luật đối với những thượng vị giả này mà nói hoàn toàn không có tác dụng. Bọn chúng có thể dễ dàng hưởng thụ nữ nhân xinh đẹp nhất, uống rượu ngon nhất, xe đắt nhất. Mà chúng ta vất vả cả đời có lẽ còn không mua được căn phòng nhỏ.

- Nhưng mà bây giờ đã khác, thế giới đã biến hóa. Thiên hạ đại loạn, đây là thời cơ tốt của chúng ta đấy. Chỉ cần chúng ta làm một trận, chỉ cần còn sống để thành lập tân chính quyền, tương lai tiêu diệt tang thi, thống nhất cả nước thì con cháu của chúng ta sau này vĩnh viễn trở thành kẻ hưởng thụ thành quả của chúng ta.

Trong mắt Vương Quang Hổ trong chớp động hào quang dã tâm cực lớn, ánh mắt nóng rực nhìn qua Tiêu Sơn nói dã tâm của mình.

Vương Song ở bên cạnh nghe xong thì ngây ngốc, hắn thật không ngờ Vương Quang Hổ lại có dã tâm lớn như thế này.

Tiêu Sơn cũng hơi sững sờ, hắn không nghĩ tới tên này dã tâm cũng gần như hắn. Sắc mặt hắn âm trầm xuống. Kẻ này nhất định phải tiêu diệt. Vương Quang Hổ lúc này không để ý đến sắc mặt của Tiêu Sơn tiếp tục:

- Trộm cướp bị tru diệt, nhưng mà sau khi anh cướp đoạt chính quyền thì sẽ làm vương hầu tướng lãnh! Tiêu Sơn, thượng vị giả của thế giới trước kia. Cha chú của bọn chúng cũng có xuất thân từ dân quê mùa. Minh triều Chu Nguyên Chương đã từng đi ăn mày, Nỗ Nhĩ Cáp Xích của triều đại nhà Thanh cũng xuất thân từ thân phận nô lệ ti tiện. Bọn chúng cũng có thể thành công, chúng ta là những người văn minh tiếp nhận giáo dục cao đẳng, trong tay lại có súng, không có khả năng kém hơn bọn chúng. Cho dù lui một vạn bước mà nói. Chúng ta thành lập chính quyền thất bại, chỉ cần trong tay chúng ta có được lực lượng khổng lồ, đến lúc đó đầu nhập vào bất cứ thế lực nào cũng có thể hưởng thụ sinh hoạt xa xỉ. Anh nghĩ lại đi, nhìn chung lịch sử, các quốc gia thay triều đổi đại thì những chư hầu cường đại quy thuận vào chính quyền, có tên nào không được hưởng thụ phú quý vô cùng. Nếu như anh chỉ là một bình dân, vào thời điểm thay triều đổi đại thì anh chỉ là thịt cá mặc cho người ta xâm lược mà thôi.

Nhìn thấy Tiêu Sơn đang suy nghĩ, Vương Quang Hổ liền im lặng theo dõi.

Vương Quang Hổ nói những lời này cực kỳ có động lực, nếu như những người khác chắc chắn sẽ lựa chọn gia nhập, nhưng với Tiêu Sơn thì khác. Hắn còn quá nhiều việc phải làm. Mục tiêu của hắn lớn hơn nhiều. Nhưng hắn chưa muốn thể hiện rõ quan điểm của mình, liền suy nghĩ một hồi rồi chậm rãi nói ra:

- Hổ ca, anh có nghĩ tới rằng chính phủ hiện tại cũng còn chưa có sụp đổ. Nếu như trung ương còn kịp phản ứng, chỉ cần một mệnh lệnh điều quân đội của một doanh tới sẽ tiêu diệt chúng ta quá dễ dàng hay không?

Vương Quang Hổ không biết từ nơi nào lấy ra vài chục khẩu súng trường 81, súng tiêu liên AK trang bị cho một đội. Nhưng mà bọn họ căn bản chưa từng trải qua huấn luyện, chỉ là một đám ô hợp. Quân đội chính thức thì chỉ cần công kích liên tiếp là có thể dễ dàng tiêu diệt đám ô hợp này.

Tiêu Sơn trải qua những ngày tháng ở đây, bị vị diện này hạn chế, nhưng lại được thần ma hệ thống cường hóa, sức chiến đấu cũng phi phàm, nhưng hắn cũng không dám nói mình có thể chống cự được binh sĩ công kích liên tiếp. Một phát hỏa tiễn là có thể giết hắn rồi.

Vương Quang Hổ lớn tiếng cười nói:

-Ha ha! Tiêu Sơn huynh đệ, anh cũng không biết rồi. Trung ương bây giờ đoán chừng đã rơi vào tay giặc. Nếu như không có rơi vào tay giặc, bọn chúng nhất định sẽ tuyên bố ổn định lòng người ngay. Đã qua nửa tháng nhưng mà trừ căn cứ của thành phố Lũng Hải có tuyên bố ổn định lòng người ra, còn bên phía trung ương chẳng có một chút tin tức nào cả, đoán chừng bọn chúng cũng đã biến thành tang thi cả rồi.

Vương Quang Hổ nhìn qua và đưa ra hứa hẹn liên tục:

- Tiêu Sơn, nếu như anh giúp tôi, anh chính là ngũ gia của Trường Quang Thôn này! Chỉ dưới ta, Trương Tường, Lôi Chấn, Trần Ngôn, tiếp theo đi ra ngoài tìm được người sống sót, tôi cho anh chọn lựa ba người xinh đẹp nhất.