Chương 32: Lộ Văn thổ lộ...... Tiêu Sơn đồng ý

- Tiêu Sơn ca ca, anh đang làm cái gì đó?

Thời điểm Tiêu Sơn cúi đầu muốn hôn lên đôi môi anh đào của Quách Vũ, một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn đi tới, nhìn qua Tiêu Sơn nổi giận đùng đùng kêu lên.

Tiêu Sơn ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn này chính là Lộ Văn.

Nhìn thấy Lộ Văn thì trong nội tâm Tiêu Sơn không khỏi sinh ra cảm giác tội lỗi, nhưng mà mặt hắn không đổi sắc nói ra:

- Sao em lại tiến vào? Không thấy anh đang tắm sao?

Lộ Văn nhìn thấy Tiêu Sơn đang ôm lấy Quách Vũ trong bồn tấm, nàng sinh ra tức giận và ghen ghét, hốc mắt của nàng đỏ lên, hai mắt rưng rưng như nhìn thấy chồng của mình đang phản bội, nàng hét lên:

- Tiêu Sơn, anh làm như vậy không phải phụ lòng em sao?

Tiêu Sơn bình tĩnh nói ra:

- Văn Nhi, em đi ra ngoài trước chờ anh đi. Anh có lời muốn nói với em.

Lộ Văn nghe Tiêu Sơn nói xong thì tức giận rời khỏi phòng tắm.

- Chủ nhân, cô ta là bạn gái của ngài sao?

Quách Vũ nhìn Lộ Văn thì trong nội tâm tràn ngập ghen ghét. Nàng ghen ghét Lộ Văn, bởi vì đều là nữ nhân vì cái gì nàng muốn lại phải buông tha tôn nghiêm để hèn mọn phục vụ nam nhân, ngay cả cùng làm chuyện vô sỉ với nữ nhân khác cũng không thể không làm. Mà Lộ Văn lại có thể giống như công chúa phát tiết giận dỗi.

Tiêu Sơn có chút thở dài một hơi:

- Anh không biết nữa.

Tiêu Sơn vẫn luôn đối đãi với Lộ Văn như em gái của mình vậy. Một phần vì nhìn nàng quá loli, hắn không nỡ. Phần còn lại là Đường Dĩnh cũng nhìn chằm chằm vào hắn, nhiều lần cảnh cáo hắn không được đi quá giới hạn với nàng nên hắn mới như vậy. Tại thành phố Lôi Giang thì Lộ Văn đã thổ lộ với hắn rồi, hắn mới dùng ánh mắt nhìn nữ nhân dò xét Lộ Văn. Đến bây giờ hắn cũng không biết mình có nên yêu hay không yêu Lộ Văn. Thời điểm đi tới thành phố Lũng Hải thì hắn cũng không có thời gian suy nghĩ về những chuyện này.

Không có tâm tư tiếp tục chơi đùa với Quách Vũ, hắn nhanh chóng tắm rửa thân thể rồi ra ngoài.

Chỉ thấy Lộ Văn tức giận ngồi ở trên giường, trông thấy Tiêu Sơn đi tới thì nàng tức giận nghiêng đầu qua. Nàng lần này thật sự là quá tức giận rồi.

Tiêu Sơn ngồi đối diện Lộ Văn, Quách Vũ cùng Vương Lan thì đứng ở phía sau hắn.

Tiêu Sơn nhìn qua Lộ Văn, trong mắt tràn ngập yêu thương:

- Văn Nhi. Anh hiểu cảm giác lúc này của em. Nhưng thực sự anh không phải người tốt đẹp gì cả. Dù sao anh cũng là nam nhân bình thường thôi mà. Chuyện đó với em hiện tại sẽ không tốt với bản thân em. Anh nghĩ anh vẫn xem em như em gái thân thiết nhất của mình. Có lẽ sẽ tốt hơn . Anh hứa sẽ chiếu cố tốt cho em.

Vừa nói ra lời này thì nội tâm của Tiêu Sơn liền buông lỏng một hơi.

Nghe hắn nói như vậy thì sắc mặt tức giận của Lộ Văn đã biến đổi, bổ nhào vào trong ngực hắn khóc lóc:

- Tiêu Sơn ca ca! Em không muốn làm em gái của anh. Em muốn làm nữ nhân của anh. Em biết sai rồi, về sau em sẽ không ghen như vậy nữa, phản đối anh với những nữ nhân khác. Tiêu Sơn ca ca, anh không thể vứt bỏ em được không? Hiện tại em chỉ có mình anh là có thể dựa vào. Anh không quan tâm em thì em biết sống như thế nào đây?

Thế giới dị biến, Lộ Văn cũng nhìn thấy sự tàn khốc và đáng sợ của thế giới sau khi dị biến. Đặc biệt là đi vào Trường Quang Thôn thì tàn khốc xích lõa hiện ra trước mặt. Không có Tiêu Sơn bảo hộ thì nàng thật sự không có khả năng sống sót được.

Tiêu Sơn nhìn thấy Lộ Văn khóc như hoa lê đái vũ trong ngực của mình, trong nội tâm mềm nhũn, xoa nhẹ lưng của nàng an ủi:

- Tốt! Tốt! Anh sẽ không vứt bỏ em, Văn Nhi. Anh chỉ muốn xem em như em gái yêu thương mà thôi. Hơn nữa anh không đáng em ưa thích.

Nhìn thấy Tiêu Sơn an ủi Lộ Văn, Quách Vũ, Vương Lan ở bên cạnh lộ ra ánh mắt hâm mộ.

Lộ Văn là người được Tiêu Sơn coi trọng, hắn mới có thể dốc lòng giải thích với nàng. Về phần Quách Vũ thì hắn chỉ bị sắc đẹp của nàng hấp dẫn, cũng không có tình cảm đặc thù gì đó, cũng không có suy nghĩ băn khoăn này nọ.

Ở trong Trường Quang Thôn thì bọn người Vương Quang Hổ không bao giờ xem nữ nhân là người, chỉ xem nữ nhân là công cụ tiết dục mà thôi. Trong đó Trương Tường càng thêm biến thái, hắn ưa thích tra tấn nữ nhân, dạy dỗ nữ nhân trở thành con chó. Tât cả nữ nhân rơi vào trong tay của Trương Tường đều thê thảm. Trong tận thế mà có được nam nhân mạnh mẽ như Nhạc Trọng bảo hộ và tôn trọng đó là hạnh phúc.

Lộ Văn dùng cơn mắt to tròn đẫm nước mắt nhìn qua Nhạc Trọng nói lời lớn mật:

- Nhưng mà em không muốn làm em gái của anh. Thực không muốn một chút xíu nào cả a. Nhạc Trọng ca ca, em thích anh, em yêu anh nhiều lắm. Muốn anh làm nam nhân của em! Trừ anh ra ai cũng không được.

Trước khi tận thế thì Lộ Văn cũng là thiếu nữ lớn mật đấy, thường xuyên nói ra lời điên khùng. Đến sau tận thế không có cha mẹ quản thúc, thế giới biến dị thì càng sợ hãi tương lai, làm cho nàng thời khắc này trở nên vô cùng lớn mật. Đương nhiên nếu như trước tận thế mà nàng ưa thích hắn cũng không nhiệt tình thổ lộ như vậy.

Tiêu Sơn ôm chặt lấy Lộ Văn, nhớ tới bản thân mình lúc trước bị trọng thương thì Lộ Văn dốc lòng chăm sóc cho mình, trong nội tâm có một loại mềm nhũn, ôn nhu nói:

- Tốt! Tốt! Tốt! Từ hôm nay trở đi em là bạn gái của anh.

Thời điểm Tiêu Sơn nói ra những lời này thì một thân ảnh suất khí hiện ra trong đầu của hắn.

Lộ Văn nín khóc mà cười ôm lấy Tiêu Sơn nói:

- Hắc hắc! Tiêu Sơn ca ca, đây là anh nói đấy! Từ giờ trở đi em đã trở thành bạn gái chân chính của anh. Cho dù sau này anh có bao nhiêu nữ nhân thì các nàng đều phải gọi em là tỷ tỷ!

Nói xong, Lộ Văn còn nhìn qua Quách Vũ.

Lộ Văn cũng là mỹ nhân tuyệt sắc, dáng người so với bạn cùng lứa thì đầy đặn hơn nhiều. Thế nhưng mà so sánh với Quách Vũ còn kém hơn khôn ít. Quách Vũ da thịt tuyết trắng thủy nộn, hai ngọn núi đôi vô cùng đầy đặn, cộng thêm gương mặt như trẻ em, quả nhiên là mặt trẻ ngực phụ huynh điển hình. Lộ Văn nhìn qua Quách Vũ cũng thập phần áp lực.

Về phần Vương Lan thì Lộ Văn bỏ qua, nàng bằng trực giác có thể cảm giác được Vương Lan căn bản không phải đối thủ cạnh tranh của nàng, một chút uy hiếp cũng không có.

Cảm nhận được ánh mắt của Lộ Văn thì Quách Vũ cúi đầu xuống. Trải qua mười ngày sau tận thế thì nàng đã thành thục hơn trước rất nhiều rồi. Nếu như là trước tận thế sẽ không tránh khỏi trừng liếc lại với Lộ Văn, sau đó cho Lộ Văn đẹp mắt. Hiện tại nàng chỉ có thể cúi đầu tránh né ánh mắt khiêu khích của Lộ Văn. Nàng hiện tại đã không phải là con gái thị trượng cao quý, mà là một nữ nhân không cách nào nắm giữ vận mệnh và tương lai, bị người ta xem là hàng hóa chuyển nhượng tùy ý.

Nhạc Trọng mỉm cười nói:

- Vậy em không sợ Đường Dĩnh tỷ đánh cái mông của em à?

- Trong đó không bao gồm cả tỷ ấy.

Lộ Văn phồng má lên đáp.

Nhạc Trọng vỗ lưng của Lộ Văn an ủi:

- Tốt rồi! Đều nghe em nói!

Lộ Văn lúc này mới ngừng khóc và mỉm cười nhìn qua hắn làm nũng, nói:

- Buổi tối hôm nay em muốn ngủ ở chỗ này!

Tiêu Sơn ôm Lộ Văn mỉm cười nói:

- Được thôi.

Lộ Văn cảm thấy mỹ mãn ngủ ở bên trái người của hắn, Quách Vũ ngủ ở bên phải hắn. Vương Lan thì nằm co rút ở góc giường, trông thật tội nghiệp. Đường Dĩnh tối nay Tiêu Sơn đã nhờ Vương Quang Hổ an bài cho nàng một gian phòng khác, nàng mới đầu nhất quyết không chịu, muốn ở chung với hắn, hắn biết vậy liền ghé sát tai nàng thì thầm gì đó khiến nàng mặt đỏ tới mang tai, thầm gắt một tiếng rồi về phòng chốt chặt cửa lại.

Một đêm cứ thế trôi đi.

Ngày hôm sau, hắn tâm trạng rất thoải mái đi vào trong nhà ăn.

Buổi sáng cũng vô cùng phong phú, bánh bao trắng nóng hổi và hai bát cháo.

Trần Dao và một đám nữ sinh lúc này chỉ là một bát cháo với rau dại trộn. Nhìn qua bát cháo trộn rau dại thì tất cả nữ sinh muốn buồn nôn, tuy các nàng bị đói cả đêm cũng không muốn ăn thứ buồn nôn như vậy.

Trên bàn cơm, Vương Quang Hổ nhìn hắn và cười to:

- Tiêu Sơn huynh đệ, đêm qua rất thoải mái đúng không, ha ha...

Tiêu Sơn cười nói:

- Nhờ phúc của Hổ ca, ngày hôm qua tôi đúng là ngủ không tệ!

Đêm qua Tiêu Sơn mặc dù không có làm gì đó với ba nữ nhân, thế nhưng mà ôm Lộ Văn, Quách Vũ là hai mỹ nữ ngủ một đêm đúng là không tệ mà.

Vừa ăn cơm thì Trương Tường dùng ánh mắt oán độc nhìn qua Tiêu Sơn, chợt cúi đầu ăn bánh bao và cháo trắng của mình.

Lôi Chấn cũng có chút ghen ghét nhìn qua Tiêu Sơn, hắn muốn chơi Quách Vũ thật lâu nhưng mà chưa đắc thủ. Bây giờ lại bị Tiêu Sơn ăn đầu tiên thì trong lòng của hắn tràn ngập ghen ghét với hắn.

Trần Ngôn cũng cẩn thận nhìn Tiêu Sơn, ánh mắt chớp động, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tiêu Sơn lúc này nhìn qua Vương Quang Hổ nói ra:

- Hổ ca, hôm nay có đi tới kho súng đạn hay không?

Nhìn thấy Tiêu Sơn tích cực như thế, Vương Quang Hổ lại chần chờ một hồi mới lên tiếng:

- Không vội! Các huynh đệ vừa mới ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, quá mệt mỏi, đều phải buông lỏng nghỉ ngơi hai ngày. Hai ngày sau đó chúng ta sẽ lên đường tìm súng đạn. Hai ngày này anh nên ở chỗ của tôi nghỉ ngơi thư giãn một tí.

Phần tử vũ trang sau khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ quay về nhất định phải buông lỏng hai ngày, đây là quy củ Trường Quang Thôn định ra. Ở thê giới bên ngoài thời khắc đều có nguy hiểm tử vong. Bộ hạ của Vương Quang Hổ có được súng trường 81, súng tiểu liên AK đối phó tang thi bình thường không có vấn đề, nhưng nếu như gặp được tang thi tiến hóa như S1 sẽ bị giết chết. Mà ở dưới thời khắc nào cũng phải chú ý như vậy, nếu như không cho người ta thư giãn một tí, những phần tử vũ trang kia nhất định sẽ tạo phản đấy.

Trên thực tế Vương Quang Hổ thu nạp người sống sót cũng có không ít người cảm thấy tuyệt vọng vì tương lai đen tối mà tự sát.

Tiêu Sơn gật gật đầu, đứng lên đi ra ngoài.

Nhìn thấy Tiêu Sơn đứng lên, Vương Quang Hổ bất đắc dĩ nói ra:

- Tiêu Sơn huynh đệ, có một điều ngươi nên biết này. Nếu ngươi không muốn gia nhập vào chúng ta. Như vậy từ hôm nay trở đi ăn uống tiêu phí của các ngươi phải là vật tư của mình. Chúng ta không thể chiêu đãi các ngươi như ngày hôm qua.

Vào thời điểm tận thế thì vật tư mỗi ngày vô cùng trân quý. Tiêu Sơn một đoàn có mười mấy người, cho dù ăn cháo và rau dại trộn cũng tiêu hao không ít. Vương Quang Hổ tự nhiên không muốn để cho Tiêu Sơn ăn uống chùa.

- Biết rõ Hổ ca!

Tiêu Sơn ứng một câu, cùng Đường Dĩnh, Vương Song cùng rời khỏi đại sảnh này. Hắn còn có một cỗ Đông Phong kilocalo chở vật tư, sử dụng tiết kiệm một chút thì mười mấy người ăn nửa tháng là dư xài. Chưa kể hai nhẫn trữ vật đựng nhiều đồ ăn và súng ống, đan dược.

Ra khỏi đại sảnh Tiêu Sơn nhìn thấy những nữ sinh ăn bát cháo với rau dại trộn, ai cũng không có ăn. Quách Vũ cùng Vương Lan với tư cách là nữ nhân trong phòng của Vương Quang Hổ thì không phải lo ăn mặc, cũng ăn không vào những bát cháo rau dại có chút bẩn thỉu này.

Trương Tâm vẻ mặt đau khổ đi đến bên người Tiêu Sơn nói ra:

- Tiêu Sơn, chúng ta đi nhanh đi! Nơi này không phải là nơi cho người ở mà.

Vương Phương cũng vẻ mặt đau khổ vội vàng nhìn qua Tiêu Sơn hỏi:

- Đúng vậy a! Tiêu Sơn, chúng ta còn phải ngây ngốc ở đây trong bao lâu?

Trong hoàn cảnh như thế này các nữ sinh hoàn toàn hít thở không thông. Hơn mười nữ nhân ở trong phòng nhỏ chật hẹp không nói, thức ăn của các nàng hiện giờ còn kém thức ăn của chó trước khi tận thế. Trong nhà Trần Dao lúc trước có nuôi chó, con chó kia ăn còn tốt hơn cả bát cháo này nhiều lắm.

Tiêu Sơn trầm giọng nói:

- Ba ngày, chúng ta ít nhất còn phải ở lại chỗ này ba ngày.

Nhạc Trọng sưu tìm trong cục cảnh sát có không ít vũ khí, nhưng mà đạn dược lại không có nhiều. Những đạn dược này hắn cẩn thận cất giữ, không dám tùy ý sử dụng. Nếu như có thể tìm được một kho đạn, như vậy hắn có đạn dược sung túc để sử dụng, tôi luyện kỹ thuật bắn của mình là dư xài. Nắm giữ càng nhiều kỹ năng chiến đấu thì có thể sống sót tốt trong thời điểm này.

Sắc mặt Trương Tâm đại biến nói:

- Ba ngày, anh không thể mang chúng tôi rời khỏi nơi này bây giờ sao? Trong cái địa phương quỷ quái này chúng tôi không muốn ở lâu thêm chút nào cả.

Những nữ sinh khác nhìn qua Tiêu Sơn, các nàng cũng có khát vọng rời khỏi đây.

Tiêu Sơn nhướng mày, nhìn qua Quách Vũ cùng Vương Lan bên kia. Hắn không nghĩ tới Trương Tâm này không ngờ ngu xuẩn lại đi nơi ra lời lẽ mà ai cũng biết thế này.

Trương Tâm cũng không có trải qua thời khắc tận thế, trong nội tâm còn có chút ngây thơ, lòng dạ không sâu, căn bản không có lòng phòng bị Quách Vũ cùng Vương Lan.

- Có thể! Tôi có thể mang các người rời khỏi nơi này.

Tiêu Sơn nói ra lời này làm cho các nữ hài vui vẻ, sau đó kế tiếp hắn đánh nát hy vọng của các nàng ngay.

- Nhưng mà trừ tôi, Đường Dĩnh, Kỷ Thanh Vũ, Trần Dao, Lộ Văn ra thì trong các người chỉ có một nửa còn sống sót mà thôi.

Đúng lúc này ở cửa truyền ra âm thanh tràn ngập cầu khẩn.

- Không nên đánh! Không nên đánh, van cầu anh không nên đánh!

Bị âm thanh kia hấp dẫn, cả đám Tiêu Sơn đi ra bên ngoài.

Ở bên ngoài Trần Tứ đang cầm roi quát một nữ nhân đang ôm mặt co người thành một đoàn nằm trên mặt đất.

Chung quanh Trần Tứ này có năm bảy tên tên phần tử vũ trang và bảy tám nam nhân mặc đồ có dấu vết thức ăn.

Vương Quang Hổ có được súng ống đạn dược cũng không nhiều. Hắn chọn lựa phần tử võ trang có thân thể cường tráng và dám chiến đấu với tang thi. Trong những người sống sót có không ít nam nhân không dám chiến đấu, chỉ có thể đưa đi đào đất tìm rau dại, rễ cỏ làm thức ăn. Bọn họ là nhân vật tầng dưới chót bị thống trị.

Tiêu Sơn nhìn thấy trên thân thể của nữ nhân này có mấy vết roi dài, nói:

- Chuyện gì xảy ra?

- Tiêu Sơn ah!

Trần Tứ đưa roi cho một tiểu đệ của hắn, nhìn qua Tiêu Sơn đi tới cười nói:

- Không có gì. Con nhỏ này tay chân không sạch sẽ, trộm một cái màn thầu của chúng ta ăn. Bị huynh đệ bắt được tại chỗ nên đẩy ra đây hành hình, cho những kẻ tay chân không sạch sẽ thấy kết cục của ăn cắp là gì.

Lúc này trên người nữ nhân này đầy vết roi và co rút nằm trên đất, không ngừng đau khổ cầu khẩn, âm thanh cực kỳ thê lương.

Nữ nhân bên người Tiêu Sơn cực kỳ không đành lòng nhìn qua.

Quách Vũ, Vương Lan nhìn qua nữ nhân nằm trên mặt đất, trong mắt hiện ra vẻ sợ hãi. Các nàng không muốn trở thành người đáng thương như vậy.

Trương Tâm đứng bên người Tiêu Sơn không nhịn được nói ra một câu:

- Chẳng qua là một màn thầu, có cần phải như vậy không?

Trần Tứ nhíu mày lại, nhìn qua Trương Tâm hung ác nói ra:

- Chỗ nam nhân chúng ta nói chuyện, nữ nhân các ngươi xen vào làm gì, muốn bị đánh à?

Sát khí trên người Trần Tứ rất nặng, Trương Tâm bị hắn làm giật mình, vội vàng lui về phía sau vài bước, không dám nói thêm cái gì nữa.

Trần Tứ nhìn qua Tiêu Sơn, hướng truyền thụ kinh nghiệm dạy dỗ nữ nhân:

- Tiêu Sơn, thân thủ của anh rất tốt. Nhưng mà bổn sự dạy dỗ nữ nhân hơi kém đấy. Bây giờ là thế đạo gì rồi? Nữ nhân chính là cần phải đánh. Đánh cho các nàng thành thành thật thật dễ bảo. Bằng không chúng ta đi ra ngoài đánh sống đánh chết tìm kiếm vật tư, các nàng còn ở trong nhà lải nhải, nhìn thấy là tâm phiền. Trong đám nữ nhân của lão tử có một làm đổng sự trưởng lúc trước. Thời điểm lão tử cần thì không muốn, lải nhải quở trách lão tử, rất là cao ngạo đấy, bị lão tử đánh mấy lần và bỏ đói, hiện tại cũng thành thành thật thật dễ sai bảo như con chó.

Nghe Trần Tứ truyền kinh nghiệm dạy dỗ nữ nhân cho Tiêu Sơn thì những nữ nhân bên người Tiêu Sơn trừ Kỷ Thanh Vũ, Đường Dĩnh, Trần Dao, Lộ Văn ra, sắc mặt đồng loạt khó coi.

Trong đoàn đội này, vũ lực của Tiêu Sơn vô cùng cao minh, nếu như hắn thật sự biến thành Trần Tứ này,cơ hồ không có nữ nhân nào có thể ngăn cản hắn xâm phạm. Trong thế giới trật tự đã sụp đổ này, các nàng đúng là không ai biết Tiêu Sơn sẽ biến thành cái dạng gì.

Những nữ hài này trong lúc tận thế vẫn được Tiêu Sơn bảo hộ, tuy các nàng biết trong thế giới này phải được cường giả bảo hộ mới sống được. Tuy nhiên không ngờ bên ngoài lại trở nên đáng sợ như vậy, những hắc ám trong lòng của những nhân loại này không ngờ đã bộc lộ ra bên ngoài rất rõ ràng.

Chỉ có Kỷ Thanh Vũ, Trần Dao là hai nữ hài lúc trước cùng Tiêu Sơn chiến đấu là không có cảm giác ngoài ý muốn, các nàng trước kia ở trong thành phố Lôi Giang gặp được đám côn đồ kia, biết rõ trong tận thế tư tưởng không ít người cũng bắt đầu vặn vẹo, điên cuồng, biến thái.

Tiêu Sơn trầm mặc cũng không có đánh gãy sự Trần Tứ hào hứng.

- Đưa nó vào trong ổ gà!

- Đúng rồi, đưa vào trong ổ gà!

Một phần tử vũ trang quất mệt mỏi, lúc này mới dừng tay. Đám phần tử vũ trang bên cạnh hét lên.

Nữ nhân ở trong Trường Quang Thôn này được chia ra làm năm loại. Loại thứ nhất chính là trẻ tuổi xinh đẹp nhất đều bị bốn đại thủ lĩnh phân chia, với tư cách một mình hưởng dụng. Loại thứ hai là phần tử vũ trang có được nữ nhân của mình, nếu như lập nhiều đại công, còn có thể được Vương Quang Hổ ban thưởng nữ nhân, những nữ nhân này là tư sản của phần tử vũ trang, cho dù thủ lĩnh cũng không thể dùng loạn. Loại thứ ba chính là nữ nhân ở Trường Quang Thôn giao nạp rau dại, tôm cá tươi, nuôi gà, chăn heo. Những nữ nhân này sẽ nhận được lương thực mốc meo để sinh tồn. Phần tử vũ trang cũng không được dễ dàng động vào nữ nhân này. Loại thứ tư chính là lão bà của thôn dân ở Trường Quang Thôn, Vương Quang Hổ và phần tử vũ trang cũng không dễ dàng đụng vào được, nhưng mà thôn dân Trường Quang Thôn mỗi ngày nhất định phải giao nạp rau dại, cỏ xanh với tư cách thuế má. Loại thứ năm chính là nữ nhân trong ổ gà, tất cả phần tử võ trang đều có thể tùy ý lăng nhục, địa vị thấp nhất.

Đúng lúc này một gã nam tử chừng ba mươi tuổi xông vào trong đám người, thoáng cái quỳ xuống trước mặt đám phần tử vũ trang, không ngừng dập đầu với mọi người:

- Không nên! Không nên! Các vị đại gia, van cầu các người thương xót! Không nên đem vợ tôi đưa vào ổ gà! Tôi ở chỗ này quỳ dập đầu với các vị! Vợ tôi cực đói mới phải làm như vậy! Van cầu các người buông tha cho vợ của tôi đi!

Hàn quang trong mắt Trần Tứ lóe lên, đi đến trong đám người, một cước đạp tên nam nhan chừng ba mươi tuổi trên áo có màu sắc thức ăn, lạnh như băng nói ra:

- Người trộm đồ vật, nữ đưa vào gà ổ! Nam chém mất hai tay đuổi ra khỏi thôn. Đây là quy củ do Hổ ca định ra. Không có quy củ sao thành được vuông tròn. Đại cẩu tử, cho dù ngươi dập đầu nát đầu cũng không thể thay đổi được.

Đại cẩu tử quỳ bò cuống quít dập đầu trước người Trần Tứ, dập đầu tới chảy máu tươi, đau khổ cầu khẩn nói:

- Tứ ca! Tứ gia gia, van cầu ngài, xin thương xót! Không nên đem vợ tôi đưa vào trong ổ gà! Tôi cam đoan, nàng không dám. Nàng cũng không dám nữa. Cầu ngài!

Trần Tứ trực tiếp cầm lấy súng trường 81 trong tay chỉ vào đầu của đại cẩu tử, hung dữ nói ra:

- Cút! Hoặc là chết!

Nữ nhân vô cùng suy yếu trên mặt đất vô lực nói ra:

- Cẩu tử... Anh đi mau!

Phần tử vũ trang trong Trường Quang Thôn đều là nhân vật hung ác, chẳng những dám chém giết tang thi, giết người cũng không có nương tay. Những ai trong Trường Quang Thôn phạm tội đều có khả năng bị xử bắn.

Đại cẩu tử quỳ trên mặt đất, lên tiếng khóc lớn:

- Anh Tử... Anh thật sự xin lỗi em! Anh Tử...

Trần Tứ lạnh lùng nói:

- Kéo đi!

Hai tên phần tử vũ trang lập tức kéo nữ nhân đang co rút trên mặt đất đi.