Dưới sự thúc dục của hắn thì trừ Kỷ Thanh Vũ ra thì bốn nữ sinh khác lề mề phải mười phút sau mới đi ra ngoài, tập hợp trong phòng khách. Khi mọi người tề tựu đầy đủ rồi thì Đường Dĩnh mới bước ra. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng. Tiêu Sơn thấy vậy tằng hắng lên một tiếng rồi dặn dò nàng:
- Muội mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi đi.
- Không cần đâu. Muội nghỉ ngơi vậy là đủ rồi. Có chuyện gì mà ngươi triệu tập họ gấp vậy?
Đường Dĩnh liền nghi hoặc. Tiêu Sơn nhìn chằm chằm vào Kỷ Thanh Vũ trầm giọng nói:
- Kỷ Thanh Vũ, hiện giờ tạm thời đã an toàn. Dựa theo ước định của chúng ta, hôm nay cô theo tôi tìm Ngã Tử Đảng. Thế nào?
Kỷ Thanh Vũ thản nhiên nói:
- Tốt!
Hắn nhìn các nàng nói:
- Còn các em thì sao? Các em muốn sống ở chỗ này hay là đi theo tôi chiến đấu. Chuyện gì cũng phải nói trước, chiến đấu ngày hôm nay kịch liệt hơn hôm qua đấy.
Trừ Vương Song ra, các nữ hài tử khác sắc mặt trầm xuống.
Chiến đấu với tang thi chỉ cần làn da bị vạch phá một chút thì bản thân cũng biến thành tang thi. Cho dù là nam nhân cũng khó mà sinh ra nửa điểm ý chí chiến dấu chớ nói chi là nữ hài tử.
Đúng lúc này hai mắt Trần Dao kiên định nói ra:
- Tôi theo anh chiến đấu. Tôi cũng muốn tiến hóa.
Trần Dao cũng là nữ hài vô cùng sợ hãi chiến đấu với đám tang thi, thế nhưng mà nàng vô cùng rõ ràng, thế giới này nhất định phải dựa vào chính là bản thân mình. Cho dù phụ thuộc vào cường giả cũng phải thể hiện giá trị của mình.
Ánh mắt Vương Phương lập loè vài cái nói:
- Em ở chỗ này chiếu cố Trương Tuyền a. Nàng còn chưa khỏe, cần người chiếu cố. Hơn nữa cho dù em đi cũng vướng víu.
Do dự một chút Thái Hiểu cũng mở miệng nói ra:
- Em cũng ở lại đây chiếu cố Trương Tuyền.
Tiêu Sơn khẳng định:
- Tốt! Các em phải canh giữ cửa phòng cẩn thận, trừ bọn anh ra thì người nào cũng không mở ra.
Nói xong hắn bước ra khỏi gian phòng. Đang đi được nửa chừng thân thể hắn khựng lại vì hắn nghe thấy tiếng Đường Dĩnh nói:
- Lão Công... Vậy muội thì sao?
- Ý muội như nào? Đi hay ở lại?
Tiêu Sơn ôn nhu nói. Bốn nữ hài tử xung quanh chưa bao giờ được nghe hắn ôn nhu với một ai cả, trong lòng rất hâm mộ Đường Dĩnh.
- Thanh Vũ đi được, muội cũng sẽ đi được.
Đường Dĩnh hạ quyết tâm:
- Tốt lắm..... Lão bà ta có khác.
Tiêu Sơn cười cười nói. Đường Dĩnh khuôn mặt nhỏ bất giác đỏ lên. Sau đó nàng cùng Kỷ Thanh Vũ, Trần Dao, Vương Song đi theo sau lưng hắn ra ngoài.
Nương theo âm thanh động cơ vang lên, Trần Dao điều khiển chiếc xe trường học lao thẳng lên đường. Trên đường phố khắp nơi đều là tang thi du đãng, xe trường học xông lên trên đường phố, những tang thi kia lung la lung lay đi về hướng chiếc xe. Những tang thi này vừa mới tiếp cận chiếc xe thì giống như bị xe tăng đụng vào nên bay đi. Trần Dao vừa lái xe vừa nhìn qua hắn nói ra:
- Tiêu Sơn, dầu của xe này chỉ còn lại một nửa mà thôi.
Tiêu Sơn hỏi:
- Còn đủ tới Đường Kim Hồ và đến trạm xăng dầu Trường Hồ hay không?
Trần Dao tính ra thì nói:
- Không có vấn đề!
Tiêu Sơn nhanh chóng nói:
- Vậy đi tới Đường Kim Hồ trước.
Trần Dao gật đầu điều khiển xe trường học chạy phóng đi.
Đường Kim Hồ là một con đường cực kỳ phồn hoa, đại lượng tang thi chiếm giữ ở chỗ này, xe trường học mới tiến vào đường Kim Hồ thì có vô số tang thi vây quanh.
Trần Dao vừa lái xe tới khu vực này liền nhìn thấy từng thi đàn rậm rạp, khắp nơi là thi đàn vây quanh chiếc xe.
Vừa nghe được âm thanh động cơ xe trường học, những tang thi này lảo đảo đi tới gần.
Trần Dao cắn răng một cái, hung hăng đạp chân ga.
Những tang thi này nhao nhao bị đánh bay, chiếc xe này có chấn động truyền tới như có như không. Nếu đổi lại là xe bình thường thì chỉ sợ lúc này đã bị đám tang thi vây quanh và thôn phệ.
Đánh bay không biết bao nhiêu tang thi, chiếc chở mấy người hắn rốt cuộc cũng tiến vào trong đại học Trung Hải.
Kỷ Thanh Vũ nhìn hắn hỏi:
- Đường Kim Hồ là ở địa phương nào?
Tiêu Sơn nhanh chóng nói ra:
- Không biết. Chúng ta cần đến cư xá hoa uyển.
Vương Song hiếu kỳ hỏi:
- Tiêu Sơn, mục đích đến cư xá hoa uyển làm gì?
Đây là đại học Trung Hải đấy, tang thi rất nhiều, so với đại học Vân Hoa thì nhiều hơn, loại địa phương này cho dù là hắn có tiến vào cũng có nguy hiểm cực lớn. Vương Song cũng thập phần nghi hoặc. Điều gì khiến hắn sẵn sàng mạo hiểm tính mạng tới đó?.
Hắn cười nói:
- Chúng ta đi tìm một người tên là Lộ Văn.
- Lộ Văn? Là nữ sao?
Đường Dĩnh nghi hoặc.
- Đúng vậy. Là nữ.
Tiêu Sơn gật đầu nói. Nói xong hắn chợt rơi vào im lặng. Đường Dĩnh thấy vậy cũng không tiện hỏi nữa. Trần Dao lúc này đã lái xe đi vào cư xá hoa uyển.
Trong cư xá này tuy có rất nhiều người, thế nhưng mà phần lớn đều ở trong gian phòng của mình, tang thi bên ngoài không phải quá nhiều.
- Đường Dĩnh, Kỷ Thanh Vũ. Những tang thi này giao cho hai người.
Tiêu Sơn lưu lại một câu, nhanh chóng phóng về phía tầng lầu.
Đường Dĩnh, Kỷ Thanh Vũ hai người cũng xuống xe trường học, bắt đầu săn giết những tang thi đang du đãng quanh cư xá. Tiêu Sơn cùng Bạch Cốt nhảy vào trong một tầng lầu, không ngừng chém giết bảy đầu tang thi chặn đường, nhanh chóng đi tới thanh lý tang thi từng lầu một. Hầu như
Tiêu Sơn không ngừng đập cửa từng phòng và kêu to. Hắn hiện tại không biết nàng ta ở phòng nào.
- Lộ Văn! Muội có ở đó không?
- Muội còn! Ai vậy?
Rất nhanh từ trong phòng 604 truyền ra tiếng kêu của một nữ hài.
Sau một loạt âm thanh đồ vật bị di chuyển vang lên, cửa phòng 604 mở rộng ra, một thiếu nữ thanh xuân tràn ngập sức sống chừng mười lăm tuổi, mái tóc đuôi ngựa đen bón, bộ ngực nhỏ phình ra, đứng ở cửa ra vào.
Lộ Văn vừa thấy hắn rụt rè hỏi:
- Ca ca là ai? Tại sao biết tên muội?
Tiêu Sơn nhìn Lộ Văn mỉm cười hỏi:
- Ta tới cứu gia đình muội. Cha, mẹ em đâu hết rồi? Họ còn sống chứ?
Lộ Văn rất nhanh không để ý gì nữa. Nàng nâng gương mặt nhỏ nhắn đang hoa lê đái vũ của mình lên, nhìn qua hắn nói ra:
- Ca ca là người quen của cha, mẹ muội sao? Muội đã điện thoại cho cha mẹ rồi, không có người nào nghe máy.
Lúc này Lộ Văn làm cho người ta cực kỳ yêu mến, bộ dáng khác biệt với lúc tinh nghịch nghịch ngợm giống cốt truyện nhiều lắm.
Tiêu Sơn biết thừa là cha, nàng đã chết trong mạt thế này nên nhanh chóng nói ra:
- Có thể nói là như vậy. Ta tên Tiêu Sơn, trước đây Lộ thúc thúc hay giúp đỡ gia đình ta khá nhiều. Ta cảm ơn chú còn không hết nữa là.
- Vâng. Muội cũng nghe cha hay nhắc đến ca ca và gia đình trước đây. Hì Hì....
Lộ Văn cười tươi nói. Thế giới dị biến, đại bộ phận người đã biến thành tang thi. Lộ Văn một mình trốn trong nhà nhìn ra ngoài cửa sổ thấy người ta bị thôn phệ, điện thoại gọi không thông, điện thoại cũng không ai bắt, trong nội tâm nàng sợ hãi và bất lực tới cực điểm. Hiện tại nhìn thấy có người quen đến cứu nàng thì nội tâm của nàng triệt để buông lỏng xuống.
Đương nhiên, Tiêu Sơn không thể để Đường Dĩnh và Thanh Vũ phải chờ ở ngoài. Hắn nhanh chóng giục nàng:
- Vậy muội nên đi thu dọn đồ đạc đi, nơi này không phải chỗ ở lâu.
- Tiêu Sơn ca ca, chờ muội một chút, muội sẽ đi ra ngay.
Lộ Văn hết sức nhanh chóng trở lại gian phòng của mình lấy một ba lô đồ đát, mang theo cái mũ lưỡi trai trên đầu, mang đôi giầy thể thao chạy đến bên người của hắn.
- Đi nào!
Tiêu Sơn không có nói nhiều, nắm lấy tay nàng chạy xuống dưới lầu. Có thể trong lúc hắn nắm tay nàng không để ý tới gương mặt nhỏ của nàng đang dần đỏ lên.
Thập phần thuận lợi vọt xuống dưới lầu, Tiêu Sơn mang theo Lộ Văn một đường chạy thẳng đến xe. Chợt hắn liền nhíu mày. Hắn nhìn thấy Kỷ Thanh Vũ cùng Đường Dĩnh đang chiến đấu với mười bốn đầu tang thi. Trong đó có một tang thi thân hình cao tới hai mét hình thể cực kỳ khôi ngô, tốc độ đi lại có thể so được với người bình thường, không có cảm giác chậm chạp chút nào cả. Hắn nhanh chóng đẩy Lộ Văn lên xe rồi lao đến chỗ Kỷ Thanh Vũ.
- Lực lượng tiến hóa cảm nhiễm giả L1 hệ sức mạnh. Có được lực lượng cường đại và da thịt cứng như thép. Có được kỹ năng lây virus, có thể đem sinh mạng thể lây thành cảm nhiễm giả.
- Không tốt!
Tiêu Sơn nhìn qua Kỷ Thanh Vũ lớn tiếng kêu lên:
- Kỷ Thanh Vũ, cẩn thận. Tang thi này là quái vật cấp 10 hệ sức mạnh!
Trong tay của Kỷ Thanh Vũ cầm gậy gỗ tân thủ giống như linh xà đánh lên cổ của đám tang thi kia, làm cổ của từng con tang thi lệch qua một bên, nàng nhanh chóng lao tới trước tên cảm nhiễm giả L1, dùng một gậy nện lên cổ của cảm nhiễm giả L1.
Một gậy này bình thường sẽ đánh gãy cổ của tang thi bình thường, nhưng mà khi nện lên cổ của L1 thì đầu lâu của L1 chỉ hơi lắc lư một chút mà thôi.
Tên cự nhân L1 dáng người cao lớn mở bàn tay ra hung hăng chộp về phía Kỷ Thanh Vũ.
L1 cùng Kỷ Thanh Vũ khoảng cách với nhua quá gần, loại khoảng cách này cho dù Kỷ Thanh Vũ nhanh nhẹn cũng không cách nào tránh đi.
Mắt thấy Kỷ Thanh Vũ sắp hương tiêu ngọc vẫn thì nàng đột nhiên điểm chân xuống đất một cái, tốc độ bạo tăng lên hai lần nhảy ra phía su thật nhanh, né qua một kích tất sát của L1.
- Đây đoán chừng là kỹ năng mà Kỷ Thanh Vũ thu hoạch được.
Trong nội tâm của hắn hiện ra ý niệm này trong đầu, sau đó hắn lập tức hướng về phía L1.
Né qua một kích tất sát của L1 thì Kỷ Thanh Vũ bảo trì tốc độ cao điên cuồng oanh kích vào đầu lâu của L1 kia.
Lực phòng ngự của L1 vượt xa tưởng tượng của Kỷ Thanh Vũ hiện giờ, đầu của nó liên tục ăn mấy chục gậy của Kỷ Thanh Vũ oanh kích nhưng không có chút tổn thương nào cả, nhưng mà hai móng vuốt của nó huy động lại không cách nào bắt được Kỷ Thanh Vũ đang di động. Thấy không làm gì được Kỷ Thanh Vũ, nó liền chuyển sang tấn công Đường Dĩnh. Đường Dĩnh lúc này đang đánh vẹo đều một tang thi, còn chưa kịp định thần lại đã thấy tang thi này lao tới.
Tưởng chừng như nàng sắp bị nó trảo vào mặt thì một luồng bạch sắc hỏa diễm phóng thẳng vào người nó khiến cho nó lùi lại hai thước. Đường Dĩnh nhanh chóng giật lùi về phía sau ba thước để bảo trì khoảng cách với tang thi. L1 bị hỏa diễm thiêu đốt khiến nó lùi lại nhưng không ảnh hưởng đến nó nhiều, nó lúc này chợt cuồng bạo lên. Nó tiếp tục lao đến định trảo Đường Dĩnh.
Đúng lúc này Bạch Cốt như một mũi tên xông tới trước người của L1 kia, nó cầm cây búa lớn trong tay xé gió chém thẳng về phía cảm nhiễm giả L1. L1 lúc này giơ cánh tay phải lên đón đỡ. Lực lượng búa lớn này vượt qua lực lượng của Kỷ Thanh Vũ, ở trong tay của Bạch Cốt lại càng sắc bén. Cánh tay phải của L1 bị một búa chặt đứt, Bạch Cốt thuận thế chém lên cổ của L1, chỉ khảm vào cổ chứ không có chém đứt được.
Chỗ hiểm của L1 bị tổn thương, nó tiến lên một bước, hung hăng đánh một quyền lên cánh tay phải của Bạch Cốt, một quyền đánh bay cây búa lớn trong tay của Bạch Cốt ra xa.
- Lực lượng thật lớn!
Thấy một màn như vậy thì trong nội tâm Tiêu Sơn cũng hơi e ngại. Bạch Cốt trải qua quá trình không ngừng cường hóa thân thể thì chắc chắn hơn cả hắn mấy lần, L1 chỉ bằng một kích đã đánh gãy cánh tay phải của Bạch Cốt, hiển nhiên cực kỳ đáng sợ. Một kích này nếu như đánh lên người của nhân loại thì có thể đánh chết nhân loại ngay lập tức.
- Bao vây lấy nó!
Tiêu Sơn nhìn qua Bạch Cốt ra lệnh.
Bạch Cốt như mũi tên xông qua phía trước, cánh tay trái chộp về phía búa lớn kia. Không có vũ khí thì xem như Bạch Cốt không phải là đối thủ của L1.
L1 một quyền đánh đánh vào tay trái của Bạch Cốt.
Đúng lúc này Kỷ Thanh Vũ ở bên cạnh xông qua, một gậy đánh vào đầu lâu của L1 một cái, đánh thân thể của L1 hơi nghiêng qua một bên, một quyền của nó thất bại.
Tiêu Sơn thừa cơ như một mũi tên lao thẳng về phía trước, giơ hắn giơ cao Phảng Chế Đường Đao hung hăng chém lên cổ của L1 một cái.
Sau đó là âm thanh ma sát như kim loại va vào nhau, mà Phảng Chế Đường Đao trong tay hắn lại chém mạnh, lúc này cũng chém bay đầu của L1 xuống đất.
Đầu lâu của L1 vừa rơi xuống đất thì một đoàn linh quang lớn trong cơ thể L1 chui vào trong thân thể của hắn.
- Ngài thăng cấp lên cấp 8, thỉnh phân phối 2 điểm cường hóa.
Linh quang vừa vào thân xác, trong đầu Tiêu Sơn vang lên âm thanh cường hóa.
- Cường hóa 1 điểm thể lực, 1 điểm nhanh nhẹn!
Tiêu Sơn ra lệnh. Thể lực có thể giúp cho Tiêu Sơn chiến đấu bền bỉ hơn trước thật nhiều, mà nhanh nhẹn làm tăng khả năng phản ứng của thân thể, tốc độ trở nên nhanh hơn. Sau khi hoàn tất cường hóa thì ánh mắt Tiêu Sơn lại nhìn qua thi thể của L1. Ở gần thân thể L1 có một quyển sách kỹ năng va một cái hộp báu màu vàng xanh nhạt, hai hộp báu màu trắng, một sinh tồn tệ màu đen có giá trị một trăm tệ.
Hắn nhanh chóng đi tới gần tang thi cầm lấy quyển sách kỹ năng lên.
- Kỹ năng cấp 1, lực lượng cường hóa! Sau khi sử dụng kỹ năng này thì trong vòng 30 giây gia tăng 10 điểm lực lượng. Sử dụng kỹ năng tiêu hao 5 điểm thể lực. Không có thời gian làm lạnh!
Kỷ Thanh Vũ lúc này đi tới bên người Tiêu Sơn hỏi:
- Đó là sách kỹ năng gì?
Hắn đem bản sách kỹ năng lực lượng cường hóa cho Kỷ Thanh Vũ hỏi:
- Lực lượng cường hóa. Cô có cần không?
Kỷ Thanh Vũ nhìn qua sách kỹ năng lực lượng cường hóa, đem nó ném cho hắn:
- Tôi cần một thanh hảo đao. Kỹ năng này không thích hợp cho tôi.
Lực lượng cường hóa là kỹ năng quá hao tốn thể lực, đối với Kỷ Thanh Vũ mà nói là gánh nặng cực lớn. Nếu dùng kỹ năng này còn không bằng dùng một thanh hảo đao. Vừa rồi Kỷ Thanh Vũ không làm gì được L1 cũng là bởi vì vũ khí của nàng quá kém cỏi, không cách nào gây ra tổn thương hữu hiệu cho L1.
Tiêu Sơn tâm niệm vừa động, trên tay hắn liền cầm một hộp báu màu vàng nhạt. Có lẽ trong lúc chém giết tang thi Đường Dĩnh đã nhặt được. Hắn không có hai lời lập tức mở cái hộp báu màu vàng xanh nhạt, đầy là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại hộp báu này.
Mở hộp báu này ra thì một đạo hào quang màu xanh chớp động, một kiện phòng hộ phục màu trắng hiện ra trước mặt hắn.
- Phòng hộ phục cấp hai, toàn bộ thuộc tính +5. Có thể ngăn cản công kích của viên đạn nhỏ, có thể ngăn cản hai mươi lần công kích của thể lây nhiễm dươi cấp 20. Bền 20/20.
Hắn nhìn qua thuộc tính của phòng hộ phục này thì con mắt sáng ngời. Thoáng chốc đã mặc nó lên người. Tiếp tục lôi ra hai hộp báu màu trắng, hắn liền mở hai hộp báu màu trắng ra, thu được hai thanh Phảng Chế Đường Đao liền vui mừng phân phó cho Đường Dĩnh và Thanh Vũ. Các nàng đều khuyết thiếu trang bị tốt.
Đúng lúc này một đầu thi dáng người thấp bé có màu xanh nhanh như quỷ mị tiến về phía hắn, một trảo chộp vào thân thể của hắn.
Tiêu Sơn đem toàn lực nhảy ngược ra phía sau.
- Thật nhanh!
Tiêu Sơn nhanh chóng đứng lên, trong nội tâm tràn ngập kinh hãi. Đầu tang thi kia có tốc độ còn nhanh hơn hắn trước khi mặc phòng hộ phục được cộng thuộc tính nhiều. Tốc độ của đầu tang thi này quá mức nhanh chóng, nếu như hắn không có mặc phòng hộ phục thì không cách nào phản ứng kịp thời.
- Tiến hóa cảm nhiễm giả S1 hệ lực lượng. Có được tốc độ đáng sợ. Có được kỹ năng lây virus, có thể lây nhiễm sinh vật thành cảm nhiễm giả.
Một kích bức lui hắn, đầu S1 kia nhanh chóng dây dưa với Bạch Cốt.
Tốc độ của S1 cực nhanh, một trảo chộp lên người của Bạch Cốt, không ngừng gỡ một cây xương trên người của Bạch Cốt xuống.
Thân thể Bạch Cốt là do xương cốt cấu thành, không có cốt giáp bao trùm nên thập phần yếu ớt, rất dễ dàng bị dỡ xuống.
Tay trái của Bạch Cốt cầm búa lớn, không chút do dự chém lên người cảm nhiễm giả S1.
Tiêu Sơn nhanh chóng như một mũi tên, tiến về phía S1.
Mấy bước thì hắn đã tới trước người của S1, một đao mang theo ánh đao trong trẻo lạnh lùng chém về phía S1.
Thân thể S1 hơi nghiêng qua bên phải né qua một kích tất sát của hắn, sau đó lại dùng một trảo chộp về phía hắn.
Hào quang trong mắt Tiêu Sơn chớp động nhanh chóng, hung hăng một cước đánh lên người S1, đem đầu S1 đá bay ra mấy mét.
Bạch Cốt thừa cơ một bước lên như mũi tên, một búa chém về phía S1.
S1 giống như một con khỉ, thân thể uốn éo né qua một kích của Bạch Cốt.
Hắn thừa cơ tiến lên chém vào người của S1.
S1 đang ở giữa không trung, tránh cũng không thể tránh, bị một đao của hắn chém rụng đầu lâu, máu văng khắp nơi.
Sau khi chém giết đầu S1 thì hắn lúc này mới thở dài một hơi, lúc này nếu không phải hắn được phòng hộ phục gia trì thì chiến đấu với S1 chỉ sợ đã bị S1 lây nhiễm rồi.
Sau khi chém giết đầu S1 thì một đoàn linh quang màu trắng trong người S1 chui vào trong thân thể của hắn.
Đồng thời trên mặt đất tuôn ra một bản sách kỹ năng.
- Ngài thăng cấp đến cấp 9, thỉnh phân phối 2 điểm cường hóa.
Đoàn linh quang kia vừa vào trong thân thể thì một âm thanh dễ nghe vang lên.
- Cường hóa 1 điểm nhanh nhẹn, 1 điểm thể lực.
Tiêu Sơn nhanh chóng phân phối điểm số.
- Sách kỹ năng cấp 2, Ảnh Bộ! Phát động Ảnh Bộ thì trong 30 giây nhanh nhẹn gia tăng 30, thể lực tiêu hao 15 điểm. Không có thời gian làm lạnh.
- Kỹ năng này rất thích hợp với ta.
Tiêu Sơn không có chút do dự, tâm niệm vừa động đem bản sách kỹ năng này hóa thành khói đen bay vào trong cơ thể, hơn nữa đoàn khói đen này ngưng tụ thành một đạo phù văn trong thức hải của hắn.
Tiêu Sơn nhanh chóng lên xe trường học.
Đường Dĩnh Kỷ Thanh Vũ, Bạch Cốt cũng đều theo sát sau lưng của hắn xông lên xe trường học.
- Chúng ta bây giờ đi đâu?
Ngồi trên ghế lái, Trần Dao nhìn chằm chằm vào Tiêu Sơn hỏi. Trên đường đi chiếc xe trường học không ngừng nghiền nát tang thi, đem tất cả tang thi đánh bay, cả xe trường học không ngừng rung động lắc lư.
Hắn nhanh chóng nói ra:
- Đi tới trạm xăng dầu gần nhất ở đây. Cô biết đường đi chứ?
Trần Dao gật đầu:
- Gần đây có một trạm xăng. Hình như là ở khu vực Trường Hồ thì phải.
- Tới đó đi.
Tiêu Sơn gật đầu nói.
- Được rồi...
Trần Dao ngay lập tức đánh xe đến đó. Cự ly khoảng chừng ba cây số gì đó. Nó không quá khó với nàng ta.
- Dĩnh Nhi, muội lên cấp mấy rồi?
Tiêu Sơn nhìn nàng hỏi. Cảm giác chi nhãn có thể cảm ứng được sinh vật cấp bậc cao hơn mình năm cấp, nhưng không cách nào nhìn ra tư liệu nhân loại. Vừa rồi hắn thấy nàng tấn cấp, cũng không biết là cấp mấy nên tò mò hỏi nàng.
- Lão Công... Ta vừa tấn cấp 8.
Đường Dĩnh thành thật trả lời.
Tiêu Sơn đem một bản sách kỹ năng cấp 1 lực lượng cường hóa ném cho Đường Dĩnh nói:
- Dĩnh Nhi. Nàng xem bản sách kỹ năng này có thể dùng được hay không?
Đường Dĩnh tiếp nhận bản sách kỹ năng và nhìn qua, sau đó trả lại cho hắn:
- Muội không thích hợp!
Tiêu Sơn nhanh chóng mở hai cái hộp bàu màu trắng ra xem, trong đó có một hộp bàu hóa thành hào quang biến mất không còn lại gì, một cái hộp báu khác tuôn ra tấm chắn màu bạc.
- Bạch thuẫn cấp 1, có thể ngăn cản công kích của quái vật dưới cấp 15. Lực lượng +1. Bền 20/20.
Tiêu Sơn huy động tấm chắn này vài cái và cảm thấy nó không có bao nhiêu sức nặng, chỉ nặng vài cân mà thôi, là lợi khí phòng thủ.
- Dĩnh Nhi, tấm chắn này muội cầm đi. Vừa rồi muội làm ta rất lo lắng đấy.
Tiêu Sơn trực tiếp đem tấm chắn kia ném cho Đường Dĩnh, hắn có phòng hộ phục cấp 2 nên không cần tấm chắn.
Đường Dĩnh tiếp nhận tấm chắn này, liền nói cảm ơn. Bây giờ hắn rất lo lắng cho nàng, vả lại nàng lại là người tin cậy nhất của hắn.
Xe trường học chạy nhanh như bay, trên đường đi đụng bay vô số tang thi, chiếc xe này nhanh chóng chạy tới khu xăng dầu.
Lúc này trong trạm xăng dầu không có bất cứ chiếc xe nào khác, chung quanh cũng chỉ có vài đầu tang thi đang bồi hồi.
Tiêu Sơn lúc này lao thật nhanh xuống dưới đường, thanh lý những tang thi chung quanh trạm xăng dầu.
Đường Dĩnh mặc phòng hộ phục vào thì tay cầm lấy gậy tân thủ, một tay cầm bạch thuẫn thập phần tỉnh táo cẩn thận săn giết tang thi.
Sau khi đổ đầy xăng thì Tiêu Sơn nhanh chóng lao lên xe trường học.
Hắn trực tiếp lên xe, nhìn Trần Dao nói ra:
- Lập tức rời khỏi nơi này. Về nhà!
Lúc này Đường Dĩnh cùng Kỷ Thanh Vũ cũng đã hoàn thành công việc thanh lý tang thi chung quanh, hai người cũng đã đạt tới cấp 8, liền nhanh chóng lên xe. Trần Dao không nói hai lời khởi động xe trường học, một đường chạy như bay, đụng bay vô số tang thi quay về nhà.
Một đường vô sự, lúc này một đoàn người vô cùng an toàn quay về nhà của Trần Dao.
- Tin tức tốt! Thành phố Lũng Hải đã thành lập căn cứ cho người sống sót rồi, người sống sót ở gần đó đã đi qua rồi.
Vừa quay về tới nhà thì Vương Phương chợt hưng phấn nhìn qua hắn nói ra.
- Quá tốt!
- Quá tốt!
- Lần này chúng ta được cứu rồi.
Nghe Vương Phương nói thì tầng mây đen trong lòng của mọi người đã được xua tan, trong nội tâm đều tràn ngập vui sướng, riêng Tiêu Sơn thì ngoại lệ. Hắn mặc dù không nhớ rõ cốt truyện cho lắm, nhưng ít ra cũng được vài phần. Câu chuyện này không đơn giản như vậy.
Thế giới phát sinh dị biến thì trong lòng của mỗi người tràn ngập cảm giác mê man. Cảm xúc sợ hãi, bất an không ngừng xâm chiếm nội tâm của mọi người.
Mặc dù ngày bình thường mọi người có nhiều phàn nàn với chính phủ, nhưng mà trong lúc tuyệt vọng lại nghe được tin tức chính phủ ủng hộ thì không thể nghi ngờ là cực tốt. Có một cơ cấu cường lực duy trì, giúp mọi người vượt qua sinh hoạt có trật tự, bọn họ không tới mức sông bữa nay lo bữa mai.
Tiêu Sơn lập tức nhìn Vương Phương hỏi:
- Tin tức này làm sao muội biết?
Vương Phương đắc ý rất ra một radio khoe khoang nói:
- Muội từ trong đó mà nghe được.
- Sau ngày biến dị thứ hai, thành phố Lũng Hãi là có thể làm ra ứng đối như vậy thì Thị Trưởng thành phố Lũng Hải đúng là có năng lực đấy.
Trong nội tâm hắn suy nghĩ như vậy.
Hiệu suất làm việc của chính phủ nổi tiếng là rùa bò, nhưng mà bây giờ qua hai ngày nghe được nơi khác đã ổn định dân tâm, hơn nữa làm tốt chuẩn bị tập hợp người sống sót, năng lực thị trưởng thành phố Lũng Hải đúng là mạnh, vượt qua xa tưởng tượng của hắn.
Vương Phương vẻ mặt chờ mong nhìn qua hắn nói ra:
- Chúng ta bây giờ đi thành phố Lũng Hải nhé, Tiêu Sơn?
Nghe Vương Phương nói vậy thì ánh mắt của tất cả mọi người nhìn qua hắn, không có hắn trợ giúp thì xác suất bọn họ còn sống đi tới thành phố Lũng Hải là nhỏ nhất. Đồng thời đại bộ phận người trong phòng đều muốn lập tức mang theo hành lý đi tới thành phố Lũng Hải. Riêng Đường Dĩnh và Lộ Văn thì ngoại lệ. Hắn đi đâu các nàng sẽ theo đấy.
Hắn khẽ cau mày, trầm giọng nói:
- Không được! Hiện tại không thể đi thành phố Lũng Hải, tôi phải còn phải chuẩn bị rất nhiều. Vũ khí, vật tư, cỗ xe này không thể đi được đâu, trước khi có chuẩn bị tốt tôi sẽ không đi thành phố Lũng Hải. Các người ai muốn đi thì tự nhiên, tôi không ngăn cản.
- Các người ai muốn đi cứ đi. Tôi ở lại.
Đường Dĩnh lúc này lên tiếng.
- Ta cũng vậy. Tiêu Sơn ca ca ở đâu muội theo đấy.
Lộ Văn cười nhí nhảnh nói.
Ánh mắt mọi người trở nên cổ quái, đặc biệt là Đường Dĩnh. Tiêu Sơn liền ho khan hai tiếng, Kỷ Thanh Vũ hiểu chuyện liền nhìn mọi người thản nhiên nói:
- Hắn nói đúng, trước khi có chuẩn bị đầy đủ, chúng ta muốn đi tới thành phố Lũng Hải rất khó khăn.
Chiếc xe trường học kia sau khi trải qua va chạm quá nhiều lần, lúc này đã vết thương chồng chất, không biết báo hỏng khi nào.
Hơn nữa một đầu L1 thì hắn còn có thể đối phó, nếu như đồng thời gặp được vài đầu L1, S1 thậm chí còn các tang thi đặc thù khác, chiếc xe này căn bản không chịu nổi.
Vương Phương có chút xấu hổ cười nói:
- Tôi chỉ đưa ra đề nghị mà thôi, anh thấy không phù hợp thì thôi vậy.
Tiêu Sơn lấy quyển trị liệu vết thương nhẹ đưa qua cho Lộ Văn:
- Văn Nhi, muội lập tức học kỹ năng này đi.
- Ân!
Lộ Văn nhu thuận gật gật đầu tiếp nhận bản sách kỹ năng, tâm niệm vừa động thì một đạo bạch quang từ sách kỹ năng tiến vào trong người của nàng.
Hắn thấy vậy liền hỏi:
- Như thế nào rồi?
- Tốt lắm!
Lộ Văn gật đầu nói.
Hắn mang theo Lộ Văn đi đến bên người Trương Tuyền nói:
- Vậy muội nên trị liệu thương thế của Trương Tuyền một chút.
Trương Tuyền xoắn ống quần lên, lộ ra bắp chân đã sưng đỏ lên.
Lộ Văn thò tay chạm vào bắp chân sưng đỏ của Trương Tuyền mọt cái, một đạo hào quang màu trắng từ bàn tay của nàng truyền vào bàn chân của Trương Tuyền.
Dưới tác dụng của đạo hào quang này bắp chân sưng đỏ của Trương Tuyền lúc này dùng tốc độ mắt thường nhìn thấy khôi phục lại.