- Thật là lợi hại, anh ta lại trở nên mạnh mẽ rồi.
Trần Cương nhãn lực không tầm thường, thoáng cái đã nhìn ra Tiêu Sơn so với mấy tiếng đồng hồ trước mạnh hơn vài phần.
- Quả táo sức sống!
Hắn chém giết năm đầu tang thi thì đột nhiên trông thấy tang thi trước mặt bị chém giết tuôn ra một quả táo sức sống, hắn đại hỉ nhanh chóng thu nó vào trữ vật giới chỉ của mình.
Sau khi tiêu diệt thêm hai đầu tang thi hắn lúc này mới cùng Bạch Cốt lui ra phía sau.
Số lượng tang thi đúng là quá nhiều rồi, căn bản giết không hết, hắn và Bạch Cốt tuy mạnh nhưng mà dù sao vẫn ít người, căn bản không cách nào ngăn cản thi đàn quá lâu.
- Thế nào? Thu được gì không?
Hắn nhanh chóng chạy về phía xe trường học, hướng về Kỷ Thanh Vũ hỏi.
Kỷ Thanh Vũ chỉ vào ba người Trần Cương và nhìn hắn nói ra:
-Tạm được. Tiêu Sơn, tôi sẽ cùng ba nam sinh này đi vào khuân vật tư, với tư cách trao đổi, chúng ta sẽ mang bọn họ đi tới nơi an toàn.
Tiêu Sơn nhìn ba người Trần Cương một cái, cũng thấy bọn họ bao lớn bao nhỏ mang lên xe.
Nhìn thấy hắn lên xe, ba người Trần Cương chỉ nhìn qua hắn mà không dám nói ra cái gì cả.
Trong xe trường học lúc này đã chất đầy các loại vật tư.
Vương Phương, Thái Hiểu hai nữ đang ngồi trên vị trí của mình, nghỉ ngơi hồi lại thể lực, các nàng chưa bao giờ làm ra chuyện tốn hao thể lực như thế này trước đây.
Tiêu Sơn lớn tiếng nói:
- Nhanh lái xe!
Trần Dao nhấn ga, chiếc xe trường học lúc này lao thẳng về phía trước, tất cả tang thi đều bị xe trường học đâm bay ra ngoài.
Chiếc xe này xông ra khỏi trường học, mọi người chợt nhìn thấy cảnh tượng trên đường phố.
Mà ở khắp trên đường phố thì khắp nơi đều là âm thang tang thi đi sột soạt, từng chiếc ô tô không phải đậu ven đường thì cũng đâm vào trong cửa hàng nào đó.
Thậm chí có chút cửa hàng ăn uống có lửa cháy hừng hực, cả cửa hàng đều thiêu đốt, khói đen không ngừng bay lên cao cao.
Xe trường học vừa mới lao ra khỏi sân trường không lâu thì có cả đàn cả lũ tang thi nện bước chậm chạp đi qua bên phía này, chúng đều bị âm thanh động cơ xe trường học hấp dẫn.
Trong mắt Trần Dao trong hiện ra hung quang kỳ dị, nàng điều khiển xe trường học đụng qua đám tang thi, tất cả tang thi đều bị xe trường học đụng bay.
Tiêu Sơn nhìn qua tang thi cả đàn cả lũ trên đường phố, trong nội tâm thầm nghĩ:
- Khá tốt là có xe trường học này, nếu không căn bản nửa bước khó đi.
Mà khắp nơi trên đường phố có cả đàn cả lũ tang thi di động, cho dù Tiêu Sơn cùng Bạch Cốt hai người cũng không cách nào vượt qua đường phố như thế này.
Ba người Trần Cương nhìn thấy tang thi rậm rạp chằng chịt trên đường phố thì sắc mặt cả đám hoảng sợ, cả thế giới dường như trừ tang thi ra thì không có người sống nào cả.
Ngày xưa người đi qua đường đông đảo như đàn kiến di động, bây giờ ngoài tang thi cũng chỉ có tang thi.
Trần Dao điều khiển xe trường học lao nhanh trên đường, đánh bay vô số tang thi thì đi vào trong trong tiểu khu hoa viên thịnh thế.
Thế giới dị biến phát sinh vào buổi chiều, mà trong đoạn thời gian đó không có bao nhiêu người ở nhà vào thời điểm này.
Cho dù là ở nhà thì cũng là một người một mình trong phòng, ở bên ngoài có rất ít người.
Trần Dao lái xe đụng bay đám tang thi chung quanh tiểu khu hoa viên thịnh thế, dừng lại trước một dãy nhà.
Cửa xe mở ra, Bạch Cốt vừa xuống xe đã huy động búa lớn chém bay một con tang thi.
Tiêu Sơn như mũi tên lao xuống xe, huy động Phảng Chế Đường Đao chém giêt tang thi chung quanh.
- Xuống xe!
Đường Dĩnh nhìn qua mọi người trên xe rồi nói ra. Sau đó Đường Dĩnh cùng Kỷ Thanh Vũ đều xuống xe, Đường Dĩnh đuổi theo hướng Tiêu Sơn, tay vung Mộc Côn đập vẹo đầu một con tang thi đang lao tới chỗ Tiêu Sơn. Tiêu Sơn thấy vậy liền mỉm cười, vội kéo nàng về phía sau lưng mình, tiếp tục huy động Phảng Chế Đường Đao chém đứt đầu một tang thi.
Một hòm bảo rương lập tức hiện ra, Tiêu Sơn nhanh chóng thu nó vào giới chỉ.
Ở bên kia Kỷ Thanh Vũ đang cùng Bạch Cốt tiêu diệt đám tang thi xung quanh xe.
Bốn nữ sinh Trần Dao và ba nam sinh Trần Cương nhanh chóng xuống xe.
Ký túc xá nam sinh.....
Trong một căn phòng kín.....
Lúc này có một kẻ toàn thân đều cháy xém, nhìn hắn trông khá chật vật. Dường như hắn vừa từ cõi chết trở về.
Người này chính là Nhạc Trọng. Nhạc Trọng cảm thấy tứ chi, mọi giác quan của hắn gần như tê liệt. Sau khi bị bạch sắc hỏa diễm kia thiêu đốt, tưởng chừng như hắn đã không còn hi vọng nào trên cõi đời này nữa. Thế nhưng hắn cũng không ngờ trong cái thế giới tràn ngập chết chóc này hắn lại là một kẻ may mắn trong những kẻ may mắn khác. Âm thanh của Thần vang lên trong đầu hắn:
- Chúc mừng ngài được phục sinh sau khi bị ngọn lửa của kẻ dị giới thiêu đốt.
- Chúc mừng ngài đã tăng lên đến cấp bốn. Ngài có tám điểm cường hóa. Thỉnh ngài chọn lựa.
- Cường hóa thể lực.
Nhạc Trọng không suy nghĩ nhiều liền lựa chọn thể lực.
- Thần Ma hệ thống tặng kèm ngài một kỹ năng trụ cột. Thỉnh ngài cảm giác học tập cảm giác chi nhãn, có thể thăm dò tư chất tài liệu của quái vật không cao hơn mình trong năm cấp.
Nhạc Trọng không hề có chút do dự, lập tức làm ra lựa chọn học tập.
Một đạo quang mang chớp động, ở trong thức hải của hắn đã nhanh chóng hình thành một phù văn hình con mắt màu đen.
Tâm niệm của hắn vừa động, phát động kỹ năng cảm giác chi nhãn, hướng tang thi nhìn lại.
- Sơ giai cảm nhiễm thể cấp một – những quái vật này bị siêu vi trùng ăn mòn, chỉ còn lại khát vọng đối với máu thịt. Có được kỹ năng siêu vi trùng cảm nhiễm – sinh mạng thể chỉ cần bị tổn hại da thịt, sau khi bị siêu vi trùng ăn mòn, căn cứ vào thể chất chỉ từ ba phút tới mười phút sẽ bị cuốn hút thành sơ giai cảm nhiễm thể. Ngoại trừ trị liệu dịch ba cấp, với trình độ chữa bệnh của thế giới này, trong vòng mười năm không thuốc nào cứu được!
-Thật kinh khủng.
- Do ngài vừa tăng lên bốn cấp, ngài được tặng thêm một lần triệu hoán đặc chủng khô lâu, có triệu hoán đặc chủng khô lâu không? Sau khi triệu hoán sẽ tiêu hao mười điểm tinh thần lực của ngài.
- Có!
Tâm niệm hắn chợt động, lập tức phát động kỹ năng gọi về đặc chủng khô lâu.
Ngay sau đó một chuỗi chú văn thần bí từ trong miệng hắn tuôn ra, trong hư không trống rỗng xuất hiện một huyệt động cực lớn, bên kia huyệt động tản ra khí tức tử vong vô tận, chỉ bị cỗ khí tức tử vong thổi tới đã làm trong lòng Nhạc Trọng rét lạnh cả người.
Đồng thời hắn chợt cảm thấy đầu mình nhói đau, tinh thần lực bị một cỗ lực lượng rút hết không còn, làm đầu hắn có cảm giác choáng váng.
Bên trong huyệt động chậm rãi xuất hiện một khô lâu hình người chỉ còn lại khung xương màu đen, bên ngoài khung xương còn có hắc vụ bao vây, trong hai mắt chớp động hai đoàn linh hồn ma hỏa.
Khô lâu hình người kỳ dị kia từ trong tử vong thế giới đi ra, Nhạc Trọng lập tức sinh ra cỗ cảm giác tâm thần tương liên với nó.
- Đặc chủng khô lâu: Hắc Cốt.
Cấp bậc: 1
Lực lượng: 30 (10).
Nhanh nhẹn: 30 (10).
Cơ thể hoạt tính: 30 (10)
Thể lực: 30/30 (10).
Tinh thần: 50 (10).
Cường độ: 15 (5).
Có được kỹ năng: Cốt đầu lợi dụng thuật.
Nhạc Trọng đi ra bên ngoài, thấy cảnh tượng bên ngoài thì trong lòng không khỏi rùng mình. Bỗng nhiên từ đằng sau hắn xuất hiện một tang thi lao tới chỗ hắn, hắn liền ra lệnh:
- Hắc Cốt. Tiêu diệt tang thi.
Hắc Cốt nghe lệnh hắn nhanh chóng lao đến dùng bàn tay chọc xuyên qua thân thể của tang thi. Một đạo hắc sắc quang mang chớp động, kéo dài chừng ba mươi giây. Hắc Cốt rút ra từ bên trong có thể thây ma một cây mâu hắc cốt dài tầm hai thước cầm vào trong tay.
Nhạc Trọng nhìn hắc cốt xử lý con tang thi, trong lòng hắn liền vui vẻ. Có được sinh vật bất tử như đặc chủng khô lâu bảo hộ, cơ hội sống sót của hắn càng cao.
Đang vui vẻ vì tương lai hắn liền nhìn qua cửa sổ căn phòng, liền thấy xe của trường đang chạy trên sân hắn liền nhớ đến kẻ đã thiêu cháy bản thân, kẻ mà thần gọi hắn là kẻ dị giới. Chạy vào trong góc khuất, hắn nhớ đến cảnh tượng kia trong lòng căm hận liền nổi lên. Bất giác tâm tình hắn trở nên âm trầm, song quyền siết chặt lại:
- Một ngày nào đó ta sẽ trả mối thù này. Chờ đợi ta... Kẻ dị giới....
Dứt lời hắn liền rời đi.
Bên ngoài cư xá này không có bao nhiêu tang thi cả, chỉ có rải rác vài đầu, rất nhanh đã bị Tiêu Sơn, Bạch Cốt, Kỷ Thanh Vũ ba người chém giết.
Trần Dao tám người nhìn thấy bốn người bọn họ thập phần nhẹ nhõm chém giết những tang thi kia.
- Đưa chìa khóa đây!
Chém giết tất cả tang thi, hắn đi đến trước người Trần Dao và đưa tay nói ra.
Trần Dao liền lấy chìa khóa trong người giao cho hắn.
Hắn cầm lấy chìa khóa sau đó nhanh chóng mở một cánh cửa bằng thép ra.
Cửa bằng thép vừa mở ra thì có năm đầu tang thi lung la lung lay đi tới phía trước.
Nhìn qua thân thể bị cắn nham nhở trước mặt thì đám người Trần Dao sợ hãi lui bước lại. Cơ hồ không có người nào không biết Sinh Hóa Nguy Cơ, chỉ cần bị tang thi cắn đều biến thành tang thi, mọi người cũng không muốn biến thành tang thi.
Bạch Cốt huy động búa lớn và nhanh như gió lao thẳng về phía trước, trong chớp mắt nó đã chém bay đầu của ba con tang thi trước mặt.
Thân thể Tiêu Sơn hơi co lại, một đao chém ngang qua, trực tiếp chém bay đầu của một tang thi ở gần.
Hắn nhìn qua mọi người nói ra một câu, chợt cùng Bạch Cốt lao thẳng vào trong tòa nhà:
- Chuyển vật tư, sau đó lên lầu! Tôi sẽ đi thanh lý toàn bộ tang thi. Nhanh lên, đừng có mà lề mề. Thanh Vũ, an toàn của bọn họ giao cả cho cô.
- Được!
Kỷ Thanh Vũ gật đầu đáp ứng.
Phòng cua Trần Dao ở tầng năm. Tiêu Sơn, Đường Dĩnh cùng Bạch Cốt dọc theo thang lầu đi lên trên, mỗi lần một tầng lầu đều hết sức nhanh chóng cùng Bạch Cốt thanh lý tang thi trên thang lầu.
Một đường chém giết hai mươi đầu tang thi thì mới dẹp toàn bộ tang thi trên cầu thang. Lúc này Đường Dĩnh cũng tăng liền lên cấp 7. Toàn bộ điểm nàng dồn hết vào thể lực. Một dòng nước ấm chảy trong cơ thể nàng khiến thể lực của nàng hồi lại khá nhiều.
Tiêu Sơn vừa đến căn phòng mở cửa nhà của Trần Dao, sau đó nhìn Bạch Cốt ra lệnh:
- Bạch Cốt, ngươi lập tức lên lầu, thanh lý tang thi ở mỗi tầng. Đường Dĩnh, muội canh gác ở đây, sẵn sàng xử lý tình huống.
- Ân....
Nàng không chút do dự gật đầu. Nhận được lệnh của Tiêu Sơn thì Bạch Cốt giơ giơ búa lớn lên, nhanh chóng chạy lên trên lầu, bắt đầu thanh lý tang thi trong mỗi phòng.
Còn hắn thì đi vào phòng, đặt mông ngồi ở trên ghế sa , miệng lớn thở một cái, bắt đầu nghỉ ngơi.
Hôm nay một đường kịch chiến và thân thể Tiêu Sơn mệt mỏi không chịu nổi. Nếu không phải hắn ý chí kiên định, chỉ sợ căn bản chịu không được, giờ phút này thể lực chỉ còn lại bốn điểm, lúc này ngồi xuống thì không muốn đứng lên.
Hắn cố gắng liên hệ được với hệ thống. Đáng buông thay, mọi thứ nhận lại được chỉ là sự im lặng. Hắn tiếp tục điều động đấu khí nhưng bất thành. Vất bỏ chúng sang một bên, hắn liền nhắm mắt lại điều dưỡng.
- Khẩn trương, nhanh nữa lên!
Đám người Trần Dao mang theo vật tư vào trong phòng.
Sau khi đám người Trần Dao, Tiêu Sơn chỉ mở mắt nhìn một cái rồi nhắm mắt lại, không có bất kỳ động tác nào, hắn thật sự là mệt mỏi chịu không được, bất chấp cái gì phong độ thân sĩ.
Sáu người Trần Dao cố gắng vận chuyển đồ, rất nhanh trong gian phòng chứa đầy đồ đạc.
Liên tiếp vận chuyển tới khi trời tối đen, bảy người Trần Dao các nàng mới đem toàn bộ vật tư vào trong phòng này.
Thời điểm đóng cửa bảo vệ lại, tất cả mọi người mới chính thức buông lỏng lại.
- Tôi đi tìm tòi trong cao ốc này một chút..
Thể lực khôi phục đến 7 điểm thì Tiêu Sơn mới từ trên ghế sa lông đứng lên, nhìn qua Kỷ Thanh Vũ nói ra.
- Anh nên cẩn thận!
Kỷ Thanh Vũ nhìn hắn nói ra, nàng hôm nay cũng đã thập phần mỏi mệt, cần muốn nghỉ ngơi thật tốt.
- Tôi đi theo anh ấy.
Lúc này Đường Dĩnh chợt nói ra.
- Không được. Nàng phải ở nhà. Hôm nay chiến đấu như vậy nàng đã rất cố gắng rồi. Bây giờ là lúc nàng nên nghỉ ngơi. Trần Dao. Cô thiết kế cho cô ấy phòng ngủ để cô ấy nghỉ ngơi.
Tiêu Sơn lắc đầu ngăn cản, sau đó hắn nhìn Trần Dao phân phó. Đường Dĩnh nghe vậy liền gật đầu. Hôm nay nàng cũng khá mệt mỏi rồi, cần phải nghỉ ngơi để hồi sức.
- Được thôi. Tôi sẽ đi làm ngay.
Mặc dù thập phần mỏi mệt nhưng nàng vẫn phải đi chuẩn bị phòng, trong thâm tâm rất khó chịu. Đường Dĩnh thấy vậy liền tiến lên nói:
- Không cần đâu. Cô chỉ cho tôi chỗ phòng tắm là được.
- Được rồi. Tôi đã biết.
Trần Dao gật đầu nói. Sau đó nàng dẫn Đường Dĩnh đi đến phòng tắm của mình.
Tiêu Sơn nhìn thấy cảnh này nhún nhún vai.
- Anh phải hết sức cẩn thận!
Trương Tuyền lo lắng dặn dò hắn một câu.
Hắn gật đầu, nhanh chóng đi ra bên ngoài. Hắn liền dò xét trữ vật giới chỉ. Lần này hắn và Đường Dĩnh cũng thu thập được khá nhiều sinh tồn tệ. Tiêu Sơn một đường đi dò xét, chỉ thấy trên đường đi khắp nơi đều là thi thể tang thi, đây là những thi thể tang thi mà Bạch Cốt một đường đi tới dọn dẹp.
Tòa nhà này cao tám tầng, Tiêu Sơn một đường dò xét đều không phát hiện tang thi rải rác, mà tất cả tang thi rải rác đều bị Bạch Cốt chém giết cả.
Bạch Cốt bởi vì một đường chiến đấu mà đạt tới cấp 8, tố chất bình quân của nó đã vượt qua nhân loại bình thường 70%.
Lúc đi lên lầu tám cao nhất, Tiêu Sơn đi thẳng tới trước cửa một gia đình:
- Bên trong có ai không? Có chuyện rồi, thỉnh nói một tiếng, tôi lập tức ly khai. Không có trả lời thì tôi sẽ cho rằng không có ai, sẽ dùng bạo lực phá cửa.
Gia đình này không có ai lên tiếng.
- Bạch Cốt, động thủ!
Tiêu Sơn nhìn qua Bạch Cốt và ra lệnh.
Bạch Cốt huy động búa lớn to như đầu người nện vào cánh cửa nhà, chém ra một cái lỗ to và mảnh gỗ bay tứ tung.
Liên tiếp mấy búa thì cánh cửa nhà gia đình này bị chém tan.
Cửa phòng vừa mở ra thì trong phòng có một tang thi tiểu nữ hài bị cắn nát và một tang thi người trung niên cùng một nữ tang thi nhào về phía của bọn họ.
- Đánh bay chúng!
Hắn liền quát to một tiếng, một đao chém ra, trực tiếp chém bay đầu lâu của tang thi trung niên.
Bạch Cốt hung hăng va chạm giống như cổ xe tăng lao vào tiểu tang thi và nữ tang thi, đụng hai tang thi này ngã trên mặt đất.
Hắn thừa cơ bước tới trước, một đao chặt đứt đầu lâu của tiểu tang thi.
- Ngăn chân nàng!
Bạch Cốt vừa định giết nữ tang thi thì nghe hắn ra lệnh, nó chỉ có thể dùng hai cánh tay xương nắm chặt nữ tang thi lại.
Tiêu Sơn một đao chém xuống, đầu lâu nữ tang thi rơi xuống.
Thời điểm nữ tang thi bị chém đứt đầu thì hộp báu màu trắng bay ra ngoài.
Con mắt hắn sáng ngời, nhanh chóng nhặt lấy hộp báu màu trắng và mở ra.
Một đạo bạch quang chớp động, một phù văn kỳ dị có khắc chữ hiện ra trước mặt của hắn.
- Vật phẩm bạch sắc găng tay cấp 1.
Sau khi trang bị thì lực lượng +4.
Bản thân có thể chống cự công kích của tang thi dưới cấp 5
Độ bền 15/15.
Hắn nhanh chóng mang bạch sắc găng tay này vào trong tay của mình, hắn chợt cảm giác được một cổ nước ấm nhàn nhạt lưu động trong người, lực lượng của hắn được tăng cường lần nữa.
Hắn kiểm tra trong gian phòng một chút, không có phát hiện tang thi nào thì đi qua một gian phòng khác.
Một gian phòng bị hắn phá hư, tang thi bên trong cũng bị chém giết hết.
- Bên trong có ai không? Có chuyện, thì nói một tiếng, tôi lập tức rời đi. Không có trả lời thì tôi cho rằng không tồn tại, sẽ dùng bạo lực phá cửa.
- Có người! Đừng phá hư nhà của tôi. Thỉnh anh lập tức rời đi.
Trong một căn phòng lầu bốn truyền ra âm thanh của nam tử.
Tiêu Sơn không có do dự, lập tức rời đi xuống dưới.
Tòa nhà này có tới tám tầng, mỗi một tầng lại có bốn gia đình ở lại, hắn trên đường đi lại phát hiện sáu gia đình vẫn còn sống, chỉ có điều tất cả mọi người thập phần cảnh giác, hắn vừa mới nói chuyện thì bị xua đuổi.
Hôm nay thế giới đại biến, chỉ có nhà mình mới là nơi an toàn nhất, tất cả mọi người theo bản năng có cảnh giác với người xa lạ.
Hắn phá hư tất cả các gian nhà không có ai lên tiếng, thanh lý một lần sau đó hắn lại tăng lên cấp 7.
- Ngài đã thăng cấp lên cấp 7, thỉnh phân phối 2 điểm cường hóa.
Sau khi hắn tiêu diệt tất cả tang thi tầng thứ sáu, lúc này nghe âm thanh thanh thúy vang lên.
Hắn lúc này liền nhanh chóng đưa ra quyết định.
- Cường hóa thể lực, nhanh nhẹn.
Thanh lý hết tất cả tang thi trong tòa lầu xong, Tiêu Sơn mới kéo thân hình mệt mỏi quay trở lại tòa nhà của Trần Dao.
- Lão Công, ngươi đã trở về!
Nhìn thấy hắn trở về, Đường Dĩnh là người đầu tiên đến đón hắn, xung quanh mấy nữ sinh Trần Dao lúc này lộ ra thần sắc vui vẻ, các nàng thập phần lo lắng hắn sẽ chết trong miệng của đám tang thi, lo lắng hơn là đi là không quay về.
- Tiêu Sơn, đây là bữa tối muội chuẩn bị.
Đường Dĩnh cầm lấy một cái chén lớn, phía trên có cơm và thịt cùng lạp xưởng hun khói, mùi thức ăn bay lên xông vào mũi hắn, mỉm cười nhìn hắn.
Cơm và thịt cùng lạp xưởng hun khói vừa đưa tới thì bụng của Tiêu Sơn cũng kêu lên ọc ọc, quả thực là vô cùng hấp dẫn.
- Đây là dùng nước nào?
Tiêu Sơn tiếp nhận chén thức ăn này, cưỡng chế thèm thuồng trong bụng của mình, nhìn nàng hỏi.
Đường Dĩnh hiểu hắn băn khoăn, rất nhanh nói ra:
- Không! Là nước tinh khiết. Ngươi yên tâm ăn đi.
Hắn tiếp nhận chén thức ăn và nhanh chóng ăn vào thật nhanh, hắn cũng thật sự cực đói. Mì ăn liền trước đây mà hắn từng ăn thì so với chén cơm ngày hôm nay không khác gì rác rưởi.
Vương Phương nhìn qua hắn, trong nội tâm vô cùng hối hận thầm nghĩ:
- Tại sao mình không có nghĩ tới chứ. Nếu mình vì anh ta làm thức ăn thì có lẽ anh ta sẽ tốt hơn với mình?
- Kỷ Thanh Vũ, mấy người kia cô có ý định thu vào tiểu đội sao?
Sau khi ăn cơm xong thì hắn thoáng nghỉ ngơi một chút, nhìn ba người Trần Cương và nhìn qua Kỷ Thanh Vũ hỏi.
Đám người Trần Dao là bốn nữ hài vốn đã là vướng víu, nếu như thêm ba gã vô năng Trần Cương thì cho dù Kỷ Thanh Vũ thập phần cường hãn, kiếm thuật vô cùng tinh xảo cũng không có khả năng bảo hộ được bọn họ chu toàn.
Hắn cũng không có khả năng cố sức bảo hộ ba gã Trần Cương chỉ biết phàn nàn, không muốn làm việc xuất lực. Hắn còn có nhiều việc cần phải hoàn thành.
Ba người Trần Cương lúc này cũng khẩn trương lên, con mắt nhìn chằm chằm vào Kỷ Thanh Vũ, trong thế giới này nếu như không có cường giả bảo vệ thì chỉ có chết mà thôi.
Kỷ Thanh Vũ trầm mặc và lâm vào suy nghĩ.
Trần Cương nhìn qua Kỷ Thanh Vũ chăm chú nói ra:
- Kỷ Thanh Vũ, hiện tại thế giới biến thành bộ dạng này, chúng ta chẳng lẽ không nên đồng tâm hiệp lực, cộng đồng vượt qua khó khăn sao? Thỉnh cô lưu chúng ta lại a, chúng ta sẽ bảo hộ các người.
Kỷ Thanh Vũ không trả lời thẳng, mà nhìn qua hắn hỏi:
- Tiêu Sơn, tại sao anh phải đi thanh lý những tang thi trong phòng đơn thế?
Trong phòng, những người khác cũng đem ánh mắt nhìn qua hắn, dường như muốn nghe chính câu trả lời từ miệng hắn vậy.
Tiêu Sơn nhìn các nàng chậm rãi nói ra:
- Tôi hoài nghi những tang thi này có thể tiến hoái, hiện tại chúng chỉ có cấp một, nhưng mà tôi cảm thấy chúng tuyệt đối không chỉ có trạng thái như thế này. Nếu như chúng tiếp tục tiến hóa thì sẽ trở nên nguy hiểm hơn.
Nếu như những tang thi kia chỉ có trình độ như vậy, chỉ cần nhân loại đứng vững bước chân là có thể dễ dàng tiêu diệt tât cả tang thi, một lần nữa thành lập trật tự mới.
Sắc mặt Tôn Vũ có chút tái nhợt phản bác nói:
- Không thể nào đâu! Trong TV thì tang thi không phải như thế này sao? Chúng làm sao còn có thể tiến hóa?
Hôm nay Tôn Vũ đã nhìn thấy thế giới hiện trạng. Trên đường phố khắp nơi đều là tang thi mà không có bóng người, nếu như những tang thi kia tiến hóa, như vậy nhân loại sẽ càng khó tiêu diệt tang thi, khôi phục trật tự.
Tiêu Sơn nhìn qua Tôn Vũ, thản nhiên nói:
- Tôi nói mấy người tin hay không thì tùy.
Đột nhiên Trần Dao xen vào, lo lắng hỏi:
- Tiêu Sơn, anh phải rời khỏi chúng tôi sao?
Đám nữ nhân Vương Phương lúc này đem ánh mắt nhìn qua hắn. Tiêu Sơn thực lực thế nào các nàng đã thấy rõ, nếu như mất đi hắn bảo hộ, tương lai các nàng mờ mịt rồi.
Tuy trong gian phòng này chồng chất không ít vật tư, thế nhưng mà những vật tư này luôn có ngày phải dùng hết. Nếu như hắn rời khỏi đây, tương lai của các nàng không biết biến thành cái gì nữa.
Hắn nhìn Trần Dao, chăm chú nói ra:
- Tôi phải đi tìm Ngã Tử Đảng. Tìm được Ngã Tử Đảng thì tôi còn muốn đi tìm một số thứ. Chúng ta có thể ở cùng chỉ có thời gian mấy ngày mà thôi.
Nữ sinh trong ký túc xá của Trần Dao đều rất đẹp, đặc biệt là Trần Dao cùng Kỷ Thanh Vũ hai người đều là đại mỹ nữ hoa hậu giảng đường. Nhưng mà đối với hắn mà nói thì Đường Dĩnh càng trọng yếu hơn, hắn không có khả năng lưu lại chỉ để bảo hộ những nữ hài này.
Nghe được hắn nói như vậy trừ Kỷ Thanh Vũ ra, những cô gái khác đều buồn bã và vô cùng lo lắng.
Đúng lúc này Vương Song đang trầm mặc bên cạnh đột nhiên nhìn qua hắn nói ra:
- Tiêu Sơn, để cho chúng tôi theo ra ngoài đi! Tôi nguyện ý đi theo anh, cho dù là đi tìm Ngã Tử Đảng hay là đi về nhà của anh. Có lẽ anh cần một người lái xe a! Tôi còn có thể làm những công việc tốn thể lực, những chuyện chiến đâu tôi không làm được, anh chỉ cần chiến đấu là đủ.
Tiêu Sơn nhìn chằm chằm vào Vương Song, hỏi lại một lần:
- Anh xác định muốn đi theo tôi? Tôi muốn đến ở tận thành phố Nam Trữ. Cách nơi này cũng không gần, trên đường đi cũng gặp các loại nguy hiểm không biết tên. Tôi nói rồi, nếu như tôi phỏng đoán không sai thì những tang thi kia sẽ tiến hóa, hơn nữa trên đường đi không biết lúc nào sẽ gặp nguy hiểm bất chợt.
Nhũng lời này làm cho những cô gái kia đều trầm mặc, thành phố Nam Trữ thật sự quá xa nơi này, thế giới này rôt cuộc biến thành thế nào không ai biết được, lặn lội đường xa nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, các nàng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Vương Song chém đinh chặt sắt nói:
- Tôi quyết định muốn đi theo anh.
Tiêu Sơn gật đầu đồng ý, lại cho Vương Song gia nhập tổ đội kiến lập tạm thời của hắn, nói:
- Tốt! Nhưng anh phải tự bảo vệ mình.
Nhạc Trọng cũng cần người hỗ trợ lái xe, vận chuyển vật tư khi, cần có người yểm hộ khi chạy trốn, chuyên môn phụ trách chiến đấu.
- Vương Song và tôi. Mấy người có ý định đi cùng không?
Nhạc Trọng chỉ vào Trần Cương, Tôn Vũ và nhìn Kỷ Thanh Vũ hỏi.
Đôi mắt Kỷ Thanh Vũ dễ thương nhìn quét qua Trần Cương, Tôn Vũ hai người, dùng âm thanh chém đinh chặt sắt nói ra:
- Trần Cương, Tôn Vũ đồng học, hiện tại đã an toàn. Mời các anh nên đem vật tư của mình rời khỏi nơi đây.
Nhiều một người thì áp lực nhu cầu vật tư cũng càng lớn hơn nữa. Hơn nữa Kỷ Thanh Vũ ở đây đều là nữ hài xinh đẹp, trật tự thế giới đã sụp đổ hoàn toàn, pháp luật không cách nào có tác dụng trong tận thế, những này nam sinh này mà thú tính đại phát thì Kỷ Thanh Vũ không nửa điểm nắm chắc.
Sắc mặt Tôn Vũ tái nhợt, lớn tiếng kêu lên:
- Tại sao các người lại như vậy? Ba ba của tôi chính là thị trưởng Giang Nam đấy.
Mọi người nhướng mày, đối với Tôn Vũ được nuông chiều từ bé đúng là không quen nghe lời này.
Vương Phương khinh miệt cười cười, nhìn qua Tôn Vũ mỉa mai nói:
- Ba ba của anh trâu thì sao, bảo ông ta tới cứu anh đi.
- Đi thôi. Tôn Vũ!
Trần Cương lắc đầu, kéo kéo Tôn Vũ, cầm lấy hai túi vật tư lớn đi ra bên ngoài. Hắn không muốn sống ở chỗ này tiếp tục xấu mặt.
Tâm niệm Tiêu Sơn vừa động, Bạch Cốt bước lên phía Tôn Vũ một bước.
- Đợi ta một chút.
Tôn Vũ nhìn qua Bạch Cốt cầm cây búa lớn bằng khô lâu, trong nội tâm sợ hãi, lập tức cầm lấy hai túi vật tư lớn chạy ra bên ngoài.
Trần Cương, Tôn Vũ hai người vừa đi, Thái Hiểu lúc này đi qua cẩn thận đóng cánh cửa chống trộm lại.
- Đêm nay tôi ngủ ở đâu?
Cửa phòng vừa đóng thì Tiêu Sơn nhìn qua Trần Dao hỏi.
- Đi theo tôi!
Trần Dao nhìn qua hắn cười dịu dàng, dẫn hắn đi vào một gian phòng.
Vừa tiến vào gian phòng này, hương thơm nhàn nhạt cũng xông tới, sáu bảy con búp bê bày trên giường, rất sạch sẽ, khí tữ nữ nhân tràn ngập cả gian phòng này.
Trong mắt Trần Dao hiện ra vẻ thẹn thùng, nhìn qua hắn nói ra:
- Nơi này chính là phòng ngủ của anh.
Căn phòng này là phòng ngủ của Trần Dao, nàng lần đầu tiên dẫn theo nam nhân vào phòng của mình.
- Bạch Cốt, cảnh giới, đừng cho bất cứ kẻ nào đi vào gian phòng này. Trần Dao, gọi Đường Dĩnh tới đây.
Tiêu Sơn lúc này phân phó Bạch Cốt một câu, thoáng nằm trên cái giường lớn kia, lập tức lâm vào ngủ say. Hôm nay hắn thật sự qua mệt mỏi rồi.
Trần Dao nhìn thấy Nhạc Trọng ngay cả quần áo cũng không cởi ra mà nằm trên giường của nàng, trong chớp mắt nàng ưa thích sạch sẽ từ nhỏ liền mất hứng, nhưng mà nhìn thấy Bạch Cốt đang cầm búa lớn thì nàng thập phần thức thời rời khỏi gian phòng này. Đối với khô lâu đặc chủng không tồn tại trong thế giới này đứng thủ hộ, trong gian phòng này trừ Kỷ Thanh Vũ ra thì ai cũng sợ hãi. Khi ra khỏi phòng nàng kêu lên:
- Dĩnh Tỷ. Hắn cho gọi ngươi.
Đường Dĩnh lúc này rất thẹn thùng. " Người ta còn chưa có chuẩn bị gì cả". Nàng thẹn thùng đến nỗi hai bên má đỏ ủng hết cả lên. Nàng chậm rãi đi vào trong phòng ngủ của hắn. Nàng biết tối nay nàng sẽ phải phục vụ hắn. Trong xã hội đầy rẫy nguy hiểm này, không biết lúc nào bị tang thi cắn xé, nên nàng phải biết nắm bắt lấy cơ hội, nàng mặc dù được nuông chiều từ nhỏ nhưng khi hắn đến tính cách nàng cũng thay đổi rất nhiều, đương nhiên nếu là hắn thì nàng có thể chấp nhận, vì nhiều lần hắn bảo vệ nàng, còn giúp nàng thăng cấp. Một nam nhân như vậy thì đáng làm trượng phu của nàng. Còn những nam nhân khác a.... Xéo ngay....
Khi nàng tiến đến gian phòng hắn đang ngủ, chỉ thấy Bạch Cốt đang đứng gác ở đó, còn hắn thì nằm trên giường ngủ từ bao giờ. Lúc này nàng mới thở ra một hơi. Phải công nhận hắn ngủ nhanh thật. Chỉ mới thoáng chốc đã ngủ được rồi. Có lẽ mấy ngày này hắn đã quá mệt mỏi rồi. Bạch Cốt nhìn thấy nàng tiến đến, ánh mắt lấp lóe, nhưng không có ngăn cản. Nàng biết Bạch Cốt đã nhận thức mình nên nàng nhanh chóng thay đồ cho hắn, cời giày ra rồi lên giường nằm xuống. Mấy ngày nay nàng cũng khá mệt mỏi rồi. Bất giác hắn quay người sang một bên ôm chặt nàng vào lòng. Nàng vô thức định hét lên nhưng chợt bịt chặt miệng lại. Nghe tiếng thở đều của nam nhân này nàng biết hắn đã say giấc rồi. Tuy nhiên, cái tư thế này có chút mập mờ. Suy cho cùng, nàng và hắn đã là vợ chồng, chuyện ôm nhau như vậy là quá đỗi bình thường, nhưng trên gương mặt nàng vẫn đỏ chót như trái gấc vậy. Nàng mặc kệ hắn ôm, vô thức chìm vào giấc ngủ.
Bảy giờ ngày hôm sau Nhạc Trọng nằm trên giường đúng giờ mở to mắt, cơ hồ mỗi ngày vào bảy giờ hắn đều thức dậy để đi học.
- Giấc ngủ quả nhiên là thủ đoạn khôi phục thể lực tốt nhất.
Nhạc Trọng mở hai mắt ra nhìn đồng hồ, chỉ thấy thể lực của hắn đã khôi phục lại. Hắn nhìn trong lòng mình ngủ say Đường Dĩnh khóe môi nở một nụ cười tươi. Nhìn lại quần áo mình đã được người khác thay, nội tâm hắn thập phần cao hứng. Hắn đeo lên trang bị rồi nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ ra, bước vào phòng khách.
Chỉ thấy ghế ghế salon phòng khách có Vương Song hết sức thành thật nằm trên ghế salon, nàng đang ngủ say.
- Rời giường! Tôi có việc muốn nói!
Tiêu Sơn lập tức đi tới hai gian phòng còn lại, hắn vừa gõ cửa vừa nói lớn.