Chương 18: Trở lại ký túc xá nữ sinh....... Chạy ra tìm đường sống

Tang thi vây quanh tiểu siêu thị đã bị Tiêu Sơn thanh tẩy không còn, ở gần siêu thị cũng chỉ có mười sáu con tang thi vẫn bồi hồi bên dưới đại thụ.

Tiêu Sơn nhướng mày, lẳng lặng suy nghĩ nhủ thầm. Hôm nay hắn chiến đấu với cường độ cao, cho dù đã trải qua cường hóa nhưng thể lực cũng không thể vô hạn khôi phục.

- Chỉ có thể dùng quả táo này!

Hắn lấy ra quả táo hoạt lực, cắn lên.

Một cỗ hương vị ngọt ngào tràn vào trong miệng, chảy vào trong thân thể hắn.

Tiêu Sơn chỉ cắn vài cái đã ăn xong quả táo, một cỗ dòng khí thanh lương chảy xuôi trong thân thể, chữa trị cơ thể đầy mệt mỏi của hắn.

Năm phút sau, Tiêu Sơn được cỗ dòng khí thanh lương tẩm bổ, thân thể mỏi mệt dần dần khôi phục lại, thể lực tăng lên.

Nghỉ ngơi xong, Tiêu Sơn cùng Đường Dĩnh đi ra tiểu siêu thị.

- Hắn đã ra rồi!

Tôn Vũ vừa nhìn thấy Tiêu Sơn cùng Đường Dĩnh xuất hiện, chợt hưng phấn nói với Trần Cương.

Trần Cương nhìn thấy Tiêu Sơn, trong mắt thoáng hiện nét hưng phấn lẫn lo lắng. Nếu hắn không đến cứu bọn họ mà lựa chọn một mình rời đi, bọn họ cũng không có cách nào.

Tiêu Sơn nhìn thấy mười sáu con tang thi vây dưới đại thụ, phất tay ném một lon bia xuống đất.

- Keng!

Thanh âm thanh thúy quanh quẩn trong khu vực chung quanh, mười sáu con tang thi vây quanh dưới gốc đại thụ chợt quay đầu lại, hướng bên này lảo đảo đi qua.

- Lên! Bạch Cốt!

Tiêu Sơn nhìn xung quanh, tay cầm chặt mộc bổng hướng Bạch Cốt quát.

Nhận được mệnh lệnh của hắn, Bạch Cốt bước ra một bước dài hướng mười sáu con tang thi vọt tới.

Mười giây sau Bạch Cốt vọt tới trước người một con tang thi, búa lớn vung lên, một đầu tang thi bị chém bay.

Dễ dàng thủ tiêu một con tang thi, ba con tang thi khác từ một bên hướng Bạch Cốt đánh tới.

Tiêu Sơn tiến lên hung hăng một gậy đánh lên trên đầu một con tang thi, ngạnh sanh sanh đem đầu của nó oanh lệch sang một bên, thuận thế một cước đá vào trên thân thể một con tang thi khác, đem con tang thi kia đá ngã trên mặt đất.

Sau khi ăn quả táo xong, dũng khí hắn lớn hơn rất nhiều, nếu không hồi thể lực gần đạt đến đỉnh cao, có cho tiền hắn tuyệt đối không dám đập vào người tang thi. Bởi vì chỉ cần hơi chút không cẩn thận mà đuối sức thì sẽ bị tang thi trảo chết.

Bạch Cốt bổ xuống một búa, thuận thế đem một con tang thi chém bay.

Sau khi thăng lên cấp bốn, thực lực tổng hợp của Bạch Cốt đã được đề cao 30% sức chiến đấu, biểu hiện trực tiếp nhất là phản ứng của nó nhanh nhẹn hơn rất nhiều.

Tiêu Sơn tiến lên một bước dài, hung hăng đập một gậy vào đầu một con tang thi, đem đầu nó trực tiếp gõ nghiêng.

Chỉ trong vài lần hô hấp, đã có bốn con tang thi ngã xuống dưới sự liên thủ của hắn cùng Bạch Cốt. Đường Dĩnh đứng ở phía xa thầm cầu phúc cho hai người họ. Nàng mặc dù rất tin tưởng Tiêu Sơn, nhưng vẫn không thể bớt lo lắng cho hắn được.

Thủ tiêu xong bốn con tang thi, Tiêu Sơn cùng Bạch Cốt chợt lui ra phía sau, vòng quanh mười hai con tang thi sót lại di chuyển thành vòng tròn, sau đó một người hung hăng vọt tới một con tang thi, một xung phong thủ tiêu ba con tang thi lại nhanh chóng lui về phía sau.

Chỉ vài lần đàn tang thi thứ ba hành động chậm chạp đã bị hai người Tiêu Sơn cùng Bạch Cốt liên thủ xử lý.

- Thật là lợi hại! Thật không ngờ trong trường học chúng ta lại che giấu một người mạnh như vậy!

Nhìn thấy hai người Tiêu Sơn cùng Bạch Cốt dễ dàng liệp sát đàn tang thi, Trần Cương cảm thán nói.

Tôn Vũ cùng Vương Song đều gật gật đầu.

Xử lý xong thi đàn, thể lực của Tiêu Sơn tiêu hao 3 điểm thể lực. Lực lượng cùng thể lực trải qua cường hóa, lực bền bỉ trong chiến đấu càng ngày càng mạnh.

Thanh tẩy xong thi đàn, Tiêu Sơn nhanh tay thu lấy sinh tồn tệ rơi rụng trên mặt đất.

Nhìn thấy tang thi chung quanh đại thụ đều đã bị Tiêu Sơn xử lý xong sạch sẽ, ba gã nam sinh đều nhanh nhẹn leo xuống bên dưới.

- Chào đồng học, tôi là Trần Cương của năm thứ ba quản lý hệ!

Trần Cương bò xuống tới dưới, đi tới bên cạnh Tiêu Sơn tự giới thiệu.

- Tôi là Tôn Vũ cũng thuộc quản lý hệ!

- Tôi là Vương Song, quản lý hệ năm ba!

Tôn Vũ cùng Vương Song đều đi tới bên cạnh tự giới thiệu mình.

Tiêu Sơn hướng ba người nói:

- Tiêu Sơn, còn đây là Đường Dĩnh, bạn gái tôi.

Mọi người đồng loạt đánh giá Đường Dĩnh. Nàng thực sự quá đẹp. Nhưng trước đây bọn họ không hề quen biết nàng.

Đường Dĩnh lúc này thấy mấy người họ cứ nhìn chằm chằm vô mình liền đánh tiếng:

- Xin chào............. Tôi là Đường Dĩnh, quản lý hệ năm nhất.

- Thì ra là thế. Thứ lỗi cho chúng ta thất trách. Haha....

Lúc này ba nam sinh mới chợt hiểu ra. Thì ra là một trong những hoa khôi của năm nhất. Chẳng trách bọn họ không nhận ra.

Tiêu Sơn liền hướng Trần Cương nói ra:

- Cảm tạ. Vừa rồi đã giúp ta dẫn đi một phần tang thi.

Vừa rồi Trần Cương giúp Tiêu Sơn dẫn dắt đi phân nửa nhân số tang thi, nhờ vậy Tiêu Sơn đủ khả năng tiêu diệt đợt thi đàn thứ nhất, nếu không hắn cũng chỉ có khả năng chạy trốn mà không thể tiêu diệt thi đàn.

Tang thi đáng sợ nhất không phải thực lực cá nhân nó mà là tổng số lượng lây nhiễm. Số lượng của tang thi vừa tăng lên chừng hai mươi con sẽ rất khó đối phó, cho dù có thể xử lý cũng hao tổn thể lực cùng tinh lực vô cùng kinh người.

- Khách khí cái gì, tôi còn chưa cảm ơn cậu đã cứu chúng tôi đâu!

Trần Cương cười sang sảng, sau đó chỉ vào Bạch Cốt đứng bên cạnh Tiêu Sơn hỏi:

- Tiêu Sơn, vật này làm sao tới?

Vẻ mặt Tôn Vũ cùng Vương Song cũng hâm mộ nhìn khô lâu đặc chủng Bạch Cốt đứng cạnh hắn. Vừa rồi bọn hắn nhìn ra được thực lực mạnh mẽ của Bạch Cốt, mỗi lần vung búa liền dễ dàng tiêu diệt một đầu tang thi.

- Đi vào bên trong nói đi, nơi này không phải chỗ nói chuyện!

Tiêu Sơn quan sát xung quanh, chỉ vào tiểu siêu thị nói với ba người. Tang thi gần bên đã bị hắn cùng Bạch Cốt thanh tẩy, nhưng bên trong trường học số lượng tang thi chỉ sợ phải hơn ngàn con, bọn họ còn chưa được an toàn.

Ba người Trần Cương liên tục gật đầu, đi theo hắn nhanh chóng tiến nhập vào bên trong tiểu siêu thị.

Vừa tiến vào tiểu siêu thị, Tôn Vũ nhặt lên một lon bia mở ra uống ừng ực, sau đó thở ra một hơi thật dài, tùy tiện nói:

- Hô, rốt cục sống sót, khát chết tôi!

Tiêu Sơn liếc mắt nhìn Tôn Vũ, khẽ cau mày, lúc này còn chưa được an toàn, ngoại trừ cần phải trao đổi hắn cũng không thích nghe có thanh âm phát ra. Hắn mở ba lô ra lấy một ít chocolate đưa cho Đường Dĩnh nói:

- Nàng ăn đi..... Chạy cả buổi cũng khá mệt rồi đấy. Ăn đi để hồi phục thể lực.

Đường Dĩnh khẽ "Ân" một tiếng, tiếp nhận lấy bắt đầu ăn. Nàng chạy cả buổi rồi nên cũng có chút đói. Mọi người nhìn thấy cảnh này thì rất ghen tị với họ, nhưng cũng không ai dám nói gì cả.

Trần Cương uống xong hớp nước đi tới bên cạnh, chỉ vào Bạch Cốt lại hỏi:

- Tiêu Sơn, vật này cậu làm sao lấy được? Có thể nói với chúng tôi một chút không?

Tôn Vũ cùng Vương Song cũng đưa mắt nhìn hắn, trong mắt tràn ngập khát vọng. Ở trong thế giới đột nhiên dị biến, tang thi hoành hành, ai cũng rõ ràng chỉ có được thực lực mới có thể sống sót.

Tiêu Sơn nhìn chằm chằm Trần Cương hỏi:

- Thanh âm tự xưng là thần các cậu nghe được không?

- Tôi nghe thấy được!

Trần Cương nói.

- Tôi cũng nghe thấy!

- Tôi cũng nghe thấy!

Tôn Vũ cùng Vương Song đều nói.

Hắn chậm rãi nói:

- Tôi thủ tiêu một con tang thi, từ trên người nó tuôn ra một bản kỹ năng thư. Sử dụng bản kỹ năng thư kia mới có thể triệu hồi ra bộ khô lâu này!

Điều này cũng không có gì đáng giấu diếm, lúc này nếu họ muốn chạy thoát khỏi đây, có thể thêm một phần lực lượng là tốt nhất.

Tiêu Sơn vừa dứt lời, Tôn Vũ liền vội vàng truy hỏi:

- Cậu giết nhiều tang thi như vậy, còn có kỹ năng thư thừa không? Cho chúng tôi một quyển, chúng tôi có thể giúp cậu giết tang thi!

- Không có!

Hắn liếc mắt nhìn Tôn Vũ, thản nhiên nói.

Không tiếp tục nói tiếp vấn đề này, Tiêu Sơn nhìn ba người Tôn Vũ tiếp tục nói:

- Sử dụng Mộc Côn tân thủ đánh chết tang thi đạt tới số lượng nhất định là có thể đạt được điểm cường hóa tố chất thân thể!

Tiêu Sơn nhìn tay ba người đều trống trơn, hỏi:

- Mộc Côn tân thủ của ba người đâu?

- Lúc chạy trốn đã ném rồi!

Trần Cương có chút xấu hổ nói.

Hai người Tôn Vũ cùng Vương Song đều xấu hổ, Mộc Côn tân thủ dài hơn một thước, nặng mấy cân, lúc bỏ chạy biến thành rườm rà, sẽ không ai mang theo trên người.

Lúc này nghe được phải dùng Mộc Côn tân thủ liệp sát tang thi mới đạt được điểm cường hóa, Trần Cương, Tôn Vũ, Vương Song đều thật hối hận vì đã ném bỏ lúc trước.

- Ba người có ai biết lái xe không?

Tiêu Sơn tiếp tục hỏi.

Trên đường đi thông ra cửa trường có tới ba mươi con tang thi đang bồi hồi, Tiêu Sơn cùng Bạch Cốt có thể chậm rãi tiêu diệt đám tang thi kia, nhưng hắn không dư thể lực đến mức đó. Vì hắn biết thể lực tiêu hao tuyệt đối không nhỏ, chỉ có thể lái xe trường học mới nắm chắc lao ra khỏi vòng vây của tang thi.

- Tôi biết lái xe!

Trần Cương cùng Tôn Vũ đều lắc đầu, Vương Song lại đột nhiên mở miệng nói.

Tiêu Sơn nhìn chằm chằm Vương Song, tiếp tục truy hỏi:

- Xe trường học cậu lái được sao?

Vương Song nhìn hắn đáp:

- Tôi chỉ lái qua xe con, chưa từng lái qua xe trường học nhưng tôi nghĩ nguyên lý hẳn là không khác nhau bao nhiêu!

Tiêu Sơn suy nghĩ một chút, nói:

- Xem ra cũng chỉ đành như vậy! Chúng ta đi đoạt một chiếc xe bus trường học về đây đi!

Tôn Vũ mở miệng phản đối:

- Như vậy quá nguy hiểm! Bên ngoài đều là tang thi, không bằng chúng ta trốn ở đây đi. Các cậu xem, nơi này có nước cùng thực vật, tang thi chung quanh đều đã bị thanh lý sạch sẽ. Chỉ cần chúng ta luôn trốn ở chỗ này, tuyệt đối không cần ưu sầu vì nước cùng thực vật. Tang thi cũng chỉ có thân thể mạnh mẽ một chút, nếu đối mặt với quân đội hiện đại hóa chúng nó tuyệt đối không phải là đối thủ. Chúng ta chỉ cần ở chỗ này chờ chính phủ cứu viện không phải là tốt rồi sao?

Tuy rằng Tiêu Sơn đã thăng cấp ba lần nhưng bọn họ nghĩ hắn cũng không mạnh mẽ tới mức đánh thắng hết thảy, nếu đối mặt hơn mười con tang thi hắn cũng phải tránh né. Tang thi trong sân trường phải hơn ngàn con, nếu không cẩn thận sẽ chết. Tôn Vũ không muốn mạo hiểm lớn như thế.

Trần Cương cùng Vương Song đều trầm mặc, người luôn có được tính trơ, nếu có lựa chọn sẽ không ai muốn đi mạo hiểm, mà nhất định sẽ lựa chọn địa phương an toàn trốn tránh. Tiểu siêu thị có nước có thực vật, tang thi chung quanh hiện tại đều bị Tiêu Sơn cùng Bạch Cốt thanh lý sạch sẽ, thật sự là một điểm tị nạn vô cùng lý tưởng.

- Được rồi! Vậy thì các cậu ở lại chỗ này, tôi với Đường Dĩnh đi là được!

Tiêu Sơn liếc mắt nhìn ba người, cõng lên ba lô đi nhanh ra cửa. Đường Dĩnh lẽo đẽo ở phía sau.

Tuy rằng hắn đã cứu ba người Trần Cương, nhưng hắn cũng không muốn chỉ huy bọn họ, nếu đối phương không muốn cùng hắn hành động, hắn cũng không thích đi miễn cưỡng người khác.

Tiêu Sơn cùng Bạch Cốt vừa đi ra khỏi siêu thị, một cỗ cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng ba người Trần Cương, đã không có cường giả bảo hộ, ở trong thế giới mà tang thi tràn đầy trên đất, bọn hắn đối với vận mệnh tương lai tràn ngập cảm giác thập phần mê mang.

Đi ra tiểu siêu thị, Tiêu Sơn nhìn về hướng đặt xe bus của trường, cười khổ nói:

- Xem ra chỉ có thể thử thôi! Hi vọng chìa khóa còn trong xe!

Tiêu Sơn hít một hơi thật sâu, kéo Đường Dĩnh hướng một con đường vọt tới, xe trường học dừng ngay phía trên con dốc kia.

Chất lượng xe bus trường đại học Vân Hoa không tệ lắm, có thể dễ dàng đem tang thi đánh bay, xe con bình thường không làm được điểm này.

Trên con đường dốc, có tám con tang thi đang bồi hồi, nghe được động tĩnh của ba người, tám con tang thi lập tức quay đầu lại lung la lung lay đi tới.

Bạch Cốt xung phong phía trước, tiến lên một bước dài, huy động búa lớn đem một con tang thi chém thành hai đoạn.

Tiêu Sơn cũng không chút thua kém, nhanh chóng tiến lên huy Mộc Côn hung hăng oanh lên đầu một tang thi, đem đầu của nó oanh nghiêng sang bên. Lực lượng của hắn đã tăng thêm 4 điểm, đã đề cao vượt qua 40%, muốn đánh giết tang thi càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Một người một khô lâu giống như đi vào chỗ không người, rất nhanh đã đánh giết tám con tang thi, Tiêu Sơn cũng tiêu hao 1 điểm thể lực.

- Ngài đã thăng tới cấp năm, thỉnh phân phố hai điểm cường hóa!

Sau khi xử lý xong tám con tang thi, một tiếng vang nhỏ, lại truyền tới thanh âm dễ nghe kia.

- Lập tức cường hóa hai điểm thể lực!

Tiêu Sơn nhanh chóng làm ra lựa chọn.

Không có thể lực sung túc, Tiêu Sơn căn bản không thể tiến hành chiến đấu trong thời gian dài. Thể lực dồi dào đối với việc giết địch chạy trốn đều thập phần có lợi. Nếu như thể lực không đầy đủ, chỉ cần chiến đấu một lát là đã bị kiệt sức.

Một dòng nước ấm tinh tế khởi động trong người Tiêu Sơn, thể lực tiêu hao của hắn đã khôi phục, hơn nữa còn thoáng tăng lên.

Xe trường học dừng ở gần bên sân bóng rổ, trên sân vận động mười mấy nam sinh đã biến thành tang thi, trong lúc Tiêu Sơn cùng Bạch Cốt đối chiến với tám con tang thi khác thì tang thi xung quanh đã bị động tĩnh hấp dẫn lảo đảo đi tới.

Tiêu Sơn liếc mắt nhìn mười mấy nam sinh tang thi kia, đánh giá xe trường học, phát hiện trên xe không có ai, lập tức xông lên xe. Bạch Cốt ở phía dưới hộ pháp cho Đường Dĩnh.

- Đáng chết! Vậy mà trong xe không có chìa khóa!

Tiêu Sơn xông lên trên xe phát hiện trên xe không cắm chìa khóa liền mắng lên.

Ở trên xe tìm kiếm một thoáng, hắn lại nhanh chóng nhảy xuống xe.

Lúc này mười mấy tang thi đã lảo đảo vây tới.

Ngoại trừ trên sân bóng rổ, ở gần bên cũng có hơn mười con tang thi bị thanh âm bên này hấp dẫn lảo đảo đi qua muốn vây quanh Tiêu Sơn.

- Phá vây đi!

Tiêu Sơn nhìn mấy chục con tang thi liếc mắt lướt qua, sinh ra ý thối lui, nhiều tang thi như vậy cho dù hắn chiến đấu hao hết thể lực cũng không thể toàn bộ xử lý.

Đúng lúc này một nữ sinh có mái tóc dài đen nhánh, mặc quần bò cầm Mộc Côn tân thủ trong tay từ một bên vọt tới.

Chỉ thấy nữ sinh kia xoay chuyển như gió, chiêu thức tinh diệu tuyệt luân, Mộc Côn trong tay giống như linh xà oanh lên đầu một tang thi, đem đầu của nó oanh vỡ sang bên.

Từng con tang thi bị nữ sinh oanh kích giống như cỏ dại ngã rạp trên mặt đất, không có một con tang thi nào đụng được tới nàng mảy may.

- Mau đi theo tôi!

Nữ sinh vừa xông tới bên người bọn họ liền nói với hắn.

- Kỷ Thanh Vũ! Như thế nào lại là nàng?

Tiêu Sơn nhìn thấy nữ sinh kia, một ý niệm lướt qua trong đầu, sau đó lại cùng Đường Dĩnh hướng theo nàng vọt tới.

Tiêu Sơn, Kỷ Thanh Vũ, Bạch Cốt cùng liên thủ một mạch liều chết vừa đánh vừa chạy tới một đình nghỉ mát nằm trên hồ nhân tạo trong trường.

Đình nghỉ mát chỉ có một con đường đủ cho một người đi qua, bốn phía bị nước bao quanh, đối với tang thi địa điểm như vậy chính là thành lũy dễ thủ khó công.

Chạy tới trên đình nghỉ mát, một mình Bạch Cốt đứng ngay giữa đường đi lên đình, mà những tang thi bị hấp dẫn tới đều bị từng búa của Bạch Cốt trực tiếp chém bay đầu.

Ở trong địa phương hẹp hòi đấu một mình, tang thi tuyệt đối không phải là đối thủ của Bạch Cốt.

Kỷ Thanh Vũ liếc mắt nhìn Tiêu Sơn, dùng thanh âm từ tính hỏi thăm hắn:

- Chào anh! Tôi là Kỷ Thanh Vũ! Bạn học, xin hỏi anh tên là gì?

Tiêu Sơn nhìn Kỷ Thanh Vũ, khẽ mỉm cười đáp:

- Thanh Vũ, Tôi gọi là Tiêu Sơn.

Nữ sinh có mái tóc dài đen nhánh, khuôn mặt tinh xào đầy oai hùng anh vũ, dáng người cao gầy đầy đặn, hai mắt hắc bạch phân minh, da thịt tuyết trắng như ngọc, chính là được công nhận hoa hậu giảng đường năm ba xinh đẹp nhất trường đại học Vân Hoa, Kỷ Thanh Vũ.

Tiêu Sơn lại không ngờ Kỷ Thanh Vũ có được đảm lượng cận chiến cùng tang thi, còn lợi hại như thế. Đường Dĩnh nhìn nàng xinh đẹp động lòng người như vậy trong lòng cảm thấy nguy cơ. Trên gương mặt nàng lúc này phủ một tầng sương lạnh. Nàng tiến đến chào hỏi Kỷ Thanh Vũ:

- Xin chào. Tôi là Đường Dĩnh. Bạn gái của Tiêu Sơn.

Trong lời nói của nàng có nhấn mạnh chữ "bạn gái" dường như muốn tuyên bố chủ quyền vậy. Kỷ Thanh Vũ nghe lời nói của nàng tràn ngập mùi thuốc súng, nàng liền nghi hoặc:

" Cô nàng này không phải ăn dấm sao?"

Kỷ Thanh Vũ mặc kệ nàng, liếc mắt nhìn qua Bạch Cốt, thật trực tiếp hỏi Tiêu Sơn:

- Đó là năng lực mà anh đạt được sao?

Tiêu Sơn gật đầu đáp:

- Đúng vậy!

Kỷ Thanh Vũ dùng đôi mắt to sáng ngời nhìn chằm chằm Tiêu Sơn, thành khẩn nói:

- Tôi cần anh trợ giúp, mời anh đi cùng tôi đến ký túc xá nữ sinh một chuyến. Bạn của tôi bị nhốt trong ký túc xá, anh có thể cùng tôi đi cứu nàng!

Ở trong ký túc xá nữ sinh có thật nhiều tang thi bồi hồi, tuy rằng Kỷ Thanh Vũ lợi hại nhưng không cách nào một mình xử lý được nhiều tang thi để cứu ra bạn của nàng.

Tiêu Sơn gật đầu, đưa ra một yêu cầu:

- Không có vấn đề! Nhưng mà, tôi cũng có một người cần phải cứu, chờ bên này có chút ổn định tôi hi vọng cô có thể giúp tôi cùng đi cứu hắn!

Không biết Kỷ Thanh Vũ đã lấy được năng lực thế nào, nhưng bằng vào một thân kiếm thuật có thể dùng vào thực tế của nàng chính là đồng bạn tốt nhất. Ở trong thế giới dị biến hiện tại, Kỷ Thanh Vũ cũng là một đồng bạn thích hợp nhất.

- Được!

Kỷ Thanh Vũ gật đầu đáp ứng.

- Anh nghỉ ngơi tốt chưa? Nếu như không có vấn đề, thì đi theo tôi!

Mười phút sau Kỷ Thanh Vũ dò hỏi Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn đứng lên nói:

- Tốt lắm! Chúng ta đi!

Lúc này thể lực của Tiêu Sơn đã khôi phục gần đầy, đã có thể tiếp tục chiến đấu thời gian không ngắn.

Kỷ Thanh Vũ cầm Mộc Côn trong tay, đi nhanh ra bên ngoài.

Ngay trên lối đi, nơi nơi đều là những thi thể tang thi bị chém bay đầu, hơn mười con tang thi bị Tiêu Sơn cùng Kỷ Thanh Vũ hấp dẫn tới cũng đã bị Bạch Cốt chém giết.

Bạch Cốt đã tăng lên tới sáu cấp nhanh hơn Tiêu Sơn một bước, các hạng thuộc tính đã lấy được một lần cường hóa.

Kỷ Thanh Vũ liếc mắt nhìn Bạch Cốt, lại nhìn Tiêu Sơn mỉm cười nói:

- Năng lực này của anh đúng là dùng tốt!

Bạch Cốt là bất tử sinh vật, có được năng lực chiến đấu siêu cường, năng lực liên tục chiến đấu cũng vượt xa Tiêu Sơn cùng Kỷ Thanh Vũ.

- Cũng khá!

Tiêu Sơn lắc đầu cười, đi tới bên trong thi đàn bắt đầu thu thập sinh tồn tệ cùng xem xét có lấy được bảo vật gì hay không.

- Đây là kỹ năng thư!

Đột nhiên hai mắt hắn tỏa sáng, ngay một bên thi đàn lẳng lặng nằm một quyển sách, hắn lập tức tiến lên vài bước nhặt lên quyển kỹ năng thư kia.

- Nhất cấp kỹ năng thư – tiểu hỏa cầu. Có thể phóng xuất ra tiểu hỏa cầu công kích địch nhân. Là kỹ năng mà chức nghiệp giả phi pháp sư tu luyện, trước khi kỹ năng thăng lên nhị cấp thì cứ ba ngày mới có thể phóng thích một lần kỹ năng, giá bán 100 điểm sinh tồn tệ!

- Kỹ năng này không thích hợp với mình!

Tiêu Sơn nhặt lên quyển kỹ năng thư, trong lòng chợt dâng lên một ý nghĩ.

Đường Dĩnh đi tới nhìn xem, hỏi hắn:

- Tiêu Sơn.. Đây là kỹ năng thư gì vậy?

Hắn giơ lên quyển kỹ năng thư hỏi nàng:

- Là kỹ năng thư nhất cấp pháp thuật hệ, tiểu hỏa cầu. Anh nghĩ nó thích hợp với em đấy.

- Hay là để cho Thanh Vũ đi. Em nghĩ nàng cần nó hơn em đấy.

Đường Dĩnh nhu thuận nói. Tiêu Sơn nghe vậy trong lòng cảm thấy ấm áp.

Kỷ Thanh Vũ nhìn quyển sách trong tay hắn, lắc lắc đầu nói:

- Không cần, đi thôi!

Tiêu Sơn nhét nhét quyển sách vào trong ba lô, dùng ý niệm thu nó vào trữ vật giới chỉ sau đó làm động tác sửa sang lại hành trang đi theo Kỷ Thanh Vũ ra bên ngoài.

Tiêu Sơn, Đường Dĩnh, Kỷ Thanh Vũ, Bạch Cốt vừa rời khỏi đình nghỉ mát không bao lâu, từng đàn tang thi đang du đãng gần đó lảo đảo hướng bốn người đi tới.

- Tiến lên!

Kỷ Thanh Vũ kêu khẽ một tiếng, lại giống như một trận gió xoáy hướng tang thi trước mặt nàng vọt tới.

Nếu không đột phá qua sự ngăn trở của mười hai con tang thi trước mặt, bọn họ không thể nào đến được ký túc xá nữ sinh.

Tốc độ của Kỷ Thanh Vũ cực nhanh, bước một bước dài đã giật lại khoảng cách với Tiêu Sơn, hiển nhiên độ nhanh nhẹn của nàng không thấp.

- Bạch Cốt! Lên!

Tiêu Sơn ra lệnh cho Bạch Cốt.

Nhận được mệnh lệnh của Tiêu Sơn, linh hồn ma hỏa trong hai mắt Bạch Cốt chớp động, lập tức giống như một pho tượng chiến thần phát sau mà đến trước lướt qua Kỷ Thanh Vũ xông vào trong thi đàn, búa lớn vung lên, một đoàn gió xoáy hướng đầu một con tang thi chém xuống, đầu lâu tang thi cao cao bay lên, máu đen văng khắp nơi.

- Khô lâu này thật lợi hại!

Kỷ Thanh Vũ nhìn thấy Bạch Cốt còn lướt qua trước nàng nhảy vào trong thi đàn, trong mắt hiện lên nét kinh dị, nàng theo sát bên người Bạch Cốt, Mộc Côn trong tay giống như linh xà chớp mắt oanh sát lên đầu con tang thi trước mặt.

Tiêu Sơn rất nhanh đã tới, huy động Mộc Côn trong tay đem đầu một con tang thi oanh nghiêng.

Bốn người Tiêu Sơn liên thủ, mười hai con tang thi chặn đường rất nhanh đã bị họ giết chết xuyên qua.

- Đi nhanh lên!

Kỷ Thanh Vũ nhìn thi thể tám con tang thi liếc qua, lại tiếp tục vọt về phía trước.

Thi đàn đang hướng nơi này vây quanh, một khi bị thi đàn vây kín ba người đều phải chết tại nơi này.

- Hoạt lực quả táo? Thứ tốt!

Tiêu Sơn đang định rời đi, hắn đột nhiên nhìn thấy ba quả táo hoạt lực rơi xuống bên cạnh thi đàn, hắn lập tức thu vào giới chỉ sau đó nhanh chóng truy về phía trước.

Bốn người Tiêu Sơn đột phá một đợt thi đàn, trên đường đi thủ tiêu sáu con tang thi đang du đãng, lúc này mới vọt tới phía trước ký túc xá nữ sinh.

Ở trước ký túc xá nữ sinh, mười con tang thi quay đầu lại, lảo đảo hướng ba người đi tới.

- Thật đáng tiếc!

Tiêu Sơn nhìn thoáng qua hơn mười con tang thi nữ sinh kia, gương mặt nguyên lai hoạt bát thanh xuân của các nàng lúc này đã bị cắn rách tung tóe, thoạt nhìn cực kỳ thê thảm. Những cô gái vốn phải được hưởng thụ thanh xuân mỹ hảo, nhưng hiện giờ đã biến thành tang thi chỉ biết ăn thịt người.

Bạch Cốt không có được lòng cảm khái như Tiêu Sơn, hắn bước lên một bước huy động bạch cốt phủ chém lên đầu một tang thi nữ sinh, trực tiếp chém vỡ đầu con tang thi kia.

Kỷ Thanh Vũ giống như một trận gió xoáy xông vào bên trong thi đàn, mộc bổng tân thủ giống như linh xà đem từng đầu tang thi oanh vỡ.

Tiêu Sơn cũng đột nhập vào bên trong, thập phần gọn gàng oanh giết đàn tang thi kia.

Bốn người Tiêu Sơn liên thủ, rất nhanh đã đem tang thi vây quanh bên dưới cửa ký túc xá nữ sinh oanh giết.

Tiêu Sơn nhanh chóng nhảy vào trong phòng bảo vệ lấy ra một chuỗi chìa khóa cùng ổ khóa, sau đó chạy tới trước cổng khóa lại cổng vào trong ký túc xá.

Ở bên ngoài ký túc xá nữ sinh có ước chừng gần ba trăm con tang thi đang lảo đảo đi qua. Những con tang thi kia đều nghe động tĩnh bên này mà bị hấp dẫn đến. Số lượng đông hơn so với lúc hắn cùng Đường Dĩnh rời đi quá nhiều.

Bất đồng với ký túc xá nam sinh, ký túc xá nữ sinh trong đại học Vân Hoa được thi công kiên cố lại đẹp hơn bên ký túc xá nam sinh. Cửa phòng bên nam sinh là loại cửa gỗ mỏng rách nát, mà cửa phòng nữ sinh lại được dùng loại nhôm hợp kim, vì vậy lực phòng ngự mạnh hơn bên nam sinh rất nhiều.

Đó là bởi vì trong đại học Vân Hoa từng xảy ra một vụ án cưỡng hiếp vô cùng ác liệt, vì bảo hộ an toàn của nữ sinh nên sau khi vụ án kia xảy ra, cửa phòng ký túc xá nữ mới được đổi lại thành nhôm hợp kim.

Trong ký túc xá nữ sinh, mấy con tang thi nghe được tiếng vang bên ngoài lảo đảo từ trong phòng đi ra, không ít tang thi bị kẹt bên trong không ngừng va chạm vào cửa phòng. Khi biến dị phát sinh mọi người đang nghỉ trưa, vì vậy trong ký túc xá nữ cũng có khá nhiều cửa phòng bị khóa lại.

Nhưng cho dù là như thế vẫn có hơn hai mươi con tang thi lảo đảo đi ra khỏi các phòng.

Ở bên ngoài ký túc xá, gần trăm con tang thi đang vây tới bên này, tình thế cực kỳ nguy cấp. Nếu bị tang thi vây kín, buộc Tiêu Sơn phải sử dụng đến dị hỏa. Đây là con át chủ bài của hắn, chỉ sử dụng trong tình huống nguy cấp nhất và bảo vệ mạng sống của Đường Dĩnh thôi a.

- Đi theo tôi!

Kỷ Thanh Vũ liếc mắt nhìn đàn tang thi đang vây tới, nhanh chóng xông lên thang lầu.

Tiêu Sơn và Đường Dĩnh nhìn nhau xong không hẹn mà đi sát theo sau lưng Kỷ Thanh Vũ chạy lên trên lầu. Còn Bạch Cốt thì đi phía sau bọc hậu.

Ngay trên thang lầu cũng có vài con tang thi đang bồi hồi, ba người một đường phóng tới, chỉ chớp mắt mấy con tang thi liền bị oanh giết.

Kỷ Thanh Vũ vừa mới vọt tới lầu ba ký túc xá nữ, đột nhiên có bốn con tang thi chợt hiện thân ngay trên thang lầu, hướng Kỷ Thanh Vũ đánh tới.

Bốn con tang thi hoàn toàn phong tỏa đường đi lên, Kỷ Thanh Vũ hoàn toàn không thể tránh né.

Kỷ Thanh vũ hung hăng vung Mộc Côn oanh lên đầu một con tang thi, đem đầu của nó oanh lệch sang bên.

Còn sót lại ba con tang thi khác vẫn xông thẳng về phía Kỷ Thanh Vũ, nàng không thể nào tránh khỏi.

Nhìn thấy Kỷ Thanh Vũ sắp bị ba con tang thi bắt trúng, Bạch Cốt vung búa, một đoàn gió xoáy hướng một con tang thi chém tới, đem đầu của nó oanh thành thịt vụn.

Tiêu Sơn cũng đã xông lên một bước dài, hung hăng một gậy oanh lên đầu một con tang thi, oanh lệch đầu nó, đồng thời đánh lên trên người Kỷ Thanh Vũ đem nàng đụng ngã trên mặt đất.

Con tang thi còn sót lại lao đến định trảo vào trên ngực trái của Tiêu Sơn thì khựng lại đổ rầm xuống. Nhìn kỹ phía sau nó đã bị chém một khoảng lớn. Trong lúc nguy hiểm Đường Dĩnh đã mở hòm cứu hỏa để lấy đi cái rìu rồi lao tới chém một nhát vào đầu của tang thi khiến nó chết ngay tại chỗ. Sau khi chém xong nàng thả rìu rơi xuống đất thở hổn hển. Tiêu Sơn thấy vậy liền tiến tới an ủi nàng:

- Được rồi. Ta đã không sao. Cảm ơn nàng. Nàng làm tốt lắm.

- Đây là cảm giác có nam nhân quan tâm sao?

Nhận được sự an ủi của hắn, nàng ngọt ngào thầm nghĩ. Đột nhiên nàng cảm giác lạnh hết cả sống lưng. Phía sau nàng xuất hiện một con nữ tang thi. Nó lao về phía nàng tung lên một trảo, nếu là người có tâm lý không vững nhất định sẽ để nó trảo chết. Chỉ tiếc rằng nó gặp phải Tiêu Sơn. Hắn nhanh chóng lao đến chắn trước người Đường Dĩnh, đẩy nàng lui về phía sau hai thước.

Lúc này con nữ tang thi cách hắn thật gần, thậm chí hắn có thể ngửi được mùi hôi thối từ trên người nó phát ra. Nữ tang thi bị cắn nát cả mặt khiến Đường Dĩnh dường như muốn nôn mửa. Nàng thật sự không muốn bị biến thành bộ dáng như thế kia.

Tiêu Sơn hung hăng đá mạnh một cước vào bụng con nữ tang thi, lực lượng cường đại sau khi được cường hóa bộc phát, đem con tang thi đá bay xa ba thước, Bạch Cốt tiến lên vung búa bổ lên đầu đem nó oanh sát.

Ngay khi đầu nữ tang thi bị chém vỡ, một bảo rương màu trắng xuất hiện ngay bên cạnh thi thể nó.

Kỷ Thanh Vũ rất nhanh đã đứng lên, sắc mặt tái nhợt đi tới bên cạnh Tiêu Sơn, lo lắng hắn hỏi:

- Tiêu Sơn, anh không sao chứ?

Cùng tang thi chiến đấu sợ nhất chính là chỉ cần chịu một chút tổn thương sẽ bị lây nhiễm thành tang thi, không có thuốc nào cứu được.

- Không có việc gì. Cảm ơn cô đã quan tâm.

Sắc mặt Tiêu Sơn lúc này hơi tái đi, hắn chậm rãi nói. Đây là một khắc hung hiểm nhất mà hắn trải qua, nhưng như vậy mới khiến hắn nhanh chóng trưởng thành được.

Kỷ Thanh Vũ dùng ánh mắt trong suốt nhìn thẳng Tiêu Sơn, trịnh trọng tạ ơn:

- Cảm ơn anh đã cứu tôi một mạng. Tiêu Sơn! Ân tình này ngày sau tôi sẽ nghĩ biện pháp báo đáp anh!

- Mau tới tìm bạn của cô đi, chúng ta không có nhiều thời gian!

Tiêu Sơn đảo mắt nhìn xung quanh, nhanh chóng thu bảo rương vào trữ vật giới chỉ. Đường Dĩnh chỉ thấy bảo rương đột nhiên biến mất liền á khẩu luôn. Nàng định tiến lên nói với Tiêu Sơn nhưng dường như hắn đang tập trung vào mấy con tang thi đang tới nên không để ý cho lắm. Do vậy nàng lại im lặng. Ở phía sau bọn họ từng con tang thi đang lảo đảo đi tới bên này, trong một dãy phòng lầu ba cũng có tang thi đang lung la lung lay đi ra.

Kỷ Thanh Vũ cũng không dây dưa, bước nhanh tới trước phòng 304 gọi lên:

- Trần Dao! Tôi là Kỷ Thanh Vũ, tôi tới cứu cô, mở cửa nhanh!

- Thanh Vũ, là cô sao? Cô quả nhiên đã đến! Mau dời đồ qua đi!

Bên trong phòng nhất thời truyền ra thanh âm vui mừng cùng di chuyển đồ vật không ngừng.

Lúc này tang thi trên tầng ba cũng đã đi ra càng ngày càng nhiều.

- Tôi đi thanh lý một chút, cô xem giục họ dùm đi!

Tiêu Sơn nhìn thấy tang thi ngày càng nhiều, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, hướng Kỷ Thanh Vũ nói.

Tang thi càng nhiều, nếu không thừa dịp hiện tại giết bớt một ít, đến lúc đó sẽ khó rửa sạch.

Trong mắt Kỷ Thanh Vũ chợt lóe sáng, đi tới bên cạnh hắn cười nói:

- Tôi đi với anh!

- Được!

Tiêu Sơn gật đầu, theo Bạch Cốt bước nhanh tới, hướng đàn tang thi phóng qua.

Kỷ Thanh Vũ đi theo sau hai người, ba người một đường oanh giết từng con tang thi đi tới trên tầng ba.

Đường Dĩnh nhìn hai người phối hợp với nhau rất ăn ý song quyền bất giác nắm chặt lại. Nàng hướng về phía Kỷ Thanh Vũ, ánh mắt lấp lóe, không biết đang suy nghĩ gì.

- Thật là lợi hại!

Một nữ sinh mặt tròn nhìn ra cửa sổ, thấy Kỷ Thanh Vũ, Tiêu Sơn cùng Bạch Cốt đang không ngừng giết chết tang thi, trong mắt hiện lên tia hâm mộ.

Số tang thi trên tầng ba ký túc xá hơn trăm con, ba người Tiêu Sơn xung phong một trận cảm thấy thể lực không ngừng tiêu hao, thân thể càng ngày càng nặng nề.

Tiêu Sơn đã trải qua vài lần cường hóa, miễn cưỡng chịu được. Nhưng Kỷ Thanh Vũ đã mồ hôi nhỏ giọt, thở hổn hển liên tục, đã không còn cường hãn như trước, tốc độ biến chậm hơn rất nhiều, vài lần thiếu chút nữa đã bị tang thi nắm trúng.

- Thanh Vũ, mau tới đây!

Trong thời điểm nguy cấp, cửa phòng của Trần Dao mở ra, Trần Dao vươn đầu hướng Kỷ Thanh Vũ lớn tiếng kêu lên.

Rất nhanh bốn người xông vào trong phòng, cửa phòng đóng lại cực nhanh.

Cửa phòng vừa đóng, bốn nữ sinh liền đẩy bàn máy tính cùng những bàn nhỏ khác, chất cả thùng ngăn lên cửa phòng.

Vừa tiến vào phòng, Kỷ Thanh Vũ ngồi lên một chiếc giường thở hổn hển, mồ hôi tuôn như mưa. Cuộc chiến đấu vừa rồi quá kịch liệt, đã làm thể lực của nàng tiêu hao hết sạch sẽ. Nếu không có Tiêu Sơn cùng Bạch Cốt trợ giúp, một mình nàng tuyệt đối không thể chạy lên được tới nơi này.

Tiêu Sơn đặt mông ngồi lên giường một nữ sinh, nhắm mắt lại, mồ hôi trên người rơi xuống như mưa, tuy so với Kỷ Thanh Vũ còn tốt hơn, nhưng mà kịch chiến cùng tang thi thì thể lực của hắn tiêu hao thật lớn. Đường Dĩnh lo lắng lấy khăn tiến lại gần hắn lau đi mồ hôi đang nhỏ giọt trên người hắn.

Lúc này trong ký túc xá nữ sinh trừ Kỷ Thanh Vũ, Đường Dĩnh ra chỉ còn lại bốn nữ sinh. Bốn nữ sinh này hết sức tò mò đánh giá ba người Đường Dĩnh, Tiêu Sơn cùng Bạch Cốt đứng bên người của hắn. Vừa rồi hắn cùng Bạch Cốt hai người đột nhập vào trong bầy tang thi như chỗ không người đã khắc sâu vào não bộ của các nàng. Nhưng các nàng nhìn thấy cảnh một nữ sinh khác đang lau mồ hôi cho hắn lời sắp ra đến miệng liền nuốt trở lại. Chợt có một nữ xinh tóc ngắn, lộ ra dáng người vô cùng mảnh mai thốt lên:

- Trời ơi.... Đây không phải là Đường Dĩnh..... Hoa khôi năm nhất của trường sao?

Đường Dĩnh lúc này mới thu hồi lại chiếc khăn, tiến đến bên nữ sinh đó mỉm cười chào hỏi:

- Xin chào. Tôi là Đường Dĩnh. Đồng học, xin hỏi bạn tên là gì?

- Xin chào, em là Thái Hiểu!

Nữ sinh này giới thiệu.

- Đường Dĩnh! Chào chị, em là Trương Tuyền.

Một nữ sinh da thịt tuyết trắng và gương mặt em bé đi tới tự giới thiệu mình với nàng. Tiêu Sơn ở một bên mỉm cười nhìn chúng nữ oanh oanh yến yến. Kỷ Thanh Vũ lúc này cũng ngồi xuống nghỉ ngơi hồi phục lại thể lực. Phải biết quá trình hồi phục thể lực nó khó khăn đến mức nào.

Đúng lúc này một làn gió thơm thổi tới, một cô gái mặc quần jean, áo sơ mi T-shirt màu trắng, mái tóc dài và thân hình tràn ngập sức sống đi tới, đi về phía Tiêu Sơn khẽ mĩm cười nói:

- Xin chào, em tên là Trần Dao. Đồng học, xin hỏi anh tên gì?

Tiêu Sơn ngẩng đầu nhìn Trần Dao, lạnh nhạt nói ra:

- Tiêu Sơn.

Toàn bộ cảnh này đều bị Đường Dĩnh thu lại ở trong mắt. Trần Dao cũng là danh nhân trong đại học Vân Hoa. Bản thân nàng lớn lên xinh đẹp, lại giỏi ca múa, là một trong những hoa hậu giảng đường của đại học Vân Hoa, là nhân vật phong vân trong đại học Vân Hoa. Nàng tươi cười ngọt ngào làm mê đảo không ít nam sinh trong đại học Vân Hoa này.

Trần Dao nhìn qua Tiêu Sơn khẽ mỉm cười nói:

- Cảm ơn anh và Thanh Vũ cùng tới nơi này cứu chúng em!

Tiêu Sơn nhàn nhạt nói ra:

- Không cần khách khí.

Một nữ sinh dáng người cao gầy, trang điểm dày đặc, ăn mặc thập phần thời thượng đi tới trước mặt hắn mỉm cười ngọt ngào, nói:

- Chào anh, em là Vương Phương. Anh đúng là quá lợi hại, cũng dám vật lộn với tang thi!

Tiêu Sơn cười khổ một tiếng nói:

- Nào có lợi hại như vậy chứ, đều là bị bắt buộc.

Nếu có thể Tiêu Sơn cũng không muốn vật lộn với tang thi làm cái gì. Cận chiến với tang thi là hung hiểm nhất, chỉ cần bị trầy xướt da thịt một chút là bị lây nhiễm rồi.

Nói xong hắn mở ba lô sau lưng ra, bên trong là một ít chocolate, kẹo, đồ uống. Hắn trực tiếp cầm lấy một chai nước suối ra uống từng ngụm. Kịch chiến lâu như vậy ra nhiều mồ hôi, cũng cần bổ sung nước. Thời điểm nguy cấp nhất thì hắn cũng không có vứt bỏ túi ba lô chứa vật tư này. Mà đồ trong ba lô có thể giúp hắn sống sót qua hai ngày đấy. Tiêu Sơn có thể bảo trì sức chiến đấu tốt nhất. Tiêu Sơn liền gọi Đường Dĩnh đến và đưa cho nàng nước suối và chocolate. Nàng mỉm cười tiếp nhận đồ ăn rồi ngồi xuống bên cạnh hắn.

Nhìn qua trong ba lô của hắn có chocolate, kẹo, đồ uống, con mắt bốn nữ sinh trong phòng sáng lên, lúc này đã gần chạng vạng tối. Tại trong gian phòng đó bốn nữ sinh lo lắng hãi hùng, lại không ngừng chuyển vật nặng, thể lực tiêu hao rất lớn, bụng đã bắt đầu đói meo rồi. Chỉ có điều bốn nữ sinh này đều là thiên chi kiêu nữ, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không có mở miệng yêu cầu đồ của hắn.

- Nước, chocolate!

Kỷ Thanh Vũ không chút khách khí nhìn Tiêu Sơn nói ra.

Tiêu Sơn không chút do dự ném qua một chai Cocacola cùng bốn túi chocolate cho Kỷ Thanh Vũ. Kỷ Thanh Vũ có chiến lực trọng yếu, trên thế giới này nhiều ra một phần sức chiến đầu là quá tốt.

Trần Dao tính tình hướng ngoại, trực tiếp mở miệng nhìn Tiêu Sơn nói ra:

- Tiêu Sơn, chúng ta cũng khát, anh có thể cho bọn em chút đồ uống không?

Tiêu Sơn nhìn nàng hơi do dự một chút, móc trong ba lô một chai Cocacola và bốn túi chocolate đưa cho Trần Dao, nói:

- Bốn người cùng uống đi, vật tư của anh ở đây không có nhiều.

- Cảm ơn anh.

Trần Dao thập phần lễ phép nhìn qua Tiêu Sơn nói lời cảm tạ, sau đó cầm lấy Cocacola cùng bốn túi chocolate đưa cho ba nữ sinh còn lại.

- Trong lòng anh ta quả nhiên Thanh Vũ so với các nàng còn trọng yếu hơn nhiều.

Vừa ăn chocolate, trong nội tâm Trần Dao vừa đánh giá Tiêu Sơn, lúc này lẳng lặng suy nghĩ.

Nhìn thấy Tiêu Sơn phân phối vật tư, tâm tư linh mẫn như Trần Dao chợt đoán được hắn coi trọng mọi người nơi đây như thế nào.

Như chocolate là đồ ăn tính nóng và khát nên Trần Dao các nàng cũng ăn rất ít, nhưng mà các nàng hiện tại và trước kia quá khác nhau, có ăn có uống là tốt rồi.

Đúng lúc này ngoài cửa ký túc xá có âm thanh tang thi đập cửa, cả ký túc xá nữ sinh không ngừng vang lên âm thanh ầm ầm. Mất đi Tiêu Sơn cùng Kỷ Thanh Vũ áp chế, trang thi ba tầng lầu ký túc xá nữ sinh cùng hội tụ lại, bắt đầu công kích túc xá này, ý đồ phá cửa mà vào.

Bốn nữ sinh Trần Dao lúc này tụ tập lại sau lưng Tiêu Sơn và Bạch Cốt. Trong gian phòng ký túc xá nữ sinh này cửa làm bằng thép, tuy nhiên không biết lúc nào bị đám tang thi này phá vỡ.

Tuy Kỷ Thanh Vũ cũng rất mạnh, nhưng mà nàng không có cường đại như Tiêu Sơn cùng Bạch Cốt, cho nên cảm giác an toàn giảm xuống. Dù sao nàng là nữ sinh hơn nữa chỉ có một người, thể lực rõ ràng còn không bằng hắn trải qua cường hóa nhiều lần.

- Chị Thanh Vũ, làm sao bây giờ?

Trương Tuyền mặt em bé nhìn qua Kỷ Thanh Vũ, nhút nhát e lệ hỏi.

Kỷ Thanh Vũ khẽ chau mày, đi nhanh tới cửa ra vào của ký túc xá nữ sinh, nhìn ra cửa sổ xa xa.

Chỉ thấy bên ngoài cửa có ba mươi tang thi đang đập cửa, số lượng không ít, hoàn toàn chặn đường ra vào này, không có không gian nào vượt qua được. Hoàn cảnh này mà chiến đấu với tang thi không khác gì tìm chết cả.

- Tiêu Sơn, anh có biện pháp gì tốt hay không?

Kỷ Thanh Vũ quay đầu nhìn qua hắn hỏi.

Tiêu Sơn cũng đi tới trước cửa, sau khi nhìn qua cửa sổ thì nhìn qua thi đàn thì nhíu mày một cái.

Trong hoàn cảnh chen chúc này thì đám tang thi có ưu thế số lượng phát huy tới cực hạn, cho dù Bạch Cốt mạnh mẽ đi ra ngoài cũng bị đám tang thi này tháo từng khối xương xuống.

Tiêu Sơn nhanh chóng quay người nhìn qua cửa sổ phía sau lưng mình.

Phía sau ký túc xá nữ sinh này chỉ có rải rác vài đầu tang thi đang bồi hồi.

Quan sát địa hình hoàn tất, Tiêu Sơn đi tới đó và nói với mấy nữ sinh.

- Từ nơi này chạy đi không khó, nhưng khó mà chạy ra khỏi trường học, hơn nữa cũng khó sống sót ra ngoài. Hiện tại chỉ sợ toàn bộ thế giới đều là tang thi thế này, nếu như không có điểm dừng chân an toàn, còn không bằng sống ở chỗ này đi.

- Ở bên ngoài còn có điểm dừng chân sao? Tỷ như biệt thự, trong đó có các loại phòng lánh nạn. Khu biệt thự nằm ở trung tâm của khu chợ, bằng không thì chúng ta căn bản xông không qua.

Tiêu Sơn nhìn qua vài nữ hài và tiếp tục hỏi.

Trần Dao nhìn hắn nói ra:

- Hoa viên tiểu khu gần nhà của em có phòng ở, em cũng có chìa khóa nhỏ, có thể đi không?

- Có thể!

Tiêu Sơn gật gật đầu. Cư xá này nằm gần đại học Vân Hoa. Nơi này tụ tập nhiều trường đại học, cũng có chợ tiện lợi cho nhiều sinh viên, những người khác tương đối ít, đây là chỗ lánh nạn lý tưởng.

Tiêu Sơn nhìn qua bốn nữ sinh trong phòng, trầm giọng hỏi:

- Trong bọn em ai biết lái xe?

- Em biết lái xe!

Trần Dao đứng lên, nhìn qua Nhạc Trọng nói ra.

- Em cũng biết lái xe.

Vương Phương cũng thoáng đứng ra, nhìn qua hắn bày ra thể lực của mình. Nàng thập phần tinh tường, ngay vào lúc này phải biểu hiện mị lực và năng lực của mình mới có thể đạt được nhiều cơ hội sinh tồn. Mặc dù nàng cũng khá e ngại Đường Dĩnh, nhưng vì sinh tồn nên các nàng sẽ bất chấp tất cả để đạt được mục đích.

- Chạy xe ra khỏi trường học không có vấn đề gì chứ?

Hắn tiếp tục hỏi, hắn cần người hỗ trợ lái xe.

Trần Dao tự tin nói ra:

- Không có vấn đề!

- Chìa khóa xe trong trường học các cô biết nằm ở nơi nào không?

Tiêu Sơn tiếp tục truy vấn. Không có chìa khóa thì cho dù tìm được xe cũng không dùng được.

Trần Dao nhanh chóng nói ra:

- Phòng của lái xe Trương Tiếu nằm ở giữa phòng giáo vụ và phòng hành chính tổng hợp. Nếu như không có bất ngờ xảy ra thì có thể tìm được nó ở ngay nơi đó.

Trần Dao là hội trưởng hội học sinh cho nên thường xuyên liên hệ với lãnh đạo trường học, cũng thường xuyên theo xe nhà trường đi tới các nơi khác nhau, cho nên nàng biết rõ phòng của lái xe Trương Tiếu nằm ở nơi nào.

Tiêu Sơn mở hộp báu màu trắng trong ba lô quần áo của mình ra, một đạo quang mang chớp động, một thanh Đường đao sắc bén hiện ra trước mặt của hắn.

- Phảng Chế Đường Đao cấp 1. Công kích 5-8. Đây là thanh bảo đao vô cùng sắc bén, có thể dễ dàng chém đứt xương đầu người, là lợi khí vô cùng mạnh mẽ.

- Hảo đao, có chuôi bảo đao này thì chém giết tang thi cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Tiêu Sơn vuốt ve chuôi Đường đao sắc bén này, một cỗ khí lạnh của kim loại từ trên thân đao truyền lên tay của hắn.

Hắn vốn dùng cây gậy gỗ tân thủ đánh bay tang thi, làm như vậy lực phản chấn lớn cũng truyền lại. Nếu như có thanh Phảng Chế Đường Đao sắc bén này trong tay, đương nhiên hắn có thể dễ dàng chém giết tang thi.

Như nghĩ đến điều gì đó, hắn hướng về Đường Dĩnh đưa cho nàng thanh Mộc Côn này nói:

- Em cầm nó đi. Trong mọi tình huống có thể tự bảo vệ được bản thân. Sau này nếu có đồ tốt hơn anh sẽ đưa cho em.

- Ân. Em đã biết. Em muốn theo anh để giết tang thi.

Đường Dĩnh gật đầu tiếp nhận Mộc Côn. Trong mạt thế này chỉ có trở thành cường giả mới có chỗ đứng chân. Nàng hiện tại đang cảm thấy vị trí của mình đang bị uy hiếp. Do vậy nàng cũng muốn trợ giúp một phần nhỏ sức lực cho hắn. Tiêu Sơn nghe vậy hài lòng gật đầu. Nàng là nữ nhân đầu tiên của hắn. Hắn cũng biết nàng ấy đang cảm thấy vị trí của mình đang bị uy hiếp nên mới lao đầu ra để theo hắn. Nhưng quyết định hay không vẫn ở hắn. Hắn nghĩ có lẽ nên cho nàng một cơ hội để thể hiện mình.

Tiêu Sơn đem sách kỹ năng về Tiểu Hỏa Cầu Thuật đưa cho Trần Dao trịnh trọng nói ra:

- Bọn em có lẽ đã nghe qua âm thanh kia rồi. Anh nói cho bọn em nghe một chút tình báo, chỉ cần săn giết tang thi đạt tới số lượng nhất định thì các em sẽ thăng cấp, hơn nữa còn được cường hóa. Mà Bạch Cốt khô lâu này chính là kỹ năng của anh, đây là sách kỹ năng cấp 1, Tiểu Hỏa Cầu Thuật, phía trên có ghi tác dụng của kỹ năng. Trần Dao, anh giao sách kỹ năng này cho em, nhưng mà anh hy vọng em đáp ứng với anh, sau khi an toàn phải theo anh chém giết tang thi. Đương nhiên, em có thể từ chối. Nhưng em nên nhớ cơ hội anh đưa ra chỉ có một lần.

Có bản Tiểu Hỏa Cầu Thuật này đối với Tiêu Sơn mà nói là một gân gà, nếu như có thể dùng nó tăng thực lực một người bên cạnh mình, hắn căn bản sẽ không keo kiệt làm gì. Lúc này hắn chỉ có một tâm nguyện duy nhất là đào thoát khỏi nơi này, sau đó tìm được bạn bè của hắn.

Tuy Trần Dao nhìn thì thập phần nhu nhược, sức chiến đấu cũng không được, nhưng mà nàng thập phần giỏi giang, biết rõ cũng nhiều. Trong lòng hắn cũng hy vọng đám bạn của mình cũng có khả năng sống sót.

Trần Dao thập phần quyết đoán, trong ánh mắt ghen ghét và hâm mộ của ba nữ sinh khác cầm lấy sách kỹ năng:

- Tốt! Em đáp ứng anh, sau khi an toàn thì sẽ giúp anh tìm kiếm bạn của anh.

Một đạo quang mang chớp động, bản sách kỹ năng liền hóa thành một đạo quang mang chui vào người của Trần Dao.

- Thật thần kỳ!

Vẻ mặt của Trương Tuyền bên kia hâm mộ nhìn qua Trần Dao, nàng lần đầu tiên thấy có người nhận được truyền thừa từ sách kỹ năng.

- Thật sự là! Vì cái gì vật tốt đều được cô ta nhận được. Ông trời cũng quá chiếu cố cô ta rồi!

Vương Phương nhìn qua Trần Dao hấp thu sách kỹ năng thì trong mắt tràn ngập ghen ghét và ghen ghét mà thôi.

Trần Dao chẳng những vóc người thập phần xinh đẹp, hơn nữa gia thế cũng rất không tồi, trong trường đại học có rất nhiều nam sinh theo đuổi nàng. Tuy Vương Phương cũng là một nữ hài có phần xinh đẹp, nhưng mà khi so sánh với Trần Dao thì nàng còn kém thật xa. Nàng vẫn không ngừng hâm mộ đố kỵ Trần Dao quá may mắn. Hiện tại thế giới đã bắt đầu sụp đổ thì Trần Dao thực sự thoáng cái đã được Tiêu Sơn tặng sách kỹ năng, tỷ lệ sinh tồn đề cao thật lớn làm nàng càng ghen ghét hơn trước.

- Như thế nào đây? Trần Dao! Phóng một ma pháp cho bọn mình nhìn xem nào!

Trương Tuyền ở bên cạnh hiếu kỳ quấn quít lấy Trần Dao nói ra.

Trần Dao cũng có bộ dáng vô cùng kích động, nàng vừa mới đạt được năng lực như thế, cũng biết được kỹ năng của mình mạnh như thế nào.

Tiêu Sơn tiến lên ngăn cản lại, nói:

- Không được! Dùng trạng thái trước mắt của em thì một ngày chỉ có thể phóng ra một quả Hỏa Cầu Thuật. Nhất định phải dùng vào thời điểm mấu chốt, không được tùy tiện sử dụng như vậy.

Một quả Hỏa Cầu Thuật có lẽ có thể cứu được tính mạng của mọi người vào thời điểm mấu chốt, hắn tuyệt đối không cho phép Trần Dao tùy tiện sử dụng.

Trần Dao rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, gật đầu nói:

- Em biết rõ. Anh yên tâm.

Hắn nhìn qua Kỷ Thanh Vũ nói:

- Thanh Vũ, thể lực của cô khôi phục như thế nào rồi?

Kỷ Thanh Vũ không có chút giấu diếm, nhìn qua Tiêu Sơn nói ra:

- 6 điểm, hạn mức thể lực của tôi cao nhất hiện giờ là 12. Hiện tại rất khó khôi phục, xem ra thân thể của tôi đã rất mệt mỏi rồi.

- Bọn em ở nơi này trông coi học tỷ. Anh đi nghỉ ngơi một chút, sau đó lập tức đi ra ngoài tìm kiếm chìa khóa. Đường Dĩnh, năm phút đồng hồ sau gọi cho ta.

Đường Dĩnh gật đầu. Tiêu Sơn nói xong lập tức lấy ra một quả táo sức sống rồi ngồi lên giường, hai mắt nhắm lại. Làm như vậy hắn có thể khôi phục thật tốt.

Nhìn qua hắn nằm ở trên giường, nữ sinh gương mặt em bé Trương Tuyền nhìn qua và gò má hơi ửng đỏ một chút, nhỏ giọng thầm nói:

- Đó là giường của mình!

Nhìn hắn thật sự quá mức mệt mỏi, đầu của hắn dính vào gối thì lập tức ngủ say sưa.

Bên ngoài đám tang thi không ngừng đụng chạm vào cánh cửa ký túc xá nữ sinh này, trừ Đường Dĩnh ra thì không có nữ sinh nào khác dám đứng bên người của Tiêu Sơn. Bọn họ đều lo lắng, sợ hãi, không biết lúc nào ký túc xá bị công phá.

Năm phút đồng hồ sau, Đường Dĩnh lay người hắn nói:

- Lão Công! Năm phút đồng hồ trôi qua rồi.

- Năm phút đồng hồ sao? Thật sự là quá nhanh.

Tiêu Sơn mở to mắt nhìn nàng một cái, khẽ cười khổ nói ra. Hắn tiến hành chiến đấu cường độ cao từ trưa tới bây giờ, mặc dù có quả táo sức sống tẩm bổ, thể lực của hắn đã khôi phục tới 11 điểm.

Tiêu Sơn nhanh chóng từ trên giường đứng lên, hắn cột một sợi dây thừng thật chắc vào một gốc cột, sau đó buông xuống dưới đất.

- Lão Công. Em muốn đi cùng.

Đường Dĩnh nhìn hắn nói. Tiêu Sơn nhìn nàng liền gật đầu:

- Được rồi. Chú ý an toàn. Nàng bám sát lấy ta.

Hắn nhìn qua nữ sinh nhàn nhạt nói một câu, nhanh chóng dọc theo dây thừng bò xuống phía dưới.

- Nếu như bọn em thật sự không chịu được có thể từ chỗ này chạy đi.

Đường Dĩnh cũng nhanh chóng theo hắn trèo xuống dưới. Mấy nữ sinh khác nhìn động tác chuyên nghiệp của nàng thì đều khen ngợi. Bạch Cốt cũng thập phần nhanh nhẹn đi sau nàng. Con hàng này trèo dây có vẻ rất khó khăn nên nó phải bò xuống phía dưới. Hắn vừa rơi xuống đất, thi đàn xung quanh lập tức lao tới gần chỗ của hắn. Hắn cầm Đường đao trong tay nhanh chóng lao về phía trước, một đao chém bay đầu của một tang thi, đầu của tang thi này nhanh chóng bị Nhạc Trọng trảm bay, máu đen văng khắp nơi.

- Hảo đao!

Một đao chém giết một đầu tang thi, Tiêu Sơn lúc này khen ngợi trong lòng.

Phảng Chế Đường Đao này cực kỳ sắc bén Tiêu Sơn sử dụng chuôi Phảng Chế Đường Đao này sử dụng lực lượng cần thiết giảm đi 50% so với trước kia, chuyện này có ý nghĩa hắn sẽ hao phí ít thể lực hơn khi chiến đấu với tang thi.

Tiêu Sơn cầm lấy Phảng Chế Đường Đao cùng Bạch Cốt phối hợp nhanh chóng chém giết sạch bốn đầu tang thi ở nơi này, lập tức chạy vội vã về phía phòng giáo vụ và phòng hành chính tổng hợp. Đường Dĩnh cầm Mộc Côn theo sát phía sau.

Nhìn thấy Tiêu Sơn xuất hiện thì đám tang thi chung quanh cũng lập tức đi qua, lao thẳng truy đuổi theo sau lưng hắn. Nương theo công kích của hắn thì càng ngày càng nhiều tang thi tụ tập lại nơi này. Rậm rạp chằng chịt thoạt nhìn cực kỳ dọa người, Tiêu Sơn căn bản không dám dừng lại ở nơi này thêm một chút nào nữa, hắn và Bạch Cốt không ngừng lao nhanh về phía trước, nhanh chóng chém giết tang thi ngăn cản đường đi của mình, sinh tồn tệ của tang thi tuôn ra ngoài hắn đã phân phó cho Đường Dĩnh đeo balo để nhặt chúng. Động tác của nàng khá thuần thục nên Bạch Cốt và Tiêu Sơn rất yên tâm. Cứ mỗi lần hắn dừng lại liền dùng ý niệm thu toàn bộ chiến lợi phẩm trong balo vào trữ vật giới chỉ nên gánh nặng của nàng được giảm bớt đi khá nhiều. Mặc dù nàng cảm thấy nàng cho rất nhiều sinh tồn tệ vào balo nhưng nó cũng không nặng lên một tí nào nhưng do tình huống khá gấp nên nàng cũng mặc kệ.

- Ngài đã thăng cấp lên cấp 6, thỉnh phân phối 2 điểm cường hóa.

Khi hắn một đao chém giết một đầu tang thì trong đầu của hắn lập tức xuất hiện âm thanh thanh thúy.

- Lập tức cường hóa hai điểm thể lực!

Tiêu Sơn không chút do dự, tâm niệm vừa động nói ra. Lúc này tốc độ của hắn đã hơn xa những con tang thi kia, hắn thiếu sót nhất chính là thể lực và sức chiến đấu lâu dài.

Một đạo dòng nước như chạy khắp người của hắn một vòng, hắn lần nữa đạt được cường hóa thân thể.

Sau khi đạt được cường hóa thì hắn thoáng thở ra một cái, tiếp tục phóng về hướng ký túc xá.

Trên đường đi Bạch Cốt xung trận ngựa lên trước, điên cuồng xung phong liều chết mở đường cho Tiêu Sơn, đem tang thi rải rác chặn đường chém giết. Các bảo rương, sinh tồn tệ trên đường chém giết của hai người họ bị Đường Dĩnh thu bằng hết. Hai người, một khô lâu ngạnh sanh chém giết ra một con đường đi tới ký túc xá.

Thành viên chủ lực trong trường đại học chủ yếu là sinh vương, càng đi tới gần ký túc xá thì số lượng tang thi cũng nhiều hơn trước.

Tiêu Sơn vừa mới bước vào trong ký túc xá thì một đầu tang thi liền lung la lung lay đi về phía hắn.

Hắn huy động trường đao trong tay, hóa thành một đạo ám mang chém lên đầu của tang thi này.

Bạch Cốt nhanh như mũi tên lao thẳng về phía trước, một búa một dễ dàng chém bay đầu của tang thi này.

Sau khi đầu tang thi cuối cùng cũng ngã trên mặt đất, một đôi giầy trắng tuôn ra ngoài, rơi xuống bên cạnh thân thể của tang thi.

Tiêu Sơn nhanh chóng tiến lên nhặt lấy giầy trắng kia xem xét.

- Giầy cường hóa cấp 1, nhanh nhẹn +3. Mang theo giầy cường hóa này thì thân thể trở nên nhanh nhẹ. Bền 20/20.

Tiêu Sơn cảm ứng được tin tức từ đôi giầy này truyền ra, nhanh chóng mang đôi giầy cường hóa này vào chân của mình.

Lúc Tiêu Sơn mặc giầy cường hóa màu trắng này vào chân của mình, chỉ cảm thấy thân thể giống như nhẹ đi vài phần. Lúc này nhanh nhẹn của Tiêu Sơn cũng đạt tới 14 điểm, so với người thường thì nhanh hơn 40%.

Tiêu Sơn mang giầy cường hóa và một đường mang theo Đường Dĩnh và Bạch Cốt cùng tiến lên.

- Cứu mạng! Cứu chúng tôi với!

Thời điểm hắn chạy ngang qua phòng tài vụ thì trong phòng tài vụ truyền ra vài âm thanh kêu cứu.

Hắn nhanh chóng chạy về phòng tài vụ nhìn một cái, chỉ thấy trong phòng có bốn nam một nữ, tổng cộng năm người.

Đường Dĩnh thoáng chần chừ. Nàng nhìn về phía Tiêu Sơn ngỏ ý để hắn quyết định. Hắn thấy nàng hơi do dự nên nhìn qua người trong phòng tài vụ nói một câu:

- Nếu mọi người tin tưởng thì mọi người đi theo sau lưng của tôi.

Tiêu Sơn tiếp tục chạy về hướng phòng hành chính tổng hợp. Tầng này tang thi chỉ còn lại có nhân viên công tác của trường học mà thôi, đi theo phía sau hắn cơ bản không có nguy hiểm gì cả.

- Như thế nào đây? Hạ Viện Viện!

Một nữ sinh nhìn qua một nữ sinh xinh đẹp ở bên cạnh mình nói ra, tay nàng đang cầm một cây gậy gỗ.

Hạ Viện Viện nhìn qua hướng mấy người họ đang đi, ánh mắt chớp động vài cái sau đó làm ra quyết định kịp thời:

- Đuổi kịp hắn! Chúng ta sống ở chỗ này, không có người cứu viện thì chỉ có con đường chết mà thôi.

Hạ Viện Viện cũng là người thập phần quyết đoán, sau khi làm ra quyết định thì nhanh chóng chạy ra khỏi phòng tài vụ, đạp cửa phòng nhìn ra ngoài.

- Thật là lợi hại!

Vừa ra cửa thì Hạ Viện Viện nhìn thấy Tiêu Sơn huy động Đường đao trong mấy hô hấp chém giết ba đầu tang thi.

Mọi người còn lại đi theo sau Hạ Viện Viện cùng lao ra khỏi phòng tài vụ, nhanh chóng theo sát sau lưng mấy người họ.

- Quá lợi hại! Trường học của chúng ta lúc nào ẩn giấu người mạnh như thế?

Hạ Viện Viện nhìn qua Tiêu Sơn chém giết tang thi thập phần trôi chảy, trong nội tâm tràn ngập kinh hãi.

Triệu thật là hội trưởng hội học sinh của trường đại học Vân Hoa, đại bộ phận nhân vật phong vân trong đại học Vân Hoa nàng đều có tiếp xúc, nhưng mà nàng chưa bao giờ gặp qua người nào như hắn cả.

- Thật là lợi hại!

Những người lao ra khỏi phòng tài vụ nhìn qua Tiêu Sơn thập phần nhẹ nhõm chém giết những tang thi kia, trong nội tâm đều vui vẻ, chỉ cần đi theo người mạnh như vậy thì tỷ lệ sống sót cũng tăng lên rất nhiều. Bên cạnh Hạ Viện Viện lúc này mới để ý thấy Đường Dĩnh đang thu mấy bảo rương và sinh tồn tệ vào balo, ánh mắt hiện lên vẻ tham lam. Tất cả những điều này không qua nổi ánh mắt của Tiêu Sơn. Tuy vậy nhưng hắn biết bây giờ chưa phải lúc để cạch mặt bọn họ. Hắn vẫn muốn xem xem bọn họ sẽ gây lên sóng to gió lớn gì.

Tiêu Sơn vọt tới phòng hành chính tổng hợp, lại cho Bạch Cốt tiếp tục săn giết những tang thi trước mặt. Hắn cùng Đường Dĩnh thì lao vào trong phòng hành chính tổng hợp.

Vừa tiến vào trong phòng hành chính tổng hợp thì một gã dáng người hơi mập, thân thể có nhiều chỗ bị tang thi cắn nát đi tới gần hắn.

- Tìm được rồi!

Trong nội tâm hắn vô cùng cao hứng, hắn nhận ra người mập mạp này chính là lái xe trường học, tên là Trương Tiếu. Hắn tiến lên phía trước một bước, một đao mang theo ánh đao băng hàn lập tức chém bay đầu của Trương Tiếu.

Sau khi một đao tiêu diệt Trương Tiếu thì Tiêu Sơn mang một đôi bao tay vào và lục lọi trên thân thể đầy chất nhầy của Trương Tiếu, cuối cùng cũng tìm ra được một xuyến chìa khóa.

Chìa khóa vừa tới tay thì hai người nhanh chóng lao ra khỏi phòng tài vụ, lập tức quay trở về.

Lúc này Bạch Cốt đang huy động cốt chùy chém giết sạch sẽ tang thi ở chỗ này, liền quay về phía hắn.

Bọn người Hạ Viện Viện lúc này đang đứng chờ hắn đi ra ngoài.

Tiêu Sơn nhìn Hạ Viện Viện một cái, trầm giọng nói ra:

- Bọn ta muốn đi ký túc xá nữ sinh, mấy người có tính toán gì không?

Ký túc xá nữ sinh cách nơi này lộ trình mấy trăm mét, thế nhưng mà trên đường đi có rất nhiều tang thi đang chờ đấy.

Tiêu Sơn đi cùng Đường Dĩnh còn khá tốt, ít ra hắn còn có lý do bảo vệ nàng, nếu như mang theo nhóm người thì vô cùng vướng víu căn bản không cách nào quay về ký túc xá nữ sinh được. Vả lại hắn cũng không có ý định giúp mấy người họ.

Hạ Viện Viện thập phần nhiệt tình nhìn qua Tiêu Sơn nói ra:

- Vị bạn học này, tôi tên là Hạ Viện Viện, là hội trưởng hội học sinh đại học Vân Hoa. Xin hỏi anh tên là gì?

Tiêu Sơn lạnh nhạt đáp:

- Tiêu Sơn!

Nàng nhìn Tiêu Sơn, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, thấy hắn rất bình thường thì thở ra một hơi rồi tỏ ra nghi hoặc:

- Tại sao anh phải đi tới ký túc xá nữ sinh? Chỗ đó có bạn của anh hay sao?

Tiêu Sơn nhìn Hạ Viện Viện một cái, sau đó lại nhìn đám người chậm rãi nói:

- Đúng vậy! Trên đường đi thông tới ký túc xá nữ sinh có nhiều trang thi đang chờ, bọn tôi không cách nào cam đoan mấy người đều an toàn. Do vậy đi hay ở, do mấy người quyết định.

Hạ Viện Viện có tới năm người đấy, trên cơ bản không có sức chiến đấu gì, nếu như chạy nước rút về hướng ký túc xá nữ sinh thì chỉ sợ có một nửa sẽ chết trong miệng tang thi.

Hạ Viện Viện nhanh chóng nói ra:

- Tôi biết rõ, chúng tôi cố thủ ở chỗ này là chờ viện binh tới. Tiêu Sơn, tôi muốn theo anh rời khỏi trường học này. Trước khi anh rời khỏi trường học này, tôi hy vọng anh có thể mang chúng tôi cùng rời đi. Chỉ cần anh có thể giúp tôi thì ngày sau sẽ có báo đáp hậu hĩnh.

Tiêu Sơn trong lòng mỉa mai, bất quá hắn vẫn nói:

- Nếu như tôi đưa mọi người ra khỏi đây, cô sẽ trả công cho tôi ra sao?

Hạ Viện Viện nhìn hắn thật sâu nói ra:

- Anh muốn gì chúng tôi cũng đều đáp ứng.

Lúc này Tiêu Sơn tròng lòng tràn ngập tự tin nói:

- Tốt. Nhưng không phải hiện tại. Nếu có thực lực tôi sẽ quay lại cứu mọi người. Cuối cùng nói cho các người biết một tin, tiêu diệt tang thi đạt tới trình độ nhất định là có thể thăng cấp tiến hóa. Sau khi thăng cấp có thể cường hóa bản thân. Nếu như các người có dũng khí chiến đấu với tang là có thể trở nên mạnh mẽ, tiến hóa. Tôi đi trước. Đường Dĩnh.... Chúng ta đi.

Tiêu Sơn nói xong câu này lập tức lao ra ngoài. Đường Dĩnh cùng Bạch Cốt cũng nhanh chóng bám theo phía sau.

- Viện Viện, cô tin tưởng lời này của hắn ta sao?

Tiêu Sơn vừa rời đi thì một nữ sinh nhìn qua Hạ Viện Viện hỏi.

Hạ Viện Viện nhìn chằm chằm vào cây gậy gỗ tân thủ nói ra:

- Có lẽ có thể tin. Nếu không thì anh ta cũng không có mạnh như vậy.

Nghe Hạ Viện ViệnTriệu Chân nói như vậy thì nội tâm mọi người chấn động, thế nhưng mà vừa nghĩ tới vật lộn với đám tang thi này thì tất cả mọi người trầm mặc. Cận chiến là một chuyện quá mức hung hiểm, chỉ cần bị tang thi vạch phá chút da thì bọn họ sẽ chết ngay. Chuyện đó và võng du khác nhau đấy, nhân mạng chỉ có một, chết là không còn cơ hội nữa, sẽ không có chuyện phục sinh.

- Trở về đi!

Hạ Viện Viện ánh mắt lấp lóe. Nàng do dự hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói với bốn người còn lại, đồng thời đi vào trong phòng tài vụ. Mặc dù biết rõ phương pháp trở nên mạnh mẽ, thế nhưng mà đó là lấy mạng của mình đi đánh bạc, Hạ Viện Viện còn không có chuẩn bị tâm lý làm như vậy.

Bốn người khác do dự một chút vẫn đi theo trở về phòng tài vụ. Nếu như không bị bức tới nước đường cung, không có mấy người nào nguyện ý nguy hiểm tính mạng đi đánh bạc tính mạng của mình.

Vừa rời khỏi phòng tài vụ thì, Bốn người đã toàn lực chạy nhanh quay về, chạy thẳng về hướng ký túc xá nữ sinh.

Từng thi đàn đang từ từ tụ tập bên ngoài ký túc xá nữ sinh.

Tiêu Sơn cầm lấy Phảng Chế Đường Đao đột nhập vào trong thi đàn, mặc dù hắn đã học tập qua Càn Khôn Đại Na Di và Cửu Dương Chân Kinh, ở vị diện này bị trói buộc không thể sử dụng, nhưng kinh nghiệm hắn không thiếu, ngoài ra hắn còn nhanh nhẹn, lực lượng cường hóa làm cho lực lượng và tốc độ của hắn vượt qua thường nhân rất nhiều, không có tang thi nào có thể chống đỡ qua một lát. Trên đường trở về, kết hợp sử dụng dị hỏa và Phảng Chế Đường Đao mà hắn đã giúp Đường Dĩnh đột phá lên đến cấp năm. Hắn khuyên nàng dồn toàn bộ điểm cường hóa vào nhanh nhẹn. Bây giờ điểm nhanh nhẹn của nàng cũng khá cao, tốc độ đã vượt xa thường nhân gấp mười lần,

Sau khi được Bạch Cốt trợ giúp, Tiêu Sơn chém giết bảy đầu tang thi, đột phá thi đàn vây quanh đi vào ký túc xá nữ sinh.

Tiêu Sơn dọc theo dây thừng nhanh chóng leo về ký túc xá nữ sinh.

- Tiêu Sơn, anh đã trở về!

Nhìn thấy Đường Dĩnh trở về, Trương Tuyền gương mặt em bé đáng yêu lập tức đứng lên, trên mặt hiện ra bộ dáng vô cùng vui mừng.

- Đường Dĩnh. Cô đã trở về.

Kỷ Thanh Vũ nhìn thấy Đường Dĩnh cũng trở về liền nói.

- Ân..... Đã trở về.

Trừ Kỷ Thanh Vũ ra thì những nữ hài còn lại cũng buông lỏng nội tâm của mình. Thời gian hắn rời đi cũng khá lâu, dưới kia thi đàn vây quanh uy hiếp nên các nàng không có một chút cảm giác an toàn nào cả. Lúc này thấy hắn đã trở về thì nội tâm của các nàng rốt cuộc cũng buông lỏng một hơi.

Kỷ Thanh Vũ cũng nhìn thoáng qua hắn đi tới, dùng con ngươi đen trắng rõ ràng, ánh mắt kiều mỵ nhìn qua Tiêu Sơn hỏi:

- Chìa khóa xe đã lấy được chưa?

- Đến tay rồi.

Tiêu Sơn ngồi lên giường của Vương Phương, lấy một chai nước ra uống.

Hắn mặc dù chiến đấu trong thời gian ngắn nhưng mà vô cùng kịch liệt, sau đó là thời gian chạy nhanh không gián đoạn, thể lực của hắn cũng tiêu hao thật lớn.

- Đi thôi!

Thời điểm thể lực khôi phục kha khá thì hắn đứng lên, sau đó nhìn qua sáu nữ sinh nói ra.

Hắn nhìn qua bốn nữ sinh còn lại, nói:

- Trong khi ra ngoài thì mấy người phải đứng sau lưng tôi và Kỷ Thanh Vũ, Đường Dĩnh cùng Bạch Cốt sẽ bọc hậu. Nhớ kỹ, không nên chạy loạn, càng không được xô đẩy, không được chen chúc. Phải nói trước thế này, nếu như bọn em chạy loạn thì không ai cứu được bọn em đâu.

Ở bên ngoài số lượng thi đàn rất nhiều, nếu như những nữ hài này hoảng hốt chạy loạn, hắn cũng không cách nào cứu các nàng được.

- Ân......Biết rõ!

Bốn nữ hài đều nhu thuận gật gật đầu, cùng lúc này vô cùng nghe lời, nếu không nghe lời chỉ có con đường chết.

Sau khi nhắn nhủ hoàn tất, hắn dọc theo dây thừng nhanh chóng bò xuống dưới, rất nhanh đã xuống tới đất.

Trương Tuyền đi tới gần dây thừng kia nhìn qua phía dưới, do dự một chút, nàng cũng không phải nữ sinh ưa thích vận động, cho dù có dây thừng thì nàng không nhất định sẽ bò xuống dưới đâu.

- Trương Tuyền! Cô không xuống thì để tôi xuống, đừng chậm trễ thời gian!

Vương Phương đẩy Trương Tuyền qua một bên, nhanh chóng dọc theo dây thừng bò xuống phía dưới.

Mặc dù có chút lung la lung lay, Vương Phương vẫn cắn răng leo xuống phía dưới.

Kế tiếp là Trần Dao cũng thập phần nhanh nhẹn bò xuống sợi dây thừng, so với Vương Phương còn muốn thuận lợi hơn.

- Không tệ!

Tiêu Sơn khen một câu, có rất ít nữ hài tử có thể nhanh nhẹn bò xuống dây thừng như vậy. Trần Dao cho người ta cảm giác chính là loại yếu đuối, điềm đạm đáng yêu, thật không ngờ nàng bò xuống lại nhanh nhẹn như vậy.

Trần Dao nhìn qua hắn tự tin cười nói:

- Đừng nhìn em như vậy, kỳ thật em là loại hình mỹ nữ ưa thích vận động đấy. Đương nhiên còn không sánh bằng Đường Dĩnh tỷ được.

Hắn cười cười, cũng không nói thêm gì.

Tiếp theo là Đường Dĩnh. Nàng nhanh chóng leo xuống đất trước cái nhìn đầy hâm mộ của mọi người.

Nữ sinh tóc ngắn tên là Thái Hiểu cũng rất nhanh từ sợi dây bò xuống đất.

Rốt cục lần này tới phiên Trương Tuyền, Trương Tuyền cắn răng một cái bắt lấy dây thừng, lung la lung lay bò xuống phía dưới.

Ở dưới mặt Vương Phương thúc giục nói:

- Nhanh lên! Trương Tuyền, còn một mình cô thôi đấy.

Mặc dù ký túc xá nữ sinh không còn nhiều tang thi, nhưng mà rời khỏi ký túc xá tương đương rời bạo lộ trong vòng vây tang thi, không nghĩ qua là bị tang thi vây quanh và chết đi

Bị Vương Phương thúc giục, trong nội tâm Trương Tuyền quýnh lên, bước chân bò xuống của nàng bị chợt, thân thể của nàng ngã xuống đất.

- Hết!

Cảm giác được tiếng gió chung quanh, Trương Tuyền mất hết can đảm, nếu té xuống không chết thì cũng gãy xương, khả năng sinh tồn hạ xuống cực thấp.

Đúng lúc này Tiêu Sơn bước tới nhanh như mũi tên, hết sức nhanh chóng ôm lấy Trương Tuyền đang rơi xuống.

Hai người từ trên cao rơi xuốn nên sức nặng gần mấy trăm cân, mặc dù hắn trải qua cường hóa cũng cảm thấy trong ngực buồn bực nặng nề.

Trương Tuyền nhìn thấy có ánh mắt bất thiện từ Đường Dĩnh, nàng giãy dụa trong ngực của Tiêu Sơn ra ngoài, mang trên mặt có một tia ửng đỏ nhìn qua hắn nói lời cảm tạ.

- Tiêu Sơn! Cảm ơn anh cứu em!

Lúc này Vương Phương ở bên cạnh nhìn qua màn này có chút ghen ghét.

- Cô gái nhỏ này đúng là có tâm kế.

Sau khi bốn nữ hài đi xuống dưới, Kỷ Thanh Vũ mới hết sức nhanh chóng từ trên dây thừng bò xuống đất.

Thời điểm đội ngũ chuẩn bị rời đi, đột nhiên cửa sổ tầng bốn có một nữ sinh thò đầu ra, hai tay giơ cao một tờ giấy trắng, trên tờ giấy trắng có mực nước màu đen ghi: "SOS, cứu chúng tôi!"

- Làm sao bây giờ? Đi cứu các nàng sao?

Trương Tuyền nhìn Tiêu Sơn hỏi.

Bốn nữ hài khác cũng nhìn sang hắn như muốn hỏi. Trong tâm các nàng cũng thập phần xoắn xuýt, nếu như lựa chọn không cứu thì nội tâm các nàng bất an, nhưng mà hiện tại đi cứu những người còn sống kia thì mọi người cũng lâm vào nguy hiểm.

Hắn lắc đầu, chém đinh chặt sắt nói:

- Không được, hiện tại chúng ta bảo vệ mình đã cố hết sức rồi, phải tìm kiếm nơi an ổn đã, nếu như có chỗ an ổn thì có thể tính toán đi cứu các nàng.

Tiêu Sơn cùng Đường Dĩnh, Kỷ Thanh Vũ phải bảo vệ bốn người Trần Dao các nàng tới chỗ xe trường học là vô cùng khó khăn rồi, nhiều người hơn nữa thì quá khó khăn.

- Các ngươi trước tiên ở lại chỗ này, chờ đợi bọn ta có thực lực mới có thể tới cứu các ngươi được. Trước đó các ngươi phải tự nghĩ biện pháp cứu lấy mình đã.

Đường Dĩnh nhìn qua Tiêu Sơn, chỉ thấy hắn nhìn nàng lắc đầu nên nàng nhìn qua nữ hài trên tầng bốn thay hắn nói ra. Tiêu Sơn gật gật đầu rồi quay qua đám người Kỷ Thanh Vũ nói ra một câu:

- Đi! Thanh Vũ, tôi cùng Bạch Cốt sẽ tiên phong, chuyện còn lại sẽ giao cho cô và Đường Dĩnh đấy.

Nói xong hắn cùng Bạch Cốt xung trận lao thẳng về phía trước, lao thẳng về hướng xe trường học.

- Chạy mau!

Kỷ Thanh Vũ nhìn bốn nữ hài nói ra.

Ai cũng biết bây giờ là trong lúc nguy cấp, bốn gã nữ hài cũng theo sát sau lưng của Tiêu Sơn, tiến lên phía trước thật nhanh.

Kỷ Thanh Vũ cùng Đường Dĩnh thì lui tới tuần tra bên người của bốn nữ, bảo hộ bốn nữ hài được an toàn.

Trong ký túc xá lầu bốn........ Một nữ sinh nhìn thấy Tiêu Sơn che chở Trần Dao bốn người rời đi, hốc mắt đỏ lên, nước mắt lã chã rớt xuống, nàng che miệng lại cố nén không phát ra âm thanh quá lớn.

Hắn cùng đám người nhảy xuống ký túc xá động tĩnh quá lớn, nhìn thấy hắn mang theo một đám người sống rời đi, làm cho nàng cảm thấy không còn hy vọng thoát ra khỏi ký túc xá đầy tang thi này.

Tiêu Sơn rời đi đồng nghĩa với nàng không còn hy vọng thoát ra, nữ sinh kia tự nhiên có chút không chịu nổi. Nếu không phải điều kiện không cho phép thì nàng đã khóc rống lên rồi.

- Kỳ Kỳ, đừng khóc! Nàng ấy không phải nói sẽ quay trở lại hay sao?

Một nữ sinh tóc dài đi tới bên cạnh nữ sinh tóc ngắn kia nói ra.

Lâm Kỳ nhỏ giọng nói ra:

- Trương Lệ, nhưng mà nơi này nguy hiểm như vậy, chỉ sợ bọn họ rời đi không quay về nữa.

Trương Lệ an ủi:

- Không cần lo lắng, nữ sinh kia tên là Đường Dĩnh, tôi biết cô ta. Cô ta là hoa khôi năm nhất của trường, rất được nhiều người mến mộ. Đặc biệt là cô ta vô cùng coi trọng chữ tín. Cô ta nói sẽ quay về thì có lẽ sẽ trở về. Chúng ta kiên trì chờ đợi là được.

Lâm Kỳ hiếu kỳ hỏi:

- Thực? Trương Lệ, cô biết nữ sinh kia sao?

Trương Lệ khẽ mĩm cười nói:

- Đương nhiên, tôi có người quen ngày trước từng theo đuổi cô ta.

- Như tôi thấy chỉ huy đội ngũ không phải là cô ta mà là nam sinh kia. Có ai biết nam sinh kia là ai không?

Lâm Kỳ nhìn mọi người nói ra. Trong phòng đột nhiên an tĩnh lạ thường. Sau đó tất cả các nữ sinh này đều lắc đầu. Không một ai quen hắn cả. Trong này trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, nàng cần phải có một chuyện làm phân tán lực chú ý mới được.

- Trương Lệ. Kể cho tôi nghe chuyện của Đường Dĩnh.

- Tốt!

Trương Lệ chợt kéo Lâm Kỳ lại nhỏ giọng nói nhỏ những chuyện nàng biết về Đường Dĩnh.

Từ khi rời khỏi ký túc xá nữ sinh, Tiêu Sơn cùng Bạch Cốt với tư cách tiên phong lập tức lao tới hướng có xe nhà trường.

Trần Dao bốn người theo sát sau lưng của hắn.

Hắn dẫn một đoàn người vừa đi ra ngoài thì một đám tang thi đã nhanh chóng lao tới gần.

Nhìn những gương mặt và thân thể của tang thi bị cắn xé kia, Trần Dao bốn nữ bị dọa chân mềm ra, lúc này vẫn cố nén sợ hãi.

Không phải là người nào trong hoàn cảnh này đều có thể trấn định được, riêng hắn nếu không phải đã chém giết qua nhiều tang thi, tuyệt đối cũng không cách nào trấn định như thế này.

- Chạy mau! Đừng ngừng lại! Nếu không chỉ có con đường chết thôi.

Kỷ Thanh Vũ dùng âm thanh như hét lên.

Tang thi phía trước bị Tiêu Sơn giết khá nhiều, áp lực của Kỷ Thanh Vũ và Đường Dĩnh cũng đỡ nhiều, muốn thủ hộ bốn người này là một chuyện khá đơn giản, nhưng không phải vì thế mà có thể chủ quan được, nếu như chỉ có một tang thi lọt vào thì bốn người các nàng không có sức chiến đấu sẽ bị tiêu diệt hết.

Nghe Kỷ Thanh Vũ hét lớn thì bốn nữ không ai dám thả chậm bước chân, tiếp tục vọt tới phía trước.

Vào lúc hoảng loạn này thì Trương Tuyền không nghĩ qua lại vấp một hòn đá dưới chân, trượt ngã xuống đất, sau đó ôm chân đau đớn.

Vương Phương nhanh chóng vòng qua bên người của Trương Tuyền, nhìn qua Tiêu Sơn đang chạy đi. Xung quanh đều là tang thi, nàng không muốn vì Trương Tuyền mà đem mình lâm vào hiểm địa.

- Cứu tôi, cứu tôi! ! Tôi bị trật chân.

Trương Tuyền giãy dụa có ý định đứng lên, lúc này khóc lớn cầu khẩn.

Trần Dao do dự một chút nhìn qua Thái Hiểu, hai nữ hài chợt đi đến bên người Trương Tuyền và đỡ nàng dậy, ba người cùng gian nan đi lên phía trước.

- Cảm ơn! Cám ơn các cô, Trần Dao, Thái Hiểu.

Cái mũi Trương Tuyền đau xót, nước mắt lã chã rớt xuống. Nguy cơ trước mắt mới hiểu được ai mới là bạn chân chính, ai chỉ là hư tình giả ý.

Trương Tuyền cũng nặng gần trăm cân, Trần Dao cùng Thái Hiểu chống đỡ cho nàng nên tốc độ của ba người các nàng cũng không chậm lại, nhưng mà đi được mười thước thì đã thở hồng hộc.

- Anh đến! Bọn em đi theo khô lâu của anh! Nhanh!

Tiêu Sơn từ phía trước lui trở lại, lúc này tiếp nhận Trương Tuyền từ chỗ Trần Dao cùng Thái Hiểu, lại trầm giọng nói với các nàng.

- Chính anh phải cẩn thận.

Trần Dao cùng Thái Hiểu hai người đều thở ra một hơi, các nàng nhìn qua hắn nói một câu, sau đó cùng Thái Hiểu chạy theo Bạch Cốt.

- Dĩnh Nhi, em đeo nó, anh sẽ cõng Trương Tuyền.

Tiêu Sơn ném ba lô hắn đang mang trên lưng cho Đường Dĩnh, đồng thời đưa lưng về Trương Tuyền lớn tiếng nói ra.

Đường Dĩnh chợt cầm lấy ba lô và leo lên lưng, sau đó nàng nhanh chóng theo Thanh Vũ để tiêu diệt tang thi.

Trương Tuyền vừa lên lưng của Tiêu Sơn thì hắn chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, nếu không phải lực lượng của hắn được cường hóa mấy lần thì Trương Tuyền làm hắn không di động được.

- Ôm chặt. Nếu cô rơi xuống thì tôi cũng không có cách nào.

Nói xong Tiêu Sơn hít sâu một hơi cũng không quay đầu lại nhanh chóng chạy về hướng chiếc xe.

Trương Tuyền ôm chặc lấy hắn, ngực nàng chà xát vào phần lưng của hắn thì có một loại cảm giác an toàn tràn ra, nàng nói thầm.

- Nếu anh ta là bạn trai mình thì tốt rồi. Chỉ tiếc là hoa đã có chủ.

Bạch Cốt lúc này đã tăng lên cấp bảy, thân thể bình quân vượt qua người thường 60%, nó cầm búa một đường quá quan trảm tướng chém giết tang thi rải rác bên đường.

Thân thể Tiêu Sơn trải qua mấy lần thì tốc độ của hắn cũng không chậm bao nhiêu, rất nhanh đã vọt lên xe trường học.

Vừa lên xe trường học thì hắn đem Trương Tuyền đặt qua một bên, móc chìa khóa xe ném cho Trần Dao:

- Nhanh lái xe!

Trương Tuyền từ trên lưng của hắn ngồi xuống, trong nội tâm lập tức sinh ra cảm giác mất mát.

- Biết rõ!

Trần Dao thập phần nhanh nhẹn đem chìa khóa đưa vào ổ, sau đó khởi động chiếc xe trường học.

- Hai người các em chiếu cố cho Trương Tuyền.

Tiêu Sơn nhìn qua Thái Hiểu cùng Vương Phương nói ra, sau đó thoáng ngồi lên xe một chút, hắn thở dài một hơi. Một loạt chiến đấu kịch liệt vừa rồi làm thể lực của hắn tiêu hao còn 6 điểm, hắn phải nắm chặt mỗi một phút nghỉ ngơi để khôi phục thể lực, ứng đối khả năng chiến đấu tùy thời sẽ xuất hiện. Nhìn thấy Đường Dĩnh khá mệt mỏi hắn liền lấy quả táo sức sống ra cho nàng để hồi phục lại thể lực. Nàng không khách khí tiếp nhận nó trong ánh mắt ngưỡng mộ của các nữ sinh. Một dòng nước ấm chảy trong miệng nàng. Thể lực của nàng nhanh chóng hồi lại trạng thái đỉnh phong.

Thái Hiểu đã nghe lời Tiêu Sơn nói liền gật gật đầu đi đến bên người Trương Tuyền, Vương Phương thì nhìn qua Trương Tuyền có chút xấu hổ, vừa rồi trong lúc nguy cấp nàng không có dừng lại đi cứu chị em tốt của mình nên vô cùng mắc cỡ.

Kỷ Thanh Vũ ngồi vào đối diện hắn, duỗi bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết ra, nói:

- Nước!

Tiêu Sơn cười khổ một tiếng, cô nàng này không phải quá lạnh lùng đi? Tuy vậy hắn vẫn lấy trong ba lô một len Cocacola ném cho Kỷ Thanh Vũ.

- Bây giờ đi đâu? Phải đi về nhà của em sao?

Sau khi khởi động xe trường học, Trần Dao nhìn hắn hỏi.

- Không! Đi tới chỗ siêu thị nhỏ trước, tiếp tế vật tư trước đã, không có vật tư thì chúng ta không thể làm gì được. Vương Phương em tới đây một chút, mau giảng giải quá trình lái xe cho anh hiểu.

Hắn đi đến bên người Trần Dao, nhìn qua Vương Phương nói ra. Hắn phải học cách nào điều khiển chiếc xe này, như vậy cho dù hắn có một mình thì vẫn có thể điều khiển phương tiện giao thông chạy đi.

- Vâng!

Vương Phương chợt cao hứng đi đến bên người hắn, bắt đầu giảng giải từng động tác và cách sử dụng.

Trên thực tế học tập lái xe khó khăn nhất chính là học quy tắc giao thông, ô tô khởi động như thế nào, dừng, gia tốc, phanh không có gì khó cả, Vương Phương vừa nói thì hắn đã hiểu rất nhiều.

Đương nhiên dùng trình độ của hắn mà điều khiển chỉ có thể làm sát thủ đường phố, nhưng mà khởi động, đình chỉ, phanh lại như thế nào thì hắn nhớ rất kỹ.

Xe trường học vội vả, chiếc xe đâm nát không biết bao nhiêu con tang thi cản đường.

Tiêu Sơn nhìn qua đám tang thi bị đâm ngã kia, thậm chí có một con bị cán nát đầu không đứng dậy được, tuy nhiên không có một đoàn linh quang màu trắng từ trong tang thi bay ra ngoài, hắn khẽ nhíu mày suy nghĩ trong lòng.

Vốn hắn còn có suy nghĩ lấy phương tiện giao thông nghiền giết tang thi, tỷ như Hãn Mã, xe lu là những xe hạng nặng có khả năng nghiền giết dễ dàng, hiện tại xem ra khả năng này không được rồi.

Chiếc xe trường học nhanh chóng chạy tới siêu thị nhỏ.

- Trần Dao em chờ ở đây, tùy thời chuẩn bị khởi động ô tô. Vương Phương, Thái Hiểu hai người các em đi xuống vận chuyển vật tư. Dĩnh Nhi sẽ đi theo hai người cùng chuyển vật tư. Kỷ Thanh Vũ và anh phụ trách cảnh giới.

Tiêu Sơn nhanh chóng an bài công việc, sau đó nhanh chóng từ trên xe nhảy xuống đất.

Kỷ Thanh Vũ cũng thập phần tiêu sái nhảy xuống.

Vương Phương, Thái Hiểu hai nữ liếc nhau,cũng từ trong xe trường học chạy vào trong siêu thị.

- Lão Công! Siêu thị bị ngăn chặn.

Đường Dĩnh trước khi đi vào siêu thị nhỏ thì phát hiện cửa ra vào siêu thị đã bị người ta dùng vật cản ngăn lại rồi.

- Bạch Cốt, phá hư nơi này!

Tiêu Sơn nhìn qua siêu thị nhỏ trước mặt, chợt một ngón tay cái chỉ vào một góc tường của siêu thị nhỏ và ra lệnh.

Bạch Cốt huy động búa lớn, một búa bổ vào một góc siêu thị.

Tiếng vang loảng xoảng vang lên thật lớn, vô số bột thủy tinh vỡ ra xuất hiện cái động to.

Chung quanh siêu thị nhỏ này làm bằng thủy tinh, căn bản không cách nào ngăn cản lực lượng quá mạnh phá hư, bởi vậy Tiêu Sơn mới không có lựa chọn cố thủ nơi này chờ viện binh.

Bạch Cốt huy động búa lớn chém ra vài cái, tường thủy tinh chung quanh siêu thị nhỏ vỡ nát, cảnh bên trong siêu thị bạo lộ ra ngoài.

- Tiêu Sơn, là anh sao?

Đúng lúc này từ trong siêu thị vang lên âm thanh vui vẻ của Trần Cương, không lâu Trần Cương, Tôn Vũ, Vương Song ba người đều đi tới.

- Kỷ Thanh Vũ! Xin chào, tôi tên là Tôn Vũ, là sinh viên năm ba hệ quản lý.

Tôn Vũ nhìn thấy Kỷ Thanh Vũ xuất hiện thì con mắt sáng ngời, nhanh chóng bước lên giới thiệu mình cho Kỷ Thanh Vũ nghe.

Kỷ Thanh Vũ nhìn qua Tôn Vũ, thản nhiên nói:

- Xin Chào!

Trần Cương lúc này đi tới bên người Tiêu Sơn và nhìn qua xe trường học, cảm thán nói:

- Tiêu Sơn, anh đúng là lợi hại, vậy mà thật sự lấy xe tới nơi này. Lần này chúng ta có nắm chắc chạy ra khỏi đây rất nhiều rồi.

Nhạc Trọng không để ý đến Trần Cương, mà bước về phía Vương Phương cùng Thái Hiểu hai người trầm giọng ra lệnh:

- Đi chuyển vật tư, ưu tiên đồ ăn và nước uống!

Vương Phương cùng Thái Hiểu hai người nhanh chóng tiến vào trong siêu thị bắt đầu vận chuyển vật tư.

Tôn Vũ nhìn thấy Tiêu Sơn ra lệnh cho Vương Phương, Thái Hiểu thì tiến lên một bước, chỉ trích nói:

- Uy, anh đúng là không có chút phong độ thân sĩ nào! Loại việc nặng này tại sao lại sai bảo nữ sinh đi làm chứ. Anh thân là nam sinh chẳng lẽ không động một chút đi chuyển vật tư được sao? Hiện tại anh lại cho nữ sinh đi làm việc nặng thế này, bản thân mình thì nghỉ ngơi, anh không biết như vậy là không có phong độ à?

Vương Phương, Thái Hiểu hai người chợt dừng bước lại, nhìn qua hắn.

Tiêu Sơn nhìn qua Vương Phương, Thái Hiểu và nhàn nhạt nói ra.

- Đây là chuyện của tiểu đội chúng tôi, anh là người ngoài lập tức câm miệng cho tôi. Nếu các cô cảm thấy tôi nói không thích hợp thì các người hiện tại có thể rời đi, tôi tuyệt đối không ngăn cản. Vương Phương, Thái Hiểu, nếu các cô cảm thấy tôi nói không thích hợp thì các cô ở lại chỗ này, ở chỗ này với ba người bọn họ sẽ tốt hơn đấy. Tôi tuyệt đối không ngăn các cô.

Thái Hiểu khinh miệt nhìn Tôn Vũ nói:

- Tôn Vũ anh câm miệng đi. Tiêu Sơn vì cứu chúng tôi mà đi ra ngoài, không biết giết bao nhiêu tang thi. Anh ấy đã vô cùng mệt mỏi. Chúng tối không dám chính diện giao đấu với tang thi, làm công tác hậu cần vẫn có thể. Nếu anh có bổn sự thì đi ra giết tang thi đi.

Nói xong Thái Hiểu bước nhanh vào trong siêu thị vận chuyển vật tư.

Vương Phương cũng mỉa mai nhìn qua Tôn Vũ, đi nhanh vào trong siêu thị, trong mắt của nàng thì Tôn Vũ trên thế giới này xem ra nếu không có chuyển biến thì sớm muộn gì cũng biến thành tang thi mà thôi.

Sắc mặt Trần Cương trắng nhợt, gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn nói:

- Tiêu Sơn, ý của anh là không mang theo chúng tôi rời đi sao?

Tiêu Sơn nhìn Trần Cương, lãnh đạm nói ra:

- Đương nhiên, lúc trước tôi hỏi các anh có nguyện ý cùng tôi đi lấy xe trường học hay là ở lại nơi này chờ cứu viện. Không phải các người ngồi ở đây chờ cứu viện hay sao? Như vậy các người cứ chậm rãi mà chờ đi. Tôi nghĩ chính phủ sẽ phái người đi cứu viện người sống sót đấy. Xe nhỏ này của tôi không có cách nào mang theo quá nhiều người được.

Không muốn góp phần, không muốn mạo hiểm lại muốn chia sẻ thành quả thắng lợi của người khác, người như vậy hắn ghét nhất. Đặc biệt là Tôn Vũ, đây là hài tử bị làm hư, trong thế giới hiện tại không có đường sống.

Sắc mặt Tôn Vũ trắng bệch, lớn tiếng hét lên:

- Tại sao lại có người ích kỷ như thế này. Hiện tại chúng ta không phải nên đồng tâm hiệp lực sao? Tao muốn lên xe thì mày có thể làm được gì? Xe trường học cũng không phải của mày, đây là tài vật công cộng của trường học.

Nói xong Tôn Vũ lại chạy tới chiếc xe.

Tiêu Sơn cũng nhanh chóng theo sau, hung hăng bạt tay lên mặt của Tôn Vũ hai cái, đem Tôn Vũ đánh té xuống đất.

Chán ghét nhìn Tôn Vũ liếc, hắn trầm giọng quát:

- Xe trường học này không chỉ có một chiếc, bọn mày muốn xe trường học thì đi mà cướp lấy trong miệng của tang thi đi. Chiếc xe trường học này tao đoạt được trong miệng của tang thi đấy, bọn mày không ra một phần sức lực nào cả. Xe này tao không cho chúng mày lên, cút đi!

Nương theo lời nói của hắn chính là một cây búa trắng hếu của tang thi nện xuống trước mặt của Tôn Vũ, cuồng phong mạnh mẽ làm sắc mặt Tôn Vũ tái nhợt.

Nhìn xem qua Bạch Cốt bên người hắn, Trần Cương, Vương song, Tôn Vũ ba người cũng không dám nói thêm cái gì.

Thế giới hiện giờ đã biến đổi, điện thoại của cục cảnh sát không gọi được nữa, bọn họ không cách nào nhận được trợ giúp.

- Kỷ Thanh Vũ, cô xem chừng bọn này. Tôi đi xung phong liều chết một hồi. Bảo các nàng chuyển nhanh lên, chúng ta không có bao nhiêu thời gian.

Tiêu Sơn nhìn qua ba người Trần Cương, nhìn qua Kỷ Thanh Vũ nói ra.

Lúc này đã có từng đám tang thi đang đi ra khỏi trường học tới đây, tang thi trong trường học bị âm thanh động cơ xe hấp dẫn tới chỗ này, lung la lung lay đi tới đây. nguồn TruyệnFULL.vn

Kỷ Thanh Vũ vung cây gậy tân thủ trước mặt của ba người Trần Cương và nhìn qua hắn nói ra:

- Nơi này giao cho tôi, anh đi đi.

Nói xong Tiêu Sơn cùng Bạch Cốt hai người chợt lao về phía tang thi.

Sau khi tiến vào bầy tang thi, hắn giống như mảnh hổ, Phảng Chế Đường Đao trong tay mang theo hàn quang lạnh lẽo chém đầu của tang thi, chém từng tang thi ngã xuống.

Bạch Cốt huy động búa lớn, nó thu hoạch mạng của tang thi như thái rau, như vào chỗ không người.

Từng đoàn từng đoàn linh quang màu trắng không ngừng tiến vào thân thể của hắn.