Chương 167: Nhã Phi luyện đan....... Sư phụ người đang nhìn gì vậy

Tiêu gia, một căn phòng khác...

Một thiếu nữ cầm trong tay một bức tượng ưa thích không thôi. Nàng đang ngồi ở đó ngây ngẩn nhìn bức tượng. Trong bóng đêm xuất hiện một tiếng khe khẽ thở dài của một lão nhân. Trong con mắt thâm thúy của lão nhân nhìn về phía thiếu nữ trong ánh mắt tràn đầy yêu thương và bất đắc dĩ.

Thiếu nữ nhìn về phía bức tượng. Một bức tượng được tạc nên giống hệt nàng. Hơn nữa trên bức tượng còn xuất hiện một nụ cười vô cùng hạnh phúc. Thiếu nữ dùng ngón tay nhẹ nhàng vân vê khuôn mặt của bức tượng sau đó mỉm cười. Trên miệng của nàng xuất hiện một nụ cười giống hệt so với bức tượng.

Cả hai người đều đẹp như nhau. Nhưng tượng dù sao cũng là vật chết, nó so sánh với người thật làm sao có thể xinh đẹp bằng. Thiếu nữ nhớ lại cảnh tượng đó, khuôn mặt khẽ đỏ lên gắt:

- Tiêu Sơn ca ca là một tên hỗn đản.....

Ngày hôm sau.....

Phòng đấu giá Đặc Thước Nhĩ.....

Bên trong một gian mật thất nhỏ....

Cả phòng mật thất tràn ngập mùi Đan Dược. Một thiếu nữ mặc một bộ đồ thưa thớt vải, trên ngực của nàng hiện lên một mảnh trắng nõn và rãnh vú vô cùng mê người. Đùi dài trẵng nõn hấp dẫn cặp mắt của nam nhân.

Đặc biệt là mùi hương vô cùng hấp dẫn làm cho bất cứ nam nhân nào dù chết cũng nguyện đè nàng xuống ba ba ba một lần sau đó đến đâu thì đến có chết cũng đáng.

Nhưng khuôn mặt của thiếu nữ vô cùng xinh đẹp lúc này hiện lên vô cùng khó chịu u oán nhìn về phía hắc bào thần bí nhân đang chăm chú làm việc.

Hắn liên tục đảo tay, ngọn lửa trong một chiếc đỉnh màu đen liên tục phát ra tiếng ong ong.

- Bụp!

Một tiếng nổ nhỏ, ngay lập tức mấy viên đan dược từ trong lò bắn ra rơi thẳng vào trong tay hắn. Hắn bình thản nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp nói:

- Phi Nhi, đã xem xét kỹ hay chưa!? Học được chút nào hay không!?

Nhã Phi cười, trên mặt của nàng xuất hiện một nụ cười vô cùng rạng rỡ có thể giết chết bao nhiêu nam nhân:

- Sư phụ, ta đã nhớ rõ!

Hắn bình thản cười nói:

- Được rồi! Vậy nàng thử xem!

Nhã Phi mím môi gật đầu một cái:

- Vâng!

Sau đó thiếu nữ lấy ra một dược đỉnh. Chính dược đỉnh này là dược đỉnh sẵn có của nàng. Nàng bắt đầu thử thách tiến hành luyện viên Đan Dược đầu tiên. Nhã Phi thi thoảng liếc mắt nhìn về phía hắc bào nhân trong lòng thầm mắng:

- Hừ, hừ... để xem Thanh Thần Đan giúp người được bao lâu. Khi Đan dược hết hiệu lực, lão nương sẽ cho ngươi biết hậu quả của việc dám chống đối lão nương. Hừm...

Hiển nhiên đây chỉ là trong đầu Nhã Phi nghĩ như vậy. Nàng hiện giờ đang tập trung bắt đầu tiến hành thử luyện đan.

Nhã Phi hai bàn tay di chuyển vô cùng nhu hòa. Tiêu Sơn cười khổ trong lòng. Không ngờ trong lúc Nhã Phi luyện đan dáng dấp cũng là mê người như vậy.

Tiêu Sơn lắc lắc đầu, hắn không bị dục hỏa tác động do đã nuốt Thanh Thần Đan. Nhưng Thanh Thần Đan sau khi sử dụng sẽ khiến cho tinh thần của người trở nên mệt mỏi hơn. Hơn nữa không thể sử dụng quá nhiều nếu không sẽ phản tác dụng...

Trên trán của Nhã Phi lúc này đã lấm tấm đầy mồ hôi. Nàng khẽ quát một tiếng:

- Ra...

Lúc này, từ trong dược đỉnh ba viên Đan Dược bay ra. Hơn nữa, có hai viên hình như bị hỏng. Một viên miễn cưỡng đạt đến nhất phẩm đan dược.

Tiêu Sơn có chút kinh ngạc bởi vì lần luyện Nhất phẩm Đan Dược đầu tiên của nàng không ngờ lại thành công ngoài dự kiến. Thiên phú này quả thực là Tiêu Sơn sử dụng bát mã cũng đừng hòng đuổi kịp. Nhã Phi cầm viên Đan Dược nhìn về phía Tiêu Sơn cười nói:

- Sư phụ, ngươi thấy Phi Nhi thế nào!?

Tiêu Sơn cười khổ trong lòng:

- Người so với người đúng là tức chết mà!

Tiêu Sơn gật đầu nhẹ nhàng nói:

- Ừm! Cần cố gắng hơn! Vẫn chưa đạt được như ta mong muốn!

Tiêu Sơn mặt dày mày dạn nói ra điều này. Mặc dù chính lần đầu luyện hắn còn thất bại hơn nữa phải phụ thuộc vào Hư Vô Đỉnh hỗ trợ.

So sánh với Nhã Phi không biết ai kém đây?

Nhưng ai bảo hắn là sư phụ mà sư phụ thì thất nhiên là cần oai phong rồi!

Hắn nhân tiện phát huy ra oai cùng với khích lệ để đồ đệ cố gắng là một việc tốt, một mũi tên trúng hai con chim a. Nói xong hắn lấy một tấm khăn tay cho thiếu nữ.

Nhã Phi chỉ mỉm cười nhè nhẹ gật đầu, nàng dùng bàn tay miết lên bàn tay của hắn. Tiêu Sơn khẽ run lên. Nhã Phi cười thầm biết được dược lực hiện giờ toàn bộ đã tan hết, nàng chỉ nói:

- Sư phụ, Phi Nhi đã biết!

Tiêu Sơn xoay đầu đi, gật đầu phất tay nói:

- Được rồi! Buổi luyện dược hôm nay tạm dừng ở đây đi! Ta cần có việc quan trọng hơn để làm. Đúng rồi! Phi Nhi đã chuẩn bị được đầy đủ những thứ kia cho ta hay chưa!?

- Nha.....

Nhã Phi hơi ngẩn ra. Trong lòng hung hắn thầm mắng:

- Để xem lão nương trị ngươi thế nào!?

Nhưng nàng vẫn mỉm cười nói:

- Sư phụ, Phi Nhi đã vì người chuẩn bị vô cùng tốt a!?

Tiêu Sơn nhè nhẹ gật đầu. Hắn cần chuẩn bị khá nhiều tài liệu. Hắn lúc này không thể tin tưởng ai được mà người duy nhất hắn có thể tin tưởng có lẽ chỉ có mình Nhã Phi.

Mặc dù yêu tinh này không quá tin tưởng nhưng so với người khác vẫn đáng tin hơn. Hắn muốn thiết lập một trận pháp. Thế nên hôm nay hắn mới dành buổi sáng để dạy Nhã Phi luyện dược. Buổi trưa là lúc hai người dùng bữa.

Ngồi trên bàn ăn không ngờ chỉ có hai người, hai người dùng bữa cũng không có bất cứ người phục vụ nào. Nhã Phi lúc này lấy ra một loại trái ẩm ướt màu trắng.

Tiêu Sơn không thể tưởng tượng được tại sao ở cái thể giới quái đản này lại có nhiều thứ quả quái ác như vậy.

Cụ thể là nó hình dáng to dài như quả chuối nhưng nó thẳng hơn nữa màu trắng. Nhã Phi há miệng ra đôi môi đỏ mọng ngậm lấy quả chuối.

Nàng nhìn về phía Tiêu Sơn với con mắt mê ly, nàng nhẹ nhàng cắn nhẹ vào thứ quả dài màu trắng ấy thì thấy một chất dịch từ đó bắn ra dích lên đôi môi và miệng của nàng. Chất dịch có màu trắng ngà, thiếu nữ ánh mắt mê ly, hơi ươn ướt.

Nàng nhẹ nhàng dùng chiếc lưỡi mềm mại thơm tho liếm láp cái thứ chất dịch màu trắng trên miệng. Bộ dạng của nàng lúc này giống hệt dâm phụ.

Tiêu Sơn nhìn mấy thứ thức ăn dưới bàn thì hoàn toàn đầu to như cái đấu, trên trán mồ hồi chảy dòng dòng, cái gì mà hắc kê, thịt dê ướp... Toàn những món liên quan tới tráng dương mà thôi.

Nhưng phần bên bàn của Nhã Phi thì toàn những mõn ăn vì sắc đẹp của nữ nhân mà dùng mặc dù có một số thứ thẩm mị quả thực là khó coi nhưng bàn bên đó còn dễ ăn hơn bên này.

Nếu ăn mấy thứ này xong thì hắn không phải bởi vì chết vì no bụng mà chết vì dục hỏa đốt thân mới đúng.

Thấy mặt trắng bệch của Tiêu Sơn. Nhã Phi cười khanh khách trong lòng nhưng nàng vẫn bộ dạng liềm nở cười khanh khách nói:

- Sư phụ, mấy món ăn này không hợp khẩu vị của người sao?

Tiêu Sơn thầm mắng trong lòng:

- Còn dám nói thế...!?

Hắn thở dài nhìn về phía dưới quần của mình. Thứ đó đã hoàn toàn chào cờ. Hắn hét lên trong lòng:

- Ta nhịn, ta nhịn!

Hắn điên cuồng vận chuyển Đấu Khí xóa tan dục hỏa trong lòng.

Nhã Phi cười lạnh trong lòng nói:

- Lão nương muốn xem ngươi nhịn được bao lâu!?

Lúc này Nhã Phi khẽ rên lên:

- ƯM...

Nàng dùng ngón tay quệt nhẹ lên miệng. Cái thứ nhơm nhớp màu trắng bỏ tọt vào miệng. Nhã Phi cười hi hi nói:

- Ah.... ưm... thật là ngon a!

Tiêu Sơn điên cuồng hét lớn trong lòng:

- Ta nhịn, ta nhịn...

Nhã Phi nhẹ nhàng sờ lên bộ ngực của mình, thiếu nữ trên đó du động và vuốt ve nói:

- Ah..... thật là nóng nha!

Con mắt của Tiêu Sơn lúc này đó lòi cả ra khi nhìn về phía trước. Nhã Phi cười khúc khích nói:

- Sư phụ!!! Người đang nhìn gì vậy a? Nhìn Phi Nhi sao?