- Ha...
Tiêu Sơn không tự chủ thốt ra một tiếng. Đầu của hắn toát ra đầy mồ hôi. Hắn thầm nghĩ trong lòng:
- Tiểu yêu tinh này rõ ràng là đang trắng trợn câu dẫn ta. Chết tiệt, chết tiệt... Biết vậy sớm không vì nàng mà chuẩn bị sinh nhật...
Không khí trở lên trầm ổn. Bất đắc dĩ Tiêu Sơn vốn là trạch nam hắn cũng không biết nên nói chuyện gì nữa. Bất đắc dĩ hắn muốn nói muốn kể một câu truyện, không ngờ Nhã Phi lại đồng ý. Bất đắc dĩ Tiêu Sơn phải lấy câu truyện về cổ tích "Tấm Cám" ra kể. Hiển nhiên hắn thay đổi sao cho phù hợp với Đấu Khí Đại Lục.
Hắn đành phải kể một cách từ từ nhưng kỳ lạ là Nhã Phi lại nghe một cách cực kỳ chăm chú. Sau khi nghe xong thì trời cũng đã trở về khá muộn. Nhã Phi lúc này mở miệng nói:
- Sư phụ, Cô Tấm còn có thể có một hoàng tử vậy Phi Nhi liệu có được hay không một hoàng tử cho riêng mình?
Nói xong nàng nhìn về phía hắn với ánh mắt chờ mong.
Đôi mắt long lanh ướt át nhìn về phía Tiêu Sơn làm cho linh hồn của hắn run rẩy. Hắn thầm mắng trong lòng: "Yêu tinh a!"
Hắn cố gắng tránh né đi ánh mắt của nàng:
- Ta làm sao mà biết được!
- Hì Hì, vậy sao?
Nhã Phi vân vê đôi môi của mình sau đó nhìn về phía Tiêu Sơn nói một câu làm cho hắn giật bắn người:
- Biết đâu hoàng tử của Phi Nhi lại gần đâu đó quanh đây?
Tiêu Sơn nhún nhún vai cũng không có nói gì. Nhã Phi nhìn về phía ánh trăng sáng nói:
- Trời đã tối rồi! Phi Nhi cũng cần trở lại phòng a!
Tiêu Sơn gật đầu nói:
- Được rồi! Để ta đưa ngươi trở lại!
Nhã Phi cũng chỉ mỉm cười gật đầu. Mặc dù cuộc nói chuyện của hai người cũng không quá dài. Nhưng mà làm cho nàng vui nhất là hắn tự nhiên nhớ đến sinh nhật của nàng. Hắn giống như bỏ công lao không ít cho lần này. Thứ bánh gọi là bánh kem gì đó quả thực vô cùng ngon! Nếu như có thời gian nhất định phải bắt hắn vì mình làm vài thứ nữa, đây là suy nghĩ trong lòng của Nhã Phi.
Tiêu Sơn quả thực cảm giác quan hệ sư đồ của mình và Nhã Phi ngày một khác lạ. Nó hiện nay giống như một đôi tình lữ hơn là một sư phụ và một đồ đệ. Nhìn về phía cánh cửa phòng Nhã Phi, hai người bắt đầu dừng bước nhưng Nhã Phi lại lên tiếng nói:
- Sư phụ người có thể tiễn Phi Nhi thêm một đoạn nữa được không!?
- Ách! Được rồi!
Tiêu Sơn nghe thấy thế giật mình, ngay sau đó mặt hắn đen lại gật đầu.
Hai người đi đến tận cửa phòng của Nhã Phi mới chịu dừng lại. Tiêu Sơn xoay người lại đối diện với Nhã Phi, hắn lên tiếng nói:
- Phi Nhi! Ta... uhm...
Đột nhiên Nhã Phi ôm lấy Tiêu Sơn, dùng một đôi môi đỏ mọng ướt át và vô cùng mê người hôn lên đôi môi của hắn.
Đầu của Tiêu Sơn giống như phát ra một tiếng nổ. Cảm giác vô cùng thư thái mê người, hắn giang rộng hai tay ôm lấy người của Nhã Phi vào trong lòng. Hai chiếc lưỡi giống như hai con du long điên cuồng cuốn hút lấy nhau. Hai bàn tay của Tiêu Sơn liên tục du động sau lưng của Nhã Phi. Qua đôi bàn tay hắn cảm nhận được làn da mềm mại của Nhã Phi truyền đến quả thực cảm giác này vô cùng mê người.
Nhã Phi khẽ rên lên một tiếng làm cho Tiêu Sơn cảm giác được một trận tà hỏa bộc lên từ phía dưới xộc thẳng vào não. Hai người dứt nụ hôn ra, trên miệng của Nhã Phi vẫn còn vương vấn nước bọt của nụ hôn vừa rồi. Hai mắt Nhã Phi mê ly nhìn về phía Tiêu Sơn. Cảm giác điện giật mê hồn vừa rồi quả thực làm cho sức lực của nàng có chút hư thoát.
Nhã Phi đột nhiên hỏi một câu làm cho đầu óc của Tiêu Sơn hoàn toàn choáng váng:
- Sư phụ người yêu Phi Nhi sao?
Tiêu Sơn hoàn toàn ngẩn ra.
Không thấy Tiêu Sơn trả lời, cánh tay của nàng lớn mật sờ đến côn thịt thô to nóng bỏng dưới quần của Tiêu Sơn. Thiếu nữ cười khanh khách nói:
- Hì, hì... Nhã Phi biết người muốn Phi Nhi!
Tiêu Sơn sau hơn nữa ngày mời nói được một câu:
- Ách, Phi Nhi
Lúc này thiếu nữ đã áp sát vào người của hắn, bàn tay của nàng liên tục du động trên đó, hai má của thiếu nữ đỏ hồng lên:
- Phi Nhi vẫn là xử nữ a!
Nói xong nàng áp mặt vào ngực của hắn làm cho hắn không biết làm gì cả. Tiêu Sơn chỉ đứng đó như trời chồng, hắn sợ không nhịn được sẽ đem Nhã Phi đè xuống. Nhã Phi lại tiếp tục nói:
- Chỉ cần Sư Phụ hứa chỉ yêu một mình Phi Nhi, chỉ muốn một mình Phi Nhi thì Phi Nhi sẽ chỉ thuộc về một mình Sư phụ mà thôi!
Tiêu Sơn thở ra hồng hộc, hắn cảm giác được hơi nóng của miệng Nhã Phi phả vào ngực của hắn. Bàn tay của Nhã Phi liên tục vân vê trên ngực của hắn. Tiêu Sơn hít lạnh một hơi, trong lòng thầm mắng:
- Con mẹ nó sắp không chịu được, hừ.....
Hắn nói xong cố đẩy Nhã Phi ra.
Tiêu Sơn thở hồng hộc nhìn nàng nói:
- Phi Nhi!!!
Nhã Phi cười khanh khách nói:
- Sư phụ cái đó của lão nhân gia người thật là lớn a!
Nói xong câu này nàng ngay lập tức mở cửa ra bước vào phòng nói:
- Cảm ơn sư phụ vì ngày hôm nay!
Tiêu Sơn thở hồng hộc, hắn xấu hổ nhìn phía dưới quần. Cái thử phản chủ ấy đã giơ cao vô cùng to lớn, nó đang gào thét như muốn phá quần mà ra. Tiêu Sơn lắc đầu than thở không biết phải nói gì. Hắn đang muốn xoay người rời đi thì đột nhiên cánh cửa của phòng Nhã Phi lại một lần nữa mở ra. Nhã Phi hô lên:
- Đón lấy, đây là quà của Phi Nhi cảm ơn Sư phụ người đã làm những gì ngày hôm nay. Không cho phép người làm mất nó!
- Bạch!
Tiêu Sơn theo bản năng bắt lấy vật này. Cùng lúc đó Nhã Phi cũng đóng cửa lại, hơn nữa cách đóng cửa còn vô cùng vội vàng. Tiêu Sơn cầm được một vật màu đỏ, trong tay có hình tam giác, hơn nữa nó còn ướt át bốc ra một mùi thơm cực độ kích động dục vọng của nam nhân. Tiêu Sơn nhìn về phía cái thứ ướt nhẹp này thì cả người run lên.
Hắn theo bản năng nhìn về phía này khe khẽ lẩm bẩm nói:
- Moá nó! Tiểu yêu nữ này...
Thứ trong tay hắn là một chiếc quần lót màu đỏ. Chính là chiếc quần lót hắn tặng cho Nhã Phi nhưng chỉ khác là nó vẫn còn ấm bốc ra mùi hương xử nử mê người, trên đó còn chất dính nhớp nhớp màu trắng. Tiêu Sơn cảm giác được thứ nhớp nhớp này vô cùng hấp dẫn mình. Hắn không hiểu mình làm gì nữ, hắn dùng một ngón tay quệt nhẹ lên nó sau đó đưa ngón tay vào miệng của mình.
Nhã Phi lúc này núp trong phòng nhìn hẽ qua khe cửa, hai má của nàng đỏ bừng nói:
- Tên biến thái sắc lang...
Nàng dùng hai tay che má của mình. Nàng cũng không hiểu tại sao hôm nay nàng lại lớn mật như vậy. Nhìn hình dáng hắn dùng ngón tay quệt vào thứ đó sau đó lại đưa lên miệng của hắn thì làm cho nàng xấu hổ gần chết. Nàng sờ sờ vào dưới hạ thể của mình có cảm giác man mát thật khó chịu.
Nhã Phi thầm mắng:
- Tiểu sắc lang!!! Để xem ngươi còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay của lão nương không!?
Nhã Phi mỉm cười. Trên khuôn mặt của nàng trần đầy tự tin và hạnh phúc. Thiếu nữ cảm giác lúc này đã ướt đẫm dưới hạ thế, cứ nghĩ đến cảnh hắn dùng ngón tay vân vê thứ đó bỏ vào miệng là nàng không nhịn được run lên. Hạ thể không ngừng tiết ra dịch trắng. Thiếu nữ nhìn về phía hạ thể của mình hừ nhẹ:
- Tên đáng chết!
Thiếu nữ khe khẽ vuốt hạ thể của mình. Lúc này nàng nhớ đến bàn tay của nàng chạm vào cái thứ thô to ấy, khuôn mặt của nàng lại nóng lên. Chính nàng không hiểu tại sao mình lại lớn gan như vậy. Nàng thầm nghĩ:
- Của hắn không ngờ lại to lớn như vậy. Ai lấy hắn không phải bị hắn chơi cho chết sao!?.
Nói xong nàng dùng hai tay ôm lấy má của mình. Thiếu nữ mỉm cười nhẹ nhàng ôm lấy bức tượng của mình. Nàng nhìn về phía bức tượng nói:
- Hì, hì... xem ra hắn cũng rất có tài a!