Tiêu Sơn đưa Huân Nhi trở về. Ngày hôm nay nàng thực sự rất vui vẻ, trước khi trở về phòng liền chủ động hôn một cái lên má của hắn sau đó ba chân bốn cẳng chạy thẳng vào phòng đóng của cái rầm. Tiêu Sơn thấy một bộ mặt đáng yêu của nàng chỉ biết cười trừ, sau đó hắn nhìn trời lo lắng nói:
- Hy vọng không muộn!
Thời gian đã về khá khuya, chỉ còn chưa đầy nửa canh giờ nữa là kết thúc một ngày. Thiếu nữ buồn bã nhìn về phía ánh trăng khe khẽ lẩm bẩm nói:
- Tên đáng chết chẳng lẽ thực ngươi không có biết ngày sinh nhật của ta sao?
Thiếu nữ hai tay bóp chặt vào nhau.
Bất chợt một tỳ nữ vội vàng chạy tới hô lên:
- Tiểu thư có ngươi muốn gặp tiểu thư…
Nhã Phi bất mãn chu cái miệng đỏ thắm ra:
- Hừ, ai muốn gặp ta giờ này!? Giờ này ta đã mệt không muốn gặp bất cứ ai!?
Thiếu nữ phất tay nói:
- Bảo họ ra về đi!
Nữ tỳ nghe thấy vậy thất thần nói:
- Nhưng…
- Hừ…
Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói của nàng hàm chứa sự tức giận. Nàng phất tay nói:
- Ngươi hãy nói như vậy? Còn không lui!
Nữ tỳ cung kính cùi đầu:
- Dạ!
Nàng xoay người lại định rời đi. Nhưng chưa đi được vài bước thì thiếu nữ đột nhiên lên tiếng:
- Chờ một chút!
Thiếu nữ đột nhiên lên tiếng nói:
- Đúng rồi... là ai!? Là ai muộn như vậy muốn gặp ta!?
Nữ tỳ vội vàng lên tiếng:
- Dạ, chính là vị Luyện Dược Sư hay thường đến đây!
- Cái gì!?
Nhã Phi kinh hãi hô lên một tiếng:
- Có phải vị hay mặc một bộ đồ màu đen!?
Nữ tỳ cung kính đáp lại:
- Vâng! Chính xác là như vậy.
Nhã Phi hừ một tiếng, sau đó hướng về phía nàng quát nhẹ:
- Còn không mau dẫn đường!
Hiện giờ tất cả những tức giận của nàng dường như bị quét sạch. Trong nội tâm đều là vui vẻ cùng chờ mong. Nàng không nhịn được muốn chạy nhanh đến chỗ đó.
Nữ tỳ vội vàng dẫn đại tiểu thư mình ra phía sau hậu hoa viên. Lúc này hậu hoan viên được chăng chi chít mọi thứ. Tiêu Sơn nhìn về phía Nhã Phi, nàng ăn mặc một thân màu đỏ nhưng hoa văn họa tiết đã khác so với mấy bộ trước kia. Đặc biệt dưới ánh trăng thân ảnh uyển chuyển của nàng vô cùng mê người. Khuôn mặt của nàng hiện lên sự vui vẻ. Tiêu Sơn hơi thất thần khi nghe thấy được Nhã Phi lên tiếng nói:
- Sư phụ người đã đến!
Không biết lúc nào thì tiểu thị nữ đã bị nàng ra lệnh rời đi. Tiêu Sơn khẽ hô lên:
- Ân! Ta đã tới!
Ngay sau đó hắn nhẹ nhàng vỗ tay. Từ phía bên ngoài khoảng hơn chục đứa tiểu hài tử ăn mặc khá là xinh đẹp. Chúng tiến về phía trước cúi chào Nhã Phi.
Nhã Phi vội vàng kinh ngạc hô lên:
- Những tiểu hài tử này…
- Suỵt!
Tiêu Sơn nhẹ nhàng đưa ngón tay lên miệng.
Mấy đứa trẻ bắt đầu đứng thành hàng. Chúng bắt đầu mở miệng ca hát:
- Happy birthday to you......
Đèn trang trí trong đêm, khung cảnh vô cùng lãng mạn. Tiêu Sơn cùng với Nhã Phi ngồi trên một chiếc bàn được giải thảm trắng tinh. Trong mắt thiếu nữ mê ly nhìn khung cảnh xung quanh.
Thiếu nữ thầm mắng trong lòng:
- Tiểu hỗn đản, vậy là ngươi không quên sinh nhật của lão nương. Tạm tha cho ngươi mấy việc kia…
Ở đấu khí đại lục này có lẽ chưa có người nào làm ra được kiểu cách này. Thế giới này vốn là cường giả vi tôn muốn tìm một nam nhân quan tâm đến cảm nghĩ của nữ nhân là vô cùng hiếm.
Dưới ánh đèn nhàn nhạt, một chiếc bàn trắng tinh được đặt trước hồ hoa sen. Ở trên đó đang ngồi một lão nhân cùng với một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Ánh trăng tỏa sáng trong đêm chiếu xuống mặt hồ hoa sen làm cho cảnh sắc kỳ đẹp đẽ.
Trên chiếc bàn được trải khăn trắng là một bữa tiệc nho nhỏ. Trên đó bao gồm một chiếc bánh khá lớn được sử dụng những màu vô cùng bắt mắt. Ở mặt chiếc bánh còn viết mấy chữ vô cùng hoa mỹ:
"Chúc mừng sinh nhật Nhã Phi".
Ở đó còn cắm hơn hai mươi cây nến đủ mọi loại màu sắc kết tạo thành một vòng tròn đồng tâm. Ở bên cạnh chiếc bánh lớn bao gồm các loại cốc địa vô cùng tinh xảo. Ngoài ra còn một loại thức uống bốc ra mùi hương mê người.
Hơn mười mấy tiểu hài tử đứng thành hàng chúng cất cao giọng hát, mặc dù lời hát không có được lưu loát nhưng sự đáng yêu của chúng làm cho thiếu nữ cảm giác cực kỳ thích thú. Thiếu nữ không ngừng vỗ tay theo mấy lời hát của mấy tiểu hài tử.
Thiếu nữ mỉm cười, khuôn mặt tỏ ra vui vẻ cùng hạnh phúc. Lời bài hát lúc này đã kết thúc, thiếu nữ mỉm cười quay sang nhìn về phía Tiêu Sơn nói:
- Cảm ơn Sư phụ!
Tiêu Sơn chỉ về chiếc bánh kem khá lớn, hắn mỉm cười lên tiếng nói:
- Chúc mừng sinh nhật nàng Phi Nhi...
Hắn gãi gãi mũi nhìn về phía Nhã Phi nói:
- Theo truyền thuyết chỉ cần trong ngày sinh nhật của mình ước một điều ước điều ước đó nhất định sẽ trở thành hiện thực...
Tiêu Sơn bất đắc dĩ giải thích vắn tắt cho nàng.
Thiếu nữ vân vê đôi môi của nàng trong lòng thầm nghĩ:
- Hì, hì... tên tiểu quỷ này thật là lắm trò... bất quá lão nương thích...
Thiếu nữ cười khanh khách nhìn về phía hắn nói:
- Sư phụ chủ ý này là người nghĩ ra sao!?
Tiêu Sơn cười khổ nói:
- Cái này sao? Ân, coi là như vậy đi!
Nhã Phi mím mím đôi môi, đôi môi đỏ thắm của nàng chợp chờn quả thực có lực hấp dẫn trí mạng với nam nhân. Tiêu Sơn đôi má hơi đỏ xoay người đi chỗ khác. Hắn không hiểu được tại sao mình khi đứng trước nữ nhân này lại không có chút nào hoàn thủ. Thấy hắn quay đầu đi như vậy thiếu nữ cười khach khách lại. Nhưng nàng cũng đồng thời nhắm mắt lại bắt đầu cầu nguyện sau đó thiếu nữ mở mắt ra thổi phù một cái, đám nến ngay lập tức bị thổi tắt.
Tiêu Sơn nhìn về phía mấy đứa trẻ lúc này một tiểu nữ hài mặc một bộ y phục nhỏ nhắn khá xinh xắn bước lên. Nàng cầm trong tay một chiếc hộp nhìn về phía thiếu nữ nói:
- Tỷ tỷ xinh đẹp, đây là món quà danh cho tỷ tỷ...
Thiếu nữ có khuôn mặt mặc dù xanh xao có vẻ như là một ăn xin. Nhưng nụ cười của tiểu hài tử naỳ quả thực là như một thiên thần. Nhã Phi nhẹ nhàng vuốt má tiểu nữ hài nói:
- Muội muội cảm ơn muội!
Nói xong nàng nhìn về phía Tiêu Sơn thầm nghĩ:
- Di, thì ra hắn cũng là một người tốt a!
Thiếu nữ nhẹ nhàng bóc ra món quà trong khi Tiêu Sơn bận thời gian cắt bánh. Thiếu nữ mở ra thì thấy một bức tượng nặn một người khá là xinh đẹp. Một thiếu nữ mặc một bộ áo đỏ, trên miệng xuất hiện một nụ cười khá đẹp. Người này giống hệt nàng. Nhã Phi trong lòng rung động, trái tim như nai con nhảy loạn, hai má ửng hồng:
- Hắn đây là đang tạc ta sao? Khanh khách, tên ngốc này xem ra cũng có chút hoa tay!?
Tiêu Sơn đưa chiếc bánh về phía Nhã Phi. Hắn bắt đầu cho mấy đứa bé ra về. Hắn cũng cho mấy đứa bé khá nhiều kim tệ. Có lẽ việc hắn làm chỉ có những việc này. Nhã Phi nhìn về phía hắn, đôi mắt ướt át mang đầy câu dẫn nhìn về phía hắn. Tiêu Sơn cười khổ đang ăn bánh kem thì thấy Nhã Phi nhìn chằm chằm về phía mình thì cảm giác có chút lúng túng:
- Nhã Phi ngươi còn không ăn đi, còn nhìn ta làm gì!?
Nhã Phi thấy vậy cười khanh khách, nụ cười của nàng cực kỳ mê người đủ hấp dẫn cực độ mọi nam nhân. Vưu vật này thực sự muốn mê chết nam nhân, nếu như không phải hắn kềm chế được đã sớm đè thiếu nữ này ra đất mà phát tiết. Thiếu nữ nhìn chằm chằm về phía Tiêu Sơn nói:
- Khanh Khách... Nhã Phi chỉ cần nhìn sư phụ ngài ăn là đủ rồi!