Chương 164: Tiêu Huân Nhi được tổ chức sinh nhật

Tiêu Sơn sau đó gọi một hồi cũng không thấy nàng trả lời liền bất đắc dĩ rời đi. Hắn một đường tiến về phía sau núi, Tiêu Sơn bắt đầu tiến hành bành biện mọi thứ. Thấy mọi thứ đều đẹp như vậy đặc biệt là cái loại bánh này, cái mà nàng chưa bao giờ ăn. Thứ bánh này cực kỳ đẹp mắt, hơn nữa lại vô cùng hấp dẫn.

Không chỉ có vậy, hắn còn bày ra các loại nước ép trái cây cũng cực kỳ đẹp mắt. Cả khung cảnh được trang trí vô cùng đẹp mắt. Một chiếc bàn được trải tấm vải trắng tinh ở giữa. Một số dụng cụ thì được thiết kế bằng nguyệt quang thạch ánh ra sắc thái mờ ảo, hàng vạn bông hoa kết thành chữ:

“Chúc mừng sinh nhật Huân Nhi”.

Ở giữa chiếc bàn là một chiếc bánh lớn được gắn lên mười lăm chiếc nến nhiều màu, không thể không nói nó là một bữa tiệc mà chắc chắn nàng chưa bao giờ trải qua.

Chuẩn bị hoàn tất, Tiêu Sơn phân phó Sương Sương liền tới gian phòng của Huân Nhi làm thuyết khách. Hiển nhiên lúc đó Huân Nhi đang cùng mọi người vui vẻ nói chuyện. Do sinh nhật của nàng, Huân Nhi này nói không muốn làm to nhưng các Trưởng Lão hiển nhiên vẫn là phải chào hỏi quà cáp không thể qua loa được. Dù sao vị trí của Tiêu Huân Nhi ở trong Gia Tộc cũng không phải nhỏ, mấy lão nhân hiển nhiên là cũng muốn lấy lòng nàng.

Uyển Sương Sương hướng về phía Huân Nhi nói:

- Huân Nhi tiểu thư...... Tiêu Sơn Thiếu gia muốn mời người đến sau ngọn núi Tiêu Gia. Không biết người có hứng thú hay không?

Huân Nhi thấy vậy thoáng giật mình, sau đó nhìn về phía nàng. Huân Nhi biết một điều hiển nhiên bây giờ Sương Sương không hy vọng Huân Nhi sẽ từ chối lời mời này. Suy nghĩ một hồi, nàng liền đáp ứng. Nàng mỉm cười nhìn Sương Sương rồi nói:

- Vậy làm phiền muội dẫn đường rồi!

Tiêu Sơn gật đầu một cái sau đó xoay người rời đi. Tiêu Mị cùng Tiêu Viêm hai người cảm thấy tò mò cũng đi theo sau Huân Nhi. Tiêu Ninh ở đó cũng rất muốn đi cùng nhưng bị Tiêu Mị cùng Tiêu Viêm lấy lý do cự tuyệt.

Trời lúc này về đêm, ánh trăng cùng ánh sao sáng chiếu xuống làm cho không khí trở nên tươi mát. Hiển nhiên thời gian này bắt đầu một bữa tiệc là tốt nhất. Ba người lúc này tiến về phía trước. Tiêu Sơn lúc này đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng. Tiêu Viêm cùng Tiêu Mị đi đến trước mặt thì hoàn toàn ngây ngẩn trước mọi thứ trước mặt.

Bữa tiệc được làm tại gần suối. Một mảnh suối đang tung bọt trắng xoa. Trên cây treo những vật vô cùng bắt mắt. Hơn nữa phía trước là một bàn giấy trắng có bốn chiếc ghế đã chuẩn bị sẵn cho mọi người. Có vẻ như Tiêu Sơn đã tính toán sẽ có bốn người tham gia vào bữa tiệc này. Tiêu Sơn hắn lúc này đang vì thiếu nữ châm nên những cây nên.

Những cây nến liên tục lập lòe trong đêm., chúng khiến cho buổi tối ở đây không khí trở nên vô cùng lãng mãn. Tiêu Sơn mỉm cười nhìn về phía ba người nói:

- Đã đến rồi sao? Đều ngồi vào bàn đi!

Sương Sương thấy vậy lên tự giác rời đi.

- Tiêu Sơn biểu ca.

Tiêu Mị lúc này liền lên tiếng nói.

- Tiêu Sơn!

Tiêu Viêm đáp lại chào hỏi.

Huân Nhi lúc này mỉm cười hô lên:

- Tiêu Sơn ca ca!

Mọi người đều ngồi vào bàn. Tiêu Viêm có chút hơi kinh ngạc nhìn về phía chiếc bánh đang cắm những cây nến sau đó lên tiếng hỏi:

- Là bánh Gato không ngờ lại là bánh Gato!

Tiêu Huân Nhi nghe thấy vậy quay sang Tiêu Viêm nghi hoặc hỏi:

- Tiêu Viêm ca ca biết loại bánh này sao?

Sau đó nàng nhìn về phía mấy chiếc nến đang cháy hỏi:

- Còn chúng là thứ gì? Đúng rồi tại sao cắm chúng nên đây a!?

Tiêu Sơn lên tiếng nói:

- Thứ này sao nó gọi là cây nến. Bánh này gọi là bánh Gato. Nó thường được làm vào các buổi sinh nhật!

Tiêu Sơn bình thản nhìn về phía Huân Nhi nói:

- Năm nay tính ra muội mười lăm tuổi đi!

- Ân....

Huân Nhi gật đầu đáp lại. Tiêu Sơn lên tiếng, ngón tay của hắn chỉ về phía mấy cây nên nói:

- Ở đây có tất cả mười lăm cây nến, tượng trưng cho số tuổi của người người sinh nhật. Theo truyền thuyết thì trong ngày sinh nhật họ chỉ cần ước một điều sau đó thổi tắt nến như vậy ước muốn của họ sẽ trở thành sự thật!

Nghe thấy vậy Huân Nhi kinh hô, cái miệng mở to tròn nhìn về phía Tiêu Sơn nói:

- Tiêu Sơn ca ca có chuyện như vậy sao?

Tiêu Sơn cười khổ nói:

- Ta làm sao mà biết? Chẳng qua đây là truyền thuyết mà thôi! Chính ta cũng không rõ nó có thành hiện thực hay không!?

Hắn nhún nhún vai biểu hiện mình vô can. Sau đó hắn nhìn về phía Huân Nhi nói:

- Vậy thì muội thử đi. Muội mau nhắm mắt lại nghĩ đến điều ước của mình. Cũng đừng nói ra điều ước sau khi ước xong thì mở mắt ra thổi một hơi toàn bộ hết đám nến này được chứ?

Huân Nhi nhìn về phía mọi người, đặc biệt là Tiêu Viêm. Tiêu Viêm khe khẽ gật đầu xác nhận. Sau đó nàng hai mắt nhắm lại, bắt đầu vì điều ước của mình mà suy nghĩ. Thời gian không quá lâu chỉ đến một vài phút sau thì Huân Nhi đã mở mắt ra thổi phù một hơi tắt toàn bộ những chiếc nến.

Mặt của Tiêu Mị thể hiện ra sự ghen tị nhìn về phía Huân Nhi. Nàng vội vàng dò hỏi:

- Huân Nhi biểu tỷ không biết là tỷ ước gì a!?

Huân Nhi thấy vậy thầm bĩu môi trong lòng nhưng vẻ mặt cười lắc đầu nói:

- Không thể nói nếu nói ra không linh a!

Tiêu Mị bĩu môi kinh thường lắc đầu nói:

- Xuỳ.... Không nói thì thôi.. Ai cần chứ!?

Sau đó buổi tiệc diễn ra một cách bình thường. Tiêu Sơn đành làm chân phục vụ giúp mọi người cắt bánh. Hắn lúc này trong lòng có chút lo lắng. Lúc này thời gian đã khá muộn không biết có thể đến kịp chỗ Nhã Phi hay không. Hắn đã nói sẽ có một lão nhân hẹn bọn chúng ở ngoài phòng đấu giá Đặc Thước Nhĩ. Chính hắn cần hoàn thành thật nhanh sau đó chạy đến chỗ đó.

Cũng phải nói món bánh Gato này đối với nữ nhân có sức hấp dẫn cực lớn. Đặc biệt đối với hai nữ nhân chưa từng bao giờ thưởng thức bánh Gato thì mấy món này quả thực vô cùng mê người. Hai thiếu nữ ăn thì liên tục khen miệng ngon. Tiêu Viêm cũng tham gia nhưng trong nụ cười của hắn lại mang theo sự buồn bã, ghen ghét cùng với sự thất vọng. Tiêu Sơn cũng không hiểu tình cảnh hiện nay đến tột cùng tại sao lại trở thành như vậy.

Tiêu Sơn đem quà đưa tặng cho Huân Nhi. Huân Nhi mỉm cười nói:

- Cảm ơn Tiêu Sơn ca ca!

Nàng nhìn về cách bọc quà của Tiêu Sơn hiển nhiên nữ nhân đều cực kỳ thích thú món quá được trang trí một cách đẹp mắt.

Tiêu Viêm lúc này cũng lấy ra một thứ dây chuyền lấp lánh, hiển nhiên dây chuyền này không hề rẻ. Thứ này vô cùng đắt giá, Tiêu Sơn nhìn qua là biết, hơn nữa ở giữa có một viên ma hạch cấp bốn. Trang sức được làm cực kỳ tỷ mỷ. Tiêu Viêm cười nói:

- Đây là quà của ta hy vọng Huân Nhi muội muội sẽ thích!

Huân Nhi vui vẻ nhận lấy sau đó đáp lại:

- Cảm ơn Tiêu Viêm ca ca!

Tiêu Mị cười hi hì lấy ra từ trong tay áo cùng một dây chuyền nhưng không quý trọng bằng Tiêu Viêm mà thôi:

- Còn đây là của muội!

Huân Nhi lại mỉm cười đáp:

- Cảm ơn Tiêu Mị biểu muội!

Tiêu Viêm lúc này đột nhiên lên tiếng nói:

- Không biết quà của Tiêu Sơn ngươi là gì a? Ta nhưng rất muốn biết!

Hiển nhiên Tiêu Viêm không tin tưởng món quà của mình quý trọng như vậy. Tiêu Sơn liệu có món quà nào quý trọng hơn hắn? Tiêu Viêm mấy ngày này đều bỏ ra bàn ra một lượng lớn đề luyện một loại trúc cơ linh dịch sau đó đem đi bán sắm lấy thứ này.

Tiêu Mị cười hì hì nói:

- Huân Nhi biểu tỷ mau bóc ra. Chúng ta rất muốn biết Tiêu Sơn ca ca dành tặng cho tỷ thứ gì!? Chẳng lẽ Huân Nhi biểu tỷ không nóng lòng sao?

Huân Nhi cảm thấy khó xử;

- Việc này…

Nàng khe khẽ thở dài. Sau khi bị hai người thúc dục nàng bất đắc dĩ phải bóc món quà ra. Khi mở ra là một bức tượng của thiếu nữ, một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp mặc một bộ đồ màu tím đang thể hiện ra một nụ cười mê người. Nó giống hệt người sống. Tiêu Viêm vẻ mặt trở nên âm trầm khi nhìn về phía bức tượng.

Tiêu Mị mắt trắng nhìn về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cười khổ gãi đầu. Huân Nhi nhìn về mấy thứ này, trong con mắt của nàng thoáng ra vẻ vui vẻ rất nhiều. Nàng mỉm cười nhìn về phía Tiêu Sơn nói:

- Cảm ơn Tiêu Sơn ca ca!

Tiêu Sơn liền qua loa ứng phó:

- Haha....Không có gì!

Sau đó bữa tiệc cũng kéo dài không quá lâu bởi vì ngoài bánh Gato cũng chỉ có nước ép trái cây. Một lúc sau khi tiệc tàn mọi người cũng nhanh chóng trở về nhà của mình.