Chương 163: Xin lỗi! Ta không có cố ý...... Tên biến thái thích yêu râu xanh

Dứt lời hắn lúc này liền tiến lên về phía nàng, nhưng không hiểu vô tình hay cố ý hắn bước chệch chân liền vấp ngã. Cả người hắn đổ ầm về phía Nhã Phi. Nhã Phi vội vàng hô lên:

- Cẩn thận!

Nhã Phi giang hai tay ôm lấy hắn.

Tiêu Sơn ngã vào một thứ ấm áp, ôn hương, một mùi hương thơm ngát làm cho hắn tâm ma ý loạn. Đặc biệt bàn tay của hắn không ngờ lại sờ vào cái gì đó mềm mại, bàn tay của hắn nhè nhẹ nắn bóp.

- Ưm...

Hắn nghe được tiếng rên rất nhỏ. Hắn ngẩng đầu lên thì thấy được hai má của Nhã Phi đỏ ửng vì xấu hổ.

Mấy người xung quanh, đặc biệt là nam nhân đều nhìn về phía Tiêu Sơn với ánh mắt bốc lửa. Trong lòng bọn họ thầm mắng tên này là tiểu quỷ, rõ ràng ở đây là cố ý, chắc chắn là cố ý. Họ lúc này rất muốn xem biểu hiện tức giận của Nhã Phi với hắn sẽ ra sao. Nhưng người tính không bằng trời tính, điều xảy ra tiếp theo hoàn toàn không như họ mong muốn.

Nhã Phi lúc này còn biểu hiện ra cực kỳ xấu hổ. Nhã Phi nói:

- Sư phụ..... Người còn không buông ta ra!

Nhã Phi thanh âm phát ra run rẩy còn mang theo xấu hổ.

Hai má của Nhã Phi xuất hiện hai rặng mây đỏ ửng, Tiêu Sơn nhìn về phía nàng có chút ngây ngẩn. Tiêu Sơn cười khổ nói:

- Xin lỗi! Ta không có cố ý.

Nhưng trong đầu hắn thì không hề có ý đó. Huân Nhi lúc này thấy vậy có chút tức giận nhanh chóng chạy đến đỡ lấy Tiêu Sơn. Nàng nhanh chóng gạt hai người ra khỏi nhau. Nàng nhìn về phía Nhã Phi với ánh mắt đề phòng sau đó nhìn về phía Tiêu Sơn với ánh mắt biểu hiện ra sự bất mãn.

Cả người của Tiêu Sơn lúc này đầy mồ hôi, Huân Nhi thấy vậy ngay lập tức lấy ra một chiếc khăn tay vì hắn mà lau đi mồ hôi. Tiêu Sơn mỉm cười nhìn về phía Huân Nhi lên tiếng nói:

- Cảm ơn muội!

Huân Nhi mỉm cười nói:

- Không có gì!

Nhã Phi lúc này quan sát về phía chiếc khăn tay, cảm giác được thứ này hình như vô cùng quen thuộc. Nhã Phi nghiến răng, hừ lạnh trong lòng nói:

- Đây không phải là khăn tay lão nương tặng ngươi sao, ngươi lại dám tặng cho người khác! Hừ, để xem lão nương trị ngươi thế nào!

Nhưng Nhã Phi lại thể hiện ra một bộ mặt vui vẻ, nàng cười, nụ cười vô cùng mê người nhìn về phía Huân Nhi nói:

- Muội muội khăn tay của muội thật là đẹp a! Không biết muội muội mua nó ở đâu a!? Ta rất muốn mua một cái giống như vậy!?

Tiêu Sơn cả người toát ra mồ hôi, hắn nhìn về phía chiếc khăn tay. Khăn tay này không phải là Nhã Phi tặng cho hắn sao? Sau đó hắn đem thứ này bị bất đắc dĩ tặng cho Huân Nhi. Tiêu Sơn trong lòng hốt hoảng giống như gặp ma quỷ vậy:

- Xong, xong rồi!Toang thật rồi bu em ạ!

Huân Nhi mỉm cười nói:

- Có phải là rất đẹp đi? Là Tiêu Sơn ca ca tặng cho Huân Nhi đó!

Nhã Phi thấy vậy thầm mắng trong lòng:

- Tên hỗn đản, tên đáng chết… ngươi quả thực đem khăn ta tặng ngươi tặng cho người khác…

Nhã Phi thầm mắng hắn đến trăm ngàn lần. Nhưng khuôn mặt của Nhã phi lại tỏ ra vui vẻ dị thường, nàng nhìn về phía Tiêu Sơn lên tiếng hỏi:

- Không biết Tiêu Sơn biểu đệ nhưng mua thứ này ở đâu a? Nhã Phi rất muốn biết!

Tiêu Sơn đầu đầy mồ hôi, Huân Nhi thấy vậy lo lắng hỏi:

- Tiêu Sơn ca ca, tại sao người huynh ra nhiều mồ hôi như vậy!?

Tiêu Sơn không để ý đến thứ này chỉ qua loa đáp lại:

- Ah... ha.... Thứ này sao? Là ta mua trong thành!?

- Khanh khách, vậy sao?

Nhã Phi lấy tay che miệng của mình. Nàng cười duyên nói:

- Nhưng theo ta biết tấm khăn tay này hình như làm được từ một loại vải tên là tuyết tằm ti chỉ bán ở đế đô cùng với một số thành thị lớn khác ở Ô Thản Thành nhưng không có bán a. Ta không biết khi nào thì Ô Thản Thành cũng bán thứ này a!?

Tiêu Sơn đầu to như cái đấu sau đó vội vàng nói ra:

- Ah... ha.... lúc đó sao? Đúng rồi là ta mua của một trung niên lão nhân. Lão nhân kia đi ngang qua đây bán cho ta. Ta thấy đẹp mua thứ này a!

Huân Nhi nghe thấy vậy nhíu mày lên tiếng hỏi:

- Tiêu Sơn ca ca, không phải huynh nói huynh mua thứ này từ một bà chủ sao? Hơn nữa đó còn là một bà chủ phóng đãng a. Nếu không phải huynh mua thứ này cho ta, ta cũng không thèm nhận đây!

Tiêu Sơn nghe thấy vậy ngẩn người trong lòng hô to:

- Khi nào ta nói bà chủ phóng đãng a!

Nhã Phi lúc này khuôn mặt trở nên xanh trắng, trong lòng vô cùng tức giận:

- Tên hỗn đản thì ra ta trong lòng ngươi là như vậy a…

- Khụ, khụ… Được rồi...

Đúng lúc này, một tiếng ho khan đánh vỡ cuộc nói chuyện của ba người. Ba người ngoảnh đầu lại thì thấy Tiêu Chiến đang ho khan. Tiêu Chiến nói:

- Lần này đa tạ Nhã Phi tiểu thư đã tương trợ. Nếu không ngại Tiêu Gia ta bất cứ khi nào cũng sẵn sàng tiếp đón tiểu thư.

Sau đó hắn trừng mắt nhìn về phía Tiêu Sơn nói:

- Mấy vãn bối này vẫn là để ta dẫn chúng về đi!

Hiển nhiên Tiêu Chiến không muốn để mấy tiểu hài tử này ở đây để tiếp tục gây ra họa gì. Hắn nhưng khẳng định lần này Mộc gia không dễ dàng gì bỏ qua chuyện này.

Nhã Phi mỉm cười nói:

- Vậy ta cũng không làm phiền Tiêu Tộc Trưởng!

Nàng nói xong liền giao lưu cùng với Tiêu Chiến qua lại vài câu sau đó rời đi. Nhã Phi khi đi không quên trừng mắt về phía Tiêu Sơn một cái. Tiêu Sơn cảm giác được ánh mắt của nàng nhìn về phía hắn có chút u oán nhưng cũng có chút lưu luyến. Tiêu Sơn trái tim giật thót, cả người của hắn khe khẽ run lên.

Đi được một đoạn đường Nhã Phi khe khẽ lẩm bẩm gì đó mà không ai nghe được. Tiêu Sơn cảm giác được thứ gì đó. Hắn đột ngột liên tục hắt xì.

Nhã Phi miệng kéo lên:

- Đáng kiếp cho nhà ngươi.

Không thể không nói, những người trưởng thành thì đều có một đức tính đó là uy lực khi răn dạy tiểu thí hài của họ vô cùng lớn.

Hài tử xuất sắc bất cứ bậc bề trên nào đều hy vọng, đều mong mỏi nhưng hài tử quá xuất sắc lại trở thành nỗi lo của mọi bậc bề trên. Tiêu Chiến lúc này lên tiếng nói:

- Tiêu Sơn..... Làm người nên biết thu liễm. Mặc dù ngươi có thực lực quá kinh khủng nhưng cũng không nên dễ dàng bộc lộ như vậy không những không để ngươi đạt được lợi ích gì mà còn mang họa sát thân!

Tiêu Sơn cười khổ gật đầu nói:

- Tiêu thúc thúc, ta đã biết!

Tiêu Chiến cười khổ lắc lắc đầu. Bầu không khí lúc có chút im lặng.

Tiêu Sơn đối phó với Tiêu Chiến vài câu sau đó gật đầu hành lễ cáo lui. Hắn lúc này vừa bước ra khỏi phòng thì hồng y thiếu nữ vội vàng nhào vào người hắn. Nàng dùng bộ ngực áp tay của hắn vào ngực của mình, bàn tay của nàng túm lấy tay của Tiêu Sơn liên tục lắc lắc:

- Tiêu Sơn ca ca, huynh không có sao chứ!?

Tiêu Sơn cười khổ, hắn lúc này tinh thần có chút căng thẳng. Hắn cảm giác được mùi thơm từ người thiếu nữ, đầu của hắn ong ong, tâm ma ý loạn. Hắn nhìn chăm chú về đôi môi của thiếu nữ. Đó là đôi môi đỏ mọng, căng tròn kết hợp với khuôn mặt thiếu nữ của nàng quả là hấp dẫn mê người. Đôi môi ấy còn liên tục động đậy khe khẽ mở ra lại mím lại.

Thấy Tiêu Sơn nhìn chằm chắm về phía mình thì hai má của thiếu nữ xuất hiện một màu đỏ. Thiếu nữ xấu hổ lắc lắc tay của Tiêu Sơn sau đó hỏi:

- Tiêu Sơn ca ca, huynh nhìn gì vậy!?

Nhưng hắn không có đáp lại lời của thiếu nữ. Bàn tay của hắn nhẹ nhàng nâng lên, hắn nhẹ nhàng túm lấy cằm của thiếu nữ. Thiếu nữ có chút kinh ngạc, con mắt mở to nhìn về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn nhẹ nhàng áp môi của mình dần dần tới môi của thiếu nữ.

- Khụ, khụ…

Một âm thanh đánh vỡ không khí. Người này không ai khác thì là Tiêu Chiến. Tiêu Chiến trừng mắt nhìn hai tiểu thí hài. Hồng y thiếu nữ vừa rồi đã xấu hổ bây giờ càng xấu hổ hơn. Hai bàn tay nàng đan chéo vào nhau liên tục vân vê tà áo. Ánh mắt cũng không rảnh rỗi mà liếc nhìn Tiêu Sơn một cái, trong ánh mắt của nàng mang theo vẻ trách cứ dường như muốn nói:

- Đều tại huynh a? Tất cả là tại huynh, chọn chỗ nào không chọn lại chọn chỗ này!

Tiêu Sơn cười khổ lên tiếng nói:

- Tiêu Chiến thúc thúc.

- Hai ngươi tuổi còn nhỏ nên biết kiềm chế lại.

Tiêu Chiến lên tiếng sau đó xoay người bước đi. Hắn cũng biết rõ để không khí riêng tư cho đám trẻ tuổi. Tiêu Sơn bất đắc dĩ gãi gãi mùi nhìn về phía hắn rời đi. Bất chợt Tiêu Sơn khẽ rên lên:

- Ui chao…

- Tiêu Sơn ca ca thật chán ghét....

Hồng y thiếu nữ dùng cùi chỏ huých vào eo của hắn làm cho hắn mếu máo khuôn mặt. Tiêu Sơn nhăn nhó nói:

- Huân Nhi a, không phải lúc đó muội cũng đồng ý rồi sao?

- Còn dám nói! Còn dám nói! Là tại huynh, là tại huynh!

Thiếu nữ liên tục đánh thùm thụp vào người của Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn cười khổ trong lòng:

- Nữ nhân a, không bao giờ nói lý!

Lúc này Tiêu Sơn bất kể Huân Nhi đánh mình. Linh hồn lực mạnh mẽ toả ra xung quanh. Cảm nhận trong bán kính trăm mét không có bất cứ ai, bàn tay hắn mạnh mẽ kéo thiếu nữ vào ngực. Huân Nhi bị Tiêu Sơn tập kích bất ngờ khẽ rên lên:

- A.

Nàng cảm nhận được cánh tay của hắn kéo sát nàng vào ngực, đặc biệt bộ mặt của hắn đang sát mặt của nàng. Hắn vô lại mở miệng:

- Hiện giờ không có ai chúng ta có thể rồi chứ!?

Huân Nhi lúc này lên tiếng nói:

- Ah... Không được… Ưhm… Ngô.....

Nàng chưa nói hết câu đã bị cánh tay của Tiêu Sơn kéo vào, một bờ môi ấm áp của hắn đã đè lên đôi môi của nàng. Chiếc lưỡi của hắn giống như du long nhẹ nhàng cạy ra bờ môi của nàng, cùng với hàng răng trắng tiến vào bên trong. Nó mạnh mẽ nhưng cũng hết sức nhuần nhuyễn tiến vào bên trong. Nó cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho của nàng.

Một cảm giác tê dại từ đầu lưỡi của nàng chuyền khắp cơ thể. Cả người nàng sức lực dường như bắt đầu hư thoát. Chiếc lưỡi của hắn giống như có ma lực bắt đầu điên cuồng tác oai tác quái trong miệng nàng. Huân Nhi cảm giác được mê ly bắt đầu mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

- ƯM…

Huân Nhi khẽ rên lên. Bởi vì nàng cảm giác được một bàn tay to lớn đang chui vào trong ngực của nàng. Hắn dùng bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn bộ ngực của nàng. Đặc biệt cái đầu đỏ màu nhỏ trước ngực của nàng đang bị hai ngón tay của hắn kẹp lấy cùng mơn trớn. Từ bộ ngực của nàng một cảm giác tê giống như điện giật lan tràn khắp toàn thân. Thiếu nữ muốn đẩy hắn ra nhưng cánh tay của hắn mạnh mẽ ôm lấy nàng.

Hai người hôn nhau một hồi mới rời môi nhau, giữa môi hai người hình thành một tuyến nước dãi cực kỳ dâm mỹ. Tiêu Sơn nhìn thấy hai má của Huân Nhi đỏ hồng. Hơn nữa miệng của nàng bắt đầu rên rỉ ra những tiếng vô cùng tiêu hồn:

- Ah… Ưm… ƯM… Tiêu Sơn ca ca dừng lại… ƯM…

Huân Nhi lúc này vô cùng xấu hổ. Nàng cảm giác hình như dưới hạ thể của mình hình như bắt đầu ướt ướt. Dưới đó nóng nóng, ươn ướt hơn nữa còn có cảm giác ngứa ngáy trống rỗng. Nàng lúc này rất muốn được đút thứ gì đó về phía hạ thể của mình. Chính nàng cũng không hiểu tại sao mình có ý nghĩ này. Bất giác nàng lại liên tưởng tới cái vật thô to của Tiêu Sơn.

Huân Nhi dùng hết sức lực của mình đẩy ra Tiêu Sơn. Nàng thở ra hồng hộc nhìn về phía Tiêu Sơn nói:

- Tiêu Sơn ca ca dừng lại đi!

Tiêu Sơn lúc này cũng cảm giác được một cỗ lửa nóng dưới hạ thể. Thứ quan trọng nhất của đàn ông đã bắt đầu chào cờ. hắn cũng biết nếu như làm thêm hắn nhất định sẽ lấn tới. Việc tiếp theo hiển nhiên hắn sẽ bế Huân Nhi vào trong phòng sau đó trên người nàng bắt đầu tiến hành cái gọi là thiên kinh địa ngĩa duy trì nòi giống.

Tiêu Sơn cười khổ, hắn điều động Đấu Khí xua đi nguồn lửa nóng dưới hạ thể. Hắn nhìn về phía Huân Nhi nói:

- Thế nào Huân Nhi, cảm giác không tệ đi!

Huân Nhi liếc về hắn, ánh mắt của nàng hiển nhiên là tức giận. Nhưng hiển nhiên trên ánh mắt của nàng đang mang theo một chút ướt át trông vô cùng mê người.

Nàng hừ lạnh một tiếng:

- Tiêu Sơn ca ca hỗn đản, sắc phôi, đáng ghét…

Nói xong thiếu nữ xoay người rời đi.

Tiêu Sơn trong lòng hốt hoảng, nhìn thấy Huân Nhi định rời đi thì Tiêu Sơn vội vàng đưa tay với tới hỏi:

- Huân Nhi muội đi đâu vậy?

Huân Nhi hiển nhiên là không thèm trả lời hắn, nàng chỉ hừ nhẹ tiếp tục rời đi. Huân Nhi vừa đi, hai má đỏ ửng trong lòng suy ngẫm:

- Chẳng lẽ ta phải nói với ngươi vì ngươi mà quần ta ướt đẫm cần phải trở về thay quần áo sao?

Hiển nhiên nàng không thể nói ra lý do này được rồi.

Tiêu Sơn bất đắc dĩ nhún nhún vai ra vẻ mặt mình vô can. Hắn sau khi chờ đợi tại phòng Huân Nhi. Sau khi Huân Nhi thay đồ ra là một bộ đồ màu xanh nhạt vô cùng bắt mắt. Tiêu Sơn nhìn có chút ngây người, so với bộ y phục màu hồng thì thêm phần quyến rũ thì bộ màu xanh nhạt lại thêm vẻ thanh thuần đáng yêu. Huân Nhi hừ lạnh chẳng thèm cho hắn một thái độ tốt đẹp, liền đóng cửa lại. Hắn có chút rõ ràng tại sao Huân Nhi lại thay quần áo.

Tiêu Sơn bất đắc dĩ nhún nhún vai trong lòng thầm nghĩ:

- Nàng cũng quá nhạy cảm đi! Đúng rồi không biết vị thứ đó của Huân Nhi so với Nhã Phi thì như thế nào nhỉ? … Di… sao ta ngày một giống một tên biến thái thích yêu râu xanh thế nhỉ!?