Trung niên lão nhân lùi lại, cánh tay run run lên rõ ràng vừa rồi giao phong với Tiêu Chiến, hắn ăn thiệt thòi không nhỏ. Cánh tay của hắn dấu vào trong tay áo, khuôn mặt không đổi nhìn về phía Tiêu Chiến nói:
- Ngươi là Tiêu Chiến Tộc Trưởng của Tiêu Gia, một trong ba đại gia tộc tại Ô Thản Thành đúng không?
Nghe giọng nói của trung niên lão nhân này thì Tiêu Chiến cau mày một cái, trong lời nói của người này hoàn toàn không để Tiêu gia vào trong mắt. Tiêu Chiến trong lòng có chút khó chịu nhưng cũng bình thản lên tiếng nói:
- Đúng vậy, ta chính là Tiêu Tộc Trưởng, không biết các hạ là ai?
Trung niên lão nhân cao ngạo, lãnh đạm nói:
- Mộc Ân, Đại Quản Gia của Mộc Gia!
Nghe những lời này của trung niên lão nhân, Tiêu Chiến khẽ giật mình. Mộc Gia là ai hiển nhiên là một trong những đại gia tộc lớn tại Gia Mã Thánh Thành, đế đô của Gia Mã đế quốc. Một trong những gia tộc có cường giả Đấu Hoàng tọa trấn, so với các Đại Gia Tộc khác như Nạp Lan Gia cùng với Đặc Thước Nhĩ Gia Tộc không kém chút nào. Hiển nhiên so về thực lực cùng tài chính thì Tiêu Gia có chút yếu thế hơn Mộc Gia quá nhiều.
Tiêu Chiến thấy vậy khuôn mặt chỉ thoáng qua đổi một chút sau đó hắn bình thản nói, trong giọng điều không mang xu nịnh, không mang sợ hãi:
- Tiên sinh thì ra là Đại Quản Gia của Mộc Gia. Hân hạnh, hân hạnh…
Tiêu Chiến biết rằng thực lực của đối phương kém mình nhưng dù sao thì hắn cũng là một Đại Đấu Sư. Tiêu Chiến hướng về phía Tiêu Sơn sau đó lên tiếng hỏi:
- Không biết Tiên sinh tại sao lại ra tay với một vãn bối!?
Trung niên lão nhân cười lạnh nhìn về phía Tiêu Sơn nói:
- Còn hỏi tại sao à? Hắn đả thương tới Thiếu gia của ta. Nếu như hôm nay Gia tộc các ngươi không cho ta một cái công đạo. Hừ, hừ… Mộc Gia của chúng ta không phải dễ trêu vào đâu!?
Những lời này nói ra hoàn toàn khiến cho Tiêu Chiến biến sắc. Đây vốn hoàn toàn là trắng trợn uy hiếp, Tiêu Chiến cắn hai hàm răng sau đó lên tiếng nói:
- Cho Mộc Gia các vị một cái công đạo?
Hắn nhìn về phía trung niên lão nhân sau đó lên tiếng hỏi:
- Vậy ta xin hỏi chuyện vừa rồi xảy ra đến tột cùng là chuyện gì? Ai có thể nói cho ta hay không?
Trung niên lão nhân lên tiếng nói:
- Tất nhiên là người của Gia Tộc của ngươi tự tiện đả thương thiếu gia của chúng ta rồi!
Nói xong hắn quét mắt về phía những người bên lìa đường. Đám người bên lìa đường bị trung niên lão nhân quét qua thì run lên đều theo bản năng rụt lùi lại.
Huân Nhi đột nhiên lên tiếng nói:
- Tiêu Chiến thúc thúc là bọn họ gây sự trước…
Nói đến đây Huân Nhi đem toàn bộ chuyện này ra kể. Tiêu Chiến nghe thấy vậy xong cũng biết chuyện gì xảy ra, dõ ràng bên này không nói lý trước.
Trung niên lão nhân chỉ lạnh nhạt đáp:
- Người của Tiêu Gia các vị không thể tin tưởng được!
Lời này của lão rõ ràng các ngươi là người nhà hiển nhiên bênh vực người nhà. Lời của người nhà hiển nhiên không thể tin tưởng được.
- Lời của vị muội muội này hoàn toàn là sự thật. Ta có thể làm chứng!
Lời này vừa ra làm tất cả mọi người đều giật mình. Mọi người quay đầu lại nhìn thì lời này không ngờ lại phát ra từ một thiếu nữ. mà thiếu nữ này không ai khác cực kỳ quen thuộc Nhã Phi thủ tịch của phòng đấu giã Đặc Thước Nhĩ.
Nghe thấy thế sắc mặt của trung niên nhân trở nên ảm đạm thất sắc, hắn không ngờ Nhã Phi lại vì một tiểu tử hoàn toàn không quen biết mà trở mặt với hắn cùng với Thiếu gia nhà hắn. Trung niên lão nhân cắn răng lên tiếng nói:
- Nhã Phi tiểu thư xin cô hãy suy nghĩ thật kỹ. Lời này không thể nói loạn a? Lời này sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của Đặc Thước Nhĩ Gia Tộc và Mộc Gia, hy vọng Nhã Phi tiểu thư suy nghĩ thật kỹ!?
Trung niên lão nhân lần này lấy những lời này ra hoàn toàn muốn dồn ép Nhã Phi. Nhã Phi hừ lạnh một tiếng, bình thản lên tiếng nói:
- Lời này của Nhã Phi hoàn toàn là sự thật. Đại Quản Gia, việc của Nhã Phi ngươi không cần quan tâm. Việc làm của ta, ta sẽ tự chịu trách nhiệm. Hơn nữa Mộc Ân Đại Quản Gia hình như so sánh quá cao thì phải. Ngươi có thể đại diện cho Mộc Gia hay sao?
Trung niên lão nhân giật mình ngẩn ngơ nói:
- Cái này!?
Tiêu Sơn thoáng giật mình, hắn cũng không ngờ Nhã Phi lại có thể vì mình mà ra mặt. Nếu so sánh hai bên không quen biết gì thì vì lợi ích cách tốt nhất Nhã Phi phải để mặc không quan tâm mới đúng. Tiêu Sơn nhếch miệng cười nhìn về phía trung niên lão nhân cười lớn nói:
- Haha.....
Thấy Tiêu Sơn cười thì tất cả mọi người đều ngẩn ngơ ra. Tiêu Sơn ngạo nghễ trong giọng nói có chút khinh thường nói:
- Ta nói này đại quản gia, thiếu gia của ông năm nay bao nhiêu tuổi phải có hai mươi hai, hai mươi ba đi. Ta năm nay sao? Chỉ có mới mười lăm tuổi, ân là mười lăm tuổi sáu tháng. Ông không cảm thấy một người hơn hẳn về tuổi tác và tu vi như vậy bắt nạt ta mà lại bênh vực cho hắn, trong khi đó ta lại không được phản kháng. Lý nào lại như thế?
Thấy lời nói của Tiêu Sơn thì sắc mặt của trung niên lão nhân lúc xanh lúc đỏ. Tiêu Sơn lại tiếp tục lên tiếng nói:
- Ta không ngờ các Đại Gia Tộc như các vị da mặt lại dày như vậy a!? Nếu như ta là hắn đã chạy nhanh đi mua một miếng đậu hũ đập đầu vào tự sát cho xong….
Trung niên lão nhân nghe thấy thế khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức giận, hắn quát lớn:
- Ngươi......Tiểu tử ngươi quá càn rỡ!
Tiêu Chiến lúc này cũng quát lớn:
- Đủ rồi. Tiêu Sơn!
Nhã Phi lúc này khuôn mặt cũng lúc trắng lúc xanh, sau đó nàng lên tiếng nói:
- Mộc Ân Đại Quản Gia, ta thấy việc quan trọng bây giờ là trị thương cho thiếu gia của các ngươi đi!
Trung niên lão nhân nhìn về phía sau. Hắn biết tình cảnh này của mình cực kỳ không tốt dù có tiếp tục ở đây cũng không chiếm được tiện nghi gì. Trung niên lão nhân vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Tiêu Sơn sau đó phất tay xoay người:
- Tiểu tử ngươi chờ đó cho ta!
Tiêu Sơn nhếch miệng cười nói:
- Tùy thời phụng bồi!
Trung niên lão nhân xoay người dẫn theo đội ngũ rời đi. Nhưng Nhã Phi lúc này đứng đó nhìn về phía hắn, vẻ mặt của nàng có chút thất thần. Mọi người không ai biết Nhã Phi lúc này đang nghĩ gì.
Tiêu Sơn lúc này nhận được âm thanh thông báo của hệ thống liền vui vẻ đi đến nhìn về phía Nhã Phi cười nói:
- Cảm ơn Nhã Phi tiểu thư đã ra tay tương trợ!