Chương 31: Thiên Xu cảnh.

Chương 31:

- Tam Hoa chưởng!

Phương Tường này âm nhu thấy rõ, đúng như Hàn Thiên dự đoán, lão đánh ra một thức Tam Hoa chưởng. Chưởng phong cuồn cuộn kình khí, chân nguyên lam sắc tụ mà không tán, so với cung nữ Hồng Hà còn mạnh hơn ba phần, so với Lý Cung càng là mạnh hơn gấp đôi, xu thế không thể chống đỡ.

Hàn Thiên khoé miệng cười nhạt nhìn chưởng phong phía trước, khí chất toàn thân bỗng chốc trở nên âm trầm, một luồn chân nguyên hắc sắc từ trên thân thể hắn phát ra, bao trùm toàn bộ thân thể. Chân nguyên to lớn dưới đan điền, mang theo tà khí cùng bạo ngược khí u ám, phát động Tà Thần Vạn Đạo công.

Hắn rõ ràng là không có một chút kinh nghiệm chiến đấu, toàn thân nhìn qua vô hại như một thư sinh mềm yếu. Thế nhưng một cái chớp mắt sau khi vận chuyển Tà Thần Vạn Đạo Công kia, ngũ quan cũng điên cuồng được thôi động, kéo theo đó là sát khí bùng nổ bao trùm toàn bộ chiến trường.

Mấy người dưới đài dù không trực tiếp tham chiến, thế nhưng phút chốc thoáng qua cũng bị sát khí đó doạ cho hoảng sợ, khuôn mặt ai nấy tái nhợt vội vã lùi lại. Ngay cả bốn vị giám khảo cũng phải nhíu mày, nguyên lực bùng lên chống cự, mơ hồ có cảm giác muốn ra tay.

Người bên ngoài còn bị ảnh hưởng như thế, đối thủ của Hàn Thiên là Phương Tường càng là hứng mũi chịu sào, nội tâm hơi chút khiếp hãi. Thế nhưng lão ta dù sao cũng đã lớn tuổi, kinh nghiệm sống tích luỹ, đè nén cảm giác bất an xuống đáy lòng. Chưởng phong càng thêm mạnh mẽ đánh tới, phút chốc xất hiện trước mặt Hàn Thiên.

Hàn Thiên mắt trái một mảnh âm u, Tà Thần Nhãn vận khởi, nhìn thẳng vào hai mắt Phương Tường. Phương Tường đáy lòng lạnh lẽo, kia là một ánh mắt thế nào, hoàn toàn không có một chút sinh khí, chỉ có sát khí âm u cùng trống rỗng vô tận. Lão giờ phút này hoảng sợ phát hiện, toàn thân mình như trúng phải định thân thuật, không thể động đậy, chưởng phong tới trước mặt Hàn Thiên cũng khoảnh khắc đó mà dừng lại.

Không đúng, không phải, là tốc độ của Hàn Thiên quá nhanh?

Chưởng phong Tam Hoa xẹt qua khuôn mặt Hàn Thiên, kình khí đánh vào khoảng không phía trước, không tạo thành chút hiệu quả nào. Hơn nữa Phương Tường be sườn lại đột nhiên nhói đau một chút, tiếp theo là dưới nách cũng hơi đau nhức, chân nguyên của lão cứ như bị cắt đứt vận chuyển, chưởng phong tán loạn hoàn toàn biến mất.

Khi lão nhìn lại, chỉ thấy mình đứng tại vị trí Hàn Thiên lúc trước, mà hắn đã ở phía xa xa ngoài hai trượng.

- Đánh hụt rồi, vậy mà đánh hụt. Phương Tường kia ta biết, lão trước đây làm cựu binh lính, về sau vì tàn phế chỗ đó mà trở thành thái giám, thế nhưng kinh nghiệm chiến đấu vẫn vô cùng phong phú. Một chưởng vừa rồi nhanh như vậy, tiếc là nhắm hụt, để cho tiểu tử kia tránh thoát.

- Đúng vậy, thật tiếc quá, lão ra chưởng quá nhanh, nhưng độ chuẩn xác lại có chút không được.

- Nhãn lực hai người các ngươi thật kém, là do tiểu tử kia quá nhanh. Phương Tường chung quy già rồi.

Phía dưới một mảnh xôn xao bàn luận, sớm vì sát phạt khí của Hàn Thiên mà tập trung hắn, lúc này càng thi nhau phân tích tình hình chiến đấu. Một hiệp đấu vừa rồi nhìn như đơn giản, kỳ thực lại không đơn giản.

- Giả thần giả quỷ! Tiếp một chưởng của ta!

Phương Tường nội tâm tức tối, hét lên một tiếng đánh ra chưởng thứ hai. Lão vừa rồi bị sát khí của Hàn Thiên ảnh hưởng, công kích không trúng, chân nguyên đan điền lại bị cắt đứt, giống như dùng hết sức đánh vào không khí, vô cùng có cảm giác uất ức. Lại thêm mấy lời bàn tán phía dưới càng làm cho lão ta nổi giận, quyết tâm phải đánh cho Hàn Thiên đẹp mặt.

Hàn Thiên khoé miệng nhếch lên một đường cong tà ác, đợi cho chưởng phong ập tới trước mặt, hắn lại nháy mắt một cái nữa.

Thời gian đối với Phương Tường lại tựa như ngưng đọng ở một cái chớp mắt này. Giống hệt tình cảnh một chưởng trước đó, đầu tiên là be sườn nhói đau, tiếp đó là dưới nách, rồi khuỷu tay giống như bị thứ gì đó điểm trúng, cả cánh tay trái bỗng chốc trở nên vô lực rủ xuống, chưởng phong lại đánh vào khoảng không.

- Lại đánh hụt. Không đúng, tiểu tử kia lại tránh thoát, tốc độ thật nhanh.

- Phương Tường phen này khó rồi.

- Còn chưa biết, tiểu tử này dường như không có chiêu thức công kích.

Chưởng thứ hai vồ vào khoảng không, tiếng bàn luận phía dưới càng thêm xôn xao. Phương Tường khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt hình tam giác híp lại thành một đường, trong lòng vạn phần uất ức. Lão không tin tà, khoảnh khắc dừng lại kia không có thật, lúc này gào lên một tiếng, hai tay huy chưởng đánh tới. Lần này không phải một chưởng mà hai tay hai chưởng, bao vây trái phải trên dưới Hàn Thiên, nhìn từ bên ngoài không có một khe hở tránh thoát.

- Nhóc con, xem ngươi chạy đi đâu!

“Phùng!”

Chưởng phong mang theo nguyên lực lam sắc cuồn cuộn ập tới, bao trùm khoảng không một trượng, trái phải kẹp chặt Hàn Thiên vào giữa, hoàn toàn không cho hắn tránh thoát. Dựa theo lẽ thường, chỉ cần trúng một trong hai chưởng này, Hàn Thiên dù có mạnh mẽ cũng sẽ bị nội thương hộc máu.

Hàn Thiên khoé miệng cười càng thêm lạnh lùng, Tà Thần Nhãn lại vận chuyển, nhìn thẳng vào chưởng phong kia, nội tâm sáng như trăng rằm.

“Hoá ra là như vậy! Thiên Xu cảnh Tà Thần Nhãn, lại có thể nhìn thấy sự chuyển động chân nguyên nguyên lực, chỉ ra rõ ràng những yếu quyết trọng yếu trong vận chuyển chân nguyên thần thông. Ta cứ như vậy lợi dụng sự tăng phúc toàn diện về thể lực, tốc độ, phản ứng từ Tà Thần Vạn Đạo công đem lại, thoải mái tránh né cùng đánh vào yếu điểm, hoàn toàn có thể dùng đơn giản phá phức tạp, khắc chế lão đầu này!”

Lúc này, hắn động.

Tà Thần Vạn Đạo công vận chuyển tới tận cùng, nguyên lực hắc sắc cuồng phun dũng mãnh, cường hoá năng lực của Hàn Thiên trên phạm vi lớn. Sức mạnh, tốc độ, phảm ứng, linh quang đều được đề cao, hắn nhanh chóng hiểm hiểm né qua chưởng phong bao trùm, ngón tay thon dài mang theo chân nguyên tà khí nồng đậm liên tiếp điểm ra, nhằm vào các yếu huyệt vận chuyển chân nguyên của Tam Hoa Chưởng mà đánh tới, thanh thế sắc bén vô cùng.

“Phụp! Phụp! Phụp!....”

Phương Tường bên tai giống như mơ hồ nghe được thanh âm đứt gãy, không chỉ hai cánh tay mà cả ngực, bụng, lưng, eo đều cảm giác đau đớn vô cùng. Chân nguyên vốn cực kỳ hùng hậu của lão lúc này giống như sợi bún ẻo lả bị cắt phụt giữa chừng, đột ngật dừng dòng vận chuyển, ngược dòng chảy lại đan điền.

- Phụttttt!

Phương Tường phun ra một ngụm máu tươi, khí tức toàn thân uể oải. Thần thông phản phệ làm lão bị nội thương không nhẹ, đáy lòng đã dâng lên cảm giác hoảng sợ, lão có thể thua mất.

Tiểu tử Hàn Thiên này, ra chiêu thật quá âm hiểm. Lão lại hoàn toàn không biết kia là chiêu thức gì để làm ra đối sách khắc chế.

Thế nhưng Phương Tường cũng không phải kẻ ngu, lão đã từng là cựu chiến binh, thiết huyết sa trường, kinh nghiệm phong phú. Sau mấy chiêu giao thủ bị Hàn Thiên áp đảo, lão biết rõ đã không thể cận thân chiến đấu với tên này.

- Mặc kệ ngươi âm hiểm xảo trá, ta dùng thực lực tuyệt đối đánh bại ngươi.

- Tam Hoa chưởng thứ thứ hai! Vạn Hoa Bạo Vũ!

Chân nguyên lam sắc dày đặc quấn trên cánh tay lão, phun trào ra phía trước tạo thành hình thái một bàn tay to lớn. Lòng bàn tay mở rộng, bên trong cất chứa lốc xoáy kình lực cùng hư ảnh vạn hoa ba cánh, cuộn tròn như hố đen thâm sâu mà u ám, thanh thế âm nhu cực kỳ khủng khiếp.

Chưởng phong lớn chừng ba trượng, choán ngợp tới nửa non sàn đấu, mang theo kình phong bạo vũ cuốn tới Hàn Thiên. Chưởng lực chưa tới, khí lực đã tới, bao trùm toàn thân Hàn Thiên, khoá chặt khí tức của hắn, cuốn mái tóc đen rối tung bay ngược, hoàn toàn không thể tránh né!

- Nguyên lực xuất khiếu. Là nguyên lực xuất khiếu! Phương Tường này không ngờ trong vô hình đã đạt tới tầng bảy luyện khí cảnh. Quả thực là không thể tưởng tượng nổi!

- Tầng bảy! Cao thủ, tiểu tử kia chết chắc rồi.

- Phương Tường thắng rồi.

Xung quanh ồ lên thanh âm bàn tán cùng kinh ngạc, không thể ngờ Phương Tường đã đạt tới tầng bảy luyện khí. Phải biết tầng bảy là một mốc cực kỳ quan trọng, võ giả mười người mới có hai ba người tu luyện được, tất cả phải dựa vào tư chất cùng tài nguyên. Ai cũng không tin Hàn Thiên của thể vượt qua một chiêu này, bởi nguyên lực xuất khiếu có thể tập trung khí tức đối thủ, rất khó đánh hụt cùng né tránh.

Ngay cả Triệu Nghiên Dương cũng phải bật dậy sợ hãi, lo lắng nhìn chiến đấu dưới sàn. Nàng biết Hàn Thiên có thực lực khoảng tầng năm tầng sáu luyện khí cảnh, thế nhưng tuyệt đối không vượt quá tầng bảy. Tầng bảy là thăng hoa về chất a.

Hàn Thiên ngược lại hít sâu một hơi, tâm trạng bình hoà hoàn toàn không có một chút khẩn trương nào. Hắn vận khởi Tà Thần Nhãn, cũng như vận chuyển Tà Thần Vạn Đạo công tới mức tận cùng. Chiến lực tăng lên, Hàn Thiên mắt trái một mảnh hư ảo, xuất hiện một thanh tiểu kiếm hắc sắc. Kiếm này nhỏ như chiếc kim, ánh lên sát khí cùng tà khí vô tận, vừa hình thành đã chém ra, tốc độ khủng khiếp tựa như ánh sáng!

- Tà Thần Nhãn! Thiên Xu Kiếm!

Phương Tường bên tai thoang thoảng nghe được thanh âm mơ hồ, nội tâm lộp bộp rơi xuống, chẳng lẽ tiểu tử kia đã tới sát bên? Thế nhưng một khắc sau, lão đã phải trợn to đôi mắt tam giác mà hoảng sợ phát hiện một thanh tiểu kiếm hắc sắc đâm thẳng vào trung tâm Tam Hoa Bạo Vũ chưởng, xé rách hạch tâm chưởng pháp. Tiểu kiếm hắn sắc tốc độ tuyệt luân, xuyên phá chưởng phong chém vào mi tâm Phương Tường.

- Hự!

Phương Tường chỉ cảm thấy toàn thân tê rần, cảm ứng với Tam Hoa Bạo Vũ chưởng hoàn toàn mất đi. Nguyên lực toàn thân lão tán loạn, từ mi tâm lan tràn xuống dưới, vô số huyệt khiếu dần dần đồng loạt xuất hiện cảm giác đau nhức như dao đâm, sau đó là đau đớn tới tê tâm phế liệt, thần trí mơ hồ muốn ngất.

Trước khi ngất đi, Phương Tường bên tai loáng thoáng nghe được một câu “Thôn Thiên Vạn Đạo. Nuốt!” Sau đó trước mắt hoàn toàn tối thui.

Mà chưởng phong của lão bay được nửa đường, ngàn vạn đoá tam diệp hoa cũng trở lên tán loạn, bị một vòng xoáy hắc sắc đen nhánh đột nhiên xuất hiện nuốt mất. Chỉ sau ba giây, hoa gió đầy trời biến mất, thanh thế to lớn vừa rồi đột ngột rút lui sạch sẽ, giống như chưa từng xuất hiện.